Thế Hôn

Chương 37




Thẩm Dao chính là một con hổ giấy, không có mấy phần bản lĩnh thật sự, cũng không biết là nàng vô cùng nhạy cảm hay là hai người thật sự hợp nhau, chẳng bao lâu sau đã tước vũ khí đầu hàng, nếm được chút ngon ngọt lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn, ban đầu nàng rất hợp tác, thời gian dần trôi qua, cũng không biết là qua bao lâu, nàng có chút mơ màng không biết đêm nay là năm nào, tức giận đẩy chàng ra:

“Ta không dễ chịu lắm…”

Mồ hôi nóng hổi trượt xuống theo chiếc cằm căng cứng, y phục rải rác cũng ướt đẫm, Tạ Khâm tùy ý kéo một cái lên lau mồ hôi trán cho Thẩm Dao, giọng nói khàn như cổ họng bị xé rách:

“Sao lại không dễ chịu?”

Thẩm Dao nghẹn một hơi ở cổ họng, không thể nói cụ thể được là không thoải mái chỗ nào, nghèn nghẹn trướng lên, hít thở không thông, cảm thấy khó chịu, nàng tựa như con diều lơ lửng giữa khoảng không, tất cả đều nhờ chàng chống đỡ, bởi vì chênh lệch chiều cao nên khi thật sự làm, nàng không thể với tới chàng được, không có điểm tựa để mượn lực thật sự rất khó chịu.

Nàng cũng không dám nhìn chàng, nước mắt trong đáy mắt tựa như ngân hà trút xuống, nàng hỏi ngược lại chàng:

“Chàng đã mệt cả ngày rồi, không nghỉ ngơi sao?”

“Không thương tiếc cơ thể, e rằng sẽ khó tiếp tục, đúng không?”

“Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chàng vẫn chưa xong hả?”

Ba câu hỏi liên tục khiến trán Tạ Khâm đầy vạch đen.

Thế nhưng tiểu cô nương nhỏ nhắn yêu kiều này cứ mang theo vẻ tức giận và tủi thân.

Tạ Khâm cuối cùng cũng biết nàng nói không thoải mái là có ý gì, chàng đã đủ kiềm chế rồi, sợ nàng không chịu nổi nên không dám vào hết, cũng không dám quá phóng túng, vậy nên thời gian kéo dài hơn một chút, nếu như hỏi chàng có mệt không, cả ngày nay bôn ba, lo lắng nàng rời đi, tiêu hao tâm trí sức lực quá lớn nên đương nhiên là mệt, chỉ là đàn ông khi gặp phải chuyện thế này thì đều không nhịn được, tính đâu ra đấy thì đây là cũng là lần thứ hai của hai người họ, làm sao Tạ Khâm chịu kiềm chế được.

Trong chuyện này, lời Thẩm Dao nói không được tính.

Tựa như nhìn thấu tâm tư của chàng, tiểu cô nương nào đó chu môi lên: “Chàng đã nói mọi chuyện nghe theo ta mà.”

Tạ Khâm cúi người tiếp tục dỗ nàng, chỉ là giọng nói lại không dịu dàng lắm:

“Ngoại trừ chuyện này, chuyện gì cũng có thể nghe theo nàng.”

Thẩm Dao quay mặt đi, hơi có vẻ rưng rưng muốn khóc.

Trong lòng Tạ Khâm nghĩ, chàng thật sự đã cưới được một cô nương yếu ớt.

Thẩm Dao đọc hiểu ánh mắt chàng, tức giận bất bình: “Ta đã được xem như là người khá tài giỏi trong số các cô nương rồi, cơ thể ta cũng khỏe mạnh, ngoại trừ ta thì còn ai có thể chịu được chàng chứ.”

Ánh mắt Tạ Khâm chăm chú, chàng nói một cách chắc chắn: “Ta không cần ai ngoài nàng hết.”

Lời này đã đánh bại Thẩm Dao, nàng không được tự nhiên mà ừ một tiếng, làm nũng: “Vậy chàng nhanh lên.”

