[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 47: Chủ Mẫu Phát Điên






Từ Khải thật không nhìn nổi cảnh này, hung hăng quát Lưu thị: "Câm mồm!!".

"Chát!!"
Lưu thị không những không nghe, còn thẳng tay tát Từ Khải.

Lúc này, Từ Châu Hiền mới bỏ chén trà lạnh trên tay xuống, nhìn một nhà Từ gia nháo loạn, khóe môi cong nhẹ, dường như khá hứng thú.

Hoặc có thể nói, hí kịch giải sầu nàng muốn xem chính là cảnh này.

Từ Khải là kẻ coi trọng mặt mũi, làm sao chấp nhận được bản thân bị tát, còn là bị chính thê tử tát ngay trước mặt hạ nhân.

Quanh thân nhanh chóng tỏa ra khí tức nguy hiểm, hung hăng trừng Lưu thị: "Ngươi!! Ả ngu ngốc này!!".

Đại di nương vội tiến đến, vỗ ngực thuận khí cho trượng phu: "Lão gia hạ hỏa, lão gia hạ hỏa!".

Lại quay sang Lưu thị, vờ khuyên nhủ: "Phu nhân có gì không vừa lòng lão gia cứ nói, hà tất động tay động chân?".

Lời thật khéo, nghe thì như khuyên nhủ làm hòa.

Thật chất lại đang bỏ đá xuống giếng.

Ẩn ý Lưu thị không hợp mắt Từ Khải liền có thể đánh trượng phu mình, nào có phẩm hạnh của một hiền thê lương mẫu.

Quả nhiên Từ Khải lại càng giận hơn.

Thân thể đều vì giận mà rung lên liên tục.

Lưu thị lại như không thấy, một bộ điên cuồng như cũ, trâm cài tóc đều bị ả ta làm lệch, trang dung xốc xếch không chịu nổi.

Ả ta hung hăng chỉ từng người một, bao gồm cả Từ Khải, từng chữ rít trong kẽ răng: "Ngươi...!các ngươi liệu hồn thì ngậm miệng cho ta!! Không thì đừng trách phủ thượng thư moi gan cả nhà các ngươi!!".

Đại di nương lúc này mới như bị dọa sợ, lùi lại một bước.

Nhưng trông thấy Từ Châu Hiền đằng xa bình thản lại thập phần khó chịu.

Nuốt ngụm nước bọt liền nói: "Tam tiểu thư! Gia môn đang loạn thế này, ngươi còn dư tâm tư ngồi đó phẩm trà?!!".

Từ Châu Hiền bị gọi đến cũng không giật mình, chỉ bình thản nhấc mắt.

Đối diện với trên dưới Từ gia nhìn chằm chằm, biểu tình không lay động.

Nàng khinh nhọn mày khói: "Tam tiểu thư?".

Rõ ràng Từ Châu Hiền dáng vẻ nhạt nhẽo.

Nhưng so với Lưu thị đang điên cuồng lại khiến đại di nương kinh sợ hơn gấp đôi.

Ả không chần chừ liền quỳ xuống thỉnh tội: "Là dân nữ miệng mồm không sạch sẽ, thỉnh Trữ phi thứ tội!!".


Từ Khải vốn đang tức giận cũng bị hai chữ "Trữ phi" làm thanh tỉnh.

Hắn ta phức tạp nhìn Từ Châu Hiền, nhưng lại không nói gì.

Chỉ thấy Từ Châu Hiền bộ bộ nhàn nhã tiến đến.

Thần sắc tựa tấm gương đồng cổ kính, yên lặng phản chiếu lại mọi thứ.

Nàng thản nhiên nhìn Lưu thị đang bị hạ nhân lôi kéo, lại vờ khó hiểu nói: "Đại di nương lễ liền miễn, bất quá, chủ mẫu đây là làm sao vậy?".

Từ Khải cũng là nghi vấn chuyện này, chưa kịp hỏi lại bị tiếng rống đau tai của Lưu thị cắt ngang: "Tiện nhân!! Tiện nhân!!! Ngươi đừng hòng sống tốt!! Tiện nhân!!".

Hét xong, Lưu thị lại lần nữa lao vào đào chính, dáng vẻ muốn bóp cổ đối phương đến chết mới thôi.

Đào chính kia thập phần kinh hãi, tức thì chạy khỏi hí đài, hô lớn: "Cứu mạng!! Cứu mạng a!!".

Cục diện lại lần nữa loạn lên.

Từ Khải tâm phiền ý loạn, rống lớn hạ nhân lôi chủ mẫu lại.

Mất một khắc, bọn họ mới chế trụ được Lưu thị.

