Thế Hôn

Chương 56




Qua giao thừa chính là tết, tuyết mỏng như sương bao phủ toàn bộ Kinh thành.

Sáng mùng một, Tạ Khâm mang theo Thẩm Dao vào cung chúc tết Hoàng đế, Hoàng hậu vắng mặt, ngồi bên cạnh Hoàng đế là Trần Quý phi mặc cung trang hồng phấn và tiểu Thái tử tràn đầy tinh thần phấn chấn, Trần Quý phi cười nhẹ giải thích một câu: “Đêm qua Hoàng hậu không may nhiễm phong hàn, không dậy nổi.” Trần Quý phi là mẹ ruột của Thái tử, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, nàng ấy cố ý giải thích một câu, có lẽ là Hoàng đế trừng phạt Hoàng hậu nên đã gián tiếp nói cho Thẩm Dao biết.

Cơ thể Hoàng đế khó chịu, Thẩm Dao dập đầu với Hoàng đế qua tấm rèm rồi đi theo Trần Quý phi đến điện phụ tán gẫu chuyện nhà.

Hoàng đế giữ Tạ Khâm ở trong cung dùng bữa, Tạ Khâm ở lại đến tối mới về phủ, hôm nay trước cửa Tạ phủ có không biết bao nhiêu người đến, Tạ Khâm cố ý không gặp, mấy vị quan lại đành phải thất vọng đi về.

Trong dân gian, mùng hai sẽ về nhà mẹ, hơn nữa năm ngoái Thẩm Dao và Tạ Khâm đại hôn, theo lý thì tết năm nay, Thẩm gia phải làm tiệc cho con rể, chỉ là Thẩm Lê Đông đã vào tù, Thẩm gia bị quan binh trông giữ, không ra vào được, đâu thể nào làm tiệc rượu, đương nhiên Thẩm Dao cũng không có ý định quay về Thẩm gia, chỉ là trước năm mới nàng vẫn dặn dò Lê ma ma chuẩn bị quà tặng thật nhiều đưa đến Thẩm gia, xem như là trả cho họ phần tiền tháng Thẩm gia đưa đến thôn trang Nhạc Châu trong mười năm đã qua.

Thẩm Lê Đông đón giao thừa ở trong ngục, cho dù Tạ Khâm chưa từng xuất hiện nhưng quan viên trên dưới Hình bộ lại khách sáo với Thẩm Lê Đông, thậm chí là cho ông ta ăn ngon uống sướng, mọi người đều là người thông minh, Tạ Khâm có thể lạnh nhạt với Thẩm Lê Đông nhưng bọn họ thì không dám, dù sao người ta cũng là nhạc phụ danh chính ngôn thuận, nói không chừng ngày nào đó bắt tay giảng hòa, kết quả người chịu tổn thất lại là đám hạ quan bọn họ.

Thẩm Lê Đông được tiếp đãi long trọng thì đương nhiên không chịu yên tĩnh, ngày ngày cầu Hình bộ Thượng thư muốn gặp Tạ Khâm, Hình bộ Thượng thư bất đắc dĩ, đành phải nói cho ông ta biết sự thật:

“Dựa vào tội của ngài thì vốn nên bị đày đến biên giới, chỉ là Tạ đại nhân đã đến trước mặt Thánh thượng cầu tình, đổi thành cách chức, cho phép ngài về nhà dưỡng già.” Dưỡng già đương nhiên là không thể, chẳng qua là Hình bộ Thượng thư nói lời giữ thể diện thôi, nói đến cùng thì là biếm ông ta thành thứ dân.

Thẩm Lê Đông ngẩn ngơ, đặt mông ngồi xuống đất, hoàn toàn từ bỏ tâm tư.

Lúc ba người con gái Thẩm gia đi thăm ông ta, ông ta đã nói cho họ biết kết quả này, tuy Thẩm gia bị quan binh cấm cửa nhưng lại cho phép người ta đến thăm, ba vị cô nương Thẩm gia quay về là nói cho Đoàn thị biết ngay, Đoàn thị vốn đã ốm bệnh hấp hối, biết được Thẩm gia không còn được quay đầu thì càng tức giận đến mức nôn ra máu.

Thẩm Dao không đến Thẩm gia, nhưng mùng hai này lại chẳng thanh nhàn.

Phía trên Tạ Khâm còn có hai người tỷ tỷ, bởi vì lão thái thái ở cùng với chi sáu, đương nhiên bữa tiệc rượu này sẽ do Thẩm Dao và Tạ Khâm xử lý.

