Thế Hôn

Chương 3




Viên bi đó phóng về phía Tạ Khâm đi đầu không nghiêng không lệch, Thẩm Lê Đông bị hù dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, đợi đến khi muốn nghiêng người đi chặn, lại thấy Tạ Khâm đã vươn tay ra kẹp lấy viên bi đó.

Thẩm Lê Đông suýt nữa hồn phi phách tán.

Trong triều, đảng phái của Thái tử và tam Hoàng tử tranh đấu ngày càng gay gắt, Thủ phụ Tạ Khâm và Thái tử hình như không hợp nhau trong chính trị, mà hôm qua ông ta vừa được Thái tử tiếp đãi long trọng, sợ rằng đã bị xem là theo đảng Thái tử, nếu như để cho Tạ Khâm xảy ra chuyện ở Thẩm phủ thì sau này ông ta đừng hòng ngủ ngon nữa.

Thủ đoạn của vị Thủ phụ trẻ tuổi này… Chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.

Trạng nguyên của năm Thiên Khải, đảm nhiệm Biên tu Hàn Lâm chưa đến nửa năm thì một vụ án lớn về mua đi bán lại vũ khí xảy ra ở Vệ Sở Tây Châu, ba vị Ngự sử được phái đi tra án đều đầu một nơi thân một nẻo, trong triều nghe tin đã sợ mất mật, vị thiếu niên chưa đến mười tám tuổi này lại chủ động xin đi, mang theo một thanh Thượng phương bảo kiếm, chỉ đi một mình, đường đường là một văn thần lại chém giết một lượt Vệ Sở Tây Châu, làm những yêu ma quỷ quái kia kinh hãi, tra ra được manh mối của vụ án.

Hai năm sau đó, nước ở Giang Nam nhiễm bệnh, bạc thuế bị trộm, lại là chàng phong trần mệt mỏi đi đến Đàm Châu, đao giơ lên rồi rơi xuống, bắt được một đám sâu mọt quan lại cấu kết với thổ phỉ.

Vẫn còn nhớ đến vào lập xuân của năm đó, bầu trời thật đẹp, trước đài tê của điện Phụng Thiên phủ một lớp tuyết trắng hơi mỏng, Tạ Khâm đẩy cửa đi vào, ném toàn bộ đầu của bốn tên quan lớn liên quan đến vụ án vào trong điện, cả người đầy máu, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc, nổi danh thiên hạ đến tận bây giờ.

Chàng đi đến đâu là trừ khử quan tham ô, bắt tội phạm, nhiều lần xử lý án lớn, mũi quân đánh đâu thắng đó.

Dựa vào chiến tích không ai có thể đụng vào này, Hoàng đế một lần nữa cất nhắc chàng, năm ấy gần hai mươi lăm tuổi, chàng đã thăng lên làm Thủ phụ Nội các.

Một vị quan hung hãn bụng dạ nham hiểm như vậy, dù là Thẩm Lê Đông đã lăn lộn nhiều năm trong triều thì khi đối mặt với người trẻ tuổi này cũng cẩn thận từng li từng tí, mà hôm nay, con cháu của ông ta lại tùy tiện bắn bi về phía chàng.

Thẩm Lê Đông hận không thể làm thịt Thẩm Phù và Thẩm Dao ngay tại chỗ.

Mắt thấy Thẩm Dao nhìn lên muốn quan sát Tạ Khâm, ông ta tức giận quát khẽ một tiếng: “Quỳ đàng hoàng.”

Thẩm Dao vội vàng rũ thấp mặt mũi, không dám nhìn lung tung nữa.

Thẩm Lê Đông đè nén lửa giận, lau mồ hôi trên trán, nghiêng người chắp tay cúi đầu với Tạ Khâm và Trịnh Các lão:

“Đều do hạ quan quản lý không chu đáo, làm kinh động đến hai vị Các lão.”

