Yêu! Yêu Chứ! Nhưng Không Thể Yêu!

Chương 27: Mưa đã tạnh! .






"Lá rụng ai biết lá buồn

Tôi cười ai biết trong lòng tôi đau?"

Mưa đã tạnh, trời đã trong xanh, đúng rồi há! "Sau cơn mưa trời lại sáng!", thế nhưng đâu đó vẫn còn lất phất vài giọt mưa buồn cố chấp giống Vũ Tâm An. Có nhiều lúc tôi tự nói với chính mình "Vũ Tâm An! Cô đúng là kẻ dở hơi, lơ tơ mơ! Tối ngày chỉ biết "suy bụng ta ra bụng người!", tự mình làm mình buồn, tự mình đánh mình đau! Đến khi nào cô mới thật sự trưởng thành? Đến khi nào cô mới suy nghĩ chính chắn hơn đây? Và đến khi nào cô mới thôi làm khổ người khác?", nhưng vẫn hoài công, tôi vẫn cứ như vậy, bởi tôi mãi không thể trưởng thành khi tôi không muốn lớn để hiểu.

"Ơ! Hoa đồng tiền Tử Anh trồng bị mưa làm ngã rồi! Haizzz.... Con bé khó khăn lắm mới chăm sóc cho cây hoa này ra được hai bông, thế mà bị trận mưa làm ngã! Tử Anh nhìn thấy sẽ buồn lắm đây!" -tôi đứng trong hiên nhà nhìn ra ngoài sân, tôi nhìn thấy mấy cây hoa đồng tiền Tử Anh trồng bị ngã, tôi vội đi vòng theo hành lang đi ra ngoài sân, đến khu vườn mini của Tử Anh.

Con bé có sở thích khá giống Mẹ tôi, bà ấy cũng thích trồng trọt, nhưng Mẹ tôi hay trồng là rau xanh, hành, ngò, à! Có cả ớt, khoai lang, khoai mì,... còn có một bụi mía đường, nhưng bụi mía đó của Mẹ tôi đã bị mấy cháu bảo bối của bà ấy "san bằng" mỗi khi hè tới rồi! Hihihi!

Mẹ tôi nói.

"Để đất trống làm gì, gâm bậy bạ đó cũng có ăn!"


Hi! Mẹ tôi nói vậy đó. Mảnh đất chỉ võn vẹn chừng hai ba bước chân, mẹ tôi cũng trồng được cả đám rau tươi tốt.

Tử Anh của tôi, con bé chỉ thích trồng hoa thôi! Đa phần, hoa quanh sân nhà, đều do con bé trồng hết đấy! Giỏi không?

Còn Quất Tử! Hi! Thằng bé tối ngày chỉ biết làm chết hoa của Tử Anh, phá hư khu vườn của con bé. Mỗi khi Quất Tử mang bóng ra sân là "tàn sát" ít nhất một nửa của nửa (tức một phần tư) khu vườn.Thằng bé chỉ dám lấy bóng ra sân chơi khi không có con bé ở nhà, bởi có con bé ở nhà, con bé nào để cho thằng bé chơi, con bé sẽ giật bóng lại và mang đi giấu đấy! Hi! Mỗi lần thằng bé làm hư hoa của Tử Anh, thằng bé phải đi theo con bé năng nỉ, dỗ dành, mua chuộc,... làm hết tất cả mọi thứ để chuộc lỗi, nhìn rất buồn cười! Thằng bé còn phải tự tay trồng lại cây mới cho con bé. Nói tự tay trồng lại, chứ thật ra là cấm đại xuống đất, mặc nó tự sinh tự diệt, Tử Anh lại phải xoắn tay áo lên chăm sóc chúng.

Cặp sinh đôi của tôi là thế đấy! Có thương không nào? Hi!

Nhìn thấy thế tôi bước vội đến chỗ hoa đó, tôi mặc kệ những vũng nước động trong vắt dưới chân, những giọt mưa to đùng trên tán lá, tôi nhanh chóng đi đến nơi đó, tôi ngồi xuống đỡ những hoa đó lên. Nhìn chúng, trong đầu tôi lại tuôn ra chữ nghĩa, môi lấp bấp, miệng cử động nhẹ "xuất khẩu thành thơ".

