[YunJae Fanfic] White Night

Chương 5




Mưa? Một cơn mưa lại đến trong màn đêm tĩnh lặng này. Nước mưa bắn qua khung cửa sổ đang mở hé, rớt xuống giường, xuống mặt thằng bé đang ngủ. Bị ướt mặt, bé tỉnh dậy, tay quệt ngang mặt lau đi những giọt nước mưa. Đóng cửa lại, nó nằm xuống, mắt nhắm lại để tìm về giấc ngủ ban nãy. Sao mà mãi mắt bé cứ mở thao láo ra thế kia, không ngủ được nữa sao? Bé quyết định ngồi dậy, nhìn ra ngoài cơn mưa xối xả ngoài trời. Mưa đẹp, nhưng sau cơn mưa là một nỗi tuyệt vọng.

—-Flash back—-

“JaeJae ah!”

“Uhm?”

“Sao tiếng mưa rơi lại kêu tí tách vậy?” – bé nhìn ra ngoài khung cửa sổ

Ôm chặt thằng bé vào lòng, mỉm cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của nhóc:

“Tại vì mưa muốn thì thầm vào tai Minnie mà hỏi ‘sao bé Min không ngủ đi, để JaeJae còn ngủ nữa chứ?’” – cậu xoa đầu thằng bé, véo một cái rõ đau vào một bên má phúng phính của nó.

“Em biết JaeJae đang trách em không đi ngủ để cho JaeJae cũng không được ngủ chứ gì? Nhưng JaeJae ơi! Em không ngủ được…” – nó hấp háy mắt tinh nghịch nhìn anh trai mình đang giả vở nhăn mày nhíu mặt tỏ vẻ buồn ngủ lắm rồi.

“Vậy Minnie đếm cừu đi! Một con cừu…. hai con cừu… ba con…” – Cậu thừa biết nhóc muốn gì mỗi khi nó nói không ngủ được, nhưng cố tỏ vẻ không hiểu mà ngồi đếm cừu – “Gì vậy hả thằng nhóc bướng bình của huyng???” – Cậu mắng yêu nhóc, khi nó đang cố tìm cách ngưng không cho cậu đếm cừu nữa.

“Đếm cừu chán lắm, JaeJae hát cho em nghe đi. Như JaeJae vẫn thường kể umma hát cho JaeJae ấy….” – nó phụng phịu nhìn cậu không hài lòng khi cậu cứ cố chọc tức mình bằng mấy trò đếm cừu.

Tự nhiên cậu cảm thấy có lỗi với thằng bé, dù ít nhiều gì thì cậu cũng từng cảm nhận được tình cảm mẫu tử, sự chăm sóc ân cần của người mẹ. Nhưng thằng bé thì không. Cậu nhìn nó, mắt buồn, bắt đầu cất giọng hát.

“Ookina noppo no furu tokei ojiisan no tokei”

[Chiếc đồng hồ cũ của ông thật to và thật cao]

“Hyakunen itsumo ugoiteita gojimanno tokei sa”

[Cả trăm năm trôi qua, đồng hồ vẫn hoạt động]

“Ojiisan no umreta asani kattekita tokei sa”

[Từ khi ông vừa sinh ra, đồng hồ đã được mua về]

“Imawa mou ugokanai sono tokei”

[Và giờ thì đồng hồ đã ngừng đập]

….

Giai điệu dịu ngọt của bài hát cùng với chất giọng tuyệt vời của cậu đã đưa ChangMin vào giấc ngủ từ lúc nào không, cúi xuống đã thấy nhóc ngủ ngon lành rồi.

—–End flash back—–

Bé nhớ lắm, nhớ những ngày bé được ôm JaeJae của bé ngủ, hát ru, kể chuyện cho bé dù chưa bao giờ bé nghe được hết câu chuyện hay bài hát nào cả. Ngày xưa, hai anh em thân nhau lắm, Jae cũng thương Min nhất chứ không như bây giờ, JaeJae chẳng bao giờ chịu chơi với Min nữa. Đôi khi Jae lạ lắm, còn ôm chầm lấy Min, nhìn bé với ánh mắt đau đớn, có khi còn khóc nữa cơ.

