Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu




Cuối cùng Ninh Thanh cũng về nhà, ngoài dự kiến của nàng là không nghe được bất kì lời đồn bất lợi nào, ngược lại có rất nhiều người tán dương công tích năm đó của nàng.

Điều này khiến nàng không khỏi kinh ngạc, không phải nàng cảm thấy dân chúng vốn lạnh bạc mà chỉ nghĩ rằng thế nhân đều nước chảy bèo trôi, người trong triều nhất định không muốn thấy nàng bình yên hồi kinh, chắc chắn sẽ châm ngòi thổi gió, dân chúng một khi bị kí.ch thích nhất định sẽ ào ào lên bất kể làm gì cũng đều là sai.

Song, nàng mau chóng hiểu được chuyện rốt cuộc là do đâu.

Bởi vì con gái của nàng.

Điều này làm nàng vừa kinh ngạc, vừa thoải mái. Chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng hạnh phúc, cẩn thận nghe người bên cạnh kể tất cả hành động của Điềm Điềm khi trước, sắc mặt nàng càng thêm dịu dàng, chút tái nhợt cũng bởi vậy mà nhiều thêm vài phần ánh sáng.

Đoan Mộc Điềm lại chỉ  ngồi bên cúi đầu thêu hoa, thần sắc hờ hững ánh mắt trong trẻo, giống như không nghe được hai người nói chuyện.

Mẫu thân trở về vài ngày nay nàng vẫn ở Đoan Mộc vương phủ, xem như làm bạn với mẫu thân, đối với chuyện này, Quân Tu Nhiễm đương nhiên sẽ không và cũng không thể có ý kiến, hơn nữa chính bản thân hắn cũng ở lì chỗ này không đi.

Giờ phút này Ninh Thanh quay đầu nhìn nàng, trước mắt ôn nhu từ ái.

Đây là con gái của nàng, năm đó phân ly con gái vừa ra đời, giờ gặp lại con bé đã sắp làm mẫu thân, hơn nữa còn vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, chém bụi gai dẹp phẳng đường đón mình về.

Nghĩ vậy, Ninh Thanh không khỏi chua xót, thêm vào đó là vui mừng.

Đưa tay nhéo nhéo đồ lót mà Điềm Điềm đang thêu, nói: “Không ngờ tay nghề Điềm Điềm lại tốt như vậy, quả thật làm mẹ ngạc nhiên đó.”

Kỳ thật lúc trước nàng không hề nghĩ đến Điềm Điềm sẽ biết làm những thứ đồ nữ công gia chánh này, dù sao xem tính tình con bé lạnh lung quyết đoán lại hung hãn, một thân võ công xuất thần nhập hóa nhất định phải khổ luyện nhiều năm, cô nương như thế sao có thể vùi đầu thêu thùa may vá cho được?

Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nói: “Năm đó con, ca ca và phụ thân ở thôn Tam Thạch, cuộc sống nghèo túng không thuê được thợ may, lại không ai hỗ trợ nên con đành đi nhờ phụ nhân giỏi nữ hồng trong thôn chỉ bảo, phát hiện việc thêu thùa này cũng không phải khó lắm.”

Lời nàng nói rất bình tĩnh, nhưng lại làm hốc mắt Ninh Thanh ửng đỏ, vô cùng đau lòng không ức chế được đưa tay xoa đầu nàng nói: “Bao năm như vậy, các con đều chịu khổ rồi.”

“Không khổ!” Đoan Mộc Điềm lại lắc đầu, nói, “Trong sơn thôn tuy không phồn hoa như kinh thành, nhưng lại rất thanh bình, cả ngày chỉ quan tâm cơm no áo mặc, mấy chuyện đấu đá quan trường không bao giờ có, nhiều nhất chỉ là ít chuyện vặn quê nhà thôi, thi thoảng thêm chút chuyện râu ria không đáng kể tới.”

Ninh Thanh nghe đến thất thần, đợi hoàn hồn liền nói: “Điềm Điềm kể cho mẹ nghe chuyện các con lúc trước ở thôn Tam Thạch có được không?”

