“Còn giả vờ sao?”
Trên mặt Thẩm Dao dâng lên vẻ nóng nảy, thì ra chàng đã nhìn thấu nàng từ lâu, cũng đúng, chàng là Các lão của Nội các, đã thấy nhiều mánh khóe, có lẽ đã sớm nhìn ra tâm tư của nàng, chỉ là để đó không nhắc tới thôi.
Ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió mát, hoa lựu bị thổi đến mức vang tiếng rì rào.
Nếu đã nói ra rồi thì nàng cũng không giấu giếm nữa, cụp mắt nói:
“Xin lỗi, lần trước là lỗi của ta.”
Thứ Tạ Khâm muốn không phải là lời xin lỗi của nàng, chàng buông nàng ra rồi ngồi dậy:
“Một câu xin lỗi là xong à?”
Thẩm Dao thoát khỏi sự kìm hãm, dịch chuyển về phía sau, cách ra một khoảng, ôm đầu gối dựa vào thành giường sau lưng, cục diện nàng lo lắng nhất vẫn tới.
“Ta bị trúng thuốc bột, không phải là ý muốn của ta, ngài xem như là cứu ta đi.”
Vẻ mặt Tạ Khâm lạnh nhạt, không còn lời nào để nói.
Thẩm Dao thấy chàng không lên tiếng thì nhớ ra sự khác thường của Thích Quý phi vào ban ngày, thử nói sang chuyện khác:
“Đúng rồi, hôm nay Thích Quý phi gặp ta đã đối xử vô cùng long trọng, có phải thuốc bột liên quan đến bà ta không?”
Tạ Khâm liếc mắt nhìn nàng, tâm trạng khó nói hết: “Phải, ta đã giấu người của bà ta, chờ Đông Cung và bà ta tự rối loạn trận tuyến.”
Liên quan đến sự tranh đấu trong triều đình, cảm giác áy náy trong lòng Thẩm Dao càng thêm nhiều: “Ngài muốn đoạt đích sao?”
Tạ Khâm thấy nàng nhíu chặt mày thì biết nàng đang lo lắng điều gì: “Những việc này phức tạp hơn những gì nàng nghĩ, nàng đừng nhớ đến làm gì.”
“Nguyên nhân bắt nguồn từ ta, sao có thể không nhớ được? Tạ đại nhân, ta… mỗi lần chờ thêm một ngày, trong lòng càng bất an thêm một ngày.” Thẩm Dao cắn môi dưới, sợ lại vòng về chủ đề cũ.
Tạ Khâm nói: “Cho dù không có nàng thì ta cũng không thể nào không đếm xỉa đến được.”
Thẩm Dao hoàn toàn không tin như vậy.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời chàng, Tạ Khâm đột nhiên cong môi lên, buồn bã nói:
“Nàng vẫn chưa nói rõ ràng, nên chịu trách nhiệm với ta thế nào đây?”
Thẩm Dao thoáng cái mặt đỏ bừng, vùi mặt vào đầu gối:
“Ngài là Thủ phụ đương triều, đâu có cần ta chịu trách nhiệm? Hơn nữa, không phải ngài cũng…” Vốn muốn nói chàng cũng sung sướng, cứ túm nàng không tha còn gì, đoán được là chàng cố ý, nàng hậm hực ngậm miệng lại, Thẩm Dao vẫn chưa đến mức sẽ cho rằng Tạ Khâm và nàng ngủ một lần là có tình cảm, có lẽ vì vừa phá ranh giới, hơi khó kiềm chế được.
Đầu óc Thẩm Dao nhanh chóng cân nhắc một hồi, nàng lấy can đảm nói:
“Lần đi hành cung này chính là cơ hội, ngài nghĩ cách để ta xảy ra chuyện trước mặt Thái tử, như vậy thì có thể đưa ta đi xa rồi.”
Nói tới nói lui, nàng vẫn muốn rời đi.
Sắc mặt Tạ Khâm trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm lại sắc bén, chàng nhìn thẳng sang, Thẩm Dao bị chàng nhìn chằm chằm mà tê cả da đầu.
Tạ Khâm xem như đã hiểu, nàng giống như con hồ ly ranh mãnh, trong lúc vô ý chui ra quyến rũ người khác, gặp chuyện không đúng là rụt về lại.
