Thế Hôn

Chương 49




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi trưa qua đi, bầu trời bỗng nhiên tối lại, đám mây tụ lại từng tầng từng lớp.

Gió lạnh rít gào.

Thẩm Dao đứng trong thư phòng của Tạ Khâm, ngước mắt nhìn ra ngoài hành lang, bên ngoài cửa tròn yên ắng, chỉ có cành cây khô rung động rào rào, nàng đi qua đi lại trong phòng, trái tim đập thình thịch, Bích Vân ngồi trên ghế đẩu thêu thùa may vá, Thẩm Dao tự mình làm một bộ đồ cho Tạ Khâm, Bích Vân giỏi thêu hoa văn, sau khi Thẩm Dao làm xong thì phần hoa văn đường viền được giao cho nàng ấy.

Bích Vân thêu được một lúc mà chỉ cảm thấy chóng mặt: “Cô nương à, người đừng đi qua đi lại nữa, ngồi xuống uống ngụm trà đi.”

“Ta không khát.” Thẩm Dao chống hai tay lên bàn: “Chàng bảo ta không cần phải lo lắng, làm sao ta có thể không lo lắng cho được, một mình chàng ở hoàng thành, ta không nhìn thấy không sờ được, ta thà cùng chàng vào ra sinh tử còn hơn là ở đây lo lắng hãi hùng.”

Bích Vân trêu chọc cười một tiếng: “Ôi cô nương ơi, trước kia là ai nói tuyệt đối không thể vì một người đàn ông mà đi chết, gì mà phu thê vốn là chim trong rừng, tai vạ đến nơi là mệnh ai nấy bay. Làm sao, bây giờ quyết một lòng đi theo cô gia rồi à?”

Thẩm Dao trừng mắt nhìn nàng ấy, cười tươi nói: “Đó là lời vô liêm sỉ ban đầu thôi.”

Lang quân của nàng anh tuấn như thế, lại tốt như thế, đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Thẩm Dao hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, không cần phải vì sợ hãi những điều chưa biết mà mua dây buộc mình, đời này Thẩm Dao nàng không có gì cả, nếu như có được cái gì thì đều do nàng tự tìm kiếm.

Một lúc sau, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Dao vội vàng đi vòng qua kệ để đồ ra ngoài nghênh đón, quả nhiên nhìn thấy Bình Lăng đi tới cửa, sắc mặt không dễ nhìn lắm:

“Phu nhân, trong Vĩnh Định Môn đánh nhau rồi.”

Thẩm Dao giật mình: “Ai đánh với ai?”

Bích Vân bỏ công việc trong tay xuống, đuổi theo Thẩm Dao ra ngoài, chủ tớ hai người cùng nhìn qua Bình Lăng.

Bình Lăng ổn định lại tinh thần rồi trả lời: “Lúc tam điện hạ cúng tế ở đàn tế trời thì trong đàn bốc cháy, một đám du dân xông ra từ trong hầm ngầm của chùa Thần Lạc, bao vây tam điện và các quan viên cúng tế trong điện Đại Hưởng [1], có lẽ đám tặc đó có ý đồ thiêu chết đám người tam Hoàng tử.

[1] Điện Đại Hưởng (大享殿)

undefined

Trái tim Thẩm Dao siết lại: “Hầu gia không đến đàn tế trời chứ? Có phải Hầu gia ở trong cung không?”

Mặc dù Tạ Khâm đã dặn dò nàng, tất cả đều nằm trong sự khống chế của chàng, nhưng Thẩm Dao vẫn không yên lòng.

Bình Lăng gật đầu: “Phải, Hầu gia ở trong cung, nhưng mà Thẩm đại nhân ở cùng đàn tế trời với tam điện hạ.”

Trái tim Thẩm Dao hẫng một nhịp, trong chớp mắt sắc mặt tối sầm: “Đây là lựa chọn của ông ta, là ông ta gieo gió gặt bão.”

Thẩm Lê Đông thân làm cha ruột của nàng, đời này chưa từng để ý đến sống chết của nàng, nàng cần gì phải lo lắng cho Thẩm Lê Đông.

“Tình hình trong cung thế nào?”

Đêm qua Tạ Khâm nói cho nàng biết, ngoài mặt thì Đông Cung tranh giành việc tế bái mùa đông, thật ra đã âm thầm chuẩn bị cá chết lưới rách.

“Tạm thời vẫn chưa có thông tin truyền ra.” Bình Lăng trấn an nàng: “Người đừng lo lắng, Hầu gia đã bày mưu nghĩ kế, sẽ không sao đâu, phu nhân, trong phủ chúng ta có thể giới nghiêm không?”

Giọng điệu Thẩm Dao bình tĩnh: “Đóng hết cửa, để tất cả nữ quyến và trẻ nhỏ vào hầm trốn.”

Một khi nổi lên phân tranh, chắc chắn Tạ gia sẽ đứng mũi chịu sào, mà nàng và lão thái thái sẽ là mục tiêu công kích, hai ngày trước Tạ Khâm đã bí mật đưa lão thái thái đến đất An Ngu, để tránh đánh rắn động cỏ, Thẩm Dao vẫn ở lại trong phủ làm chủ, Tạ Khâm đã sắp xếp mấy chục ám vệ bảo vệ nàng, không cần lo đến an nguy.

Bình Lăng lập tức ra ngoài truyền lệnh, dặn dò xong lại quay lại nói với Thẩm Dao:

“Phu nhân, người cũng đến phòng tối của thư phòng trốn đi, đợi sự việc ổn định rồi, thuộc hạ sẽ bẩm báo người.”

Thẩm Dao nói một tiếng ‘được’ trước: “Ngươi đi làm việc đi, một lát nữa ta sẽ vào.”

Thẩm Dao lo lắng nữ quyến của Tạ phủ sẽ hoảng loạn, lại nhanh chóng đi đến hậu viện, lối vào hầm ngầm nằm ở Thiên Nhất Các của lão thái gia, nữ quyến các chi của Tạ gia hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trẻ con thì khóc rống không nghe lời, các cô nương xách váy nhìn xung quanh, sợ trong hầm ngầm dơ dáy, làm bẩn váy bọn họ, đều do dự không đi vào.

Cả Thiên Nhất Các hò hét ầm ĩ, người tụ tập lại không ít nhưng không ai vào hầm, đều trốn ở phòng lớn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Vừa rồi Lý thúc đi mua đồ ở phía Nam về, nói hướng của đàn tế trời ở phía Nam đường sông nổi lên ánh lửa, xem ra cúng tế mùa đông xảy ra chuyện rồi.”

“Cúng tế mùa đông xảy ra chuyện thì liên quan gì đến chúng ta?”

“Tiểu tử ngốc, Bình Lăng đã dặn dò chúng ta trốn đi thì chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi.”

“Đệ không đi!” Con trai của Ninh thị, nhị thiếu gia trong phủ hất tay chị gái ra: “Đệ còn hẹn tam thiếu gia Thôi phủ đi cưỡi ngựa đánh bóng mà.”

Tạ Kinh cuống lên, vội vàng đuổi theo tới cửa, níu cổ tay đệ đệ lại kéo nó vào trong:

“Nói thật cho đệ biết, bây giờ đệ không được đi đâu hết, đây thật sự không phải hỏa hoạn bình thường, đây là cuộc tranh đoạt trong triều, trong triều sắp loạn rồi…”

“...”

