Từ phủ bị niêm phong, hoa lệ ngày xưa đều mất.
Nghe đồn đãi, hạ nhân trong Từ gia một đêm lại trốn mất mấy người, còn trộm theo đồ quý giá của gia chủ mà trốn.
Quả là họa đến thì tan tác bỏ chạy, nào có loại trung tâm hộ chủ, tại Từ phủ này, nhân tình bạc bẽo hơn nước lạnh.
Vậy nên lúc Từ Châu Hiền đến, cả hạ nhân giữ cửa cũng không thấy đâu, chỉ thấy quan binh canh gác đứng đó.
Trông thấy nàng, quan binh liền vội quỳ xuống hành lễ: "Ty chức khấu kiến Trữ phi, Trữ phi vạn an".
Từ Châu Hiền để Bạch Hạ dìu mình, phượng bào lam sắc kéo dài một đoạn trên nền đất, đan xen tại vạt áo là từng đóa thanh lương trà.
Thanh mát, nhã nhặn và cao quý.
Bộ diêu phỉ thúy trên tóc theo cử động mà đung đưa phát sáng, lung linh như những hạt sương dưới nắng ban mai.
Phượng bào xinh đẹp, trang dung tinh xảo.
Hồng nhân bên cạnh nhân vật quyền lực nhất Đông Yên, chính là nữ nhân này đây.
Từ Châu Hiền lạnh nhạt phất tay, ngữ khí thản nhiên: "Mau bình thân, đã cực khổ các vị quan gia rồi".
Quan binh thầm run sợ, liên tục nói không dám.
Thanh danh độc đoán của Từ Châu Hiền đã vang xa khắp Đông Yên, bọn họ dè dặt trước nàng là điều dĩ nhiên.
Phải biết người người thiên hạ này đều kinh hãi Từ thị đang ngự trị Đông cung.
Thiết nghĩ, một thứ nữ tầm thường, từng bước một trèo lên quyền lực, vô thanh vô thức nắm trong tay quyền sinh sát ngất trời.
Thử hỏi, thiên hạ làm sao có loại may mắn như vậy? Giờ nhìn lại, ai cũng phải khiếp sợ, tâm cơ thứ nữ phải sâu đến thế nào đâu, từng bước bò lên hoàng quyền.
Lúc Từ Châu Hiền tiến vào trong Từ phủ bên trong đã tề tựu đủ đại nhân vật.
Từ Khải, đại di nương cùng chúng thiếp thất đều ngồi tại chính sảnh.
Còn có cả Từ Thi Nhu, hôm nay gặp lại mới thấy nàng ta trổ mã thành thục hơn nhiều, mỹ mạo như hoa, thanh thúy viên hoạt.
Trông thấy Từ Châu Hiền, tất cả lập tức đứng lên hành lễ, duy nhất chỉ có Từ Khải sắc mặt miễn cưỡng, cứng ngắc vái lạy nàng mà thôi.
Từ Châu Hiền cong cong khóe môi, làm như không thấy sắc mặt khó coi của Từ Khải.
Bạch Thúy là hiểu tâm tư Từ Châu Hiền, phất tay nói: "Bình thân".
Tức khắc người Từ gia sắc mặt càng thêm xấu xí, nữ nhân này từng là thứ nữ bọn họ rẻ rúng, hiện tại quyền cao ngất trời.
Nô tỳ từng là nha hoàn trong phủ, giờ còn có thể sẵn giọng miễn lễ với bọn họ.
Thiên địa chuyển dời, mọi thứ đều biến hóa nhanh đến không kịp trở tay.
Từ Châu Hiền thản nhiên tiến đến ghế bành chủ vị, vén váy ngồi xuống, tỳ tay lên thành ghế vịn.
Tư thái này, phượng bào phục sức chói mắt thế này, càng tương phản đối lập với trên dưới Từ gia u ám lụn bại.
Nàng đạm nhiên nhìn từng bộ mặt người Từ gia, khóe môi cong nhẹ.
Tùy tiện nói: "Thừa tướng gia không cần khách khí, bản cung hôm nay đến là muốn đón trắc phi vào cung mà thôi.