Phu thê Bình Nam Vương phi mang theo con gái đã xuất giá đi vào Tạ gia, lần này Quận chúa Di Ninh kia đã ân cần với Thẩm Dao hơn nhiều, thứ nhất là vì cha chồng làm việc dưới trướng Tạ Khâm, thứ hai là nhìn ra được từ quyết tâm chia nhà của Tạ Khâm, Tạ Khâm rất xem trọng Thẩm Dao, Thẩm Dao lại nhiều lần lập công được hoàng cung khen ngợi, nếu như nàng ta còn gây khó dễ cho Thẩm Dao thì đúng là kẻ ngốc.

Trên Tạ Khâm còn có một tỷ tỷ thứ xuất, đã gả ra ngoài nhiều năm, cơ thể không tốt nên chưa từng về Kinh, khi ở nhà nàng ấy và lão thái thái không hợp nhau, mấy năm nay tính tình kiêu ngạo nên chưa từng về nhà thăm cha mẹ, có lẽ nghe nói Tạ gia chia nhà nên năm nay phái vãn bối đến Tạ gia thỉnh an, trong đó còn cố ý mang theo hai xe quà cho Thẩm Dao, Bình Nam Vương phi biết được thì cực kỳ chướng mắt, chỉ là trong lòng bực bội thì bực bội, để không bị so sánh, nàng ta cũng soạn hai xe quà quý giá hơn cho Thẩm Dao. Thẩm Dao sẽ không chiếm của hời từ người khác, đáp lễ lại theo quy cách.

Chi trưởng, chi hai và chi ba đều có con gái xuất giá, đều kiên trì làm tiệc gia đình, đợi đến buổi chiều, những người con cháu đã gả ra ngoài của các chi đều tụ tập trong Diên Linh Đường của lão thái thái chúc tết, lão thái thái nhìn những đứa cháu nội bình thường ngoan ngoãn, có chút lưu luyến nên giữ lại ăn tối, Thẩm Dao bận rộn đến giờ Tuất ba khắc mới về Cố Ngâm Đường.

Đêm giao thừa hôm đó, nàng gắng gượng chống đỡ đến khi Tạ Khâm ra bên trong nàng mới thôi, cái giá phải trả chính là thắt lưng cực kỳ đau.

Tạ Khâm bận rộn công vụ xong quay về thì thấy tiểu kiều thê xoa vòng eo mỏi nhừ nằm nghiêng trên giường La Hán, chàng ngồi sau lưng nàng, tự mình xoa bóp cho nàng, cười nói: “Bảo nàng xuống mà nàng còn không chịu, bây giờ nhận được bài học rồi chứ?”

Thẩm Dao quay đầu liếc chàng một cái: “Nếu như chàng đồng ý với ta thì ta cần gì tự mình ra trận chứ?”

“Nếu như đã phá lệ rồi thì sau này chàng cứ nghe theo ta đi nhé?”

Tạ Khâm không khách sáo mà nói: “Một lần cũng chưa chắc trúng đâu.”

Thẩm Dao tức giận đến mức đá chàng một cái.

Lúc này, nha hoàn bưng thùng ngâm chân đi vào, Tạ Khâm ngửi thấy trong đó có dược liệu giúp thư giãn bèn xua tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra, chàng tự mình xắn tay áo bóp chân cho nàng, Thẩm Dao cuối cùng cũng hài lòng, sau khi được hầu hạ thoải mái thì cũng tha thứ cho chàng.

“Chúng ta lên giường rồi chàng xoa bóp eo giúp ta nhé?” Thẩm Dao treo trên người chàng làm nũng.

Bàn tay Tạ Khâm ấm áp, dùng lực đều đặn, so với nha hoàn ma ma thì phương pháp còn tốt hơn, nàng thích chàng hầu hạ mình.

Tạ Khâm ôm nàng lên giường, chỉ mới xoa bóp nhẹ một lúc, Thẩm Dao lại không an phận.

Nàng tính toán một chút, mấy ngày nay đúng lúc là thời gian giữa hai lần kinh nguyệt, thích hợp để thụ thai, nuôi con chú trọng duyên phận, cũng chú trọng thời vận.

Bây giờ mọi việc không lo, là thời điểm tốt nhất.