Lập tức lôi kéo ả ta về Lưu Các viên, tránh gây thêm loạn.

Bất quá, dọc đường tiếng rống điên cuồng của ả vẫn vang lên thập phần chói tai.

Lưu thị đi rồi, hí tràng cũng dỡ xuống.

Ai ngờ được chủ mẫu đột nhiên phát rồ, đến giờ vẫn còn kinh hãi.

Từ Châu Hiền như cũ nhàn nhã đứng đó.

Bạch Thúy hạ thấp đầu đứng sau nàng.

Tiếu ý hả hê trong mắt Bạch Thúy sớm không giấu được.

Lúc này Từ Khải mới quay sang chủ tớ các nàng, lạnh giọng: "Thế này là làm sao?".

Từ Châu Hiền có điểm buồn cười, nàng lắc đầu bình thản: "Chuyện này nữ nhi cũng không rõ.

Xem ra chủ mẫu thân thể dính phải thứ bẩn gì rồi, mới đột nhiên phát điên như vậy?".

Từ Khải vốn nghĩ chuyện này Từ Châu Hiền giở trò, nhưng xét lại cũng không có khả năng.

Xướng hí này cơ bản chẳng có gì khả nghi cả.

Lại nghe Từ Châu Hiền nói, tóc gáy hắn đều rợn lên.

Lão phu nhân mất chưa lâu, là do Lưu thị hại chết.

Hắn ta vì muốn giữ quan hệ hòa hảo với phủ thượng thư nên đành bưng bít chuyện này.

Hiện tại, đột nhiên Lưu thị phát rồ như vậy, có phải lão phu nhân chết không nhắm mắt hay không đây?
Lão phu nhân là một kẻ tin thần tin quỷ, ở chung lâu năm, khó tránh Từ Khải cũng lây nhiễm bản tính này.

Hắn ta sắc mặt đều trắng đi, thấp giọng lẩm bẩm: "Quả báo...!quả báo...".

Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, quả báo sao? Đúng là các ngươi nên chịu quả báo rồi!!
Từ Khải còn đang rối rắm lại nghe Từ Châu Hiền bình đạm nói: "Phụ thân, có chuyện này thứ tội nữ nhi nói thẳng.

Nếu chủ mẫu thật sự bị điên.

Chuyện này truyền ra không tốt đẹp gì.

Mặt mũi Từ gia không những bị bôi xấu, mà cả ngày xuất giá của nữ nhi vào hoàng gia cũng không hay ho.

Có vài chuyện người nên cân nhắc kĩ lưỡng thì hơn".

Từ Khải là kẻ vô cùng xem trọng mặt mũi.

Nếu để người ngoài biết chuyện nhà hắn thối nát như vậy, coi như quan liêu đều dính tai tiếng.

Không chừng Lâm đế còn lấy danh gia môn không yên mà cắt bỏ tước vị.

Nhưng nếu hắn cứng rắn với Lưu thị, hắn sẽ mất lòng thượng thư gia, khó tránh bị chèn ép.

Nhất thời, hắn đều sắp rối thành một đoàn.

Từ Châu Hiền chính là muốn như vậy.

Nàng muốn xem Từ Khải sẽ giữ gìn mặt mũi, hưu bỏ một thê tử bị điên.

Hay sẽ chọn nhẫn nhịn Lưu thị để bảo toàn quan hệ với Lưu gia?
Cứ cho hắn không hưu thê, nàng cũng sẽ tung tin Lưu thị bị điên ra ngoài.

Lúc đó, Lưu thị xảy ra chuyện lúc ở bên Từ phủ.

Lưu gia bản tính cao ngạo làm sao để yên, quan hệ hai nhà này cũng sẽ sứt mẻ mà thôi.

Đằng nào, nàng cũng muốn kéo Lưu thị xuống nước, gây hiềm khích Lưu gia cùng Từ gia.

Có như vậy, Lâm Hinh Phúc đừng mong mượn thế lực hai nhà này dễ dàng.

Từ Khải yên lặng một lúc mới phản bác Từ Châu Hiền: "Đừng nói bừa, chủ mẫu ngươi không chừng chỉ trúng hàn khí, không minh mẫn mới như vậy.

Chẩn trị vài hôm sẽ khỏi cả thôi!!".


Từ Khải chém đinh chặt sắt nói như vậy, Từ Châu Hiền chỉ cười mà không đáp.

Còn muốn giãy giụa? Nàng ngược lại muốn xem phụ thân nàng giãy giụa được bao lâu.

Sớm hay muộn, hắn cũng sẽ không chống đỡ nổi cái nhà thối.