Tạ Khâm nhìn nàng, Thẩm Dao bị chàng nhìn, chợt cảm thấy như không có chỗ trốn, cứ như thịt cá nằm trên thớt, không thể không mặc cho người ta chém giết, không ngăn cản được ánh mắt chàng nhìn khắp người, nàng dứt khoát che mặt mình lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng nhìn nữa.” Hai má ửng hồng, sợi tóc trên thái dương dính mồ hôi dán vào, ngược lại có một vẻ đẹp khác biệt.

Tạ Khâm đoán chắc là do giữ một tư thế quá lâu thì khó có thể chịu đựng được, chàng dứt khoát đổi chỗ.

Thẩm Dao được thở dốc một lúc, lại có chút sức sống, nàng vịn vào thành giường nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa cỏ sum suê, bầu trời đêm trong vắt, cũng được xem như là gió nhẹ mát mẻ, thời gian trôi qua, đôi mắt như hồ nước nổi lên mưa phùn mịt mờ vào ngày xuân, cảnh đẹp trước mắt bị gió làm loạn, mưa phủ đầy trời đất, những bông hoa lưa thưa cuối cùng chỉ còn lại là một vũng bùn đầy đất.

Ngày mùng một tháng Bảy là thời gian tế bái tổ tiên, thời tiết tốt đẹp, mặt trời sáng rỡ, Lê ma ma đợi hồi lâu không thấy phòng trong lắc chuông thì thúc giục Bích Vân đi gọi Thẩm Dao, bình thường sẽ để Thẩm Dao ngủ thoải mái, hôm nay thì không được, Thẩm Dao dù sao cũng là trưởng bối, nếu như đi muộn thì sẽ khiến vãn bối chê cười.

Đêm qua quả thật làm đến quá muộn, lại là lần đầu tiên ngọt ngào khi tân hôn, có lẽ là gia không kiềm chế được, Lê ma ma vô cùng đau lòng cho Thẩm Dao.

Bích Vân nhẹ tay nhẹ chân vén rèm đi vào trong, trên giường khung là một người đang ngồi đờ ra, Thẩm Dao ngồi trên giường không nhúc nhích giống như bức tượng.

“Thì ra cô nương đã sớm tỉnh rồi.” Bích Vân cười mỉm thở phào nhẹ nhõm, dứt lời rồi mà người trên giường vẫn không có phản ứng, nàng ấy không yên lòng mà lại gần nhìn, hai mắt Thẩm Dao không có thần thái, có chút ngơ ngác, thậm chí trên mặt còn có vẻ hơi tức giận.

Bích Vân nín cười, thấy y phục trên đầu vai nàng trượt xuống thì giúp nàng đỡ lấy, kết quả là nhìn thấy trên hai bên vai trắng nõn in đầy dấu đỏ, quả thật rất khó coi, lần này nàng ấy sinh ra mấy phần oán trách Tạ Khâm, nghiến răng nghiến lợi:

“Cô gia tàn nhẫn quá.”

Nàng ấy vội vàng dùng y phục che lại cho nàng, sau đó ngồi xuống sát bên giường ôm Thẩm Dao vào lòng:

“Cô nương tốt, đừng tức giận, phu thê đều như vậy thôi, người đã quên Lưu tẩu tử hồi trước rồi sao, có ngày nào mà nàng ấy không mắng Lưu đại ca vài câu đâu?”

Vẻ tức giận trong mắt Thẩm Dao đã giảm bớt, nàng bực bội đá giường mấy cái: “Ta chủ quan rồi, để chàng được như ý!”

Điều đáng giận hơn là nàng chủ động dâng tới cửa.

Cái đạp này đương nhiên cũng khiến ngón chân bị đau, Thẩm Dao rên lên một tiếng, Bích Vân gấp đến mức luống cuống tay chân: “Ôi.” Vừa xoa vết thương cho nàng vừa an ủi nàng, đến cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Dao đau khổ như vậy, nàng ấy bỗng nhiên hỏi một câu:

“Nô tỳ còn nhớ lúc trước Lưu tẩu và Lý thẩm nói chuyện này rất sung sướng, người muốn chết muốn sống như vậy, chẳng lẽ là cô gia…” Ánh mắt Bích Vân đảo một vòng, ý là Tạ Khâm không được.