"Mưa vùi dập, tan tát cánh hoa vàng

Hoa nhỏ lệ, khóc thầm trong đau đớn

Mưa vô tình, mưa hửng hờ vô dạ

Hoa đau lòng, hoa nuốt đắng lệ rơi!"

"Hi!... Đúng rồi! Tối hôm đó mình cũng giúp cho một cây hoa bị ngã đứng lên lại!" -tôi cười nhạt.

......

"### (Anh à, mình ngồi đây đi!)"

"Uhm!"

Sau khi tôi rồi cái nơi nhấp nháy ánh đèn Noel, tôi bước đi lang thang trên vỉa hè, trên con đường nhiều cặp đôi qua lại, trong đầu tôi lúc đó dường như chẳng còn gì, tôi không thể suy nghĩ được nữa. Tôi cứ vô thức bước đi mà không biết bản thân đang đã mỏi nhừ, phải nên dừng lại nghỉ rồi. Đi thêm một lát, cả người của tôi đã lên tiếng biểu tình, chân tôi không nhấc lên được, cả cơ thể đang phản đối lại ý muốn của tôi.

Và rồi tôi ngồi sảy chân trên một thảm cỏ xanh mướt trong một công viên hoa lệ, chắc là công viên, tôi nghĩ vậy. Phía trước tôi, xa xa có một cặp tình nhân, họ tình tứ vừa đi vừa ăn uống cùng nhau, họ đi gần đến chỗ tôi ngồi, họ cũng ngồi xuống thảm cỏ, họ đút nhau ăn từng miếng bánh, cùng nhau uống chung một ly nước, nhìn họ hạnh phúc biết bao!


"Ọt ọt ọt....!" -nhìn họ, bụng tôi réo lên liên hồi.

"A...! Đói bụng quá!"

Cặp tình nhân đó ngồi được một lúc thì họ đi, họ nắm tay đi ngang qua tôi, họ đưa ánh mắt tò mò nhìn tôi một cách khác thường rồi họ lướt qua tôi tình tứ nắm tay nhau đi. Họ đã đi xa, tôi trong thấy chỗ ngồi của họ lúc nãy có một đoá hoa bị đè bẹp. Tôi đi đến xem.

"Mầy bị bẹp lép rồi! Sao trong kia không chịu mọc mà mọc ngoài này cho bị người ta đè bẹp vậy? Mầy thật tội nghiệp!"

Đóa hoa đó quả thật rất tội nghiệp, một mình đơn độc mọc trơ trội giữa đám cỏ xanh mướt, bị người ta đè bẹp, trong khi những đóa hoa kia ở bên trong bồn hoa lại vui vẻ đến thế, chúng còn được người ta chăm sóc yêu thương.

"Mầy là bông gì vậy? Nhìn mầy hơi giống hoa Mười Giờ ở chỗ tao!"

Tôi đưa tay đở đoá hoa đó đứng lại, tuy nó đã hơi bị nát, cánh hoa cũng đã rụng đi mất vài cánh, nhưng cố nhìn thì cũng ra một đoá hoa. Tôi nhìn nó, nó khá giống hoa Mười Giờ, cánh hoa hơi tím hơi, có chút giống màu tím khoai môn, cũng có chút không giống màu tím khoai môn, giống,... giống,... a, giống màu tím hoa sen, nhưng cũng không giống lắm! Ây da, mệt quá, kệ màu của nó giống cái gì, dù sao ban đêm, mắt tôi cũng không nhìn rõ được mọi thứ khi thiếu ánh sáng huống chi là màu sắc! Nó có nhiều cánh mỏng mỏng, thân nó lùn lùn, mềm mềm, xanh xanh, thân của nó na ná như cây rau đắng ăn chung với cháo cá lóc ấy.

"Ọt ọt ọt...." -nhắc đến cháo cá lóc là cái bao tử của tôi lại sôi lên. Đói bụng quá!

"Con người ở đây thật rất vô tình, vô tâm, vô ý thức, vô nhân đạo, vô duyên, vô cảm, vô.... vô.... vô nhãn, vô... vô.... từa lưa! Bộ không nhìn thấy có bông hoa ở chỗ này hay sao mà còn ung dung đặt cái mông lên ngồi thoải mái!? Hạnh phúc quá hé? Xí! Hạnh phúc của mấy người được xây dựng trên sự tan nát của đóa hoa này đó, biết chưa? Để xem mấy người hạnh phúc được bao lâu!" -tôi nhặt một cành cây nhỏ cứng cáp để làm cái cộc và một sợi dây đủ chắc để giữ cho đó hoa đó có thể đứng vững trở lại.