Vụng trộm liếc nhìn Tạ Khâm một cái, ánh nắng chiều nóng rực, tuyết đọng giao hòa hóa thành nước mùa xuân róc rách, tụ lại ở góc tường, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của Tạ Khâm tựa như núi cao sừng sững, sự lạnh lùng nghiêm nghị đó lại đè ép ánh chiều tà trong sân trở nên lu mờ ảm đạm.

Trịnh Các lão thấy Tạ Khâm không nói gì, lại nhìn Thẩm Lê Đông đã chảy mồ hôi ròng ròng, cười hòa giải: “Nhà ai mà không có mấy đứa nghịch ngợm chứ, có lẽ là vô ý thôi.”

Thẩm Lê Đông khô khan nói: “Đúng đúng… lát nữa hạ quan sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, mắng bọn nó một trận thật dữ.”

Dù sao cũng là Hình bộ Thị lang, điều tra nghiên cứu đã là bản năng:

“Viên bi này do ai bắn ra?”

“Là con.”

“Là con.”

Thẩm Phù và Thẩm Dao đồng thanh, Thẩm Phù liếc nhìn em gái một cái, cắn răng ngước mắt, chắp tay với Tạ Khâm:

“Xin Các lão thứ lỗi, vừa rồi do tiểu điệt [1] sẩy tay, va chạm đến ngài, nếu xử lý thì ngài hãy xử lý tiểu điệt ạ.”

[1]小侄: Tiếng tôn xưng cháu trai mình với người khác.

Thẩm Dao có vô tri hơn nữa thì cũng biết được Nội các là vị trí quyền cao chức trọng trên triều đình, anh trai tương lai còn phải thi cử, sao có thể tùy tiện đắc tội quý nhân, nàng dập đầu xuống đất, giọng điệu thanh thúy:

“Đại nhân, là lỗi của dân nữ, không cẩn thận mà bắn nhầm hướng, không liên quan gì đến ca ca, nếu ngài muốn trách thì trách ta đi.”

Thẩm Lê Đông biết Thẩm Dao là kẻ đầu sỏ thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Trong viện chợt trở nên yên tĩnh, không ai dám lên tiếng, đều đang đợi phản ứng của Tạ Khâm.

Cảnh tượng tĩnh mịch mà kỳ quái.

Thủ phụ trẻ tuổi không nói một lời, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy áp bách không tiếng động.

Hồi lâu, giọng nói lạnh lùng của chàng tựa như truyền đến từ hang sâu tăm tối:

“Khả năng nhắm chuẩn của ngươi thế nào?”

Đây là đang hỏi ai vậy?

Thẩm Phù thăm dò nhìn Tạ Khâm một cái, xác định không phải hỏi mình thì kéo góc áo của Thẩm Dao ở bên cạnh.

Thẩm Dao ngẩn người, nghĩ đến việc nghé con mới sinh không sợ hổ, trong lòng nàng không hề sợ, đáp một cách chi tiết: “Dân nữ lớn lên ở thôn trang từ nhỏ, đã từng cưỡi ngựa đi săn, khả năng nhắm chuân vô cùng tốt, vừa rồi chỉ là không cẩn thận nhấn nhầm cơ quan mà thôi.”

Lòng bàn tay Thẩm Lê Đông đổ mồ hôi, ông ta không đoán được Tạ Khâm có ý gì, tức giận đến mức liếc mắt nhìn Thẩm Dao: “Thật là to gan, trước mặt Thủ phụ mà nói khoác không biết ngượng!”

Thẩm Dao không để ý đến ông ta.

Nét mặt của Tạ Khâm cũng không có bất cứ sự biến hóa nào, không ai thăm dò ra được trong đôi mắt không có chút rung động nào kia đang sôi trào điều gì.

Thẩm Dao đợi một lúc không thấy động tĩnh thì thoáng ngước mắt, lại thấy ngón tay thon dài của người nọ đưa về phía trước, viên bi theo ngón tay trượt xuống lòng bàn tay chàng, bàn tay đưa tới.