Bé hỏi vì sao Jae khóc, Jae chả nói mà chỉ cười, nhưng bé biết Jae buồn lắm.

/Chắc tại Min làm gì sai khiến Jae buồn rồi. Min hư quá. Min phải đi xin lỗi Jae thôi, không Jae ghét Min thì chết. Minnie không muốn bị JaeJae ghét chút nào đâu/

Mang trong lòng một mục đích dễ thương vậy, nó mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng chạy tới phòng của cậu.

—————————————-

Tại phòng của JaeJoong.

Hắn đè ngửa cậu ra sàn đất lạnh cứng. Chiếc lưỡi chu du trên khắp thân thể cậu, trên cổ, xuống ngực. Cơ thể hắn chà sát, cạ thứ đó của hắn vào mông cậu, làm cậu bật lên những tiếng rên đầy nhục dục.

Bàn tay thô bạo của hắn lần mò vào giữa hai đùi non, cấu xé chúng như miếng giẻ nhàu nát.

Đau! Đau quá!

Không chịu nổi nữa rồi, cậu khóc thét lên”

“AAHHHHHH…… đừng….., đừng…… mà….. đau….. quá….. buông…. tha…. cho…. tôi….. đi….. mà….. urrrrgggg….. ahhhh…..” – dù biết hắn sẽ không đời nào buông tha cho mình, nhưng cậu vẫn cố gào lên hi vọng cơn đau sẽ dịu xuống phần nào.

Cậu càng gào hắn càng mạnh tay, cùng một lúc cả ba ngón tay to bè thô thiển của hắn đâm thẳng vào bên trong cậu. Mấy năm qua, cái lỗ nhỏ của cậu bị hắn hành hạ nhiều lần như thế, đáng lẽ nó phải dãn ra mới phải. Nhưng thật kì lạ, nó cứ trơ lì ra đấy, cứ nhỏ đến thắt ruột lại. Làm cho hắn rất khó khăn trong việc đi vào trong cậu. Không ít lần hắn buộc cậu tự chuẩn bị cho mình bằng những ngón tay, để hắn có thể vào được dễ dàng, nhưng chuẩn bị bao nhiêu nó vẫn nhỏ. Nhiều khi hắn điên lên, cứ thế đâm điên cuồng vào trong cậu không chút thương tiếc.

Hôm nay cũng vậy thôi, chỉ khác cái là hắn chủ động chuẩn bị cho cậu, nhưng thà hắn cứ để cậu tự làm còn hơn là hắn làm. Cả ba ngón tay thô bạo kia ngoáy một vòng trong cậu cho nó dãn nở rồi mới chịu rút mạnh ra.

Khi mà hắn chuẩn bị đâm cái của nợ kinh khủng của mình vào trong cái hang nhỏ, cậu nghe thấy một tiếng:

BỤP!

Sau đó thì hắn nhảy dựng lên đau đớn.

“ĐỨA NÀO????”

————————————–

ChangMin ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng cậu kêu gào:

“AAHHHHHH…… đừng….., đừng…… mà….. đau….. quá….. buông…. tha…. cho…. tôi….. đi….. mà….. urrrrgggg….. ahhhh…..”

/Ai??? Kẻ nào dám bắt nạt JaeJae của Minnie vậy? Minnie phải đi cứu JaeJae/ – nghĩ là làm, nó chạy đi tìm khẩu súng nhựa hôm qua appa mua cho. Tay lăm lăm khẩu súng, nó mở tung cửa phòng ra.

Một thân hình to lớn đang đè ngã anh nó xuống sàn nhà. Bóp cò súng.

BỤP!

