Zodiac! High School ~ Hội Quý Tộc

Chương 44




Không cẩn thận để đám người kia ôm bánh chạy mất, bây giờ Bảo Bình cậu phải tự thân vận động, dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn ăn, thoạt nhìn như vừa có bão lũ quét qua, đúng là không thể nào be bét hơn được nữa.

Đang nhìn đống lộn xộn trong bếp thất thần, không để ý có người đứng bên cạnh. Song Ngư vòng tay ôm lấy cậu kéo vào lòng, kề mặt mình sát bên mặt cậu nói nhỏ.

" Anh muốn thử bánh của em!"

"Ah! Được a, đợi chút em phải dọn xong chỗ này."

"Anh muốn ăn bây giờ."

Không hiểu sao càng nghe anh nói càng thấy có gì đó không đúng. Bảo Bình khẽ quay người muốn tìm con dao cắt bánh.

"Vậy để em cắt cho anh."

" Không cần."

Nói xong anh xoay người cậu lại đặt lên bàn, Bảo Bình bị anh làm cho bất ngờ nhất thời không kịp phản ứng, đến lúc hồi thần thì đã thấy anh từng chút từng chút bôi bánh kem lên mặt cậu. Trong nháy mắt toàn thân cậu đỏ ửng, vội vàng phản ứng muốn chạy nhưng đã muộn. Anh đè cậu lại, đưa tay bắt lấy cằm cậu hôn lên.


" Không cần phiền phức như vậy, để anh tự mình thử là được rồi."

Nói xong lại bắt đầu hôn lên, một tay giữ lấy eo cố định cậu trên bàn, một tay để sau gáy cậu đè lên không cho phép cậu trốn thoát khỏi nụ hôn này. Bảo Bình không ngừng dãy dụa muốn chạy trốn, nhưng cái nụ hôn nóng bỏng của người kia không ngừng khiêu khích khiến toàn thân cậu run rẩy, đôi tay không tự chủ đưa lên ôm lấy cổ anh, phối hợp làm cho nụ hôn thêm phần ướŧ áŧ. Bàn tay trượt từ eo đi thẳng xuống đũng quần xoa vài cái, Bảo Bình giật bắn người cả khuôn mặt đỏ lên, vội lui về sau, đè tay anh lại

"Khô...không được.."

"Không được cái gì, ý em là như vậy sao? Hửm?"

Bàn tay kia lại quay lại vị trí cũ xoa xoa, giọng nói biếng nhác qua tai cậu lại trở thành thanh âm trầm thấp, thì thào mang vẻ khiêu gợi trầm bổng, trong giây lát cậu bị giọng nói ấy, vẻ mặt ấy lôi cuốn. Đại não ầm 1 cái, chỉ có vài chữ cái hiện ra trong đầu cậu lúc này, chính là cậu thua rồi.


( Xin phép lược bớt 2000 chữ )

"A..a...ư, chậm....chậm chút..ah.."

"Bảo bối, có thích không?"

"A...ư.....a...a... nhanh... nhanh... em muốn.... bắn ...ah"

"Không được, chúng ta cùng nhau! "

Sau một hiệp mây mưa trên bàn ăn  thì lúc này lại 1 hiệp phân định thắng thua xảy ra ngay trên chiếc sofa phòng khách. Giờ phút tìиɦ ɖu͙ƈ lấn át ý chí, sẽ chẳng có cách nào để Song Ngư nghe thấy lời nài nỉ của cậu. Đôi mắt người dưới thân phủ 1 tầng sương mù vì tìиɦ ɖu͙ƈ, giọng nói bị biến chất, âm thanh mị hoặc phát ra từ phiến môi kia chỉ làm tăng thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đại não của anh bị biểu hiện của cậu hung hăng quất một trận lại càng ra sức đưa đẩy khiến cả hai nhanh chóng đạt đến cao trào một lần nữa.

------------------------------------------------------

" Tiểu Yết, trên đường về ghé vào tiệm sách mua hộ anh cuốn sách được không? Anh sẽ nhắn tên cuốn sách cho em, thế nhé."


Nhấn nút kết thúc cuộc gọi, nhận mệnh anh trai yêu dấu, cậu ghé vào tiệm sách. Tiệm sách này có tên YOU OF TOMORROW, một cái tên hay đấy nhỉ. Cái tên hay phải đi cùng thông điệp hay mới là một cái tên thực sự. Dòng thông điệp được in ấn, trang trí tỉ mỉ được đặt ngay tại cửa ra vào quán

"You can’t start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one."

