Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 47: Con riêng




Trong hoa viên Đoan Mộc vương phủ lúc này đang cực kỳ náo nhiệt, tất cả đều bởi vì Hồng thiếu gia lôi kéo Tiểu Phượng Niệm chạy đến chơi đụng phải mấy người lão thái thái của chi thứ ba, do đó tạo thành tranh chấp và ồn ào liên tiếp.

Bên kia người đông thế mạnh, phu nhân tiểu tỷ nha hoàn một đống, bên này chỉ có hai đứa bé Đoan Mộc Hồng và Phượng Niệm lại không mang theo tuỳ tùng hay nha hoàn gì, hai bên giằng co huyên náo túi bụi.

“Tiểu tạp chủng từ đâu chạy tới lại dám đến đây giương oai, đụng phải lão thân cũng không biết nhận lỗi, thật không có giáo dưỡng!”

Khi mấy người Đoan Mộc Điềm đuổi tới gần thì vừa khéo nghe được một câu kia, ai nấy không khỏi dừng chân, sắc mặt trầm xuống trong lòng lạnh lẽo, ngẩng đầu lại thấy Thần công tử cũng không ra mặt mà chỉ đứng nép sau hòn non bộ lẳng lặng theo dõi tình huống.

Cảm giác sau lưng có người tiếp cận, hắn quay người nhìn qua cong môi cười cười, làm một tư thế suỵt giữ yên lặng.

Mấy người lặng yên tới gần, trốn trong tối xem tình huống bên kia.

Chỉ thấy lão thái thái bên chi thứ ba được đám con dâu cháu dâu cháu gái và bọn nha hoàn bu xung quanh lạnh lùng trừng mắt nhìn Phượng Niệm, đối diện là Đoan Mộc Hồng giang hai tay che chở Phượng Niệm phía sau không chút khách khí tức giận trừng lão thái thái, Phượng Niệm thì im lặng đứng sau Đoan Mộc Hồng mím môi, xuyên qua bả vai cậu bé lạnh lùng nhìn người đối diện.

“Tiểu tạp chủng mắng ai đấy?”

“Tiểu tạp chủng, mắng ngươi đấy!” Tam lão phu nhân tức giận mắng, vừa thốt ra khỏi miệng đã hơi giật mình kịp phản ứng lại, sắc mặt tràn đầy phẫn uất.

Hồng thiếu gia đã không nhịn được cười, nghiêng mày liếc xéo tam lão phu nhân không âm không dương nói: “Tam di nãi nãi, ngài làm gì đấy? Vì sao tự dưng lại mắng mình là tiểu, tạp, chủng đây này?”

Tam lão phu nhân nghe vậy tức nghẹn cổ thiếu chút nữa tắc thở, hằm hằm nhìn Đoan Mộc Hồng.

Nhưng kỳ thật bà ta vẫn khá kiêng dè Đoan Mộc Hồng, bởi vì một năm trước sau khi Đoan Mộc Tranh mang gia đình con cái bọn họ về thì mấy chi thứ kia đã bị cưỡng ép phân ra ngoài, ngay cả Vinh quận vương phủ lão quận vương phi cũng bị đuổi thẳng cổ đấy, địa vị lão tổ tông cũng vì vậy mà ngã xuống không ít nay đã an cư ở Cẩm viên lâu rồi gần như không bước chân ra khỏi cửa.

Không có lão tổ tông làm chỗ dựa, địa vị của bà ta trong vương phủ cũng rớt xuống ngàn trượng, mà Đoan Mộc Hồng tuy là con trai Đoan Mộc Khiếu chỉ là thứ xuất thôi nhưng huynh đệ Đoan Mộc Khiếu từ nhỏ được lão vương phi nuôi nấng bên người, vô cùng yêu thương coi trọng, lúc trước còn thả ra tin tức coi hai huynh đệ họ như con cháu dòng trưởng của Đoan Mộc gia, vì vậy thân phận Đoan Mộc Hồng thoáng cái dâng cao, mặc dù bà ta là lão phu nhân chi thứ ba, thân làm bà nhưng gặp nó cũng phải khách khí.

