Quân Tu Nhiễm thật sự quá mệt mỏi, hai ngày qua hắn chẳng hề nghỉ ngơi lấy một khắc nào, luôn lo lắng Điềm Điềm vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng hết lần này tới lần khác phụ hoàng cứ luôn sai phái hắn, khiến hắn ngay cả việc ở bên chờ Điềm Điềm tỉnh lại cũng không thể.
Vô số lần, hắn thật muốn xách cổ người đàn ông khoác long bào kia lên thật cao, thế nhưng cứ mỗi khi hắn kích động muốn làm như vậy đều đã bị một câu nói của phụ hoàng đè ép xuống, không những vậy mà còn là chèn ép gắt gao.
“Con muốn để Điềm Điềm bị thương vô ích sao?”
Vì vậy hắn tiếp tục bận rộn, bận rộn đến mức chỉ có thể thỉnh thoảng chạy đến Đoan Mộc vương phủ nhìn xem Điềm Điềm đã tỉnh lại hay chưa.
Hai ngày, cuối cùng nàng cũng tỉnh.
Hắn ôm nàng thật cẩn thận, để cho nàng nép vào lòng hắn ngủthêm thoải mái, tâm tình vốn kích động, có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng giờ phút này đây, trong lòng hắn lại thất thật an bình, khẽ hôn lên trán nàng, sau đó cứ duy trì tư thế như vậy mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày chưa nghỉ ngơi, chẳng qua chỉ là do hắn mạnh mẽ chống đỡ bản thân mình mà thôi, lúc này thấy nàng tỉnh lại, tuy nói là có chút bất ngờ nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nàng tỉnh lại, tinh thần ổn định, trong lòng hắn cũng hạ xuống một nửa. Tâm vừa buông, mệt mỏi áp chế suốt hai ngày qua nhất thời kéo tới, nhanh chóng bao phủ lấy hắn.
Nhưng mà mặc dù trong giấc ngủ say, hắn vẫn nắm tay nàng thật chặt không buông như cũ, một tay khác ôm nàng lại thật nhẹ nhàng, dường như sợ đụng phải vết thương sau lưng mà làm đau nàng.
Đoan Mộc Điềm nằm trong lòng hắn, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của hắn, nàng cẩn thận lắng nghe, trong lòng cũng cảm thấy an bình.
Mặc dù nàng vừa tỉnh nhưng thân thể suy yếu, cũng chỉ tỉnh được một lúc, nói nói mấy câu, ăn một chút rồi lại buồn ngủ.
Chờ nàng tỉnh lại một lần nữa, trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Khuôn mặt nàng dán vào ngực hắn, khẽ phập phồng theo nhịp hô hấp của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn, lại bắt gặp ánh mắt hắn đang dịu dàng nhìn nàng, đôi đồng tử khẽ lóe lên ánh sáng tím.
Thấy nàng tỉnh, hắn nở nụ cười mị hoặc lòng người, nói: “Để ta sai người chuẩn bị đồ ăn, nàng muốn ăn gì?”
Nàng lắc đầu, lại vùi mặt vào trong lòng hắn, nói: “Sao chàng vẫn còn ở đây? Không phải là bề bộn nhiều việc sao?”
Tay hắn nhẹ vỗ về lưng của nàng, cẩn thận né vết thương trên lưng, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ở bên cạnh nàng, những chuyện ngoài kia để cho bọn họ đi làm là được.”
“Tình hình bên ngoài như thế nào?”
Nàng cảm thấy ngay cả ngẩng đầu đều rất phí sức, lại còn động đến vết thương trên lưng, chỉ có ghé vào lòng hắn không nhúc nhích là thoải mái nhất.
Hắn trầm mặc, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, lại như chỉ là đang sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: “Thái tử rời khỏi kinh thành, đi Du Châu, đội ngũ do triều đình phái ra cũng không bắt được hắn. Hoàng hậu và Ngự Sử phủ đều bị liên lụy, hoàng hậu bị biếm lãnh cung, tất cả người của Ngự Sử phủ đều vào đại lao, thế lực của bọn họ thoáng cái đã bị nhổ tận gốc.”
Đoan Mộc Điềm cau mày, thầm nghĩ phương thức xử trí thật là bá đạo.
Đường đường Ngự Sử, địa vị tôn quý quyền thế ngập trời, lại có quốc gia chi mẫu ủng hộ, ở trong triều khổ cực mưu toan nhiều năm như vậy, lẽ ra phải rắc rối khó gỡ, phức tạp đến mức sợ đến mức ngay cả chính bọn họ cũng không hiểu rõ được.
Nhưng thế lực khổng lồ như thế thoáng cái đã bị nhổ tận gốc.
Vừa bá đạo, vừa dứt khoát.