Muốn lột đi lớp da của con hồ ly này còn cần thời gian, còn cần hầm trong lửa nhỏ.
Tạ Khâm thu hồi lại tâm trạng, thản nhiên sửa sang lại vạt áo trước ngực: “Thời cơ vẫn chưa chín muồi.”
Thẩm Dao không chịu nhụt chí: “Vậy thế nào thì mới tính là thời cơ tốt?”
Ánh mắt sắc bén của Tạ Khâm nhìn qua:
“Tạ gia có chỗ nào không tốt? Nàng cứ muốn rời khỏi như vậy à.”
Vẫn vòng về chủ đề này.
Làm thế nào cũng không tránh khỏi được.
Thẩm Dao mím môi, hít sâu một hơi rồi tỉ mỉ liệt kê:
“Thứ nhất, ta không thích Kinh thành, ta quên nói cho ngài biết, ta đã chiết một nhóm cây ăn quả ở hậu viện, lên kế hoạch tương lai về Nhạc Châu sẽ khai khẩn một mảnh rừng núi, bán trái cây kiếm sống, ta không cầu đại phú đại quý, chỉ mong…”
“Ta cũng có thôn trang có thể cho nàng trồng cây ăn quả, trong triều có Tiến sĩ về hàng hóa lương thực, cũng có thể chỉ điểm cho nàng, giúp đỡ nàng.” Tạ Khâm chặn lời nàng, sau đó hỏi: “Thứ hai thì sao?”
Chàng giống như một thợ săn cao minh, ép con mồi của chàng vào góc từng chút một, vén lên từng tầng ngụy trang và bố trí phòng vệ của nàng, khiến nàng không có chỗ trốn.
Trên mặt Thẩm Dao càng mất tự nhiên, giọng điệu cũng có vẻ nôn nóng hơn, tựa như vắt hết óc muốn thuyết phục chàng:
“Ta thật sự không làm phu nhân Thủ phụ được, ta không giỏi viết văn, không xứng với ngài, cũng không thể chiếm vị trí này được, ta ở Tạ gia không được tự nhiên, đám dâu con của Tạ gia ngài ai ai…”
Ánh mắt Tạ Khâm càng sâu thêm, một lần dứt khoát ngắt lời nàng: “Nàng không phải là ta, làm sao biết được ta muốn một người phụ nữ như thế nào? Ta không giống như nàng, sẽ không giáo điều cứng nhắc, đối với việc dựa theo khuôn mẫu để tìm người, người ấy như thế nào thì ta càng muốn như thế ấy.”
Đây là đang châm chọc nàng lần trước nói muốn gả cho người như Lưu đại ca.
Sự nóng nảy trong lồng ngực Thẩm Dao sôi trào, nói tới nói lui, chàng chính là muốn chịu trách nhiệm với nàng.
Nàng không cần.
Có lẽ là bị Tạ Khâm làm cho cạn lời, Thẩm Dao thốt ra:
“Ta không thích ngài.”
Trái tim Tạ Khâm hơi trĩu xuống, không nói một lời.
Cũng đúng, trong lòng không có chàng nên mới không muốn ở lại.
Phía bên trong màn trướng chật hẹp, sự yên lặng kéo dài thật lâu.
Thẩm Dao nói xong câu đó thì vô cùng khó xử, cùng lúc đó cũng như trút được gánh nặng, chỉ có như vậy thì mới có thể chặt đứt suy nghĩ chịu trách nhiệm của chàng.
Tạ Khâm là quân tử, tuyệt đối không thể làm khó người khác được.
Tạ Khâm chống đầu lưỡi vào quai hàm bên phải, tâm trạng vô cùng phức tạp, xem ra chỉ cần chàng ép nàng một bước thì nàng sẽ lùi lại một bước.
Im lặng cùng nàng giằng co chốc lát, chàng lạnh giọng nói:
“Được, lần trước ta có thể tha thứ cho nàng, nhưng không có lần sau nữa.”
Đương nhiên Thẩm Dao hiểu rõ lần sau mà chàng nói có nghĩa là gì, nhưng một khi nằm cùng giường với chàng, nàng thật sự không thể bảo đảm sẽ không mạo phạm chàng được:
“Vậy… ngài có thể không tới hành cung không?”
