Thế Hôn

Chương 63: Ngoại truyện 6




Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ đáy mắt chàng, Tạ Khâm cong khóe môi, tức giận đến mức bật cười.

Chàng từng vì mối hôn sự này mà không vui, không ngờ người ta cũng hoàn toàn không muốn gả cho chàng.

Lời nói đó không ngừng quay cuồng trong đầu, Tạ Khâm im lặng một lúc rồi xoay người quay về thư phòng.

Vốn dự định về dùng cơm trưa, hiện tại không còn tâm tư đến hậu viện nữa, chàng tùy ý để trâm ngọc trên bàn, bắt đầu xử lý công vụ.

Vốn đã không có tình cảm sâu đậm, đương nhiên chưa nói tới đau khổ đến mức nào, chỉ là chàng cũng không dễ chịu.

Đúng lúc có phụ tá đưa văn thư đến, công báo mới nhất về lũ lụt ở Hoài Nam cũng đến, Tạ Khâm đắm chìm trong công vụ mãi đến chạng vạng tối.

Thẩm Dao ngủ trưa dậy mới biết Tạ Khâm đã về phủ, vội vàng dặn dò Lê ma ma chuẩn bị bữa tối.

Tạ Khâm ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy Thẩm Dao mời thì ánh mắt không khỏi rơi trên chiếc trâm ngọc kia, nói đến cái này vẫn là do Bình Lăng lải nhải với chàng trong lúc vô tình, nói rằng trong khoảng thời gian chàng không ở trong phủ, Thẩm Dao rất chán, ám chỉ chàng phải khiến thê tử vui, chàng bèn tùy ý hỏi một câu xem các cô nương thích gì, Bình Lăng nói mua đồ trang sức chắc là sẽ không sai, Tạ Khâm liền sai người chuẩn bị.

Bây giờ nhìn chiếc trâm ngọc này, chàng hơi cảm thấy châm chọc.

Trong lòng Thẩm Dao không có chàng, chàng không tới thì nàng cũng sẽ không buồn, chỉ là Tạ Khâm đột nhiên muốn nhìn xem… Xem cô nương đó diễn kịch tình cảm dạt dào thế nào.

Tạ Khâm dùng một tay cầm chiếc trâm ngọc kia lên, đứng dậy đi đến hậu viện.

Ánh chiều tà le lói, hương thoảng chập chờn, dây leo xanh rậm rạp quấn lấy chân tường, đong đưa trong gió đêm.

Tạ Khâm chắp tay bước lên bậc thềm thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt quyến rũ đứng dưới hành lang, cười mỉm hành lễ với chàng:

“Gia, hiếm có hôm nào ngài về sớm như hôm nay, ta đã xào gà cay cho ngài rồi.”

Hộp cơm lần trước đưa đến nha môn được đưa về, bên trong còn dư không ít, duy chỉ có hai món ăn cay nóng là không còn lại gì, nàng đoán được Tạ Khâm thích cay, vì vậy, khẩu vị của phu thê hai người giống nhau, sau này cũng dễ nấu.

Tạ Khâm ngước mắt nhìn Thẩm Dao, khuôn mặt hoàn mỹ đó nở nụ cười, ngay cả đuôi mày cũng đong đưa vẻ phong tình, nói tóm lại là nàng diễn rất giỏi, có lẽ đổi thành người khác thì nàng cũng có thể như thế, trong lòng Tạ Khâm nhất thời không phân biệt được là cảm giác gì, chàng nhàn nhạt đáp một tiếng rồi bước vào phòng giữa phía Tây trước.

Hơn mười món ngon bày trên chiếc bàn vuông, mùi vị đậm nhạt có đủ, một dĩa gà xào cay trong đó được đặt trước mặt chàng, Tạ Khâm do dự một chút rồi đưa chiếc trâm ngọc trong tay cho Thẩm Dao: “Hôm nay ta đi ngang qua, trong lúc vô tình nhìn thấy, cảm thấy thích hợp với nàng, nàng đeo chơi đi.”

Không hề nhắc đến chuyện mình cố ý chuẩn bị.

Thẩm Dao cảm thấy lạ, nhận lấy thử cắm vào búi tóc, cắm một lúc thì đột nhiên đưa cây trâm cho Tạ Khâm: “Lục gia cài trâm giúp ta.”

Vẻ mặt nàng trong trẻo, đuôi mắt hơi nhướng lên, rất giống một con tiểu hồ ly xinh đẹp động lòng người.

Tạ Khâm nhìn nàng, sắc mặt một lời khó nói hết.