Dĩ nhiên nó không được phép bất kính với một trưởng bối như bà, nhưng bà thật sự không thể có bất kỳ thái độ lãnh đạm nào đối với thiếu gia dòng trưởng như nó.

Vì vậy bà ta đưa mắt sang nhìn Phượng Niệm, thằng nhóc này bà ta chưa từng gặp, xem thái độ nhiệt tình thân thiết của Đoan Mộc Hồng thì khả năng là tiểu đồng bọn tới quý phủ chơi, có lẽ là con cái nhà đại nhân nào đó.

Đối với chuyện này bà ta có thể không quan tâm, nhưng vừa khéo gần đây đang đầy phiền muộn không chỗ p.hát tiết, gặp được một đứa bé có vẻ là quả hồng mềm như vậy, dùng để xả giận cũng không tồi.

Về phần đắc tội quyền quý gì đấy, bà ta dẫu gì cũng là tam lão phu nhân của Đoan Mộc vương phủ, chút chuyện cỏn con ai dám chỉ trích? Huống chi cho dù thực sự truy cứu thì bà ta cũng có thể nói là do thằng nhóc này va phải bà lão như bà ta trước!

Huống hồ, vốn là thằng nhóc này va phải bà ta trước thật.

Nghĩ đến đây, tam lão phu nhân càng thêm lý lẽ hùng hồn, phẫn nộ lườm Phượng Niệm nói: “Ngươi là con cái nhà ai? Trưởng bối trong nhà dạy ngươi thế nào mà không hiểu quy củ lễ nghi không có giáo dưỡng như thế hả!”

Phượng Niệm lại nhíu chặt mày, vẫn ngậm miệng lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, ngược lại Đoan Mộc Hồng không nhịn được nói: “Tam di nãi nãi, bà có ý gì? Vừa rồi chẳng qua là không ngờ bà ở đây nên bất cẩn đụng phải thôi, cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ như cành cây thôi, Tiểu Niệm cũng đã xin lỗi bà rồi, sao bà còn nói đệ ấy không có giáo dưỡng lễ nghi hả?”

“Lão thân đang nói chuyện với nó, ngươi xen mồm vào làm gì?”

“Bà….” Đoan Mộc Hồng lập tức nổi giận, nhưng người ta dù sao cũng là trưởng bối, lại còn là tổ tông, cậu cũng không thể trực tiếp tiến lên đánh bà ta một trận giống như đối đãi người khác được.

Nghiêng đầu nhìn Phượng Niệm sau lưng, bỗng nhiên mắt Đoan Mộc Hồng loé sáng, khoanh tay cười lạnh nói: “Tam di nãi nãi, ta khuyên ngài tốt nhất nên khách khí với Tiểu Niệm một chút.”

Đột nhiên bày ra tư thái như vậy làm cho tam lão phu nhân sửng sốt, cẩn thận đánh giá Phượng Niệm một hồi, tim không hiểu sao đập thình thịch.

Đứa nhỏ này vẫn luôn được Đoan Mộc Hồng che chở phía sau chỉ lộ ra một cái đầu, giờ phút này nhìn kỹ mới phát hiện sắc mặt nó trầm ngưng khí độ bất phàm, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài so với tiểu cô nương còn phấn nhuận đáng yêu hơn, giống như đang nói cho mọi người biết bổn công tử xuất thân tôn quý, đám phàm phu tục tử các ngươi không thể so sánh được, càng đừng nghĩ ngạo mạn khinh nhờn!

Trong mắt tam lão phu nhân thì điểm quan trọng nhất bà ta chú ý chính là y phục Phượng Niệm mặc lúc này chất liệu vô cùng tốt, tuy bà là tam lão phu nhân của Đoan Mộc vương phủ cũng cực kỳ hiếm thấy, nếu được ban cho thì cũng phải chú ý cẩn thận không dám làm xây xát một chút nào.