Dòng chữ nổi bật cùng nhiều hàm ý, Thiên Yết nhẹ đẩy cửa đi vào bên trong. Quán cafe sách hiện đại, đủ thể loại sách báo, truyện, tranh, ảnh đều có mặt ở đây. Đi sâu vào bên trong có thể thấy những khoang đọc sách nhỏ đầu đủ tiện nghi, chăn gối có, đèn có, bàn đọc sách cũng có. Không gian rộng rãi đủ cho 2 người nằm. Ánh sáng vàng nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc đèn được cố định trong khoang đọc sách mang đến cho độc giả sự ấm áp, cảm giác riêng tư lại thoải mái.
Thiên Yết dạo một vòng, cầm lên một cuốn tiểu thuyết đang làm mưa làm gió hiện nay, mua một cốc capuchino rồi bước tới một khoang trống gần đó.

Trong khi đó thì có vài người đang chật vật

" Trương Kim Ngưu, em.... rốt cuộc đây là cái gì?"

"Đương nhiên là bánh a, anh thử một chút đi!"

"Em có chắc là bánh này ăn sẽ không đau bụng chứ?"

Sư Tử cầm dĩa chọc chọc chiếc bánh Kim Ngưu mang về,lúc đầu khi anh nghe cậu nói muốn học làm bánh thì khá là vui, ít ra có thể đi khoe có vợ biết làm bánh, cơ mà bây giờ anh hối hận rồi có được hay không, so sánh thành quả của cậu với Cự Giải hình như cũng không khác nhau lắm, chẳng qua của cậu giống cái bánh hơn mà thôi.

"Đương nhiên, hơn nữa nếu đau bụng thì em cũng đã chuẩn bị đầy đủ thuốc và bồn cầu cho anh rồi, anh còn lo lắng gì nữa, mau mau ăn a!"
Vẻ mặt chắc chắn không thể nào chắc chắn hơn, còn nhanh nhảu lôi ra vỉ thuốc đau bụng đặt cạnh cốc nước trên bàn, bày ra một bộ dáng trông chờ nhìn anh.

Sư Tử nuốt nước miếng, tay run rẩy đưa miếng bánh đến trước miệng, môi hé ra đẩy miếng bánh vào. Và..... vậy mà,... ừm.... thực sự cần đến thuốc a. Cạnh tượng lúc này là Kim Ngưu vẻ mặt lo lắng gõ gõ cửa nhà vệ sinh nói vọng vào, còn Sư Tử chính là vẻ mặt đau khổ từ bên trong nói vọng ra.

Hàn Xử Nữ thông minh hơn một chút chính là để Cự Giải thử trước, tuy hơi quá đáng chút nhưng mà thực sự giống như là đi đến Cửu Môn Quan gõ cửa, nhấn chuông rồi chạy đi a. Cự Giải đáng yêu nhưng những thứ cậu ấy mang về chưa bao giờ đáng yêu, giống như chiếc bánh của cậu ấy vậy.

"Hàn Xử Nữ, anh đi chết đi."
"Sao lại trách anh, hôm nay là tết dương lịch, em lại mang thứ kia về, có phải hay không không muốn anh ăn tết yên ổn."

"Anh đi chết đi!"

"Rồi rồi, đợi em đi vệ sinh xong rồi ra gϊếŧ anh cũng không muộn, nhanh chút, anh nấu cho em chút đồ ăn!"

Cự Giải còn định mắng thêm nhưng người kia lại nói muốn nấu ăn cho cậu, bao nhiêu lửa giận đầu nuốt xuống, im lặng đi vệ sinh.

--------------------------------------------------------

Không biết đã ở đó bao lâu, cậu chỉ biết khi gấp cuốn sách lại cũng là lúc trời đã là chiều muộn. Thiên Yết thanh toán cuốn sách Thiên Bình nhờ cậu mua rồi rời khỏi quán cafe.

