Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian




Hướng kinh thành đi về phía Tây Nam có khoái mã chạy vội trong đêm tối, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi bóng người lắc lư cùng vó ngựa đạp đá chạy vù vù, có thể nhìn ra đó là một đội ngũ khoảng trên dưới một trăm người, thị vệ áo đen vây chặt bảo vệ nam tử trẻ tuổi ở trung tâm.

“Khốn kiếp! Tên điên Quân Tu Nhiễm đó, dám đuổi giết bổn cung như vậy!” Trên lưng ngựa ở trung tâm, nam tử hổn hển nói.

Người này chính là kẻ thấy tình hình không ổn, lập tức quyết đoán lẩn trốn khỏi kinh – thái tử Quân Tu Thiện!

Hắn trốn cũng nhanh, ngay khi Quân Tu Nhiễm ôm Đoan Mộc Điềm về Đoan Mộc vương phủ, sau đó bị triệu vào cung tranh nháo không ngớt với đại thần trong triều, đến khi trình lên đầy đủ căn cứ chính xác, thậm chí không tiếc ngang nhiên đả thương người làm quần thần kinh sợ, đợi khi triều đình kịp phản ứng, điều tra ra chuyện hắn lén xuất kinh thì hắn đã sớm rời xa kinh thành hơn ngàn dặm rồi.

Cho nên lúc này nhóm truy binh đuổi theo cực kì vất vả.

Nhưng dù vậy, Quân Tu Thiện trốn cũng rất chật vật, không dám dừng lại nửa phần, nhắm thẳng Du Châu phía Tây Nam mà đi.

Đến giờ phút này, hắn cách Du Châu đã cực kì gần, truy binh phía sau đương nhiên cũng rất gần, thậm chí ngay vừa rồi còn bị một bộ phận truy binh đuổi kịp, đã xảy ra một trận chém giết quy mô nhỏ.

Hắn vội vã chạy trốn, không dám dây dưa quá lâu cùng những người đó, cho nên vừa thoát khỏi vây khốn liền không ham chiến mà thúc ngựa rời đi.

Hắn hận!

Hận phụ hoàng bất công che chở, rõ ràng hắn mới là thái tử, nhưng người lại tín trọng Quân Tu Nhiễm hơn, khiến các huynh đệ tranh quyền đoạt lợi, trợn mắt nhìn vị trí thái tử của hắn bị mơ ước. Hắn hận Quân Tu Nhiễm không kiêng nể gì, rõ ràng chỉ là một quái vật thôi lại dám không thèm coi thái tử hắn ra gì, lời nói bất kính, cử chỉ bừa bãi. Hắn thậm chí còn hận Đoan Mộc Điềm có mắt không tròng, khắp kinh thành bao nhiêu danh môn công tử thanh niên tài tuấn không chọn, cố tình chọn trúng tên quái vật Quân Tu Nhiễm, tiện nghi Quân Tu Nhiễm thùng rỗng lại được thế lực Đoan Mộc vương phủ và Đế sư phủ coi trọng, khiến quyền thế vốn đã khổng lồ của hắn càng thêm bành trướng.

Lúc trước khi Đoan Mộc Điềm vừa trở lại kinh thành, hắn từng tung bóng về phía Đoan Mộc vương phủ, mịt mờ tỏ vẻ mình nguyện biếm thái tử phi, cưới Đoan Mộc vương phủ quận chúa làm chính phi, lại bị Đoan Mộc lão Vương phi nói hai ba câu giả ngu từ chối.

Bỏ vị trí thái tử phi gả cho Quân Tu Nhiễm, bọn họ rõ ràng đã sớm tính kế tốt lắm, thậm chí nói không chừng ngay cả vụ phong ba xuân dược đó cũng là do bọn họ cố ý tạo ra, để Quân Tu Nhiễm càng thuận lợi quyết định hôn sự với Đoan Mộc Điềm!

Vô liêm sỉ! Đáng chết! Rõ ràng hắn mới là thái tử, hắn mới là thái tử Đại Viêm, những người đó lại dám không nhìn giẫm lên tôn nghiêm của hắn như thế!