Viên đạn nhựa bắn trúng vào cái mông to quá khổ của hắn. Đau quá hắn thét lên:

“ĐỨA NÀO????” – hắn nhìn quanh quất, chợt thấy ChangMin đứng ngay cửa phòng, gằn cơn giận xuống, hắn lôi bộ mặt thiên thần ở đâu ra – “MINNIE! Sao con chưa ngủ còn làm gì ở đây? Đi ngủ! Nhanh!” – hắn ra vẻ là một ông bố tốt lo lắng cho con cái.

Nó thấy ghét người này. Người này không phải appa nó, appa nó dịu dàng cơ, chứ không như người này, mặt mày thì dữ tợn, lại còn bắt nạt huyng nó nữa. Nó hét lên:

“Ông không phải appa tôi! Ông bắt nạt JaeJae! Tôi đánh ông! Tôi đánh ông” – cứ thế, nó cầm cây súng quật mạnh vào người hắn túi bụi.

Không kìm nổi cơn nóng giận cùng với cơn khoái cảm bị cắt ngang mạch, hắn túm lấy cổ thằng nhóc hất tung ra khỏi cửa. Thấy em mình bị đánh như vậy, JaeJoong lao từ dưới sàn đất lên định đỡ lấy thằng bé. Nhanh như cắt, nhìn thấy hành động của cậu, hắn tóm lấy tóc cậu lôi lại, quăng lên giường.

Khoá chốt cửa để không cho ChangMin chạy vào phá đám, hắn mò lên giường tiếp tục công việc vừa bỏ dở. Mặc cho ChangMin ở ngoài đập cửa rầm rầm, tên quỷ dữ đó vẫn cứ vuốt ve cơ thể cậu….

RẦM! RẦM! RẦM!…… “MỞ CỬA RA….” – thằng bé dù bị ném một cái đau điếng người, nhưng nó không bỏ cuộc cứ tiếp tục đập cửa.

Điên tiết, hắn ra mở cửa, túm lấy ngáy thằng bé, quăng mạnh xuống sàn gác. Chân chảy đầy máu do quệt phải cây đinh to khi rơi xuống dưới.

“THẰNG OẮT CON! Mày chịu câm rồi hả? Thế có phải hơn không? Không ông giết chết cả hai đứa bây giờ…” – hắn chửi rủa, tay túm lấy cậu nhân cơ hội định chạy xuống chỗ ChangMin nay đã ngất đi vì đau, và vì sợ.

“Còn mày? Muốn số phận giống thằng em ngu dốt của mày ah? Vào trong….”

ĐOÀNG! – một tiếng súng cắt ngang giọng nói của hắn, khiến cho nó chìm vào im lặng. Sau tiếng súng là một đám người có vẻ dữ tợn kéo vào. Chưa cần thấy người đâu, bọn chúng đã luôn miệng chửi rủa:

“Thằng khốn Kim Hyun Soo đâu rồi??? Mày ra đây ngay cho chúng ông! Không ông giết cả nhà mày bây giờ….” – một tên to béo gào thét.

Một chàng trai có dáng người khá đẹp, đường cong cơ thể quyến rũ, nếu so về vẻ đẹp chỉ thua kém mỗi JaeJoong, cậu ta lại gần ngay chỗ ChangMin đang nằm, nhấc thằng bé lên:

“Anh cả! Có một thằng bé bị thương.”

“TÊN. KHỐN. ĐÓ! ĐẾN CẢ MỘT ĐỨA BÉ CŨNG KHÔNG THA… Đưa nó đây!” – một người đứng trong bóng tối gằn lên từng tiếng giận dữ

Đêm mưa, không trăng, trong nhà lại không có lấy một ánh đèn nào nên không thể trông rõ mặt người đó. Nhưng giọng nói của người đó thì đầy uy lực vả cả sự hiểm nguy.

