“Chúng ta mau chóng rút lui, 20 phút nữa chi viện trên không đến, sẽ san bằng nơi này.” Thượng úy Paul nói.
Để các anh em yểm trợ, YunHo cùng ChangMin đỡ Sam đặt lên xe, YooChun một bên mặt quấn băng gạc cũng theo lên xe.
YunHo chạy lại ôm JaeJoong, nguyên nhân vì JaeJoong tiêm morphin nên hiện tại hết sức phấn khích.
Cái miệng nhỏ không ngừng nói: “YunHo, anh bế kiểu công chúa là muốn cưới em sao??”
“Yunho anh chạy chậm chút, tay em đau chết đi được!”
“Yunho, nếu em không còn cánh tay anh còn muốn em không?”
Yunho không rảnh để đấu võ mồm với cậu, thầm nghĩ chạy càng nhanh càng tốt.
“Trung sĩ, xe này đã đầy, xin anh lên một xe khác.” Binh lính trên xe lục chiến chỉ chiếc xe cách đó 10 thước.
“Fuck!!” càng chạy nhiều sẽ càng nguy hiểm, quân địch còn đang không ngừng điên cuồng xả súng.
Trong nháy mắt, YunHo xoay người, một viên đạn bắn trúng áo chống đạn của JaeJoong, một viên khác bắn trúng khe hở nách của quân phục và áo chống đạn của anh.
YunHo không phát hiện ra, ôm JaeJoong thẳng đến xe Hummer.
“JaeJoong, JaeJoong, tỉnh tỉnh, vừa rồi còn blah blah nói không ngừng mà.” YunHo lay lay JaeJoong trong lòng.
Ai ngờ JaeJoong lại ho ra một ngụm máu, miệng cậu mở rộng, thở gấp gáp, phì phò, tay chân lạnh lẽo, cậu đang rơi vào trạng thái bị sốc.
“YunHo…em… ngày gia đình em thật sự….thật sự không thích….Ở nhà đâu.” Khóe miệng cậu máu chảy ra không ngừng còn mang theo máu cục.
“JaeJoong, JaeJoong, em cố chịu đựng.” YunHo kiểm tra cơ thể cậu, quả nhiên thấy phía bên phải dưới nách có vết máu chảy, anh vội vã đem JaeJoong đặt ngang trên xe. Anh tự tay lau máu trên khóe miệng cậu, nhưng dù lau thế nào cũng đều không sạch.
“Anh… căng thẳng như vậy làm gì, thế này có thể…a… bị bắn trúng, về nước… mua xổ số.” JaeJoong cười, nhưng nước mắt trên khóe mắt chảy xuống.
Hàm răng trắng tinh, ngăn nắp, sạch sẽ bị máu nhuộm đỏ, đầu của cậu đã sớm gục xuống, tóc ngắn rất đẹp, cái trán đầy đặn, không đẹp nhất chính là trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt lộ ra màu đen của bụi bẩn và mồ hôi.
” Nhanh lên một chút! Mẹ nó!! lái nhanh một chút!!”
“Trung sĩ, chúng tôi đã gọi PJs, dự tính năm phút nữa bọn họ sẽ tới ngoại ô, chúng tôi sẽ yểm chợ cho 2 người lên phi cơ.”
Một hạ sĩ nghiêm trang quy củ nói với YunHo.
YunHo cũng hiểu rõ, hiện tại JaeJoong trúng đạn, tình huống nguy cấp, tốc độ của xe dù sao cũng đuổi không kịp phi cơ.
PJs: Pararescue Jumpers, là không quân đặc chủng tác chiến bộ tư lệnh (AFSOC) và không quân tác chiến bộ tư lệnh (ACC) Hợp tác thành lập, chấp hành viện trợ theo chủ nghĩa nhân đạo và nhân viên cứu trợ chi viện đặc thù chiến đấu quân đội được gọi là “PJs”.
Hummer vừa mới dừng sau tường yểm trợ ở ngoại ô thì máy bay trực thăng đúng lúc bay tới.
YunHo bị thương tương đối nhẹ, anh ngồi dựa vào máy bay trực thăng, hai mắt nhìn chằm chằm JaeJoong.
Máy bay trực thăng cứu viện đã được Black Haw sửa lại, bỏ đi chỗ ngồi phía sau thuận tiện để người bị thương có thể nằm ở phía trên.
Jaejoong đang trong tình trạng rất nguy cấp, miệng không ngừng chảy ra máu tươi, kèm theo bọt khí biến thành máu cục.
