Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm




Người bị nhốt ngay chỗ lửa thiêu, sau đó bọn họ đều chạy ra quên mất ở đó còn thằng nhóc có thể dùng uy hiếp Phượng Lâu trợ giúp hắn đoạt quyền đánh địch?

Phượng Lâu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, bàn tay bóp cổ hắn thít chặt tới mức làm cho hắn khó thở trợn trắng mắt, sau đó lôi xềnh xệch hắn vọt về phía đại hoả thiêu đốt.

Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên đứng lên định ngăn cản Phượng Lâu nhưng không kịp.

Nơi đó thế lửa cuồn cuộn, cứ tuỳ tiện xông vào như thế chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?

Bên dưới đột nhiên ồn ào, có người đuổi theo Phượng Lâu định ngăn hắn lại cứu chủ tử mình về, có người thì phát hiện trên nóc nhà vẫn có người ẩn náu, nhao nhao rút kiếm bao vây phía dưới.

Quân Tu Nhiễm vừa bước ra một bước lại chợt thu về.

Hắn cũng không nhìn bọn thị vệ Bình vương phủ bao vây bên dưới mà thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Lâu, thấy hắn túm Quân Tu Nguyên phóng về phía đám cháy bỏ rơi một hàng thị vệ dài chạy theo ngăn cản sau lưng, Quân Tu Nguyên ở trên tay hắn giống như một con gà con vịt con không hề có sức phản kháng.

Nhị hoàng huynh của hắn trước nay biểu hiện không tốt nhưng thực ra tâm tư rất sâu, công phu cũng không hề kém cỏi, vậy mà bây giờ lại bị Phượng Lâu lôi xềnh xệch về phía đám cháy, có lẽ Phượng Lâu giỏi hơn hắn rất nhiều hoặc cũng có thể là hắn cố ý tỏ ra yếu thế để tìm cơ hội phản kích.

Phản kích ư?

Thị vệ bên dưới đã bắt đầu cài tên giương cung, nhắm ngay về phía hắn đang đứng.

Ánh lửa chọc trời, bọn họ nhìn thấy người trên nóc nhà nhưng lại bởi vì ánh lửa quá sáng khiến bọn họ không thấy rõ tướng tá người kia, ngay cả con mắt màu tím cũng bị ngọn lửa phủ thành màu đỏ rực, cho nên bọn họ cũng không biết người đứng trên nóc nhà chính là Tam điện hạ, nhưng bất kể là ai, giờ phút này vô thanh vô tức đứng sau lưng bọn họ thì chính là kẻ địch.

Cung chậm rãi kéo căng phát ra tiếng kít rất nhỏ, tựa như rền rĩ vì không chịu nổi lực kéo mạnh như vậy, đợi một khắc lực kéo kia buông ra nhất định sẽ phải dùng sức mạnh lớn hơn bắn ngược trở về!

Quân Tu Nhiễm vẫn đứng trên nóc nhà nhìn bóng lưng Phương Lâu, nhìn hắn kéo Quân Tu Nguyên vọt vào trong ngọn lửa.

Bọn thị vệ, nhóm nha hoàn và đám thê thiếp của Quân Tu Nguyên loạn thành một đoàn, tiếng la hét kinh hô ầm ĩ, ngay cả đám thị vị đang kéo cung ngắm bắn Quân Tu Nhiễm cũng không nhịn được quay đầu, thấy tình cảnh kia thì kinh ngạc vô cùng.

Nơi đó thế lửa mãnh liệt, mới vừa rồi còn nuốt chửng mấy tên đồng bọn của bọn họ, bị cuốn vào lại không thể thoát ra.

Chẳng biết ngọn lửa này rốt cuộc là ai phóng, phóng như thế nào, quả thật lan còn nhanh hơn những đám cháy bọn họ từng nhìn thấy.

Bằng không bọn họ cũng không phải trơ mắt ếch lên nhìn nó thiêu rụi hơn nửa cái vương phủ!

