-------------------------
- Cái cây này... sao mà trèo lên đây?
Và đó là tiếng lòng... là tiếng lòng của chị Thiên, thấy Thiên Bình cứ đứng dưới đó trong khi mọi người đã yên vị hết ở trên cây, Song Tử liền nói nhỏ xuống:
- Này! Sao còn đứng đó, bọn họ vào bếp rồi kìa!
Ngước gương mặt vô tội lên nhìn Song Tử, Thiên Yết và Cự Giải cũng nhìn xuống và thấy Thiên Bình phát biểu, hay đúng hơn là tuyên bố một câu xanh rờn:
- Tôi không biết trèo.
- Haiz... biết ngay mà, cái người suốt ngày chỉ biết chăm chuốt cho bản thân thì có làm được việc gì đâu!
Song Tử thở dài, Thiên Bình không phản ánh, anh ta đâu phải không nói đúng, nhưng mà, trèo cây, làm như đứa nào cũng làm được ấy, cô là người chứ có phải khỉ hay đười ươi đâu?
- Nè!
Song Tử nhảy xuống cành cây gần mặt đất nhất, đưa tay xuống phía Thiên Bình:
- Tôi kéo cô lên!
Thế là Thiên Yết và Cự Giải được dịp xem hài miễn phí, Song Tử một tay bám vào cây, một tay kéo Thiên Bình lên, khổ nỗi Thiên Bình cũng chỉ có một tay bám vào cây nên cứ leo lên tụt xuống, leo lên là tụt xuống. Trời trong xanh, gió thổi mát rười rượi, tiếng chim nghe êm tai và... ai đó vẫn cứ trèo lên tụt xuống trên thân cây. Chật vật một hồi Thiên Bình mới leo lên được, công nhận, mặt nàng nhìn mừng thấy rõ, hí hửng lấy ống nhòm kia "tìm kiếm" mục tiêu.
~~~~~ Nhà bếp của Lệ Lam ~~~~~
Tình hình là, Kim Ngưu đang thảnh thơi ngồi vào bàn ăn và quan sát hai cô nàng kia nấu ăn. Thật ra, Kim Ngưu rất sợ khi Bảo Bình vào bếp, nhưng thấy cô quá quả quyết nên anh đành âm thầm cầu nguyện để không có chuyện gì xảy ra. Thế nên Kim Ngưu cứ mãi quan sát mọi hành tung của Bảo Bình, làm cho ai đó phát tức.
- Kim Ngưu, đây là tôm sú mà tớ mới bóc vỏ, tớ sẽ làm món tôm sốt chua cay cho cậu, đảm bảo cậu rất thích!
- Kim Ngưu, bữa nay tớ còn làm bánh mạt thầu cho cậu nữa đấy!
- Cậu xem nè Kim Ngưu, tớ làm cả đậu hũ tứ xuyên của Trung Quốc nữa nè!
- Kim Ngưu à...
- ...
Lệ Lam không biết đã đến trước mặt Kim Ngưu bao nhiêu lần và khoe những món mình định làm cho anh chỉ để thu hút ánh nhìn của anh nhưng lần nào cũng vậy, câu trả lời Kim Ngưu chỉ có một:
- Cảm ơn cậu!
Kim Ngưu chính là không hề để ý tới chuyện đó, thường ngày thấy đồ ăn là anh ta sáng mắt lên nhưng không hiểu sao hôm nay Kim Ngưu lại chả để tâm đến, điều mà làm anh khác thường như vậy là do sự đảm đang đột xuất - bất ngờ - khó tin của Bảo Bình bác học chăng? Thật sự không chỉ có Kim Ngưu khác thôi đâu, khác biệt nhất vẫn là Bảo Bình. Mọi hôm thì hậu đậu, đụng đâu bể đó, riêng cái kỷ lục của cô với ngành ẩm thực đã phải gọi là huyền thoại rồi, thế mà hôm nay trông khéo léo thanh thoát thế.