Không nghi ngờ, đạn đã bắn trúng phổi của cậu.
Hô hấp của cậu bắt đầu dồn dập, ánh mắt lờ mờ.
“Cầu xin anh, hãy cứu lấy em ấy, đừng để ý tới tôi!” YunHo ngăn cản việc kiểm tra của bác sỹ đối với anh.
“Đừng lo cho tôi.” YunHo khoát tay không muốn chấp nhận điều trị.
“Trung sĩ, vị binh sỹ kia đương nhiên sẽ có người chăm sóc.” bác sỹ lớn tiếng nói bên tai hắn.
Máy bay trực thăng phát ra âm thanh âm ầm nên YunHo nghe không rõ.
“Con mẹ nó, anh không thấy em ấy sắp chết sao!!” YunHo muốn tới gần JaeJoong.
Anh muốn coi chừng em ấy, cho dù chết, anh cũng không để JaeJoong chết trên máy bay trực thăng lạnh giá này.
“Trung sĩ, xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh.” bác sỹ đưa hai tay ngăn chặn YunHo, nỗ lực làm cho anh tỉnh táo lại.
Bên kia, hai bác sỹ khác đang cấp cứu cho JaeJoong.
Máu và dịch thể lần lượt được đưa vào cơ thể JaeJoong.
Phổi của cậu bị trúng đạn, áp lực ***g ngực cao, do ảnh hưởng của hai nguyên nhân trên khiến cậu dù đeo bình Oxy cũng thực sự khó thở, mặt cậu tái nhợt, hai mắt nhắm hờ, đầu vô lực nghiêng về một bên.
Bác sỹ nghiêng mình tìm kiếm vật dụng cấp cứu.
YunHo cúi người, đưa tay nắm chặt một tay JaeJoong.
Cái tay đó không ấm chút nào, bời vì YunHo nắm chặt mà hiện ra dáng vẻ khác thường. Tay anh thả lỏng buông thõng xuống khoang máy bay.
Bởi vì trận đấu ác liệt này, bàn tay xinh đẹp ban đầu bị nhuốm đen bùn đất bao phủ. Ngay cả trong móng tay cũng đều là bùn.
“Kim JaeJoong, em không được buông tay, anh không cho phép em đắp quốc kỳ về nhà, càng sẽ không cho em đến cái nơi Arlington ngu ngốc gì gì đó.” (Nghĩa trang Arlington là nơi an táng của hơn 290.000 người, trong đó phần lớn là các binh lính, sĩ quan hoặc cựu chiến binh của quân đội Hoa Kỳ.)
YunHo không muốn nói ra không muốn nói ra hai từ nghĩa trang. Đó là nơi các binh sỹ đều không muốn nhắc tới.
“Mùa đông ở Virginia rét như vậy, tuyết sẽ rơi, em sẽ không quen đâu.”
YunHo thấp giọng nói, dần dần chỉ nhìn thấy bờ môi của anh mấp máy.
Anh tựa như rơi vào thế giới khác, hai mắt đờ đẫn, tay đang cầm tay JaeJoong cũng buông lỏng ra.
” Tìm được rồi”
Bác sỹ vội vã xoay người tới bên cạnh JaeJoong, cởi áo cậu ra, cầm một vật sáng ước chừng như ngòi bút bi cứ như vậy chậm rãi đâm vào phía dưới xương quai xanh, làm cho khí phóng ra khỏi ngực.
Bác sỹ ra tay rất chuẩn, vừa mới đâm xuống đã thấy JaeJoong thở mạnh một cái, đôi mắt cũng thoáng chốc mở ra.
Hô hấp của cậu dần dần ổn định, dường như cũng khôi phục được ý thức.
Quay đầu lại nhìn vào mắt YunHo nở nụ cười.
Cậu chớp chớp hai mắt mình làm cho YunHo yên tâm.
Này, Jung YunHo, em vừa đến một nơi rất tối, không hề có ánh sáng.
Trước khi gặp được anh, em đã lãng phí thật nhiều thời gian, cũng từng lỗ mãng thấy chết không sợ.
Hình như em nghe được âm thanh của anh, anh gọi em trở về.
Em không sợ sống, cũng không sợ chết, em đã đi qua bao bài ca sớm mai, cùng lửa đạn hoàng hôn.
Em muốn quay về bên cạnh anh, vì anh em phải trở về, đến bên cạnh anh.
Bởi vì em sợ, không có ai yêu anh nhiều hơn em.