Không biết thừa tướng gia có ý kiến gì không?".
Từ Khải mặt già vặn vẹo.
Từ Châu Hiền một câu lại một câu thừa tướng gia, không phải đang chế nhạo hắn bị cắt chức thừa tướng từ lâu rồi hay sao?
Hắn ta có chết cũng không muốn thừa nhận, nữ nhi này của hắn là kẻ đang đạp lên mặt mũi hắn.
Hắn miễn cưỡng nói: "Trữ phi hạ giá quang lâm là may mắn, Trắc phi tất phải theo chân Trữ phi vào cung rồi".
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không rõ ý tứ lặp lại: "Phải không?".
Nàng lại không truy cứu vấn đề này, nhìn sang Từ Thi Nhu.
Nàng ta hôm nay vận chế phục quân quý hồng phấn, thanh thoát động lòng người, dựa theo khí tức trên người hẳn đã trải qua động dục kì.
Từ Châu Hiền cười nghiền ngẫm: "Lục muội lâu ngày không gặp càng thủy nộn yêu kiều a".
Từ Thi Nhu vô thức run nhẹ, tiến lên một bước, phúc thân rồi mới nói: "Muội muội không dám, vẫn cần tỷ tỷ chỉ điểm thêm".
Từ Châu Hiền ý cười trong mắt càng sâu, nhưng ý lạnh càng đậm.
Nàng chống một tay bên sườn mặt, tư thái cao cao tại thượng.
Nàng nói: "Không cần phải dè dặt như vậy, sau hôm nay bản cung cùng muội muội cũng thành người một nhà, thân càng thêm thân".
Từ Thi Nhu cúi thấp đầu, thoạt nhìn còn tưởng nàng ta thẹn thùng.
Bất quá, chẳng qua là che đi oán độc trong đáy mắt.
Tam di nương đứng một bên dè dặt, nàng ta cũng chẳng ham muốn vị thế trắc phi gì đó, nhất là cố kị Từ Châu Hiền độc đoán tàn nhẫn.
Nhưng Từ gia hôm nay sụp đổ, đại di nương mượn danh Lệ phi sẽ được miễn chết, nhưng còn mẫu tử nàng ta? Cuối cùng cũng chỉ mong muốn bám víu vào Đông cung để sống sót.
Chính sảnh một mảnh ngưng trọng.
Từ Châu Hiền nhấc mắt nhìn một vòng, người Từ gia hôm nay ai cũng gầy gò thấy rõ, phủ đệ hoa lệ giờ đây hụt trước thiếu sau.
Quả là rất vừa tâm ý của nàng.
"Bản cung đã đến đón trắc phi, trắc phi không định dâng cho bản cung chén trà hay sao?"- Từ Châu Hiền nửa đùa nửa thật nói.
Thiếp thất dâng trà hầu chính thê là tập tục, bất quá, đó là khi thiếp thất đã vào cửa, còn bây giờ Từ Thi Nhu mới chỉ là hữu danh vô thực, còn chưa vào Đông cung.
Vậy nên nàng ta liền nói: "Hồi Trữ phi...!muội thấy dâng trà sớm như vậy, có điểm không thỏa đáng?".
Từ Châu Hiền khinh nhẹ mày khói, Từ Thi Nhu này đúng là còn quá non trẻ, bản tính xốc nổi còn chưa bỏ.
Nàng ta nghĩ phản bác người khác có thể khẳng định mình hay sao?
Từ Châu Hiền cười rộ lên, tựa chuông bạc trong gió xuân, có vẻ rất hứng thú.
Nàng nói: "Hửm? Vậy sao? Nếu vậy tam muội nói thử xem, bản cung là Trữ phi hay muội là Trữ phi? Hửm?".
Từ Thi Nhu cả kinh, tức thì quỳ xuống dập đầu hô: "Tiểu nữ không dám!!".
Người Từ gia cũng lây nhiễm chấn kinh, vội quỳ xuống hô lớn: "Trữ phi bớt giận!!".