- Ờm... món sushi hải sản... Giải nhi có dặn, sau khi cuốn xong thì cần... cần gì ý nhỉ?
Bảo Bình suy cho cùng vẫn chỉ là vận dụng những thành quả mấy hôm học việc bởi Cự Giải sensei nên mới "chuyên nghiệp" như vậy. Cô tự nhiên lại quên mất điều gì đó, đưa tay lên cằm mà suy tư, trông cũng cuốn hút phết.
- Quét một lớp dầu mè lên rong biển để sushi có thêm độ bóng và trông sẽ bắt mắt và ngon miệng hơn!
Bảo Bình hơi giật mình, Kim Ngưu đã đứng sau cô từ lúc nào thế? Cô vội áp dụng ngay lời của Kim Ngưu, đúng là Cự Giải có nói vậy thật, vậy mà cũng không nhớ, cái đầu cô có thể nhét gần 200 nguyên tố hóa học mà sao chuyện cỏn con này cô cũng không nhớ nhỉ?
- Ngoằm!
Kim Ngưu vẫn chứng nào tật nấy, Bảo Bình vừa thái Sushi ra, anh đã thò tay bốc một miếng bỏ mồm, trước ánh mắt đầy sát khí của Bảo Bình, Kim Ngưu liền nở một nụ cười ngây ngô ra:
- Wow, Bảo Bảo cũng biết nấu ăn a~
Bảo Bình cho qua, vì nụ cười của cậu ấy quá "vô tội". Lệ Lam đứng cạnh đó thì thấy tức lắm nhưng không làm gì được.
Đến lúc Bảo Bình làm món súp, là súp cua đó. Rất may là cua đã có sẵn thịt nên không phải giết mổ gì, cô tập trung làm mọi công đoạn thật tỉ mỉ, từ việc rửa thịt, nấu súp, nêm nếm. A, tới giai đoạn nêm nếm thì anh chàng Kim Ngưu lại xuất hiện:
- Để tớ xem thử! Sụyrrrrrrr...
Bảo Bình hồi hộp nhìn thái độ của Kim Ngưu, hình như khó ăn lắm thì phải, trông mặt Kim Ngưu nghiêm trọng vậy mà.
- Ừm... không tệ, cậu có phải là bình nước di động của ngày trước không đấy?
Kim Ngưu ngây ngô hỏi, gương mặt vô cùng baby, nhưng nói vậy là sao, khen Bảo Bình của hiện tại và chê xéo Bảo Bình của ngày xưa à? Lệ Lam lần này không chịu nổi cảnh Kim Ngưu chỉ quan tâm tới Bảo Bình thôi, cô ta đành giả vờ bị đứt tay, la lên:
- Á! Đau quá!
Tiếng kêu của Lệ Lam làm Kim Ngưu và Bảo Bình đều chú ý, Kim Ngưu thấy tay Lệ Lam chảy máu, với bản tính hiền lành và thương người, cậu liền chạy tới xem sao, quả nhiên chiêu này có tác dụng.
- Lệ Lam, cậu không sao chứ?
- Tớ không sao... cũng do tớ bất cẩn thôi!
Rồi Kim Ngưu bảo Bảo Bình đi lấy băng cá nhân, đương nhiên có hỏi Lệ Lam là tủ thuốc ở đâu, nếu Bảo Bình đi rồi, hẳn trong bếp chỉ còn Kim Ngưu và nhỏ, thế là nhỏ nói vòng vòng vèo vèo làm Bảo Bình muốn vẽ luôn cả cái bản đồ, sau khi Bảo Bình bước ra khỏi bếp, Lệ Lam liền tiếp cận Kim Ngưu, nói chuyện, ngắm nghía, tùm lum tà la tè le từa lưa...