Tạ Khâm nằm xuống chỗ của mình, giọng điệu không hề lay động: “Không được, ta đến cũng đến rồi, hơn nữa, vừa cưới thê tử, cách nhau chưa đến mười dặm, nếu ta không đến thăm thì chẳng phải khiến người ta sinh nghi sao?”
Thẩm Dao không phản bác được, nàng rất muốn nói, nếu như chàng thật sự muốn đến mức nóng nảy thì đợi đến khi về nàng sẽ sắp xếp thông phòng cho chàng, chỉ là nhớ tới chuyện lần trước chàng không chịu nạp thiếp, nàng lại miễn cưỡng nhịn lại.
“Vậy thì ta vẫn cứ buộc tiếp thôi.” Nàng tủi thân nói.
Trong lòng nàng cân nhắc, nếu như nàng cột bản thân mình lại, Tạ Khâm nhìn không nổi, sẽ không tới hành cung, hoặc là ngủ ở bên ngoài, quân tử sẽ không ức hiếp người khác.
Nàng biết rõ lời này sẽ chọc giận người đàn ông kiêu ngạo đó, chàng lại một lần nữa đứng dậy, lạnh lùng cong khóe môi:
“Vậy sao, vậy thì như nàng mong muốn.”
Thẩm Dao vẫn chưa phản ứng được là có chuyện gì, chỉ thấy Tạ Khâm lại cầm chiếc áo kia, kéo hai tay nàng qua rồi cột chặt lại.
Thẩm Dao hơi sượng mặt, việc này do nàng tự làm ra, nàng không trách Tạ Khâm được, thử vùng vẫy một cái, hoàn toàn không kéo ra được, chàng trói rất tốt, không hề siết đau nàng, cũng có thể khiến nàng không thoát được.
“Không phải, ngài buộc thế này thì ta còn ngủ thế nào được.”
Tạ Khâm ngoảnh mặt làm ngơ, nằm xuống bình chân như vại.
Thẩm Dao vặn vẹo mấy cái, tức giận nói:
“Tạ Khâm, ngài cố ý.”
Tạ Khâm lặng lẽ cười, không phải nàng muốn tránh hiềm nghi sao, chàng không cho cơ hội đâu.
Thẩm Dao vất vả lắm mới lăn đến bên cạnh chàng, dùng hai tay bị trói chặt chọc vào cằm chàng:
“Ngài nhanh thả ta ra.”
“Thả ra thì có thể bảo đảm nàng không lăn qua đây không?”
Thẩm Dao nhẫn nhịn: “Không thể…”
“Vậy nếu đụng vào ta thì nàng có chịu trách nhiệm không?”
Thẩm Dao không lên tiếng.
Hiểu rồi, chàng đang muốn nàng cầu xin chàng.
Hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt, Thẩm Dao hạ thấp tư thái: “Tạ đại nhân, Tạ Hầu gia… Ngài thả ta ra đi, ta về sẽ nướng giò cho ngài ăn, ta nướng giò ngon lắm đó.”
“Hoặc là ngày mai ta lên núi săn thỏ cho ngài, ta nướng thỏ giỏi lắm đó…”
Tạ Khâm không hề có chút phản ứng nào.
Thẩm Dao quả thật đã lấy lòng chàng nhưng chàng vẫn lù lù bất động, nàng liền cáu kỉnh.
“Ngài thật sự cho rằng ta không có cách nào với ngài sao?”
Ánh mắt Thẩm Dao nhìn vào lồng ngực dày rộng của chàng, nàng cúi người qua tìm chỗ cắn chàng, áo của chàng mỏng nhưng da thịt lại dày, nàng không cắn Tạ Khâm được, mà răng của mình đã run lên trước.
Thẩm Dao không hề nhụt chí, chuyển đến vai chàng, mở miệng ra cắn mạnh, lúc này đã cắn được rồi, ‘được vạ thì má đã sưng’, nàng đau đến mức nước mắt cũng chảy ra luôn.
Chút kỹ năng này đối với Tạ Khâm mà nói không khác gì gãi ngứa, Tạ Khâm thản nhiên trào phúng:
“Cắn hay lắm, lần này là đủ hết rồi đó.”
Có ý gì?