Nàng lặp lại chiêu cũ, trói Tạ Khâm lại, trông Thẩm Dao chịu thiệt vậy thôi chứ tính nàng bướng bỉnh, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Bốn ngày liên tục, hàng đêm tầm hoan.

Đến đêm mùng bảy, Thẩm Dao thật sự không vùng vẫy nổi nữa, cứ muốn lôi kéo Tạ Khâm ở phía trên.

Tạ Khâm nghĩ đến việc không thể cứu vãn nữa nên cũng nghe theo nàng, chỉ là vừa ngóc đầu dậy, cơ thể Tạ Khâm chợt dừng lại, chàng đột nhiên mở miệng: “Ta chợt nhớ ta vẫn còn một bức thư gấp chưa gửi, nàng đợi một chút, ta sẽ quay lại nhanh thôi nhé?”

Thẩm Dao có chút mất hứng, nhăn nhó ừm vài tiếng.

Đưa mắt nhìn chàng rời khỏi, nàng ngã đầu nằm xuống, lại gọi Bích Vân vào hầu hạ nàng thay quần áo.

Tạ Khâm kiên trì rời đi không phải vì thật sự cần phải viết thư, vừa rồi lúc ôm Thẩm Dao lên giường, chàng nghe thấy tín hiệu khẩn mà ám vệ phát ra, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Tạ Khâm vừa vào thư phòng là Bình Lăng nghênh đón ngay, sắc mặt nghiêm túc:

“Vừa rồi Thẩm phủ đưa tin tới, mẫu thân của phu nhân là Thẩm Đoàn thị nôn ra một chậu máu, e rằng không tốt lắm.”

Tạ Khâm hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Cố Ngâm Đường, yên lặng một lúc, chàng quay đầu hỏi Bình Lăng:

“Thẩm gia truyền Thái y chưa?”

Bình Lăng cười khổ nói: “Thẩm đại nhân bị nhốt trong lao ngục, Thẩm gia bị cấm cửa, đâu thể nào mời Thái y được, có điều tướng lĩnh dẫn đầu nhớ đến ngài nên vẫn mời một lão trung y bình thường xem bệnh cho Thẩm phu nhân đến, có điều nghe ý thì là chẳng ăn thua gì.”

Từ khi Thẩm Triển xảy ra chuyện, Đoàn thị đã bệnh không dậy nổi, trong khoảng thời gian đó đã khỏe lên được mấy ngày cách quãng, đến tháng Chạp, mùa đông khắc nghiệt, bị một cơn gió thổi qua làm cho bệnh tình nặng thêm, sau đó Thẩm Lê Đông vào ngục, bà ta hoàn toàn ngã quỵ.

Thế nhưng triều đình vẫn chưa quay lại chầu, vụ án của Thẩm Lê Đông chưa kết thúc nên ông ta không ra ngoài được, tết năm nay Thẩm gia đương nhiên không vui vẻ gì, Đoàn thị chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước người khác, trong lòng phẫn hận, bệnh tình ngày một nặng hơn.

Tạ Khâm hơi nhíu mày, giơ tay lên một cái: “Đi mời Phạm Thái y.”

“Vâng.”

Ánh đèn vàng mờ chiếu lên bóng dáng thon dài của chàng, cái bóng thật dài hắt lên tường, bị kéo dài vô tận.

Tạ Khâm quay về phòng phụ phía Đông của Cố Ngâm Đường, đứng yên ngoài rèm châu, bóng người thiếu nữ kia nằm nghiêng trên giường bạt bộ nhưng chưa ngủ, cũng không biết nàng đang loay hoay cái gì, cánh tay mảnh khảnh thò ra khỏi chăn, vẩy bọt nước vào không khí, ngón tay mềm mại mang phong thái duyên dáng giống như cành liễu.

Chốc lát, giọng nói ảo não của nàng truyền đến.

“Bích Vân à, em nói xem nếu ta được nuôi dưỡng ở Kinh thành, được dạy dỗ giống như Thẩm Ninh thì có phải cũng có thể giỏi múa hay không?”

Cánh tay của nàng vô cùng mềm mại, khi múa thì giống như cành liễu run rẩy, nếu như tập múa từ nhỏ thì chắc là sẽ mang tư thái khuynh thành.

Tạ Khâm thấy Thẩm Dao như vậy, trong lòng tràn đầy chua xót.

Có lẽ là tiếng bước chân của chàng nặng nề hơn thường này, Bích Vân nhanh chóng phát hiện ra, vội vàng im lặng, lặng lẽ hành lễ rồi lui xuống.