- Lên cầu thang, đi sang bên tay phải, gặp ngã rẽ thì rẽ trái, rồi đi thẳng... tới chân tường rồi lại rẽ trái... rồi lên lầu, sau đó đi thẳng, rồi rẽ trái, đi thẳng tới cầu thang rồi xuống lầu... gặp ngã rẽ thì rẽ phải, tiếp đó... ủa??? Đây là chỗ hồi nãy mà?
Sau năm giây để não hoạt động, Bảo Bình liền gầm lên "Con quỷ cái!!! Dám troll bà à?" trong lòng.
- Ể... Căn phòng này có mùi gì lạ vậy?
Bảo Bình chợt ngửi thấy mùi khác lạ, không phải mùi thức ăn, cũng không phải nước hoa... giống một loại dược phẩm.
Cạch!
Không kiềm lại tính tò mò, Bảo Bình liền mở cửa phòng đó ra, bước vào...
.
.
- Bảo Bảo! Sao lâu vậy?
Kim Ngưu thấy Bảo Bình đi lấy băng cá nhân mà mất cả buổi, liền nói vọng ra, Bảo Bình liền chạy tới bếp:
- Đây nè, tại chỗ này khó kiếm quá!
Bảo Bình đưa chiếc băng cho Kim Ngưu, sau đó lại giật lại, bảo:
- Tớ làm cho!
Chưa để Lệ Lam phản ứng, Bảo Bình đã dán cái xoẹt vào tay Lệ Lam rồi cười khì, quay sang công việc dang dở của mình, đôi môi khẽ nhếch lên cười bí hiểm.
-------------------------------------------------------------------------------
Soạt... Phụt!...
"Chuyện... chuyện gì thế? Cúp điện à???"
Ru... ru... ru... ru...
" Tiếng gì vậy? gió à? Nhưng mình đóng cửa sổ rồi mà?"
Ru... ru... ru...
"Quái thật, bóng đèn vỡ rồi... trái táo mình vừa cầm đâu rồi ta... hình như ở trên bàn thì phải?"
Sờ soạng... sờ soạng...
"Đây rồi..."
Ngoằm...
GRắc... grắc...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Song Ngư hét toáng lên, ôm chặt lấy Sư Tử sau khi nhìn thấy nhân vật nữ trong bộ phim bỏ quả táo vào nhồm nhai, nhai được một nửa thì nghe tiếng rắc rắc, miếng táo trong miệng cô ta đã biến thành mảnh vỡ của bóng đèn, máu me chảy ra khắp mồm.
- Haha, hài gần chết, có vậy mà cũng sợ! Haha!
Sư Tử cười khà khà làm Song Ngư thật muốn nổi điên, ai bảo anh ta chọn bộ phim này chứ, phim tâm lý tình cảm, cô rất thích, phim hành động, chơi luôn chả sợ, phim hoạt hình, càng tốt, nhưng... phim kinh dị thì miễn. Song Ngư liền giộng xuống chân Sư Tử một cú đau đớn, cô phùng má giận dỗi:
- Không được cười!
- Rồi... au... tôi không cười nữa... haha...
Rốt cuộc thì Sư Tử không thể nhịn cười khi thấy vẻ mặt ngộ nghĩnh đáng yêu của Song Ngư, anh trêu đùa:
- Nhưng mà... tôi nghẹt thở quá, cô bỏ tay ra được không?
- Hả? Á!
Song Ngư giờ mới nhận thức được việc cô đang ôm Sư Tử, liền thả anh ran gay, mặt đỏ au, đôi môi chu chu biện minh:
- Chẳng qua tôi thấy hơi giật mình thôi... AAAAAAAA!!!
Song Ngư lại vừa thấy cảnh rùng rợn, lại ôm cứng Sư Tử làm anh chàng vui khôn xiết, đúng là lần này, anh là người lời lãi to, được người đẹp chủ động ôm thế này.
--- Sau sau vài hàng ghế ------------
- Nhìn hai đứa nó kìa... ặc... nổi hết da gà! _Hai tay Xử Nữ ôm lấy mình một cách run run.