“Được!”

Nàng buông việc trong tay, vui vẻ đáp ứng mẫu thân, lần lượt kể lại các chuyện xảy ra lúc trước.

Tính nàng tuy lạnh nhạt, ngày thường cũng ít biểu hiện tình cảm ra mặt nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nặng nề, khi kể chuyện lại giống như đang kể chuyện xưa phấn khích tuyệt luân, ngữ khí bình thản như dòng nước chảy xuôi, chảy vào lòng người, làm người nghe nghe mà an tĩnh, chỉ muốn lẳng lặng lắng nghe.

Ninh Thanh im lặng nghe, càng nghe càng đau lòng.

Việc này Đoan Mộc Tranh chưa từng kể cho nàng, mỗi khi nàng hỏi chuyện năm xưa, hắn chỉ qua loa đại khái, bây giờ nghe con gái nói tường tận mới biết bọn họ đã chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.

Đoan Mộc Điềm ở Đoan Mộc vương phủ làm bạn cùng mẫu thân vài ngày liền trở về Nghiêu vương phủ, lúc này đây chợt nghe nói ca ca cũng đang từ Dịch thành trở về, bên cạnh còn có Vinh đại tiểu thư.

Tuy rằng sinh lễ còn chưa chuẩn bị xong, nhưng hắn đã tới Dịch Thành tìm Vinh Vương gia đính thân rồi, một khi đính thân thì Vinh đại tiểu thư cũng hơn phân nửa trở thành người Đoan Mộc vương phủ, cùng nhau trở về kinh thành thăm Ninh Thanh là chuyện đương nhiên.

Trải qua nhiều chuyện nhốn nháo, bây giờ rốt cuộc bình ổn lại, hiện chỉ còn duy nhất một việc mà thôi, nhưng việc này lại không gấp được, mặc dù biết thứ đó ở đâu, nhưng cũng không phải muốn lấy là có thể lấy được liền.

Cũng may Quân Tu Nhiễm bây giờ vẫn có thể áp chế được độc tố, không đến mức vội vàng.

Đoan Mộc Điềm ở Nghiêu vương phủ nội im lặng qua ngày, miễn cưỡng coi như ăn ngủ ngủ ăn, mặc dù có chuyện gì nàng đều chỉ cần mở miệng, thi thoảng sẽ đi Đoan Mộc vương phủ thăm viếng, hoặc ra ngoài đường đi dạo, nhất là sau khi Vinh đại tiểu thư trở về kinh thành, cuộc sống của nàng càng trở nên náo nhiệt.

Về chuyện trong triều, thật ra không cần nàng quan tâm, tất cả đã có Quân Tu Nhiễm một tay xử lý.

“Ta phát hiện, ta thật sự là hiền thê lương mẫu chuẩn mực.” Đoan Mộc Điềm ngồi ở lương đình, chống má xem phong cảnh bên ngoài, khóe miệng cười khẽ, thản nhiên… hoặc có thể nói là vô liêm sỉ nói.

Vinh đại tiểu thư ở bên ngoài nghe vậy nhất thời lảo đảo một cái, gần như ngã sấp vào trong ao, khóe miệng giật giật, quay đầu liếc về phía nàng.

“Hiền thê lương mẫu? Muội đang nói ai?” Đại tiểu thư nhìn qua, ánh mắt giống như đang nhìn con quái thú tuyệt thế nào đó thậm chí còn không có ở trong truyền thuyết.

Đoan Mộc Điềm khe khẽ thở dài, điều chỉnh tư thế duỗi tay vuốt bụng, cảm thấy thật sự có chút không thoải mái, hơn nữa thời tiết cũng càng ngày nàng nóng nực, thân thể ngày càng nặng thật khiến nàng không thể cảm thấy thoải mái được, hơn nữa gần đây cứ buổi tối liền khó chịu, nằm tư thế nào cũng không ổn.

Hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt nhìn quái thú của Vinh đại tiểu thư, nàng thở dài: “Nơi này ngoài tỷ ra chỉ còn ta, tuy tỷ và ca ca ta đã có hôn ước, nhưng vẫn chưa thể tính là thê được, thế thì cái ta nói đương nhiên chỉ có thể ám chỉ ta rồi.”

Vinh Cầm Tĩnh vuốt cằm kề sát tới, nhìn chằm chằm nàng giống như muốn từ trên người nàng nhìn ra cái điểm gọi là hiền thê lương mẫu, nàng lắc đầu nói: “Sao ta lại không nhìn ra? Muội xác định muội hiểu câu hiền thê lương mẫu là có ý gì chứ?”

“Ngoan ngoãn ở nhà, không gây sự, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tất cả đều xoay chung quanh phu quân và đứa nhỏ.”

Vinh đại tiểu thư nhất thời ngẩn ngơ, nàng định nghĩ hiền thê lương mẫu là đây ư?

Có điều, hình như nghe cũng có lý.

Vinh Cầm Tĩnh trầm tư, đành gật đầu nói: “Nếu quả thật ấn theo muội nói thì đúng là có chút như vậy đấy!”

Còn không phải à? Gần nhất vị quận chúa đại nhân, Vương phi nương nương này quả thật quá ngoan, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới đấy, thật đúng là tất cả đều quay chung quanh phu quanh và đứa nhỏ trong bụng nàng còn gì.

Nhưng tại sao nàng cứ cảm thấy bốn chữ hiền thê lương mẫu này dùng trên người nàng liền biến mùi như thế nhỉ?

Đoan Mộc Điềm mỉm cười, lại khẽ cựa mình, nhìn Vinh Cầm Tĩnh nói: “Đại tiểu thư, hôn kỳ của tỷ và ca ca đã định chưa?”

“Ta không rõ lắm.”

“Tỷ không rõ?”

“Chuyện này đâu phải do ta quyết định, đúng không?” Nàng lắc lắc tay, có chút hào phòng không hề có vẻ thái độ nhăn nhó đỏng đảnh gì, sau đó bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, liếc ngang Đoan Mộc Điềm nói, “Bé cưng à, muội hẳn nên gọi là là đại tẩu nha!”

Đúng thật là không chút e lệ nhăn nhó gì!

Đoan Mộc Điềm thần sắc như thường, trực tiếp mặc kệ đại tiểu thư, chuyển tầm mắt tiếp tục xem phong cảnh bên ngoài lương đình, thản nhiên nói: “Còn không phải là chưa thành thân sao hả?”

“Ai biết cái đại tẩu tương lai vừa đính thân này có trở thành thật hay không chứ?” Có người từ bên ngoài đi vào, một thân nguyệt sắc cẩm bào, phong tư liễm diễm, chính là tam điện hạ.

Lời hắn nói làm Vinh Cầm Tĩnh sửng sốt, sau đó chậm rãi nheo mắt, không chút e dè nhìn hắn chằm chằm.

Tam điện hạ lại làm như không thấy, lập tức đi đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, nhìn kĩ sắc mặt nàng, thấy hồng hào khỏe mạnh, cũng không có vẻ mệt mỏi gì, lúc này mới nhẹ cười rồi quay đầu nhìn sang Vinh đại tiểu thư.

Vinh Cầm Tĩnh bị ánh mắt không chút hảo ý của hắn làm cho lông tơ dựng đứng, trực giác nghĩ đến Quân Tu Nhiễm nhất định đang bày mưu gì, hơn nữa tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Khóe miệng nàng nơi chề xuống, có chút cầu cứu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm.

Vừa quay sang đã thấy Đoan Mộc Điềm mặt mày cong cong, khóe miệng mỉm cười, chính là tư thế không phân xử chỉ đứng xem kịch vui!

Tam điện hạ giống như khá bất mãn với biểu hiện của Vinh đại tiểu thư, nói: “Điềm Điềm chính là ái phi của bổn vương, chẳng lẽ còn phải cúi đầu trước người ngoài như ngươi sao?”