Thẩm Dao sửng sốt, hoảng hốt nhớ đến đêm mùng sáu ấy nàng không chịu nổi nữa, vào khoảnh khắc thủy triều dâng lên, nàng đã cắn vào vai trái của chàng, hôm nay lại vừa vặn cắn vào vai phải.
Phản ứng của Thẩm Dao không thoát khỏi ánh mắt của Tạ Khâm, điều này cho thấy, nàng nhớ rất rõ ràng chuyện đêm đó.
Hoa cỏ đổ bóng, ánh nến ngoài cửa sổ lay động tràn qua gò má nàng, dù trong đêm tối thế này, vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt nàng vẫn rõ ràng, đôi má kia đỏ bừng như một loại quả chín muồi, lớp vỏ mỏng bị vỡ một mảng, để lộ ra thịt quả tươi non mọng nước, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tạ Khâm đã cởi bỏ lớp ngụy trang cuối cùng của nàng.
Thẩm Dao bỏ cuộc, chậm rãi chuyển về chỗ của mình, nét mặt sa sút nghiêng người nằm xuống.
Bóng lưng phập phồng bướng bỉnh lại cô đơn.
Tạ Khâm thấy cô nàng kiên cường như vậy thì không đành lòng ép nàng nữa, chàng lặng lẽ thở dài một hơi, giúp nàng gỡ cổ tay ra từ phía sau, chậm rãi nói:
“Ngủ đi.”
Hai người đều đã đổ đầy mồ hôi.
Trong không gian chật hẹp đều là tiếng thở dốc.
Tạ Khâm vén màn lên đi ra ngoài thay đồ, Thẩm Dao cũng nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên người, một lần nữa thay sang đồ ngủ khô ráo.
Sau đó nàng mặc kệ Tạ Khâm, thành thật nằm ở trong góc, nhưng lại nơm nớp lo sợ, không dám chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Sau khi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Tạ Khâm từ lâu, Thẩm Dao tránh được sự lúng túng, chậm chạp rời giường rửa mặt, đêm qua ngủ không ngon, hôm nay thức dậy tinh thần hơi mệt mỏi, nàng ngồi trước bàn trang điểm với vẻ ủ rũ.
Trời vừa tờ mờ sáng là Tạ Khâm đã đến điện Càn Khôn của Hoàng đế, bẩm báo cho ông ấy về mấy công vụ của hôm qua.
Năm nay Hoàng đế năm mươi lăm tuổi, để một chùm râu cằm, khi còn trẻ tuổi cũng từng khôi ngô tuấn tú nhanh nhẹn.
Bây giờ đã có tuổi nhưng phong thái hãy còn đó, vô cùng ung dung.
Hoàng đế dựa vào giường rộng lật xem sơ qua mấy quyển sổ con, chưa nhìn kỹ đã ném về cho Tạ Khâm, nhìn nam tử bên dưới có quầng thâm mắt nhàn nhạt, ông cười xùy:
“Đều không phải là chuyện quá gấp gáp, đáng để ngươi bôn ba đến đây à?”
Sắc mặt Tạ Khâm như thường: “Bách tính không có việc nào là nhỏ cả.”
“Chậc.” Hoàng đế lộ ra ý cười hiểu rõ:
“Trẫm thấy, ngươi đang lấy danh nghĩa nghị sự để tới thăm kiều thê đúng không? Cứ luyến tiếc, không xa được như vậy à?”
Tạ Khâm bị vạch trần lời nói dối cũng không hề có vẻ lúng túng: “Nàng ấy còn nhỏ tuổi, vừa tới hành cung, sợ nàng ấy không thích ứng được nên thần trông chừng nhiều thêm một chút.”
Hoàng đế lại không tin lý do thoái thác này của chàng, nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó, ông lộ ra ý cười:
“Nói đến thì các ngươi cũng đã tân hôn được một khoảng thời gian rồi, trong nhà vẫn chưa có tin tốt à?”
Lời này đã chọc vào điểm đau của Tạ Khâm, chàng yên lặng một lúc sau đó mới nói: “Vẫn chưa ạ.”
Hoàng đế nhạy bén nhìn ra được cảnh khốn đốn của chàng:
“Thế nào, nàng ấy vẫn không đặt trái tim vào ngươi à?”
