Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới




Đoan Mộc Điềm không cho Liên Khải Minh có cơ hội để phát hiện mẫu thân khác thường, ngay lúc vòng vây được mở ra, khi Liên Khải Minh vẫn đang đặt hầu hết lực chú ý trên người nàng, nàng liền áp giải Ninh Thanh xông thẳng ra ngoài. Nơi nàng đi qua như vào chỗ không người, người người tranh nhau nhường đường.

Trong đám đông có người rục rịch muốn nhân cơ hội nàng còn chưa chuẩn bị để bất ngờ ra tay, vừa có thể cứu được phu nhân lại vừa có thể bắt được nàng. Đột nhiên, trong ánh lửa có bóng đen hiện lên, sau đó máu tươi vẩy ra, đầu người rơi xuống.

Thanh đoản kiếm bằng sắt mà nàng dùng hai hộp mỹ phẩm dưỡng da đổi lấy từ chỗ Phượng Lâu quả thật y như hắn nói, chém sắt như chém bùn, khua đao tóc đứt, sắc bén đến mức nàng chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái liền có tóe máu, đầu người rơi khỏi cổ.

Sau vài lần như vậy, không có ai cả gan hành động nữa, mắt mở trừng nhìn nàng bắt giữ phu nhân vọt ra khỏi vòng vây, chạy thẳng hướng cửa sau của hoàng cung gần nơi này nhất.

Ninh Thanh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Đi qua hướng bên trái đi. Cửa trước cửa sau chắc chắn đã bị canh gác nghiêm mật, dù cho con ra được bên ngoài cũng không tránh được bị người đuổi giết. Con vòng qua hướng bên trái đi, tường cung bên đó có một chỗ cửa ngầm, sau khi rời khỏi đây thì dù cho con vẫn ở trong thành, Liên Khải Minh cũng không có cách bao vây con.”

“Mẹ, con dẫn mẹ đi cùng.”

Nàng không hỏi tại sao mẫu thân phải ở trong hoàng cung, vì sao nhiều năm như vậy đều không có tin tức gì truyền tới, vì sao mẫu thân chưa chết mà lại xuất hiện ở đây.

Tất cả mọi chuyện, về sau có thời gian lại chậm rãi tìm hiểu, việc cấp bách bây giờ là dẫn cả mẫu thân đi theo.

Nếu là cha biết được chuyện mẫu thân vẫn còn sống, không biết sẽ mừng rỡ nhường nào?

Ninh Thanh chợt trầm mặc, ngập ngừng nói rằng: “Con… Con thực sự là…”

“Con là Đoan Mộc Điềm, là con gái của mẹ.”

“Thực sao?”

“Thực ạ!”

“Sao con có thể một mình chạy tới hoàng cung Liên Nhạc? Con có biết việc này nguy hiểm biết nhường nào không?”

“Nếu như con không đến, chẳng phải là con sẽ vĩnh viễn đều không tài nào biết được chuyện này sao? Thì ra mẫu thân vẫn còn sống. Hơn nữa, có sự trợ giúp của mẫu thân, con nhất định có thể bình yên mà rời khỏi hoàng cung Liên Nhạc quốc. Kể từ sau khi mẹ gặp chuyện không may, tinh thần cha vẫn luôn sa sút, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, khiến mình say đến mức không còn biết gì. Chỉ nói ngay mấy tháng trước thôi, biên giới hai nước giao tranh, hoàng thượng tự mình rời kinh triệu cha trở về, lúc bấy giờ, cha vẫn đóng giữ ở trong Từ Long quân, cùng lắm cũng chỉ có cách mẹ mấy ngàn dặm mà thôi.”

Nghe được lời của nàng, tâm trạng của Ninh Thanh dao động dữ dội, dưới chân lảo đảo hai cái, vội vàng nắm lấy nàng nói: “Cha con, chàng… chàng sao rồi…”

“Mẹ, mẹ yên tâm, mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, đó cũng đều là quá khứ, bây giờ nếu đã biết mẹ còn sống, ngay tại đây, con nhất định sẽ dẫn con theo, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây!”

Mẫu thân khóc thút thít một lúc, lại lắc đầu nói rằng: “Không, mẹ không đi.”

“Vì sao?”

“Võ công của mẹ đã mất hết, nếu đi cùng con sẽ chỉ trở thành gánh nặng. Một mình con muốn rời Khỏi Liên Nhạc đã rất khó khăn, nếu còn đem mẹ theo thì chắc chắn sẽ bị Liên Khải Minh đuổi theo, đến lúc đó hắn biết được thân phận của con thì sẽ lại càng không tha cho con.”