Trên đường chạy trối chết, Quân Tu Thiện nhớ tới những chuyện không cam lòng và bất công kia, chỉ cảm thấy toàn thân phẫn uất không chỗ nào p.hát tiết, lồ.ng ngực sôi trào như muốn nổ tung.

Phụng chỉ tróc nã hắn hồi kinh?

Cư nhiên là phụng chỉ, tới bắt hắn hồi kinh!

Quân Tu Nhiễm vô liêm sỉ đó sao không tự mình đuổi theo? Nếu Quân Tu Nhiễm xuất hiện, hắn ta nhất định phải lưu mệnh lại đây, cho dù mất đi số thuộc hạ vốn không nhiều bên cạnh, thậm chí bị truy binh phía sau đuổi kịp hắn cũng không màng!

Tất cả đều tại Quân Tu Nhiễm, cái tên khốn kiếp kia, chẳng qua cũng chỉ là quái vật mà thôi! Dựa vào cái gì được phụ hoàng tín trọng thiên vị, đại thần xu nịnh bán mạng, dân chúng truyền tụng?

Nhưng hắn ta lại không rời khỏi kinh thành, đều vì Đoan Mộc Điềm! Nữ nhân kia, cũng không biết thương thế rốt cuộc ra sao, tốt nhất là chết đi cho rồi!

Khoái mã chạy như bay, chỉ cần ra khỏi con đường phía trước, đi thêm một ngày nữa là có thể tới Du Châu rồi!

Hắn dường như đã nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, chỉ cần tới Du Châu, chỉ cần tới Du Châu…

Nhưng đúng lúc này, chợt có báo động nổi lên, chưa chờ bọn hắn ghìm ngựa điều tra thì đã có tên lạc “vù” một tiếng từ trên trời giáng xuống, theo sát phía sau là rất nhiều mũi tên nhọn loé sáng trong đêm.

“Chủ tử nhà ta nói, thay vương phi ân cần thăm hỏi thái tử điện hạ!”

Có người nấp trong bóng tối cao giọng hô. Tiếng hô rõ ràng truyền đi rất xa, giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới, làm người ta không biết đựoc hắn rốt cuộc ẩn náu ở phía nào.

Người bắn tên cũng giấu ở chỗ tối, màn tên rậm rạp từ trong hư không xuất hiện, phi thẳng tới thái tử điện hạ, giống như ngày đó đám người Quân Tu Nhiễm gặp phải.

Bọn thị vệ bên người ra sức đón đỡ, không cho cung tên đả thương tới thái tử, vì thể thỉnh thoảng có thị vệ từ lưng ngựa ngã xuống.

Quân Tu Thiện nhìn, sắc mặt cực kỳ âm trầm, bên cạnh thị vệ vây quanh hắn, hộ vệ hắn, chém giết xông ra.

Giờ phút này ở kinh thành cách xa mấy ngàn dặm, trong Xuất Vân Các Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Điềm đang nằm sấp trên giường nôn tới trời đất tối tăm.

Thương thế chưa lành, dư độc chưa hết, phản ứng mang thai của nàng liền hoa lệ bắt đầu, hai ngày nay, bất kể nàng ăn gì đều không thể giữ lại trong bụng qua nửa canh giờ, nôn xong lại ăn, ăn xong lại nôn, nôn tới mức miệng vết thương sau lưng cũng nứt ra rồi.

Toàn bộ mọi người trong Đoan Mộc vương phủ thậm chí Nghiêu vương phủ đều bị nàng làm náo nhiệt không thôi, bản thân nàng cũng sắp bị bức điên rồi, cả người suy yếu vô cùng, cảm giác như ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng phiêu phiêu trong gió.

Lão Vương phi thấy chỉ ngắn ngủn vài ngày mà nàng đã như tờ giấy thì đau lòng không thôi, thở dài một tiếng, chuyện này cũng thật đủ ép buộc người.

Quân Tu Nhiễm càng lo lắng, nhìn chằm chằm bụng Đoan Mộc Điềm, có vài lần lộ ra ánh sáng u lãnh.