Thẩm Dao lập tức xụ mặt, điểm này thì nàng nhất định phải đính chính thay phu quân.

“Đâu có? Chàng có khả năng lắm, ta sướng, ta sướng lắm cơ.”

Để chứng minh cho lời nói của mình, nàng ưỡn ngực xuống giường, kết quả là hai chân mềm nhũn, ngã về phía trước, suýt nữa va vào cột giường.

Bích Vân nín cười ôm lấy nàng, dìu nàng đến bàn trang điểm ngồi xuống, sau đó gọi tiểu nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt.

Thẩm Dao nửa chết nửa sống dựa vào người Bích Vân, mặc cho nha hoàn hầu hạ, qua hai khắc đồng hồ cuối cùng cũng sửa soạn xong, Lê ma ma và Bích Vân đỡ hai bên người nàng đi về phía từ đường, bóng cây chập chờn, rải xuống hành lang những vòng sáng loang lổ, ánh nắng chói mắt phản chiếu khuôn mặt Thẩm Dao cực kỳ trắng trẻo, nàng luôn để mặt mộc, hôm nay tế tổ thì càng không cần trang điểm, chỉ là trải qua một hồi ân ái (*) vô cùng kịch liệt, đuôi mắt đỏ ửng tự nhiên, còn đẹp hơn cả bôi son phấn.

(*) Chỗ này trong raw là □□, editor đã thêm thắt để phù hợp với ngữ cảnh.

Bích Vân thấy Thẩm Dao ỉu xìu thì có chút ghét bỏ.

Chuyện này không phải chỉ nằm thôi là xong sao, Thẩm Dao không cần phí công sức gì cả mà lại như đã đánh một trận chiến vậy, trước kia lên núi săn bắn, trèo đèo lội suối cũng không thấy nàng sa sút tinh thần như vậy.

Sáng nay khi vào triều cô gia hăng hái lắm, không có dáng vẻ tinh thần khô cạn như Thẩm Dao đâu.

Đương nhiên, trong lòng Bích Vân vẫn sẽ đứng về phía chủ tử nhà mình, chỉ có thể nghi ngờ Tạ Khâm đã làm chuyện vô cùng xấu xa với Thẩm Dao.

Có điều sĩ khí của Thẩm Dao không hề suy yếu, mới đó còn mệt mỏi không có tinh thần cứ dựa vào Bích Vân để di chuyển, đợi đến khi vòng qua rừng trúc đi đến chỗ cầu đá rộng rãi trước từ đường, nàng lập tức lên tinh thần, cả người cực kỳ hăng hái, cứ như sắp đi đánh nhau vậy.

Bích Vân: “...”

Hôm nay là buổi triều quan trọng thường diễn ra vào mùng một và mười lăm, Tạ Khâm và đại lão gia đều vào cung, người chủ trì cúng tế trong nhà là nhị lão gia.

Cả nhà tế bái tổ tiên theo phép tắc, Thẩm Dao chịu đựng sự uể oải trong người, được nhị phu nhân dẫn đến phòng nghị sự, nghe chuyện nhà một lúc lâu, ruột gan trống rỗng, lão thái thái sai người gọi Thẩm Dao qua đó dùng bữa.

Thẩm Dao đi đến Diên Linh Đường.

Nhị nãi nãi Chu thị bảo người hầu bày đồ ăn cho lão thái thái, nhị phu nhân ngồi bên trái lão thái thái, Thẩm Dao ngồi ở bên phải, lão thái thái phát hiện ra hôm nay nét mặt Thẩm Dao thẹn thùng, hơi giống với cô dâu vừa vào cửa, trước kia nàng đầy sức sống chỉ lo ăn, bây giờ lại vén tay áo lên muốn chủ động hầu hạ bà.

