You Are Mine (Em Là Của Tôi)

Chương 4: Nụ hôn bất ngờ




Như đã nói, Trái Đất hình tròn, dù bạn có cố gắng đi và trốn bất cứ ai đó thì cho đến khi chết, bạn cũng sẽ phải gặp lại thôi. Triệt Nguyên là một ví dụ, cô không phải là ghét Lưu Vỹ hay là muốn trốn anh ta, chỉ vì là cô đang cua người bạn của anh, nếu anh ta là Hội phó, không nhiều thì ít ra cũng nắm được toàn bộ những hành động không tốt của học sinh trong trường, và nếu cô lỡ làm gì sai và xui xẻo anh ta bắt được và nói với Khang Thần, như thế không phải là khiến cô mất điểm trong mắt Thần sao??

Quay lại với tình trạng hiện tại, sau khi chết đơ ra vì biết được bộ mặt tên Hội phó hội học sinh, Nguyên lấy lại ý thức, cô gượng cười và chào ba người kia và cố gắng thoát ra khỏi đó. Triệt Nguyên quay trở về lớp với bộ mặt mệt mỏi, bất ngờ khi cô quẹo sang nhà vệ sinh nữ, cô đã vô tình thấy Khang Thần cùng một người con gái khác đang nói chuyện. Tò mò và vì "ghen", cô đã không ngần ngại đứng lại để nghe ngóng câu chuyện. Nhìn kĩ thì cô gái đang nói chuyện cùng Thần rất xinh, mái tóc nâu ngắn và đôi mắt to tròn như búp bê thật là rất đáng yêu, nhưng Nguyên Nguyên mặc kệ, cô vẫn thấy cô đẹp hơn người ta thôi. Tiếng cô gái lạ mặt kia làm Nguyên vượt khỏi dòng suy nghĩ...

"Thần, thứ bảy này được không?"

Suy nghĩ của Nguyên: Thứ bảy? gì cơ? Ngươi định rủ anh ấy đi chơi á? Không được, thứ bảy anh ấy sẽ đi chơi cùng ta.

"Được thôi"

Khang Thần cười vui vẻ chấp nhận lời mời của cô gái kia. Tim Triệt Nguyên ngừng đập, đồng tử dãn ra. Sáng nay cô có ngoáy tai không? Này, chắc chắn là nghe lầm, không phải chứ. Tên Thần chết tiệt....

"KHÔNG ĐƯỢC"

Hành động đi trước lí trí, Triệt Nguyên chạy ra khỏi chỗ núp, cô hét lên với khuôn mặt đầy nước mắt và giọng nghẹn lại. Khang Thần và cô gái lạ mặt kia giật mình, khuôn mặt lấm lem của cô làm Thần lo lắng. Triệt Nguyên nhận ra được hành động vô thức của mình, cô bất giác lùi một bước, quay người và đâm đầu chạy. Thật ngu ngốc, cô làm gì vậy chứ, cô ghen, cô chấp nhận là cô ghen nhưng cô lấy quyền gì để ghen. Nguyên biết quan hệ hiện giờ giữa cô và Thần đơn giản chỉ là đàn anh đàn em, cô là người theo đuổi anh ta thì có cái quyền gì được ghen chứ? Thật quá ngu ngốc.

BỘP

Một lực kéo mạnh kéo Triệt Nguyên khiến cô ngã xuống, chủ nhân đôi bàn tay úp khuôn mặt vào vai cô, giọng thở hồng hộc.

"Con bé này, đã bảo là... đứng lại kia mà"

"Cái?!..."

Triệt Nguyên giật mình, khuôn mặt vẫn chưa vơi nước mắt, cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ kia nhưng bất lực. Khang Thần vẻ mặt không vui nhìn Nguyên.

"Em làm cái chuyện ngu ngốc gì thế?"

Triệt Nguyên tim như thắt lại, tên Khang Thần ngu ngốc, chính anh đã làm cô phải khóc, thế mà còn trưng vẻ mặt đó mà hỏi cô sao. Triệt Nguyên bặm môi, những giọt nước mắt đã khô giờ lại tiếp nhận thêm những giọt nước mới. Cô hét lên.

"Anh mới là tên ngốc, thả tôi ra... Hức, chính anh đã nói tôi rằng thứ bảy anh sẽ dành ngày hôm đấy cho chúng ta mà giờ thì sao? Hức.. anh lại đi hẹn với cô gái khác sao? Tên đểu cáng, mau thả tôi ra, tôi là bị bệnh ngu mới tin kẻ háo sắc như anh, chị gái kia xinh lắm nên anh mới đổ nhỉ? Xin lỗi anh nhé, tôi thấy tôi cũng xinh lắm đấy, nói lần cuối, MAU THẢ TÔI RA"

Khang Thần càng nghe cô nói, tay lại càng siết chặt lấy cô. Anh im lặng không nói thêm bất cứ lời nào. Triệt Nguyên lại cúi mặt mà khóc, cô cố kìm những giọt nước mắt nhưng không thể. Hai người cứ thế mà im lặng, Khang Thần ôm chặt Nguyên, anh định nói gì đó thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên. Khang Thần bốc máy với tâm trạng không bình thường.