Tôi buộc cây hoa vào cây cộc, vừa làm, miệng không ngừng mắng hai người kia. Nhưng những lời đó là dành để mắng hai kia hay những người kia?! "Em cũng không biết nữa!".

Tôi lại tiếp tục đi, đi trong vô vọng.

"Chân mỏi đường xa, khuất ảnh tà

Mịch mịch đêm thanh, lạc lối qua

Vi vu gió động, tâm xao xuyến


Xào xạc lá rơi, luyến nhân tâm!"

Haizzz.... Vũ Tâm An, sao này đừng nên đặt tình cảm quá nhiều lên người khác, dễ bị tổn thương lắm! Cũng đừng quá tự tin vào bản thân rằng mình sẽ làm được mọi thứ, không được đâu! Thấy không? Cô đang bị tổn thương đấy! Cô nghĩ chỉ cần đôi chân nhỏ bé của mình, cô có thể rời khỏi nơi này hay sao? Mơ đi!

Vũ Tâm An! Người đời luôn dùng gương mặt giả tạo để sống giả dối. Để có thể tồn tại trong thế giới người lừa người như thế này, cô hãy giống họ, dùng gương mặt giả tạo của mình để lừa đời, lừa người và cũng tự lừa chính mình rằng họ đang sống thật. Đừng tin vào bất kì một ai và quan trọng hơn là cũng đừng tin vào chính mình. Bởi mình cũng đang tự lừa mình đấy thôi!

"Đúng vậy! Người lừa người. Còn mình đang tự lừa mình. Giả tạo! Vũ Tâm An giả tạo! Đường Nhân Bạch Vũ lại càng giả tạo! Cả thế giới luôn giả tạo!"

Trời càng lúc càng khuya, chân mỗi lúc một mỏi, nhưng tại sao người đi đường lại càng khuya càng đông? Họ không về nhà à? Hay họ đều như tôi, không biết nhà ở đâu để về, hay họ biết khi về nhà, họ phải đối mặt với góc tối của chính mình?

"Mỏi chân quá! Đi đâu bây giờ? Đói bụng!.... Hic hic hic.... mình cứ nghĩ mình sẽ kết thân được với họ, nhưng không ngờ.....hu hu.... mình ghét họ!" -tôi nhớ họ lắm, tôi thật sự rất họ, nhưng tại sao họ lại làm tôi tổn thương?

Tôi đã đi rất lâu, tôi không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào. Ở đây đông người quá! Họ đi thành từng cặp, từng tốp, ai ai cũng hớn hở, hí hửng, chỉ có tôi, chỉ mình tôi cô đơn buồn bã, thơ thẩn bước đi như người vô hồn ở một nơi xa lạ. Tại sao lại bất công với tôi như thế? Có phải do kiếp trước tôi sống giả dối nên kiếp này định sẵn sẽ bị người đời xa lánh? Buồn quá! Niềm vui thật sự là gì? Tại sao Đường Nhân cười mà lại không vui? Tại sao Tâm An khóc nhưng lại không buồn?

Nụ cười của tôi ơi! Từ nhỏ cho đến bây giờ, tôi đã được bao nhiêu cái nụ cười thật sự? Không đúng rồi! Lúc nhỏ mình không có cười, chỉ có nỗi buồn hòa vào những giọt nước mắt đau thương của sự bất công, sự xa lánh và sự cô độc! Bây giờ sao? Mình bây giờ có cười đấy, nhưng... nụ cười không vui.

Tôi đang thơ thẩn nghĩ suy, đột nhiên tôi cảm giác như có ai đó đang đi sau mình. Không phải một ai đó mà cả đám ai đó, tôi cảm thấy ánh mắt của họ rất đáng sợ, tôi ghê rợn ánh mắt đó, nó làm tôi nổi cả da gà, tôi không biết nữa! Tôi thấy bất an, tôi bước đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhanh nhất có thể. Tôi cảm thấy không ổn, tôi tức tốc bỏ chạy, tôi chạy len lỏi vào người đi đường, và rồi...

"Ui da....!"