Đây là muốn trả viên bi lại cho nàng sao?

Thẩm Dao nhất thời mờ mịt một lúc, nhấc làn váy từ từ đứng dậy, nàng chậm rãi đi về phía trước hai bước, duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng cầm viên bi giấu dưới tay áo, lại ung dung uốn gối:

“Đa tạ đại nhân.”

Dứt lời, nàng đối diện với đôi mắt chàng.

Hai mắt chàng sâu thẳm yên tĩnh, ánh tà dương chiếu tới từ những cành cây đan xen nhau, quang ảnh loang lổ rơi trên áo khoác đen của chàng, tựa như nước tĩnh chảy sâu.

Có lẽ là bị khí phách của chàng làm kinh sợ, Thẩm Dao hoàn toàn không dám nhìn nhiều, vội vàng rũ mắt xuống, sau đó kéo Thẩm Phù đang quỳ đứng dậy, nhanh chóng hành lễ rồi quay về.

Tạ Khâm nhìn bóng lưng Thẩm Dao một lúc rồi chợt nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Lê Đông và những người khác gần như không thể tin được, Tạ Khâm lại bỏ qua cho con gái ông ta một cách dễ dàng.

Ngược lại là Trịnh Các lão nhìn bóng dáng Thẩm Dao đi xa, hỏi: “Vị này chính là con gái nuôi mà Thẩm đại nhân nói tới à?”

Vừa rồi khi nàng ngước mắt, khuôn mặt có vẻ xinh đẹp để lại ấn tượng sâu sắc.

Thẩm Lê Đông ngượng ngùng cười một tiếng: “Phải.”

Thái tử đối xử ân cần với Thẩm gia đã không phải là bí mật nữa, Trịnh Các lão vừa mới thương nghị chính sự xong, thuận miệng hỏi một chút, Thẩm Lê Đông bèn nhân cơ hội tỏ rõ thân phận của Thẩm Dao, chỉ nói là con gái nuôi được nhận nuôi vào nhiều năm trước, trước kia ở thôn trang, gần đây đến tuổi nên vào Kinh thành bàn hôn sự, nào biết nàng tốt số được Thái tử nhìn trúng.

Lý do thoái thác này vô cùng hoàn mỹ, đương nhiên Trịnh Các lão sẽ không nghi ngờ.

Trịnh Các lão tươi cười gật đầu: “Thẩm đại nhân thật là có phúc lớn.”

Vốn dĩ trọng tâm câu chuyện cứ bị bỏ qua như vậy, lại thấy Tạ Khâm luôn lặng thinh đột nhiên bình tĩnh mở miệng:

“Nuôi dưỡng ở thôn trang tại Nhạc Châu?”

Trong lòng Thẩm Lê Đông run lên, ngay cả lưng cũng hơi ớn lạnh, ông ta ấp úng nói: “Không sai…”

Chẳng lẽ là Tạ Khâm để mắt tới ông ta, ngay cả chuyện này cũng tra rõ ràng?

Trong lúc hoảng sợ, ông ta thấy Tạ Khâm để lại lời này rồi xoay người rời đi, các vị quan còn lại đều đi theo sau, Trịnh Các lão cũng khách sáo cáo từ ông ta, Thẩm Lê Đông ân cần đưa tiễn, cảm thấy lồng ngực như nổi trống, nói về lý thì hôm nay là hai đứa nhỏ càn quấy, nếu như Tạ Khâm không tính toán chi li thì cũng không phải chuyện gì lớn.

Chỉ là con người Tạ Khâm có lòng dạ cực sâu, không ai thăm dò được tâm tư của chàng.

Sự khó chịu trong lòng đương nhiên được quy kết lên người Thẩm Dao.

Hôm trước chọc cho Thái tử thèm nhỏ dãi, hôm nay lại đắc tội Tạ Khâm.