Chu thị dặn dò các ma ma và quản sự giỏi vây quanh toàn bộ Thiên Nhất Các, không cho phép bất cứ ai ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, đại phu nhân và nhị phu nhân cùng nhau đến, chị em dâu ngày xưa nhìn nhau là thấy ghét, hôm nay lại nhất trí trong hành động, lo lắng đi vào phòng ngoài, thấy trong viện hỗn loạn, đại phu nhân nghiêm nghị quát một tiếng, cuối cùng đã dọa cho những thiếu gia lộn xộn kia im lặng.

Nhị phu nhân thì mang vẻ mặt ấm áp, thúc giục mọi người vào hầm chờ.

Mọi người lúng túng không nói, không ai chịu dời bước.

Trước đó không lâu ngũ nãi nãi Thôi thị đã được chuẩn ra hỷ mạch, nàng ta đỡ bụng nhíu mày lại, bị mùi nấm mốc thỉnh thoảng bay ra từ trong hầm ngầm làm cho buồn nôn, đứng ở cửa sổ trốn xa xa, tứ nãi nãi Hứa thị chỉ có một thằng con trai ba tuổi, được nhũ mẫu ôm, ngược lại rất ngoan ngoãn, thấy các anh chị ở trong phòng chơi đùa, không hề khóc rống lên, Hứa thị yên tâm về con, nhìn thấy Thôi thị che miệng nôn khan một lúc lâu thì đến gần, vỗ lưng cho nàng ta:

“Đang yên đang lành lại xảy ra nhiễu loạn, chúng ta phải làm sao đây?”

Thội thị ho khan vài tiếng, đè lại phần bụng đang sôi sục, khẽ xùy một tiếng: “Tạ gia chúng ta vốn không cần phải dính vào vũng nước đục này…”

Sao Hứa thị lại không biết chứ, nàng ấy lo lắng nàng ta lại nói lời thị phi, vội vàng dùng ánh mắt ngăn nàng ta lại.

Trong lòng Thôi thị nghèn nghẹn, im lặng chốc lát rồi thay đổi giọng điệu:

“Ta nghe phụ thân và huynh trưởng nói, Thái tử bị tam Hoàng tử áp chế rất sát sao, bây giờ bệ hạ lại cho phép tam Hoàng tử tế bái, sợ là đã có suy nghĩ phế Thái tử, thật sự không ngờ Thái tử lại phản kích khi rơi vào bước đường cùng, xem ra chưa đến bước cuối cùng, ai thắng ai vẫn khó đoán.”

Vẻ mặt Hứa thị ngơ ngác: “Đúng vậy.”

Điều hai người lo lắng nhất chính là Tạ Khâm tham dự vào làm liên lụy đến cả Tạ gia, nếu như chọn đúng chủ quân thì đương nhiên tất cả đều vui, nếu như sai thì sao, Tạ gia chắc chắn sẽ sụp đổ, vì sao rất nhiều thế gia trong Kinh thành giữ mình trung lập, không tham dự vào tranh giành phe phái, mục đích chính là có thể bảo đảm bình an cho cả tộc vào lúc chiến loạn.

Tạ gia sừng sững ở Kinh thành trăm năm không ngã, trước đây vô cùng phú quý, hoàn toàn có thể đứng ngoài nhìn, đáng tiếc là Tạ Khâm khăng khăng làm theo ý mình, tham gia vào tranh đấu trong triều.

Trước kia kính sợ Tạ Khâm bao nhiêu thì bây giờ oán trách bấy nhiêu.

“Nói tới nói lui thì vẫn trách lục thúc tổ mẫu, nếu không phải do nàng ta thì sao lục thúc tổ có thể kết thù với Thái tử chứ? Tạ gia chúng ta cũng không cần trốn trốn tránh tránh.”

Không biết là cô nương chi nào tức giận nói một câu, mẹ nàng ta sợ tới mức vội vàng che miệng nàng ta lại, đẩy mạnh nàng ta vào trong góc.

Thẩm Dao đang đi đến con đường đá bên ngoài Thiên Nhất Các, nghe thấy câu này thì dừng bước lại.

Khuôn mặt nàng lộ vẻ rưng rưng.

Đúng vậy, nếu không phải vì nàng, Tạ Khâm quả thật có thể bo bo giữ mình, bất kể là Thái tử tạo phản hay là tam Hoàng tử cầm quyền, sau khi thành công thì người đầu tiên phải lôi kéo chính là chàng.

Tạ gia vốn có lợi thế bất bại.

Chỉ là việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích.

Thẩm Dao khoác áo lông gấm màu đỏ, nhanh chân đi đến phòng ngoài của Thiên Nhất Các, trong thoáng chốc hơn trăm ánh mắt ở phòng ngoài đều tụ lại trên người nàng.

Nam đinh trưởng thành của Tạ gia hoặc là vào triều, hoặc là phòng thủ ở bên ngoài, ngoại trừ các tiểu thiếu gia nhỏ tuổi và Tạ ngũ gia phụ trách trông coi Thiên Nhất Các thì còn lại đều là phụ nữ.

Từng khuôn mặt sinh động nhìn nàng chằm chằm, mang theo vẻ lạ lẫm và xa cách.

Nhị phụ nhân đứng ở cửa nhà chính nhanh chóng vẫy tay với nàng:

“Lục đệ muội, mau đến đây, bên ngoài thế nào rồi?”

Nhị phụ nhân vừa mới đến viện của lão thái thái, cửa nẻo của Diên Linh Đường đóng chặt, một ma ma giữ cửa chỉ nói lão thái thái bệnh nặng không cho phép ai đến thăm, trong lòng nhị phu nhân sinh nghi, lo lắng cả đám người mình bị Tạ Khâm bỏ rơi, bây giờ nhìn thấy Thẩm Dao thì thoáng bình tĩnh.

Chỉ cần Thẩm Dao ở đây, chứng tỏ Tạ Khâm chắc chắn sẽ bảo vệ Tạ phủ.

Thẩm Dao đi thẳng theo con đường đá đến, đạp lên bậc thềm hành lễ với ba người chị dâu rồi giải thích:

“Vùng từ Vĩnh Định Môn đến đường sông đã nổi lên chiến hỏa, nếu như ta đoán không sai thì Thái tử có mưu đồ thiêu chết đảng phái của tam Hoàng tử, có lẽ Đông Cung tạo phản rồi.”

Tuy đoán được đã xảy ra chuyện, nhưng chân chính nghe thấy Thẩm Dao xác nhận thì vẫn khiến người ta cảm thấy thổn thức.

“Ngoại trừ đàn tế trời thì phía Bắc đường sông có loạn không?” Phần lớn gia đình của quan lại Kinh thành nằm ở phía Bắc, đây cũng là trọng địa đóng giữ hoàng thành.

“Trong thành bây giờ xem như là yên bình.”

Một đứa trẻ con không hiểu chuyện nhô nửa đầu ra từ sau lưng nhũ mẫu, chỉ vào Thẩm Dao mắng nàng là thứ gây họa.

Nhị phu nhân biến sắc: “Đồ hỗn hào, đều là người một nhà, lấy đâu ra phân biệt này kia.”

Sau đó sai ma ma đưa đứa nhỏ đó lui xuống.

Thẩm Dao không xem là chuyện gì to tát.

Đại phu nhân lại hỏi: “Trong cung thế nào rồi?”

