Có ai biết bài này không ta???
--------------------------------------
- Mệt à? _Một câu văn ngắn gọn, xúc tích đến từ Thiên Yết sau khi chạy xong.
- Tất...nh... nhiên... _Cự Giải lấm lét lau mồ hôi, cái này thì khác gì tra tấn người khác trời.
- Vậy ra kia ngồi, chỗ đấy thoáng hơn! _Thiên Yết chỉ tay ra cái ghế đá dưới gốc cây, nơi đó hơi bị mát mẻ.
- Ưm... _Cự Giải đi theo Thiên Yết, đang đi trên đường bỗng.
Á!
Phịch!
Có cái gì đó ngáng chân Cự Giải, là một rễ cây hơi nhô lên mặt đất làm cô ngã chúi người về phía trước, nhưng sao lại thấy êm êm ấy nhỉ? Cự Giải ngước mặt lên, liền đối diện với bản mặt cự li gần sát của Thiên Yết. Cô liền bật dậy, rời khỏi người Thiên Yết, gương mặt như trái gấc chín, lúng túng nói lời cảm ơn. Thiên Yết cũng ngồi dậy, xoa đầu con cua gần như đang bị luộc:
- Đi đứng để ý một chút!
- Ưm...
Cự Giải không biết nói gì hơn, Thiên Yết nhìn thấy gương mặt ấy, gương mặt ngại ngùng và lúng túng của Cự Giải, mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật thoải mái.
...
- Mẹ ơi... đuối thật đấy, còn hơn cả lần mình đọc diễn văn cho trường năm cấp II nữa... hộc... hộc... hộc... _Xử Nữ tay dựa vào thân cây mà thở gấp.
- Ừ, công nhận... hộc...
Ma Kết cũng không khả quan gì hơn, lần đầu chạy nhiều như vậy, ba vòng quanh sân vận động Aries. Làm Hội trưởng vẫn là sướng hơn, chỉ ngồi im một chỗ thôi. Anh đưa mắt nhìn người con gái tóc màu than đang dựa vào gốc cây kia, miệng khẽ nở một nụ cười hiền. Chậc, cô ấy lúc này cũng... dễ thương nhỉ.
- Mặt tớ dính gì hả? _Xử Nữ thoáng đỏ mặt khi thấy Ma Kết đang nhìn mình... mỉm cười.Câu hỏi đó làm Ma Kết giật mình, tuy hơi bối rối nhưng bề ngoài anh vẫn khá bình tĩnh:
- À, không nhưng...
Ma Kết tiến đến chỗ Xử Nữ, bỗng dưng đưa tay lau đống mồ hôi trên trán của Xử:
- Mặt cậu ra nhiều mồ hôi lắm!
Thịch! Thịch! Thịch!
Trái tim Xử Nữ đập liên hồi, gương mặt đỏ ửng, gương mặt Ma Kết gần quá, Ma Kết lại không hề để ý gì đến Xử Nữ, vẫn lau vậy thôi.
- Hai anh chị tình cảm quá ha?!
Và cái tên vô duyên phá đám tình cảnh romantic này của Kết - Xử là cái thằng cha sát gái, biến thái và hám gái, tự kỷ mà Thiên Bình hay nói - Song Tử.
- Hé hé hé, "tỉnh tò" xong chưa vậy?
Song Tử cười nham nhở làm Ma Kết hơi đỏ mặt, còn Xử Nữ, đỏ hơn ban nãy nữa, nhưng không có nghĩa cả hai chịu đứng yên vì ngại ngùng:
Bốp!
Bốp!
- Này thì tỉnh tò!
Ma Kết và Xử Nữ mỗi đứa cho Song Tử một cái cốc đầu, rồi khoanh tay chống nạnh hỏi cung nạn nhân:
- Chú mày ra đây làm gì?
- Hic... em chỉ có lòng tốt (bị Bạch Dương bắt thì có) đem khăn và nước đến cho vợ chồng anh chị thôi mà! _Song Tử mếu máo đưa những gì cần đưa cho Ma Kết và Xử Nữ.
- Ừm... vậy thì đư... CÁI GÌ? MI VỪA NÓI CÁI GÌ?
Ma Kết và Xử Nữ đồng thanh khi nhận ra có cái gì đó sai sai trong lời nói của tên ngốc kia nhưng tên đó đã chạy mất tắm từ lâu.
...
Thiên Bình ngồi xuống một đám cỏ, hưởng thụ làn gió chiều thổi hiu hiu. Sau khi bị thằng anh rể hành hạ, cô tự ý tách ra khỏi Nhân Mã để dành cho bả với thằng bồ bả "hàn huyên" với nhau, định ra chỗ Xử Nữ thì thấy Ma Kết và nhận ra Thiên Yết và Cự Giải cũng ở cùng nhau, lựa chọn tốt nhất là ra đây tự kỷ cho rồi.
