Thế Hôn

Chương 23




Tạ Khâm giữ lấy hai vai nàng vừa nhanh vừa chuẩn, vững vàng đỡ nàng dậy, đợi nàng đứng vững rồi, chàng chắp tay nhìn nàng.

Đôi mắt như vực sâu có chút vẻ phức tạp âm thầm nổi lên.

Lồng ngực chàng vô cùng cứng rắn, Thẩm Dao va vào, trán bị đau, nàng che lấy trán, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn, ngửi mùi hương cây tùng mát lạnh quen thuộc đó cũng biết là ai.

Chậm chạp ý thức được mình vừa nói gì, nàng đột nhiên choáng váng.

Giữa ban ngày, đường đường là Thủ phụ sao lại về sớm thế?

Thẩm Dao khó hiểu ngẩng mặt lên, che giấu chút e ngại khi bị bắt tại trận, hành lễ với chàng:

“Hầu gia đến bao lâu rồi?”

Vẻ mặt Tạ Khâm bình tĩnh, chàng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Vừa đến.”

Thẩm Dao cũng không đoán được chàng đã nghe thấy bao nhiêu, nàng ra vẻ bình tĩnh mà cười, hai tay quạt xua tan hơi nóng trên gò má, tránh đường:

“Mời ngài vào ngồi.”

Bích Vân ở phòng trong cũng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng đặt kim khâu trong tay xuống, quỳ dập đầu với Tạ Khâm, nhanh chóng pha một bình trà đưa vào rồi chạy trốn, Thẩm Dao nháy mắt ra hiệu ép nàng ấy ở lại, Bích Vân không dám, chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

Thẩm Dao hận đến nghiến răng.

Tạ Khâm ngồi ở chiếc ghế bành đặt ở phía Tây trong phòng phụ phía Đông, Thẩm Dao theo thói quen đi về phía giường La Hán ở phía Đông, thấy chàng ngồi ở phía Tây thì cũng ngồi đối diện chàng, đôi mắt đen lúng liếng bất an đảo nửa vòng, thầm nghĩ người này tới thật là đúng lúc, bắt nàng tại trận, thôi, nàng cũng toàn nói lời thật lòng, cũng không trách nàng được, Thẩm Dao bình tĩnh lại, rót cho chàng một chén trà.

“Trời nóng, ngài uống chén trà giải khát đi.”

Tạ Khâm cầm chén trà không động đậy, đôi mắt sắc bén cất giấu chút lạnh lẽo:

“Người nên giải khát là phu nhân đấy.”

Thẩm Dao sặc nước bọt.

Xem ra là chàng nghe thấy rồi.

Nàng mặt dày, giả vờ nghe không hiểu, biết nghe lời phải mà rót cho mình một chén: “Ta quả thật khát nước.”

Lại liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời ngả về Tây, ánh chiều tà đỏ như lửa nhuộm sân viện thành một mảng vàng óng, đối với Tạ Khâm mà nói, về phủ vào canh giờ này quả thật là chuyện không thể tưởng tượng được.

“Sao ngài lại về vào giờ này?”

Khuôn mặt Tạ Khâm nhàn nhạt, chàng cầm chén trà uống một ngụm trà ấm, vào miệng đắng chát:

“Không về thì làm sao nghe được lời thật lòng của phu nhân.”

Người này xong chưa vậy.

Rõ ràng là nghi ngờ nàng, muốn ép nàng hiện nguyên hình.

Thẩm Dao vén phần tóc mai bên tai, nhìn trái nhìn phải mà nói với chàng:

“Hầu gia về sớm, vừa hay để ta đi dặn dò phòng bếp làm vài món ngài thích.”

Thấy nàng muốn đứng dậy, Tạ Khâm khẽ thở dài, đổi giọng điệu: “Không vội, ta tìm nàng có việc.”

Thần kinh kéo căng của Thẩm Dao thoáng thả lỏng, Tạ Khâm vẫn là Tạ Khâm, không có chuyện gì thì sẽ không đến, như vậy rất tốt, cơn giận còn chưa kịp tiêu tan thì lại thấy chàng lấy ra một lọ thuốc màu nâu từ dưới tay áo:

“Đưa tay đây.”

Thẩm Dao lại lo lắng, ánh mắt sững sờ, cứng người không nhúc nhích.

Tạ Khâm hơi nheo mắt lại, ẩn chứa vẻ sắc bén.

Lúc này đến lượt Thẩm Dao thất bại.

Một người không dám ép sát đối phương sợ phản tác dụng, một người không dám chọc giận người kia, sợ chọc thủng lớp ngăn cách đó.

Hai người cứ tới lui như vậy, duy trì sự thăng bằng kỳ diệu này.