Thẩm Dao múa may một lúc, cánh tay đột nhiên bị người ta tóm lấy, nàng không xoay người lại, chỉ cười:

“Thật sự chỉ viết một bức thư thôi à? Đúng rồi, mấy ngày tới chàng rảnh không, chúng ta đi Thông Châu một chuyến đi, ta muốn xem vườn quả của ta…”

Thẩm Dao nói liên miên lải nhải, hồi lâu không thấy sau lưng có tiếng động, nàng bất mãn xoay lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tạ Khâm.

Thẩm Dao thấy sắc mặt chàng không tốt, tâm tình tốt đẹp như bị tạt một chậu nước lạnh: “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Khâm nói đúng sự thật: “Mẫu thân nàng bệnh tình nguy kịch.”

Trái tim Thẩm Dao rơi lộp bộp, trượt vào hầm băng.

Ngây ngốc một lúc, cơ thể vô thức run lên.

Rõ ràng là nàng không có tình cảm với Đoàn thị nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng như bị một tảng đá chặn lại, toàn thân bắt đầu phát lạnh, môi cũng run rẩy.

Tạ Khâm ôm nàng thật chặt, nhận ra nàng run rẩy dữ dội hơn thì không dám siết quá chặt, cẩn thận ôm lấy:

“Tứ Tứ, trong lòng nàng khó chịu thì cứ nói ra.”

“Ta không khó chịu, tại sao ta phải khó chịu chứ?” Ánh mắt Thẩm Dao nhìn chàng đăm đăm, nàng nổi giận phản bác.

Nhưng ngay sau đó sự chua xót rót vào hốc mắt, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, Thẩm Dao hít vào cười lạnh, giống như trở thành một người khác:

“Đang yên đang lành sao lại bệnh tình nguy kịch? Bây giờ ta mới về Kinh bao lâu mà bà ta đã sắp chết rồi?”

“Ta chưa làm gì hết mà bà ta đã sắp chết rồi à? Ta còn chưa mắng trả những gì bà ta đã mắng ta đâu?”

“Ta đã thề, phải khiến bà ta cầu xin ta gọi bà ta một tiếng mẹ!”

“Không, người chết là Đoàn thị, không phải là mẹ ta…”

Thẩm Dao nói năng lộn xộn, trong đầu như bị nhét bột nhão, hai tay ôm đầu cố gắng ép chính mình tỉnh táo.

Đôi mắt Tạ Khâm bị nước mắt của nàng làm cho cảm thấy đau đớn, sau đó chàng ôm ngang người nàng lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Ban đầu Thẩm Dao còn giãy giụa, nhưng vùng vẫy được mấy cái thì dừng lại, ngước mắt lên, hình như có bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, vụn băng đâm vào khuôn mặt nàng, trong lòng nàng chưa bao giờ trống rỗng như thế.

Qua nhiều năm như vậy, từ khi chào đời cho đến hôm nay, Đoàn thị vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng, là sợi dây cung mà nàng kéo căng, mỗi lần nhìn thấy Đoàn thị, nàng không nhịn được mà muốn nói móc chọc ngoáy bà ta vài câu, bây giờ người đó sắp chết rồi, nàng phải đi đâu trút giận đây…

Bình Lăng thấy Tạ Khâm ôm Thẩm Dao đi ra thì lập tức chuẩn bị xe ngựa, đón hai người lên xe, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía Thẩm phủ.

Trên đường đi, Thẩm Dao ngơ ngác dựa vào người Tạ Khâm, đôi mắt mê mang mờ mịt không có lấy một tia sáng.

Đi từ Tạ phủ đến Thẩm gia phải đi qua Chính Dương Môn, xe ngựa chạy nhanh hơn nữa thì cũng mất hơn hai khắc đồng hồ, thỉnh thoảng có ám vệ đưa tin tới, nói cho Tạ Khâm biết là Thái y đã đến Thẩm phủ, Tạ Khâm vỗ về nàng:

“Ta đã mời ba vị Thái y qua đó rồi, có lẽ vẫn có thể cứu được bà ta.”

Thẩm Dao nghe vậy thì đảo mắt nửa vòng, thầm cười giễu cợt một tiếng.