Một mặt thì liếc mắt đưa tình với chàng, một mặt thì hận không thể đổi phu quân.

Sao nàng làm ra được vậy?

Chàng đường đường là Thủ phụ cũng không thể không bội phục lòng dạ nàng thâm sâu.

Tạ Khâm đón lấy, nhìn lướt qua búi tóc của nàng, tùy ý tìm một chỗ thích hợp rồi cắm vào.

Con người chàng không để lộ vui buồn, cho dù trong lòng không vui thì trên mặt cũng không thể hiện ra:

“Dùng bữa đi.”

Trong mắt Thẩm Dao, Tạ Khâm luôn mang dáng vẻ lạnh như băng này, dù là thời điểm kịch liệt nhất ở trên giường thì cũng không thấy tình cảm gì trong mắt chàng, cho nên nàng không nghĩ nhiều.

Trượng phu đã biết tặng đồ trang sức cho nàng, chứng tỏ đã có tiến bộ.

Thẩm Dao vô cùng vui vẻ mà dùng bữa, khóe mắt Tạ Khâm liếc thấy thê tử ăn một cách tràn đầy phấn khởi, vẻ không vui trong mắt càng nồng hơn, chàng ở đây bực bội, nàng lại như người không có việc gì, chàng rất muốn hỏi một câu, nếu lúc trước đã không muốn gả cho chàng thì vì sao không trực tiếp hủy hôn, nhưng đến cùng chàng vẫn cầm bát đũa không lên tiếng.

Có mấy lời một khi đã nói ra thì chính là nước đổ khó hốt.

Với tính tình của tiểu nha đầu này, e rằng sẽ không nói hai lời mà hòa ly với chàng.

Tạ Khâm buồn bực cười một tiếng, tự chế giễu chính mình.

Dùng bữa tối xong, Thẩm Dao cho rằng Tạ Khâm sẽ quay về tiền viện, nào ngờ chàng lại mọc rễ ở phòng phụ phía Đông, dính vào ghế bành bất động, chỉ cầm chén trà mà uống, ánh mắt bình tĩnh không lay động, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Dao chỉ cho rằng phu thê hai người đã một tháng không gặp nhau, Tạ Khâm cố ý gắn kết tình cảm, nàng bèn tìm khung thêu còn đang dang dở, ngồi xếp bằng trên giường La Hán thêu hoa, ánh mắt Tạ Khâm lướt qua khung thêu, nhạt giọng hỏi:

“Đang thêu gì vậy?”

Thẩm Dao cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “May xiêm y cho đệ đệ ta.”

Tạ Khâm lại cười, chỉ là trong mắt âm u không có ý cười.

Thành hôn lâu như vậy rồi mà cũng không thấy nàng làm cho chàng bộ đồ.

Nàng đối với chàng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng có mấy phần tình cảm thật lòng.

Chàng tự thấy chưa từng trói buộc Thẩm Dao, cũng không yêu cầu nàng đi theo hầu hạ, giao hết tài sản cho nàng, mọi chuyện đều nghe theo nàng, chỉ là hơi bận nên không có thời gian ở bên nàng, nhưng chàng là Thủ phụ đương triều, trong tay chàng nắm vận mệnh của bách tính thiên hạ, nàng thân làm phu nhân Thủ phụ thì nên có được sự khoan dung như vậy, đâu thể nào giở tính trẻ con như những tiểu cô nương khác, trông mong trượng phu ngày ngày dính lấy nàng được.

Chuyện như vậy Tạ Khâm cả đời cũng không làm được.

Quả nhiên chàng đã cưới một cô nương nhỏ tuổi, có chút yếu ớt.

Tâm tư Tạ Khâm xoay chuyển trăm ngàn lần, đến cuối cùng không thể không kiềm chế tính tình mà hỏi: “Lần này ta rời Kinh hơi lâu, nàng ở trong phủ ổn chứ?”

Thẩm Dao tủi thân ngước mắt nhìn chàng: “Ta có thể có gì không ổn chứ, không phải là nhớ mong gia sao?”

Đôi mắt ẩn chứa tình cảm, nhìn chàng chằm chằm.

Nếu không phải lúc sáng Tạ Khâm nghe được lời nói đó thì bây giờ sẽ thật sự tin nàng.

Sao nàng có thể nói những lời này mà mặt không đỏ tim không đập loạn?

Tạ Khâm đột nhiên nghĩ, cuối cùng chàng đã cưới được một thê tử như thế nào vậy.

Cơn tức trong lòng càng đậm, Tạ Khâm cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, đứng dậy nói:

“Ngày mai là Đoan ngọ, trong cung có yến tiệc, nàng nghỉ ngơi sớm đi, đừng dậy trễ.”