“Là phụ hoàng ra tay sao?”
“Ừ. Sau chuyện này, ta mới phát hiện tất cả mọi suy nghĩ trước đây của ta về phụ hoàng đều quá đánh giá thấp người.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Điềm cũng trầm mặc, sau đó nói: “Vẫn luôn thấy phụ hoàng, ngồi cao trên long ỷ, mắt lạnh nhìn các phe phái đại thần, hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau mà gần như không hề có bất luận ý kiến gì, cũng không dễ dàng ra tay. Người có thể làm ra vẻ như vậy, hoặc là đối với việc người nghe thấy, người chỉ có thể bất lực mà đứng nhìn, hoặc, người nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, mặc cho bên dưới tranh đấu thế nào người cũng sẽ chỉ coi như xem diễn, bởi vì tất cả những chuyện kia đều xảy ra trong phạm vi người có thể nắm giữ.”
Hắn im lặng, sau đó khẽ lên tiếng, xem như là đồng ý với lời nói của nàng.
Hắn vẫn luôn biết phụ hoàng vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi thấy người có thể khiến toàn bộ Ngự Sử phủ sụp đổ trong nháy mắt chỉ bằng việc ban một thánh chỉ xuống, tất cả thế lực liên quan cũng bị người tiện tay nhổ tận gốc, hắn vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, cộng thêm chút sợ hãi và ngưỡng mộ.
Hơn hai mươi năm trước, tiên hoàng không hiểu sao đột tử, phụ hoàng lên kế vị.
Khi đó người còn phải nương nhờ sự ủng hộ của rất nhiều đại thần trong triều, cho dù thân là hoàng đế cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng vậy, không dám có chút buông lỏng nào, cẩn thận duy trì cân bằng giữa các đại thần trong triều.
Bây giờ người yên ổn mà ngồi cao trên ghế rồng, lật tay một cái đã tiêu diệt thế lực lớn một phương, thái tử chạy trốn, hoàng hậu bị biếm lãnh cung, Ngự Sử phủ bị diệt, đại thần trong triều người người sợ hãi, ai cũng không dám đứng ra nói gì dù chỉ là nửa câu cầu xin cho Ngự Sử phủ.
Trong triều từ trên xuống dưới, tất cả đều trở nên nghiêm trọng, ngay cả mấy tên đại thần bình thường dù chuyện lớn hay chuyễn nhỏ đều thích nhảy ra nói này nói nọ, vào lúc này đều im hơi lặng tiếng.
Nàng cọ mặt vào ngực hắn, hỏi: “Hai ngày này chàng bận rộn việc gì thế?”
“Bắt thái tử.”
“Ồ?”
Hắn nhẹ nhàng vu.ốt ve tay nàng, nói: “Du Châu nằm ở biên giới phía tây nam, một nửa là rừng biển, một nửa kề với sơn địa của Vũ tộc, quân đội ở đó chủ yếu chính là dùng để chống lại Vũ tộc, nhưng vài thập niên gần đây Vũ tộc vẫn an ổn, gần như là không người ra vào lãnh địa, quân đội cũng liền dần xao nhãng. Thái tử qua bên đó sợ là mưu tính không nhỏ.”
Vũ tộc?
Đoan Mộc Điềm đã có nghe nói qua dân tộc này, một dân tộc sinh sống tại vùng duyên hải kẹp giữa Đại Viêm và Liên Nhạc, độc lập bên ngoài không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, mặc dù vô luận là Đại Viêm hay là Phù Phong đều vô cùng muốn nhét nó vào dưới trướng, nhưng bất đắc dĩ là chỗ đó địa thế đặc biệt, khắp nơi đều là rừng rậm trải rộng, còn có rất nhiều sinh vật kỳ lạ sinh trưởng, cho dù ép phần lớn các tướng sĩ đi vào cũng chỉ là hao binh tổn tướng, chưa bao giờ có ngoại lệ.
May mà người của vũ tộc chưa từng có ý đồ xâm lược các nước bên ngoài, vẫn luôn chỉ hoạt động bên trong lãnh địa của mình, thỉnh thoảng có một số ít tộc nhân đi ra, nhưng cũng sẽ không chủ động khiêu khích lãnh thổ hai nước, hơn nữa vài thập niên gần đây lại càng thêm bình tĩnh, bên ngoài gần như rất khó có thể nhìn thấy người của Vũ tộc, vì lẽ đó mà dần dà, hai quốc gia cũng đành mặc kệ nơi đây tiếp tục tồn tại, không ôm niệm tưởng phải chiếm đoạt nữa, còn có thể sử dụng để giảm bớt xung đột chính diện giữa hai nước.