Bà cụ cười, kéo nàng ngồi xuống:

“Bình thường thì lười nhác lắm mà, sao hôm nay lại ân cần vậy? Nói đi, có phải con có chuyện gì cầu mẫu thân không?” Lão thái thái cười mỉm nhìn nàng.

Thẩm Dao kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Nàng đâu có chuyện gì để cầu lão thái thái chứ, chỉ là đường đường chính chính làm con dâu của người ta, không thể giả vờ ngây ngốc như trước kia được, ít nhiều gì cũng phải biểu hiện một chút.

Sự khác thường lại khiến người ta nghĩ nhiều.

Nàng cầm đũa lên lầu bầu nói: “Đâu có ạ, do phu quân con ghét bỏ con nhàn rỗi, bảo con hầu hạ người.” Chỉ có thể để Tạ Khâm cõng cái nồi này thôi.

Lão thái thái lại cười to: “Chậc chậc chậc, mặt trời mọc đằng Tây à, nó còn nhớ nhung đến ta hả?” Bà yêu thương mà xoa cánh tay Thẩm Dao:

“Con đừng để ý đến nó, cả nhà này có ai không biết con lười chứ, cứ lười tiếp đi.”

Lão thái thái nói rõ ràng ra như thế, Thẩm Dao cũng yên tâm thoải mái hơn.

“Đa tạ mẫu thân.”

Đám người Chu thị âm thầm hâm mộ, không nói lời nào.

Về đến Cố Ngâm Đường nghỉ trưa, ngủ đến nỗi không biết trời trăng mây gió gì, trong lúc mơ màng cảm thấy có người hôn nàng, tựa như có cọng rơm cứng cọ vào má nàng, nàng biết ngay là Tạ Khâm về.

Tạ Khâm đỡ nàng dậy.

Thẩm Dao nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tỏa ra đầy trời, nàng lại ngủ lâu như vậy, xoa đôi mắt nhập nhèm, nhất thời nhìn chàng chằm chằm mà không biết nên nói gì.

Tạ Khâm châm cho nàng một chén trà rồi đưa đến bên miệng nàng, nàng mờ mịt uống mấy ngụm.

Da thịt nàng vô cùng trơn bóng, màu ửng hồng nổi lên, mang theo vẻ mơ màng khi vừa tỉnh ngủ, tựa như nụ hoa mới nhú, chân thành mà đơn thuần.

Thẩm Dao vặn vẹo người mới cảm thấy tay chân không còn chút sức lực nào, nhớ đến chuyện tối đêm qua Tạ Khâm làm, nàng lập tức hung dữ nhìn chàng:

“Eo ta đau, chàng xoa giúp ta.”

Nàng không biết hiện giờ giọng nói của mình vô cùng mềm mại, giống như ngấm nước đường vậy.

Có tầng quan hệ đó, hai người không còn giống như trước nữa, ánh mắt nhìn nhau như đang quấn quýt.

Tạ Khâm nhận lệnh hầu hạ nàng.

Bàn tay to lớn ấm áp của chàng có thể bao trùm hơn nửa vòng eo của nàng, Tạ Khâm xoa bóp một cách nghiêm túc, Thẩm Dao lại nổi lên cảm giác bị chàng khống chế bị chàng bao phủ như tối hôm qua.

Nàng lo lắng còn xoa tiếp nữa sẽ xảy ra chuyện: “Thôi thôi.” Thẩm Dao đẩy chàng ra rồi đi đến phòng ăn dặn dò bữa tối.

Phu thê dùng bữa tối xong, Tạ Khâm phải về thư phòng làm việc, Thẩm Dao ngủ đủ rồi thì cảm thấy nhàm chán, Tạ Khâm bèn đề nghị:

“Nàng đi cùng ta đến thư phòng chơi không?”

Thẩm Dao đồng ý.

Lúc Tạ Khâm xem văn thư, Thẩm Dao ở bên cạnh lắc lư, nàng dứt khoát lật xem hết một lần những quyển sách trên kệ sách xung quanh Tạ Khâm.