Bỏ lại lời này, chàng rời đi ngay.

Thẩm Dao trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, nàng nói sai rồi à?

Chàng phu quân mà mình được hời này đang trách nàng kiểu cách à?

Thật là không hiểu phong tình, chẳng trách đến hai mươi lăm mới thành thân.

Thẩm Dao cũng không có tâm tình thêu hoa nữa, mang theo Hạnh Nhi đi lòng vòng ở trong sân rồi đi ngủ sớm.

Đêm nay Tạ Khâm không về hậu viện.

Thẩm Dao thật sự không biết mình đã chọc chàng chỗ nào, hỏi Lê ma ma: “Chủ tử nhà bà bình thường là cái tính này hả?”

Lê ma ma khuyên nàng:

“Gia lâu như vậy không về Kinh thành, trong triều nhiều việc phức tạp, chắc chắn là đi làm việc rồi.”

Thẩm Dao gật đầu: “Điều này cũng đúng.” Trong khoảng thời gian chàng không ở Kinh thành, chắc chắn là đã có kẻ thù chính trị nhân cơ hội xâm lấn từng chút một, Tạ Khâm phải thu dọn lại cũng là chuyện bình thường, nàng nhanh chóng không xem là chuyện gì to tát mà ngủ thiếp đi ngon lành.

Buổi sáng hôm sau, Thẩm Dao đi theo Tạ đại phu nhân vào cung dự tiệc, đi theo còn có Tạ Kinh và ngũ nãi nãi Thôi thị.

Nàng ngồi lên xe ngựa thì nhìn thấy Tạ Kinh mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi thùy hoa môn:

“Đi vào cung chứ đâu phải đi xa nhà, cháu mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?”

Tạ Kinh và Thẩm Dao ngồi chung với nhau, nàng ấy ôm bao đồ chui vào xe ngựa, trả lời:

“Công chúa Minh Lan dặn rồi, sau bữa tiệc buổi trưa hôm nay sẽ tiến hành thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng, đến lúc đó Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương giá lâm, chúng ta phải biểu hiện thật tốt một phen.”

Thẩm Dao đột nhiên có chút hâm mộ Tạ Kinh, tuổi còn trẻ, làm việc không cần cố kỵ, không như nàng, chỉ lớn hơn Tạ Kinh ba tuổi mà đã gả cho Tạ Khâm, trở thành bà cụ non, giả vờ giả vịt ra vẻ trưởng bối.

“Vậy ta sẽ chuẩn bị quà thưởng cho cháu, hò hét cổ vũ.”

“Đa tạ Dao Dao.”

Đoàn người vào cung thì đến cung Khôn Ninh của Hoàng hậu bái kiến trước, thân phận Thẩm Dao cao quý, được tiếp đãi như quý nhân hoàng cung, tiệc buổi trưa phân chia nam nữ, Thẩm Dao không nhìn thấy Tạ Khâm.

Ăn trưa xong, quả nhiên Hoàng hậu gọi mọi người đến sân vườn hoàng gia xem thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng.

Thì ra trước đó không lâu, sứ thần Mông Ngột đã vào Kinh thành trao đổi việc giao thương buôn bán, Mông Ngột có một vị gọi là Quận chúa Trác Vân đi theo, trong khoảng thời gian nàng ta ở hoàng cung, không biết thế nào lại kết ân oán sống chết với Công chúa Minh Lan, hai bên khoe khoang khoác lác trước mặt Hoàng đế, muốn tỷ thí một phen.

Thế là có buổi thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng hôm nay.

Nữ quyến ngồi trong lều quan sát của lâm uyển xem thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng, phần lớn quan viên tụ tập ở lầu ngắm cảnh của hồ Thái Dịch xem thi đấu thuyền rồng, Hoàng đế xem thi thuyền rồng một lúc, sau đó được Công chúa Minh Lan mời đến lều quan sát.

Ngoại trừ Hoàng đế, Thái tử, tam Hoàng tử và mấy vị đại quan của Nội các cũng đi theo đến.

Tạ Khâm nhìn thấy Thẩm Dao từ xa xa, Tạ Khâm cũng dễ dàng nhìn thấy Thẩm Dao trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp của thê tử chàng trắng đến phát sáng, là sự tồn tại chói mắt rực rỡ trong đám người.

Thẩm Dao va vào ánh mắt chàng rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Từ lúc thành hôn đến nay, Tạ Khâm chỉ cần về phủ là luôn nghỉ ở hậu viện, nhưng đêm qua lại ngủ ở thư phòng, Thẩm Dao có ngốc hơn nữa thì cũng biết người trượng phu mà mình được hời này đang lạnh nhạt với nàng, Thẩm Dao có phần chán chường.

