Quân Tu Nhiễm đột nhiên nhượng bộ khiến Quân Tu Nguyên và Lục công chúa cảm thấy vô cùng bất ngờ, ngoài bất ngờ ra còn nhiều thêm một chút thấp thỏm không yên, cảm thấy hẳn nên có âm mưu gì mới phải, bằng không làm sao Quân Tu Nhiễm có thể đột nhiên đổi giọng thả người, cứ như thế thả lục hoàng muội đi?
Có lẽ, chuyện hắn thật ra là con trai vị Hiền phi nương nương – công chúa Phù Phong Quốc bị đày vào lãnh cung hai mươi năm trước kia chẳng qua chỉ là đồn thổi, chân tướng vốn không phải như vậy?
Nhưng mặc kệ chân tướng rốt cuộc thế nào, chỉ cần có một tia nghi ngờ thì Quân Tu Nguyên cũng sẽ không bỏ qua.
Huống chi, chuyện này ai biết hắn đột nhiên hào phóng nhường đường như thế có phải là đang diễn trò hay không, mục đích là để mình cho rằng lục hoàng muội đang quấy rối hồ ngôn loạn ngữ mà thôi?
Rõ ràng ngay vừa rồi còn rút đao kiếm đe doạ không nhường nhịn chút nào đấy.
Bây giờ đột nhiên nhường đường là chuyện gì? Chẳng lẽ là đang phô trương thanh thế thôi?
Quân Tu Nguyên ngược lại không vội rời đi, hắn nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trên người hắn, nhưng hắn nhìn rất lâu mà vẫn không nhìn ra được gì.
Lục công chúa đang không ngừng giật góc áo của hắn, vội vàng muốn rời khỏi nơi khiến nàng cảm thấy toàn thân không thoải mái này, thoát ly khỏi ánh mắt đạm mạc đối diện kia. Cho dù nàng cũng không hiểu vì sao Tam hoàng huynh đột nhiên nhượng bộ, nhưng nàng không có gặp may, cũng không dám gặp may.
Nàng cảm thấy chuyện kia tuyệt đối là sự thật, tam hoàng huynh vốn không phải con trai của mẫu phi.
Cho dù mẫu phi ở ngay trong lãnh cung cách nàng không xa, nhưng nàng cũng không thể đích thân đi dò hỏi, thậm chí muốn gặp mặt cũng không thể. Cho nên nàng không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tam hoàng huynh lại trở thành con trai Hiền phi, cũng không biết thân phận tam hoàng huynh thay đổi sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế nào, nhưng nàng biết rõ, nếu chuyện này truyền ra ngoài khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tam hoàng huynh, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống yên thân đâu!
Nàng phải rời khỏi đây, mau chóng rời khỏi đây, rời đến nơi tam hoàng huynh không cách nào giết nàng diệt khẩu, sau đó đem việc này tuyên cáo thiên hạ!
Giờ phút này trong lòng Lục công chúa tràn đầy oán hận mà không có chỗ phát tiết, vì vậy chúng ngưng tụ tại ngực, điên cuồng khởi động.
Thậm chí nàng còn cảm thấy tất cả bất hạnh của mình đều bắt nguồn từ Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm, chính vì hai người kia làm hại Mộng Tuyền tỷ tỷ bị chém đầu, làm hại mẫu phi bị đày vào lãnh cung, làm hại Thành gia bị chém, làm hại nàng từ một công chúa được nuông chiều nhận ngàn vạn sủng ái lưu lạc biến thành một công chúa thất sủng ngay cả nô tài cũng dám bày sắc mặt với nàng.
Mấy ngày nay nàng nhận hết khổ sở, đó là khổ sở mà suốt mười ba năm cuộc đời nàng chưa từng gặp qua, từ cao nhất xuống thấp nhất, nội tâm nàng tràn ngập không cam lòng, chất chứa tích tụ uất ức và oán hận!
