Yêu! Yêu Chứ! Nhưng Không Thể Yêu!

Chương 28: Đó là....?






"Ui da...!"

"#### (Ây da!.... Cô muốn chết à? Cô bị điên hả? Cô có mắt không? Mắt cô để ở chỗ nào thế? Cô không biết nhìn đường hả? Cô vội chạy đi đầu thai sao?.... Đau chết tôi rồi! Ây da!...Đúng là xui xẻo, đi đường cũng bị con điên này tông phải! Tức chết đi mất!)"

Tôi cứ đâm đầu chạy, tôi chạy vòng qua con hẻm, chưa kịp vòng vào, tôi tông phải một người phụ nữ trẻ tuổi, cao to, to bằng hai tôi luôn, thân hình thì mập mạp, ăn mặc sặc sỡ như tắc kè bông, từ đầu đến chân chưng diện như voi rừng Tây Nguyên ấy! Tuy thế, nhìn chị ta có quá cỡ nhưng gương mặt cũng rất dễ thương, rất phúc hậu, nhìn là muốn nựng vào má, có điều "miệng" không đẹp, khai khẩu chỉ biết mắng người. Hung dữ! Bà chằn!

Có câu nói.

"Tục rằng lưỡi bén hơn dao


Nói ra một tiếng đoạn bao nghĩa tình!"

Thật không sai chút nào! Một lời nói có thể làm người ta hạnh phúc, nhưng một câu nói có thể làm người ta đau vỡ cả tim. Một lời thành thù, một lời thành bạn! Con dao có bén đến đâu cũng chỉ để người ta bị đau, bị chảy máu ngoài da, đến một lúc nào đó, vết thương rồi cũng lành, còn khi một lời đau đớn buông ra sẽ để lại vết thương hằn sâu trong trái tim không thể mờ phai. Nên nói lưỡi bén hơn dao là thế đấy!

Ngộ thay, cái lưỡi đó của chị ta có bén đến đâu, có chém tôi bao nhát, tôi cũng không đau lắm, bởi tôi nghe đâu có hiểu, hi! Nhưng.... cái mông.... đau quá!... Hu....

Cú tông ấy như trời giáng, tôi bị đẩy bật về phía sau, ngã lăn xuống đất, cả người ê ẩm, đau không chịu nổi. Còn người phụ nữ đó, cô ta bị mất thăng bằng ngã xuống tại chỗ. Vừa ngã, cái mông vừa chạm đất, cô ta lấy thế ngồi vững vàng lên ngay, cô ta phủi phủi áo quần, vừa phủi vừa lớn tiếng la hét mắng người, giọng của cô ta thật chói tai, đến người đi đường cũng phải bịt tai khi đi ngang qua. Tôi lòm khòm bò dậy.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý! Xin lỗi chị! Chị có sao không? Tôi Xin lỗi!"

"### (Cô đang nói giống quáy quỷ gì vậy?)" -cô ta hét vào mặt tôi. Tôi chợt nhớ ra.

"Ớ!.... 对不起!... 你.... 你没事吧?....我不故意!... 对不起! 对不起! (Tôi xin lỗi!... Chị.... Chị có sao không?.... Tôi không có cố ý!... Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!)" -tôi vội đở cô ta đứng lên, dù điều đó là bất khả thi, nhưng cô ta rất bất lịch sự, cô ta hắt tay tôi ra thật mạnh, cô ta đẩy mạnh tôi một cái, tôi bị vấp, tôi ngã nhào xuống đất, "thêm một lần đau!".

"### (Tránh xa tôi ra đi! Đồ thần kinh! Đúng là xui xẻo!)"

"对不起! (Tôi xin lỗi!)"

"Đúng là cái đồ bà chằn lửa! Dữ như cọp!" -tôi chu môi nói thầm.


"你说什么? (Cô nói cái gì?)" -cô ta lớn tiếng hỏi tôi. Tôi giật mình, tâm trí có chút bắn loạn, tôi cứ nghĩ cô ta hiểu tôi đang nói gì.