Nghe nói mấy cao thủ bên cạnh Vương gia đã đuổi theo kẻ phóng hoả đi ra ngoài rồi đến nay vẫn chưa trở về, cũng không biết tình hình cụ thể rốt cuộc ra sao.

Quân Tu Nhiễm đứng trên nóc nhà thấy Phượng Lâu rốt cuộc vẫn kéo Quân Tu Nguyên vọt vào trong đám chạy, ánh mắt hắn loé lên không biết suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên quay người phi về một hướng khác biến mất, đợi tới khi người bên dưới quay đầu nhìn lên nóc nhà thì đã không còn ai đứng đó nữa.

Mà Phượng Lâu lôi Quân Tu Nguyên vọt vào đám cháy cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn hắn một cái, cười lạnh, xung quanh là tiếng lửa cháy bập bùng và tiếng gỗ cháy tanh tách, giọng hắn nhẹ nhàng mà trực tiếp truyền vào lỗ tai Quân Tu Nguyên.

“Ngươi muốn ra vẻ yếu thế để bản vương không đề phòng rồi tìm cơ hội phản kích ư? Thật ra cho dù có đánh chính diện thì ngươi cũng không phải đối thủ của bản vương, đáng tiếc, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, hắn bỗng dưng ra tay nhanh như chớp điểm mấy đại huyệt trên người Quân Tu Nguyên nói: “Tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện cho con trai ta bình an vô sự, bằng không, ngươi chôn theo nó đi!”

Quân Tu Nguyên sắc mặt đại biến, giờ khắc này mặc kệ hắn dùng sức điều động nội tức trong kinh mạch thế nào thì đều như đá ném xuống biển, không dậy nổi chút gợn sóng.

Bên người đại hỏa thiêu đốt, cuối cùng hắn cũng cảm thấy nóng, nóng cực kỳ, giống như một giây sau sẽ nung chảy hắn hoà tan trong ngọn lửa này.

Hắn phẫn nộ trừng Phượng Lâu, gào thét quát: “Phượng Lâu, tên điên này! Ngươi lại dám động tay với bổn vương, lại dám bất kính với bổn vương như thế, cho dù ngươi là gia chủ Phượng gia thì phụ hoàng cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Ánh mắt Phượng Lâu sâm lãnh, kéo lấy hắn đi vào sâu hơn trong đám cháy, giọng nói hờ hững vang lên bên tai: “Ngươi sai rồi, cho dù ngươi là hoàng đế, có thể chôn cùng hậu nhân duy nhất của Phượng gia đó cũng là vinh hạnh của ngươi, nếu hoàng thượng biết rõ mọi chuyện sẽ chỉ trách ngươi không biết tốt xấu không phân nặng nhẹ âm hiểm độc ác, sau khi chết cũng sẽ cho ngươi chết yên ổn chứ sẽ không đụng tới Phượng gia ta đâu.”

Quân Tu Nguyên sững sờ, sau đó cười lạnh nói: “Bởi vì Phượng gia tương lai nhất định đã hết rồi.”

Bước chân Phượng Lâu không khỏi dừng lại, toàn thân cứng đờ rồi gật đầu đáp: “Ngươi nói không sai, nhưng đáng tiếc, ngươi bây giờ so ra còn kém hơn một Phượng gia sắp bị tiêu diệt. Cho nên để có thể tiếp tục cuộc đời vô liêm sỉ tham sống sợ chết của mình ngươi nên tranh thủ thời gian dẫn ta tới chỗ con ta, bằng không ta sẽ ném ngươi vào đống lửa, cho nó thiêu sống ngươi!”