Vốn nàng cảm thấy nàng còn chút hi vọng đấy, bởi vì Tam hoàng huynh, cho dù gần đây hắn cũng không vui vẻ gì với nàng, nhưng tốt xấu cũng là huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra, nhất định hắn sẽ không bỏ mặc mình.
Nhưng bây giờ, tia hi vọng nhỏ nhoi cũng đã biến mất không thấy.
Ông trời thật không công bằng, lại muốn tra tấn nàng như thế! Nhưng dù vậy nàng cũng không muốn chết, chỉ cần nghĩ đến cái chết nàng liền sợ hãi tới mức cả người không nhịn được bắt đầu run lên.
Quân Tu Nguyên rốt cuộc cảm thấy đủ rồi, ánh mắt đảo qua hai người Tòng An và Thuận Tử, hắn vẫn rất hâm mộ mấy tên thuộc hạ bên người Tam đệ.
Sau đó hắn buông rèm xuống ngăn lại tầm mắt đối phương, đám thị vệ bên ngoài vẫn giữ nguyên đề phòng không dám buông lỏng, cưỡi ngựa đánh xe hộ vệ chủ tử và Lục công chúa, đi qua xe ngựa của Nghiêu vương phủ tiến về phía trước.
Quân Tu Nhiễm đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, sắc mặt bình tĩnh không dậy nổi chút gợn sóng, thật giống như người vừa đi không có bất cứ quan hệ gì với hắn, thậm chí căn bản không có người như vậy tồn tại.
Tòng An và Thuận Tử hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu vì sao chủ tử lại thả lục công chúa đi.
Tại sao Lục công chúa lại biết chuyện kia chứ?
Vô tình nghe được ở ngự hoa viên ư? Như vậy những người nghị luận chuyện này rốt cuộc là ai? Có ai khác biết chuyện này hay không?
Đương nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là nếu lục công chúa tuyên truyền việc này ra ngoài thì đúng là đại sự không ổn rồi.
Lấy tính cách của lục công chúa, nàng ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện tuyên cáo thiên hạ này.
Thuận Tử đảo tròn mắt, bỗng nhiên con mắt sáng ngời nói: “Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi chặn đường bọn họ, sau đó…”
Hắn xoè tay trước cổ, làm một động tác cắt ngang.
Hắn cảm thấy vừa rồi xung đột với Nhị điện hạ quả thật không tốt, nhưng âm thầm ra tay cũng không tệ chút nào.
Nhưng vừa nói xong đã nghe sau lưng truyền đến tiếng náo loạn gào thét.
Hắn khẽ giật mình, đột nhiên quay người.
Xe ngựa nhị điện hạ đã đi ra rẽ vào góc ngoặt phía trước, vì vậy đứng ở đây cũng không nhìn thấy tình huống bên kia. Nhưng nếu dùng tai có thể nghe được tiếng mũi tên xé không khí bay vút cắm phập vào xe, người, ngựa; tiếng người kêu ngựa hí và cả tiếng đao kiếm tấn công.
Bên kia giống như đã loạn thành một đoàn trong chớp mắt.
Quân Tu Nhiễm chợt nhoẻn miệng cười đến sung sướng.
Đoan Mộc Điềm thò tay buông rèm, hờ hững nói: “Đi đường vòng hồi phủ!”
Thuận Tử quay đầu đối mắt nhìn Tòng An.
Ai nha nha, đi phía trước không đến nửa khắc là có thể về Nghiêu vương phủ rồi, sao đột nhiên lại muốn đi đường vòng? Vậy cũng phải vòng rất nhiều đường đấy.
Không biết khúc cua phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thật muốn lái xe ngựa thẳng tiến đi qua quá!
Hai người thần sắc giống nhau, rung đùi đắc ý vui rạo rực nhảy lên xe ngựa ngồi xuống, thay đổi hướng xe theo hẻm đi đường vòng.
