You Are Mine (Em Là Của Tôi)

Chương 5: Buổi mua sắm đặc biệt




Chiều thứ sáu là một ngày đẹp trời, Nhược Hy đã hứa với Nguyên là sẽ cùng cô chuẩn bị cho việc đi chơi vào thứ bảy. Nhưng có vài việc khiến cô lo lắng, Nguyên Nguyên sau ngày hôm qua sau khi cô rời khỏi nhà ăn lại có những biểu hiện rất lạ, ít nói và không năng động hay phá phách như mọi ngày. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Nhược Hy chuẩn bị xong, ôm cặp và lại gần bàn Triệt Nguyên, cô lấy ngón tay chọt chọt vào người nó mà không dám đụng thẳng, Hy sợ Nguyên cắn cô, đề phòng thế cũng tốt thôi mà sao nghe phũ phàng.

"Hôm nay mi sao thế?"

Nhược Hy thở dài, cô nhìn con bạn đang nằm dài trước mặt, tập vở cũng chưa dọn. Đã tan học mà con nhỏ vẫn còn nhởn nhơ kiểu đấy làm Hy bực mình. Cô vớ cuốn tập trên bàn Nguyên và phang thẳng vào đầu con bé tội nghiệp. Kết quả: Triệt Nguyên vẫn bất động. Sức kiên nhẫn con người có hạn, Nhược Hy lần này nắm đầu con bé và lôi một cách mạnh bạo , Nguyên Nguyên bị lôi trúng cái ghế và...

CỐP

Âm thanh từ đầu cô phát ra, nghe hơi bị vui tai. Nhược Hy cười khinh.

"Tỉnh chưa?"

"Hy Hy chết tiệt, mi không thể cho ta một ngày bình yên à?"

"Bình yên? ta còn không biết mi sẽ nói từ đó đấy? Mi uống nhầm thuốc hôm nay à?"

Nhược Hy bực mình, cô cúi xuống xếp tập vở và cất vào cặp hộ Nguyên, Triệt Nguyên chu môi.

"Sáng ta quên không uống thuốc"

Nhược Hy nheo mày, ra là con này nó bị điên thật, từ trước tới giờ không để ý, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách. Triệt Nguyên vác cặp ra ngoài, Nhược Hy đi theo đằng sau mà không giấu được nỗi tò mò, cô hỏi Nguyên Nguyên bằng giọng nghi ngờ.

"Lại làm gì mờ ám sao mà cư xử kì lạ thế?"

"Không có"

"Hay... mi với Khang Thần có chuyện gì rồi?"

Vỗ tay nào, Nhược Hy chúng ta đã đoán đúng rồi. Triệt Nguyên đổ mồ hôi, quay lại nói lớn.

"Không có... ta thề là ta không có"

Nhược Hy cười thầm, mới nói có thế mà lại phản ứng mạnh mẽ thì chắc là cô đoán đúng rồi đấy. Thẳng tính quá không tốt đâu, Hy chưa bao giờ thấy ai che giấu "thông minh" như Triệt Nguyên. Nhược Hy lại tiếp tục đùa giỡn bằng nụ cười đúng chất đểu.

"Đã nói gì đâu mà vội thề thốt"

Triệt Nguyên quay mặt đi, tránh ánh nhìn ngờ vực từ Hy. Cô cố gắng đi nhanh và ra chỗ giữ xe. Nhược Hy che miệng giấu đi một nụ cười.

Ra đến bãi xe, Triệt Nguyên im lặng, ở trên là một con quạ cùng ba dấu chấm.

"Hy Hy, xe đạp của ta..."

Nhược Hy nghe giọng Nguyên, biết đây chả phải chuyện đùa, cô vội nhìn quanh và phát hiện chiếc xe của Nguyên đã không cánh mà bay. Triệt Nguyên đổ mồ hôi quay sang nhìn Hy Hy cười.

"Ha ha, là ảo giác thôi phải không? Chắc chắn rồi, cũng có thể trời hôm nay quá nóng nên chắc xe đạp bị bốc hơi nhỉ? Còn ăn trộm, ha ha ha, ai lại đi lấy chiếc xe cùi thế?"

Nhược Hy nhìn con bạn đang phát điên bên cạnh, cô nhéo tai nó và bảo hãy bình tĩnh. Nhược Hy định đi tìm chú bảo vệ để hỏi thì cả hai nghe tiếng nói từ đằng sau vọng tới.

"Giờ này sao không về?"

Triệt Nguyên nhận ra giọng nói đó, cô quay sang.

"Nhã Kỳ?"

Trương Nhã Kỳ nghiêng đầu, cô tiến lại gần và lại hỏi.