Từ Khải thì trái ngược, hắn nén giận đã đủ, còn phải nhìn Từ Châu Hiền lộng hành như vậy, làm sao chịu được.
Giận dữ gầm nhẹ: "Từ Châu Hiền!! Ngươi đừng có được một tấc tiến thêm một thước!! Ngươi còn mang họ Từ, ở đây còn là thân nhân của ngươi!! Há có thể độc đoán không nể thân tình như vậy?!!".
Từ Khải lên án Từ Châu Hiền, lời lẽ hùng hồn, như thể nàng là kẻ đại nghịch bất đạo.
Một bước lên mây thì phụ bạc vong ân, còn dám quay về ức hiếp người trong nhà, đúng là nghịch nữ bất nghĩa bất hiếu.
Đúc kết, chẳng khác tội đồ thiên cổ là mấy.
Từ Châu Hiền không giận còn cười rộ lên nữa, cả gương mặt dạt dào nắng xuân.
Nàng nhìn Từ Khải, cung bào quý giá trên người như đâm đau mắt đối phương.
Ngữ khí nàng nhất quán nhạt nhẽo, nhưng lại mang theo một tia trào phúng nồng đậm: "Thừa tướng gia đúng là người cận thần hiểu lễ nghĩa nhất của phụ hoàng.
Bất quá, thừa tướng gia đã quên, bản cung hiện tại là thê tử của điện hạ, không phải tiểu thư Từ gia...!Còn nữa...".
Nói đến đây, nàng chậm rì rì đứng dậy khỏi ghế bành, vóc người tiêm nhược nhưng mang theo cỗ ngạo khí từ xương cốt, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Khí thế muốn lấy máu người.
Nàng tiếp lời:
"Còn nữa, thừa tướng gia có bao giờ tự vấn bản thân, mình đã làm tốt chức trách của một phụ thân chưa? Từ nhỏ, bản cung đã bị vứt khỏi Từ gia, tự sinh tự diệt, chưa một lần nếm thử bảo hộ của phụ thân là thế nào, sống sót đến hôm nay coi như phúc khí lớn.
Nếu ngươi đã không làm tốt trách nhiệm của phụ thân, thì cũng đừng bức bản cung có trách nhiệm của con cháu Từ gia.
Còn nói đến tình thân, cái nhà này, cơ bản làm gì có thân tình.
Lợi dụng, thủ đoạn, bày mưu, chẳng phải bản cung đều học từ các người hay sao?
Nếu các người đã bất nhân, thì cũng đừng trách bản cung bất nghĩa!! Những gì các ngươi lãnh lấy ngày hôm nay, đều là nhân quả tuần hoàn cả thôi!!".
Từ Khải nghe xong vừa giận vừa thẹn, chỉ tay trừng mắt nhìn Từ Châu Hiền mà không nói được lời nào.
Còn người Từ gia lại bị uy áp của nàng đè đến không thở nổi, quỳ thụp dưới chân cầu nàng bớt giận.
Từ Thi Nhu sắc mặt đã sớm xám như tro.
Sợ hãi sao?! Các ngươi nên biết sợ hãi ta là vừa rồi!! Quỳ xuống cầu xin sao?! Cũng là như ta từng làm ở kiếp trước mà thôi!!
Uất nhục, đau khổ, thảm hại, chết không nhắm mắt...!đây đều là các ngươi ban cho ta!! Đã vậy ta sống lại chính là để đòi đủ khoản nợ nần này!!!
Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy vẫn cẩn trọng hộ sau lưng Từ Châu Hiền, nội tâm khó nén khiếp sợ.
Các nàng đã theo Từ Châu Hiền từ ngày nàng ấy còn là một thứ nữ nhỏ nhoi, từng bước một...!Nữ nhân này thâm sâu bày kế, dựng mưu đoạt quyền, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cuối cùng cũng là thứ nữ đầu tiên trèo lên thân phận tôn quý như hôm nay.
Tự cổ chí kim, cơ hồ chưa từng có!