Vinh Cầm Tĩnh tức cực, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điềm một cái, trong lòng thầm mắng nàng trọng sắc khinh bạn, đồng thời quay đầu hung tợn trừng Quân Tu Nhiễm, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Tam điện hạ cười đến sung sướng, lại không trả lời Vinh Cầm Tĩnh, chỉ liếc nàng một cái liền quay đầu tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, tha thiết thân mật.

Lại nói lúc trước khi hắn cưới Điềm Điềm, tên thế tử gia kia cũng làm khó hắn không ít, ngáng chân rất nhiều, bây giờ muốn thanh nhàn cưới vợ về nhà ư? Đây chẳng phải nói lòng ra bổn vương quá mức rộng lớn khoan dung nhân từ hào phóng à?

Tam điện hạ sờ sờ cằm, sóng mắt lưu chuyển, cười đến thật đắc ý.

Bổn vương vẫn ưa làm tiểu nhân âm hiểm giả dối, ti bỉ vô sỉ, trừng mắt tất báo, có cừu tất báo hơn.

Hắn thân thiết vợ xong mới quay đầu lại, “cuối cùng” “phát hiện” Vinh đại tiểu thư vẫn đang bên cạnh trừng mình, không khỏi “kinh ngạc” nói: “Ơ hay? Vinh đại tiểu thư sao cô vẫn còn ở đây?”

Đại tiểu thư nhất thời uất nghẹn, nàng một người sống sờ sờ đứng đây, hắn vừa rồi còn nói chuyện với nàng, bây giờ quay mặt liền không nhận người?

Tên khốn vô sỉ! Nếu không phải cố kỵ hắn là hoàng tử thân vương thì nàng nhất định phải xông lên đánh hắn nhừ tử!

Đoan Mộc Điềm mỉm cười nhìn, bỗng nhiên không biết nghĩ tới cái gì, nói: “Lại sắp tới ngày cầu phúc rồi, ngẫm ra đại tiểu thư quả là đã thực hiện được ước định năm đó!”

Nói đến đây, sắc mặt Vinh Cầm Tĩnh nhất thời ngưng lại, như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt ngập nước nói: ”Năm ngoái náo nhiệt như thế, lần này đi ta nhất định phải chuẩn bị chu đáo hơn mới được!”

“Đúng là náo nhiệt, vừa gặp chuyện vừa rơi xuống vực vừa bị đuổi giết.” Đoan Mộc Điềm nhẹ giọng nói, nhớ tới những chuyện xảy ra trong ngày cầu phúc năm ngoái, hoảng hốt như mới vừa hôm qua, trong chớp mắt đã một năm rồi.

Lời nàng nói làm không khí trong đình chợt tĩnh lặng, Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, nói: “Đó là ngoài ý muốn, năm nay chắc chắn bình an.”

“Khẩn trương như vậy làm gì? Ta chỉ là cảm thán một câu thôi.”

“Có cái gì đáng để cảm thán? Chuyện năm trước đã sớm trôi qua, năm nay cũng đã không còn mấy thứ hỗn loạn dây dưa như năm cũ rồi, chắc chắn bình an vô sự, bằng không Bồ Tát Lăng Vân Tự đó mất linh như thế, sớm nên dẹp bỏ đi!”

Tại thời đại mê tín phong kiến này có thể nói ra những câu như vậy không cố kị gì, e là không tìm được mấy người.

Đoan Mộc Điềm ý cười càng đậm, Vinh Cầm Tĩnh trừng mắt liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm bĩu môi nói: “Người này thật đáng ghét, thật không biết Điềm Điềm ngươi làm sao lại nhìn trúng hắn, thôi bỏ đi không nói nữa, ta đi trước!”

Nói xong nàng trực tiếp xoay người chạy khỏi lương đình, bởi vì nàng cảm thấy nếu không trốn mau, có lẽ sẽ bị gã điện hạ đang nổi lên sát khí nào đó phân thây!