"Sao không về?"

"Mất xe đạp rồi"

Triệt Nguyên tỉnh bơ trả lời. Nhược Hy thở dài. Nhã Kỳ im lặng một thoáng, cô búng tay như nhớ ra điều gì đó.

"Phải chiếc xe màu xám bạc không?"

Ba dấu chấm trên đầu, Nhược Hy cười khổ.

"Có bao nhiêu chiếc xe đạp màu xám bạc trên thế giới mà lại đi tả như thế?, mà đúng là nó màu xám bạc"

Nhã Kỳ cười cười, cô chỉ về phía cổng.

"Đàn anh là Thiên Vũ và Lưu Vỹ đã lấy chiếc xe đấy đi rồi, không khó nhận ra vì các bạn ra trễ, chỉ còn mỗi chiếc xe đó thôi"

ẦM ẦM ẦM

Hai khuôn mặt ngây thơ đơ ra, trên đầu là bầu trời đen xám xịt. Triệt Nguyên nắm tay thành nắm đấm, nghiến răng ken két.

"Thiên Vũ chết tiệt, ta thề sẽ chôn sống anh ta"

Nhược Hy rất rất muốn cười nhưng có vẻ tình hình hiện giờ là không thể. Nhã Kỳ nhận thấy được bầu không khí không mấy tốt lành, cô nàng cười gượng.

"Ừm, các cậu có muốn về cùng mình không? Về việc chiếc xe đạp mình sẽ nói với anh Vỹ, dù sao mình cũng là người trong Hội học sinh"

Nhược Hy ngạc nhiên, nếu là Nguyên Nguyên thì chắc chắn sẽ đồng ý nhưng chẳng phải Trương Nhã Kỳ cũng là con nhà khá giả sao? Như thế thật quá kì đi, vì thế, trước khi để Triệt Nguyên lên tiếng, Hy đã vội xua tay.

"Cảm ơn nhưng chúng tôi không sao"

"Không cần phải ngại, nào đi thôi"

Không nghe thêm bất cứ câu nào nữa, Nhã Kỳ lấy hai tay mình nắm tay hai người trước mặt và kéo ra ngoài cổng. Chiếc xe hơi đã đỗ từ trước, cô mở cửa xe và đẩy hai người bạn mới của mình vào. Sau khi yên vị trên xe, Nhã Kỳ vui vẻ.

"Các bạn muốn đi đâu?"

"Harsent Mall"

Triệt Nguyên lên tiếng, dù không có xe cũng mặc kệ, trước hết cô phải đến siêu thị mua sắm để chuẩn bị cho buổi đi chơi ngày mai. Nhược Hy chưa kịp phản đối đã bị Nguyên bịt mồm.

"Chú Minh, chú chở con đến đó nhé"

Người lái xe gật đầu, gạt cần xe và phóng đi. Nhã Kỳ quay sang hỏi.

"Sao lại đến đó? Hai người không về nhà à?"

"Dạo quanh thôi"

Nhược Hy không muốn cho Nhã Kỳ biết mục đích thật sự, và cô cũng trả lời giùm Triệt Nguyên, chứ để con nhỏ đó mà trả lời là chẳng có bí mật nào nguyên vẹn cả. Nhã Kỳ "ờ" một tiếng và cả ba đều rơi vào trạng thái im lặng với từng dòng suy nghĩ riêng.

KÉT

Xe dừng lại trước Harsent Mall, là ngày thường nhưng vẫn tấp nập đông đúc người dân, hẳn là vì nơi đây có tiếng. Triệt Nguyên nhảy xuống xe, cô giơ tay chào Nhã Kỳ, Nhược Hy cúi đầu cảm ơn và chiếc xe chạy vút đi. Nguyên vươn vai.

"Được rồi, xõa thôi"

"Một lát đi về bằng hy vọng à?"

"Taxi"

"Tiền?"

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chấm dứt tại đó. Câu nói của Nhược Hy tác động rất lớn đến Nguyên thì phải, con nhỏ im lặng luôn rồi. Nhược Hy thở dài, cô đút tay vào túi váy học sinh và đi trước, Triệt Nguyên nhận ra và chạy theo. Harsent Mall là một trung tâm mua sắm rộng lớn, đầy đủ như khu vui chơi, mua sắm hay thực phẩm, xem phim,... Triệt Nguyên phải nói là rất thích đến đây, cô không được đi nhiều như Nhược Hy, từ sau khi gia đình gặp chuyện và tan vỡ, cô như một đứa tự kỉ nhốt mình trong nhà. Nhưng lên cấp một vào năm cuối cấp, cô bạn tên Nhược Hy đã chuyển tới, ít nhất giờ đây cô có một người bạn. Nhược Hy cùng cô lẩn quẩn một hồi đâm ra thiếu kiên nhẫn, quay sang hỏi cô.