- Thằng Sư cũng khôn lanh phết nhỉ, Bạch Dương? _Ma Kết nhếch miệng cười, có nhắc tới Bạch Dương mà sao không thấy cậu ta trả lời, chẳng lẽ tách ra đi với Nhân Mã rồi, anh liền quay sang.
- Phim gì mà dở tệ, mấy cái hiệu ứng còn lạc hậu quá! _Bạch Dương cầm bịch bắp răng bơ nhai nhoằm nhoằm.
- Ờ... nhoằm... nhưng nội dung cũng hay phết! _Nhân Mã ngồi cạnh Bạch Dương, bốc bánh bỏ mồm.
Khoan đã, hình như có gì đó sai sai... tụi nó không phải... đang xem phim đó chớ?
- Ê! Con cừu, con ngựa điên kia! Hay quá ha? _Xử Nữ quát lên với âm lượng nho nhỏ.
- Hở, Xử nhi, cậu và Ma Kết cũng chú ý xem đi, cũng khá hay! _Nhân Mã vô tư cười đáp.
- Hai cậu...
Vài đường hắc tuyến xuất hiện trên gương mặt Xử Nữ, đến để coi rình cặp tình nhân kia hay coi phim vậy?
Ba phút sau....
- AAAAAAAAAAAA!!!
Và đó là tiếng hét của chị Xử khi vừa mới dán mắt lên màn hình lớn có 2 phút 60 giây.
-------------------------
Quác... quác... quác...
Ánh chiều tà buông xuống, bầu trời ửng hồng những tia nắng nhạt màu, thành phố trông ồn ào hơn, náo nhiệt hơn khi dòng người càng ngày càng đông. Và tại con đường nào đó, khu biệt thự nào đó...
- Ủa, không có ai ở Ký túc xá à?
Kim Ngưu và Bảo Bình về tới Ký túc xá, ngạc nhiên vì thấy khóa cửa, hình như mọi người ra ngoài hết rồi. Cơ mà không có chìa khóa... sao mà vào nhà đây?
- Còn sớm, hay tụi mình đi ăn kem đi Bảo Bảo!
Kim Ngưu nhìn vào đồng hồ, mới năm giờ rưỡi, đây là thời điểm thích hợp nhất để ăn kem, Bảo Bình nhìn Kim Ngưu trân trân:
- Gì chứ, cậu mới ăn một bữa hoành tráng ở nhà con nhỏ kia mà giờ vẫn còn sức đi ăn kem sao?
- Cậu biết tớ mà, hihi! _Kim Ngưu cười vô tội, Bảo Bình lắc đầu:
- Sức ăn của cậu vậy sao nhà cậu vẫn chưa bị phá sản nhỉ?
- Nhà tớ mà bị phá sản thì qua nhà cậu ở, lo gì! _Kim Ngưu hồn nhiên phát biểu.
- Ừ, một tháng 500.000 H là được!
Bảo Bình bước chân đi trước, nhìn cậu ta vô tư như vậy, có lẽ chuyện này... nên nói sau.
Cách đó vài chục mét...
- Ể, hai người đó lại đi đâu nữa vậy?
Song Tử đang định "đường đường chính chính" đối mặt với cặp đôi kia nhưng lại phải trở lại tư thế lén lút mà thắc mắc.
- Đi theo rồi biết! _Thiên Yết băng lãnh lên tiếng.
- Cẩn thận tí coi, bị phát hiện là toi đời cả lũ! _Thiên Bình nhắc nhở thằng cha loi choi phía trước.
- Biết rồi, nói nhiều quá bà la sát ạ! _Song Tử.
- Cậu lại bảo ai là bà la sát hả?
- Suỵt! hai cậu đang làm ồn đấy!
Cự Giải nhỏ nhẹ nhắc nhở hai con người phiên bản hai của Sư Tử - Song Ngư kia.
-------------- End Chap 40 ------------