“Thế nhưng…”

“Con đừng lo lắng, mẹ ở lại đây không sao, lão ta không dám làm gì mẹ. Nhiều năm như vậy đều ở đây, mẹ chờ thêm mấy ngày nữa cũng chả đáng là bao, mẹ chờ cha con tới cứu mẹ.”

Trong lòng Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên thấy căng thẳng, sau đó lại chậm rãi trở nên thoải mái, nói: “Tốt! Nếu đã như thế thì đành để mẫu thân thiệt thòi ở lại Liên Nhạc làm khách thêm vài ngày, nhất định con sẽ mau chóng nói cho cha biết mẹ còn sống, để cha nhanh chóng tới cứu mẹ trở về. Có lẽ, còn có thể kịp……….cho con và ca ca thêm đệ đệ hay muội muội nữa.”

Trong bóng đêm, trên mặt của Ninh Thanh lại hiện lên một rặng mây đỏ, mình lại bị chính con gái của mình đùa giỡn.

Mà giờ khắc này, cảm xúc của người làm mẹ bắt đầu tuôn trào, kích động không thôi. Trái tim vốn đã chết lặng nhiều năm của nàng lại nhảy lên dữ dội một lần nữa.

Thì ra nàng thực sự còn có hy vọng được đoàn tụ cùng phu quân, đoàn tụ cùng con cái, cùng cha mẹ anh em người thân của mình. Dù Liên Khải Minh có hao tổn tâm sức nhốt nàng, ngăn chặn mọi tin tức liên quan đến nàng lại, cũng không thể ngăn được ý trời.

Nàng được Đoan Mộc Điềm “Kèm hai bên”, hướng ngoài cung chạy, phía sau cách đó không xa dù có truy binh đuổi theo nhưng lại chỉ bảo trì ở một khoảng cách nhất định, có điều chính nhờ cái ‘khoảng cách nhất định’ này cũng khiến cho bọn họ không thấy được hai người trao đổi bằng vẻ mặt, cũng nghe không được hai người nói nhỏ, lại càng không thể tưởng được người vốn đang bị bắt ép kia lại là người chỉ đường.

Liên Khải Minh cũng theo ở phía sau, nhìn phương hướng mà Đoan Mộc Điềm đang đi thì bỗng nhiên biến sắc, vội vã hạ lệnh: “Lập tức cho người đi đến cửa ngầm ở phía Đông.”

Khốn nạn, tên Mộc Ngôn này rốt cuộc là ai? Ngay cả cửa ngầm bên kia cũng biết được.

Nhưng mà bây giờ lão ta mới hạ lệnh thì hình như đã quá muộn rồi.

Người của Liên Khải Minh đi vào truyền lệnh vẫn chưa đi xa, Đoan Mộc Điềm cũng đã mang theo mẫu thân đến được chỗ cửa ngầm, sau đó ‘ầm ầm’ một tiếng vang thật lớn, có cái gì ở trong bóng đêm vỡ vụn, giống một luồng sấm sét đột nhiên nổ vang trên đỉnh đầu mọi người.

Bọn họ không tự chủ được mà dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bức tường cung xuất hiện một lỗ thủng to.

Lúc này, một tiếng ‘Cách’ vang lên to rõ, vô số người chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân run rẩy.

Bọn họ cũng không biết nơi này có cửa ngầm, chỉ cho rằng người nọ chỉ dùng sức người, một phát đã đánh tường thành ra một lỗ thủng to như vậy.

Đương nhiên, mặc dù là cửa ngầm nhưng muốn tạo thành hư hỏng như vậy cũng không phải người thường có thể làm được.

Liên Khải Minh đứng phía sau nhìn, đồng tử co lại, rồi nhanh chóng trừng to, trong lòng cảm thấy có điều khác thường lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi lão ta không kịp nắm bắt.

Cửa ngầm trực tiếp bị đánh mở, Ninh Thanh thấy vậy cũng không chịu được ngẩn ra, mới vừa nãy nàng còn đang nghĩ làm sao mới có thể mở được cánh cửa ngầm bình thường không ai biết này ra, không ngờ con gái của nàng lại mạnh như vậy, trực tiếp dùng lực phá mở rồi.

Đoan Mộc Điềm cũng không có thời gian đi quản những việc này, hỗn loạn còn chưa chấm dứt, nàng đã kéo theo mẫu thân ‘Vèo’ một cái từ trong lỗ thủng vọt ra ngoài.