Bây giờ nàng mới hiểu được, thế mà nàng lại không hy vọng Đoàn thị qua đời, nàng ước gì người đó sống thật lâu thật lâu, nhìn nàng thành hôn sinh con, nhìn con cháu của nàng đứng đầy sảnh đường, nhìn nàng nở mày nở mặt, bà ta sẽ hối hận trong vô số ngày đêm sau này, hối hận vì lúc trước đã bỏ rơi nàng…

Nàng không rõ, rốt cuộc nàng đang phân cao thấp điều gì.

Sự phẫn nộ và thù hận bị đè nén trong lòng, vào giờ phút này toàn bộ đều tuôn trào, nàng như một con thú bị nhốt không có chỗ phát tiết, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt kéo căng.

Càng gần đến Thẩm phủ, tâm trạng đó càng nồng đậm ở trong lồng ngực, cuối cùng tích trữ ở lối ra, hóa thành nước mắt chảy nhanh, Thẩm Dao nằm sấp trong lòng Tạ Khâm sụp đổ khóc lớn, cơn tức giận trong lòng cứ như vậy mà được phát tiết.

Trong thành là pháo hoa nở rộ, pháo trúc réo vang, nhà nhà vẫn còn đang chúc mừng năm mới.

Nàng kéo vạt áo của chàng, buông bỏ sự tủi thân và không cam lòng nhiều năm qua của mình trong không gian nhỏ hẹp này.

Tạ Khâm ôm nàng vào lòng, cảm nhận được sự bất an và sợ hãi của nàng, chàng không ngừng xoa dịu:

“Tứ Tứ, ta ở đây, ta luôn ở đây… Ta mãi mãi ở đây.”

Tiếng khóc trong lòng như thủy triều lên xuống, đến cuối cùng chậm rãi lắng đọng lại.

Xe ngựa chợt dừng lại, tiếng ồn ào bên ngoài Thẩm phủ phá vỡ sự tĩnh mịch trong xe.

Sau khi khóc xong, Thẩm Dao tỉnh táo hơn không ít, thoáng sửa soạn lại dáng vẻ, mất đi sự thất thố vừa rồi, nàng không cảm xúc bước ra khỏi xe ngựa, có lẽ vì khí thế của nàng vô cùng sắc bén, không có ai dám nhìn nàng chằm chằm.

Bên ngoài Thẩm phủ rất nhiều người, một loạt thị vệ mặc giáp sắt tay cầm đuốc chiếu sáng bầu trời đêm.

Mấy người tụ tập bên ngoài cửa lớn, trông như muốn xông vào trong.

Là ba người tỷ phu mang theo con cái của mỗi nhà.

Hai người tỷ phu trong số đó phát hiện ra Tạ Khâm và Thẩm Dao đầu tiên, lập tức nghênh đón, vái chào hai người:

“Tạ đại nhân, nghe nói nhạc mẫu bệnh tình nguy kịch, kính xin đại nhân dàn xếp, để chúng ta mang con cái vào trong thăm hỏi.” Tướng lĩnh giữ cửa nể mặt Tạ Khâm nên để ba người con gái của Đoàn thị vào trong, những người còn lại đều bị chặn ở bên ngoài.

Lúc này tướng lĩnh dẫn đầu nghe tin thì cũng chạy qua hành lễ với Tạ Khâm.

Tạ Khâm mặc một bộ quần áo màu đen đứng chắp tay, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, tựa như không muốn nhiều lời, chàng chỉ xua tay, tướng lĩnh kia lập tức đưa tay ra hiệu cho thị vệ ở cửa, mấy đứa trẻ chen chúc nhau đi vào.

Ba người tỷ phu chờ Tạ Khâm và Thẩm Dao cùng vào, đại tỷ phu và tam tỷ phu chưa từng giao tiếp với Tạ Khâm nên không dám lên tiếng, chỉ có nhị tỷ phu từng được Tạ Khâm đề bạt, bèn khách sáo thuật lại tình hình của Đoàn thị cho Tạ Khâm nghe.

Tạ Khâm thỉnh thoảng đáp vài câu, Thẩm Dao lại không hề lên tiếng.

Đoàn người nhanh chóng đi tới bên ngoài viện chính của Huệ Hòa Đường, còn chưa đi vào là đã nghe thấy tiếng khóc đè nén ở bên trong, có lẽ là có người thông báo, tam tỷ Thẩm Sam đi ra đón trước, ánh mắt rơi trên người Thẩm Dao, nàng ấy che miệng khóc lên:

“Tứ Tứ, muội tới rồi.”

