Trong căn phòng bài trí phong cách cổ xưa, một người con gái đang mặc áo cưới màu đỏ lúc này đang nhìn mình trong gương đồng, mặt mỉm cười đầy hạnh phúc, tưởng tượng sau này mình có thể sớm chiều ở chung với người mình thích, cảm giác vui sướng thỏa nguyện làm nàng càng cười tươi hơn nữa.
“Muội muội nghĩ gì mà cười vui như vậy?” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó xuất hiện một vị cô nương tuổi xấp xỉ cô gái áo đỏ.
“Tỷ tỷ sao tỷ lại tới đây?” Cô gái vội vàng đứng dậy tiến ra đón.
Người con gái kia cười nói: “Tỷ đương nhiên là lo lắng muội muội mai sẽ trở thành tân nương mà quá lo lắng tối nay không ngủ yên, cho nên định tới dỗ muội ngủ sớm một tí đó!”
“Tỷ tỷ lại chọc muội…” Cô gái áo đỏ vừa nghe lập tức xấu hổ mà phản bác.
“Được được được, không đùa muội nữa…” thấy người kia vội vàng đầu hàng, đau đó thân mật nắm lấy tay muội muội của mình ngồi trở lại trước gương đồng: “Cầm nhi ngày mai muội phải xuất giá rồi, tỷ tỷ có một món lễ vật muốn tặng cho muội.
” Nói xong liền đem hai tay đặt hai bên vai của đối phương.
“Tỷ tỷ là món quà gì vậy?”
Bất ngờ, cô gái áo đỏ vừa dứt lời hai tay trên vai đột nhiên giữ chặt khiến nàng không thể động đây, cũng không thể phát ra tiếng cầu cứu…
“A—-“ Tiếu Mịch Cầm hét lên ngồi bật dậy khỏi giường, sau khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện mình đang ngủ trong phòng ngủ ở trường.
Tay phải sờ cái trán đầy mồ hôi, nhớ lại giấc mộng vừa rồi mà lòng không chịu nổi sợ hãi.
Quay đầu nhìn thấy đầu giường khắc hoa đào mới bắt đầu an tâm lại.
Lúc Thẩm Hàn Lạc từ văn phòng đi ra nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mới phát hiện đã 10 giờ hơn, cảm giác ánh nắng có chút chói mắt nên duỗi tay che mắt lại.
Hắn nhớ rõ tối qua mình ở bên cạnh Doãn Tỉ Nguyệt, những thứ đã thấy đã nghe đều vô cùng chân thật, nhưng mà hôm nay hắn lại nghe thấy sự thật khác từ các đồng nghiệp.
Dựa theo cách nói của Kỳ Thanh thì cậu ta đúng 8 giờ đi làm thì phát hiện Thẩm Hàn Lạc đang nằm ở cửa lớn văn phòng, sau đó Kỳ Thanh tiến tới định gọi hắn dậy thì phát hiện Thẩm Hàn Lạc không còn thở nữa, vì thế cậu ta liền trực tiếp xách người đi vào phòng làm việc của mình đặt trên bàn phẫu thuật chuẩn bị gọi điện thoại thông báo bắt đầu công việc.
Nhưng khi Tưởng Vũ và Kha Manh đến thì Thẩm Hàn Lạc lại hô hấp bình thường, hắn chỉ coi bàn giải phẫu thành giường mà ngủ say thôi, nhưng mà không phải do gọi thế nào hắn cũng không tỉnh bọn họ cũng sẽ không khẩn trương như vậy.
Lúc Kỳ Thanh cúi đầu chuẩn bị làm kiểm tra lần nữa, nếu không có kết quả gì thì sẽ đưa Thẩm Hàn Lạc đi bác sĩ tìm chuyên gia thì hắn đột nhiên không báo trước tỉnh lại, bề ngoài khỏe mạnh không có gì, cả người thật sự chỉ như vừa tỉnh ngủ mà thôi, làm cho bọn Kỳ Thanh đều không khỏi nghi ngờ có phải hắn cố ý muốn trêu bọn họ mà cố ý giở trò không?
Bởi vậy nguyên một buổi sáng Thẩm đều nghĩ tới vấn đề này, nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi chuyện đã xảy ra, thậm chí hắn bắt đầu nghi ngờ mình có phải mơ một giấc mộng kỳ quái, sau đó mộng du đi tới văn phòng? Hắn cũng không biết nếu cục trưởng Triệu biết mình đã nằm mơ còn đi tới đây đi làm có thể hay không trừ lương của mình nữa? Bởi vì ổng thật sự là một người keo kiệt…
Nghĩ vậy Thẩm Hàn Lạc đột nhiên lại nhớ tới trường đại học Z nổi tiếng, rồi nghĩ tới Z đại lại nghĩ tới muốn gỡ chuông thì phải kiếm người buộc chuông, vì thế không nói hai lời hậu bị đi tìm Doãn Tỉ Nguyệt cùng nhau ăn cơm trưa.