Hơi ẩm mốc đập vào mặt, bên ngoài, cách tường thành cao cao là một con sông nhỏ, đó chính là sông đào bảo vệ thành, bảo vệ an nguy của hoàng cung, cũng chỉ nhỏ hơn con sông bao vây bên ngoài kinh thành có một chút xíu mà thôi.

Mặt trăng tròn vành vạnh cùng các vì sao rực rỡ cả bầu trời, ánh lửa sáng rực trên tường thành chiếu rọi xuống con kênh khiến những gợn nước nhuộm màu ánh sáng lung linh.

Chỉ tiếc hai người lúc này cũng không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, Đoan Mộc Điềm vừa mới thoát khỏi hoàng thành chợt nghe Ninh Thanh nói: “Cứ đi tiếp về hướng bên phải thì sẽ nhanh chóng có thể thoát khỏi phạm vi hoàng thành. Chớ có dừng lại trong thành quá lâu, phải nhanh chóng ly khai trước khi Liên Khải Minh hạ lệnh phong thành, không đến lúc lão ta giăng thiên la địa võng, xới tung kinh thành lên rồi, con sẽ rất khó có thể tránh thoát.”

“Mẹ, còn mẹ thì sao?”

“Con cứ để mẹ ở chỗ này là được, không cần lo cho mẹ. Không có mẹ làm gánh nặng, dùng tốc độ của con hoàn toàn có thể rời khỏi kinh thành Liên Nhạc trước khi công thành bị phong bế.”

Đoan Mộc Điềm do dự, nàng rất muốn có thể cứ dẫn mẫu thân đi cùng như vậy!

Thế nhưng nàng hiểu, bản thân mình muốn tránh khỏi sự truy sát của Liên Khải Minh đã không dễ dàng, nếu còn mang thêm một người nữa, đến lúc đó Liên Khải Minh còn có thể nhận ra thân phận thật của nàng, muốn an toàn trốn về Đại Viêm sẽ càng thêm thiên nan vạn hiểm(*).

(*) nghìn khó khăn vạn hiểm trở

Một tên trộm vặt không rõ lai lịch, Liên Khải Minh có lẽ chỉ tức giận, muốn bắt nàng lại để hành hạ. Thế nhưng nếu để lão ta biết nàng chính là con gái của Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh, là quận chúa của Đoan Mộc vương phủ nước Đại Viêm, là nữ chủ nhân của Nghiêu vương phủ thì chắc chắn lão ta sẽ tìm mọi cách để bắt giữ nàng ở lại Liên Nhạc.

Ninh Thanh đưa tay sờ sờ mặt nàng, nói: “Đi nhanh đi, bọn họ sẽ đuổi tới đây ngay mất.”

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói trầm thấp còn mang theo sức cuốn hút thần bí, ẩn chứa nụ cười ôn nhu và  nhàn nhạt nguy hiểm vang lên trên đỉnh đầu: “Mỹ nhân, có cần ta giúp một tay không?”

Nàng ngẩn ra rồi ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ngọc lóe lên ánh sáng rực rỡ, vui sướng nói: “Tu Nhiễm?”

Trên đỉnh đầu nàng, ngay tại lỗ thủng nàng vừa tạo ra lúc nãy có một người đang đứng, tay áo tung bay như thần tiên hạ phạm.

Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo dịu dàng như xoáy nước trong, nhìn thẳng khiến người ta cảm thấy như linh hồn của mình cũng đang bị xoáy sâu vào trong đó. Trong nụ cười của hắn lại mơ hồ có vẻ nguy hiểm hiện lên, bởi vì người nào đó ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã dám một mình chuồn mất, làm hại hắn đầy lòng mong ngóng, lo lắng không yên, làm chuyện gì cũng không có tâm trạng tốt.

Gió thổi phất qua, làm tóc hắn nhẹ bay, khẽ phất phơ như đang v.uốt ve gò má hắn, như bầu trời đầy sao trong nháy mắt đều hội tụ đến bên cạnh hắn để làm nền cho hắn.

Đoan Mộc Điềm ngơ ngác nhìn, đã bao nhiêu ngày không có cảm giác gì quá lớn, vậy mà lúc này hắn xuất hiện trước mặt nàng, không hề báo trước. Trái lại khiến nàng chợt cảm giác được mình thật sự rất nhớ hắn.

Hai ánh mắt giao nhau, sau đó si ngốc quyện vào với nhau.