“Chúng mày! Còn đứng đó làm gì? Tìm thằng khốn kia cho tao!” – người ấy ra lệnh cho bọn đàn em tản đi tìm hắn.

Ngay khi nghe thấy tiếg súng, hắn biết đó là những kẻ hắn đã gây thù chuốc oán đến tìm để thanh trừng mình, hắn chạy ngay vào phòng, lôi theo cậu trốn vào cái tủ quần áo ngay trước mặt.

Vừa kịp trốn vào trong tủ thì một đám tay chân lao vào phòng, lục tung tất cả mọi thứ lên

Kịch!

Một tiếng động nhỏ vang lên. Là cậu, cậu cố tình đá chân vào chỗ cánh cửa tủ làm cho nó kêu, với hi vọng bọn bên ngoài kia nghe được mà vào đây túm lấy hắn. Cậu biết nếu hắn bị bắt thì cậu cũng không được yên thân, nhưng thà chết cùng hắn còn hơn là để hắn sống mà hành hạ cậu như hồi nào giờ.

Tiếng động khá nhỏ khiến ít người nào nghe được, tuy nhiên cái người mà đã nhặt ChangMin ở dưới chân cầu thang lên đã nghe thấy, cậu ta thì thầm gì đó vào tai người có vẻ là thủ lĩnh kia.

“Chúng ta đi! Cháy nhà mới ra mặt chuột…. cho một phát là xong.” – cùng lúc anh ta nói câu đó thì một tia chớp loé lên rạch ngang bầu trời, chiếu vào căn phòng tăm tối không chút ánh đèn này soi rõ một cái nhếch mép. Đó là một nụ cười nửa miệng đẹp, nhưng vô hồn.

Người đó bế bé Min đang ngất trên tay mà bỏ đi

Bọn chúng theo chủ mà bỏ đi hết, để trơ lại đống đổ nát do bị lục lọi.

————————————

Một lát sau…..

Không thấy có động tĩnh gì nữa, biết chúng đã đi hết, nhưng để chắc ăn, hắn bắt cậu ra trước xem có còn ai không.

Và đó là một quyết định sai lầm của hắn.

Cậu ra khỏi tủ, vớ đại một cái áo nhàu nát vất giữa nhà, mặc vào, che đi tấm thân đầy vết hôn đỏ ửng của tên khốn kia. Mở cửa bước ra ngoài, không có ai cả. Cậu nhanh chân chạy xuống cầu thang, lần tới nơi mà đáng ra là chỗ ChangMin đã ngã xuống theo như trí nhớ của cậu.

Trống trơn.

/Bọn chúng mang nó đi rồi./

Chợt nhớ lời nói của tay thủ lĩnh trước lúc ra lệnh cho bọn đàn em rút quân. “Cháy nhà mới ra mặt chuột…” Với một cái đầu thông minh, cậu chợt hiểu ra bọn chúng muốn làm gì.

Bom, chúng định đặt bom cho nổ tung căn nhà này. Nghĩ vậy, cậu chạy ngay lên phòng định khoá cửa tủ lại, nhốt hắn ở trong đó cho, tới khi bom nổ banh xác hắn ra.

Tuy nhiên, ông trời cho cậu cơ hội để trả thù. Vừa bước chân lên bậc cầu thang đầu tiên, đạp phải một khẩu súng, nòng giảm thanh rơi ở xa. Lại gần, nhặt nòng lên, gắn nó vào khẩu súng, vừa khít. Một ý nghĩ loé lên trong đầu cậu.

Cầm khẩu súng trong tay, cậu bước tới trước cánh cửa, mở ra… Ngay khi hắn định bước ra ngoài thì….

Phập! – một viên đạn bay ra khỏi nòng súng, găm thẳng vào cánh tay trái của hắn

“Cái này dành cho những gì mày làm với người mẹ hiền lành của tao”

Phập! – một viên đạn khác lại bay ra, lần này nó nhắm thẳng vào tay phải

“Cái này dành cho cha tao”

Đau đớn, nhưng lý trí vẫn còn, hắn thả một tay định túm lấy khẩu súng trong tay cậu. Tuy nhiên khi bị thương, hành động thường kém chuẩn xác, cậu tránh được.