Đại tiểu thư chạy đi, Đoan Mộc Điềm nhìn mà buồn cười, dịch dịch người dựa vào hắn nói: “Chàng lại dọa đại tẩu tương lai của ta rồi.”

“Có sao?”

“Có!”

“Bổn vương thoạt nhìn có hung thần ác sát như vậy sao?”

“Có đấy, làm cho người không sợ trời không sợ đất như Vinh đại tiểu thư cũng phải chạy trối chết.”

“Nhưng ta lại cảm thấy nàng đang lo lắng không biết có thể thuận lợi đúng hạn gả vào Đoan Mộc vương phủ hay không thì đúng hơn.”

Nghe vậy, Đoan Mộc Điềm không khỏi im lặng, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng muốn làm gì? Ta cảnh cáo chàng, nếu dám nhiễu loạn ca ca ta đại hôn, ta sẽ…”

Nửa câu sau nàng không nói được nữa, bởi vì người nào đó bỗng nhiên làm bộ mặt bị kí.ch thích, như con dâu bị uất ức dùng hai tay vặn xoắn góc áo nàng, lông mi run rẩy chớp chớp.

Hắn nói: “Lúc trước ca ca nàng mấy lần cản trở nàng và ta gặp lại nhau, cũng chẳng thấy nàng có gì bất mãn, càng không nói tới lời uy hiếp như vậy.”

Dáng vẻ như thế làm tâm Đoan Mộc Điềm không khỏi run rẩy, cứ việc trong lòng tự nhủ bản thân hắn đang diễn trò thôi, mục đích là muốn nàng thương cảm giống vô số lần trước đó. Nhưng trên thực tế, nhìn hắn thế này nàng vẫn không nhịn được đau lòng.

Không khỏi đưa tay sờ sờ mặt hắn, hơi không tự nhiên nói: “Làm sao giống nhau? Lúc ấy… lúc ấy không giống bây giờ, chàng mặt dày mày dạn, ta còn kháng cự việc lập gia đình, cho nên…”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Nàng cảm thấy ngón tay bỗng nhiên ấm áp tê dại, ngẩng đầu liền thấy hắn đã khôi phục, cũng đang há mồm khẽ cắn tay nàng, ánh mắt lại nhìn nàng tựa như ảo mộng.

Nàng nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, tâm vừa động, nước miếng trong miệng bỗng tràn đầy, đồng thời có một cụm từ nhảy vào trong đầu: tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể ăn được)

Nam nhân của nàng, quả thật chính là tú sắc khả xan, yêu nghiệt đến cực điểm!

Nhìn hắn, đáy mắt nàng cũng xẹt qua một luồng sáng, bỗng nhiên ngửa đầu đưa lên phấn môi, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, nhẹ giọng nói: “Hiện tại, ai cũng không cho tới cản trở ta và chàng!”

Đôi mắt tím phút chốc sáng bừng lên, nhẹ nhàng nâng đầu nàng ôn nhu hôn xuống.

Có điều, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định…

“Điềm Điềm, về chuyện Cảnh thế tử cùng Vinh đại tiểu thư…”

“Cho phép chàng hơi chút khó xử bọn họ một chút.”

Ngày thứ ba, lại là mười sáu tháng tư, ngày cầu phúc.

Theo thường lệ sáng sớm rời giường, đi hoàng cung bái kiến Hoàng Thượng, sau đó theo thánh giá đi Lăng Vân tự.

Hết thảy đều giống năm ngoái, nhưng cũng có chỗ khác biệt.

Tỷ như năm ngoái, Đoan Mộc Điềm là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, đứng trong đội ngũ của Đoan Mộc vương phủ, nhưng năm nay đã ở trong đội ngũ của Nghiêu vương phủ theo sát sau thánh giá.