Mặt mũi sao? Hắn cùng lắm cũng chỉ dát vàng lên mặt để che đi mục rữa mà thôi.

Từ Khải quay sang thiếp thất trong nhà, lạnh giọng nói: "Chuyện hôm nay, kẻ nào dám nửa lời truyền ra ngoài, đừng trách ta không niệm tình.

Gia pháp Từ gia vẫn còn đủ để giáo huấn các ngươi!!".

Thiếp thất lập tức sợ hãi vâng theo.

Bất quá, Từ Châu Hiền biết Từ Khải đang cố tình nói cho nàng nghe.

Nhắc nhở nàng, nàng còn trong Từ gia thì hắn còn khả năng uốn nắn nàng.

Diễn chút trò vặt, hắn nghĩ chỉ hắn biết hay sao.

Từ Châu Hiền động tay áo, nhàn nhạt nói: "Bản cung mệt, vốn muốn xem hí, rốt cuộc thành thế này".

Bạch Thúy liền hiểu ý, tiến đến đỡ tay nàng, nhẹ giọng: "Nô tỳ dìu Trữ phi hồi viện nghỉ ngơi?".

Từ Châu Hiền nhẹ gật đầu, cứ vậy rời đi.

Từ Khải phía sau mặt đều trướng xanh, "bản cung" rồi lại "Trữ phi", chẳng phải đang nhắc nhở hắn vị thế của nàng hiện tại hay sao.

...!
Từ Khải hi vọng Lưu thị sẽ thanh tỉnh trở lại, hiện tại ả ta là ràng buộc của Lưu gia cùng Từ gia.

Nếu ả ta thật sự phát điên, tuyệt đối là tin xấu.

Bất quá, đã để Từ Khải thất vọng.

Lưu thị bị điên, thật sự bị điên.

Thậm chí còn là rất nặng.

Từ Châu Hiền lúc hay tin chỉ cười nhạt, như thể đã đoán trước.

Nếu ả ta không điên, nàng mới cảm thấy lạ.

Điều này phải kể đến mưu kế nàng đã bày ra từ rất lâu, đến giờ mới có thể thu kết quả.

Từ lúc tiếp nhận Bạch Thúy dưới trướng, nàng đã âm thầm gài bẫy Lưu thị.

Sống qua một kiếp, nàng biết được Lưu thị có thói quen xa xỉ, chính là dùng tinh dầu hoa mẫu đơn, được chưng cất thượng hạng để tắm rửa.

Cụ thể mama trong viện tử ả ta sẽ mua dược liệu từ bên ngoài, một tháng chỉ điều chế được rất ít.

Giữ gìn như trân bảo để Lưu thị dùng.

Từ Châu Hiền sẽ không ngu ngốc hạ tay chân vào Lưu Các viên, đó là tự đâm đầu vào hang hùm ổ sói.

Nàng là ra tay ở bên ngoài Lưu phủ.

Nàng mua chuộc tên thương nhân, hắn là người bán hoa mẫu đơn khô cho Lưu thị.

Nàng chỉ hắn ta một phương pháp.

Dùng một loại nước thuốc pha loãng rửa mẫu đơn tươi trước khi phơi, thì lúc phơi khô sẽ không bị vụn nát.

Mà còn giữ lại được hương thơm rất lâu.

Hắn ta nghe theo.

Bất quá, loại nước thuốc đặc thù này có thể giữ hương, nhưng dùng lâu dài sẽ gây ra chứng rối loạn thần trí rất nặng.

Rất dễ quá khích, tâm tính cũng không yên, cuối cùng là phát điên.

Đây chính là thủ đoạn nàng học được lúc làm Trữ phi đời trước.

Chính một ả nha hoàn bên người hoàng hậu suýt hại chết nàng bằng cách này.

Coi như suýt chết một lần lại học được một loại thủ đoạn giết người không thấy máu.

Quả là cái giá không tồi.

Từ Thi Hiền gian díu cùng Lâm Hinh Phúc, lý nào Lưu thị không biết.

Nhưng ả ta không nói, chỉ thấp thỏm giữ trong lòng.

Người cao ngạo như ả, làm sao chấp nhận một ngày thanh danh nhi nữ ả truyền ra, tất cả liền sụp đổ.

Một ngũ thiếu gia lần trước đã khiến ả đứng ngồi không yên, thì một Từ Thi Hiền tằng tịu càng đả kích trầm trọng.

Từ Châu Hiền cố tình chọn vở hí kịch này, chính là vì cảnh đó.

Cảnh bắt gian tại giường, thanh danh gian phu dâm phụ đều bị phun đầy nước bọt.

Quả nhiên, tâm tình Lưu thị nhiều ngày tích trữ liền chịu kích động.