Phập! – viên đạn thứ ba ghim trúng chân trái, bị trúng ba phát đạn, hắn khuỵu xuống, máu chảy ròng ròng.

“Cái đấy là cho những gì mày làm với bé Min vừa rồi”

Phập! – viên đạn thứ tư bay ra, lần này nó găm vào chân còn lại của hắn, không còn khả năng cử động nữa rồi, hắn ngồi bệt xuống không phản kháng lại nữa.

“Đó là cái giá mày phải trả cho những đêm mày hành hạ tao.” – cậu buông ra những tiếng lạnh lùng, căm phẫn khi phải nhắc lại những gì hắn đã làm với mình.

“JaeJoong ah! Ta là cha con mà… dù có làm gì thì ta cũng là cha của con….” – hắn thực sự run sợ khi cậu giơ khẩu súng lên, ngay tầm ngắm bắn vào tim.

“Tao đã không định nói ra, ít ra trước khi chết mày cứ mang trong lòng cái tâm thế bị con trai bắn chết có phải hơn không, đó coi như một ân huệ với mày rồi. Nhưng xem ra là mày không thích thì phải.”

Hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu.

Vẫn tiếp tục với giọng đều đều đầy chết chóc: “Ngay từ đầu tao đã biết mày không phải cha tao, không phải Kim Hyun Soo. Tôi nói thế đúng chứ bác, bác Kim Hyun Min – người anh trai song sinh đã mất tích từ lâu của cha tôi” – từng lời cậu như những lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào động mạch hắn, hắn lắp bắp:

“Sao…? Sao….mày…biết….???”

“Ngạc nhiên lắm phải không? Có ba lí do…” – cậu giơ ba ngón tay lên

“Thứ nhất: cha tao chưa bao giờ uống rượu, ngày giỗ của mẹ tao, ông ấy luôn một mình đến mộ bà, ngồi đó cả ngày mà khóc.”

“Phải! Thằng em ngu ngốc ấy vẫn luôn thương yêu con đàn bà lăng loàn ấy, bỏ người yêu chạy theo trai, và thằng đó không ai khác lại chính là em trai tao, thằng cha khốn kiếp của mày”

Cậu giơ khẩu súng trong tay lên, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Ông sai rồi! Chính ông mới là kẻ bỏ rơi bà ấy chạy theo danh vọng, khi mà bà ấy đang mang trong người cốt nhục của ông. Ông là một thằng khốn kiếp” – cậu phỉ nhổ vào mặt hắn, cố gắng kìm nén cơn giận, tiếp tục – “Thứ hai: cha tao chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt ChangMin, hay gọi nó là Minnie cả”

“Ha… ha… ha… Vì nó hận thằng bé chứ sao nữa, chính thằng oắt đó đã mang con đàn bà lăng loàn kia đi, rời xa h…”

Phập! Viên đạn cắm vào cánh cửa tủ, chỉ cách mặt hắn đúng 1cm.

“Câm mồm, tay tôi đang run đấy, lần sau không có chuyện may mắn thế đâu. Và…bác ah… ông lại sai lầm nữa rồi, ông ấy không nhìn mặt Minnie, không gọi tên thằng bé vì ông ấy cảm thấy có lỗi với nó, ông ấy giận bản thân đã không chăm sóc cho mẹ và nó, chính vì vậy mà thằng bé mất mẹ…”

“Sao mày có thể biết điều đó chứ? Nó chết rồi, mày muốn nói gì mà chả được, nó cũng chỉ là một con người chứ có phải thánh sống đâu???”