Đợi bọn họ đi đường vòng về đến Nghiêu vương phủ, không bao lâu sau Bạch Phong đã hiện ra trước mặt bọn họ nói: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ không ngăn cản được Nhị điện hạ mang Lục công chúa rời đi.”
Đoan Mộc Điềm ngồi bên cạnh nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn về nam nhân bên cạnh mình.
Sắc mặt của hắn như thường, cũng không vì Quân Tu Nguyên và Lục công chúa bình yên rời đi mà có vẻ lo lắng bất mãn, sờ sờ cằm nhẹ nhàng cười nói: “Đã chạy thì thôi, ngươi cũng vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Bạch Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy làm sao chủ tử còn có thể thản nhiên như thế?
Hắn không nghĩ ra vì vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, hành lễ lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, con mắt loé sáng như có điều suy nghĩ.
Quân Tu Nhiễm cũng xoay đầu nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng như vậy không khỏi mỉm cười, thò tay nắm tay nàng nói: “Đang nghĩ gì thế?”
“Ta nghĩ, vì sao đến giờ chàng vẫn có thể bình thản ung dung như vậy, không chút nào lo lắng lục công chúa biết được chuyện kia. Bây giờ nàng ta bị nhị điện hạ mang đi rồi, sau này bất luận chuyện tiến triển thế nào thì cũng sẽ bất lợi cho chàng.”
“Vậy nàng cảm thấy sao?”
“Để ta nghĩ xem.”
Việc này phải nghĩ rất lâu, đến cuối cùng nàng vẫn không cho hắn đáp án, nhưng xem dáng vẻ nàng dường như cũng không có gì lo lắng.
Mọi chuyện giống như chỉ đang vui đùa, hoặc là hai vợ chồng lơ đãng nói chuyện phiếm, nói xong rồi cũng không tiếp tục để ý tới nữa, còn rất nhiều chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của bọn họ đây này.
Thời gian sau đó rất bình thản, mãi cho đến ngày hôm sau sau khi Quân Tu Nhiễm vào triều sớm trở về.
Từ lần đi cầu phúc ở Lăng Vân Tự, Đoan Mộc Điềm lại lập tức khôi phục cuộc sống ru rú trong nhà, cho dù có việc cũng là đến Nghiêu vương phủ tìm nàng, hoặc trực tiếp để mọi người tuỳ cơ ứng biến.
Trải qua nhiều năm, nàng cũng không thường xuyên đến kinh thành, việc làm ăn bên này còn không phải vẫn xử lý ngay ngắn rõ ràng ư? Cho nên nàng cực kì yên tâm với người bên dưới, hơn nữa bọn họ cũng biết bây giờ thân thể nàng nặng nề, ngay cả Bình nhi cô nương thường ngày thích đến quấy rầy nàng cũng dằn xuống nội tâm rục rịch, tận lực tự mình giải quyết mọi chuyện.
Sáng sớm Quân Tu Nhiễm vào triều, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm đành lật xem sổ sách trong vương phủ, đảo mắt đã đến giờ Tỵ, Nguyên Hương kịp thời dâng điểm tâm cho nàng ăn.
Gần đây nàng một ngày phải ăn bảy bữa mới không cảm thấy đói, các loại món ngon đều không cự tuyệt, bên cạnh, trong tay chưa từng thiếu đồ ăn vặt, vì vậy dáng người cũng giống như cái bụng dần dần trở nên mượt mà rồi.
Tuy vậy, người bên cạnh vẫn nói nàng quá gầy, cần ăn nhiều hơn, ăn nhiều ăn nhiều hơn nữa!
Điều này khiến cho nàng không khỏi cảm thấy áp lực lớn như núi.
Tựa như lúc này, trước mặt nàng bày một bàn đồ ăn, sắc hương vị đều đủ, đa dạng cái gì cần có đều có. Đây là điểm tâm buổi sáng chỉ dành cho một mình nàng hưởng dụng đấy.