Bà thấy trên đỉnh đầu hắn dùng phát quan buộc tóc, tử kim ngọc quan, bên trên khảm minh châu mượt mà to bằng ngón tay cái, phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Trong lòng bà ta chợt thấp thỏm không yên, chân mềm nhũn gần như xụi lơ xuống dưới.

Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải từ cửa nhỏ nhà nghèo đi ra, hơn nữa cũng không phải con cháu thứ xuất của gia tộc cao quý, tuy bà ta kiến thức hạn hẹp nhưng nhìn phát quan trên đỉnh đầu nó cũng biết kể cả hoàng tử điện hạ cũng không hơn gì nó đâu.

Nghĩ như thế, sắc mặt tam lão phu nhân lập tức cứng lại, thoáng rối rắm nghĩ: thằng nhãi Đoan Mộc Hồng này thật tốt số, rõ ràng là phận thứ xuất lại vì được lão vương phi để mắt mà có thân phận con cháu vợ cả, đồng bọn xung quanh cũng phú quý tôn sùng như vậy. Về sau sắc mặt bà ta hoà hoãn lại, làm như hào phóng nói: “Được rồi, cũng chỉ là trẻ con thôi, chẳng lẽ lão thân còn có thể so đo với các ngươi sao? Vừa rồi là trêu chọc các ngươi đấy.”

Nhóm phu nhân tiểu tỷ và nha hoàn bên cạnh đã sớm xắn tay áo chỉ đợi lão phu nhân ra lệnh một tiếng thì sẽ đi giáo huấn thằng nhóc không biết quy củ này một phen, nghe bà ta nói không khỏi kinh ngạc nhìn sang, dường như không thể nào hiểu được làm sao lão phu nhân mới vừa rồi còn hổn hển tức giận giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi.

Các nàng không có mắt nhìn như lão phu nhân, cũng có thể vì thời gian dài bị đè nén nên muốn tìm quả hồng mềm ph.át tiết một chút để hoài niệm thứ tôn vinh trước kia mà các nàng đã đánh mất.

Đoan Mộc Hồng vẫn khoanh tay ung dung đứng nhìn, Phượng Niệm trước sau im lặng không nói lời nào từ khi tam lão phu nhân bắt đầu làm khó dễ, lúc này mắt cậu xẹt qua tia sáng lạnh buốt, môi mỏng khẽ mở lạnh lùng nói: “Lão tạp chủng, chỉ bằng ngươi cũng dám làm càn trước mặt bổn công tử, nhục mạ bổn công tử? Thật không biết sống chết!”

Đoan Mộc Hồng khoanh tay nhìn tam lão phu nhân chợt lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn Tiểu Phượng Niệm chỉ thấy cậu sắc mặt lạnh nhạt, lúc này tuy đang mắng người cũng vẫn lạnh lùng, có thêm vẻ cuồng ngạo không biết xuất phát từ bẩm sinh hay do năm tháng tích luỹ thành.

Hắn không khỏi giật giật khóe miệng, nhưng trong lòng thầm giơ ngón tay cái với đệ đệ Tiểu Niệm.

Không hổ là con trai tiểu thúc, bản thân cậu cũng không dám trực tiếp trách mắng tam di nãi nãi này như vậy đâu.

Phượng Niệm biết cậu nghĩ cái gì, thoáng chếch tầm mắt nhẹ nhàng nhìn cậu một cái.

Sau đó môi mỏng nhấp nhẹ, lại lạnh lùng nhìn tam lão phu nhân sắc mặt nhăn nhó gần như không khắc chế được muốn xông lên đánh mình một trận, Phượng Niệm chán ghét giống như xua ruồi đuổi muỗi vung vẩy tay áo, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi đứng ở đó cản đường bổn công tử? Uổng cho ngươi sống một bó tuổi như vậy lại vẫn không hiểu quy củ, quấy nhiễu hứng thú du ngoạn của bổn công tử còn dám nhục mạ bổn công tử? Chẳng qua chỉ là một thiếp thất không đú nổi với đời cũng dám liều lĩnh cậy già lên mặt, thật thiếu dạy dỗ!”