Nhanh chóng sinh ra ảo giác, lầm tưởng Từ Thi Hiền bị bắt gian, còn đào chính là kẻ dẫn đường.

Vậy nên đó là lý do vì sao ả ta đe dọa ai cũng phải ngậm mồm, muốn giết chết đào chính "diệt khẩu".


Cao ngạo như ả làm sao chịu được miệng đời chỉ trỏ.

Muốn sinh ra ảo giác mạnh như vậy, cũng phải kể đến công trạng của hoa đán.

Hắn ta chính là người nàng cần cho hí tràng hôm nay.

Hoa đán này tự danh vốn là Thúc Uân, là tên đạo sĩ giỏi diễn xiếc trên phố.

A Bộ đã đem hắn từ Thanh Xương thành về đây.

...!
"Ngươi làm tốt lắm, lui xuống lĩnh thưởng, bước tiếp theo nên tự biết phải làm gì"- Từ Châu Hiền ngay ngắn ngồi trên trà kỉ, nhạt nhẽo nói.

Thúc Uân thật sâu khấu tạ nàng, vóc người gầy gò cũng có dáng vẻ của tiên nhân, chả trách rất giỏi lừa gạt người.

Hắn ta lấy lòng: "Tiểu thư nếu còn phân phó cứ nói, tiểu nhân nhất định tẫn trách!".

Từ Châu Hiền lạnh nhạt cười, ngữ khí nhất quán vô vị: "Chỉ cần ngươi biết điều là được".

Nói rồi liền phất tay cho hắn lui.

Bạch Hạ hầu bên cạnh tiến đến đặt điểm tâm lên bàn, nhỏ giọng nói: "Tên đạo sĩ này bản tính gạt người, liệu có dùng được không tiểu thư?".

Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, nàng nói: "Dùng được hay không, không quan trọng.

Quan trọng là lợi dụng được hay không.

Nhớ kĩ, đối với những loại nhặt nhạnh từ bên ngoài này, ngươi không thể dùng, chỉ có thể lợi dụng để đạt được mục đích".

Bạch Hạ ngưng trọng tiếp thu, lại đáp: "Nô tỳ minh bạch, tạ tiểu thư dạy bảo".

Từ Châu Hiền chính là vậy.

Đối với hạ nhân, nàng chỉ có một là dùng, hai là lợi dụng.

Dùng là bao gồm tín nhiệm, dẫn dắt, cân nhắc, giữ lại bên người lâu dài.

Còn lợi dụng, chính là không từ thủ đoạn mà moi móc lợi ích, lúc không còn lợi ích thì từ bỏ.

Đối với Bạch Thúy, Từ Châu Hiền chính là nửa dùng nửa lợi dụng.

Nàng không thể tín nhiệm Bạch Thúy cả mười phần được.

Bởi kẻ từng dưới trướng Lưu thị, ai biết có quay lại cắn ngược nàng hay không.

Tóm lại, để tồn tại, nàng không thể không tị hiềm cùng nghi ngờ.

Đôi khi đa nghi lại là tốt.

...!
Từ Thi Hiền lúc biết chuyện Lưu thị điên đều thập phần kinh hãi.

Hỏa tốc từ chỗ Lâm Hinh Phúc trở về, nhưng đã muộn.

Ả ta chẳng cứu vãn được gì.

Lưu thị điên, với ả chính là trùng trùng bất lợi.

Ả ta còn cần Từ phủ làm bàn đạp, Lưu gia là chỗ dựa, có như vậy mới phò trợ Lâm Hinh Phúc.

Rồi sau khi đại sự thành công, ả còn cần cả hai nhà này phù mình thành hậu.

Lưu thị đột nhiên bị điên, dù đằng nào cũng làm sứt sẹo tầng này quan hệ.

Ngẫm kĩ lại, gần nhất tính tình Lưu thị rất dễ kích động.

Nhất là những lần đối đầu Từ Châu Hiền, ả ta đều rất dễ bị quá khích mà xử trí cảm tính.

Từ Thi Hiền thập phần kinh khiếp, không lẽ Từ Châu Hiền đã chủ mưu hại nương thân ả ta?!
Nghĩ đến đây, Từ Thi Hiền càng vặn vẹo sắc mặt.

Chắc chắn là tiện nhân đó!! Tiện nhân thứ nữ đó cư nhiên dám hủy cả tiền đồ của ả?!!
Chính vì quá phẫn nộ, Từ Thi Hiền lại bỏ quên một chuyện.

Từ Khải lại cho mời một đạo sĩ từ Thanh Xương thành đến trừ tà cho Lưu thị.

________
Hoan nghênh bắt lỗi.