Đúng là nơi này quá mức kỳ lạ, vô luận Đại Viêm hay là Phù Phong đều không chịu nổi thương vong như vậy.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Điềm nghe nói đến nơi này cũng bởi vì tò mò mà cố ý tìm hiểu tình hình, theo những điều nàng biết, có thể đoán được nơi đó hẳn tương tự như rừng mưa nhiệt đới vậy, cây cối rậm rạp lâu năm, lại nằm ở phía nam, nguồn nước mưa dư thừa, khí hậu ấm áp, nếu nơi như thế không có thực vật kỳ lạ sinh trưởng thì mới là điều khó hiểu.
Chỉ có điều con người lại có thể sinh hoạt trong rừng mưa, điểm này vẫn khiến cho Đoan Mộc Điềm cảm thấy rất bất ngờ.
“Chàng định làm gì?”
“Nhất định phải chặn hắn lại trước khi hắn đến được Du Châu, nếu không, e là… ”
E là không tốt.
Mặc dù Du Châu ở trong biên giới Đại Viêm nhưng dù sao cũng liền kề với lãnh địa của Vũ tộc, ít nhiều vẫn có phần tương tự với bên đó, địa thế kì lạ, nếu Quân Tu Thiện trốn được tới đó, muốn bắt về kinh chỉ e sẽ càng thêm khó khăn.
Hắn vốn là muốn đích thân đuổi theo, nhưng lúc đó Điềm Điềm đang bị thương nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn làm sao có thể yên tâm mà đi được?
Vẻ mặt hắn nặng nề đột nhiên dịu lại, nhìn nàng nói: “Đừng nói tới những chuyện này nữa, Điềm Điềm, trong người nàng vẫn còn độc chưa hết.”
Nói đến đây, tâm trạng Đoan Mộc Điềm cũng nặng nề, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: “Có đáng gì đâu? Như vậy chúng ta thật đúng là phu xướng phụ tùy rồi.”
“Đúng vậy, trong cơ thể chúng ta đều là hàm độc.”
Hắn vừa cảm khái như vậy vừa thở dài khiến Đoan Mộc Điềm sửng sốt, sau đó đưa tay sờ lên bụng mình.
Con của họ sẽ ra sao đây?
Trước đây nàng chưa từng cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, Quân Tu Nhiễm thân trúng kịch độc, đứa con sẽ được bình yên sao? Hơn nữa bây giờ nàng cũng trúng độc.
Đoan Mộc Điềm vuốt bụng, ngẩng đầu nhìn hắn, chợt cảm thấy ngỡ ngàng luống cuống.
Dáng vẻ như thế khiến Quân Tu Nhiễm cực kỳ đau lòng, trong mắt lóe lên sự đấu tranh, cuối cùng ngoan quyết nói: “Điềm Điềm, chúng ta… không cần đứa bé này nữa, có được không?”
Nàng nhìn hắn, đôi đồng tử đột nhiên co rút, trái tim nhói lên một cái.
Hắn nâng tay nắm lấy vai nàng, chau mày lại nhưng vẫn nói: “Ta không muốn nàng gặp phải chuyện gì nữa, Điềm Điềm, không có đứa bé này thì sau này chúng ta còn có thể có tiếp, nhưng nếu không có nàng, nàng bảo một mình ta biết sống thế nào đây?”
“Nhưng… ” Nàng chợt thấy trong lòng loạn cào cào, có đau lòng, còn có phẫn nộ, hắn lại không cần đứa con này! Nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết rõ, hắn nói như vậy chắc chắn cũng phải trải qua đấu tranh vô cùng khổ sở, nếu không thì há cớ gì mà lại cau chặt mày, đôi mắt lộ vẻ hoang mang như thế?
Tay nàng đặt trên bụng khẽ nắm chặt, cố đè tiếng kêu gào như mãng thú trong lòng xippmhs, nói: “Biết đâu nó không sao.”
“Vậy nàng thì làm sao giờ? Lẽ nào để kịch độc lưu lại ở trong người, mãi cho đến khi sinh con ra sao? Dù vậy, nàng có thể chống đỡ cho đến tận lúc đó sao? Vẫn còn chín tháng!”
Nàng dời ánh mắt đi, nói: “Không thử một chút thì làm sao biết không thể?”
“Điềm Điềm… ”
“Tu Nhiễm, chàng không muốn đứa bé này sao?”
“Ta… ”
Sao hắn lại không muốn được chứ? Chỉ cần nghĩ đến đây là con của hắn và Điềm Điềm, hắn liền cảm thấy thân thiết vô cùng, thỏa mãn vô cùng, cũng yêu thương vô cùng, thế nhưng dù có yêu thương thế nào đi chăng nữa cũng làm sao quan trọng bằng Điềm Điềm, hắn làm sao có thể chịu được chuyện để Điềm Điềm gặp nguy hiểm để giữ đứa trẻ lại được?