Nếu như thật sự là Thái tử tạo phản thì chứng tỏ bên phía đảng phái Thái tử sẽ an toàn, Ninh gia có thứ nữ gả cho Thái tử làm Trắc phi, Ninh gia từ lâu đã bị xem như người của Đông Cung, chi trưởng và Ninh gia đã kết làm thông gia, đại lão gia lại chưa từng tham dự vào tranh đấu trong triều, bất kể là bên nào cầm quyền thì dòng chi trưởng chắc là có thể an toàn.

Đại phu nhân bình tĩnh hơn nhị phu nhân không ít.

Thẩm Dao nhìn nàng ta một cái thật sâu:

“Cửa cung đóng chặt, tạm thời vẫn chưa có thông tin được truyền ra.”

Đại phu nhân trầm ngâm không nói.

Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Nhất Các truyền đến tiếng hô to của gã sai vặt:

“Không xong rồi, có tặc nhân tấn công vào Tạ phủ bằng lửa.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng chém giết sắt bén, đúng lúc này, ánh lửa nổi lên khắp nơi, mơ hồ có cầu lửa bốc khói bay về phía Tạ phủ, chỉ trong chốc lát, tiếng vang ầm ầm đó lại bị áp chế, khói vàng đầy trời cuồn cuộn về phía hậu viện, tựa như mây đen bao phủ.

Trong Thiên Nhất Các đột nhiên loạn lên, bọn trẻ khóc lớn, đám phu nhân ồn ào, ngay cả Thôi thị cũng sợ tới mức trốn trong lòng ma ma hầu hạ.

Một lúc sau, gã sai vặt đó chạy vào, đại phu nhân và nhị phu nhân nhao nhao bắt lấy gã hỏi:

“Có bao nhiêu người đến, trong phủ có chống đỡ được không?”

Trên mặt gã sai vặt đó bám đầy vết bẩn, biểu cảm kinh sợ, một hơi nghẹn ở cổ họng nên nhất thời không lên tiếng được, không dễ dàng gì mới thở ra một hơi, vội vàng nói liên thanh:

“Số người tới không bao nhiêu nhưng ai ai cũng hung mãnh, lục gia của chúng ta đã bố trí người ở bên ngoài, tạm thời đã ngăn được đối phương, không để chúng vào con hẻm nhỏ của chúng ta, có điều tiểu nhân thính tai, trốn ở chỗ gác cổng nghe ngóng bên ngoài hồi lâu, mơ hồ nghe thấy đối phương nói là…” Ánh mắt lóe lên rơi trên người Thẩm Dao, mù mịt không dám nói.

Đại phu nhân nhíu mày lại, quát: “Nói cái gì?”

Gã sai vặt khom lưng xuống rất thấp: “Chỉ cần Tạ gia giao lục phu nhân ra thì sẽ tha cho Tạ gia không giết.”

Vừa dứt lời, trong viện bỗng trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt oán trách trước đó thoáng chốc trở nên sắc bén, thậm chí còn có chút hùng hổ dọa người.

Đại phu nhân nhìn thoáng qua gã sai vặt, hơi cong môi.

Nhị phu nhân nghẹn lại một hơi, cau mày vẫy tay ra hiệu cho gã sai vặt đó lui xuống:

“Thăm dò thêm, nếu như là lời ăn nói xằng bậy thì không cần mang đến đây nói nữa.”

Nhị phu nhân và đại phu nhân trao đổi ánh mắt, giữ im lặng, nhị phu nhân quan sát bầu trời tối đen, một lần nữa thúc giục mọi người xuống hầm ngầm trốn.

Đáng tiếc lần này càng không có ai dời bước.

Thẩm Dao cũng ngây người.

Thái tử đó vẫn chưa hết hy vọng với nàng sao?

Chưa từ bỏ ý định là một chuyện, quan trọng hơn là lấy nàng ra làm con tin, ý đồ của Đông Cung hết sức rõ ràng. Tấn công vào Tạ phủ, ép Tạ phủ giao nàng ra, chỉ cần bắt được nàng thì chính là bắt được Tạ Khâm.

Không thể không nói, kế sách này quả thật rất tàn độc.

Chỉ cần sai người gào khóc ở Tạ gia thì Tạ gia sẽ chia năm xẻ bảy, Thẩm Dao đã cảm nhận được các loại ánh mắt đan xen nhau nhìn khắp người nàng.

Tạ Kinh thấy Thẩm Dao lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn thì tiến lên kéo cổ tay nàng:

“Dao Dao, người đừng nghĩ nhiều, người phải tin tưởng lục thúc tổ, lục thúc tổ thông minh uyên bác, không thể nào không ngờ đến tình huống này được, nhất định là lục thúc tổ sẽ có cách bảo vệ Tạ gia chúng ta.”

Thẩm Dao đang định trả lời nàng ấy thì một tiếng nổ sắc bén cắt ngang bầu trời, đúng lúc này dường như có mũi tên đen bay qua, hai bên va chạm nhau giữa không trung, phát ra tiếng vang kịch liệt, sợ tới mức phụ nữ trẻ em thay nhau khóc lên, trở nên rối loạn.

Thẩm Dao nhíu chặt mày: “Ta đi ra ngoài xem một chút.”

Nàng vừa mang theo Bích Vân và Hạnh Nhi đi ra ngoài, Thiên Nhất Các sau lưng trở nên sôi trào.

“Nếu Thái tử đã muốn nàng ta thì nàng ta không nên ở lại Tạ phủ chúng ta nữa, cần gì phải khiến nhiều người Tạ gia chúng ta vì nàng ta mà tuẫn táng chứ?”

“Nếu như ta là nàng ta thì bây giờ sẽ rời đi ngay, dẫn Thái tử đó đến nơi khác, trả lại sự yên bình cho Tạ gia chúng ta.”

Từ trên xuống dưới Tạ gia, hơn nửa số người tranh cãi muốn Thẩm Dao rời khỏi Tạ gia, ngoại trừ một mình Tạ Kinh biện luận theo lý lẽ, những người còn lại bao gồm đại phu nhân và nhị phu nhân đều giữ im lặng.

Tiếng nhục mạ thấu trời như những con dao phóng đến.

Bước chân Thẩm Dao nặng như chì, đứng lẻ loi trơ trọi trong ánh lửa, có chút mất hồn mất vía.

Có lẽ vì đã ở Tạ gia lâu như vậy, cho rằng đã dung nhập vào cái nhà này, bỗng nhiên nghe được nhiều lời chửi rủa như vậy nên nàng có chút không phản ứng được, có điều chẳng mấy chốc nàng đã nở nụ cười thoải mái.

Đời này bị xem là sao chổi mà bỏ rơi cũng không phải là lần một lần hai.

Trước đây nàng và Tạ gia không thân cũng chẳng quen, thật sự là do nàng làm liên lụy đến Tạ gia.

Bên trong ồn ào không ngừng, thậm chí có người muốn xông ra chất vấn Thẩm Dao nhưng đều bị ba vị phu nhân ngăn cản.

Cách một bức tường, bên trong là khí thế ngất trời, bên ngoài là sương lạnh phủ đầy.

Hạnh Nhi định quay lại lý luận nhưng lại bị Bích Vân ngăn cản.

Trong thời điểm quan trọng, ánh mắt tiểu nha hoàn bình tĩnh: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?” Nàng ấy hiểu rất rõ tính Thẩm Dao, chắc chắn sẽ không muốn làm liên lụy đến người khác, chủ tớ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, từ lâu đã không còn để ý đến sống chết.

Thẩm Dao ngoái nhìn Bích Vân, nhìn thấy ngọn lửa quen thuộc bùng lên trong mắt Bích Vân, nàng cười một tiếng xán lạn:

“Chúng ta đi.”