Nửa canh giờ sau, Tạ Khâm xử lý công vụ xong, ngẩng đầu lên tìm nàng thì thấy nàng đang lục lọi trên giường trong phòng, chàng cười hỏi:

“Nàng đang tìm gì vậy?”

“Ta đang tìm xem có cô nương nào gửi thư cho chàng không.”

Tạ Khâm khoanh tay trước ngực nhìn nàng nghịch.

Thật ra Thẩm Dao đang tìm khế thư của chàng, đã lục khắp phòng rồi, chỉ còn lại bàn của Tạ Khâm là chưa tìm thôi, nàng đi vòng qua Tạ Khâm đến thư phòng, Tạ Khâm đi theo sau nàng, thấy vẻ mặt nàng không giống như nói đùa, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo sờ khắp bàn, chàng chậm rãi nói:

“Ta đốt từ lâu rồi.”

“Hả?” Thẩm Dao mất tự nhiên đứng giữa bàn và ghế bành, đôi mắt mờ mịt vô tội ngây thơ.

Dáng vẻ rất dễ bắt nạt.

Tạ Khâm đi đến dưới cửa sổ, bình tĩnh thả rèm cửa xuống, xung quanh bị che kín, chỉ có ánh sáng trong phòng soi chiếu đôi bên.

Thẩm Dao nhìn thấy đốm lửa nhảy nhót trong mắt Tạ Khâm, vô thức muốn tránh nhưng tiếc là đã muộn, Tạ Khâm trực tiếp ôm nàng đặt lên bàn, ban đầu Thẩm Dao còn căng thẳng, nơi này là thư phòng, bên ngoài đều là gã sai vặt của Tạ Khâm, nàng không thoải mái, nhưng cũng dần dần thả lỏng dưới sự xoa dịu tỉ mỉ của chàng.

Đến thời điểm quan trọng, nàng nhớ đến món đồ kia:

“Ở đây không thích hợp lắm đâu, không phải chàng không chuẩn bị sao?”

“Ai nói ta không chuẩn bị?” Ánh mắt Tạ Khâm tối đi, mang theo sự hăng hái không thể ngăn cản được.

Thẩm Dao chợt nhớ ra chàng có hai hộp, thì ra hộp còn lại được đặt ở thư phòng, chẳng trách lại mời nàng đến thư phòng.

Thẩm Dao tức giận đấm chàng.

Năm ngày liên tục, phu thê hai người cần cù cày cấy.

Thẩm Dao nhìn chiếc hộp lưu ly hao hụt quá nhanh ở góc giường, nhìn người đàn ông đổ mồ hôi như mưa:

“Chàng không thể nghỉ ngơi một chút sao?”

“Ta không mệt.”

“Vậy thì chàng để ta nghỉ một chút.” Giọng điệu Thẩm Dao hơi dồn dập, mang theo sự yêu kiều.

Tạ Khâm hơi dừng lại: “Đêm mai nói sau.”

Thẩm Dao cáu kỉnh, nhất thời bối rối, cũng không biết nên dùng lực thế nào, muốn đẩy chàng nhưng chân không có sức, tay đẩy chàng không được, nàng dứt khoát đưa người về phía trước.

Lần này thì hay rồi, một loại cảm xúc khó nói cực hạn xuyên qua đầu óc nàng, tất cả sự hờn dỗi của nàng đều bị đè lại trong cổ họng, dần dần vỡ vụn giữa răng môi, nàng không thể tin được mà liếc một cái, kinh ngạc lại bất lực mà nhìn Tạ Khâm:

“Chàng…”

Tạ Khâm cũng không ngờ nàng đột nhiên lại làm như vậy, tự mình va vào, khuôn mặt ưu nhã tuấn tú hiện lên chút hoang dại:

“Lần này không thể trách ta được.”

Thẩm Dao cuối cùng cũng biết chữ “Chết” viết như thế nào.

Qua đêm nay, nàng nhìn thấy Tạ Khâm là muốn đi đường vòng, nghe thấy tên của chàng cũng không nhịn được mà run lên.

Là nàng không hiểu rõ địch, rơi vào bẫy, cái bẫy này sâu quá nàng không trèo lên được.