“Phải! Một con người có lương tâm, một con người hết mực thương yêu vợ con, không phải loài cầm thú như ông. Vì sao tôi có thể nói chắc vây huh???” – cậu đáp một cuối sổ bạc phếch, chữ ở bìa: “Diary’s Kim Hyun Soo” cũng đã bay màu theo năm tháng và do bị giở lại quá nhiều lần – “Đấy là lí do thứ ba…”

Cầm cuốn sổ trong tay, hắn run run ngẩng mặt lên nhìn cậu:

“JaeJoong ah! Con nói rằng ta bỏ rơi mẹ con khi cô ấy đang mang cốt nhục của ta…. vậy có thể là con lắm chứ?”

“Ông thật đớn hèn! Một kẻ như ông xứng đáng làm cha của tôi sao? Trang 42, ngày 15 tháng 4 năm 198X”

Mở ngay đúng trang cậu chỉ

[Ngày 15 tháng 4 năm 198X

Hôm nay, Jihah không cẩn thận bị ngã.

Tại mình đi làm về quá muộn, nên đứa bé chưa chào đời của Hyun Min mất rồi. Tại mình cả, nếu không phải tại mình, có lẽ đứa bé đó đã không chết khi mà chưa được nhìn thấy mặt trời. Đáng lẽ mình phải chăm sóc cho cô ấy cẩn thận, vậy mà…

….]

Trên trang giấy còn những chỗ nhoè đi, có lẽ kà nước mắt của cha cậu khi viết những con hắn tưởng là cậu cũng đã chết từ lâu rồi. dòng này. Hay là nước mắt của cậu? Gấp quyển nhật kí lại, ánh mắt ông ta trở lên đờ đẫn. Cuối cùng thì cho tới cuối đời, hắn cũng mãi không có ai gọi là người thân cả, đến đứa

“HA…HA…HA… thật không hổ danh là con trai Kim Hyun Soo, thông minh lắm…. ha… ha…. ha…. Nhưng cậu tưởng tôi không nhận ra đâu là nét chữ của em trai mình sao? Chúng tôi sống với nhau bao nhiêu năm cơ chứ??? Nhưng giờ, khi mà đã biết sự thật thì tôi có chết cũng không hối tiếc gì. Bắn đi! Bắn vì những tội ác ta đã làm với con, với gia đình con đi! Bắn đi!” – hắn điên cuồng dí khấu súng vào ngực mình.

“Trước khi kết thúc cuộc đời đầy tội lỗi của ông, tôi muốn biết tại sao ông lại giết chết appa, ah không đầu tiên là umma tôi?” – cậu nói, nước mắt ngập tràn khoé mi, lăn dài xuống má. Lòng tự hứa rằng đây sẽ là lần cuối cùng cậu khóc trong cuộc đời này.

Khuôn mặt hắn bắt đầu dãn ra. Đây là lần đầu hắn kể hết mọi sự thật trong câu chuyện mà cậu chỉ hiểu một phần kia, có lẽ sẽ là lần cuối cùng:

—–Flash back—–

Lần đầu gặp Jihah khi tôi 22 tuổi, là sinh viên thực tập của hãng luật SM. Hai chúng tôi vừa gặp đã có tình cảm với nhau và nhanh chóng trở thành một đôi.

Tôi biết cha cậu cũng yêu cô ấy, nhưng nó là đứa em trai luôn thương yêu anh mình hết mực, nên nó từ bỏ tình yêu của mình ngay từ khi nó chưa bắt đầu. Nó là đứa làm việc gì cũng tốt, việc gì cũng được người ta đánh giá cao. Tôi thì ngược lại, việc gì cũng tầm tầm, phải cố gắng lắm mới được vào thực tập ở đó. chỉ có việc duy nhất tôi hơn nó chính là tình yêu của Jihah. Vì vậy mà tôi luôn tỏ ra hạnh phúc trước mặt nó, làm cho nó tức điên lên. Nhưng thật sự nó quá yếu hèn mà, luôn nói muốn tôi hạnh phúc, luôn miệng chúc phúc cho chúng tôi.