“Được.”

Bích Vân tựa như không hề do dự: “Nô tỳ đã sớm chuẩn bị xong quần áo rồi.”

Đêm qua Tạ Khâm nói cho Thẩm Dao biết hôm nay trong triều có biến, bảo nàng dù có nghe thấy tin tức gì thì cũng không cần lo lắng, cứ yên tâm trốn trong hầm, Thẩm Dao sinh lòng đề phòng, âm thầm sai Bích Vân chuẩn bị một bộ hành trang, dự định một khi có người tấn công Tạ phủ thì nàng cũng tiện trợ giúp.

Nào có ngờ, bây giờ lại phải rời đi.

Hai chủ tớ cùng về Cố Ngâm Đường, Hạnh Nhi khóc đuổi theo, đuổi được nửa đường thì thầm nghĩ dựa vào chính mình thì sợ là không ngăn cản Thẩm Dao được, nàng ấy vội vàng chạy tới phòng trước kể cho Bình Lăng nghe chuyện vừa rồi không sót chữ nào, Bình Lăng tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói:

“Lòng lang dạ sói!”

Thẩm Dao đã từng cứu Tạ Khâm một mạng, nếu không phải có nàng thì Tạ gia nào được phú quý như hôm nay, không ngờ khi ở đầu sóng ngọn gió, người Tạ gia lại muốn đuổi nàng đi.

Ngoài ra, Bình Lăng cũng đoán được có lẽ là chi trưởng cố ý gây rối, cố gắng tranh thủ cơ hội.

Bình Lăng lập tức đi đến Cố Ngâm Đường ngăn cản Thẩm Dao, vừa đi đến phòng khách phía trước thì thấy Thẩm Dao mặc một bộ đồ trắng tinh, mang theo Bích Vân khí thế kiêu ngạo đi ra khỏi Cố Ngâm Đường.

Bình Lăng vỗ mạnh vào trán, vội vã nghênh đón:

“Phu nhân, người không cần phải để ý đến những lời đàm tiếu trong nhà, Hầu gia đã sớm bố trí nghi binh ở ngoài phủ rồi, đều là binh tướng tinh nhuệ, cung mạnh nỏ cứng, số người của Thái tử có hạn, không tấn công vào Tạ phủ được, phía dưới thư phòng của Hầu gia còn có một mật đạo, người có thể vào trong đó, chỉ cần đợi sóng gió trôi qua là có thể đi ra.”

Thẩm Dao cắt ngang lời hắn, bình tĩnh nói: “Bình Lăng à, ngươi không cần ngăn cản ta đâu, ngươi cũng không cản được ta, mối tai họa này vốn bắt nguồn từ ta thì cũng nên để ta kết thúc.”

Nếu như rời đi có thể đổi lấy bình yên cho Tạ phủ, nàng sẽ làm việc nghĩa chẳng từ chối.

“Ngươi yên tâm, ta cũng không định rời xa chàng đâu, ngược lại bây giờ ta sẽ đến hoàng cung tìm chàng.”

Những người khác của Tạ gia đối với nàng mà nói cũng chỉ là khách qua đường như bèo nước gặp nhau, chỉ cần người đàn ông đó không nói vứt bỏ, nàng quyết thề không thay đổi.

Bình Lăng cười khổ: “Cả thành giới nghiêm, người hoàn toàn không thể vào cung được, Hầu gia đã giao người cho thuộc hạ, nếu như người xảy ra chuyện, thuộc hạ chỉ có thể lấy cái chết tạ tội thôi.”

Ánh mắt Thẩm Dao lướt qua mái hiên, nhìn về phía bầu trời đầy khói vàng, mím môi không nói.

Bình Lăng lại khuyên: “Bên ngoài đều là người của Đông Cung, nếu như người muốn dẫn dụ truy binh đi thì ắt phải để lộ hành tung, nhỡ đâu người rơi vào tay Đông Cung, thuộc hạ…” Trong mắt Bình Lăng ánh lên nước mắt, không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Thẩm Dao lại nhoẻn miệng cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bản thân mình có chuyện gì đâu.”

Nếu như thật sự có, nàng cũng không hối hận.

Trong những ngày hạnh phúc chưa đến một năm này, ở bên cạnh nhau đã đủ để chống đỡ quãng đời nhàm chán vắng vẻ còn lại.

Gặp gỡ được chàng, không uổng chuyến này.

Thẩm Dao thật sự không có thói quen ngồi yên chờ chết, người Tạ gia như thế, nàng cũng không có cách nào yên tâm thoải mái ở lại được.

“Hầu gia để lại bao nhiêu ám vệ?”

Bình Lăng nhìn đầu ngón chân, giọng nghẹn ngào đáp: “Bảy mươi người, đều là người có năng lực trong giang hồ, lấy một địch trăm.”

“Được.” Ánh mắt Thẩm Dao trong trẻo bình tĩnh: “Để lại hai mươi người bảo vệ Tạ phủ, những người còn lại cùng ta xuất phủ.”

Bình Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết của Thẩm Dao, cuối cùng hắn vẫn nghẹn lại.

Thổi còi một tiếng, trong nháy mắt, mấy chục bóng người xuất hiện từ xung quanh Tạ phủ như trào ra.

Người đi đầu mặc áo đen toàn thân, vóc người thẳng tắp, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt vừa nặng nề vừa kiên cường, chắp tay với Thẩm Dao:

“Phu nhân, thuộc hạ nhận lệnh của Hầu gia, bảo vệ người an toàn.”

“Đa tạ, ngươi chọn năm mươi người tinh nhuệ cùng ta xuất phủ.” Thẩm Dao nói lời ít mà ý nhiều.

Người áo đen đó nhìn thoáng qua Bình Lăng, thấy Bình Lăng không nói thì lập tức gật đầu.

Thẩm Dao lại nhìn cửa lớn đóng chặt:

“Chúng ta đi cửa hông.” Phía Tây Nam của Tạ gia đã mở một cửa hông chuyên để Tạ Khâm ra vào.

Bình Lăng vừa dặn dò thị vệ đi chuẩn bị ngựa, vừa dặn dò gì đó với gã sai vặt ở bên cạnh, thấy Thẩm Dao nhanh chân đi về phía cửa hông thì nhanh chóng đuổi theo:

“Phu nhân, người không chịu ở lại, thuộc hạ không ngăn được, vậy thì dù thế nào thuộc hạ cũng phải đi theo, thề sống chết bảo vệ người.”

Thẩm Dao dừng chân quay đầu cười một tiếng: “Bình Lăng, ngươi đi theo ta thì ta lại không tiện làm việc, người trong Kinh nhận ra ngươi, mục tiêu lớn.”

Bình Lăng sờ lên gáy: “Phu nhân, không phải người muốn dụ truy binh đi sao, còn sợ mục tiêu lớn à?”

“Ngươi thật sự cho rằng ta đi chịu chết sao, ta tiếc mạng lắm đó.” Nàng lại hơi liếc nhìn hướng hoàng cung, mắt lộ ra vẻ chờ mong và lưu luyến: “Ngươi yên tâm, vì chàng, ta sẽ không để bản thân mình rơi vào cảnh khốn cùng đâu.”

Sau đó nàng không nhiều lời nữa, mang theo Bích Vân đi về phía cửa hông.