“PHỐC!” Đoan Mộc Hồng rốt cuộc không nhịn được phì cười, lại cảm thấy tựa hồ có chút không ổn liền vội vàng che miệng, muốn ngăn cản tiếng cười truyền ra lại ngăn không được hai bên bả vai run run.

Mà tam lão phu nhân, những lời Phượng Niệm nói quả thật là từng chữ đâm vào tim, bà đột nhiên đưa tay chỉ vào mũi Phượng Niệm tức giận mắng: “Đồ hỗn trướng, lão thân dẫu gì cũng là lão phu nhân của Đoan Mộc vương phủ, một ngoại nhân như ngươi lại dám chạy đến Đoan Mộc vương phủ bất kính với lão thân, quả thực khinh người quá đáng! Ngươi rốt cuộc là con cháu nhà ai, lão thân cũng muốn đến hỏi trưởng bối nhà ngươi xem ngày thường dạy bảo ngươi thế nào đấy!”

“Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bổn công tử ngươi có năng lực khoa chân múa tay sao?”

“Ngươi… Ngươi tên tiểu tạp chủng này!”

Ánh mắt Tiểu Phượng Niệm đột nhiên lạnh xuống, Đoan Mộc Hồng cũng ngừng cười ngẩng đầu nhìn tam lão phu nhân nói: “Tam di nãi nãi, Tiểu Niệm là con trai tiểu thúc đấy, ngài nhục mạ như vậy nếu để tiểu thúc nghe được nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”

Tam lão phu nhân không khỏi ngẩn ngơ, sau đó ánh mắtnhìn về phía Phượng Niệm triệt để thay đổi rồi.

“Cái gì? Tiểu tạp chủng này chính là con trai Đoan Mộc Thần? Sao lão thân chưa từng nghe nói Đoan Mộc Thần cưới vợ? Không phải là con riêng chứ?”

Cái từ con riêng này so với thứ xuất con vợ lẽ còn đê tiện hơn đấy, mặc dù phụ thân cậu là đích tôn con vợ cả hay là em ruột của vương gia gia chủ.

Phượng Niệm nhíu chặt lông mày, kỳ thật cậu cũng không hiểu lắm con riêng là cái gì, bởi vì trước giờ chưa từng có ai nhắc tới chuyện này với cậu, nhưng từ ánh mắt lão phu nhân và sắc mặt biến đổi của Đoan Mộc Thần cũng có thể cảm giác được đây không phải từ dùng để ca ngợi gì.

Tam lão phu nhân vừa dứt lời, Đoan Mộc Hồng tức đến đỏ cả mặt, tiểu Phượng Niệm thì nhíu mày suy nghĩ, chưa ai kịp có hành động gì thì đã thấy gió lốc nổi lên, sau đó Đoan Mộc Thần không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt tam lão phu nhân lành lạnh cười nói: “Ngươi có ý kiến với con trai của bổn công tử?”

Vừa thấy được Đoan Mộc Thần, bất kể là tam lão phu nhân hay những người phía sau bà ta phút chốc đều không còn khí thế vừa rồi, ai nấy đều bị hắn áp bách không nhịn được co rúm lùi về sau.

Phượng Niệm ngẩng đầu bóng lưng cao lớn nhìn sừng sững trước mắt, trong mắt loé lên tia sáng kỳ gì sau đó đưa tay giật nhẹ góc áo hắn hỏi: “Con riêng là cái gì?”

Thần công tử không khỏi cứng người, xoay sang cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt luôn tươi cười rực rỡ giờ phút này lại không biết nên trả lời câu hỏi của con trai thế nào.

Tam lão phu nhân thấy vậy, ánh mắt loé lên vài phần sợ hãi và oán độc, chợt mở miệng nói: “Con riêng chính là hài tử thấp hèn không danh không phận do hai người tằng tịu với nhau sinh ra!”