Lần nào cũng bị Đoan Mộc Điềm nhạy cảm phát hiện, ngẩng đầu trừng hắn, làm cho hắn không thể không ngượng ngùng thu liễm thần thái, sau đó tiếp tục đau lòng nhìn nàng, chân tay luống cuống, bất lực.

“Điềm Điềm, về sau chúng ta không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa.” Quân Tu Nhiễm ở trước mặt rất nhiều người nói như vậy, ở thời đại này, câu nói như thế hoàn toàn có thể được cho là đại nghịch bất đạo.

“Nếu là con gái thì sao?” Nàng thừa dịp vừa nôn xong, trả lời.

Đây chính là thế giới nam quyền tối thượng, hắn là hoàng tử Đại Viêm, muốn ổn định vị trí thân vương mà bên dưới không có con trai thì sao có thể làm người ta an tâm cho được?

Hắn nghe vậy sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười như hồ ly nói: “Con gái thì sao? Có Điềm Điềm làm gương, con gái ta sau khi lớn lên cũng nhất định là phong hoa tuyệt đại còn hơn nam tử.”

Con gái mới tốt, giống Điềm Điềm.

Ừ, chẳng qua là hắn nghe người ta nói, bình thường con trai càng giống mẫu thân hơn.

Chuyện này thật làm người ta khó lựa chọn!

Đoan Mộc Điềm cũng không để ý xem hắn nghĩ gì, trong bụng rỗng tuếch, cả người cũng thật sự mệt mỏi, miệng vết thương sau lưng còn vô cùng đau đớn, quả thật nàng không còn sức nói nhiều.

Nhưng nàng không biết giờ phút này sắc mặt của nàng có bao nhiêu khó coi, tái nhợt gần như không chút huyết sắc, vừa nhìn liền khiến người ta đau lòng thương tiếc không thôi, ngay cả đụng cũng không dám dùng sức, sợ hơi thô lỗ một chút sẽ vỡ!

Quân Tu Nhiễm cẩn thận gỡ nàng nằm sấp xuống giường, sau lưng bị thương, nàng chỉ có thể nằm sấp ngủ, thường thường ngủ hai tay tê dại gần như không có cảm giác.

“Chàng lại muốn ra ngoài à?”

Nằm trên giường, nàng nghiêng đầu nhìn hắn hỏi. Nàng cũng biết gần đây hắn rất bận, vội vàng đuổi bắt Quân Tu Thiện, vội vàng tranh đấu đối kháng với nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử cùng các đại thần trong triều, ngoài ra còn phải bận ứng phó với hoàng thượng thi thoảng đùa bỡn.

Hắn lắc đầu, nằm xuống bên cạnh nàng, để nàng nằm lên người mình nói: “Không vội, đêm nay ta ngủ với nàng.”

Cẩn thận điều chỉnh tư thế, lại hỏi: “Như vậy thoải mái hơn không?”

“Ô, bị đè rồi.”

“Cái gì đè?”

“Ngực.”

“Ta xem xem.” Nói xong liền đưa tay sờ sờ, đồng thời thở dài một tiếng, nói, “Gần đây nàng toàn nằm sấp ngủ, không biết có đè ép ngực hay không, bổn vương cố gắng lâu như vậy mới thật vất vả làm cho chúng nó to hơn một chút.”

Bầu không khí yên ổn đều bị những lời nói này của hắn phá huỷ rồi!

Mặt Đoan Mộc Điềm đầy hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi, trên trán ẩn ẩn có gân xanh hiện lên, sau đó cúi đầu, áp vào ngực hắn cắn mạnh.

“Á…” Mặt Tam điện hạ thoáng chốc vặn vẹo, bàn tay dừng lại giữa không trung run rẩy, cố nén xúc động muốn hít sâu, ngữ điệu cũng thay đổi: “Điềm Điềm, cắn hay lắm!”

Hửm? Cắn hay lắm?

Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại dùng sức mài răng nanh, nghe tiếng hắn hít vào mới nhận ra chỗ khác thường, hình như là…

Nàng vội vàng nhả miệng, ngẩng đầu liền thấy sắc mặt hắn nhăn nhó, khóe miệng run rẩy, một lát sau mới từ đau đớn khôi phục lại, không nhịn được tà mị liếc mắt với nàng, phong tình vạn chủng nói: “Điềm Điềm, nàng chẳng lẽ là muốn?”

Nói ra hắn cũng muốn, đã lâu chưa cùng Điềm Điềm thân thiết rồi.

Nhưng tình trạng Điềm Điềm như thế, làm sao hắn có thể hạ miệng được?

Vì thế tà mị trong giây lát trở thành u oán, vừa đúng lúc che giấu vẻ đau lòng thương tiếc kia.

Đoan Mộc Điềm trợn trắng mắt, sau đó mắt đẹp nhíu lại, lạnh lạnh nhìn hắn, nói: “Ta thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng như vậy. Thiếp thân bây giờ thân mình không tiện, không thể hầu hạ Vương gia, thật sự là khiến Vương gia chịu ủy khuất, không bằng ngày mai thiếp thân bảo người ta chọn vài tiểu thư khuê tú nhà trong sạch, tài mạo song toàn nhập phủ, cũng dễ thay thiếp thân hầu hạ tốt Vương gia.”

Nào thiếp thân, nào Vương gia, nào hầu hạ, nào tiểu thư, nào “Thay”, rõ ràng lời nói rất nhỏ nhẹ, nhưng từ miệng nàng nói ra lại mang theo một luồng khí lạnh âm u, làm người ta cảm thấy đằng đằng sát khí.

Vị Vương gia nào đó lại như chưa thấy, còn sóng mắt lưu chuyển một bộ trầm tư, trông có vẻ đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị này, thuận theo nói: “Khó được ái phi thâm minh đại nghĩa, khoan dung độ lượng như thế, thân mình không tốt lại vẫn cố gắng suy nghĩ vì bổn vương, bổn vương sao có thể nhẫn tâm để nàng làm lụng vất vả như vậy?”

“Vương gia khách khí, đây là bổn phận của thiếp thân.”

Năm chữ “Bổn phận của thiếp thân” nói đến đằng đằng sát khí, đã mơ hồ có thể nghe được âm thanh nghiến răng rồi.

Tam điện hạ nghiêng mày đáp mắt, hé miệng cười nhẹ, nói: “Ái phi không cần phải để ý tới mấy chuyện không đâu đó, chỉ cần an tâm dưỡng thương là được, nếu nàng mệt, bổn vương sẽ đau lòng nha.”

“Vậy chẳng phải là làm cho Vương gia chịu ủy khuất sao?”

“Không ủy khuất không ủy khuất!”

“Hơn nữa thiếp thân ngực nhỏ, sợ là cũng làm cho Vương gia không hài lòng đi?”

“Không có, vừa vặn mới tốt. Hơn nữa bổn vương tin tưởng, trải qua bổn vương không ngừng cố gắng, về sau chắc chắn sẽ càng lớn lên.”

“…”

Hắn đang muốn chết, tuyệt đối là vậy!

Tam điện hạ rất nhanh liền trả giá lớn vì hành vi của mình, hôm sau khi hắn xong chuyện bước vào cửa Đoan Mộc vương phủ, mọi người trong tầm mắt đồng loạt biến mất trong một giây, thấy thế hắn không khỏi nhướng mày hồ nghi, sau đó liền thấy có mấy nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.

“Thỉnh an tam điện hạ!”

Các nàng đồng loạt hành lễ, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, thanh kiều thể nộn, quan trọng hơn là ngực ai cũng như sóng cả ba đào mạnh mẽ.

Mặt Tam điện hạ thoáng cái hoảng hốt, khoé miệng run run, giống như đã hiểu được điều gì.

Hắn định không để ý tới những người này, nhưng các nàng vừa vặn chắn đường đi tới Xuất Vân Các của hắn, một đám đưa tay làm tư thế xấu hổ khiếp sợ, mị nhãn bắn tứ tung.