Khói đặc cuồn cuộn, thiếu nữ mặc một bộ đồ trắng, giống như hoa quỳnh trên đỉnh núi tuyết, phút chốc biến mất sau rừng cây, bóng dáng cứng cỏi không sợ hãi đó đã đủ để đẩy lùi khói lửa nửa Kinh thành.

Đợi Thẩm Dao bước ra khỏi cửa hông chật hẹp, ám vệ dắt tới hai con ngựa đỏ thẫm, Thẩm Dao và Bích Vân mỗi người một con, xoay người lên ngựa:

“Người của Thái tử ở đâu?”

Thủ lĩnh ám vệ kia giơ roi chỉ về phía trước: “Thái tử đã xúi giục một vài thế lực giáo phái gian ác, các giáo phái trong thành đều tụ lại ở gần Tạ phủ, bây giờ đang tập trung ở phía Đông và phía Nam.”

“Được, vậy chúng ta đánh vào phía Tây Nam phá vòng vây trước, dụ phản tặc đi rồi lại vòng đến hướng Bắc.”

Thẩm Dao lên tiếng điều khiển ngựa trước, con ngựa đỏ thẫm chở theo nàng mặc áo trắng nhẹ nhàng, nhảy ra khỏi nơi bố trí phòng vệ của Tạ phủ, chạy về con phố ở phía Tây Nam.

Trên các con đường đan xen nhau đã thiết lập từng tầng trạm gác, có thể thấy được Tạ Khâm phòng thủ chặt chẽ, nàng cố ý chọn hàng rào ở gần nơi giao chiến nhất để vượt qua, lờ mờ có thể thấy được từng kẻ tạo phản mặc áo màu đỏ ánh bạc trong khói đặc, trên cánh tay còn buộc một dải lụa đỏ bắt mắt, nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần thì dồn dập nhìn qua bằng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

“Thẩm Dao ta ở đây, muốn bắt thì đi theo ta!”

Nhưng khi thấy một bóng trắng mảnh mai nhảy qua khỏi hàng rào phía trước, phi nhanh về phía Tây Nam, mấy vị thủ lĩnh phản quân lại đưa mắt nhìn nhau.

“Làm sao bây giờ?” Thủ lĩnh tà giáo kia hỏi Nội giám Đông Cung phụ trách đôn đốc tác chiến, Nội giám kia nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Dao, gấp đến độ dậm chân:

“Cái gì mà làm sao, đuổi theo đi chứ, hôm nay chỉ cần bắt được nàng ta là đại nghiệp của điện hạ có thể thành rồi.”

Thế là những người tập trung hỏa lực tấn công Tạ phủ lập tức dừng lại, có người cưỡi ngựa, có người nhảy lên, chạy theo dấu vết của Thẩm Dao không ngừng không nghỉ.

Người của tà giáo đó đuổi theo một lúc thì không yên tâm lắm, hỏi Nội giám: “Ngươi có nhận ra người đó không? Lỡ như là kế giương Đông kích Tây của Tạ phủ thì sao?”

Nội giám đúng lúc là tâm phúc của Thái tử, bình thường nhận lệnh nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao, rất quen thuộc từng cái nhăn mày từng nụ cười của Thẩm Dao:

“Không thể giả được, đó là Thẩm thị không sai.”

Với phong thái như thế, trong Kinh thành không tìm được người thứ hai.

Thẩm Dao dẫn theo Bích Vân đi ở phía trước, các ám vệ còn lại bày trận bảo vệ hai bên nàng.

Mọi nơi trong thành đều đóng cửa, trên đường vắng vẻ không có người, chỉ có một vài con gia cầm chưa kịp nhốt lại đang náo loạn ở giữa đường.

Đi chưa được bao lâu thì trong con đường tắt phía bên trái truyền đến tiếng ngựa hí, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Tứ Tứ!”

Thẩm Dao liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy trong ánh sáng mờ tối, Lưu Đoan mặc áo lam nằm trên lưng ngựa vượt qua từ một con đường nhỏ: “Lưu nhị ca, sao huynh lại tới đây?”

Trên người hắn đan xen mấy vết máu, xem ra đã trải qua mấy trận đánh nhau.

Lưu Đoan đuổi kịp Thẩm Dao, trái tim thấp thỏm trở nên yên ổn lại, trả lời:

“Đêm qua ta chép sách ở tiểu viện ngoài Đông Hoa Môn, nửa đêm rời đi, trong lúc vô tình đã nghe thấy một Nội giám Đông Cung dặn dò chuyện mờ ám ở trong một con hẻm tối, nói là hôm nay khi lửa cháy thì sẽ nhân cơ hội tiến đánh Tạ phủ, có nhấn mạnh nhắc đến muội, nghe ý của tên tặc đó chính là muốn bắt muội, đưa muội vào Đông Cung.”

“Lúc đó ta không cẩn thận để lộ dấu vết, bị bọn chúng truy đuổi rất lâu, đến bây giờ mới có cơ hội chạy thoát nên đến Tạ phủ báo tin, đến Tạ phủ rồi mới biết muội đã phá vòng vây ra ngoài nên đuổi theo.”

Lưu Đoan hiểu được tính tình của Thẩm Dao, bất cứ lúc nào cũng sẽ không gây cản trở cho người khác, có lẽ vì bảo toàn Tạ gia mà một mình xuất phủ, hắn vừa khâm phục vừa đau lòng:

“Tứ Tứ, muội yên tâm, nhị ca chắc chắn sẽ không để muội có chuyện gì đâu.”

Thẩm Dao nhìn thấy bóng người quen thuộc thì tâm tình càng ổn định hơn, đứng trước gió cười một tiếng: “Được.” Nụ cười này giống như đóa hoa nở ra khỏi nham thạch, ngạo nghễ mà thoải mái.

Ba người giống như lại tìm được cảm giác phóng ngựa rong ruổi trong núi rừng ở Nhạc Châu năm đó, phía sau có truy binh thì làm sao, năm đó bọn họ gặp tình hình như thế này còn ít hay sao?

Thẩm Dao thong dong, Lưu Đoan nghiêm nghị, ngay cả Bích Vân cũng vô cùng dũng mãnh.

Thân thủ của đám người Đông Cung cũng không tệ, bám theo sít sao, chỉ bởi vì Thái tử hạ lệnh không gây tổn thương đến Thẩm Dao nên làm việc rất cố kỵ, mấy lần bị đám người Thẩm Dao đột phá vòng vây.

Không thể trốn tránh lung tung không có mục đích như vậy được, thủ lĩnh thị vệ kia phóng ngựa lên đi song song với Thẩm Dao, thương lượng:

“Phu nhân, thuộc hạ sai người yểm hộ cho người, người tìm chỗ trốn đi.”

“Được!”

Thẩm Dao cũng đã sớm chuẩn bị, lắc cương ngựa chạy đến một chỗ rẽ, cởi bộ đồ trắng bắt mắt ra, để lộ áo đen bên trong, mười ám vệ ở lại hộ tống Thẩm Dao, những người còn lại thì nghĩ cách phân tán truy binh của Đông Cung.

Đợi đến khi người của Đông Cung rượt đuổi một hồi, để mất mục tiêu thì đột nhiên nóng lòng như lửa đốt.

Thái tử phát động ngay dưới mí mắt Hoàng đế và Tạ Khâm vốn đã không dễ dàng, số người rất có hạn, những người ở trước Tạ phủ chỉ là một vài thế lực giáo phái, nếu như là giáo phái thì chính là kiểu không đoàn kết năm bè bảy mảng.