Cho dù Quân Tu Nguyên tràn đầy phẫn hận ước gì tên nhãi ranh Phượng gia kia chết cháy rồi tốt nhất Phượng Lâu cũng bị thiêu chết ở chỗ này đi, nhưng bây giờ mạng hắn đang bị Phượng Lâu nắm giữ, hắn có hi vọng hai người kia chết thì cũng mong rằng ít nhất bọn họ sống sót khỏi đám cháy hôm nay. Bằng không tên điên Phượng Lâu này nhất định sẽ thật sự ném hắn vào ngọn lửa!

Phượng Lâu dựa theo Quân Tu Nguyên chỉ điểm đi xuyên thẳng vào trong đám cháy, hậu viện Bình vương phủ vốn xa hoa phú quý đã bị ngọn lửa vây quanh, thiêu cháy vô cùng thê thảm. Phượng Lâu đi len vào giữa, nín thở tránh hít phải khói đặc, kình khí bên trong phóng ra ngoài ngăn cản ngọn lửa bám vào người, nhưng chỉ một lát sau sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.

“Chỗ đó! Chỗ đó có mật thất, tiểu công tử chính là ở tạm nơi này!”

Quân Tu Nguyên đột nhiên thò tay chỉ về một chỗ lớn tiếng nói, sau khi nói hai câu hắn chợt im lặng, bởi vì nơi hắn đang chỉ có lẽ đã biến thành một đống tro tàn, lửa cũng nhỏ đi chỉ còn lốm đa lốm đốm.

Hắn như con vịt bị kẹt ở cổ giọng, duỗi dài cổ há miệng muốn kêu nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Ngay sau đó bỗng nhiên hắn cảm thấy lạnh, cái nóng quanh người có thể nướng cháy, nướng tới mức góc áo hắn đều co tròn lại cũng không thể làm giảm bớt cơn rét lạnh trong lòng, vì vậy hắn không nhịn được run lên bần bật, làm sao cũng không dừng lại được.

Nơi này đã bị đốt thành tro, trong mơ hồ hắn cảm thấy chỗ vài đốm lửa cuối cùng kia rụng xuống là mấy thi thế đen nám.

Trước mắt tối sầm, hắn hôn mê bất tỉnh.

Phượng Lâu giống như không phát hiện người bên cạnh đã hôn mê mà vẫn tiếp tục kéo lấy Quân Tu Nguyên từng bước một đi về hướng đó.

Còn có thể nhìn ra đây vốn là một tiểu viện nhưng bây giờ đã sụp xuống thành một đống, khắp nơi đều bị cháy đen, khói đặc cuồn cuộn, nhưng lửa đã gần như không còn.

Hắn nhìn sang mấy cỗ thi thế, ánh mắt chợt dừng lại, trống thấy trên mặt đất lộ ra một cửa động, gần cửa động còn có một thi thể đang cháy nằm đó, giữ nguyên tư thế cố vươn ra bên ngoài.

Phượng Lâu bước qua chỗ cái động kia, lại bỗng nhiên thu chân về.

Ở một hướng khác, giờ phút này đang có người cõng một đứa bé bảy tám tuổi trên lưng chạy khắp đầu đường cuối ngõ, cho đến khi thoát khỏi truy binh phía sau.

Trong bóng tối, đứa bé trên lưng hắn rõ ràng cảm nhận được y phục của hắn ướt sũng, mũi ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt ngoài ra còn đậm mùi máu tươi.

Cậu không khỏi nắm chặt hai tay, lại chậm rãi buông ra khẽ nói: “Thúc thúc, thúc thả ta xuống đi.”

Trả lời cậu là một tiếng xuỳ nhẹ, nói: “Ta vất vả lắm mới cứu được ngươi ra, nếu bây giờ thả ngươi xuống không phải toi công sao? Tối nay ta không ở nhà ngủ cho ngon lại vất vả đường xá xa xôi chạy tới đây làm cái gì? Ôm chặt, chúng lại đuổi theo rồi!”

Hắn đột nhiên tăng thêm tốc độ, lại đột ngột dừng lại, hành động đột ngột làm động tới vết thương khiến hắn hừ nhẹ một tiếng, thì ra con đường phía trước cũng bị bao vây rồi.