Ngày hôm sau không cần tảo triều, Tạ Khâm dậy trễ hơn một chút, hoặc là nói ngủ cùng Thẩm Dao, Thẩm Dao vốn muốn nhịn đến khi chàng rời đi rồi mới tỉnh, sau đó thật sự không chịu nổi nữa, mở mắt ra khi chàng đặt nụ hôn xuống.

Có lẽ là tối hôm qua bị phạt đến mức đâu vào đấy, hôm nay Thẩm Dao cực kỳ ngoan ngoãn, mặc cho Tạ Khâm dắt nàng đi rửa mặt rồi quay lại dùng bữa sáng, toàn bộ quá trình đều im lặng không lên tiếng, tựa như con mèo con được vuốt lông.

Mãi đến khi khóe mắt liếc thấy chàng thay quan phục ra ngoài, Thẩm Dao lặng lẽ đi từ giường La Hán sang sạp nhỏ dưới cửa sổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thò ra ngoài, hai tay chống cằm đưa mắt nhìn chàng rời đi.

Thẩm Dao nghiêm túc quan sát thân hình cao lớn đó, dáng người của chàng thẳng tắp, ăn mặc gọn gàng không cẩu thả, ngay cả cúc áo cũng tỉ mỉ đến mức không tìm ra được chút khuyết điểm nào, cử chỉ hành động tao nhã kiềm chế, lại chính là kiểu sói đội lốt người.

Thẩm Dao nghiến răng.

Tạ Khâm như có khả năng tâm linh, đi đến góc hành lang phía Tây thì lại ngoái nhìn nàng mà không hề có điềm báo trước, Thẩm Dao sợ đến mức dùng hai tay che mặt, vội vàng nhắm mắt.

Một lúc sau nàng lặng lẽ mở nửa con mắt ra, nhìn chàng qua kẽ ngón tay, trước mặt lại đen như mực không thấy gì hết, tựa như có bức tường kín mít chặn trước mặt, nàng lập tức thả tay xuống, ngẩng đầu thì lại nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm mà sáng ngời.

Tạ Khâm vươn tay sờ mũi nàng:

“Nàng còn như vậy nữa là ta không đi được đâu…”

Ngày hôm nay Thẩm Dao chỉ trốn ở Diên Linh Đường của lão thái thái, ngay cả nghỉ trưa cũng ở lại phía bên trong vách ngăn của lão thái thái, ngủ một giấc đến giờ Thân buổi chiều, lão thái thái nhớ đến việc Tạ Khâm sắp hồi phủ nên giục nàng đi về, Thẩm Dao đành phải vịn cánh tay Bích Dao đi về phía Cố Ngâm Đường, rón rén đi từ cửa hông phía sau vào chính viện, lặng lẽ nhô đầu ra khỏi giáp đạo hướng về phía nhà chính, còn chưa nhìn kỹ thì đã liếc thấy Lê ma ma đứng ở cửa ra vào.

Nàng gấp rút nhỏ giọng nói:

“Gia về chưa? Đợi gia về thì bà nói cho chàng biết là ta không dùng bữa tối nay cùng chàng, ta phải đến phòng thu chi xem sổ sách, ôi, thật sự không được thì cứ nói ta đến chỗ lão thái thái, ta mệt rồi nên đến phòng cuối nghỉ một lúc, nhất định phải đợi đến khi chàng quay về thư phòng rồi mới đến mời ta đấy…”

Thẩm Dao nói liên tục, Lê ma ma không kịp cắt ngang, cuối cùng bà chu môi hướng về phía sau lưng nàng.

Thẩm Dao sửng sốt, vội vàng quay đầu thì thấy Diêm Vương này đang cầm mấy quyển sổ con, hơi thở ổn định ngồi trên chiếc ghế bành sát bên bình phong long phượng trình tường, đôi mắt nặng nề nhìn nàng.