Bước dọc trên vỉa hè, cậu bỗng nghĩ về nội dung cuốn tiểu thuyết kia, mặc dù chưa đọc xong nhưng trước mắt có thể thấy tính cách cùng hoàn cảnh của nhân vật chính. Trong giây phút thất thần cậu đụng phải một người, cậu vội nhìn người kia xin lỗi, như nhận ra người trước mặt, cậu lại xin lỗi lần nữa rồi chạy vụt đi. Người kia vẫn đứng đó nhìn cậu, chỉ nhìn cậu, Thiên Yết bao nhiêu năm vẫn vậy, bộ dáng của cậu ấy vẫn đáng yêu như ngày nào, đôi con ngươi đó vẫn lạnh lẽo, vô cảm như vậy.  Nhìn bóng cậu khuất dần rồi biến mất, người kia cũng quay người rời đi.
Thiên Yết vội vàng chạy, trái tim cậu khi nhìn thấy khuôn mặt kia chợt run lên. Cậu.... thế mà lại gặp lại người ấy. Lúc này cậu thấy sợ hãi, phẫn nộ, thậm chí có cảm xúc muốn gϊếŧ người kia 1000 lần, cái con người đã từng khiến cậu tuyệt vọng, chán ghét.

Người cậu không muốn gặp nhất trên đời có lẽ là người này đi.

Ma Kết mở cửa phòng bước ra biểu tình lạnh lẽo thường ngày chợt thu lại khi nhìn thấy Thiên Yết đang lại gần đây, khuôn mặt cậu tái nhợt lại, con ngươi không ngừng đảo qua lại, anh chưa bao giờ thấy bộ dạng này ở cậu, anh nắm tay cậu kéo về phía mình.

"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

Bị bàn tay quen thuộc nắm lấy, Thiên Yết quay đầu lại nhìn anh, không nói một câu liền nhào vào lòng anh ôm chặt lấy, ngay lúc này người cậu cần nhất chính là Ma Kết. Anh bị hành động của cậu làm cho ngạc nhiên, vòng tay ra sau ôm chặt lấy cậu, đưa tay xoa đầu cậu, đôi mắt mang theo sự cưng chiều cùng lo lắng, giọng nói thập phần ôn nhu.
" Có ai bắt nạt em sao?"

Thiên Yết lắc đầu không nói, lại càng ôm anh chặt hơn, anh biết cậu có chuyện cũng không nói gì, chỉ im lặng như vậy, cùng cậu ôm ấp. Tâm trạng lo sợ thấp thỏm nhờ cái ôm này mà phần nào vơi bớt, cũng chỉ khi ở bên người này cậu mới cảm nhận được sự an toàn, cậu cọ đầu mình vào ngực anh, cả cơ thể dán vào người anh, cảm nhận cái ôm ấm áp này. Một lúc sau, tự ổn định tâm tình, Thiên Yết khẽ rời khỏi vòng tay kia, cảm nhận được người yêu nhỏ cựa quậy anh đưa tay xoa đầu cậu, Thiên Yết ngửa đầu lên nhìn anh nói

" Em đói rồi."

Anh bị hành động cùng lời nói của cậu chọc cười, con người này lúc nào cũng tỏ ra cao lãnh, sang chảnh, cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, che dấu cảm xúc cực kì tốt, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối bây giờ lại tự động buông bỏ lớp mặt nạ kia xuống, câu nói cùng biểu hiện thể hiện sự ỷ lại vào anh, anh không muốn nhìn thấy một Thiên Yết yếu đuối nhưng lại thích sự ỷ lại của cậu, giá như cậu có thể yêu anh nhiều hơn một chút, đủ để cậu có thể nói ra những bất mãn, kể cả những điểm yếu của cậu cho anh thì tốt biết mấy, không sao, anh đợi được, một ngày nào đó anh sẽ làm cho người này không có cách nào rời khỏi anh, kể cả muốn cũng không được, anh sẽ trói cậu lại, chỉ cần anh còn bên cạnh cậu thì đừng bao giờ có ý nghĩ sẽ rời bỏ anh. Trong giây phút, ánh mắt của Ma Kết hiện một tia độc chiếm mãnh liệt nhưng cũng rất nhanh biến mất. Anh véo má cậu đưa tay vòng xuống eo, ôm người đi.
" Từ khi nào em lại biết làm nũng như vậy, đưa em đi ăn, đi thôi."

Hạ Thiên Yết vĩnh viễn là của Trịnh Ma Kết.

Hai cậu trai một người cao ôm eo một người thấp như muốn bảo hộ người kia trong lòng. Trong ánh hoàng hôn, ánh nắng mong manh phủ xuống, khắc sâu hình bóng 2 người kia xuống mặt đất, hình ảnh 2 người như một bức tranh thực đẹp, chỉ mong hình ảnh này sẽ luôn như vậy....

--------------------------------------------------