Khi mặt trời đã lên cao được hơn phân nửa, cảnh vật chung quanh đã có thể thấy rõ ràng thì kết giới cũng mất đi sự uy lực cuối cùng của nó.
“Học trưởng cô ấy sẽ chịu hình phạt dạng gì?” Tiếu Mịch Cầm nhìn nơi Trần Kiều biến mất hỏi.
Doãn Tỉ Nguyệt lắc đầu: “Chuyện bên kia không phải là chuyện chúng ta nên biết, cũng gần sắp đi học rồi em trở về nghỉ ngơi chuẩn bị một chút đi!” Cậu nhắc nhở Tiếu Mịch Cầm nói.
“Nhưng nơi này…” Tuy rằng Doãn Tỉ Nguyệt bảo Tiếu Mịch Cầm về trước, nhưng cô nhìn nhìn thi thể trên mặt đất xong vẫn hơi do dự.
(Truyện của Lại Trùng Cung)
“Về đi, tôi sẽ xử lý.
” Lần này người nói chuyện là Thẩm Hàn Lạc.
Đam Mỹ Sắc
Thấy hai người đều nói như vậy Tiếu Mịch Cầm cũng không định tiếp tục ở lại, thân thể cả buổi không ngủ có chút mệt mỏi, càng đừng nói đã trải qua chuyện như thế này.
“Tỉ Nguyệt cậu thấy thế nào?” Chờ Tiếu Mịch Cầm đi rồi Thẩm Hàn Lạc mới hỏi Doãn Tỉ Nguyệt: “Vụ án tử của hình như cũng không đơn giản.
”
Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu, ban đầu cậu cũng nghĩ Trần Kiều giết Lý Mộng, nhưng hiện tại Xem ra trong đó còn có liên quan một số chuyện nào đó: “Nếu muốn biết đáp án chính xác thì đầu tiên phải tìm được những người đã xâm nhập vào hoàng lăng như lời Trần Kiều nói.
”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.
” Thẩm Hàn Lạc gật đầu: “Tuy nhiên hiện tại người duy nhất đã từng gặp qua bọn họ là Trần Kiều cũng không còn nữa, có thể nói một chút manh mối cũng không có, chúng ta muốn tìm người cũng sợ không có dễ dàng như vậy.
”
“Vậy thì chưa chắc…” Doãn Tỉ Nguyệt nói.
“Hử?” Thẩm Hàn Lạc khó hiểu.
Doãn Tỉ Nguyệt hất hất văng về phía thi thể người đàn ông kia.
Thẩm Hàn Lạc lập tức hiểu rõ.
Nhưng lúc hắn định nói tiếp thì điện thoại di động vang lên.
“Alo…” Thẩm Hàn Lạc bắt máy: “Gì?… được, tôi biết rồi.
”
Doãn Tỉ Nguyệt tưởng Thẩm Hàn Lạc phải nói chuyện điện thoại một hồi, không nghĩ tới mới mười mấy giây đã cúp điện thoại, hơn nữa mày còn hơi nheo lại.
“Sao vậy?” Doãn Tỉ Nguyệt thuận miệng hỏi.
Thẩm Hàn Lạc thở dài: “Xem ra hôm nay không thể nghỉ ngơi rồi, vừa rồi nhận được điện thoại của Tiểu Nanh nói bệnh viện báo án bảo nhà xác của bọn họ thiếu mất một thi thể.
”
Doãn Tỉ Nguyệt nghe xong còn bình tĩnh nói: “Tôi tưởng các anh còn không cần trả lại.
”
“Vì gì…” lời Thẩm Hàn Lạc còn chưa dứt đã dừng lại: “Xem ra cậu nói không sai.
” Hắn cười cười, sau đó lấy điện thoại ra liên hệ người tới đây.
“Tôi sẽ cho người nhanh chóng lại đây chở đi.
” Hán ăn kia xong thì giơ tay lên nhìn đồng hồ: “5 giờ rưỡi rồi cậu có muốn về trước nghỉ ngơi một tí không?”
Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu: “Không lâu nữa mọi người sẽ phải rời giường, hy vọng các người có thể xử lý tốt trước khi có thể.
” Nói xong xoay người đi về phòng ngủ của mình.
“Tỉ Nguyệt…” Thẩm Hàn Lạc bất ngờ gọi cậu lại.
Doãn Tỉ Nguyệt quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Hàn Lạc cười cười: “Không có việc gì, cậu đi đi!”
Nghe vậy Doãn Tỉ Nguyệt cũng không ở lại nữa trực tiếp bước đi, tuy nhiên khi cậu trở về lòng chủ cũng không có bổ sung giấc ngủ, mà suy nghĩ lời Trần Kiều nói.
Trần Kiều nói nàng sau khi bị bắn ra khỏi thân thể Lý Mộng thì sau đó lần nữa lại nhập vào người cô ấy, nhưng mà sau khi nhập vào nàng lại phát hiện mình không có cách nào khống chế thân thể, lúc này mới cảm thấy Lý Mộng đã không còn thở nữa.
Bởi vì ban ngày nàng không dám rời đi, cho nên sau khi cảnh sát tới thì nàng cùng với thi thể của Lý Mộng đã cùng nhau bị đưa tới Cục Cảnh sát.
Khi nàng cảm thấy mình có thể rời khỏi thân thể lần nữa thì cảm thấy linh hồn mình đã bị nhiễm khí đen, khi nàng đang muốn xua tan dòng khí này thì Doãn Tỉ Nguyệt lại xuất hiện trước thi thể Lý Mộng.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Doãn Tỉ Nguyệt, Trần Kiều đã cảm thấy trên người cậu có một sức mạnh cường đại đủ để làm nàng tan biến, vì thế nàng đành phải âm thầm tiếp tục nấp trong thân thể Lý Mộng không dám hành động thiếu suy nghĩ.