Hắn không nhìn được nguyền rủa một câu, sau đó buông cánh tay giữ thằng nhóc sau lưng, khẽ nói: “Ôm chặt!”

Nhóc con phía sau vô cùng ăn ý dùng hai chân quấn chặt lưng hắn, hai tay dùng sức vòng quanh cổ hắn, dán chặt trên lưng như thạch sùng.

Hắn rảnh hai tay càng có thể nhẹ nhõm đối địch.

Sau lưng có tiếng xé gió vang lên, trước mặt cũng có bóng người nhanh chóng tiếp cận, hắn và nhóc con trên lưng bị vây ở chính giữa, trước sau đều thụ địch.

Hắn đưa tay vòng một vòng bên hông mang theo tiếng xé gió, tia lửa mờ nhạt từ phía sau truyền đến, có thể nhìn thấy trong tay hắn loé lên một bóng đen sau đó cả người bay vụt lên không như giao long sấm sét, trực tiếp lao tới trước mặt nhóm người cản đường.

Chiến đấu, chưa chạm nhau đã bạo phát ra rồi.

Xa xa có tiếng kêu truyền đến, động tác vọt tới trước của hắn hơi dừng lại, chợt ngả người ra giống như hưởng ứng, ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài, âm thanh cao vút như sấm sét cuồn cuộn truyền ra xa.

“Không ổn rồi, hắn đang kêu gọi đồng bọn, mau chóng giải quyết!”

Trong đêm tối, đám người truy kích có kẻ kinh hô, gia tăng tốc độ đuổi theo nhanh chóng xử lý người này.

Hắn lại cười dài một tiếng, vung kiếm ngang nhiên vọt vào giữa đám đông, chỉ một thoáng sau tiếng đao kiếm leng keng, tiếng máu thịt tung toé, tiếng gào thét tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tiếng thân thể rơi xuống đất vang lên, hắn một mình giao thủ với sáu người, chém chết một người, trọng thương hai người.

“Quân Tu Nguyên hao tốn tinh lực cực lớn nuôi các ngươi, thì ra chỉ là một bầy phế vật!” Hắn lui về phía sau, đáp trên nóc nhà bên cạnh khinh thường cười nói.

Khinh miệt như vậy làm cho người đối diện giận dữ, gào lên: “Tiểu tử chớ có cuồng vọng!”

“Phi! Bổn công tử lại thích cuồng vọng đấy, nhưng các ngươi xứng không? Chỉ là một bầy phế vật, nhiều người như thế đuổi theo một mình bổn công tử cũng không đuổi kịp, ngược lại còn bị bổn công tử giết mấy người, bây giờ còn không biết xấu hổ kêu gào với bổn công tử.”

“Hừ! Đừng để ý tới hắn, tiểu tử này đang kéo dài thời gian đấy, mau tranh thủ thời gian giải quyết hắn rồi trở về phục mệnh (*) với vương gia.”

(*) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh

Vậy mà không mắc mưu, thật làm cho hắn cảm thấy thất vọng, nhưng quét mắt nhìn về hướng Bình vương phủ hắn lại không khỏi cười khẽ nói: “Các ngươi xác định chờ khi các ngươi trở về Bình vương phủ vẫn còn tồn tại sao?”

Nơi này cách Bình vương phủ khá xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa bên kia, từ đó thấy được thế lửa hung mãnh không giống bình thường.

Nói tới đây lại có tiếng xé gió vang lên, có người từ đằng xa bay vút tới nhảy vào vòng vây đứng hai bên trái phải bảo vệ hắn, một người trong đó nói: “Thuộc hạ đến chậm, chủ tử thứ tội.”

“Không chậm, đây là vừa kịp đấy được chưa?”

Hai người?

Đột nhiên có thêm hai người làm cho kẻ địch vốn định xông lên mau chóng giải quyết không khỏi chần chờ, hai bên giằng co cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Đối đầu với nhị điện hạ có lợi ích gì với ngươi hả?”