"Bây giờ muốn đi đâu?"

"Hẹn hò thì thường chuẩn bị về cái gì?"

Con nhỏ ngây thơ 16 năm sống trên đời chưa một mảnh tình vắt vai trưng bản mặt ngu ra hỏi con bạn làm con bạn bực mình thẳng tay pat đầu một cái đau điếng, lầm bầm.

"Triệt Nguyên à, ngu cũng chừa đường cho người khác ngu nữa"

"Đừng sỉ nhục ta chớ"

Triệt Nguyên ôm đầu muốn khóc, cô căm hận con bạn bạo lực này quá. Nhược Hy cười khẩy một cái rồi quay đi, tay kéo con bạn ôm hận đằng sau vào khu mua sắm. Mất một thời gian dài để lựa chọn, cãi lộn rồi làm hòa, thậm chí còn đùa giỡn mém làm rách chiếc áo của cửa hàng, rốt cuộc thì cung lựa xong.

"Không thử đồ à?"

Nhược Hy quay sang nhìn con bạn đang tính tiền mấy bộ quần áo.

"Không cần, rườm rà lắm, đi đâu tiếp đây?"

Triệt Nguyên lắc đầu cười khì, cô nhận lấy bộ đồ đã tính tiền ôm vào người và hỏi ngược lại con bạn.

"Khu trang sức, sau đó đi ăn"

Nhược Hy mỉm cười, lâu lắm rồi cô mới có cơ hội đi chơi chung cùng con bạn, phải nói thẳng mặc dù Nguyên Nguyên có chịu chơi hay nhiệt tình cỡ mấy đi nữa, con bé vẫn chỉ là một cô gái hướng nội thôi, không đi chơi và ghét ra ngoài nhiều.

Đến khu trang sức thì cả hai cô gái tội nghiệp đều có chung một suy nghĩ: "Em nghèo". Ờ thì có ai nói trang sức rẻ đâu, mà lại được trưng bày và bán ở một trung tâm mua sắm lớn thì giá cả đều trên trời cả. Nhược Hy thở dài rồi nhìn Triệt Nguyên đang úp nguyên khuôn mặt vào cửa kính của tiệm khiến bao người "rụng rời con tim". Cô kéo nhỏ lại rồi lôi đi.

"Mai mốt có dịp đi với ta đừng gọi ta là bạn mi nhé"

"Đắt quá, Bác Hồ (tiền) không cho phép ta mua"

Triệt Nguyên ca cẩm. Hy nhìn con bạn rồi ngó xung quanh, cuối cùng cô lôi nhỏ vào KFC.

"Sao lại vào đây?"

Triệt Nguyên cuối cùng cũng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh. Nhược Hy đã gọi món, cô vừa lướt điện thoại vừa gắn phone nghe nhạc và bơ đi câu hỏi của Nguyên. Nguyên phồng má, cô mò lại gần Nhược Hy và giật một bên tai nghe ra. Nhược Hy giật mình.

"Gì thế?"

"Nghe ké"

Triệt Nguyên nói nhỏ và tự nhiên gắn tai nghe vào tai mình và dựa vào ghế nhắm mắt. Hy cau mày có chút khóc chịu nhưng rồi cũng bỏ qua. Yên tĩnh được một lúc....

Tiếng người la hét, tiếng máy ảnh, tiếng phóng viên,... nói chung là tập hợp đủ mọi loại tiếng ồn trên thế giới này ngoài cửa của KFC. Nhược Hy vốn là người thích sự yên tĩnh, nay đang thư giãn lại bị phá đám, có người nào lại không bực. Lúc này cô phục vụ đã mang đĩa gà đến bàn, Nhược Hy không thèm quay ra cửa, hỏi.

"Sao lại ồn ào thế chị?"

Chị nhân viên cười gượng.

"Thật xin lỗi quý khách, vì có ca sĩ nổi tiếng nên mới ồn ào như vậy"

"Thật sao? Là ai thế?"

Triệt Nguyên bất ngờ mở mắt, bật dậy làm cả hai con người hết hồn. Cô nhân viên đưa tay lên mặt suy nghĩ.

"Ừm.. hình như cô ấy có tên là Vương... Vương Khả Di thì phải, tôi không chắc lắm"

Vương Khả Di? Cả hai cô bé đều im lặng. Sao chưa nghe cái tên này bao giờ ý nhỉ? Thật sự là nổi tiếng lắm sao?. Triệt Nguyên lại cũng vì tính tò mò khó bỏ, cô nhích người ra ngoài và đưa mặt lên. Một cô gái trạc 20 cùng vài người mặc đồ đen đang đi ngang qua cổng, cô gái thật sự rất xinh đẹp, lại còn mặc đồ hiệu, thật không hổ danh là người nổi tiếng mà. Ơ kìa...