- A...
Bất chợt, một hơi lạnh bất ngờ truyền từ má phải đến khiến cô giật mình quay sang, lại thấy cái tên đáng ghét đó.
- Ngồi đây tương tư anh nào à?
Song Tử khui lon nước đưa cho Thiên Bình cùng với cái khăn (nhiệm vụ được giao của Bạch Dương, là Bạch Dương có hàm ý hết đấy) rồi ngồi xuống cạnh cô, anh cũng giả bộ nhìn lên bầu trời. Thiên Bình nhận lấy, trả lời không suy nghĩ:
- Trông giống vậy à?
- Sao lúc nào mặt cô cũng vô cảm vậy? _Song Tử cũng khui nước cho mình.
- Nhân chi sơ đã vậy, ảnh hưởng gì đến cậu? _Thiên Bình.
- Chứ gì, thà cô lạnh lùng và hàn băng như Thiên Yết đi, đằng này cô luôn mang một sắc mặt vô cảm, lúc nào câu nói của cô cũng mang xu hướng không phủ cũng không khẳng định câu hỏi của người khác... bla... bla....
Song Tử cứ luyên thuyên nói như một cái máy, nào là lấy ví dụ với vài câu hỏi và câu trả lời của Thiên Bình để chứng minh lời anh nói là đúng, rồi đưa ra nhiều trường hợp tương tự, cứ ngỡ sẽ bị Thiên Bình ném cho cái nhìn sát khí nhưng...
- Khì... _Thiên Bình bỗng bật cười khi cái mồm của Song Tử cứ linh hoạt hoạt động:
- Có gì đáng cười à? _Song Tử ngây người ra.
- Cậu nói nhiều thật đấy! _Thiên Bình cười khá dịu dàng.
- Xời, tôi nói nhiều là chuyện bình thường, cơ mà... cô cười rồi kìa! _Song Tử chỉ tay vào mặt Thiên Bình.
- Bộ chưa thấy tôi cười bao giờ à? _Thiên Bình thấy lạ.
- Không phải, chỉ là chưa bao giờ thấy cô cười với tôi... _Song Tử trở nên nghiêm túc.
- Vậy hả, tôi không để ý, chắc là do nhìn cậu thấy ghét... _Thiên Bình đưa tay xoa cằm suy nghĩ, cứ như chính mình vô tội.
- Tại sao cô lại ghét tôi đến vậy? _Song Tử nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt thoáng buồn.
- Vì cậu là người lăng nhăng, đa tình, làm cho các cô gái mơ mộng rồi bị vỡ mộng, cậu chỉ đơn giản coi tình cảm người khác là thú vui của mình thôi! _Thiên Bình trả lời nhưng không có thái độ căm ghét, mà trả lời như một lẽ tự nhiên, lại vô cảm.
- Vậy tôi không lăng nhăng, đa tình nữa thì cô hết ghét tôi đúng không?
Câu nói của Song Tử làm Thiên Bình khá ngạc nhiên, cô cười khẩy, làm gì có chuyện vì cô ghét nên anh sẽ không còn cái thói quen sát gái kia:
- Cậu làm được điều đó sao?
- Song Tử này một khi đã nghiêm túc thì đến Ma Kết cũng không bằng đâu! _Song Tử chắc chắn, điều này làm Thiên Bình thắc mắc:
- Tại sao cậu phải làm vậy?
- Vì tôi không thể chấp nhận chuyện có một người không ưa mình được, đơn giản là vậy đấy! _Song Tử cười, một nụ cười thật sự.
.
.
- Sao năm nay rắc rối quá vậy, bày đặt tổ chức Hội Thao với chả Hội Thao! _Sư Tử cằn nhằn cột lại cái dải băng đỏ vào chân mình và chân Song Ngư.
- Cái vụ này năm ngoái đâu có đâu ta! _Song Ngư cũng nóng không kém.
Lí do tại sao hai anh chị này lại nổi nóng như vậy, đơn giản là từ nãy giờ hai đứa đó tập đi mà toàn té không, vì không đồng ý nghĩ.
- Rồi... Làm lại nào, chân trái trước nhé! _Sư Tử lên tiếng đếm:
- Một... hai... ba, bước thôi!
- Á!
Song Ngư và Sư Tử bước khác chân nên ngã thêm một lần nữa, Sư Tử ráng kiềm chế:
- Tôi nói bước chân trái trước mà!