Nàng giơ chiếc đũa không biết xuống tay từ đầu, cả bàn tràn ngập món ngon thật sự là nhìn thôi cũng đủ sợ hãi, sau khi nàng nhai kỹ nuốt chậm từ từ ăn uống no đủ, ngẩng đầu lên đã thấy đồ ăn trên bàn cũng không còn thừa mấy rồi.
Đoan Mộc Điềm không khỏi ngẩn ngơ, sau đó thở dài một tiếng.
Nàng thật không biết thì ra mình có thể ăn như vậy, quả thật đúng là thùng cơm mà!
Sờ sờ miếng thịt mới phì ra trên cánh tay, ngón tay búp măng nay đã tròn thêm một vòng thoạt nhìn béo múp míp, nắm tay cũng mũm mĩm mềm mại, nàng không khỏi có hơi xoắn xuýt, lần đầy tiên mãnh liệt rối rắm vấn đề dáng người.
“Quận chúa, ngài làm sao vậy?”
Nguyên Hương đứng bên cạnh nhìn không hiểu lắm, làm sao đang yên đang lành quận chúa lại đột nhiên không vui rồi?
Nàng kéo tay áo xuống che khuất thịt mỡ trên cánh tay, khẽ lẩm bẩm: “Gần đây mập ra nhiều.”
Nguyên Hương nháy mắt mấy cái càng không hiểu gì, lúc này Cẩm Tú lại mở miệng nói: “Quận chúa bây giờ nhìn càng phát ra vẻ tôn quý ung dung, không biết đẹp thế nào đâu.”
“Thật không?” Nàng cách ống tay áo nhéo nhéo cánh tay.
Gần đây thật sự béo lên, béo lên nhiều lắm.
Nguyên Hương dường như vừa kịp phản ứng, vội vàng gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi, nô tì cũng cảm thấy trước kia quận chúa quá gầy, như bây giờ là vừa đẹp.”
“Ý các ngươi nói là, ta xác thực mập, còn mập lên rất nhiều, đúng không?”
“Không có, chỉ một chút thôi, hơn nữa em nghe nói đợi sinh tiểu chủ tử xong bình thường đều sẽ gầy trở lại.” Nha đầu kia đúng là không hề che giấu tâm tư, thể hiện tiếc nuối vô vàn khi quận chúa gầy trở lại.
Quận chúa mượt mà một chút rất đẹp, nhìn thôi cũng cảm thấy thân thiết dịu dàng đây này.
Hơn nữa… Hơn nữa hình như Vương gia cũng rất thích đấy, gần đây luôn thấy hắn thi thoảng lại niết tay quận chúa, dáng vẻ rất vui mừng.
Ánh mắt Nguyên Hương bay rồi lại bay không biết nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt chợt đỏ ửng.
Đoan Mộc Điềm không khỏi kỳ quái nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nha đầu kia tuổi không còn nhỏ, thi thoảng tư xuân cũng là chuyện bình thường.
Ngay khi nàng đang nhàm chán muốn đùa giỡn một chút thì có người vội vã tiến đến, dừng lại trước cửa nói: “Vương phi, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Sắc mặt Đoan Mộc Điềm lập tức lay động, “Vào đi!”
Người đi vào là Bạch Phong, khuôn mặt vốn không biểu cảm càng phát ra khí lạnh, sau khi được vương phi cho phép hắn tiến vào phòng khom mình hành lễ, nói: “Thuộc hạ tuân theo mệnh lệnh chủ tử, trở về bẩm báo cho Vương phi.”
“Trong triều có biến cố gì sao? Hay nói đúng hơn là Nhị điện hạ đem chuyện Tu Nhiễm là con trai Hiền phi ra nói trước triều?”
Nàng có thể nghĩ đến, trước mắt chuyện nghiêm trọng nhất có thể xảy ra cùng lắm cũng chỉ có chuyện này thôi.