Thẩm Dao suýt nữa lảo đảo, tựa như học trò bị bắt tại trận, nàng chắp tay sau lưng đứng thẳng, hồi lâu ý thức được mình thật sự không có tiến bộ, nàng lại như con công cao ngạo:

“Gần đây Tạ đại nhân đi muộn về sớm, cầm bổng lộc của triều đình mà lại không làm việc cho bách tính, có giống Thủ phụ của một nước không?”

“Ta làm xong việc rồi, không về sớm nghỉ ngơi chẳng lẽ cứ ở trong triều mãi?” Tạ Khâm đặt sổ con lên bàn, phủi bụi trên tay.

Giọng nói Thẩm Dao cao lên một chút, mắt hạnh e sợ nhìn qua: “Không phải chàng cũng đã làm cái cọc trong triều hai mươi mấy năm sao?”

Tạ Khâm lại không phản bác được, trong chốc lát, ánh mắt sáng tỏ, mang theo vài phần hùng hồn:

“Không phải ta cưới thê tử rồi sao? Phải dành chút thời gian cho nàng chứ.”

“Không cần phải thế đâu.” Thẩm Dao nhớ đến chuyện chàng làm tối qua, tóc gáy dựng hết lên.

Lê ma ma đã ra ngoài từ lâu, trong chính phòng chỉ còn lại phu thê hai người.

Tạ Khâm nhớ đến buổi sáng khi ra ngoài, nàng rõ ràng vẫn ngoan ngoãn, nửa ngày không gặp mà đã như đổi người rồi:

“Đang yên đang lành, sao lại trốn ta?”

Thẩm Dao đột nhiên tức giận, nửa hờn nửa tủi, giận đùng đùng đi đến trước mặt chàng, vén tay áo lên để lộ cổ tay:

“Xem chuyện tốt chàng làm này, còn chỗ này nữa…” Lại vén lên mấy chỗ bị thương trên tay trên chân.

Tạ Khâm nhìn thê tử đang tức giận bất bình, chậm rãi kéo nàng ngồi vào lòng, hổ thẹn nói: “Còn chỗ nào nữa?”

Thẩm Dao tủi thân, tối hôm qua nàng suýt nữa bị chàng bóp nát rồi, trước ngực và sau lưng càng thê thảm hơn, đâu thể nào cho chàng nhìn được.

“Tạ Khâm, chàng còn không thừa nhận là chàng thấy sắc nổi lòng tham à, chàng mà còn vậy nữa là ta dọn đến biệt uyển Thông Châu đó.”

Tạ Khâm cũng biết tối hôm qua mình hơi quá đáng, ôm nàng vào lòng xoa dịu:

“Được, ta đi cùng nàng.”

Thẩm Dao lại biết đây là lời nói dối, triều đình không thể một ngày không có chàng, Thẩm Dao còn trông cậy chàng sớm ngày hạ bệ Thái tử đây, bây giờ vẫn chưa thích hợp để rời Kinh thành, nhân lúc chàng áy náy, đang muốn dạy dỗ vài câu thì liếc thấy trên bàn còn đặt một tấm thiệp mời:

“Đây là gì vậy?”

Tạ Khâm vùi đầu vào cổ nàng, nhạt giọng nói:

“Lão thái thái Ninh gia mừng thọ sáu mươi lăm tuổi, chắc là nhớ đến tình nghĩa thầy trò của ta và Thái sư nên gửi riêng một tấm thiệp mời cho ta, ta không đi, nàng đi thay ta được không?”

Nếu là trước kia, Tạ Khâm đi cũng không có gì, nhưng Thẩm Dao đã không thích chàng gặp mặt nữ tử khác thì Tạ Khâm không định đi.

Đương nhiên Thẩm Dao hiểu ý của chàng, nàng cất giọng nói: “Được.”

Trước kia không có ý định ở lại vì cho rằng Tạ Khâm có tình với Ninh Anh, nàng đồng cảm với Ninh Anh, bây giờ đã biết sự thật, nếu như Ninh Anh kia có ý đồ với Tạ Khâm thì đừng trách nàng không khách sáo.

Đúng lúc đi gặp đám yêu ma quỷ quái Ninh gia đó một chút.