- Thì tôi bước chân trái đó! _Song Ngư xoa xoa đầu gối cũng gạu lên.
- Ờ nhỉ... nếu bước cùng chân thì chẳng phải bị lạc nhịp sao? _Sư Tử nhìn lại bốn cái chân của hai đứa, rồi Song Ngư tiếp:
- Nên, anh bước chân trái, tôi bước chân phải, như vậy mới đúng!
- Ừ, làm lại... một...hai.... ba...
- Á!
Cả hai lại ngã, xui thay, lần này Song Ngư ngã vào phải một miếng đá nhỏ, đầu gối cô trầy ra, chảy máu, Sư Tử thầy thế liền quýnh quáng gỡ dải băng cột chân hai người ra, vừa trách móc vừa lo lắng:
- Thật là! Kêu cô bước chân phải, sao lại bước chân trái chứ! Chảy máu rồi này!
- Tôi đâu có cố ý, tôi bị lộn chân thôi mà! _Song Ngư nhăn mặt nhìn Sư Tử.
- Thiệt tình, hậu đậu gì đâu!
Sư Tử lấy miếng khăn ướt trong đống đồ mà cả bọn để ở gần đấy, may thay Cự Giải có mang theo hộp y tế nên cũng có băng cá nhân để dán lại vết thương của Song Ngư.
- Cảm ơn... _Song Ngư bối rối cảm ơn Sư Tử khi anh vừa dán xong miếng keo cá nhân, Sư Tử ngồi lên:
- Cảm ơn gì, chả lẽ tôi để cô tự xoay sở một mình!
- Nhưng thật sự cảm ơn! _Song Ngư cười thật tươi, coi như vứt đi lời khách sáo của Sư Tử, nụ cười đó lại làm Sư Tử rối trí.
- Nhìn cái mặt thấy ghê! _Sư Tử buông một câu phũ phàng.
-_-!!!
Mặt Song Ngư hiện vài gạch đen, tiên tri dự đoán con mèo kia sắp bị con cá làm thịt rồi.
.
.
TỦM!
Tùm! Tùm! Tùm!
Một chàng trai và một cô gái mặc đồ bơi, nhảy tủm xuống nước, cả hai đều quấy động cả cái bể bơi từ bờ bên này sang bờ bên kia, cứ như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.
Rào!
Kim Ngưu nhướn người ra khỏi dòng nước lạnh, bước lên bể bơi, anh tháo kính bơi ra, lắc lắc cái đầu ướt sũng nước.
Rào!
Người còn lại cũng lên bờ, Kim Ngưu vuốt mặt và tóc sang một bên, cười:
- Cậu bơi vẫn như ngày nào nhỉ, bình nước di động?
- Chuyện! _Bảo Bình vắt nước từ đám quần áo trên người, cả mái tóc xoăn dài của cô nữa.
- Đi thay đồ rồi ra ngoài kia thôi, có lẽ bơi vậy là được rồi! _Bảo Bình ngoắc tay Kim Ngưu, bước đến góc có hai cái balo của cô và con trâu kia.
Nhưng...
Sượt ~~~~
- Oái---
Vì chân ướt nên khi đi trên nền nhà trơn bóng của khu bể bơi này, Bảo Bình đã trượt chân ngã ngửa ra sau...
- Cẩn thận!!!
Kim Ngưu hốt hoảng lao tới...
RẦM!
Tiếng động này vang lên, chắn hẳn đã có người "ôm" sàn.
- Ây da...
Bảo Bình khó khăn ngồi dậy, tay chống xuống sàn, cơ mà, sao sàn hôm nay mềm thế, đừng nói nước làm cái sàn xi măng biến tính nha.
- Bảo Bảo... cậu nặng quá đi!
Chợt, giọng Kim Ngưu vang lên ngay sau gáy Bảo Bình, Bảo Bình trợn hai mắt ra, chầm chậm quay đầu ra sau.
- Á! Kim Ngưu!!!
Cô bật dậy hẳn, ai biểu cái bản mặt phóng đại của anh hiện ngay ra trước mắt cô làm chi.
- Ui da... cái bụng của tui... _Kim Ngưu xoa xoa cái bụng - cái sàn của Bảo Bình khi nãy, khó nhọc đứng dậy, anh cười ngây:
- Nhìn cậu mảnh khảnh vậy... mà nặng dữ!
Bảo Bình đỏ mặt, không biết nói gì đây, nên cảm ơn vì thằng bạn "tốt bụng" này đỡ mình hay cho nó một trận vì dám nói cô nặng cân?
