[Zhihu] Gương Vỡ Không Lành

Chương 7




Tuy nói cuộc sống có chập trùng lớn như thế, nhưng tôi vẫn ngủ say sưa.

Sáng ngày tiếp theo, tôi bị ánh nắng từ cửa sổ trực tiếp chiếu vào tỉnh giấc.

Che mắt duỗi lưng một cái, tôi hít hít cái mũi, tôi vô cùng chắc chắn, đây là mùi thơm của gạo chín.

Giống như là cháo, bùng nổ hương thơm.

Nguy rồi! Tôi ngủ quên mất!

Vừa mới mở cửa phòng ngủ, tôi đã nhìn thấy Lâm Dược đứng trong vầng sáng ngoài cửa nhìn tôi cười.

« Em tỉnh rồi, mau tới ăn cơm! »

Phòng bếp một trận xao động, có hai cái đầu nhô ra.

Một người phụ nữ nhìn rất trẻ trung, nhìn qua cũng không giống người ngoài 50 tuổi.

Trên người người đàn ông mặc tạp dề, trên tay còn cầm một muôi múc cơm.

Hai người đều dùng ánh mắt kiểu « Ai u, đúng là một cô gái tốt » nhìn tôi chằm chằm, tôi có chút không được tự nhiên.

Tiến về phía Lâm Dược một bước, ta hỏi hắn: « Tại sao không gọi tôi dậy, không phải nói gọi tôi đi cùng hay sao! »

Anh ta thuận thế khoác vai tôi, cười nói: « Tôi đây không phải là muốn em ngủ nhiều một chút hay sao. »

Mẹ của Lâm Dược ba chân bốn cẳng đi tới, nắm lấy tay của tôi nói: « Con ngoan, chúng ta đều biết con mệt mỏi. »

?

Tôi lại lần nữa sững người tại chỗ, là tôi nghĩ ý tứ kia sao?

Không phải chứ?

Thật sự không phải?

« Chào dì » Tôi nở một nụ cười thật lớn, ngoan ngoãn gật đầu chào.

« Ai dô, sao con còn gọi là dì? » Mẹ Lâm cười cười trêu ghẹo tôi.

« Đó là do bà còn chưa cho con quà mừng cưới. » Ba Lâm cởi tạp dề từ trong bếp đi ra, lau tay nói.

« Ồ, đúng đúng đúng, nhanh lên! Mau đem quà gặp mặt cho hai đứa nhỏ! » Mẹ Lâm giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, đồng thời thúc giục ba Lâm đi lấy.

« Đến rồi đến rồi, đừng có gấp! »

Ba Lâm chậm rãi chạy đi lấy một cái hộp đặt vào tay mẹ Lâm, hai người cùng chờ mong nhìn tôi.

Tôi hướng về phía Lâm Dược ra tín hiệu cầu cứu, hắn liền không ngẩng đầu, cũng nhìn chằm chằm vào các hộp kia không rời mắt.

Tôi hạ quyết tâm, cắn răng mở cái hộp kia ra.

Aaaaa!

Vàng lấp lánh!

Vàng lấp lánh!

Chiếc vòng tay lớn bằng vằng lấp lánh!

« Tôi đã nói kích cỡ này là vừa mà! » Mẹ Lâm nói xong liền cầm chiếc vòng đeo vào tay tôi.

« Đừng...dì, con... » Tôi liên tục khoát tay.

Lâm Dược cầm lấy bàn tay đang lắc lư của tôi, mẹ Lâm dùng ít sức, chiếc vòng tay lớn tượng trưng cho tiền bạc đã được đeo vào tay tôi.

Trong nhất thời, tôi đều quên mình muốn nói cái gì.

« Ai dô, tốt! Thật tốt! » ba Lâm mẹ Lâm hai người đứng song song nhau, khóe miệng đều mang ý cười, nhìn thẳng vào tôi chằm chằm.

Tôi nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Lâm Dược.

Lại nhìn chiếc vòng vàng sáng rực trên tay.

Cuối cùng cũng nhếch miệng cười gọi: « Ba...Mẹ... »

Không phải tôi thiếu quyết đoán, mà họ cho...quá nhiều!

Thực sự quá nhiều...