Bạch Phong nghe vậy gật đầu, nói: “Vương phi minh giám, hôm nay trên triều nhị điện hạ đã mang việc này cùng với chuyện hôm qua lục công chúa dến chất vấn chủ tử xong thiếu chút nữa bị chủ tử nhốt lại thậm chí định diệt khẩu bẩm báo lên Hoàng thượng, chư vị đại thần trong triều ai nấy đều xôn xao tranh chấp khắp nơi.”
“Tu Nhiễm nói thế nào?”
“Chủ tử không nói gì, chỉ bảo thuộc hạ hồi phủ bẩm báo chuyện này cho vương phi.”
“A?” Đoan Mộc Điềm không khỏi giật mình, giống như đã mờ mờ hiểu được hắn định làm gì nhưng vẫn không cách nào xác nhận. Sau khi suy nghĩ một hồi nàng nói thêm: “Ngươi mang chuyện ngươi chứng kiến trong cung hôm nay kể lại tỉ mỉ cho ta nghe.”
Quay lại hai canh giờ trước, trên triều điện hoàng cung, hôm nay là ngày đầu tiên vào triều sau ngày cầu phúc, quốc sự đọng lại sau ba ngày tất nhiên nhiều hơn bình thường rất nhiều, các nhóm đại thần của tất cả ti chức liên tục bẩm tấu sự vụ quan trọng cho Hoàng thượng.
Bầu không khí coi như hoà thuận, gần đây trong Đại Viêm cũng không xảy ra thiên tai nhân hoạ gì lớn, việc cần xử lý đều là những sự vụ thường ngày, ví dụ như xây dựng công trình, thuế má lao dịch, ví dụ như điển lễ sau ngày cầu phúc, rồi tài chính quốc khố, một ít vụ án trọng đại trong hình ngục, tất cả đều bẩm báo tường tận mời hoàng thượng định đoạt.
Nhưng đúng lúc này, Nhị hoàng tử đột nhiên đứng dậy.
Chứng kiến động tác của hắn, Quân Tu Nhiễm im lặng nãy giờ không khỏi nhìn một cái, đuôi mày nhếch nhẹ.
Sau đó chỉ nghe hắn nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, hôm qua khi nhi thần từ Lăng Vân Tự trở về kinh vô tình gặp được lục hoàng muội, từ miệng hoàng muội biết được một chuyện rất nghiêm trọng nhưng lại không cách nào phân biệt thật giả, không biết có nên nói cho phụ hoàng nghe hay không.”
Quân hoàng đế nghe vậy lại không dấu vết liếc sang Quân Tu Nhiễm, sau đó mới lên tiếng: “Hôm qua trẫm cũng nghe nói trên đường ngươi hồi phủ gặp phải ám sát, trẫm thật lo lắng, hôm nay thấy tinh thần ngươi vẫn tốt, cũng không bị thương thì yên lòng rồi. Chuyện ngươi muốn nói chẳng lẽ có liên quan tới chuyện hôm qua?”
Quân Tu Nguyên sửng sốt xuống, vội đáp: “Vâng, hôm qua sau khi nhi thần hồi kinh, lúc đi ngang qua phụ cận vương phủ của tam đệ không ngờ lại nhìn thấy Lục hoàng muội đang tìm tam đệ chất vấn một chuyện không biết thật hay giả, bị người của tam đệ bắt lại tính mang đến Nghiêu vương phủ cấm túc, nhi thần trùng hợp đi qua nên được lục hoàng muội cầu cứu.”
Lời này vừa nói ra, các chư vị đại thần trên triều đình đều không khỏi ngạc nhiên, nhao nhao thay đổi ánh mắt nhìn về phía Quân Tu Nhiễm.
Lục công chúa nghe được chuyện gì mà lại khiến tam điện hạ không tiếc động thủ với nàng, mang nàng đi cấm túc?