- Ai... ai biểu con trâu nhà mi lao ra đỡ ta làm chi! _Cuối cùng, phủ đi cái tấm lòng của Kim Ngưu là câu trả lời của cô.
- Gì đây... làm ơn mà mắc oán à?
Kim Ngưu trương cái bộ mặt nai tơ ra, gương mặt Bảo Bình ngày càng đỏ hơn (vì ai đó đáng yêu quá mức), nói lảng sang chuyện khác một cách lúng túng:
- Đi... đi thay đồ...m...mau đi...i...
Bảo Bình vội vàng bỏ đi, hình ảnh lúng túng của Bảo Bình làm Kim Ngưu khẽ phì cười:
- Cậu đang nghĩ cái gì vậy Bảo Bảo?
.
.
À, còn ai nhớ cái luật của Bạch Dương giao khi bắt đầu chạy bền ba vòng sân không? Và kết quả, Bạch Dương là đứa khao tất cả.
~~~~ Ngày luyện tập thứ 3~~~~~~~~~
****** Buổi sáng *********
♪♫♪♬♩♬♩♪♫... ♯♯♯♯♯♯♯♯...
Đoạn nhạc đàn qua khá êm tai nhưng tới đoạn điệp khúc, thanh âm lại bị lạc đi một nốt trầm.
Tạch!
Thiên Bình buông thả bàn tay, gục đầu xuống phím đàn sau thất bại không đáng có vừa rồi.
Đoạn này... khó đánh thật đấy.
- Sao thế Thiên Bình?
Xử Nữ bước vào phòng thanh nhạc, ngộ nghĩnh tặng cô bạn một cái đập đầu nhẹ bằng xấp giấy trên tay.
- Xử nhi... đổi người đi, tớ không đánh được bài này! _Thiên Bình uể oải đáp, đầu vẫn gục trên phím đàn.
- Sao đổi được, ngoài cậu ra thì bọn con gái lớp mình có ai biết chơi Piano đâu! _Xử Nữ cười khổ, cô bắt đầu liệt kê:
- Cự Gải chơi Violin rất xuất sắc nhưng lại không hứng thú mấy với Piano, cậu bảo tớ đánh ghita thì tớ sẵn sàng xông pha nhưng Piano thì tớ chịu! Song Ngư chỉ mới học Piano ở lớp căn bản thôi, Bảo Bình và Nhân Mã thì khỏi nói, biểu tụi nó đi nhu mì như một người con gái thực thụ còn dễ chán...
- ...
Thiên Bình có vẻ chán nản.
- Cố lên, cậu làm được mà! _Xử Nữ cười khích lệ.
- Ừm... nhưng mà... để chiều tập ha! _Thiên Bình ngẩng mặt lên năn nỉ, trên gương mặt còn vương lại vài cộng tóc.
- Rồi, chán bà ghê luôn á, mới ngồi đây có mấy phút à! _Xử Nữ đành chấp nhận, sau đó hai người cùng nhau về lớp.
.
.
Bên phía Piano thì vậy, còn bên nhóm con trai, có một chuyện đã xảy ra...
- Ồ, là Hội trưởng hội học sinh à?
Đám Ma Kết đang nghỉ ngơi sau một trận đấu với nhau thì một giọng nam trầm thấp vang lên, tất nhiên là nam sinh đó được mấy sao "ưu ái" vất cho ánh nhìn không mấy đón chào:
- Tôi không biết là anh chào đón tôi thế đấy, Phan Thiên Hạo! _Ma Kết nhếch miệng cười khinh.
- Là kẻ thứ ba muốn xen vào couple Kết - Xử của lớp mình đấy à?
Song Tử cất ngữ điệu vô cùng mỉa mai, còn cố tình tặng cho Phan Thiên Hạo ba chữ "kẻ thứ ba".
Nhận ra người con trai vừa lên tiếng là Song Tử - tên đã làm em gái mình bị đuổi học, Phan Thiên Hạo trong lòng tuy rất thù nhưng anh vẫn cố cười hòa đồng:
- Cậu nghĩ sao cũng được! Hình như mấy cậu đang chơi bóng rổ? Có phiền nếu tôi đây... thi cùng Ma Kết không?
Lời thách thức đầu tiên khởi đầu cho cuộc thi tranh giành Xử Nữ của Phan Thiên Hạo và Ma Kết được đưa ra.
- Ủa, sao có nhiều con trai ở đây vậy?
Song Ngư thắc mắc nhìn một đám con trai đứng khắp các hàng ghế dành cho khán giả, đông thì không nói, vì mấy ngày gần đây bọn con trai lớp cô tập bóng nên đám con gái bu xuống đông như hội, nhưng hôm nay có cả tá con trai,