Vừa rồi những người nhìn thấy hắn liền biến mất kia cũng không thật sự biến mất, mà trốn ở bên cạnh âm thầm cẩn thận quan sát, tùy thời chạy tới Xuất Vân các bẩm báo tình hình cho quận chúa.

Cẩm Tú xuất hiện, đi tới trước mặt hắn, quỳ gối hành lễ, nói: “Khởi bẩm tam điện hạ, đây là quận chúa tự mình chọn cho điện hạ, mỗi người đều gia thế trong sạch, có tài có mạo, còn y theo ý thích của ngài, quận chúa nói, bọn họ đều mang kích cỡ mà một tay tam điện hạ không bao nổi, nhất định ngài sẽ vừa lòng.”

Nói đến đây, sắc mặt Cẩm Tú không khỏi đỏ lên, cúi đầu không dám để tam điện hạ nhìn thấy sắc mặt đã sắp vặn vẹo vì nhịn cười của mình. 

Mà theo Cẩm Tú giới thiệu, mấy nữ tử càng câu mi đáp mắt, có người giơ tay đỡ khuôn ngực ngạo nghễ của mình lên, có ngươi thu bụng ưỡn ngực hào phóng triển lãm, có người e lệ nhăn nhó lại bất động thanh sắc lắc lư khối ba đào mãnh liệt.

Quân Tu Nhiễm mi tâm giật giật, trong nháy mắt dâng lên vô số ý niệm vùi hoa dập liễu, sau đó hung hăng áp chế toàn bộ, nghiến răng cười tủm tỉm nói với đám cô nương trước mặt: “Tranh ra!”

Đám người trốn xung quanh ầm ầm xôn xao, nga nga nga, tam điện hạ lại cười với mấy cô nương này, còn cười đến ôn nhu thân thiết sáng lạn xinh đẹp như vậy.

Nhanh đi bẩm báo quận chúa!

Lúc này có người âm thầm thoát ra, chạy đi Xuất Vân các.

Khoé mắt Tam điện hạ đảo qua liền bắt được bóng người thoát đi, nhất thời nhíu mày, hơi thở nguy hiểm cũng dần dần tản ra.

Trong Xuất Vân các, Đoan Mộc Điềm buồn chán nằm sấp trên giường ngẩn người, thân mình nàng bây giờ vẫn còn suy yếu, căn bản không xuống giường được, hơn nữa miệng vết thương còn ở sau lưng, nàng hơi nhích người hay động tay đều liên lụy đến, chỉ có thể an phận nằm sấp, ít nhất cũng phải chờ vết thương trên lưng khép lại mới được.

Có người tới bẩm báo động tĩnh, nghe được tam điện hạ lại cười ôn nhu sáng lạn thân thiết với mấy cô nương, hơn nữa giọng nói mềm nhẹ, nàng khẽ híp mắt, trong đó lưu động ánh sáng nguy hiểm không kém hơn người nào đó.

Tên hồn đạm kia! Dám cười dào dạt với nữ nhân khác, đúng là chán sống!

Nghĩ nghĩ, nàng lại không tự chủ được đưa tay sờ sờ ngực mình, sau đó hừ lạnh một tiếng.

“Ai chọc nàng tức giận?” Nàng vừa hừ, người nào đó liền từ cửa đi vào, một đường bay tới trước giường cười tủm tỉm cúi người xem nàng, nói, “Đến, nói cho ta biết là ai lớn mật như vậy, dám chọc giận Vương phi nương nương, vi phu lập tức làm thịt hắn.”

“Ngươi!”

“Gì? Chẳng lẽ ý Điềm Điềm là muốn ta tự làm thịt mình sao?”

“Đúng.”

“Vậy nàng chẳng phải sẽ thành quả phụ à?”

“Ta có thể tái giá.”

Tam điện hạ nhất thời nhíu mi trầm tư, như có đầy bụng ưu sầu, khẽ cười nói: “Cái này cũng không ổn! Điềm Điềm tốt đẹp như thế, há có thể tiện nghi xú nam nhân khác? Vẫn là để bổn vương tiếp tục hưởng dụng đi.”