Truy đuổi một hồi như con ruồi mất đầu, đám người nhanh chóng khó chịu, không còn hứng thú.

Thủ lĩnh cầm đầu tà giáo không muốn đi về tay không, muốn chuyển trận địa:

“Tiếp theo phải làm sao đây? Hay là đổi nhà đi?” Trong thành nhiều gia đình quan lại như vậy, đâu cứ nhất thiết là Tạ gia.

Nội giám bị sặc khói, siết ngựa dừng lại, bắt đầu mắng:

“Ngươi có biết người phụ nữ đó là ai không? Chính là thê tử của Thủ phụ đương triều Tạ Khâm, được cưng như trứng hứng như hoa vậy, bắt được nàng ta còn có tác dụng hơn ngàn vạn người ngựa, thậm chí có thể nói, nếu như chúng ta bắt được Thẩm Dao thì nói không chừng Tạ Khâm sẽ mở cửa cung, không cần Đàm Tướng quân hao tổn tâm sức tiến đánh Đông Hoa Môn nữa.”

Đông Hoa Môn tiếp giáp Đông Cung, chỉ cần tấn công vào từ Đông Hoa Môn, cùng điện hạ phối hợp trong ngoài là có thể nắm giữ điện Phụng Thiên trong tay.

“Hơn nữa, điện hạ thèm muốn nàng ta đã lâu, nếu như ngươi bắt được nàng ta thì sẽ là đệ nhất công thần của Đông Cung.”

Thủ lĩnh tà giáo lại không tin đường đường là Thủ phụ lại vì một người phụ nữ mà khom lưng, có điều Thái tử thích Thẩm Dao, gã chỉ có thể bắt lấy Thẩm Dao để tranh công.

“Các huynh đệ, tiếp tục đuổi theo!”

Thủ lĩnh tà giáo ra dấu tay, sai người tản đi khắp phố lớn ngõ nhỏ bao vây Thẩm Dao.

Đợi bọn chúng tách ra, ba người Thẩm Dao mới thò đầu ra từ dưới mái hiên tối đen.

“Nhị ca, huynh có biết trong hoàng cung thế nào rồi không?”

Lưu Đoan vừa mới ở trong một sân viện đổ vỡ tùy tiện tìm chiếc áo để thay, kích thước không phù hợp, mặc trên người vô cùng khó chịu, bây giờ trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi, hắn lau một cái thở dài: “Ta trốn tránh cả ngày, sau đó bắt được một tên Nội giám đuổi bắt ta, biết được một ít chuyện thực hư từ hắn.”

“Thái tử xúi giục hai tên tướng lĩnh cấm quân, một người là Phó đô Chỉ huy sứ Vũ Lâm quân, hôm nay luân phiên trông coi điện Phụng Thiên, chắc là bây giờ trong cung đã nổi khói lửa rồi.”

“Ngoài ra, Dũng sĩ Trung lang tướng Đàm Tường vốn là người của Đông Cung, sau khi đàn tế trời bốc cháy, hắn lập tức triệu tập binh lực tiến đánh Đông Hoa Môn, ý muốn tụ họp với Đông Cung.”

Thẩm Dao nhíu mày: “Nghe Hầu gia nói, trong triều có mười hai vệ [2], chỉ dựa vào hai nhánh binh này thì chắc là không làm được đâu.”

[2] Vệ (卫): đồn binh thời Minh có số lính đông hơn sở, sau dùng làm tên đất.

Lưu Đoan lắc đầu: “Tình hình của bệ hạ không tốt lắm, một khi bệnh tình của bệ hạ nguy kịch, mà tam Hoàng tử không có mặt, Đông Cung đăng cơ cũng không phải là không thể.”

Thẩm Dao cười lạnh: “Hầu gia nhà ta tuyệt đối sẽ không cho phép Đông Cung được như ý đâu.”

Lưu Đoan nhìn nàng: “Muội không hiểu về tranh đấu giữa các phe phái trong triều, lần này Thái tử nắm bắt cơ hội khá tốt, phía trên bệ hạ bệnh nặng, bên dưới tam Hoàng tử bị vây trong đám cháy, trong triều lòng người lay động, khó đảm bảo các triều thần trung lập không phản bội, chỉ cần có một nửa số triều thần nghiêng về phía Thái tử thì Thái tử sẽ có hy vọng.”

Tạ Khâm có bản lĩnh đến mức nào thì cũng chỉ là một quyền thần, chàng không thể nào thay thế thiên tử được.

Thẩm Dao bỗng nhớ đến thất Hoàng tử: “Trong triều không phải chỉ có một Hoàng tử, Thái tử ngu ngốc vô năng như thế, quyết không thể để hắn thượng vị được, không được, chúng ta phải làm gì đó.”

Lưu Đoan không bất ngờ với sự can đảm của Thẩm Dao, năm đó ở Nhạc Châu, ba người giết chết bọn cướp cưỡi ngựa, bao vây rừng xanh, chưa từng sợ ai hết.

“Muội muốn làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Dao cố định trên người thủ lĩnh tà giáo ở phía xa:

“Vừa rồi huynh nghe thấy giọng điệu của thủ lĩnh bọn tà giáo chứ, hình như hắn cực kỳ khinh thường Nội giám đó, chúng ta tìm cách, đợi đến khi hắn lạc đàn thì bắt lấy hắn, lại sử dụng hắn để khống chế đám người tà giáo, chơi chiêu đâm sau lưng, quyết không để Đàm Tường đánh vào hoàng cung.”

“Được!”

Ba người Thẩm Dao hữu dũng hữu mưu, nhưng bàn về võ nghệ thì còn thua xa.

Thế là nàng gọi thủ lĩnh ám vệ tới, dặn hắn tìm cách trói thủ lĩnh tà giáo kia đến.

Chuyện này đối với thủ lĩnh ám vệ mà nói quả thật dễ như trở bàn tay.

Chỉ tốn một chút thời gian, hắn đã trói thủ lĩnh tà giáo kia lại ném đến trước mặt Thẩm Dao.

Lúc đó ba người đang trốn trong một kho củi của sân viện đổ nát, Bích Vân phủi bụi trên ghế gỗ, hầu hạ Thẩm Dao ngồi xuống.

Bầu trời quá mờ mịt, cũng không biết đã là giờ nào, Thẩm Dao không dám đốt đèn, sợ thu hút kẻ tặc đến, nàng lợi dụng ánh lửa yếu ớt bên ngoài để quan sát thủ lĩnh tà giáo đó, người ngắn ngủn, khuôn mặt đen như than, vẻ ngoài xấu xí, nhìn thấy Thẩm Dao thì khuôn mặt đầy vẻ cười gượng, xin tha nói:

“Cô nãi nãi tha mạng, tại hạ bị Thái tử ép, không thể không dùng chiêu hiểm này, không phải do có thù với cô nãi nãi đâu, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chỉ là kiếm miếng cơm ở trong thành mà thôi.”

Thẩm Dao không có thời gian tán dóc với hắn, đưa mắt ra hiệu một cái, Bích Văn bóp cằm hắn, ép hắn nuốt một viên thuốc.

Thủ lĩnh tà giáo kia không còn bình tĩnh nữa mà lập tức hiện nguyên hình, lăn lộn trên mặt đất như một con thú bị nhốt.

Vừa sợ vừa giận: “Ngươi đã cho ta uống cái gì?”