“Ồ? Các ngươi đuổi theo lâu như vậy mà đến bây giờ vẫn không nhận ra bổn công tử sao?” Dường như hắn cực kỳ kinh ngạc, sau đó nhảy dựng lên nói: “Là ta này là ta này, chẳng lẽ gần đây bổn công tử quá an phận thủ thường nên bị người ta quên mất ư?”

Hắn nhảy nhót trên nóc nhà, bên dưới lại im ắng không đáp, mái ngói yếu ớt không vì hắn giẫm đạp mà bị tổn thương mảy may.

Khi nhảy khuôn mặt hơi nghiêng vừa khéo bị ánh lửa xa xa chiếu rọi, cho dù chỉ là thoáng qua mông lung không rõ nhưng rốt cuộc vẫn có người nhận ra hắn, không khỏi biến sắc, nói: “Đoan Mộc Thần!”

“Ai nha, thì ra vẫn có người nhận ra bổn công tử.” Thần công tử cười hì hì rất vui vẻ, kiếm trong tay vung lên bay bổng nói, “Tránh ra, bổn công tử tha cho các ngươi tội chết.”

“Hừ! Đã sớm nghe nói Thần công tử của Đoan Mộc vương phủ cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì, hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Ý là không tránh hả?”

Thần công tử nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lành lạnh nói một chữ: “Giết!”

Lệnh vừa ra, hai tuỳ tùng bên cạnh không chút do dự xông về phía đối diện chém giết, còn Đoan Mộc Thần thì cõng nhóc con trên lưng phi về một hướng khác.

Hắn rất yên tâm giao cục diện phía sau cho hai thuộc hạ, chỉ chuyên tâm đối phó mấy người cản đường phía trước, thân như giao long mãnh hổ xông lên một cái liền chạy ra khỏi vòng vây mau chóng chui vào màn đêm.

Bốn phía càng lúc càng có nhiều người chạy về bên này, sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao phó thì tới đây hội họp cùng chủ tử, mở ra một con đường máu cho hắn!

Một đêm này không chỉ có Bình vương phủ vô cùng náo nhiệt mà tại bắc thành cũng có tiếng chém giết nổi lên tứ phía làm cư dân xung quanh kinh hãi không dám ngủ, nguyên một đám đóng chặt cửa sổ, giữa hè chui vào trong chăn lạnh run.

Mãi cho đến khi rạng sáng bọn họ mới cẩn thận mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy máu tươi dính đầy trên đất trên tường còn cả thi thể ngổn ngang, lập tức hoảng sợ vô cùng.

Đương nhiên những chuyện này dường như cũng không được Thần công tử bận tâm, hắn để thủ hạ giết gần hết bầy cao thủ truy đuổi hắn mà Quân Tu Nguyên nuôi dưỡng sau đó cõng tiểu công tử Phượng gia bồng bềnh đi xa.

“Thúc thúc, thúc bị thương rồi, trước hết nghỉ ngơi một chút đi.”

Phượng tiểu công tử nằm trên lưng Đoan Mộc Thần cảm giác rõ ràng thân thể hắn cứng ngắc lạnh như băng, hô hấp bên tai dồn dập, dưới ánh ban mai sắc mặt hắn tái nhợt như người chết.

Không hiểu sao cậu cảm thấy hơi sợ, nhận thấy bây giờ coi như đã tránh được truy kích, theo lý nên dừng lại nghỉ ngơi.

Cậu nằm trên lưng hắn suốt đêm, tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện xảy ra trong đêm này. Nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Thần, ánh mắt mang theo vài phần dò xét và tìm tòi nghiên cứu.

Thuộc hạ đuổi theo phía sau đưa tay đỡ lấy chủ tử đã hơi lung lay, có người còn ôm lấy Phượng tiểu công tử trên lưng hắn nói: “Chủ tử, chuyện đằng sau đã xử lý xong, ngài bôn ba đánh giết suốt một đêm, trước tiên tìm nơi nào nghỉ ngơi chữa thương đã.”