Đoan Mộc Thần đột nhiên lành lạnh quay đầu nhìn bà ta, khí tức toàn thân phun trào như tu la ác quỷ làm cho tam lão phu nhân không khỏi tràn đầy sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nếu không có người chống đỡ sau lưng thì e rằng bà ta đã đặt mông ngồi bệt xuống đất rồi.

“Ngươi đang tìm chết!” Ánh mắt Đoan Mộc Thần sâm lãnh, sát khí lập loè, cắn răng nói.

Tam lão phu nhân chỉ cảm thấy quả tim bên ngực trái đập bình bình kịch liệt làm cho bà ta gần như không thở nổi, nhưng lại giống như có miếng gỗ cứu mạng trôi nổi trên người làm bà ta ảo giác rằng kể cả là Đoan Mộc Thần cũng không dám làm gì bà ta.

Bà ta dùng sức thở hổn hển mấy hơi, bờ môi rung rung nói: “Thần công tử, lão thân dẫu gì cũng là thứ mẫu của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn hãm hại thứ mẫu ư?”

Đúng rồi, miếng gỗ kia chính là cái này!

Ánh mắt Đoan Mộc Thần bỗng trở nên quỷ dị, cười lạnh nói: “Thứ mẫu? Chỉ là một thiếp thất đê tiện, bổn công tử gọi ngươi một tiếng di nương đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi ít ở đó được đằng chân lân đằng đầu cho rằng dùng cái danh thiếp thất của cha ta thì bổn công tử sẽ không động được đến ngươi, đừng quên bổn công tử mới là chủ, bối phận ngươi có cao nữa thì cũng chỉ là nô tài mà thôi!”

Sắc mặt tam lão phu nhân lập tức đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần sau đó quét qua Phượng Niệm, chợt cười lạnh nói: “Thần công tử chẳng lẽ ngươi muốn mang đứa con riêng này về Đoan Mộc gia nhận tổ quy tông?”

Bà ta mở miệng đóng miệng một chữ con riêng càng gợi lên sát ý trong lòng Đoan Mộc Thần, sau đó chỉ thấy hắn rút tay bóp chặt cổ bà ta xách ngược lên giống như túm cổ con gà con vịt nào đó.

Sau khi biết rõ Phượng Niệm là con trai Đoan Mộc Thần, trực giác bà ta cho rằng nó chỉ là con riêng, về phần vì sao cả người đầy quý phí phấn điêu ngọc mài như vậy ư? Tiềm thức bà ta quy chụp do nó kế thừa huyết mạch của Đoan Mộc Thần, phục sức tinh xảo quý giá cũng vì Đoan Mộc Thần coi trọng nó, dốc sức đền bù cho nó, rốt cuộc thì nó cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi.

Giờ phút này bị Đoan Mộc Thần bóp chặt cổ, khó thở làm bà ta lần đầu tiên cảm giác được cái chết cách gần mình như vậy, chút sợ hãi vừa rồi cũng trở thành sợ hãi vô tận, miệng mở to dùng sức hít thở, hai tay bám lấy tay Đoan Mộc Thần muốn giãy giụa thoát ra.

Giờ phút này, không có ai tiến lên cứu bà ta, thậm chí mở miệng nói giúp một câu hữu ích cũng không có, đám nha hoàn cháu dâu cháu gái của bà ta đều khiếp sợ thấp thỏm, co rúm không dám bước lên nửa bước.

Phượng Niệm đứng sau lưng Đoan Mộc Thần lẳng lặng nhìn, không hề sợ hãi trước vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo kia, so với đó thì cậu đã gặp vô số thứ đáng sợ hơn kìa, mới thế này thôi làm sao đủ khiến cậu sợ hãi chứ?

Nhưng trong mắt chợt loé lên, cậu bước ra khỏi bóng lưng Đoan Mộc Thần nói: “Bổn công tử chính là Thiếu chủ Phượng gia, mấy kẻ ti tiện các ngươi dám bất kính nhục mạ khinh nhờn bổn công tử, tội đáng chết vạn lần!”