Thẩm Dao lười biếng cười một tiếng:

“Cô nãi nãi ta không phải là phu nhân quan lại bình thường, từng hành tẩu giang hồ ở Nhạc Châu, ta biết rất rõ những trò trên giang hồ, thuốc này chính là Tiêu Dao Hoàn, uống vào rồi thì hai canh giờ sau sẽ khó giải độc, toàn thân sẽ thối rữa mà chết.”

Thủ lĩnh tà giáo kia nhất thời không động đậy, mở to mắt nhìn Thẩm Dao chằm chằm, thật sự khó có thể tưởng tượng được cô nương đẹp thế này lại ác độc như vậy, dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt, vội hỏi: “Rốt cuộc phu nhân muốn ta làm gì?”

Thẩm Dao nói ra kế hoạch, thủ lĩnh tà giáo không hề có chỗ để phản bác.

Một khắc sau, ba người Thẩm Dao và năm ám vệ đều thay sang đồ tà giáo, nhân lúc thủ lĩnh tà giáo triệu tập thuộc hạ thì đã trà trộn vào. Thủ lĩnh tà giáo một lần nữa lên lưng ngựa, nhìn về phía đám người phía sau thì không còn thấy bóng dáng Thẩm Dao nữa, kỳ lạ, nàng đâu, trừ phi có thể tàng hình, lần này hắn đã thật sự tin Thẩm Dao có chút bản lĩnh.

Hắn không biết thứ mình uống là Thiên Kim Hoàn trong phụ khoa, chỉ xem nó là độc dược, bởi vì thấp thỏm không yên nên thỉnh thoảng cảm thấy toàn thân như có kiến đang cắn, có chút kinh hồn bạt vía, không dám lấy tính mạng ra để cược, hơn nữa Thẩm Dao đã nói cho hắn biết, Thái tử chỉ đang lấy trứng chọi đá thôi, phần thắng không lớn, thủ lĩnh tà giáo nửa tin nửa ngờ, tạm thời nghe theo chỉ thị của Thẩm Dao, lấy danh nghĩa viện trợ Đàm Tướng quân, một đám năm trăm người xuất phát đi đến Đông Hoa Môn.

Rẽ trái lượn phải, không dễ gì mới đi đến chỗ chợ đèn lồng ở ngoài Đông Hoa Môn, trong ánh lửa chập chờn là tiếng trống rung trời, cầm thương giục ngựa, xung quanh chiến đấu ác liệt, chợ đèn lồng rực rỡ trước kia đã trở nên tan hoang.

Binh lính cứu giúp triều đình đang giao chiến với người của Đàm Tường ở Đông Hoa Môn.

Binh lực cần vương chiếm ưu thế về số người, chỉ là hỏa lực của phản quân Đông Cung cực kỳ mạnh mẽ, không biết lấy đâu ra một quả cầu bôi dầu lửa, cứ thế mà mở ra một lỗ hổng trong ba mặt vòng vây, người của tà giáo bắt đầu đi từ lỗ hổng này đến phía sau của quân phản loạn.

Nói dối là không công phá được Tạ phủ, muốn đến đây hỗ trợ công thành, tướng lĩnh phụ trách cản ở phía sau nhận ra thủ lĩnh tà giáo, đương nhiên sẽ không nghi ngờ.

Ngoài Đông Hoa Môn còn có một Đông An Môn, giữa hai cửa là hai con sông hộ thành, phản quân của Đàm Tường ở đó, quân cần vương thì ở bên ngoài. Hai bên giao chiến qua sông hộ thành ở Đông An Môn, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, từng nhóm quân cầm lá chắn áp qua, phía sau tấm chắn chính là quân cầm nỏ, mũi tên bắn về phía phản quân.

Đàm Tường trên dưới bốn mươi tuổi, là tướng lĩnh hung hãn nổi tiếng trong quân, mặt to mắt hổ, dáng người cường tráng cao lớn, chỉ cần liếc nhìn người nào thì sẽ cảm thấy như có cơn gió mạnh thổi vào mặt. Lão rất dũng mãnh, tay cầm Yển Nguyệt Đao nặng trăm cân, nơi nào đao lướt qua là máu bắn tứ tung.

Thỉnh thoảng phản quân sẽ đầu độc lòng người, nói bệ hạ đã băng hà, bây giờ trong hoàng cung do Thái tử cầm quyền, ai cầm đao không lùi lại thì xem như tạo phản vân vân, cũng may tướng lĩnh được phái tới đều là người kiên nghị, chưa từng bị phản quân làm ảnh hưởng.

Chỉ là Đàm Tường vô cùng dũng mãnh, cầm đao đứng ở dưới hành lang trong Đông An Môn, không ai vượt qua được.

Tướng lĩnh phụ trách vây quét trong triều đứng ở chỗ cao của một quán rượu tại chợ đèn lồng, quan sát toàn cục, theo dõi động tĩnh của phản quân mọi lúc mọi nơi, đúng lúc này, một cảnh vô cùng kỳ lạ đã xảy ra, không biết là ai bắn ám khí về phía Đàm Tường, Đàm Tường che sau gáy, thân thể lung lay rồi chợt ngã khỏi lưng ngựa, tướng lĩnh thủ vệ nắm bắt thời cơ, giơ tay ra hiệu cho binh sĩ nhanh chóng tiến lên, vượt qua sông hộ thành.

Đàm Tường vừa chết, phản quân bị đánh bại hoàn toàn.

Từ khi Thẩm Dao rời khỏi, Bình Lăng đã lập tức sai người đưa tin vào cung, người không vào được thì đã bắn pháo ra báo hiệu, tai mắt trong cung nhìn thấy thì báo cho Tạ Khâm biết, Tạ Khâm nghe xong, vẻ mặt như xen lẫn gió bão, nhanh chóng phái người đến cửa cung ở bốn phía tiếp viện cho Thẩm Dao, nào biết được Thẩm Dao ở nơi nguy hiểm nhất là Đông Hoa Môn.

Đợi chiến sự bên ngoài Đông Hoa Môn được dẹp yên thì đã là sau giờ Tý.

Đông Hoa Môn mở rộng, Thẩm Dao đi theo tướng lĩnh thủ vệ vào cung tìm Tạ Khâm.

Vào Đông Hoa Môn, núi thây ở khắp nơi, máu chảy lênh láng, đâu đâu cũng tràn ngập mùi máu tươi, cũng có xác của cung nhân treo trên trục giáo, trợn to đôi mắt không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Dao, toàn thân Thẩm Dao sợ run, ôm Bích Vân rùng mình.

Lưu Đoan vốn không được vào cung, nhưng hắn kiên trì canh giữ bên cạnh Thẩm Dao, tướng lĩnh thủ vệ kia nhận ra thân phận của Thẩm Dao nên không dám khinh thường, đành phải mang theo cả hắn.

Tốn một khoảng thời gian, cuối cùng cũng vào được điện phụ của điện Phụng Thiên.

Người của Tạ Khâm dẫn ba người bọn họ đến một căn phòng bên cạnh ngồi rồi vội vàng ra ngoài thông báo.

Trong điện chính của điện Phụng Thiên, Thái tử bị bắt quỳ ở giữa đại điện, Hoàng đế ôm ngực, trên khóe môi có vết máu, nằm trên ghế rồng, hơi thở gần như mong manh, chỉ có đôi mắt âm u nhìn chằm chằm về phía Thái tử, trong điện là áo giáp san sát nhau, trận chiến vừa qua, ngoại trừ mấy vị trọng thần như Tạ Khâm canh giữ bên cạnh Hoàng đế thì các đại thần còn lại đều quỳ gối ở bên dưới, run rẩy không nói gì.