Tạ Khâm nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận kia, vô cùng cạn lời.

Trận thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng bừng bừng khí thế, Công chúa Minh Lan và Tạ Kinh tạo thành một đội năm người, Quận chúa Trác Vân phía bên kia mang khí thế hung hăng, trận đấu diễn ra được một nửa, đội của Công chúa Minh Lan trở nên yếu thế đi trông thấy, đế hậu ở phía trên đang xem, nếu như thua Trác Vân, Minh Lan sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thẩm Dao quan sát một lúc rồi không ngừng lắc đầu, ngoại trừ Công chúa Minh Lan và Tạ Kinh, mấy người còn lại đều chỉ khoa chân múa tay, trông tư thế rất hay nhưng khả năng nhắm chuẩn không tốt, hoặc là kỹ thuật không tốt, bị đối phương đùa giỡn xoay vòng.

Thẩm Dao ở quê chơi cưỡi ngựa đánh bóng quanh năm.

Một người thúc thúc trong tộc của nàng và Lưu đại gia ở sát vách cùng là lính xuất ngũ từ biên quan, sau khi về quê, hai người đã mở một võ quán ở gần thôn trang, tính cách Thẩm Dao tự do thoải mái, từ nhỏ đã mặc đồ con trai đi theo thúc thúc học nghệ, lên núi đi săn, xuống nước bắt cá đều không đáng kể.

Mắt thấy một vị cô nương họ Dương bị đối phương cố ý lừa gạt làm cho ngã khỏi lưng ngựa, Thẩm Dao không nhìn nổi nữa, đứng dậy đỡ nàng ấy: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta lên thay ngươi.”

Công chúa Minh Lan ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cán gậy chỉ về phía Thẩm Dao, hỏi Tạ Kinh: “Nàng ta được không?”

Tạ Kinh lau mồ hôi, cười nói: “Nàng ấy có được không thì ta không biết, nhưng ta biết thúc tổ mẫu của ta không phải là người ba hoa, nàng ấy đã dám ra trận thì chắc chắn là có bản lĩnh.”

Tạ Kinh nói xong thì xuống ngựa, mang theo Thẩm Dao đi thay đồ, Tạ Khâm ở bên này cũng chú ý tới nàng, lập tức nhíu mày lại, Hoàng đế nghe thấy Hoàng hậu gọi Thẩm Dao là Tạ phu nhân thì biết được thân phận của nàng, ông chỉ vào bóng lưng Thẩm Dao hỏi Tạ Khâm:

“Đây là phu nhân của ngươi à?”

Tạ Khâm hạ thấp người trả lời: “Là thê tử của thần, nàng ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện lắm, kính xin bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế cười to: “Cái này có gì đâu, thua thì thua thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Hoàng đế nhìn ra được phần thắng không lớn nên không ôm hy vọng.

Ngược lại sinh ra hứng thú với Thẩm Dao:

“Phu nhân này của ngươi trông không đúng với yêu cầu của ngươi lắm.”

Tính tình Tạ Khâm điềm tĩnh, chàng rất bình tĩnh, không ngờ phu nhân của chàng lại là một người khoe khoang khoác lác.

Tạ Khâm không phản bác được.

Hoàng đế đầy hứng thú chờ Thẩm Dao ra sân, trong tay Tạ Khâm vốn cầm mấy quyển sổ con thương nghị quốc sự với Hoàng đế, lúc này cũng đặt xuống ngước mắt nhìn đồng cỏ.

Thẩm Dao được Tạ Kinh cho mượn một bộ đồ vận động đỏ rực, nàng phất một cây gậy rồi tung người lên ngựa, nhàn nhã lướt qua hàng rào.

Tạ Khâm thoáng cái đã nhìn ra được Thẩm Dao cưỡi ngựa quanh năm, hơn nữa còn cưỡi rất giỏi.

Chàng nheo mắt, ánh mắt nhìn theo bóng dáng kia, chàng quả thật không hiểu rõ nàng lắm, hoặc là nói chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm hiểu nàng.

Thẩm Dao nhanh chóng bổ sung vào chỗ trống, tư thế hiên ngang giảng giải tình hình trên sân.

Nếu đêm qua Tạ Khâm không tức giận với nàng thì nàng cũng lười tranh giành danh tiếng này, nếu phu quân đã không coi trọng nàng, nàng cần gì phải vì chàng mà trói buộc tính tình của mình, Thẩm Dao vốn không phải người khiêm tốn.