Lúc trước Tạ Khâm cầu hôn, Hoàng đế cũng không phải bị lừa hoàn toàn, thay vì nói Tạ Khâm giải quyết khó khăn cho Hoàng đế thì chi bằng nói là thỏa mãn Tạ Khâm, ông thấy, chắc chắn là Tạ Khâm có tâm tư với Thẩm Dao, nếu không với tài năng của chàng thì sao lại không bảo vệ được Thẩm Dao chứ.
Tạ Khâm cũng không hề kiêng kỵ: “Vẫn cần thời gian ạ.”
Hoàng đế nhìn dáng vẻ khuất phục của chàng, cười ha ha: “Thanh Chấp à, ngươi cũng có hôm nay cơ đấy.”
“Đời này ngươi xuôi chèo mát mái, không ngờ lại gặp khó khăn trong hôn nhân.” Hoàng đế cười trên nỗi đau của người khác một lúc, lại trịnh trọng nói:
“Một ngày ngươi còn chưa có con thì trẫm còn thẹn với phụ thân ngươi một ngày, phụ thân ngươi vì cứu trẫm mà chết, trước khi chết lão ấy giao phó ngươi cho trẫm, trong lòng trẫm xem ngươi như con trai, sao ngươi có thể phụ sự mong đợi của trẫm?”
“Ngày mai so tài cưỡi ngựa bắn cung, ngươi ở lại với nàng ấy, để Trịnh Các lão về Kinh.”
Tạ Khâm tạ ơn.
Ngày hôm đó Thẩm Dao cùng Tạ Kinh vào rừng đi săn, núi rừng đối với Thẩm Dao mà nói chính là sân sau, nàng thỏa thích chạy nhảy săn bắn trong rừng, đương nhiên là thắng lợi trở về, hai cô nương vui vẻ, bàn bạc đến bên bến nước nướng thịt ăn, họ tìm một chỗ hẻo lánh dựng lều vải, Bích Vân đi nhặt củi khô nhóm lửa, chơi bời đến tối mới về.
Đợi đến khi nàng hiên ngang quay về nhà thì lại thấy Tạ Khâm đã sớm tắm rửa thay quần áo ngồi dưới đèn xem sổ con.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn qua chàng: “Ngài về sớm vậy?”
Tạ Khâm nhàn nhạt ừ một tiếng, không ngẩng đầu nhìn nàng mà chỉ nói: “Ngày mai thi đấu săn bắn, ta đang xem bản đồ bố trí canh phòng.”
Thẩm Dao không hỏi nhiều, tắm rửa thay quần áo, nhìn chiếc giường khung rộng rãi, nàng quay đầu nói với Tạ Khâm:
“Nếu ta lại mạo phạm ngài thì ngài đẩy ta ra được không?” Lần này là giọng điệu thương lượng đồng thời cầu xin.
Tạ Khâm nghiền ngẫm nhìn nàng chăm chú một lúc: “Được.”
Miệng thì đồng ý, nhưng ban đêm khi cô nương yêu kiều đó lăn qua, chàng vẫn ôm thật chặt, sau đó thật sự không nhịn được nữa, chàng hôn vào mái tóc sau gáy nàng, chàng khép cặp đùi ngọc thẳng tắp của nàng lại, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đã trêu chọc chàng rồi mà còn muốn lùi bước một cách an toàn à, không có cửa đâu.
Hôm sau chính là cuộc thi đấu săn bắn giữa các nước.
Tạ Khâm từ sáng sớm đã thay sang quan phục đi đến sân đấu võ điều hành phòng ngự, Thẩm Dao dậy muộn hơn, có lẽ là hôm qua ở trong rừng mệt mỏi, đêm ngủ vô cùng sâu giấc, hoàn toàn không biết gì về hành vi của Tạ Khâm, chỉ là khi nàng chống mép giường ngồi dậy, bắp đùi đau rát, có lẽ là đã lâu rồi không cưỡi ngựa, hôm qua đã cọ rách da.
Bên ngoài, Tạ Kinh đến từ rất sớm để giục nàng đến sân đấu võ xem thi đấu, Thẩm Dao không tiện chậm trễ, nàng lấy ra bộ váy đỏ hoa hải đường vừa làm xong để thay, vấn búi tóc Lăng Vân Kế gọn gàng rồi nhẹ nhàng thoải mái ra ngoài.