Từ lúc cung biến đến bây giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, Thẩm gia xảy ra biến hóa long trời lở đất, Thẩm Lê Đông dính líu vào tranh đấu trong triều, trong một đêm đó, ông ta từ Hình bộ Thị lang quyền cao chức trọng lưu lạc thành tù nhân, mấy nhà thân thích trước kia phụ thuộc vào Thẩm gia đều bo bo giữ mình, ngay cả ba tỷ muội cũng bị liên lụy.

Sau khi biết được Hoàng đế nể mặt Tạ Khâm, xử lý nhẹ Thẩm Lê Đông, đổi từ đi đày thành cách chức, cũng coi như trong cái rủi có cái may, đáng tiếc là mẫu thân Đoàn thị kiêu căng tự mãn, không chấp nhận được sự sa sút này, đã phun ra một ngụm máu, tính mạng đầy nguy hiểm.

Thẩm Sam rơi nước mắt giàn giụa kéo Thẩm Dao:

“Tứ Tứ, có thể xin muội một việc không, để phụ thân về nói chuyện với mẫu thân một chút đi.”

Thẩm Sam nói xong thì nức nở không ngừng.

Thẩm Dao đã hiểu được Đoàn thị có thể thật sự không xong rồi, nên để Thẩm Lê Đông và bà ta gặp mặt lần cuối.

Đầu óc nàng trống rỗng, nàng quay đầu cứng đờ liếc nhìn Tạ Khâm một cái, Tạ Khâm gật đầu, tháo chiếc ấn bên hông ra đưa cho Bình Lăng, để Bình Lăng đi đến Hình bộ một chuyến.

Những người vốn ở trong chính đường lui ra ngoài hết, đám người Thẩm Sam đón Tạ Khâm và Thẩm Dao vào chính đường, vị trí chủ trì trống không, phu thê hai người ngồi ở ghế dành cho khách phía Đông, Thẩm Dao vịn ghế bành ngồi ở phía đầu, Tạ Khâm ngược lại ngồi phía dưới nàng.

Ba người anh em bạn rể liếc thấy cảnh này thì nhìn nhau mấy cái, ánh mắt phức tạp.

Tạ Khâm dùng một ánh mắt là tướng lĩnh có thể thả cho tất cả bọn họ đi vào, một cái ấn của Tạ Khâm là có thể đưa người ra ngoài từ đại lao của Hình bộ.

Có thể thấy không phải là không giúp được, mà là không chịu giúp.

Nếu như Thẩm Lê Đông không đắc tội với con gái là Thẩm Dao thì hiện tại phu thê ông ta nên ngồi ở vị trí chủ trì này, mặt mày hồng hào chờ đám con gái con rể bọn họ kính bái.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế được.

Thẩm Sam vào trong thông báo chuyện Tạ Khâm và Thẩm Dao đến, một lúc sau đại tỷ Thẩm Ninh đi ra, hành lễ với Tạ Khâm trước rồi nhìn qua Thẩm Dao bằng ánh mắt chật vật:

“Tứ muội…”

Mắt Thẩm Ninh đỏ lên, vẻ mặt mỏi mệt lại tái nhợt, nàng ấy đi đến trước mặt Thẩm Dao.

Thẩm Dao chậm rãi đứng dậy, im lặng nhìn nàng ấy.

Biết rõ Thẩm Ninh luôn đoan trang chín chắn nghiêm túc, đột nhiên nàng ấy hành đại lễ với Thẩm Dao, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, nàng ấy nức nở nói:

“Tứ Tứ, mẫu thân muốn gặp muội, được không?”

Được không?

Hai chữ này lượn quanh trong đầu nàng.

Ánh mắt Thẩm Dao tê dại đối diện với Thẩm Ninh, trong đầu đột nhiên nhớ đến khi còn bé, nàng tốn hết tâm tư leo tường cố gắng gặp Đoàn thị, không dễ gì mới đến trước mặt bà ta, bà ta lại che mặt ghét bỏ, chê nàng làm bẩn mắt bà ta.

Lúc nàng bị kéo đi, miệng vẫn còn gọi mẹ.

Đoàn thị ngoảnh mặt làm ngơ.

“Không cần nữa.”

Không cần phải đi “làm bẩn” mắt người khác, ngồi ở đây tiễn bà ta đoạn đường cuối cùng là được rồi.