Chẳng lẽ đứa con gái này đến để đòi nợ.

Thẩm Lê Đông hung hăng quay về hậu trạch, trách cứ thê tử:

“Bà có không thích nó đi nữa thì cũng không thể mặc kệ không quản được, kể từ mai trước khi xuất giá, nhất định phải dạy bảo nó về quy tắc, đừng có để nó phạm sai lầm.”

Đoàn thị hỏi han mới biết được hôm nay Thẩm Dao suýt nữa khiến Tạ Khâm bị thương, bà ta cũng tức giận đến mức thay đổi sắc mặt.

“Lão gia yên tâm, ngày mai thiếp thân sẽ sắp xếp hai ma ma quản lý chặt chẽ.”

Thẩm Lê Đông ừ một tiếng, ngồi xuống cái ghế bành trước bức bình phong hoa điểu ở mặt đông, tay tùy ý cầm lên một chiếc chén sứ thanh hoa ngắm nghía: “Hôm nay ta đã gặp Hàn công công bên cạnh Thái tử, Hàn công công hỏi tới tứ nha đầu, xem ra điện hạ muốn nhanh chóng để nó vào cung, bà sắp xếp đi, sắp tới chúng ta tổ chức bữa tiệc nhận người thân trong phủ, mời quý tộc trong Kinh thành đến xem lễ, nhận tứ nha đầu làm con gái nuôi trước mặt mọi người, ban tên Thẩm Dao, viết vào gia phả, cũng xem như cho nó thể diện rồi.”

Dựa theo quy tắc của Thẩm gia, con cái đến tuổi là đã phải được ghi tên vào gia phả, Thẩm Dao là đứa con mà phu thê Thẩm Lê Đông ghét, đương nhiên không có ai nhớ đến chuyện này.

Đoàn thị im lặng trong chốc lát rồi đồng ý, nhớ ra chuyện hôm nay suýt nữa đắc tội Tạ Khâm, bà ta không khỏi lo lắng: “Bên phía Tạ Thủ phụ ấy, ông định làm thế nào?”

Thẩm Lê Đông nhắm mắt khẽ hừ một tiếng: “Ngày mai dùng nhận lỗi làm lý do, dâng lên đứa con có được lúc về già của lão tiên sinh Tiền Đông Hiền, thứ này khó có được, Tạ Khâm thông suốt, sẽ biết được tâm ý của ta.”

Thẩm Lê Đông đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, cũng xem như là con cáo già, sở dĩ ông ta nói Thẩm Dao là con gái nuôi là vì cũng muốn để lại một con đường lui cho mình, nếu như Thái tử thuận lợi đăng cơ, ông ta sẽ có công phụ tá, nếu như Thái tử sụp đổ, ông ta cũng có thể dứt khoát hy sinh Thẩm Dao, cứu lấy chính mình.

Nói trắng ra là, trước khi tình hình sáng tỏ thì Thẩm Lê Đông sẽ không cúi đầu dễ dàng.

*

Sau khi Thẩm Dao về đến thư phòng của Thẩm Phù thì được anh trai tận tâm chỉ bảo một phen.

“Muội muội tốt, vừa rồi muội hơi to gan rồi đó, ở trước mặt Tạ Khâm mà dám nói độ chính xác của mình tốt, muội có biết Tạ Khâm vào quan trường nhiều năm, gặp sát thủ đếm không hết, trong đó có một năm hắn bàn chuyện với đồng liêu ở quán trà, một cô gái đánh đàn muốn đâm chết hắn, bị hắn bóp gãy xương cổ, đang sống sờ sờ mà bị hành hạ chết trước mặt mọi người đó.

Sau đó có một lần ở bữa tiệc trong cung cũng có người làm loạn, cũng bị Tạ Khâm chém giết tại chỗ, muội đừng thấy hắn đẹp, hai bàn tay đó dính đầy máu tươi đấy.