Mãi cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân mới khiến hai người giật mình tỉnh lại. Hắn thình lình phi xuống từ trên đỉnh đầu nàng, tầm mắt rơi vào trên người Ninh Thanh đang đứng bên cạnh.

“Nhạc mẫu đại nhân, không ngờ người vẫn còn sống, đây quả thật là chuyện khiến người ta vô cùng mừng rỡ.”

Ninh Thanh nhìn Quân Tu Nhiễm, đảo qua đôi mắt tím đang hiện lên tia sáng của hắn, khẽ nở nụ cười, rồi lại cười vui sướng.

Sau đó Ninh Thanh giơ tay, kéo Đoan Mộc Điềm đến trước mặt hắn, nói rằng: “Các con đi nhanh đi, nhanh rời khỏi kinh thành Liên Nhạc quốc, đi luôn bây giờ, thủ vệ cổng thành hẳn là vẫn còn lỏng lẻo, cũng sẽ không có trở ngại quá lớn.”

Đoan Mộc Điềm nhìn mẫu thân, lại ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm.

Tiếp được ánh mắt của nàng, vẻ mặt Quân Tu Nhiễm nghiêm túc, chăm chú suy nghĩ.

Sau lưng, truy binh ngày một đến gần, Ninh Thanh nhíu mày mặt lộ vẻ lo lắng, nếu như có thể, nàng thật sự nghĩ muốn động thủ ném hai người này ra ngoài.

Làm sao còn lề mề ở nơi này chứ? Còn không đi mau à?

Quân Tu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi cúi đầu nhìn người trong ngực, nói: “Tạm thời có thể thử một lần, ta trước đi ra ngoài thành tiếp ứng, nàng lại tiếp tục ‘bắt giữ’ mẹ nàng rời khỏi thành.”

Đoan Mộc Điềm còn chưa nói, Ninh Thanh lại lắc đầu cắt ngang: “Không thể! Nếu như thế, Liên Khải Minh ắt phải đoán được thân phận của các con, đến lúc đó chắc chắn lão ta sẽ chỉ huy quân mã bắt các con ở lại Liên Nhạc. Các coni vừa không có gì có thể uy hiếp lão ta, giờ lại muốn mang theo ta đây một ‘gánh nặng’, thì dù có bản lãnh đến đâu cũng không thể trốn khỏi Liên Nhạc.”

“Mẹ!”

“Nghe lời mẹ, các con đi nhanh đi! Nơi này là Liên Nhạc, là địa bàn của lão ta, trước kia lão mới chỉ là thân vương cũng đã bức ép cha con không có đường lui, bây giờ lão ta là nhiếp chính vương của Liên Nhạc, một mình nắm lấy triều chính của một quốc gia, là “hoàng đế không ngai”, nếu giờ các con nhất quyết mang mẹ theo thì sẽ không thể thoát khỏi Liên Nhạc.”

Trong đôi mắt của Đoan Mộc Điềm lóe lên ánh sáng lạnh, cắn răng nói: “Không thử làm sao biết?”

Ninh Thanh vẫn lắc đầu như cũ nói: “Đừng có cố chấp, ta đã mất hết võ công, thân thể lại quá mức suy yếu, sợ là chịu không nổi một đường chạy trốn lắc lư. Ta ở chỗ này, không có việc gì.”

“Vì sao mẹ lại mất hết võ công? Tại sao thân thể lại suy yếu như vậy?”

Ninh Tanh giật mình, giơ tay lên, đẫy nàng đi xa lần thứ hai, nói: “Sau này mẹ sẽ nói cho các con biết, bây giờ các con đi nhanh đi thôi!”

Đây là quyết định của nàng, không muốn rời đi với Đoan Mộc Điềm, không muốn thành ‘gánh nặng’ cản trở con gái và con rể trốn thoát.

Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu, thật sâu nhìn nhạc mẫu một cái, sau đó cũng không quản Đoan Mộc Điềm có đồng ý hay không đã kéo nàng lập tức xoay người bay vút ra ngoài.

Đoan Mộc Điềm không nhịn được quay đầu lại, thấy dưới chân tường thành, bên cạnh con sông đào, một người phụ nữ mặc áo lụa trắng đứng thẳng nhìn bọn họ bỏ đi.

Bóng đêm mờ mịt, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng, Ninh Thanh đột nhiên đưa tay che miệng, có mùi máu tươi nồng nặc tràn ra từ kẽ tay nàng.

Nàng nói không sai, thân thể của nàng đúng là rất kém cỏi.

