Zuckerberg Identity

Chương 2




Từ khi Poe lấy máy ở chỗ Nay về, nó liền theo tóc xoăn một bước không rời, gã cả ngày ngồi trên giường, hack hết trang này đến trang khác, gã cũng chẳng hiểu đống tiếng Thái kia, nhưng nó lại không ảnh hưởng tới việc gã đánh sập trang web Thái Lan ấy, khi dùng cơm cùng Poe và Kye còn dùng cái ngữ tốc nghe không rõ mà cười nhạo tường lửa của chúng, đương nhiên, nếu Kye cùng Poe có thể nghe rõ, bọn họ cũng sẽ phát hiện trong những lời này đều là những từ ngữ chuyên môn đầy xa lạ.

Những từ chuyên môn ấy là tóc xoăn nhớ lại được từ việc đi hack mấy trang web, nhưng mà với thân phận của gã thì cũng chẳng có tác dụng lớn là bao.

Tóc xoăn cũng cần phải hoạt động thân thể chút, hầu hết thời gian gã sẵn lòng ngồi trong khoang thuyền, nghịch máy tính, nhưng Kye bắt gã sau trưa phải ra ngoài boong thuyền hoạt động.

Tóc xoăn cơ bản không có giao tiếp với bọn thủy thủ, cho dù khi ở trên boong thuyền, gã cũng vẻ mặt thất thần, tâm tư như vẫn đang ở bên máy tính. Hơn nữa, ngôn ngữ cũng không thông, mấy thủy thủ này, trình độ tiếng Anh cũng tương đương với Poe.

Có mấy thủy thủ không biết vì sao nhìn tóc xoăn không thuận mắt, bọn họ đôi lúc ngẫu nhiên châm biếm con gà bệnh xuất khẩu từ Mỹ này, lần này bọn họ đang nghỉ ngơi trong khi tóc xoăn nằm phơi nắng, gã nhìn biển xanh đến xuất thần, một thủy thủy trong đó nói với đồng bạn: “Xem kìa, tên đần kia lại đi ra.”

Đồng bạn của hắn nhìn lướt qua tóc xoăn, “Đừng như thế, người ta cũng đáng thương a, mày xem cái mặt nó kìa, ha ha ha.”

Bọn họ nói không hề hạ giọng, dù sao tóc xoăn nghe cũng không hiểu, nhưng mà Poe nghe hiểu, biểu tình không khỏi có chút khác thường, tóc xoăn hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Poe nhìn thoáng qua bọn thủy thủ, “Không có gì.”

Tóc xoăn cũng nhìn về phía họ.

Một thủy thủ dùng tiếng Anh năng khẩu âm nói lắp: “Poe nhỏ bé, bọn tôi chỉ cảm thấy anh bạn này giao tiếp quá ít, mọi người đều ở chung thuyền, không nên lạnh lùng như thế đi, gã một câu cũng chưa từng nói với bọn tôi.”

Người khác giả cười nói: “Đã nói người ta mất trí nhớ, ngay cả tên mình còn không nhớ nữa là tên chúng ta.”

Mặc dù có khẩu âm, nhưng tóc xoăn nghe hiểu, trái ngược với Poe đang phẫn nộ, gã lại chỉ thờ ơ, hai tay đút túi quần, hếch cái cằm nhọn hướng mấy thủy thủ, vậy mà lại kêu tên bọn họ, kể cả người không nói vào khi nãy, gã kêu chính xác tên toàn bộ người trên boong thuyền, cuối cùng chào hỏi chung: “Chiều tốt lành, các ngài.” Đương nhiên, gã lẩm bẩm một mình: “Lũ khốn nạn.”

Sau đó lại lẹp xẹp dép lê trở về khoang thuyền.

*

Poe mặc kệ bè thủy thủ với biểu tình quái dị, trên thực tế với tốc độ nói của tóc xoăn, họ có lẽ còn chưa kịp hiểu câu sau cùng. Poe trở lại trong khoang thuyền, không ngoài dự tính nhìn thấy tóc xoăn lại ngồi trước máy tính, Poe ngồi xuống cạnh tóc xoăn “Này, anh làm sao nhớ được hết tên bọn họ?”

“Đây không phải rất đơn giản sao,” tóc xoăn liếc nó, “Có mấy người cậu giới thiệu qua, có mấy người cậu cũng từng phàn nàn, còn một ít là khi họ chào hỏi nhau tôi nghe thấy, tuy rằng tôi không hiểu tiếng Thái nhưng vẫn có thể nhận ra tên, hằng ngày tôi đứng trên boong thuyền cũng không phải chỉ ngẩn người.”

“…” Poe lắp bắp: “Là như thế à…”

Nghe thì có vẻ thật đơn giản, nhưng Poe vẫn thấy có chỗ nào không đúng, nó nựng nựng hai má, “Cho nên…Anh lại ngồi hack web à.”

“Ừ, trang web của Thái lan cũng chẳng có gì kịch tính, tôi sang xem mấy trang của Mỹ, tôi tám phần là người Mỹ, điều này có khi lại có ích.”

“Vậy muốn vào trang nào”, Poe thăm dò nhìn nhìn, ngón tay trỏ vào trang Facebook, “trang này?”