Đoan Mộc Thần lại quay người nhìn Phượng tiểu công tử được thuộc hạ ôm đi, thấy cậu bé như châu ngọc phát sáng còn xinh đẹp đáng yêu hơn tiểu cô nương giờ phút này cũng đang lẳng lặng nhìn mình, khoé miệng không khỏi ngoéo một cái.

“Cháu biết ta là ai không?”

“Biết rõ, thúc là Thần công tử Đoan Mộc vương phủ.”

“Còn gì nữa không?”

Cậu bé mấp máy miệng, chỉ nhìn hắn rồi lại không nói gì.

Chẳng biết tại sao Thần công tử lại cười rất sung sướng, đưa tay xoa xoa đầu cậu bé nói: “Bây giờ chúng ta làm quen lại nào, thúc tên là Đoan Mộc Thần đến từ Đoan Mộc vương phủ, không biết tiểu công tử có thể cho biết tên mình không?”

“Phượng Niệm, cháu tên là Phượng Niệm!”

“Ah, Tiểu Niệm Niệm.”

Mặt nhỏ của Phượng Niệm hơi méo đi, nói: “Thúc có thể gọi cháu là Phượng Niệm hoặc Tiểu Niệm.”

“Niệm Niệm.”

“…”

Lúc này Thần công tử mặt mày hớn hở, gọi xong thì quay người không biết từ chỗ nào lấy ra cái quạt xếp gần như vật bất ly thân, loạng choạng đi về phía trước.

Nhưng tư thế tiêu sái này của hắn còn chưa giữ được hai bước thì người đã nhoáng một cái chúi đầu ngã rầm xuống đất.

“Chủ tử!” Đám thuộc hạ kinh hãi vội vàng xông lên đỡ lấy hắn phòng ngữa hắn ngã sấp mặt, quay người cõng hắn lên lưng sau đó cả đám mau chóng biến mất khỏi đầu đường cái.

Sắc trời sáng trưng, một đêm ồn ào náo động đã hơi bình tĩnh lại khi mặt trời mọc, Đoan Mộc Điềm dưới ánh mặt trời chiếu vào từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình đã mơ màng ngủ thiếp từ lúc nào rồi.

Bên cạnh có tiếng lật sách rất nhỏ, nàng quay đầu liền gặp Quân Tu Nhiễm đang ngồi bên cạnh im im lặng lặng đọc sách, mà nàng giờ phút này đang gối lên đùi hắn.

Phát hiện nàng có động tĩnh, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng khẽ cười nói: “Dậy rồi?”

“Chàng trở về khi nào?”

“Ta dạo qua một vòng Bình vương phủ rồi lập tức quay lại. Vừa về đã thấy nàng dựa vào mép giường ngủ rồi, vốn định ôm nàng vào trong nhưng không nghĩ vừa đến gần nàng đã ôm chặt ta không thả.”

Nói xong, khóe miệng hắn mỉm cười có hơi ranh mãnh.

Nàng không khỏi quẫn bách, suy nghĩ một lát liền hỏi: “Hôm nay chàng không vào triều sao?”

“Ta xin phép nghỉ rồi.”

“Hả? Vì sao?”

“Còn không phải thấy nàng ngủ ngon như vậy, sợ đứng lên sẽ đánh thức nàng à?”

“…”

Bên ngoài chợt có tiếng ồn ào náo động, sau đó Phượng Lâu hổn hển từ bên ngoài vọt vào trong, căn bản không thèm nhìn hai vợ chồng đang thân mật trên giường, đôi mắt chăm chú lục soát cả phòng một lúc mới bực tức nói: “Đoan Mộc Thần đâu? Tên khốn kia chạy tới chỗ chết tiệt nào rồi hả?”