Sau lưng, truy binh rốt cuộc cũng đuổi tới nhảy ra từ trong lỗ thủng, thấy sắc mặt phu nhân trắng bệch, miệng phun máu tươi thì không khỏi sợ hãi.

Trong hoàng cung, tại điện Vân Long, Liên Khuyết nằm ở trên giường suy yếu lầm bầm, dáng vẻ như sắp chết đến nơi, đợi đến khi tất cả những người không có nhiệm vụ đều lui ra, hắn chợt mở mắt, trong mắt lộ vẻ thanh minh, vẻ mặt hồng hào.

“Tình huống bên ngoài như thế nào?”

“Mộc Ngôn bắt vị phu nhân trong Phúc Nghi cung kia, đã ra khỏi hoàng cung, không biết có thể chạy thoát hay không?”

Liên Khuyết nghe vậy thì nhíu mày, dường như có phẩn để ý, lại không biết là lo lắng Mộc Ngôn hay là lo lắng vị phu nhân trong Phúc Nghi cung kia. Nghĩ một nửa lại thở dài một hơi, cũng không biết rốt cuộc là hắn nghĩ gì.

Lại nói đến bên kia, Quân Tu Nhiễm kéo Điềm Điềm nhà hắn, dùng tốc độ nhanh nhất bay vút mà đi hướng cổng thành, ven đường lại thấy bóng người lắc lư, cũng có ngự lâm quân kinh thành đang tập hợp lại chạy hướng cổng thành.

Chỉ có điều, tốc độ của bọn họ hiển nhiên là không thể so sánh với Quân Tu Nhiễm. Trong bóng đêm, hắn bay vút qua đỉnh đầu của bọn họ, bóng dáng như quỷ mị khiến người ta gần như không thể nắm bắt được, nhanh chóng vượt qua đám ngự lâm quân trước mặt, hướng về phía cổng thành còn chưa kịp đóng lại mà đi.

Thật ra bây giờ cũng không quá khuya, hơn nữa mới vừa qua giờ Hợi (từ 10h -12h đêm), mà thời gian đóng cửa thành, thời gian cả thành bị cấm hoat động thì phải đến tận nửa đêm, vì vậy trên đoạn đường bọn họ vừa đi qua vẫn còn có thể thấy kẻ đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Đoan Mộc Điềm cũng đã từ từ bình tĩnh lại, không hề xoắn xuýt việc bây giờ không thể dẫn theo mẫu thân cùng đi nữa.

Vì kế hoạch hiện nay, xác nhận mau chóng an toàn ly khai Liên Nhạc quốc, sau đó nói chuyện mẫu thân còn sống và bị Liên Khải Minh nhốt ở trong hoàng cung nước Liên Nhạc cho cha biết, như vậy mới là thượng sách.

Lần sau trở lại đây, nàng nhất định phải cùng cha cứu mẫu thân ra!

Phía trước, cửa thành rộng mở, có dân chúng đang thong thả đi ra cửa thành, ngự lâm quân phong thành tuân mệnh đến đây còn đang ở phía sau bọn họ. Nàng nhìn thấy Từ An trà trộn trong đám đông, lấm lét nhìn trái phải, Bạch Phong thì đứng ở bên kia hai tay ôm ngực.

Hai người chợt đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía một nóc nhà gần cửa thành, thấy có bóng dáng hai người xẹt qua, lặng yên không tiếng động rơi xuống trong góc phòng âm u.

Chỉ bằng mấy nhịp thở, một người đàn ông đội đấu lạp và một thiếu niên tuấn tú đi ra từ trong góc phòng, cũng không quá gây chú ý, dáng vẻ tự nhiên đi ra ngoài cửa thành Liên Nhạc.

Từ An và Bạch Phong thấy bọn họ đi ra thì ngay sau đó cũng lặng yên đi theo phía sau bọn họ.

Đến tận khi bọn họ đã đi rất xa, tìm được ngựa đã được giấu sẵn ở ngoài thành từ trước, cửa thành vẫn bình tĩnh như cũ. Đoan Mộc Điềm phóng người lên ngựa, sau cùng vẫn còn quay đầu lại nhìn cửa thành một cái.

Cái nhìn này đầy âm u thâm trầm, lạnh lẽo ngoan quyết.

Trong mơ hồ, nàng như nghe thấy tiếng bước chân “lẹt xẹt” phát ra từ trong thành chạy tới chỗ cửa thành. Nàng híp mắt một cái, sau đó quả quyết quay đầu lại, thúc ngựa chạy như điên về phía Đại Viêm.