Giọng nói trong vắt mang theo âm thanh trẻ con rơi vào tai mọi người lại mang tới chấn động không nhỏ, càng làm cho tam lão phu nhân đã nửa hôn mê chấn tỉnh trở lại, sau đó càng thêm hoảng sợ.

Phượng gia? Phượng gia nào? Chính là Phượng vương phủ ở thành Đông sao? Là Phượng gia có gã Phượng Lâu kia ư?

Làm sao có thể? Phượng gia kia không phải chỉ còn lại một mình Phượng Lâu sao? Hơn nữa còn là phế nhân không thể nối dõi tông đường!

Nhưng nếu không phải Phượng gia đó thì có thể là Phượng gia nào?

Đoan Mộc Thần hơi buông lỏng tay, quay đầu nhìn tiểu Phượng Niệm đứng bên cạnh hắn sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi gợi lên một nụ cười yếu ớt, bỏ đi vẻ u lãnh vừa rồi ôn nhu dễ gần nhìn câu nói: “Tiểu Niệm Niệm, con muốn xử lý bà già khốn kiếp dám can đảm xông tới mạo phạm nhục mạ con thế nào?”

“Đó là lão phu nhân của Đoan Mộc gia các ngươi, nên xử lý thế nào cũng là chuyện của Đoan Mộc gia, sau đó giao đãi lại cho Phượng gia ta, chứ liên quan gì đến tiểu Niệm nhà ta hả?”

Bỗng nhiên có một giọng nói từ phía sau bọn họ vang lên, hơi thở dốc và khàn khàn lộ ra chút hổn hển và nghiến răng, hai người nghe được giọng này đồng thời quay đầu, lập tức trông thấy Phượng Lâu áo đỏ tung bay hơi mất trật tự và chật vật, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Thần.

Bàn tay rũ xuống bên người nàng chợt vung lên sau đó phi thân lao vào đánh Đoan Mộc Thần, vừa ra tay chính là sát chiêu.

“Đoan Mộc Thần, ta giết ngươi!”

Đối mặt với một kích hung mãnh này Đoan Mộc Thần cũng không dám khinh thường, vội vàng ném tam lão phu nhân vướng víu qua một bên, đưa tay ngăn cản.

Hai người này thoáng cái đánh nhau túi bụi, tàn phá cả một vườn hoa trân quý.

Mà Tam lão phu nhân sau khi được thả ra rốt cuộc có thể hít thở dễ chịu hơn một chút, bà ta há mồm tham lam hít từng ngụm không khí mới mẹ, sau đó rầm một tiếng ngã xuống đất đầu váng mắt hoa, tiếng kêu đau đớn vang lên quả thật giống như xương cốt toàn thân đều nứt vỡ hết rồi.

Bà ta nghiêng đầu nhìn sang, không khỏi khẽ giật mình.

Bởi vì trước mắt bà ta xuất hiện một đôi giày nhỏ màu lam, đáy thêu hình phượng khiếu cửu thiên màu bạc, khi bà ta mở to mắt, chiếc giày nhẹ nhàng nâng lên sau đó nhẹ nhàng dẫm lên mặt bà, từng chút từng chút một nghiền xuống, càng lúc càng dùng sức.

Hình thêu phượng hoàng này trên dưới Đại Viêm ngoại trừ hoàng thất có thể sử dụng thì chỉ có Phượng gia mới có.

Đau đớn kịch liệt từ trên mặt truyền đến, một bên đế giày tinh xảo, một bên là mặt đất lát đá xanh thô cứng, hai bên đè ép làm cho bà ta đau đớn vô cùng, gần như muốn hôn mê rồi lại cố tình không ngất đi được.

Bà ta há mồm muốn kêu to nhưng vừa há miệng đã bị giẫm đạp mạnh hơn, lực giẫm mạnh tới mức ngoại trừ cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết thì bà ta không thể nói ra bất kỳ câu chữ nguyên vẹn nào.

Phượng Niệm cúi đầu nhìn Tam lão phu nhân dưới chân mình, sắc mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.