Hưởng, dụng?

Trên trán nàng lại nổi gân xanh, xú nam nhân kia lại giống như không thấy, đưa tay s.ờ soạng ngực nàng, ý dâm cười nói: “Ngoan, nếu Điềm Điềm không vừa lòng với dáng người của mình thì để bổn vương xoa xoa giúp nàng đi, nhất định khiến nó lớn tới mức nàng vừa lòng.”

“CÚT!”

Quận chúa đại nhân, Vương phi nương nương, rốt cục nổi giận!

Ngay lúc này, bỗng nhiên từ cửa truyền đến giọng Thần công tử âm dương quái khí, quả nhiên cực kỳ sát phong cảnh: “Chậc chậc, ta nói các ngươi, cho dù muốn liếc mắt đưa tình thì có thể kín đáo một chút hay không? Lôi cả quý phủ vào là ý gì?”

“Tiểu thúc, lần khác nếu thúc tìm được tiểu thím, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng hoan nghênh hai người liếc mắt đưa tình, cho dù chạy tới Nghiêu vương phủ, cháu cũng có thể làm như không thấy.”

Đoan Mộc Thần nhất thời bị nghẹn.

Khóe miệng co giật, nghĩ tới mình đã 25 tuổi lại vẫn lẻ lôi một mình, so ra kém hơn cả cháu trai cháu gái, thậm chí còn bị cháu gái đùa giỡn, thật sự là… quá mất mặt.

Hắn rầm rì hai tiếng, tiểu thím phải không? Hừ hừ!

Hắn đi đến bên cạnh Quân Tu Nhiễm, mông uốn éo hích hắn sang một bên, sau đó đưa tay đặt lên cổ tay Đoan Mộc Điềm.

“Ừ, có vẻ kha khá rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay là lần cuối cùng, sau này tiểu thúc sẽ không phải đau khổ nữa đâu.”

Nghĩ đến mấy hôm nay cứ đến trưa lại bị đau đớn một hồi, Thần công tử không khỏi rùng mình một cái, quả thực quá tra tấn người!

Có thể giảm thọ hay không?

“Bao nhiêu ngày rồi?”

“Hôm nay là ngày thứ chín.”

Như vậy tính ra, quả thật thiếu một lần nữa.

Hắn bĩu môi, vẻ mặt đau khổ thoát giầy lên giường, ánh mắt đảo qua ngực Đoan Mộc Điềm, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, không có ý tốt cười nói: “Quả thật rất nhỏ, không phải vì mấy năm nay Tiểu Điềm Điềm cháu mặc nam trang, buộc ngực quá chặt nên ảnh hưởng ph.át dục chứ?”

“…” Nàng có thể một cước đá hắn xuống không?

Thần công tử vẻ mặt cười gian, rõ ràng viết: cháu đá đi, có bản lĩnh liền đá đi!

Quân Tu Nhiễm đỡ Điềm Điềm ngồi dậy, sau đó đứng bên cạnh hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Thần công tử.

Vừa rồi có phải Điềm Điềm nhà hắn bị đùa giỡn hay không?

Thần công tử cả người chợt lạnh, không khỏi tức giận quay đầu nói: “Tam điện hạ, ngươi cứ thử nhìn chằm chằm bản công tử nữa đi, có tin hay không bản công tử tẩu hỏa nhập ma cho ngươi xem?”

“…”

Cái này cũng có thể uy hiếp người?

Nhưng đúng là có thể, bởi vì nếu hắn tẩu hỏa nhập ma, Điềm Điềm cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó…

Vì vậy Tam điện hạ hào phóng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ sau này sẽ tìm ngươi tính sổ!

Có bồ câu trắng theo cửa sổ bay vào, đáp xuống bàn trà nhàn nhã chải chuốt lông chim, Quân Tu Nhiễm sửng sốt, sau đó ý bảo Điềm Điềm tạm chờ một chút, liền xoay người đi qua.