Quân Tu Nhiễm cũng quay đầu lại liếc nhìn cửa thành đằng sau lưng, sau đó thúc ngựa theo sát bên người Điềm Điềm.

Khi bọn họ đã rời đi một lúc lâu, cửa thành Liên Nhạc quốc “ầm ầm” đóng lại, bên trong thành lòng người bàng hoàng.

Nhưng cửa thành đóng kín cũng không có nghĩa đoạn đường này Đoan Mộc Điềm bọn họ đi được yêu ổn.

Lúc cửa thành đóng lại, đồng thời cũng có một số lớn người ngựa đuổi theo phía ngoài thành.

Chỉ có điều, truy tìm như vậy, dĩ nhiên có thể đoán được là không thể tìm được, bên này Đoan Mộc Điềm bốn người bốn ngựa, người người đều võ công cao cường, mỗi con ngựa đều là tuyển chọn nghiêm khắc, được xưng với ‘Thiên Lý mã’, lại không có bất cứ ‘gánh nặng’ nào, trên đường cũng không dừng lại mà chạy thẳng về biên cảnh, thoáng cái đã vượt xa khỏi truy binh.

Cứ chạy không ngừng nghỉ như vậy, không đến sáu ngày, bọn họ đã đến biên giới Liên Nhạc, chỉ cần đi thêm vài bước sẽ hoàn toàn rời khỏi nước Liên Nhạc.

Nhưng mà đến nơi này, bọn họ mới phát hiện ra ở biên ải, việc kiểm tra người qua lại càng thêm nghiêm ngặt hơn lúc Đoan Mộc Điềm vào Liên Nhạc, không chỉ muốn kiểm tra thân phận mà vật phẩm mang theo trên người cũng phải tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ, nhìn dáng vẻ như vậy, dường như là đang tìm kiếm “cái gì đó”.

Đoan Mộc Điềm lập tức nghĩ ngay đến gốc Tử Sâm Vương bị nàng cướp được kia.

Tin tức truyền lại dường như còn nhanh hơn cả thời gian bọn họ thúc ngựa cả ngày lẫn đêm, biên ải bên này trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp, ý định phải ngăn cản không cho bọn họ ra khỏi biên giới.

“Bây giờ gay go rồi, nhìn bọn họ kiểm tra tỉ mỉ như vậy, muốn trà trộn đi ra ngoài, dường như khả năng không lớn.” Từ An cắn ngón tay nói.

“Đánh đi ra!” Bạch Phong đã vận sức chờ phát động, nói rằng: “Từ đây đến Đại Viêm chỉ có mười mấy dăm mà thôi, một đường giết đi qua, chắc chắn có thể mở ra một đường máu!”

Từ An đưa tay chỉ vào một cái trạm kiểm soát chung quanh trùng điệp binh sĩ, nói: “Bạch lão đại, nhìn số lượng người thế kia, chúng ta sẽ bị bao vây đó.”

Bạch Phong lạnh lùng lườm hắn, trong mắt đầy vẻ khinh thường và chế giễu, Từ An nhìn vậy không kìm được ngứa họng, nhe răng trợn mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn về phía hai vị chủ tử đang đứng đằng trước.

Hai người sóng vai đứng, đều đang nhìn tình huống phía trước, sau đó Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên xoay người đi tới trước mặt bọn họ, thò tay vào trong lòng ngực lấy một cái bọc vải nhét vào trong tay Bạch Phong, nói: “Hai người tạm thời ở tại chỗ này, tìm một chỗ trốn đi đừng để cho người khác phát hiện.”

“Vương phi, đây là…”

“Không còn thứ này, chúng ta muốn ra khỏi biên quan cũng sẽ không bị ngăn cản, đến lúc đó chắc chắn sẽ trở lại tiếp ứng các cậu.”

Từ An đứng bên cạnh quay đầu sang nói: “Có điều chủ tử, ngài ấy… chỉ sợ là ngài ấy vừa xuất hiện thì sẽ lập tức bị bao vây đó.”

Mắt màu tím, đưa mắt tìm khắp thiên hạ dường như cũng không thể tìm được người thứ hai có ánh mắt như vậy.

Đoan Mộc Điềm nói tiếp: “Nhắm mắt lại là được, đóng giả người mù!”

