Z Nhật Ký Sự Kiện

Chương 6




Cục cảnh sát thành phố Z là một toà nhà màu trắng cao 12 tầng, mà tầng thứ 9 của toà nhà này là văn phòng của tổ chuyên xử lý những vụ án đặc biệt.

Lúc này chỉ có Tưởng Vũ bận rộn ngồi trước máy tính, những nếu có người tới gần xem sẽ phát hiện thực tế cậu ta chỉ đang ngồi chơi game mà thôi.

Lúc gắp xong cục vàng cuối cùng Tưởng Vũ có chút nhàm chán tắt giao diện trò chơi, lúc đứng dậy muốn thư giãn gân cốt vì ngồi lâu mà ê ẩm cả người thì vừa lúc thấy Kỳ Thanh đi từ bên trong ra.

“Kỳ Thanh cậu bận xong rồi à?” Tưởng Vũ hỏi.

Kỳ Thanh vừa cởi nút thắt trên áo blouse trắng trên người mình, vừa cầm ấm nước đổ nước vào ly: “Đợt lát viết báo cáo tí là xong.



“Tôi cảm thấy cậu nên nói chuyện với sếp đi bảo ổng giúp cậu xin một trợ lý giúp việc thì đỡ hơn.

” Kỳ Thanh là pháp y của riêng tổ chuyên án bọn họ, không chỉ chịu trách nhiệm công việc giải phẫu thi thể người chết, mà sau khi giải phẫu xong còn phải tự mình hoàn thành ghi chép, cho nên Tưởng Vũ tin rằng cậu ta cần một trợ lý giúp đỡ.

Kỳ Thanh uống hớp nước lắc đầu: “Không cần, những việc này tôi đã quen tự mình làm rồi, mà Tiểu Manh lúc rảnh cũng sẽ tới giúp tôi.



Kết quả mới vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

“Hai người còn chưa ăn cơm đi?” Cửa tự động mở ra Kha Manh xách mấy cái bao nilon đi tới: “Mới nhận được tin tức căn tin hôm nay không đủ, cho nên vừa nãy lúc trở về có ghé ngang qua tiệm tiểu Trần mua vài món xào về.

” Nói xong Kha Manh đặt mấy bịch đồ ăn trên tay xuống bàn.

Tưởng Vũ lật tức đi qua giúp lấy hộp đồ ăn bên trong ra, mở ra đã thấy mấy món mà bình thường mọi người đều thích ăn: “Tiểu Manh sếp đâu? Sao không về cùng cô?”

“Mới vừa nãy ở dưới lầu đụng phải cục trưởng Triệu, sếp bị ổng kêu lên văn phòng rồi.

” Kha Manh cởi áo khoác vắt lên ghế sau đó trả lời.

“Biết chuyện gì không?” Kỳ Thanh kéo ghế tới gần bàn đồ ăn rồi ngồi xuống.

“Ổng ngoại trừ chuyện tiến triển của vạn án còn có thể có chuyện gì.

” Tưởng Vũ khi nói lấy đũa gắp miếng thịt vào miệng nhai nhai rồi vội tìm cốc nước uống: “Cay quá, cay quá… Tiểu Trần hôm nay chắc không phải dùng ớt hiểm của quê cậu ta đi!”

“Không có đâu, tôi nhìn thấy cậu ấy bỏ vào là tương hột thôi!” Thấy Tưởng Vũ ừng ực uống nước Kha Manh có chút ngạc nhiên: “Cay lắm hả?” Nói xong cũng gắp một miếng bỏ vào miệng cắn một tí: “Vẫn tốt mà, cũng không cay lắm!”

Lúc mọi người đang nói chuyện thì Thẩm Hàn Lạc cũng đã trở về, hắn đầu tiên lấy một đôi đũa còn nằm trong bao gắp miếng gà Cung Bảo bỏ vào miệng, sau đó bưng phần cơm chừa lại cho mình ăn một đũa hỏi: “Kỳ Thanh kết quả xét nghiệm thi thể thế nào?”

Kỳ Thanh gật gật đầu: “Có thể xác định người chết là do bị hù dọa.



“Cái gì?” Kha Manh vừa đang uống miếng nước trái cây thiếu chút nữa đã bị sặc, cho nên cô nhanh chóng nuốt miếng trái cây vào trong nói: “Chỉ đi cái thang máy mà thôi, đang êm đẹp như thế tự nhiên lại bị hù chết chứ?”

“Đúng vậy Kỳ Thanh cậu xác định mình không có nói giỡn với tụi tôi đi?” Tưởng Vũ cũng không tin được, nếu thật sự như vậy cũng quá quái lạ đi!

“Mấy người có thể hoài nghi khẩu vị của tôi nhưng đừng có nghi ngờ kiến thức chuyên môn của tôi có được chớ.

” Kỳ Thanh vừa nói vừa tiến hành việc nhai chậm nuốt kỹ: “Tôi đã kiểm tra tim gan phèo phổi, máu, đủ mọi phương tiện cùng linh kiện rồi nhưng không phát hiện có gì không ổn, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người nữa.



“Phụt——“ Tưởng Vũ không nhịn được cười phun ra: “Kỳ Thanh… Kỳ Thanh à tôi nói này, những lời cậu nói nghe thế nào cũng không nghĩ tới cậu đang tới một người vậy.



Kỳ Thanh liếc hắn một cái: “Không phải người chẳng lẽ là ngừoi máy à?”

“Ha ha…” Giây tiếp theo Tưởng Vũ đã cười bò đập bàn liên tục.

“Ya, Tưởng Vũ đừng có phun canh vào mặt tôi.

” Kha Manh vừa thấy nước canh vương vãi trên mặt bàn bệnh sạch sẽ của mình lại bắt đầu tái phát.

Thẩm Hàn Lạc rất tri kỷ đẩy hộp giấy trên bàn qua: “Tiểu Manh nhanh chóng lau sạch sẽ.



“Mẹ kiếp, sao lại là tôi.

” Kha Manh la to nhưng vẫn thành thật mà tiếp nhận công việc.

“Thân là người phụ nữ duy nhất của tổ chúng ta cô phải phát huy thể hiện tình mẹ con nhiều hơn.

” Tưởng Vũ dừng cười vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô thân thiện nhắc nhở.

“Mẹ nó đi mà làm tình mẹ con của cậu đi—“ Kha Manh ném tờ khăn giấy mới lau nước can xong về phía Tưởng Vũ: “Cậu sao không đi mà phát huy tình thương vĩ đại của cha đi? Hơn nữa thứ khan hiếm mới là quý giá nhất đó, các người phải biết trân trọng người đồng nghiệp nữ duy nhất là tôi mới đúng.



“Tiểu Manh…” Kỳ Thanh uống hết nửa bát ca còn lại, ngẩng đầu thất vọng nhìn Kha Manh: “Tôi vẫn coi cô là người, chưa từng coi cô là đồ vật đâu!” Nói xong đứng dậy đi về phòng làm việc cá nhân của mình.

Kha Manh nhìn Kỳ Thanh đóng cửa lại, sau đó chậm rãi nói: “Mấy người nói xem anh ta mới vừa ăn xong đã đi vào chuẩn bị mổ bụng nữ thi chẳng lẽ không muốn ói sao?” Vừa dứt lời cô đã nhớ tới một chuyện, vì thế quay đầu hét lớn vào phòng của Kỳ Thanh: “Ê anh mới là đồ vật á, cả nhà anh đều là đồ vật á, bà đây là người, là người—-“

Hai người còn lại thì như cao nhân đắc đạo không quan tâm việc gì tiếp tục ăn đồ của mình.