Bất cứ người phụ nữ nào đến gần Tạ Khâm đều không có kết cục tốt.”

Thẩm Dao nhớ lại đôi mắt kia của Tạ Khâm, sợ tới mức rùng mình:

“Ta sẽ không như vậy nữa.”

Thẩm Phù thấy Thẩm Dao rụt cổ lại, quá đáng yêu, không nhịn được thương tiếc mà vuốt ve đuôi tóc của nàng:

“Không sao, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, sau này các muội cũng không có cơ hội gặp nữa đâu.

Không còn sớm nữa, ta đưa muội về.”

Trên đường đi Thẩm Dao hãy còn nghĩ mà sợ, uổng công nàng cảm thấy xương tay của Tạ Khâm đẹp, hóa ra là một đôi tay Diêm Vương, ban đêm trằn trọc ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại là trong đầu hiện lên đôi mắt sâu thẳm kia của Tạ Khâm, luôn cảm thấy tựa như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không có chút ấn tượng nào.

Hôm sau trời sáng, Thẩm Dao bị Đoàn thị gọi đến Huệ Hòa Đường.

Đoàn thị nhớ rõ lời dặn dò của đạo sĩ, không muốn đối mặt với Thẩm Dao, ở bên trong là một bức bình phong hàng thêu nước Thục ngăn cách tầm mắt, hai ba ma ma nín thở tập trung hầu ở bên cạnh, Thẩm Dao không cảm xúc ngồi trên ghế đẩu nghe bà ta nói, nàng cúi đầu vuốt ve cán dao trong ống tay áo, hoàn toàn không chăm chú lắng nghe.

Đoàn thị nói liên miên lải nhải một hồi trước, chợt nói đến chuyện tiệc nhận người thân.

Thẩm Dao sững sờ nhìn, suy nghĩ lập tức bị thu hút:

“Tiệc nhận người thân?”

Đoàn thị tưởng rằng nàng không vui, giọng điệu trầm xuống:

“Không sai, ngươi luôn được nuôi dưỡng ở thôn trang, đến nay chưa từng được ghi vào gia phả, các cô nương sao có thể làm bèo trôi không rễ? Ngươi ngoan ngoãn phối hợp, Thẩm gia đương nhiên sẽ hậu thuẫn cho ngươi, Thái tử là thiên tử tương lai, đối với ngươi mà nói chưa chắc không phải là một kết cục tốt, đợi đến tương lai…” Đoàn thị dừng lại một chút: “Tự có phúc của ngươi.”

Thẩm Dao nghe ra được ý của Đoàn thị, nếu như nàng đồng ý thì có thể vào gia phả Thẩm gia, nếu không thì sẽ là một cô hồn dã quỷ.

Thẩm Dao cười lạnh một tiếng, nếu như có thể bớt đi được chữ Thẩm này, nàng cầu còn không được, chỉ là cân nhắc tỉ mỉ, tiệc nhận người thân này chẳng phải là cơ hội của nàng sao?

Nếu như tìm được thời cơ, vô tình bị hủy dung trước mặt mọi người, khiến cho Thái tử bỏ qua nàng, như vậy thì cũng có thể giúp bản thân thoát khỏi vụ này một cách sạch sẽ.

Chủ ý đã được quyết định, giọng điệu của Thẩm Dao nhàn nhạt: “Ta hiểu được ý của phu nhân.”

Từ lúc về phủ đến nay Thẩm Dao chưa từng gọi Đoàn thị một tiếng mẫu thân, trong lòng Đoàn thị biết rõ, cũng không thèm để ý.

Bà ta vẫn còn ba người con gái, ngoài ra còn có một người con trai cưng.

Đủ rồi.

Về phần vinh hoa phú quý sau này mà Thẩm Lê Đông nói đến, ngay cả cười lạnh Đoàn thị cũng không muốn đáp lại, chỉ cần Thẩm Dao không vấy bẩn thanh danh của Thẩm gia là bà ta đã niệm A Di Đà Phật rồi.