Bồ câu không tránh để hắn tóm được, thậm chí còn vô cùng thân thiết mổ hai cái lên tay hắn, sau đó tờ giấy buộc trên đùi bị gỡ xuống, giây tiếp theo nó được khôi phục tự do.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đoan Mộc Điềm truyền đến từ phía sau, hắn cũng mở tờ giấy ra, đọc qua loa nội dung bên trong, hai mắt chợt căng thẳng, lại cẩn thận xem lại.

Xem xong xoay người nhìn Đoan Mộc Điềm nói: “Không có gì, là người phái ra đuổi theo thái tử truyền tin về nói khi ở Nam Côn sơn bắt được thái tử, song lại để hắn trốn thoát.”

“Nam Côn sơn? Đó không phải là phụ cận Du Châu sao? Thậm chí có bộ phận nhỏ cũng thuộc vào cảnh nội Du Châu rồi!”

“Đúng vậy, xem ra muốn bắt thái tử về sợ là khả năng không lớn.”

Thần công tử ngồi xếp bằng chống má, nghe vậy thản nhiên nói: “Thái tử cũng không phải thằng ngu, lại thoát khỏi kinh thành sớm như vậy, chạy ra rất xa rồi các ngươi mới đuổi theo, có thể đuổi kịp đã không tệ rồi, muốn bắt hắn về kinh cũng không phải dễ.”

Quả đúng là như vậy.

Nhưng đây là nhiệm vụ Hoàng Thượng giao cho Quân Tu Nhiễm, nếu hắn không thể mang người về kinh thì rất khó nói với phụ hoàng cùng quần thần trong triều.

Nhìn đến Điềm Điềm ánh mắt bình thản, nhiều điểm sáng di động, làm cho tâm  tình hắn không khỏi bình thản theo.

Đối diện, Thần công tử chống má nhìn hắn, sắc mặt có chút không kiên nhẫn, tức giận nói: “Ngươi việc xong chưa? Bản công tử còn rất nhiều việc muốn làm đấy!”

Quân Tu Nhiễm không khỏi cười khẽ, lòng bàn tay miết nhẹ tờ giấy, khi mở ra liền biến thành nhiều mảnh vụn bay lả tả.

Sau đó hắn lại đi trở về đến giường, làm hộ pháp lần cuối cho Điềm Điềm.

Nam Côn sơn vừa vặn ngăn cách Du Châu và Khai Châu, hơn phân nửa thuộc Khai Châu, còn lại một bộ phận nhỏ thuộc Du Châu.

Quân Tu Thiện một đường chạy như điên đến đây, lúc này bị truy binh đuổi theo hắn cũng không tham chiến, chỉ lo chạy, truy binh lại không dám giết hắn, quả nhiên làm cho hắn rời khỏi Nam Côn sơn, tiến vào cảnh nội Du Châu.

Lúc này truy binh vẫn không ngừng nghỉ, nhưng sau khi đuổi vào Du Châu vài trăm dặm, bọn họ không thể không dừng chân, nhìn đại đội nhân mã bỗng nhiên toát ra vây quanh Quân Tu Thiện, ai nấy không khỏi mang sắc mặt nghiêm trọng, âm thầm đề phòng.

Chẳng qua Quân Tu Thiện cũng không nhân cơ hội này đuổi tận giết tuyệt đám người đuổi theo mình, có lẽ vì hắn không thèm để những người này vào mắt, cảm thấy không cần vì mấy người không quan trọng mà hao binh tổn tướng, rất không có lời.

Tóm lại sau khi cùng những người kia nhập bọn, hắn liền mang họ rời đi, thậm chí không thèm quay đầu nhìn đám truy binh phía sau một cái.

“Nguy rồi, đuổi theo lâu như vậy, lại vẫn để hắn trốn thoát!”

Có người ngồi trên lưng ngựa, nhìn Quân Tu Thiện nghênh ngang rời đi, không nhịn được nói, trong mắt lại lóe ra hào quang hưng phấn như sói dữ.

Hắn nói thêm: “Ta ngửi được mùi máu tươi!”

Bên cạnh có một người thản nhiên liếc hắn, không khách khí mắng một câu: “Bi.ến thái!”