"Hy... Hy này"

Triệt Nguyên lôi con bạn lên, cả hai cùng nhìn ra ngoài, theo hướng ngón tay của Nguyên thì thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng đeo kính đen nên không nhìn rõ lắm, đằng sau lại còn một người khác dắt theo cả đàn con gái.

"Nhìn cái anh tóc vàng hoe sao giống thằng cha bê đê Vũ quá vậy?"

Triệt Nguyên mơ hồ nói thẳng cảm xúc hiện tại. Nhược Hy nheo mắt nhìn một hồi và cả hai hoàn toàn chết lặng. Ờ thì... đâu ai khác ngoài tên Thiên Vũ chứ, mái tóc vàng và khuôn mặt đó, không thể nhầm vào đâu được.

"Nói vậy là... cái tên đeo kính đen"

Triệt Nguyên đổ mồ hôi quay sang nhìn Hy. Nhược Hy gật đầu. Ra thế, ra là Vương Khang Thần, anh trai nhà ta. Haizzz! Nói đâu sai, quả nhiên Trái Đất tròn mà. Cả hai ngồi xuống, Triệt Nguyên thắc mắc tột cùng.

"Sao cả hai lại đi cùng người nổi tiếng?"

"Không để ý sao?"

Nhược Hy lắc đầu nhìn con bạn với những dấu chấm hỏi trên đầu.

"Ta không chắc suy luận này là đúng nhưng chẳng phải cô ca sĩ ấy họ Vương sao? mà tên Khang Thần cũng cùng họ đấy và cả hai người họ cũng là con nhà khá giả"

Triệt Nguyên im lặng. Vậy chẳng lẽ, họ có họ hàng gì với nhau? Triệt Nguyên thở dài. Cuộc đời thật lắm bất công mà. Triệt Nguyên bật điện thoại, nhắn nhắn cái gì đó mà không cho Nhược Hy biết và sau khi nhận lại câu trả lời, cô hoàn toàn đuối sức, đưa cái điện thoại sang cho Hy xem.

Anh đang ở Harsent Mall cùng với chị gái và Vũ.

Cái tin nhắn duy nhất một dòng không có bất cứ cái emoticons hay dòng cảm xúc nào đã khiến hai bạn trẻ không còn nghi ngờ gì về những con người đang được chú ý ngoài kia.

"Giờ sao?"

Triệt Nguyên mở lời phá tan bầu không khí.

"Sao là sao? Tốt nhất mai đi chơi gặp ổng mà hỏi"

Nhược Hy cầm li pepsi lên uống, cô né tránh câu hỏi của Triệt Nguyên.

"Về thôi"

Triệt Nguyệt vác cặp, cố lẻn ra khỏi đám đông, Nhược Hy theo sau. Cả hai cùng bắt taxi về nhà và góp tiền trả.

________________

*Tối

Triệt Nguyên nằm dài trên giường, cô nghĩ về buổi chiều mà cảm thấy khó chịu. Bất ngờ nhận được tin nhắn. Nguyên Nguyên vội bật dậy, bật tin nhắn ra xem. Là từ Khang Thần.

Tiểu Nguyên, hồi chiều sao em lại hỏi tôi thế? Lại nghi ngờ tôi léng phéng với ai à?

Triệt Nguyên vô thức đỏ mặt khi đọc dòng tin nhắn, cô vội gửi lại.


Không có, nhưng sao lại biết số điện thoại em?

Nhược Hy đã cho tôi. Cũng như em biết số của tôi thôi.

"Hy Hy chết tiệt, mi hại ta rồi". Triệt Nguyên lầm bầm chửi rủa con bé vô tội kia thì lại nhận thêm một tin nhắn khác nữa từ Thần.

Tôi rất mừng vì em đã chịu xưng là "em" với tôi. Thôi tôi đi ngủ đây, em ngủ ngon, hẹn em 8h ngày mai.

Chả biết người khác nhìn vào nghĩ sao chứ cô là cô thấy nó rất sến, và cái câu tin nhắn cuối làm Nguyên xấu hổ không chịu được. Triệt Nguyên quăng cái điện thoại sang một bên, cô nằm phịch xuống, úp mặt vào gối mà mặt vẫn còn đỏ.

"Khang Thần ngốc, anh quả là biết cách làm tôi nhớ nhung mà"