"Thằng nào đấy?"

Khang Thần giọng bực mình nhưng rất nhỏ, hầu như chỉ mình Nguyên và anh nghe thấy giọng. Đầu dây bên kia với cái giọng trẻ con quen thuộc.

"Ăn nói kiểu gì đấy? Tao gọi là báo mày chuyện quan trọng"

Thiên Vũ không vui khi thấy thái độ của Thần nhưng anh đã quá quen với việc này.

"Sao?"

"Đã đặt được vé rồi đấy, toàn là nhờ tao đấy, mau mà hậu tạ"

Vừa nghe dứt câu, Khang Thần tắt điện thoại, Triệt Nguyên còn đang khó chịu và sợ sệt vì không khí im lặng và bàn tay Thần đang ôm chặt cô thì Thần đã tiến miệng đến sát bên tai Nguyên thì thầm, bàn tay đã có phần nới lỏng.

"Em nghe chứ? Là đặt vé cho buổi đi chơi của tôi và em đấy."

Triệt Nguyên tay chân run run, mặt có phần ngạc nhiên và một chút vui mừng, cô nhân thời cơ bàn tay kia không siết chặt lấy cô, vội vàng đẩy Thần mà thoát ra. Khang Thần không cười, anh nghiêm túc nói bằng giọng đầm ấm lạ thường.

"Ngốc, có thể tôi có nhiều quan hệ với các cô gái nhưng đó chỉ là những người bạn bình thường. Chẳng phải tôi đã hứa là sẽ dẫn em đi chơi sao? Tôi sẽ thực hiện lời hứa đó và không làm em thất vọng. Dù gì thì... đây cũng là một trong những kế hoạch cho em cua đổ tôi mà"

Nói đến đây, Thần nở nụ cười quyến rũ, Triệt Nguyên rùng mình, cô lí nhí.

"Không sao, mà... cô gái khi nãy..."

"Nguyệt Anh là bạn cùng câu lạc bộ với tôi, chẳng có gì phải ghen cả, Tiểu Nguyên của tôi"

Nguyên Nguyên mặt gần như muốn nổ tung, lại hét lên.

"Gì mà Tiểu Nguyên chứ? Thật sến quá, đã vậy anh moi đâu ra cái cách xưng hô tôi và em vậy"

Triệt Nguyên rất ngại, mà cô không thể chịu nổi cái cách xưng hô của Thần, nó khiến cô mất bình tĩnh, đã vậy còn gọi tên cô như là bảo bối. Chẳng biết anh ta bắt chước ở đâu, đừng nói trong lúc ngẫu hứng đọc tiểu thuyết rồi thực hành theo nhé.

Khang Thần xoa đầu cô gái bé nhỏ đối diện.

"Em thật là chẳng lãng mạn gì cả, rồi mau đứng lên nào"

Khang Thần kéo Triệt Nguyên ngồi dậy, anh chỉnh lại đầu tóc cho cô và đưa cho cô một viên kẹo.

"Vị trà xanh, đúng vị em thích nhỉ?"

"Sao anh biết?"

"Chuyện gì của em tôi đều biết"

Khang Thần lại cười, Triệt Nguyên lại rùng mình. Nguyên Nguyên nhìn viên kẹo, cô thật là muốn ăn nó, Khang Thần nhìn vẻ mặt biểu cảm của cô đang chĩa vào viên kẹo. Anh cười đểu một cái và bóc viên kẹo ra cho vào miệng mình. Triệt Nguyên kia đang còn trên thiên đường thoáng chốc rớt thẳng xuống. Cô đen mặt, bàn tay trở thành nắm đấm, chưa kịp xử lí người kia thì đã bị bàn tay nâng cằm và tách miệng ra trước sự ngạc nhiên tốt cùng và... đôi môi anh đào cùng chiếc miệng với viên kẹo trà xanh ngọt ngào đã chạm vào nhau, Khang Thần đưa viên kẹo sang bên kia, anh tách lưỡi và bắt đầu xâm chiếm, sự ngọt ngào cùng sự quyến rũ hòa hợp lại bên trong. Nụ hôn tưởng chừng sẽ kéo dài bất tận cho đến khi Triệt Nguyên nắm chặt áo Khang Thần như muốn bấu anh thì họ mới rời khỏi nhau. Khang Thần mỉm cười, nhìn khuôn mặt đỏ và cực kì xinh đẹp và biểu cảm sau khi hôn của cô khiến anh cực kì là thỏa mãn. Anh quay người bước đi và còn quay lại bonus thêm nụ cười trắng không tì vết.

"Thứ bảy, nhớ nhé"

Khang Thần cứ thế mà bước đi, bỏ lại Triệt Nguyên còn đang bàng hoàng. Tên kia đâu hề biết rằng, nụ hôn đó... nụ hôn đầu của cô.