Hơn nữa còn một chuyện rất nghiêm trọng, đó là năm trước nàng có thể nửa đường rời đi cùng tiểu thúc, nhưng năm nay phải theo bên cạnh Quân Tu Nhiệm, cùng hắn và phụ hoàng cầu phúc, e rằng không thể tùy tiện rời đi.

Núi Lăng Vân vẫn y nguyên, cửa lớn Lăng Vân tự là lần đầu Đoan Mộc Điềm bước vào, phật âm cao xa, linh khí nhang khói lượn lờ, tất cả làm tâm mọi người đều theo đó mà bình thản xuống.

Dù vậy, Đoan Mộc Điềm kỳ thật vẫn không thích chỗ này, bởi vì rất nhàm chán!

Lơ đãng ghé mắt nhìn xung quanh, thấy được ngay tại cách đó không xa có tổ mẫu, phụ thân cùng mẫu thân, ca ca, còn cả Nhị thúc nhị thẩm, mấy vị còn lại đều đã sớm không thấy bóng dáng, trong đó bao gồm tiểu thúc, Vinh đại tiểu thư, còn cả Đoan Mộc Nguyệt cùng hai tỷ đệ Đoan Mộc Hồng.

Bọn họ thế mà chuồn nhanh thật.

Đoan Mộc Điềm thu hồi ánh mắt, thần sắc bất động, trong lòng cũng như mèo con đang cào, hâm mộ ghen tị hận!

Tất cả đều tại Quân Tu Nhiễm, nếu không phải tại hắn, bây giờ nàng vẫn là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, có thể trốn, còn cần đi theo phụ hoàng quỳ gối dâng hương trước các loại pho tượng bồ tát này.

Quân Tu Nhiễm không nhìn cũng hiểu tâm tình lúc này của nàng, khóe miệng không khỏi cong lên, hắn không dấu vết kề sát lại một ít, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nàng đang mang thai không thể mệt nhọc, cho nên sau khi cầu phúc phụ hoàng đặc cách cho nàng vào phòng nghỉ tạm, không cần đi theo đến phút cuối.”

Nghe vậy, mắt nàng nhất thời sáng lên, tràn ngập sức sống.

Mặc dù nàng đang mang bầu, lại rơi trúng kỳ sinh sắp tới, một đường tới đây nào xe ngựa nào lên núi rồi cầu phúc, tuy không mệt nhọc cũng không cần phải nghỉ ngơi, nhưng mà….

Nàng nghĩ nghĩ, không khỏi nhẹ nhàng cong môi, có chút chờ mong…

Năm nay đã không còn đám người đáng ghét kia, nói vậy càng phải sảng khoái một chút.

Nhưng đáng tiếc, nàng rất nhanh liền phát hiện nàng sai rồi, cho dù đám người đáng ghét năm trước không còn, song người làm người ta chán ghét thì vẫn rất nhiều, diệt hoài không hết.

Sau vòng cầu phúc đầu tiên, nữ quyến lui về phía sau, Đoan Mộc Điềm được Hoàng Thượng đặc biệt cho phép, có thể lui xuống đi thiện phòng nghỉ tạm.

Ngay tại thời điểm nàng sắp sửa lui ra, bỗng nhiên nghe được giọng nữ tử truyền tới từ bên cạnh, “Đoan Mộc vương phi, thật sự là phải chúc mừng ngươi. Chịu nhiều khổ như vậy, rốt cục có thể về đến Đại Viêm rồi.”

“Đa tạ.” Đây là tiếng Ninh Thanh uyển chuyển trả lời.

Lại có người nhanh chân nói tiếp: “Nghe nói Đoan Mộc vương phi ở hoàng cung Liên Nhạc những mười tám năm, Liên Khải Minh thật đáng giận vô cùng, dám giam giữ Vương phi Đại Viêm ta lâu như vậy.”

Người này nói chuyện tựa như đang giận dữ thay Ninh Thanh, song nhóm nữ quyến lại bởi vậy mà bắt đầu xôn xao, bước chân Đoan Mộc Điềm dừng lại, ánh mắt chuyển lạnh quay đầu nhìn qua.