Thẩm Ninh che miệng lại, sụt sùi không ngừng nhưng cũng không cưỡng cầu, lùi lại hai bước quay vào phòng trong.

Ánh nến chập chờn, trong chính đường im ắng đến lạ thường, mấy người con rể ngồi nghiêm chỉnh không nói một lời.

Từng tiếng động ở phòng trong truyền ra một cách rõ ràng, có người khóc, có người nôn nóng, lộn xộn rối bời.

Cũng không biết đợi bao lâu, chờ đến khi nét mặt Thẩm Dao hơi hoảng hốt thì lại nghe thấy một tiếng khóc khàn khàn truyền đến từ bên ngoài, lúc này một bóng dáng mặc đồ tù nhân lướt qua trước mặt, xông vào phòng trong.

Thẩm Lê Đông vừa đến, phòng trong giống như chảo dầu dính nước, tiếng khóc ngày càng sục sôi dữ dội.

Thẩm Lê Đông ôm thê tử đang hấp hối gào khóc.

Qua nửa đêm, Thẩm Dao cũng ngồi cứng cả người, tựa như lục bình không có rễ lung lay trong gió đêm, nếu không phải bàn tay ấm áp ở bên cạnh luôn cầm lấy tay nàng, kéo tay nàng, nàng thậm chí còn không biết mình ở nơi nào, muốn đến nơi đâu.

Qua giờ Tý, Thái y đi ra, vẻ mặt xám xịt chắp tay với Tạ Khâm:

“Xin Thủ phụ rộng lòng tha thứ, số mệnh của Thẩm phu nhân đã tận, hạ quan hết cách xoay chuyển…”

Phựt một tiếng, dây cung kéo căng đã hoàn toàn đứt mất.

Tất cả mọi người một lần nữa xông về phía phòng phụ phía Tây, tiếng khóc lần lượt vang lên.

Bóng người đầy trời giống như thủy triều dâng lên, ánh mắt Thẩm Dao dần trở nên mơ hồ, nàng chết lặng kéo cánh tay Tạ Khâm, đi ra ngoài ngược dòng người.

Bên ngoài phòng là ánh đèn sáng chói, đèn lồng sừng dê lục giác sáng ngời hờ hững lắc lư trong gió đêm.

Cũng không biết là ai vẽ lên trên đèn lồng, trên đó là hình ảnh một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bối tử dài màu hạnh, khuôn mặt nhã nhặn, nét mặt dịu dàng chơi đùa với mấy đứa trẻ, tướng mạo mơ hồ tương tự Thẩm Dao, Thẩm Dao ngơ ngẩn nhìn nàng ấy, kìm lòng không được mà kêu một tiếng:

“Mẫu thân…”

Gió lạnh lướt qua, mặt đèn nhoáng một cái, người trong tranh cũng dịu dàng nhìn sang, lần này người đó không ghét bỏ, cũng không nhíu mày, thậm chí còn cười nhạt, ngay cả lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở khóe môi cũng không khác gì Thẩm Dao.

Giọt nước mắt to như hạt đậu trượt xuống từ hốc mắt, Thẩm Dao nhếch miệng cười một tiếng rồi bình thường trở lại.

Gió tuyết phả tới từ phía đối diện, Thẩm Dao dựa vào Tạ Khâm bước ra khỏi cửa.

Tuyết rơi xuống như lông ngỗng, cây cối xanh biếc, hành lang sáng tỏ, ngay cả từng chiếc đèn vàng mờ trên cọc gỗ cũng có tuyết đọng. Ký ức loang lổ, quá khứ như vũng bùn kinh khủng, tất cả đều dần mất đi màu sắc theo từng cảnh tượng trước mặt.

Gió lạnh lẽo, tuyết phủ đầy trời, bọt tuyết xông vào tầm mắt, đôi mắt nàng ngẩn ngơ, nàng đi chậm rãi từng bước vào trong màn tuyết, bóng dáng quen thuộc sau lưng bị xóa nhoà, tay chân chết lặng đông cứng, nàng vẫn không dừng lại, Tạ Khâm cũng để tùy nàng, đỡ lấy nàng bước đi về phía trước trong trời gió tuyết.

Không biết đi được bao lâu, đất trời chỉ còn lại một mảng trắng mênh mông.

Thẩm Dao đi tới một cây cầu cao, đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra bầu trời thay đổi, ráng mây xanh ngắt đều chỉ là một giấc mộng phù du.