“À…”

Quân Tu Nhiễm nghe vậy thì vuốt cằm, cười yếu ớt nói: “Ý kiến này không tồi, Điềm Điềm, nàng nhất định phải nắm chặt ta, ngộ nhỡ không cẩn thận đánh mất ta thì nguy, ta lại nhìn không thấy.”

Đoan Mộc Điềm lườm hắn, sau đó một tay kéo hắn, một tay dắt ngựa đi về phía trạm kiểm soát.

“Đứng lại, hai người các ngươi đang làm gì đây?”

Vừa mới đến gần liền lập tức bị người quát ngừng, có hai tên lính đi tới trước mặt bọn họ, chỉ vào Quân Tu Nhiễm còn nói thêm: “Ngươi! Nhắm mắt lại làm cái gì? Khinh thường đại gia phải không?”

Đúng là khinh các ngươi đó!

Đoan Mộc Điềm quay về phía hai người này khẽ chắp tay thi lễ, nói: “Đại ca ta từ nhỏ vẫn chưa từng mở mắt, vốn là nhìn không thấy, xin hai vị thứ lỗi cho.”

Dứt lời lại đêm nhét bạc vụn vào trong tay một người, nói rằng: “Chúng ta vốn là ở Liên Nhạc làm chút việc buôn bán nhỏ, gần đây nhận được thư nhà báo mẫu thân bị bệnh nặng, huynh đệ chúng ta hai người liền vội vội vàng vàng bỏ công việc chạy về, muốn về Đại Viêm thăm bà ấy, mong hai vị giúp đỡ ‘giàn xếp’.”

Khóe mắt Tam điện hạ giật giật. Hử? Huynh đệ? Hừ, thật đáng ghét, hắn cũng không muốn làm huynh đệ với nàng đâu.

Ngón tay hắn gãi gãi trong lòng bàn tay nàng, lại bị nàng dùng sức bấm một cái, chỉ đành an phận.

Mà hai tên binh sĩ lại làm như không có chuyện gì xảy ra thu hồi bạc, sau đó nói: “Không phải chúng ta khó xử huynh đệ hai người, thật sự là cấp trên có lệnh, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút.”

“Đây là điều hiển nhiên, không biết muốn xuất cảnh còn phải làm những thủ tục gì nữa?”

“Chỉ cần lục soát một chút, xem các ngươi có mang theo thứ gì đó không nên mang hay không thôi.”

Dứt lời liền trực tiếp động thủ.

Khi tay của bọn chúng tính chạm vào người thì phu thê hai người đều cứng đơ theo bản năng, sau lại bình tĩnh lại, tâm bình khí hòa.

Vẻ mặt Đoan Mộc Điềm hờ hững, cố ý không quan tâm đến hai cái tay đang lần mò trên người mình, sau đó, nàng cảm giác được trong đó có một tay để trên ngực nàng, lại còn nhéo nhéo.

“Hả?”

Hắn mới vừa nổi lên nghi ngờ, bất thình lình từ hai bên xoẹt qua một luồng gió sắc bén, chỉ nghe một tiếng vang lên rất khẽ, không khí trong nháy mắt chìm vào im lặng, sau đó đột nhiên máu tươi tung tóe, một bàn tay nhiễm đầy máu tươi bị quăng ra xa.

“A —— “

Hắn cầm lấy cổ tay đã không còn bàn tay, sắc mặt nhất thời tái xanh, kêu lên thảm thiết rồi ngã vật ra. Quân Tu Nhiễm đứng bên cạnh đã mở mắt, nhuyễn kiếm trong u mịch, trên khóe miệng cong lên lạnh lẽo, giọng nói băng lãnh lại dằng đằng sát khí, “Muốn chết!”

Đột nhiên xảy ra biến cố như vậy khiến tên lính bên cạnh ngẩn ngơ, khiến những binh lính gần đấy cũng ngẩn ngơ, khiến cho những người đang đứng gần trạm kiểm soát chờ được nhập cảnh hay xuất cảnh cũng ngẩn ngơ, cũng khiến cho Bạch Phong và Từ An đang đứng phía xa quan sát hai vị chủ tử ngẩn ngơ.

Sau khi ngẩn ngơ, cả không gian ‘ầm ầm’ vang lên âm thanh huyên náo.

Bọn họ vừa mới kịp lấy lại tinh thần, Quân Tu Nhiễm bên này đã vung kiếm lần thứ hai, rạch cổ họng hai tên binh sĩ, cũng thẳng hướng liều chết xông tới trạm kiểm soát, Đoan Mộc Điềm mặt lạnh vuốt ngực, theo sát cạnh hắn, cùng nhau giết tới.