“Ngươi còn gì muốn hỏi?” Giọng điệu của Đoàn thị lộ vẻ không kiên nhẫn.

Thẩm Dao nghe ra được bà ta đang hạ lệnh đuổi khách, nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên váy áo, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua bóng người mơ hồ sau tấm bình phong:

“Ta chỉ có một yêu cầu, vào ngày tiệc nhận người thân, xin phu nhân hãy chuẩn bị một tấm bình phong.”

Đoàn thị đầu tiên là sửng sốt, chợt hiểu ra ý của Thẩm Dao, tức giận đến mức máu xông lên cổ họng.

Bà ta muốn khiển trách nàng nhưng ánh sáng ở cửa tối lại, bóng người xinh xắn đó đã khoan thai đi xa.

“Quả nhiên nó vẫn không chịu cải tạo… Thôi thôi, mau chóng gả đi, bên tai ta cũng yên tĩnh…” Đoàn thị đè phần trán đang trướng đau, nằm trên sập hồi lâu mới thong thả lại sức.

*

Đêm khuya ở Tạ phủ.

Trừng Phong Đường trong Đông Nam Uyển thắp một ngọn đèn lồng.

Ánh nến như hạt đậu, vạch mở một góc bóng đêm trong thư phòng.

Một bóng hình lặng lẽ dựa vào sau án thư, Tạ Khâm nhắm mắt lại, dáng người cao lớn nửa ẩn trong bóng tối, nửa lộ ra ngoài ánh sáng.

Cửa sổ mở rộng, gió lạnh rót vào, áo dài xanh nhạt chuyển động theo làn gió, nếu như không mở mắt, dựa vào dung nhan tuyệt sắc này thì chàng cũng là một người đàn ông tuấn tú.

“Khả năng nhắm chuẩn của ngươi thế nào?”

“Khả năng nhắm chuẩn của dân nữ vô cùng tốt…”

Đương nhiên là tốt rồi, ở vị trí cách xa như vậy, bắn hai viên đá lần lượt khiến sơn tặc bị mù mắt, cứu được chàng ra khỏi miệng cọp, độ chính xác sao có thể không tốt chứ.

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng mất công.

Người lạnh lùng như Tạ Khâm cũng không khỏi sinh ra chút cảm khái vì số mệnh.

“Tra thế nào rồi?”

Giọng nói âm u của chàng quanh quẩn trong màn đêm.

Một người hầu áo đen đi ra từ chỗ tối, khom người bẩm báo:

“Thẩm cô nương vào năm bảy tuổi đã bị phu thê Thẩm Đoàn đưa đến thôn trang ở Nhạc Châu, ở đó mười năm, mãi đến mấy ngày trước mới về Kinh.”

“Thẩm gia vì để gả Thẩm cô nương đi mà mượn bữa tiệc của phủ Tuyên Bình Hầu, để nàng ấy và nhị công tử nhà Thôi quan phủ Kinh Triệu gặp gỡ, không cẩn thận bị Thái tử coi trọng, Thái tử muốn nạp nàng ấy làm thiếp.”

“Hôm nay thuộc hạ theo dõi Thẩm cô nương, phát hiện ra dưới tay áo của Thẩm cô nương cất giấu một con dao găm, với lại…”

Tạ Khâm thấy thị vệ chần chờ thì chợt mở mắt ra, ánh sáng bén nhọn trong mắt nhấp nháy, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Thị vệ học theo tư thế của Thẩm Dao, làm một động tác rạch từ trái sang phải: “Hình như đang thử cắt cổ?”

Yết hầu Tạ Khâm nhấp nhô, đôi mắt ngưng tụ thành một đầm nước sâu không thấy đáy.



Tác giả có lời muốn nói:

Thị vệ: Mình quá lanh trí rồi 2333