Thẩm Dao kéo căng khuôn mặt đỏ lên, duỗi cổ tay tối qua bị chàng lôi kéo ra, nàng nghĩ, cứ đưa ra như vậy không phải tương đương với việc mình ngụy trang sao, bèn giả vờ nghi ngờ nói:

“Cũng không biết bị sao nữa, đang yên đang lành tự dưng có một vết đỏ, chắc là ma quỷ quấn thân rồi.”

Tạ Khâm thật sự bị chọc tức đến mức không còn cách nào khác, không chịu thừa nhận thì thôi, đừng có móc mỉa mắng chàng chứ.

Chàng vẫn chưa đến độ không phóng khoáng tới nỗi phải tranh luận với thê tử, cứ mặc cho nàng mắng.

Thẩm Dao âm thầm sung sướng, đắc ý cong môi.

Nàng mắng đâu có sai, không phải tối hôm qua chàng dữ dội lắm sao, là một con sói đội lốt cao quý, khoan đã, nàng đang nghĩ gì vậy.

Thẩm Dao lúng túng đến mức hai má nóng lên, nhanh chóng xua đi những suy nghĩ đen tối hỗn loạn đó.

Tạ Khâm liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng: “Khăn thêu.”

Thẩm Dao nghe theo chỉ thị của chàng giống như con rối, lấy ra chiếc khăn thêu được nhét bên hông.

Tạ Khâm nhận lấy gấp lại rồi đặt dưới cổ tay nàng, chợt vặn mở nắp lọ, đổ ra một ít dầu thuốc, sau đó cầm cổ tay nàng, ngón tay chấm dầu thuốc, xoa bóp qua lại ở chỗ vết thương của nàng.

Bàn không lớn lắm, Tạ Khâm lại cao lớn, khi nghiêng người tới, nàng tựa như có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo trên người chàng.

Vẻ mặt nàng cực kỳ chăm chú, lực tay từ nhẹ đến nặng, cẩn thận giúp nàng thả lỏng kinh lạc.

Dầu thuốc cực kỳ mát lạnh, dần dần cảm giác nóng hổi thấm ra từ da thịt, trái tim Thẩm Dao cũng nóng lên theo.

Cách quá gần, khuôn mặt hoàn mỹ kia đánh thẳng vào giác quan của Thẩm Dao, lòng bàn tay kéo lấy mu bàn tay của nàng mang theo nhiệt độ nóng hổi quen thuộc.

Trong lòng Thẩm Dao mất tự nhiên, nàng nhìn đi chỗ khác, ngồi một cách đoan chính.

“Hôm nay đại nhân không bận sao?”

Tạ Khâm phát hiện ra, cô nương này khi tâm tình tốt thì sẽ gọi chàng một tiếng Hầu gia, khi muốn tránh hiềm nghi thì lại gọi là đại nhân, giống như tiểu hồ ly vậy, vui vẻ thì nhảy nhót giương nanh múa vuốt, vừa phát hiện ra điều không đúng là lập tức lùi về hốc cây.

Chàng nhạt giọng nói: “Không bận.”

Chẳng trách.

Trong ấn tượng của Thẩm Dao, Tạ Khâm dãi nắng dầm mưa, thức khuya dậy sớm, chưa bao giờ nghỉ ngơi.

Trước kia Tạ Khâm dốc lòng vào công vụ, đương nhiên là có việc bận mãi không hết, hôm nay chàng quả thật bị Thẩm Dao làm cho trở tay không kịp, trong lòng buồn bực, xử lý xong hết công vụ cấp bách, lại nghĩ tới trên người nàng có vết thương, buổi chiều chàng đã tìm Thái y lấy dầu thuốc thông máu tốt nhất, vội vã quay về bôi cho nàng.

Trong lúc vô tình đã nghe thấy lời nàng nói.

Trong lòng Tạ Khâm không nói ra được là cảm giác gì.

Chàng có chút giận nàng, lực tay tăng thêm không ít, khiến Thẩm Dao đau đến mức thấp giọng than một tiếng, tiếng rên này mềm mại lại kéo dài, giống như phát ra từ xương, tựa như tối hôm qua… Ánh mắt Tạ Khâm hơi tối đi.

“Xin hỏi phu nhân, trong phủ có chuyện gì mà nàng không vừa ý à?” Đôi mắt của Tạ Khâm rất giỏi quan sát, giống như chỉ cần bị chàng nhìn chăm chú thì sẽ không có chỗ để trốn.

Thẩm Dao chớp mắt, đây là cái gì với cái gì vậy: “Không… không có.”