Nhìn thật quen mắt, rất rất quen, tóc xoăn nhìn nó chằm chằm, nhưng cuối cùng gã lại chọn làm việc quen thuộc hơn: đăng nhập vào một hòm thư cá nhân.

Của một người tên Eduardo.s

Poe kinh ngạc nói: “Đây là hòm thư của anh?”

“Không, là của wardo.” Tóc xoăn thốt lên.

Lập tức gã cũng đăm chiêu tự hỏi: “Wardo?”

Cảm giác quen thuộc mãnh liệt nảy lên trong lòng, gã cảm thấy mình từng gọi cái tên này vô số lần, không, đây không phải hòm thư của gã, mà là hòm thư của một người gã quen.

Poe nhìn gã đầy nghi hoặc.

Tóc xoăn chống cằm, nhìn màn hình chằm chằm rồi kết luận, “Tôi quen cậu ta.”

“Thật tốt quá, hỏi anh ta xem anh là ai.” Poe đề nghị.

Tóc xoăn lại chần chờ, “Tôi thâm nhập trang này không chút do dự, có vẻ trước kia không phải chỉ vào một hai lần, nếu tôi và cậu ấy là bạn tốt, vậy tôi thâm nhập làm gì…”

Poe hiểu ra, “A, đây chắc là người bị anh ăn cắp bí mật làm ăn, không chừng chính là người này cho vứt anh ra biển.”

“Đừng có mà suy nghĩ linh tinh,” tóc xoăn đẩy mặt nó ra, “cậu đi làm việc đi.”

“Tôi không hiểu, chỉ cần anh hỏi anh ta, nói không chừng hôm nay sẽ biết luôn thân phận của mình, sau đó anh có thể gọi người tới đón, rồi sau đó anh mang thật nhiều tiền tặng ông nội…” Poe đang lải nhải thì bị tóc xoăn đẩy xuống giường, trước khi đóng cửa nó còn nói: “Trở về rồi nói tiếp.”

*

Eduardo.s đơn thuần là một hòm thư cá nhân, tóc xoăn nhìn đống mail, đều là nói chuyện phiếm cùng bạn bè. Lại không như tóc xoăn nghĩ, hóa ra cậu hiện không ở Mỹ.

Nhìn những mail về trước, tóc xoăn có cảm giác như mình đã xem qua, cho nên gã càng tò mò về quan hệ giữa mình với E.S là như thế nào, chính mình trước kia tại sao lại thâm nhập vào đây, coi mail cá nhân của E.S sao? Hơn nữa lại không để lại dấu vết, nếu không ai lại biết mình bị người khác rình rập mà vẫn dùng tiếp hòm thư này.

Tóc xoăn chú ý tới những người liên lạc, rốt cuộc gã thấy tên mình mà cũng không nhớ ra, hay căn bản trong này không có tên gã?

Không có khả năng như lời Poe nói được, mình là một gã hacker, mà đây là đối tượng gã ăn cắp, rồi hận gã tới độ ném xuống biển vân vân.

Nhưng lại chẳng giống như là bạn bè với gã, gã tựa hồ không tìm thấy chút dấu vết nào về mình ở đây.

Tóc xoăn tốn cả buổi chiều với cái hòm thư, cuối cùng gã đành thừa nhận, có lẽ chủ ý của Poe không tồi, trực tiếp hỏi là biện pháp duy nhất.

Tóc xoăn mượn di động của Poe, nhìn mặt mình hiện trên màn hình, thoạt nhìn trông hơi ngu, gã chụp ảnh rồi đưa vào máy tính, sau đó viết mấy dòng mã, để dán ảnh chụp, cam đoan E.S vừa mở hòm thư, cái nhìn thấy đầu tiên không phải là thông báo mail mới, mà là mặt mình. Bên cạnh đó còn đưa một khung: Này, biết tôi là ai không?

*

Lúc ăn cơm chiều, tóc xoăn nói với Kye: “A, hôm nay việc lấy lại trí nhớ có chút tiến triển, tôi đăng nhập vào hòm thư một người quen.”

Kye: “Thật sao? Sau đó thì sao, cậu hỏi cậu ta?”

Thực tế Kye cũng không phân biệt được đăng nhập (log in) với thâm nhập (hack), ông thậm chí chẳng hiểu thâm nhập là như thế nào.

Poe chú ý, “Đúng vậy, anh có hỏi anh ta không?”

“Hỏi,” tóc xoăn vô vị đáp “Tôi lấy ảnh chụp của mình dán trên hòm thư của cậu ấy, hỏi cậu ấy biết tôi là ai không.”

“Vậy anh ta có thấy chưa?”

“Không biết.”

Poe: “Mở hòm thư đi, có khi anh ta thấy rồi đó.”

“Chắc chưa đâu, trước khi ăn cơm tôi mới xem qua.” Tóc xoăn nói thế nhưng vẫn mở máy tính, ngón tay gõ gõ, đăng nhập vào hòm thư kia.

E.S thật sư có login, hơn nữa trong khung còn đáp lại lời tóc xoăn.

Hiện tại dưới ảnh tự chụp của tóc xoăn không còn là “Này, biết tôi là ai không?”, mà là “ASSHOLE”. ( thằng khốn =)))))))