Tướng mạo nàng quá chói mắt, lại không cố ý che giấu điều gì, thoải mái thể hiện ra từng vẻ đẹp của mình.

Ngay cả Công chúa Minh Lan cũng bị nàng thu hút, nhanh chóng giao quyền chỉ huy cho Thẩm Dao.

Nửa đầu trận đấu, Quận chúa Trác Vân dẫn đầu, nửa sau trận đấu, bên phía Đại Tấn vượt khó tiến lên, điểm số hai bên theo đuổi nhau rất sát, cảnh đặc sắc xuất hiện tạo nên từng trận lớn tiếng khen hay.

Sau khi Thẩm Dao ra trận thì đã thay đổi chiến lược, đánh cho Quận chúa Trác Vân không kịp trở tay, Trác Vân xem Thẩm Dao là cây đinh trong mắt, giữa chừng đã không ít lần đánh tay đôi với nàng, Trác Vân quất roi ngựa qua suýt nữa đánh trúng lưng Thẩm Dao, Tạ Khâm thấy vậy thì nhíu chặt mày, cũng may Thẩm Dao kinh ngạc nhưng vẫn tránh né được, trái lại quay đầu đánh bất ngờ về phía Quận chúa Trác Vân.

Trận thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng này được phát huy vô cùng tinh tế, cuối cùng đội của Công chúa Minh Lan cũng dùng ưu thế yếu ớt mà giành chiến thắng.

Thẩm Dao là công thần lớn nhất.

Các cô nương nhao nhao chen chúc ở trước mặt Thẩm Dao, học hỏi kinh nghiệm từ nàng.

Một lúc sau Hoàng hậu triệu Thẩm Dao qua, công khai khen ngợi nàng một phen, lại ban thưởng không ít.

Cả người Thẩm Dao toàn mồ hôi, định tìm một chỗ thay đồ, vừa mới cùng Tạ Kinh tránh né đám người đi đến dưới một bóng cây, Tạ Khâm đã đi đến từ phía đối diện, đưa tay kéo cổ tay Thẩm Dao:

“Đi theo ta.”

Thẩm Dao nhớ đến đêm qua chàng bỏ lại mình cô đơn gối chiếc thì không vui nhíu mày: “Ngài buông ta ra, Kinh Nhi vẫn còn ở đây đấy.”

Ánh mắt Tạ Khâm cảnh cáo nhìn thoáng qua Tạ Kinh, Tạ Kinh lập tức lùi lại nửa bước, ấp úng nhìn qua Thẩm Dao, ánh mắt thương mà không giúp được gì.

Thẩm Dao chưa từ bỏ ý định, khẽ hừ nói: “Ta đi theo Kinh Nhi là được, đây là hậu viện hoàng cung, Kinh Nhi quen thuộc hơn ngài.” Dựa vào cái gì mà chàng muốn kéo nàng thì kéo, muốn vứt bỏ là vứt bỏ.

Tạ Khâm cười lạnh: “Nó có thể quen thuộc hơn ta à?” Chàng cũng không rảnh nói dóc với nàng, giọng điệu dịu lại: “Ở đây nhiều người, ta dẫn nàng đến một chỗ yên tĩnh.”

Thẩm Dao ngoái nhìn về phía Công chúa Minh Lan đang ở cách đó không xa vô cùng vui vẻ vẫy tay với nàng, vị Công chúa điện hạ này cứ như người thân quen lắm, vừa rồi đã xác định muốn kết tình tỷ muội với nàng, nhiệt tình quá mức, Thẩm Dao lười đối phó, cân nhắc liên tục rồi không tình nguyện mà rời đi cùng Tạ Khâm.

Hai người đi đến một con đường rợp bóng cây thật dài, gió thổi qua rừng thông thoải mái dễ chịu, mồ hôi trên người Thẩm Dao khô rồi, vô cùng mát mẻ, nàng liếc qua người đàn ông vẫn không buông tay, bĩu môi cười lạnh nói:

“Không phải đêm qua Tạ Thủ phụ giận ta sao? Hôm nay lại để ý đến ta làm gì? Ngài là Thủ phụ đương triều trăm công nghìn việc, nào có thời gian rảnh rỗi cùng ta đi thay đồ?”

Tạ Khâm bật cười, không để ý đến người phụ nữ đang nói chuyện quái gở.

Vừa rồi lúc Thẩm Dao lộ mặt, mắt của đám nam tử kia cứ nhìn trên người nàng, làm sao Tạ Khâm có thể cho phép người khác ngấp nghé thê tử của mình được, bèn dứt khoát dẫn nàng rời đi.