"没事! 没事! (Không có gì! Không có gì!).... Hú hồn! Tưởng bả hiểu!"

"### (Xin lỗi cô! Cô ấy là vợ của tôi! Chúng tôi cãi nhau nên cô ấy đã bỏ chạy khỏi nhà! Xin lỗi chị! Tôi sẽ đưa cô ấy về ngay!)"

Tôi vừa nói dứt lời, đột nhiên có vài cánh tay nắm chặt lấy tôi. Tôi giật mình, tôi quay lại nhìn, họ là ai? Tôi không biết họ! Họ là ai?

Tôi cố vẫy dụa, nhưng họ mạnh quá, đông nữa, họ có tới bốn người, bốn người đàn ông. Họ giữ chặt tôi, một người trong số họ nói gì đó với người phụ nữ trẻ tuổi đó. Cô ta trả lời.

"### (Thôi đi! Thôi đi! Coi như tôi xui xẻo! Mấy người mang cô ta về nhốt trong nhà dạy lại đi, đừng để cô ta chạy lung tung tông phải người ta! Đi đi!... Xui xẻo thật, đi đường cũng bị con điên tông phải!)" -cô ta phẩy tay.

"谢谢你! (Cảm ơn chị!)" -nói xong, họ kéo tôi đi, tôi vùng vẫy.

"你们是谁?我不认识你们! 释放我! (Các người là ai? Tôi không quen biết các người! Thả tôi ra!)" -tôi nói lớn. Tôi cố vẫy dụa, nhưng tôi càng cố vẫy dụa họ càng giữ chặt tôi hơn.

"### (Thôi nào vợ ngoan! Đừng vậy mà! Đừng giận nữa! Chúng ta về nhà thôi!)"

Họ lôi tôi đi. Tôi sợ lắm! Họ có lẽ là đám người đã đi theo tôi lúc nãy. Tôi phải làm gì đây! Có ai giúp tôi với!


"Không, thả tôi ra! Giúp tôi với! Không! Có ai không? Giúp tôi với! Làm ơn, hãy cứu tôi! " -tôi hoảng loạn la hét trong tuyệt vọng.

Bỗng dưng, ở phía sau, tôi nghe được tiếng bước chân chạy vội vã lao đến. Người đó dũng cảm lao vào đám người đang lôi tôi đi, người đó đẩy ngã đám người đó, đám người đó bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, họ ngã lăn ra đất, tôi chưa kịp nhìn người đó là ai, người đó nhanh chóng kéo lấy tay tôi và lôi tôi bỏ chạy. Người đó là.... là Hoàng Tử Minh! Là Hoàng Tử Minh! Là anh ta.

Hoàng Tử Minh nắm lấy tay tôi chạy, đám người đó nhanh chóng đứng dậy đuổi theo chúng tôi. Hoàng Tử Minh vẫn cứ nắm lấy tay tôi bỏ chạy. Hoàng Tử Minh, anh ấy không có ngụy trang, chẳng mấy chốc đã bị người hâm mộ nhận ra, họ reo hò, chụp hình quay phim dọc theo đường chạy của chúng tôi, nhưng anh ta không quan tâm, chạy trước nói sau, nếu để đám người ở phía sau đuổi kịp sẽ có cả đống rất rối đến với anh ấy và cả tôi!

Chúng tôi cứ chạy mãi, anh ta dẫn tôi len lỏi vào đám đông, chạy qua vài con đường, chạy vào vài con hẻm. Và đám người đó đã không bắt kịp chúng tôi, chúng tôi đã chạy thoát, Hoàng Tử Minh cũng đã thoát khỏi những người hâm mộ kia với những cái điện thoại đang dán vào anh ấy cùng với một đống dấu chấm hỏi to tùng bay quanh đầu họ: "Cô gái đó là ai?".

Đúng là một buổi tối chả ra làm sao!

Haizzzz....!