[Zhihu] Gương Vỡ Không Lành

Chương 11




Tôi nhìn màn hình điện thoại hết sáng lại tối, hết tối lại sáng.

Lặp đi lặp lại, cuối cùng Chu Văn chỉ gửi cho tôi một câu: « Chúng ta nói chuyện đi. »

Ngay lúc đó, tôi phản xạ có điều kiện cầm điện thoại lên định che lại màn hình.

Trong nháy mắt cầm điện thoại lên, lại có chút mờ mịt.

« Đi thôi », Lâm Dược vẫn đang cười.

Tôi bỗng nhiên không đúng lúc nhớ tới, từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy vẫn luôn cười.

Chỉ đối với tôi cười.

Ánh mắt thanh tịnh lại ôn nhu, bất giác khiến tôi áy náy.

« Tôi... »

« Đừng lo, tôi đưa em đi », Lâm Dược đứng dậy đi ra ngoài, đưa áo khoác cho tôi.

« Ban đêm gió lớn, đừng để cảm lạnh. »

« Nếu em muốn ở bên cạnh cậu ấy, chúng ta liền đi làm thủ tục theo thời gian quy định, nếu... em không muốn ở bên cậu ấy, tôi...có chuyện muốn nói với em. »

Trước khi xuống xe, câu nói cuối cùng Lâm Dược nói với tôi là:

« Tôi, rất lâu rất lâu về trước đã gặp qua em. »

Gió đêm quả thực có chút lạnh, tôi ôm lấy quần áo trên người nhìn Chu Văn cách đó không xa.

Thân hình thanh niên cao lớn tựa bên cạnh xe, đốm lửa trên đầu ngón tay lúc sáng lúc tối.

Chúng tôi xa xôi nhìn nhau, ở giữa dòng xe cộ mãnh liệt, giống như dùng 10 năm cũng không vượt qua nổi khoảng cách.

Cuối cùng vẫn là tôi, một mình đi về phía cậu ấy.

« Cậu từ trên xe của hắn đi xuống? »

« Đợi lâu lắm rồi phải không? »

Chúng tôi đồng loạt mở miệng.

Tôi không nhịn được nhắm mắt lại, vô thức quan tâm Chu Văn tựa như đã khắc sâu vào trong xương tôi, vô thức chất vấn tôi cũng tựa như đã khắc sâu vào máu của Chu Văn.

Chúng tôi tới bây giờ đều không bình đẳng.

Nhất thời trầm mặc, chúng tôi đều không nghĩ mở miệng trả lời câu hỏi của đối phương, cũng đều không hiểu sao không nghĩ mở miệng nói câu tiếp theo.

« Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi. » Chu Văn trước tiên mở miệng.

« Không cần, cứ nói ở chỗ này. » Gió rét muốn thổi tới tận xương cốt của con người, ý thức của tôi cũng vì vậy mà thanh tỉnh.

« Được», Chu Văn giẫm tàn thuốc, hai tay ôm trước ngược lạnh lùng nhìn tôi.

« Tôi thích cậu, cậu đừng náo loạn nữa, hôm nay liền cùng nam nhân kia chặt đứt đi, ngày mai liền quay về công ty đi làm. » Chu Văn nói với tôi như đang đọc thuộc lòng công thức.

Tôi nhìn mặt cậu ấy, từ lông mày đến mắt lại đến mũi, cuối cùng là môi.

Từng tấc lại từng tấc, một chút cũng chưa từng hạ xuống.

Tôi nghĩ, Chu Văn kỳ thực không thay đổi, nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn luôn là dáng vẻ trưởng thành mà tôi thích.

Kiêu ngạo, sáng sủa, cũng xa xôi.

Là tôi có ý đồ đem trăng trên trời trở thành người bên cạnh mình.

Là lòng tham của tôi không đủ.

« Chu Văn... 10 năm trước chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, khi đó tôi cảm thấy, cậu thật dễ nhìn! Tại sao lại có người có thể đẹp mắt như vậy? Cậu từ cửa phòng học đi tới, giống như mặt trời đang thiêu cháy cặp mắt của tôi. Khoảnh khắc cậu ngồi bên cạnh tôi, tim tôi như ngừng đập. Cậu về sau luôn nói, cảm thấy tôi khi đó mặt lạnh cùng những cô gái khác không giống nhau, kỳ thật tôi có rất nhiều lần đều vô cùng may mắn. Lúc đó, tôi không mở miệng nói bất luận cái gì, chỉ gật đầu. Thật ra là tôi không dám mở miệng, chỉ có thể giả bộ cúi đầu đọc sách, sợ bị cậu trông thấy sự mừng rỡ trong mắt tôi. »

« Sợ... bị cậu chán ghét, sợ cậu sẽ đổi ý. »

Tôi nhẹ giọng cười: « Giống như chưởng quỹ đánh cược, phát hiện bảo vật quý giá, hận không thể đóng cửa dừng kinh doanh. »

« Về sau trong rất nhiều rất nhiều năm, cậu cũng là khối bảo thạch quý giá nhất trong lòng tôi. »

Vô giới chi bảo.

Bảo vật vô giá.

« Bởi vì ngồi bên cạnh cậu, đi học...lại trở thành chuyện tôi mong đợi nhất, bởi vì ở bên cạnh cậu, sinh hoạt... cũng trở nên sinh động hơn. »

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy nói: « Vì cậu, tôi cảm thấy thanh xuân của tôi...trở nên ý nghĩa. »

« Là tôi thích cậu, cũng chỉ là tôi...thích cậu. »

Chu Văn nhìn tôi chằm chằm phản bác: « Tôi nói tôi cũng thích cậu! »

Tôi tiến lên một bước, nhẹ nhàng khoác vai Chu Văn.

« Cậu không thích tôi, chính cậu bây giờ cũng không rõ, nhưng về sau cậu sẽ hiểu, thích một người, là một chuyện khiến cậu cảm thấy kiêu ngạo, cũng khiến cậu cảm thấy...tốt đẹp. »

« Tuyệt đối không phải là do dự, khó xử hay mất mặt. »

Chu Văn ôm chặt lấy tôi, tựa hồ khiến tôi không thở nổi.

« Không! Không phải, tôi chỉ là không hiểu, hiện tại đã biết rõ, tôi hiện tại liền hiểu! »

Giọng nói của Chu Văn gấp gáp, mang theo vài phần âm thanh rung động.