Giọng điệu của tên này cứ là lạ, trước kia chỉ khi có người ngoài thì mới gọi nàng là phu nhân, lúc riêng tư không những không gọi, thậm chí ngay cả tên nàng cũng rất ít gọi, hôm nay cứ mở miệng là phu nhân, chẳng lẽ là muốn chịu trách nhiệm với nàng, không cần thiết đâu.

Khóe môi Tạ Khâm hơi giật giật khó nhận ra: “Vậy thì là do phòng bếp cần phu nhân xuống bếp, phòng thêu cần phu nhân làm đồ thủ công?”

Thẩm Dao chống tay lên trán, né tránh ánh mắt nóng hổi của chàng:

“Cũng không có…”

Lực tay của Tạ Khâm không giảm: “Phu nhân có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói ra.”

Thẩm Dao nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngài đừng xem là thật.”

Hiện tại điều Tạ Khâm không muốn nghe nhất chính là “Thuận miệng nói”.

“Ta luôn cho rằng phu nhân là người dám làm dám chịu trách nhiệm, không ngờ mọi chuyện đều do thuận miệng nói thôi.”

Thẩm Dao đã không cười được nữa, ánh mắt nhìn xung quanh, đang tìm xem chỗ nào có kẽ nứt, tiện cho mình chui vào kẹt chết luôn.

“Không, chỗ nào cũng rất tốt.”

“Vậy là có người không xem nàng là tổ tông mà cung phụng?”

Thẩm Dao bị chàng ép đến mức trên đầu đang bốc khói xanh, sự kiên nhẫn cạn kiệt, biểu cảm tê dại hỏi: “Người ta nói người bề trên thì không để tâm đến lỗi lầm của kẻ bên dưới, Tạ Thủ phụ thiếu khoan dung như vậy, ta tạ lỗi với ngài còn không được sao?”

Tạ Khâm không nói một từ, nếu không khoan dung thì nàng còn có thể yên ổn đứng đây nói chuyện à?

Tạ Khâm nhớ đến câu nàng nói “Nhìn sắc mặt hắn mà sống”, cuối cùng vẫn không nói tiếp nữa, buông tha cho nàng.

Không những thế, chàng còn ngồi một cách đoan chính, tập trung chăm chú tiếp tục xoa bóp.

Thẩm Dao thấy Tạ Khâm như vậy, trán cũng đổ mồ hôi, nếu như người ngoài ở đây, nàng sẽ trông như một con cọp cái gào rống với trượng phu, mà chàng…

Thẩm Dao kịp thời ngăn chặn suy nghĩ điên cuồng đang sinh trưởng, hít sâu một hơi: “Xin lỗi, ta lỡ lời, đại nhân đừng để ý.”

Tạ Khâm xoa lòng bàn tay xong lại chuyển sang mu bàn tay, sau đó thì không lên tiếng nữa.

Trong mắt Thẩm Dao thì giống như chàng bị nàng làm cho kinh sợ vậy.

Thẩm Dao dở khóc dở cười.

Một lúc sau, cuối cùng cũng giúp nàng bôi dầu thuốc vào vết thương xong, Tạ Khâm buông nàng ra, cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau tay.

Thẩm Dao hoạt động cổ tay, quả nhiên thoải mái hơn không ít: “Nhìn phương pháp này của ngài, trước kia ngài cũng thường xoa bóp à?”

Tạ Khâm nói: “Quanh năm bôn ba bên ngoài, không thiếu việc xương cốt bị thương.”

Thẩm Dao đã hiểu, không tránh khỏi hơi đau lòng cho chàng.

Làm Thủ phụ không dễ.

Làm phu nhân Thủ phụ càng không dễ.

Nàng nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, canh giờ vẫn xem như là sớm, ngày mùa hè thời gian dài, chưa đến giờ dùng bữa tối, nàng cũng không tiện giục Tạ Khâm rời đi, nhưng hai người ngồi không ở đây thật sự rất chán.

Đương nhiên Tạ Khâm biết rõ nàng đang nghĩ gì, chàng nhanh chóng nói lời tạm biệt, dù sao chàng cũng có chức vụ quan trọng, không thể nào thật sự rảnh rỗi lén sống nhàn nhã được.

Thẩm Dao đưa mắt nhìn chàng rời khỏi, tâm trạng phức tạp.

Lúc này, Bích Vân đi ra từ hành lang, cười hì hì đến bên tai Thẩm Dao nói:

“Cô nương, mặt đau không?”

Thẩm Dao ngượng ngùng cười một tiếng, vừa mới ngại đàn ông quyền cao chức trọng không đủ chu đáo, ngay sau đó chàng đã tới bôi thuốc cho nàng.

Vả mặt tới quá nhanh.

“Đúng là rất đau.”