Ngoài ra còn có một người vô cùng nổi bật đứng bên cạnh Hoàng đế, chính là thất Hoàng tử gần mười tuổi.

Hắn đang ở trong điện thay mặt Hoàng đế chất vấn Thái tử.

Trong trường hợp như vậy, Tạ Khâm vốn không nên rời khỏi, chỉ là nghe nói Thẩm Dao vào cung, lại nghe nói nàng bắn chết Đàm Tường, cảm xúc nhất thời cuồn cuộn, hùng hổ chạy đến phòng bên cạnh của điện phụ, vén rèm lên, nhìn thấy Thẩm Dao ngồi trên ghế bành, khuôn mặt ngây ra, trông dáng vẻ như chưa hết kinh hãi, Bích Vân ở bên cạnh nàng cũng bị dọa cho phát sợ, mà Lưu Đoan kia thì rót một chén trà muốn đưa cho Thẩm Dao, ba người cùng ngẩng đầu lên, mấy cặp mắt nhìn nhau.

Tạ Khâm nhìn thoáng qua Thẩm Dao, xác nhận nàng không sao thì kiềm chế tâm tình, ánh mắt sắc bén đảo qua Lưu Đoan, Lưu Đoan ngược lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt hành lễ với chàng:

“Tạ đại nhân.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khâm như bị mây đen che phủ, vẻ mặt khi nhìn Lưu Đoan vô cùng phức tạp, trong thời điểm gian nguy thế này, người Tạ gia ép nàng ra ngoài, ngược lại là Lưu Đoan liều chết bảo vệ, trái tim của Tạ Khâm như bị nấu trong chảo dầu, rõ ràng vừa rồi ở trong đại điện, chàng bình tĩnh bất động, tỉnh táo quyết đoán ổn định cuộc nổi loạn của Thái tử, nhưng khi đến trước mặt người phụ nữ này, sự sắc sảo và thận trọng cả đời đều bị chó ăn mất.

“Các ngươi ra ngoài!”

Lời này đương nhiên là nói cho Lưu Đoan và Bích Vân nghe.

Bích Vân cũng biết Tạ Khâm cực kỳ trân trọng Thẩm Dao, không chút do dự mà lui ra ngoài.

Lưu Đoan thì không dễ đuổi như vậy, hắn nhìn Thẩm Dao.

Chẳng biết từ lúc nào mà Thẩm Dao đã co quắp đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khi trắng khi đỏ, lộ ra chút ngượng ngùng và vô tội, biểu cảm sợ hãi rụt rè, tựa như đang vắt óc xem làm thế nào để giải thích với Tạ Khâm, cánh tay mảnh khảnh che trên cổ móc lấy sợi tóc rối bên tai, rụt rè không dám đối diện với Tạ Khâm.

Lưu Đoan nhìn thấy Thẩm Dao như vậy, trái tim đột nhiên thủng lỗ như cái sàng.

Hắn và Thẩm Dao quen biết mười năm, thậm chí có thể nói là bên nhau sớm chiều, cứu vớt nhau trong lúc hoạn nạn, nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy Thẩm Dao lộ ra vẻ e sợ trước bất cứ người đàn ông nào. Mà bây giờ nàng như một người khác, chuyện này có nghĩa là, người đàn ông này đáng để nàng buông bỏ tất cả sự phòng bị, cởi bỏ tất cả sự kiên cường nàng vờ tạo ra, bằng lòng biểu hiện sự mềm mại của mình cho chàng.

Lưu Đoan di chuyển bước chân cứng ngắc, ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Cửa vừa bị đóng mạnh lại, bên trong truyền đến tiếng la hét của Thẩm Dao, nghe như bị Tạ Khâm làm gì đó, mấy tiếng ‘chát’ vang dội liên tục xen lẫn tiếng thở gấp muốn nói nhưng xấu hổ của Thẩm Dao quanh quẩn bên tai hắn.

Trong lòng Lưu Đoan là sự nóng nảy quay cuồng, hắn nhắm mắt lại thật chặt.

Bên trong, Tạ Khâm khiển trách không ngừng.

“Ai bảo nàng rời khỏi Tạ phủ? Đêm qua ta dặn nàng thế nào? Nàng xem lời ta nói như gió thoảng qua tai à.”

Thẩm Dao thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cả người bị Tạ Khâm kéo lại, một tay chàng giữ hai tay nàng ở phía sau lưng, bàn tay rộng lớn lại vỗ mông nàng một cách không nhẹ không nặng.

Đau thì cũng không đau lắm, chỉ là vô cùng xấu hổ thôi.

Thẩm Dao ảo não xấu hổ giải thích: “Chàng đừng đánh nữa, ta biết sai rồi, không phải ta lập được công rồi sao?”

“Lập công? Ta có cần nàng lấy tính mạng ra để lập công không?” Tạ Khâm chưa bao giờ bị chọc tức đến mức này, dù chàng không giết Thái tử thì cũng sẽ không để Thẩm Dao xảy ra chuyện, để đảm bảo sự an toàn của nàng, chàng đã bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Thẩm Dao ở trong phủ thì không ai làm nàng bị thương được, vừa nghĩ tới nàng rong ruổi trong thành cả đêm, trái tim chàng đập nhanh như đòi mạng.

Thẩm Dao nhỏ giọng cãi lại: “Không phải ta đã giảm thiểu được một số thương vong sao.”

Thấy nàng vẫn có gan mạnh miệng, Tạ Khâm tức đến mức bật cười: “Xem ra nàng vẫn chưa ghi nhớ, nàng hoàn toàn không tin tưởng ta.”

Không tin tưởng chàng sẽ bảo vệ được Tạ gia, nàng đã vì sự an toàn của những người khác mà tự tiện rời khỏi phủ.

Lại là một tiếng ‘bốp’ vang dội.

“Ôi.” Tay chân Thẩm Dao không thể động đậy được, nàng đành phải cọ vào ngực chàng kêu oan: “Tạ Khâm, chàng đừng trách ta, ta bị người Tạ gia đuổi ra ngoài.”

Tạ Khâm vừa nghĩ tới những gì người Tạ gia làm, cằm căng cứng đến mức như mũi dao sắc bén, chàng cẩn thận ôm chặt nàng vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo, gằn từng chữ một:

“Tạ phủ đó vẫn chưa phải nhà của bọn họ đâu.”

Xử lý chuyện trong triều thỏa đáng trước đã rồi về trừng trị đám khốn nạn đó.

Ánh mắt Thẩm Dao đáng thương, nàng áp vào ngực chàng: “Không phải ta không tin chàng, ta chỉ không muốn rời xa chàng thôi, càng nguy hiểm thì ta càng muốn ở bên cạnh chàng.” Đôi mắt như nai con long lanh nhìn chàng, trách ngược lại: “Sao chàng không mang ta theo chứ.”

Trái tim Tạ Khâm trở nên mềm nhũn, chàng thả tay nàng ra, vén tóc rối trên má nàng, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng hỏi:

“Có bị thương chỗ nào không?”

Thẩm Dao xoa bàn tọa nóng hổi, ánh mắt nhìn chàng như phóng dao: “Mông đau.”

Nàng tủi thân dữ lắm: “Phu quân hung dữ như vậy ta không cần nữa, ta muốn đổi người khác.”

Tạ Khâm: “...”



Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Đoan: Nhìn ta, nhìn ta, ta dịu dàng này.