Ở Từ Châu Hiền, không chỉ là hận thù thấu xương, không chỉ là âm mưu tàn nhẫn, không chỉ là dã tâm ngút trời.
Mà ở đó, còn là bản lĩnh không ai sánh kịp.
Nàng dám hận thù, tất sẽ báo thù.
Nàng dám thủ đoạn, tất sẽ tàn nhẫn đến tận cùng.
Nàng có dã tâm, tất có bản lĩnh thực hiện được dã tâm!!
Từng bước một, nàng thâu tóm quyền lực vào trong tay, trở thành kẻ mà vạn người kính sợ, trở thành kẻ mà vạn người phải quỳ xuống thỉnh an!!!
Nhiều năm sau, sử thi viết về Từ thị vào thời bấy giờ nhiều không đếm xuể.
Bất quá, câu đầu tiên được nhắc đến nhiều nhất vẫn là:
"Từ thị ngự trị ngôi cao, tâm tính không thuần, thủ đoạn cao thâm, quyền uy ngất trời.
Dân chúng từng lầm than sợ hãi, từng truyền tai nhau mỉa mai.
Nhưng dù là vậy, không thể phủ nhận.
Tự cổ chí kim, quân quý này là kẻ thâu tóm trong tay quyền lực mà cả Đông Yên đều phải kinh khiếp"
Cuối cùng, chỉ thấy Từ Khải phun ra một búng máu, giận đến hỏa khí công tâm, ho lên khù khụ.
Từ Châu Hiền sắc mặt bất biến, chỉ nghe thấy ngữ khí nàng thản nhiên như thường: "Bản cung vốn định uống một chén trà của trắc phi, không ngờ lại khó như vậy.
Nếu vậy đành thôi, trắc phi theo bản cung hồi cung trước đã".
Từ Thi Nhu nào dám cãi lệnh, quỳ thật sát dưới chân nàng, run giọng: "Tiểu nữ tạ Trữ phi chi ân!" Nói xong liền run rẩy đứng dậy đi theo chân nàng.
Từ Châu Hiền cười khẽ, từng bước rời khỏi Từ gia.
Bỏ lại phía sau một mảnh hoang tàn, bỏ lại phía sau trên dưới Từ gia vẫn chưa hoàn hồn.
Từ Khải ôm ngực thở dốc, giận dữ hét lớn: "Từ Châu Hiền!!! Ngươi độc ác như vậy!! Tàn nhẫn như vậy!! Không niệm tình thân mà dám hạ độc thủ!! Từ Khải ta không có loại nữ nhi như ngươi!! Còn nữa, có chết, ta cũng nguyền rủa ngươi sống không yên thân, chết không toàn thây!!".
Từ Châu Hiền đương nhiên nghe thấy những lời đó.
Thả chậm cước bộ, quay đầu nhìn lại, lớp yên chi đỏ thắm theo cử động phiến môi nàng, cong thành tiếu ý giễu cợt.
Nguyền rủa sao? E là làm ngươi thất vọng rồi, phụ thân đại nhân của ta...
Ta không chỉ sống càng tốt, mà còn thật vui vẻ nhìn các ngươi, từng người từng người một xuống hoàng tuyền.
...
Từ Khải bị Từ Châu Hiền chọc giận đến đổ bệnh.
Chưa dừng lại ở đó, tin từ ngoài thành hỏa tốc truyền đến, Lưu thị vốn nhiều năm ẩn dật lại phát điên rồi chết.
Không sai, bệnh điên không giảm còn phát nặng mà chết.
Lúc chết, miệng trào đầy máu tươi.
Đây cũng chính là Từ Châu Hiền làm, nàng chỉ cho người đưa chút tin tức về Từ gia cùng Lưu gia bấy giờ.
Lưu thị vốn thần trí bất minh, nghe xong kích động cắn lưỡi mà chết.
Từ gia chỉ trong một đêm liền tang tác, không còn chút dáng vẻ huy hoàng năm nào.
Quả là thế sự vô thường, thật sự không ai ngờ tới được, phủ đệ từng là nơi xa hoa nhất kinh thành, nay đã trở thành một chốn thê lương..