Thẩm Dao thấy chàng không nói một lời, cũng không có tâm tình ép buộc chàng.

Tạ Khâm mang theo nàng đi vào một nhà thủy tạ gần chỗ hồ nước, ra hiệu cho Thẩm Dao đi vào trong.

Thẩm Dao vừa bước vào cánh cửa là có chút không yên lòng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông ưu tú đứng dưới bậc thềm:

“Ngài sẽ không rời đi chứ?”

Tạ Khâm rất khó chịu, rốt cuộc Thẩm Dao không yên tâm về chàng đến mức nào chứ, chàng trầm giọng nói: “Đương nhiên ta sẽ chờ nàng.”

Thẩm Dao vẫn chưa quen thuộc với nơi đây, sao chàng có thể bỏ nàng ở lại một mình được.

Thẩm Dao bước vào phòng, bên trong có hai cung nữ hầu hạ, một người khép cửa cho nàng, một người dẫn nàng đến sau bức bình phong, sau bức bình phong bày một thùng nước ấm rất lớn, trên bàn cao xếp quần áo được lấy tới từ xe ngựa.

Không ngờ người trượng phu mà mình được hời này còn vô cùng đáng tin cậy.

Thẩm Dao tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái đi ra ngoài.

Quả nhiên Tạ Khâm vẫn luôn ở bên ngoài chờ nàng.

Nhìn thấy ánh mắt yên tâm của Thẩm Dao, tâm trạng Tạ Khâm khó diễn tả được.

Chàng không đáng để nàng tin tưởng vậy sao?

Chàng đứng dưới bậc thềm đưa tay về phía nàng.

Thẩm Dao nhìn bàn tay rộng lớn kia, bình thường chàng không phải là kiểu người quấn quýt như vậy, hôm nay làm sao thế?

Nể tình Tạ Khâm chu đáo chuẩn bị nước nóng, Thẩm Dao không so đo với chàng nữa, nàng lười biếng mà kiêu căng vươn tay ra.

Tạ Khâm đón lấy bàn tay mềm mại kiêu ngạo đó, âm thầm mỉm cười.

Dắt tay nàng đi về phía Tây An Môn.

Tạ Khâm chưa bao giờ nói nhiều, Thẩm Dao cũng mệt rồi, cả đoạn đường này gần như không nói một lời, đợi lên xe ngựa, mặt trời chiều ngả về Tây, trời không còn sớm nữa, có điều bình thường vào giờ này Tạ Khâm vẫn chưa rời khỏi nha môn, Thẩm Dao bèn hỏi chàng: “Hôm nay là Đoan ngọ, lục gia có còn việc gì phải làm không?”

Tạ Khâm thấy Thẩm Dao muốn nói lại thôi thì hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Dao nói: “Trong dân gian có tập tục về nhà mẹ vào Đoan ngọ, mặc dù cha mẹ ta không còn nhưng vẫn còn một đệ đệ không nên thân, ta vốn định hôm nay đến Quốc Tử Giám tìm nó, lại bị trận thi đấu cưỡi ngựa đá bóng làm chậm trễ, chỉ có thể đi vào lúc này.”

Thẩm Dao không nói câu tiếp theo, Tạ Khâm không đi cùng nàng thì nàng cũng không ép.

Nét mặt Tạ Khâm ngưng đọng lại một lúc, sau đó chàng nhạt giọng nói: “Ta đi với nàng.”

Thẩm Dao cong môi, để mặc cho chàng theo lên xe ngựa, Thẩm Dao ngồi trên sập mềm vuốt ve váy áo, mệt đến ngất ngư, bèn dựa vào thành xe chợp mắt, Tạ Khâm lại nhẹ giọng hỏi nàng: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tinh xảo, đánh bóng cũng rất tốt, ai dạy nàng vậy?”

Thẩm Dao bỗng dưng mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn chàng, cố ý đâm chọc chàng nói: “Ca ca nhà hàng xóm dạy.”

Tạ Khâm không nói nữa.

Đi cả đoạn đường đến Quốc Tử Giám không ai nói gì, Bình Lăng đã đi vào trong đưa tin từ sớm, Thẩm Dao và Tạ Khâm ngồi ở quán rượu đối diện Quốc Tử Giám chờ Thẩm Triển.

Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Thẩm Triển, tựa như đang nói chuyện với ai đó, trong nháy mắt, Thẩm Triển mỉm cười vén rèm lên, ra dấu tay vào bên trong, cười nói với Thẩm Dao đang ngồi ở đó:

“Tỷ tỷ, tỷ xem ai đến này?”