Tôi quyết định cho nó mở mắt ra. để nó thấy cảnh người mình yêu đau khổ như thế nào mà không thể làm gì được. Kết thúc đợt thực tập, tôi quyết định sang Mĩ du học, bỏ rơi người đàn bà đó để kết hôn với một tiểu thư danh giá, có lợi cho con đường tiến thân sau này của tôi.

Nhưng quả là ông trời có mắt, sau một thời gian tôi phát hiện ra cha vợ mình là trùm buôn thuốc phiện có tiếng trong giới. Và tôi nghiễm nhiên thành người tư vấn pháp luật cho hắn. Sau đó một thời gian, hắn bị phát hiện và bị bắt. Tôi li hôn vợ, về Hàn tìm lại Jihah mong cô ấy tha thứ và có thể là lại từ đầu.

Cái ngày hôm ấy, nhân lúc Huyn Soo không ở nhà, cậu thì đi học, tôi đã tìm gặp cô ấy bày tỏ mong muốn được làm lại từ đầu với cô ấy, xin cô ấy tha thứ và quay về với tôi. Nhưng con đàn bà ấy lại từ chối và nói một câu: “Tôi không còn yêu anh nữa, người tôi yêu bây giờ là Hyun Soo, giữa chúng ta giờ chỉ là quan hệ anh chồng em dâu thôi.”

Điên tiết, tôi hất mạnh tay cô ta, làm cho cô ta ngã xuống sàn, miệng kêu đau, xin tôi hãy gọi dùm cấp cứu. Nhưng không, tôi bỏ đi mà không có lấy một chút cắn dứt nào cả. Trong lòng nung nấu ý định trả thù con đàn bà ngu xuẩn đã bỏ rơi tôi mà chạy theo kẻ khác. Dù đó có là em trai tôi thì cũng không thể tha thứ được.

/Ta sẽ làm cho đứa con chúng mày phải đau đớn thay cho chúng mày, nó sẽ phải chịu tội thay cho chúng mày/

—–End Flash back—–

“Vậy là cơ hội cho kế hoạch trả thù đã đến sau mười năm dòng chờ đợi. Tao phải hành hạ con trai thằng Hyun Soo, cho nó sống dở chết dở…. và mày là đứa được chọn….”

HA…HA….HA…. hắn cười lên như điên khùng.

Trong mắt cậu bây giờ không còn chút thương hại nào đối với hắn mà chỉ còn lại sự khinh bỉ, coi thường một kẻ mạt hạng. Hắn không thể sánh được với cha cậu, vị luật sư tốt bụng được bao người kính trọng.

Không một chút suy nghĩ, cậu quyết định

Bóp cò.

ĐOÀNG! Nòng giảm thang rơi ra. Viên đạn cuối cùng đã găm trúng tim. Ông ta đã chết rồi, trên gương mặt còn hiện rõ vẻ thảng thốt, hay đó là nỗi ân hận. Có lẽ là ân hận thì đúng hơn. Vì chính ta ông ta đã trôn vùi tình yêu của mình xuống mồ khi mà hai lần hành hạ người mà ông ta yêu.

Trái tim cậu đã chết rồi, ngay khi cậu quyết định bắn phát súng cuối cùng.

Cậu bước ra khỏi căn nhà đã sống 17 năm qua, trong lòng có chút gì đó lưu luyến. Dù gì, đây cũng là nơi cậu sinh ra và lớn lên. Cho dù ở đây có nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc thì cũng là nơi mà cậu nảy sinh tình yêu thứ hai trong cuộc đời mình.

Bỏ lại sau lưng là tiếng nổ kinh hoàng, tiếp sau đó là đống đổ nát…

Liệu có một ai đó sẽ tìm lại trái tim đã mất cho cậu không?

Câu hỏi chờ có người trả lời!