Cửa khẩu trong nháy mắt loạn cào cào.

“Lớn mật! Các ngươi là ai, dám giết hại…A!”

Tiếng đe dọa biến mất ngay lúc sinh mệnh gã kết thúc, nguyên nhân cũng chỉ do động tác lục soát người kia động vào điểm mấu chốt của Tam điện hạ nên lúc này hắn mới bạo khởi giết người.

Hai người này liên thủ chém giết khiến cả trạm kiểm soát nhất thời máu tươi văng tứ tung, như sói lạc vào giữa bầy dê, mỗi một động tác đều tóe máu.

Bên cạnh lại có nhiều người bắt đầu chạy tới bên này, Bạch Phong đột nhiên nhét bọc vải vào trong lòng Từ An, nói rằng: “Thừa dịp hỗn loạn, lập tức đi ngay! Đi tìm Từ Long quân kéo thêm viện binh tới!”

Lúc này Từ An đang muốn xông qua hỗ trợ lại bị Bạch Phong kéo lại, đành nói: “Dựa vào cái gì? Vương phi giao cái này cho huynh cơ mà, huynh đi đi!”

Bạch Phong rút kiếm ra, chỉ vào hắn nói: “Công lực của cậu thâm hậu hơn ta à? Võ công của cậu tốt hơn ta à? Cậu thể đánh thắng được ta sao?”

Ba câu hỏi liên tiếp, hỏi đến nỗi khóe miệng Từ An co quắp, vẻ mặt u oán.

Bạch Phong nói xong liền không để ý tới cậu ta, xoay người cũng nhảy vào trong đám người chém giết.

Nơi này hỗn loạn khiến cho những người vốn đang xếp hàng chờ được xuất cảnh đều sợ hãi, hét lên tán loạn, đương nhiên cũng có người gan lớn, thừa dịp hỗn loạn không người chú ý bọn họ để chuồn qua cửa khẩu, sau đó nghênh ngang mà đi.

Nơi này nhều thị phi, thông minh, muốn sống lâu mấy ngày thì phải mau chóng rời xa.

Từ An nhìn chủ tử, Vương phi và Bạch Phong đang cùng địch nhân loạn chiến, cắn răng rồi sau đó cũng xoay người chạy vội qua trạm kiểm soát.

Bên kia, trong quân doanh của Từ Long quân, có binh sĩ chạy như bay đến chỗ Đoan Mộc Tranh đang cùng các tướng lĩnh thảo luận mà bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, biên giới Liên Nhạc bên kia chẳng biết tại sao đột nhiên xảy ra rối loạn, dường như là có người đang xông qua biên giới.”

Nghe lính liên lạc nói, các tướng lĩnh vô cùng kinh ngạc, rối rít nói: “Người nào mà mạnh tới như vậy, mạnh mẽ xông qua biên giới của một quốc gia?”

“Hai ngày gần đây, bên kia kiểm tra dường như đặc biệt nghiêm ngặt, y theo tôi phỏng đoán, hẳn là Liên Nhạc bên kia xảy ra chuyện lớn gì.”

“Nếu thế thì tốt!  Nếu không chúng ta qua bên kia nhìn xem, nói không chừng còn có thể giúp chuyện gì gì đó.”

“Ông muốn lại khơi mào hai nước chiến tranh phải không?”

“Cũng không thể nói như vậy, Liên Nhạc bên kia đã xếp trận địa sẵn sàng đón quân địch, không muốn những người đó đến Đại Viêm ta nhất định là có nguyên nhân. Mà chỉ cần là chuyện khiến Liên Nhạc ‘mất hứng’, đối chúng ta mà nói thì chính là chuyện tốt lớn!”

Bọn họ đều nghị luận, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tranh.

Vẻ mặt Đoan Mộc Tranh lạnh nhạt, nói: “Nếu ta đoán không sai, người kia hẳn là tam điện hạ và Điềm Điềm.”

Trong doanh trướng nháy mắt trở nên yên lặng.

“Cái gì? Tam điện hạ và quận chúa chạy đến Liên Nhạc từ bao giờ thế?” Có người kinh ngạc.

“Vậy còn chờ gì? Nhanh đi tiếp ứng thôi!” Có người lại ầm ầm lên, lập tức muốn xông ra ngoài.

Đúng lúc đó, có binh sĩ báo lại nói: “Vương gia, hộ vệ của tam điện hạ cầu kiến, nói là có chuyện lớn liên quan đến tính mạng muốn bẩm báo.”