Đi vào cùng Thẩm Triển còn có một nam tử trẻ tuổi, dáng vẻ dịu dàng như ngọc, khí chất không tầm thường, chính là Lưu nhị ca nhà sát vách, Lưu Đoan.

Thẩm Dao vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy nói: “Lưu nhị ca, sao huynh lại tới Kinh thành?”

Lưu Đoan cũng liếc nhìn Tạ Khâm, nụ cười không thay đổi, hành lễ với phu thê hai người.

Tạ Khâm ngồi phía bên trong bức bình phong, Thẩm Triển đúng lúc đứng bên ngoài, bởi vì ánh mắt bị ngăn cản nên không nhìn thấy Tạ Khâm, hắn cười mỉm tiếp lời Thẩm Dao: “Lưu nhị ca vận chuyển hàng đến Kinh thành, buổi trưa hôm nay đến thăm đệ, đệ biết tỷ buổi tối mới đến nên cố ý giữ huynh ấy lại dùng bữa.”

Thẩm Dao cười, lại vội vàng chỉ về phía Tạ Khâm, nói với Thẩm Triển:

“Triển Nhi, mau tới gặp tỷ phu của đệ này.”

Thẩm Triển thế mới biết Tạ Khâm đến, vẻ kinh ngạc trong đáy mắt lóe lên, nhanh chóng đổi sang giọng điệu ngả ngớn:

“Ồ, không biết tỷ phu đến, lần đầu gặp mặt, thất lễ rồi, mong tỷ phu rộng lòng tha thứ.”

Lưu Đoan sửng sốt, Thẩm Dao cũng đã thành hôn hai tháng rồi mà đây mới là lần gặp mặt đầu tiên của Tạ Khâm và Thẩm Triển, thật là kỳ lạ, Lưu Đoan che giấu sự nghi ngờ trong lòng, một lần nữa hành lễ với Tạ Khâm.

Tạ Khâm lại nghe ra được sự trào phúng trong giọng nói của Thẩm Triển, dù sao cũng là em vợ, chàng đứng dậy đáp lễ lại:

“Đến muộn nên mong tiểu cữu thông cảm.”

Lúc nói chuyện, chàng cũng đã quan sát Thẩm Triển, dáng vẻ thiếu niên gầy gò, có vài phần giống với Thẩm Dao, chỉ là khuôn mặt có thêm chút hung hăng, trông không dễ chung đụng lắm, Tạ Khâm biết được từ chỗ Tư nghiệp [1] Quốc Tử Giám là Thẩm Triển vô cùng có tài năng, chỉ là tính tình hơi lười biếng, nếu như chuyên tâm dốc lòng thì đậu Trạng nguyên cũng chỉ là chuyện nhỏ.

[1] Tư nghiệp (司业): Vốn là vị quan chủ quản âm nhạc thời cổ, vì kiêm dạy ở Quốc Tử Giám nên có danh xưng thầy giáo.

Thẩm Triển cười không tiếp lời.

Thẩm Dao vội vàng kêu ba người ngồi xuống, lại gọi gã sai vặt, vốn muốn gọi thêm chút đồ ăn theo khẩu vị của Tạ Khâm và Lưu Đoan, nhưng Tạ Khâm ở đây nên đương nhiên phải hỏi chàng trước, Tạ Khâm vẫn rất biết điều: “Ta sao cũng được, để nội đệ [2] gọi đi.”

[2] Nội đệ (内弟): Em vợ.

Thẩm Triển cong môi cười, quay đầu dặn dò gã sai vặt:

“Một phần thịt hươu khô, một phần ba ba, tám con bồ câu, thịt rừng nướng…”

Hắn liệt kê mười mấy món ăn, toàn bộ đều là món Thẩm Dao thích ăn.

Trên thực tế Tạ Khâm đã sớm dặn dò phòng bếp, đưa lên mấy món sở trường trước, cho nên Thẩm Triển vừa dứt lời không lâu, ông chủ đã tự mình dẫn theo người đưa món vào, khí chất của Tạ Khâm lạnh lùng, tính tình Lưu Đoan ấm áp, Thẩm Triển lại là tên hay sinh sự, chuyện hâm nóng bầu không khí chỉ có thể do Thẩm Dao làm, nàng giơ ly rượu lên trước, ra hiệu với ba người:

“Hiếm có được lúc tụ tập, ta kính trước, mọi người cứ tùy ý.”

Vừa muốn uống rượu thì một bàn tay duỗi ra đè nàng lại:

“Nàng uống được không?”