Quân hoàng đế nghe xong lại nhìn Quân Tu Nhiễm, ngưng thần hỏi: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Không nhìn ra rốt cuộc tâm tư của ông thế nào, kỳ thật cũng không dám ngẩng đầu quan sát sắc mặt phụ hoàng, Quân Tu Nguyên dừng một lúc sau đành tiếp tục nói: “Nhi thần hỏi thăm nguyên do, Tam đệ chỉ nói là lục hoàng muội đang cố tình gây sự, mới chỉ khiển trách nàng vài câu nàng liền nháo loạn không ngừng.”
Chư đại thần nghe vậy mặc dù không dám gật đầu biểu thị đồng ý, nhưng thần thái trong mắt lại tỏ vẻ vô cùng đồng tình.
Lục công chúa kiêu căng ngang ngược, thiên hạ biết!
Đương nhiên thứ Quân Tu Nguyên muốn biểu đạt tuyệt đối không phải ý này, hắn nói thêm: “Nhưng sau khi tam đệ nói ra lý do lại thấy lục hoàng muội sắc mặt kinh hoàng tái nhợt bỏ rơi một gã thị vệ đứng bên cạnh chạy về phía nhi thần nói mọi chuyện không như những gì tam đệ nói, mà là nàng biết chuyện tam đệ căn bản không phải do Đức phi nương nương sinh ra, mẫu phi hắn thật ra là….”
Nói đến đây hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, thấy sắc mặt phụ hoàng như thường song hắn vẫn đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục nói: “Nói mẫu phi Tam đệ thật ra chính là Hiền phi nương nương bị đày vào lãnh cung hai mươi năm trước. Bởi vì lục hoàng muội biết chuyện này cho nên mới bị tam đệ hãm hại.”
Trên điện chợt trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu ầm ầm náo động.
Cái gì? Tam điện hạ chính là con trai Hiền Phi nương nương? Chuyện này… Chuyện này làm sao có thể?
Quân Tu Nguyên dường như còn ngại chưa đủ, bỏ thêm vài câu: “Mặc dù nhi thần cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng được, nhưng thấy thần sắc lục hoàng muội rất sợ hãi không giống như bị uỷ khuất rồi làm càn mà giống như gặp phải nguy hiểm nên hoảng sợ, bởi vậy muốn mang lục hoàng muội rời đi, về quý phủ của nhi thần hoặc tiễn nàng hồi cung nhưng lại bị tam đệ ngăn cản, mãi sau đó mới thả chúng con rời khỏi, song vừa chuyển mình chúng con đã bị mai phục ám sát.”
“Nhi thần cũng không cách nào phân biệt việc này là thật hay giả, nhưng cảm thấy bất kể thế nào cũng nên bẩm báo cho phụ hoàng biết, kính xin phụ hoàng chủ trì công đạo!”
Những lời này nói rất có lý làm cho người ta muốn không tin cũng khó. Nhất thời, trên điện lại rần rần, nhóm đại thần túm năm tụm ba nhao nhao bàn tán, ánh mắt nhìn Quân Tu Nhiễm cũng có thêm vài phần khác lạ.
Quân hoàng đế phía trên nhíu nhíu mày rồi quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm, hỏi: “Tu Nhiễm, con có lời nào muốn nói không?”
Đồng loạt, tất cả ánh mắt trong điện toàn bộ rơi xuống người tam điện hạ, thấy sắc mặt tam điện hạ vẫn bình thản lạnh nhạt giống như chuyện nhị điện hạ vừa kể không hề có liên quan gì tới hắn.
