Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình.
SAY YOU DO, SAY YOU DO
Lỡ mai mình yêu nhau, đừng cho em ngóng những trưa hẹn dù trời nắng hay mwa trên đầu.
SAY YOU DO, SAY YOU DO
Tôi ngồi nghe bài “Say You Do” của Tiên Tiên. Lâu lắm rồi mới nghe nhạc. Không phải là vì tôi lười, mà là toàn thức khuya đến phát mệt. Cái lúc nằm xuống để thư giãn nghe nhạc như lúc trước bây giờ thay bằng việc đặt lưng xuống là nằm ngủ lì bì đến sáng. Ấy vậy mà hôm nay tôi vẫn cố nghe cho bằng được.
Lúc này là 2h45 sáng.
Trong không gian tĩnh mịch, trong bóng tối của căn phòng, bên tai tôi chỉ còn tiếng nhạc vang lên nhè nhẹ. Tôi nằm ngửa, dang cả tay chân ra thành chữ nhân, trong đầu nghĩ vẩn vơ đâu đâu. Được một lúc thì hai mắt lim dim, chỉ trực chờ sập mí xuống. Đột nhiên, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại cảm ứng bên cạnh lóe sáng. Tôi khó chịu, giật tai nghe ra, với tay lấy điện thoại, ép bản thân mở to mắt. A, cay mắt quá!
Là tin nhắn từ Messeger! Giờ này mà còn online, lại còn inbox cho tôi, chắc chắn chỉ có...
Hel Trần: Yo, ngủ chưa?
Biết ngay mà, thằng dở hơi này học thì cứ học đi, sao còn cứ kéo tôi phải thức khuya cùng nó? Mà tôi cũng làm theo thật, chẳng hiểu vì sao. Có lẽ vì tôi là bạn thân của nó!!!
Ngọc Thanh Trần: Im mồm đê, để bố mày ngủ. Mai đến lớp ngủ gật chết mẹ tao à @.@
Kiên nhẫn, kiên nhẫn ấn từng chữ. Cái kính đã bỏ ra nên tôi phải nhíu chặt mắt khi đưa cái màn hình sáng đèn lại gần.
Hel Trần: Oppa, thức cùng em đê. Hôm nay em uống hai cốc café rồi đấy.
Ngọc Thanh Trần: Con lạy!
Nhà tôi mở quán caíe, nhưng tôi rất ít khi dùng café để thức khuya. Nhớ lại hồi đầu thức khuya, sáng hôm sau tỉnh giấc đầu đau nhức, tinh thần kiệt quệ, số giờ ngủ gật ở lớp cũng nhiều hơn, dần dà trở thành thói quen. Chính vì vậy, tôi rất “khâm phục” thằng N a m và thằng Hoàng – hai đứa tôi thân cũng chuyên thâu đêm để học hành, nhưng đến lớp chẳng bao giờ ngủ gật như tôi. Nhưng dạo gần đây, thằng Hoàng lại dùng café để tỉnh. Nó nói có hôm mệt quá lăn ra ngủ từ 8h tối, ngủ đến quên trời đất. Lúc mở mắt ra thì đã là 6h sáng hôm sau rồi. Tôi rất không tán thành việc nó dùng café nhiều như vậy, hôm naò cũng 2 cốc, chẳng tốt gì cho sức khỏe.
Hel Trần: Đang ngồi làm toán. Hôm qua ngủ quên đành phải bù bài, 14/4 thi đến nơi rồi.
Ngọc Thanh Trần: Ờ, học hành như vậy mà không được giải thì…
Thằng Hoàng sống sót qua vòng 2 của Quận thi Học sinh giỏi. Tôi loại. Kể cũng tiếc, quận lấy 10 đứa điểm đứng đầu trên 38 học sinh của đội tuyển Văn, trong khi tôi đứng thứ 13. Lúc nghe bọn nó nói ở bảng tin treo kết quả, tôi cứ đứng im trong lớp, chờ đợi. Đợi gì à? Đương nhiên là chờ bạn mình chạy vào nói với tôi rằng “Thanh ơi, mày vào rồi!” Tiếc rằng, nó đã không xảy ra. Lần thi vòng 2 sống còn này, lớp tôi bị loại cũng không ít. Nhóm bạn chơi thân của tôi chỉ còn thằng Hoàng trụ được môn Toán, Hoàng Minh out, tôi out Văn, My B out Sử, Công Hiếu out Lý. Đáng chú nhất là thằng Nghĩa, từ một đứa được giải Ba ở vòng 1 với số điểm khá khiêm tốn, nay lại dẫn đầu cả Quận, vượt qua cả mấy thằng “máu mặt” của trường B nhờ số điểm vượt trội ở vòng 2. Đúng là lội ngược dòng ngoạn mục!
Thật may là tôi không quá chìm sâu vào cảm giác thất bại của cuộc thi đó. Vì tôi đã tìm được mục tiêu của mình. Đó là đỗ trường nội trú dân lập. Theo thống kê thì năm nay sẽ có hơn 20 000 học sinh trượt công lập do các trường cùng hạ thấp chỉ tiêu. Như vậy sẽ có sự cạnh tranh lớn hơn. Thi công lập đương nhiên là 100% học sinh phải thi, nên tôi chỉ đặt nguyện vọng công lập với số điểm 45 – 50, thấp hơn so với rất nhiều đứa. Tôi muốn đổi môi trường ở trường cấp III, vì đây là giai đoạn hình thành tương lai của một người. Tôi muốn thử sống trong cái môi trường đào tạo như quân đội mà học sinh hay đồn đại là “cái lồng giam” của ngôi trường đó.
Ta gặp nhau 1 chiều thu tháng 10, vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày.
Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái.. phải làm sao?
Cái cảm giác xác định được mục tiêu để phấn đấu quả thực rất tuyệt. Trước giờ tôi chỉ nghĩ đơn giản mình đạt được chỉ tiêu mà tập thể trường lớp đề ra, giống như các khóa trước, lựa chọn ngôi trường mình thích, vào với số điểm đỗ, như vậy sống một cuộc sống cấp III mà mình hay đọc trong sách vở, báo chí, có khi còn chung lớp, chung trường với mấy đứa bạn. Nhưng hóa ra, không phải vậy! Tôi khao khát sự mới lạ. Và học nội trú, là một quyết định đầy sự táo bạo và quyết đoán của tôi!
Kết thúc thi HSG, tôi chỉ còn một mục tiêu phía trước, đó là thi vào 10. Nhưng trên con đường đó, vẫn còn mấy cục gạch cần phải đá sang một bên bằng chân mình. Đó là thi học kỳ, và nhất là…cuộc thi thử được tổ chức tại trường trong vài ngày tới.