Tạ Khâm chưa bao giờ thấy Thẩm Dao uống rượu nên không yên tâm lắm, nếu như là ở nhà, uống say cũng không sao, bây giờ dù sao cũng có người ngoài ở đây.

Thẩm Dao còn chưa trả lời, Thẩm Triển ở bên kia đã không vui, liếc mắt nhìn sang, tức giận hỏi Tạ Khâm:

“Tỷ phu cũng đã cưới tỷ tỷ của ta được hai tháng rồi, không phải là không biết tỷ tỷ ta uống giỏi chứ, huynh yên tâm, tỷ ấy ngàn chén không say.”

Ngàn chén không say là nói dối.

Thẩm Dao liếc đệ đệ một cái, giải thích với Tạ Khâm:

“Có thể uống mấy chén, lục gia yên tâm, uống không say đâu.”

Tạ Khâm hạ tay xuống, liếc nhìn Thẩm Triển một cái thật sâu, mang theo chút nghiêm túc.

Thẩm Triển nhắm mắt làm ngơ.

Lưu Đoan lại chủ động kính Tạ Khâm một chén, lời nói rất khách sáo.

Sau đó chính là lúc Thẩm Triển biểu diễn, hắn không ngừng gắp một đũa bên trái, múc một muỗng bên phải cho Thẩm Dao:

“Đây không phải là nấm dại tỷ thích ăn sao, ăn nhiều một chút.”

“Đệ thấy tỷ cũng gầy đi rồi, chắc là đồ ăn ở Tạ gia không hợp khẩu vị nhỉ?”

“Haiz, nếu không phải đệ phải đi học thì bây giờ sẽ lên núi bắt thỏ hoang mà tỷ thích ăn, nướng một lớp da non mềm, vừa cháy xém vừa dai dai ngon kinh khủng, đúng rồi, nếu bàn về thỏ nướng thì vẫn là Lưu nhị ca giỏi nhất, nhớ ngày đó sinh nhật mười tuổi của tỷ tỷ, nhị ca lên núi…”

Thẩm Triển nói lải nhải liên miên một đống, câu nào cũng đâm vào trái tim Tạ Khâm.

Thẩm Dao bị hắn nói đến mức đỏ mặt tía tai, thậm chí cũng không dám nhìn sắc mặt Tạ Khâm, nghiêm khắc nhìn đệ đệ ra hiệu cho hắn im miệng.

Lưu Đoan cũng vô cùng ngại ngùng, hắn và Thẩm Dao là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, ban đầu hai nhà cũng có ý đó, Lưu gia nghĩ đến hai người còn nhỏ tuổi, muốn đợi cho hắn có chút tiền đồ rồi mới đến Thẩm gia cầu hôn, nào biết được một ông già từ đâu trên trời rớt xuống, chẳng hiểu sao lại quyết định hôn sự cho Thẩm Dao, lúc đó hắn buồn rất lâu, chỉ là sự việc đã trôi qua lâu như vậy, hắn đã sớm nghĩ thoáng, hiện tại bị Thẩm Triển nhắc lại chuyện xưa, Lưu Đoan không khỏi thổn thức, đương nhiên hắn nhìn ra được thủ đoạn của Thẩm Triển, không thể nào bất mãn với Tạ Khâm được, chỉ là khó đảm bảo không mang đến tai họa sau này cho Thẩm Dao, hắn vội vàng giải thích:

“Đâu có, lúc đó mẫu thân của đệ còn sống vô cùng yêu thương Tứ Tứ, đệ lại nhỏ tuổi, không thể giúp đỡ, lúc Tứ Tứ làm ầm ĩ, mẫu thân đệ chỉ có thể nhờ ta làm giúp thôi.”

Thẩm Triển cũng biết chừng mực, từ lời hắn nói mà bắt đầu nói đến chuyện lúc còn nhỏ của Thẩm Dao.

Thẩm Dao ngại ngùng, thỉnh thoảng chen vào một câu: “Được rồi, đừng nói nữa, có thấy mất mặt không.”

Tạ Khâm không chen miệng vào chủ đề của bọn họ được, cũng không có ý định xen vào.

Không để ý đến chàng thì thôi, chàng đã biết cậu em vợ này muốn ra oai phủ đầu chàng, chàng cũng lười so đo với trẻ con, điều thật sự làm chàng khó chịu là, Lưu Đoan mở miệng là gọi “Tứ Tứ”.

Tên mụ của nàng là Tứ Tứ?

Rất hay, nếu không phải nghe được từ người đàn ông khác thì càng hay hơn.

Tạ Khâm im lặng nhấp một ngụm rượu.