Nghe được phụ hoàng hỏi, Quân Tu Nhiễm không nhanh không chậm bước ra một bước, khom người nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, về chuyện nhị hoàng huynh nói nhi thần cũng vừa biết được từ miệng lục hoàng muội hôm qua, cũng không cách nào phân biệt rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng mặc kệ thật hay giả thì chuyện này cũng không thể nói linh tinh được, với tính tình của lục muội, nhi thần thật sự khó mà cam đoan nàng có thể giữ kín như bưng nên mới muốn dẫn nàng về vương phủ trước sau đó tiến cung bẩm báo phụ hoàng, lại không ngờ nàng hiểu lầm nhi thần, sau đó mới xảy ra những chuyện nhị hoàng huynh vừa nói kia. Về phần nhị hoàng huynh gặp ám sát, nhi thần quả thật bị oan, lúc ấy bên cạnh nhi thần chỉ có hai gã thị vệ, cũng không đứng nói chuyện quá lâu với nhị hoàng huynh, làm sao có thể bày ra mai phục? Nếu có thể bố trí mai phục trong thời gian ngắn ngủi như thế thì còn không bằng trực tiếp cho bọn họ lộ diện đi, dù sao nhị hoàng huynh cũng sẽ hoài nghi lên người nhi thần.”
Lời này nói không sai, bất kể chuyện thật hay giả thì bản thân tam điện hạ hẳn cũng không biết việc này mới phải.
Nhưng nếu đây là thật thì cũng quá…
Trong mắt Quân hoàng đế khá cổ quái, cứ nhìn Quân Tu Nhiễm như vậy, hỏi: “Vậy con cảm thấy sao?”
Đại điện đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn, sao Hoàng Thượng lại hỏi như vậy?
Dường như Quân Tu Nhiễm cũng run lên, cúi đầu trầm tư rồi đáp: “Nói thật, nhi thần ngược lại hi vọng chuyện này là… thật.”
Đại điện vừa yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, có đại thần đã không nhịn được muốn nhắc nhở Tam điện hạ gì đó, nhưng tam điện hạ coi nhưng không thấy bọn họ ám chỉ, vẫn kính cẩn nhìn về phía hoàng thượng, chậm rãi nói tiếp: “Nếu là thật, nhi thần còn có thể chờ mong một chút dịu dàng của mẫu thân, cho nên nếu có thể lựa chọn, nhi thân thực hi vọng đây là sự thật.”
Chúng đám đại thần hai mặt nhìn nhau, ánh mắt quân hoàng đế hơi lóe lên một cái, nói: “Cớ gì nói vậy?”
Hắn đưa tay sờ lên mắt mình cười khổ một tiếng: “Bởi vì đôi mắt không giống người thường này mà nhi thần từng bị người ta cho là yêu ma chuyển thế, là điềm gở nhận hết xa lách sỉ nhục, ngay cả mẫu phi cũng rút dao đâm xuyên qua ngực nhi thần khi nhi thần mới ba tuổi. May phúc mạng lớn tránh được một kiếp thoát chết, vài năm sau đó mẫu phi chưa từng quan tâm nhi thần, giống như đẻ ra đứa con trai này là bi kịch lớn nhất cuộc đời bà, mãi đến sinh nhật bảy tuổi, bà bỗng nhiên nói muốn dẫn nhi thần xuất cung mừng sinh nhật, sau đó lại tự tay đẩy nhi thần vào vực sâu, khiến nhi thần trải qua ba năm cực khổ sống không bằng chết.”
Hắn nói rất êm tai, ngữ khí bằng phẳng giống như đang kể chuyện của người khác, nhưng mê mang nhàn nhạt giấu trong đó làm người ta nghe mà không tự chủ được run sợ, nhất là nội dung hắn nói càng khiến vô số người kinh hãi không thôi, đại điện lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, đáy mắt buồn rầu, thì thào nói: “Một lần nữa trở về kinh thành, điều con nhìn thấy không phải mẫu phi kinh hỉ vạn phần như người ta đồn đại, bà nhìn thấy con chỉ có kinh hãi chứ không hề vui mừng. Mười năm sau đó, bà chỉ coi con như đồ chơi khống chế trong lòng bàn tay, chưa từng có nửa điểm quan tâm của mẫu thân, cho nên nếu chuyện nhi thần là con trai của Hiền phi nương nương là sự thật thì nhi thần cảm thấy vô cùng hân hoan.”