Vì vậy hắn cắn răng nói: “Đúng, ta không muốn có con! Nghĩ đến sau khi có con, Điềm Điềm sẽ không thuộc về một mình ta, lại còn bị tiểu tử kia tranh giành phần lớn thời gian và tinh lực, ta đã cảm thấy mất hứng rồi.”
Dứt lời, hắn lại hốt nhiên nghĩ đến.
Sao lúc trước hắn không nghĩ ra nhỉ? Sau khi có con, Điềm Điềm sẽ bị chia sẻ, hắn không thể một mình chiếm lấy Điềm Điềm mữa, thậm chí có khả năng trong lúc hắn và Điềm Điềm đang thân mật lại đột nhiên bị tên tiểu tử đánh không được mắng không xong kia quấy rầy.
Hừ! Vấn đề này lớn!
Ối —— đau quá!
Hắn cúi đầu, liền thấy Điềm Điềm đang cầm lấy tay của hắn mà cắn.
Hắn lẳng lặng để mặc nàng cắn, bất đắc dĩ cười khổ.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn bắt buộc lại phải đi ra ngoài vội vàng truy bắt Quân Tu Thiện, Đoan Mộc Điềm lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, lão Vương phi từ bên ngoài đi vào, vòng qua bình phong tiến vào trong phòng trong.
“Tổ mẫu!”
Đoan Mộc Điềm chào một tiếng, thấy tổ mẫu ngồi xuống ở bên cạnh, lại cẩn thận bắt mạch cho nàng.
Bà nghiêng người thở dài, nói: “Điềm Điềm, con nghĩ thế nào? Nào, nói tổ mẫu nghe một chút.”
“Con muốn đứa bé này!”
Lão Vương phi nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng kiên định, không thể nghi ngờ, bà khổ não nhíu mày một cái, sau đó lại giơ tay xoa nhẹ mi tâm, nói: “Để ta suy nghĩ lại cho kĩ đã. Có điều, trước tiên con cứ uống thuốc này đi, thân thể này của con bây giờ rất yếu, nếu không điều trị cho thật tốt thì cho dù là con muốn, cũng chưa chắc có thể giữ được đứa bé này.”
Xảo Vân bên cạnh lập tức bê một chén thuốc tới, Đoan Mộc Điềm ngoan ngoãn uống, sau đó mới nói tiếp: “Tổ mẫu, đứa trẻ có khỏe mạnh không ạ?”
Lão Vương phi liếc nàng một cái, nói: “Tạm thời chắc là không ngại. Tuy rằng tam điện h.ạ thân mang kỳ độc, nhưng nội lực của nó thâm hậu, cũng vẫn áp chế không để cho độc này ngấm vào thân thể, chắc hẳn sẽ không truyền cho đứa trẻ, không phải trước khi các con thành thân, ta đã bảo các con cẩn thận một chút sao. Nhưng thật ra con, bản thân bị trọng thương lại trúng độc, lại còn thân mang thai, ngược lại vô cùng có khả năng thương tổn tới đứa trẻ.”
“Vậy phải làm thế nào cho phải?”
“Ta làm sao biết được?”
“…”
Đoan Mộc Điềm tạm thời trở về Đoan Mộc vương phủ dưỡng thương, dù sao y thuật của lão Vương phi cũng là thiên hạ kiệt xuất.
Hơn nữa dù sao cũng là tổ mẫu đại nhân, há có thể để tổ mẫu chạy đến Nghiêu vương phủ chữa thương trì bệnh cho nàng?
Do đó, nàng không chút khách khí thản nhiên, không chút gánh nặng ở lỳ trong Đoan Mộc vương phủ, mặt khác, nếu nàng ở nơi này, tam điện hạ tự nhiên cũng chuyển về đây ở với nàng.
“Ta nói tam điện hạ, sao cậu lại chạy tới nhà của ta ăn chùa uống chùa hả?” Thần công tử nghiêng mi đưa mắt, vẻ mặt keo kiệt truy hỏi Quân Tu Nhiễm.
Đoan Mộc Hoành bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, ra vẻ bất bình!
Tam điện hạ đút cơm cho Điềm Điềm xong, lại cầm chén của hắn lên, thuận tay vung một cái, tờ giấy hình chữ nhật hơi ngả vàng liền bay tới trong lòng Thần công tử, cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: “Tiền cơm.”
Thần công tử hai ngón tay kẹp lên tờ ngân phiếu, nhìn con số bên trên, nhất thời mặt mày rạng rỡ, quơ tay đẩy hết bọn tiểu qủy đang mong đợi xán đầu lại gần ra xa, thu ngân phiếu vào trong ngực mình, cười híp mắt nói: “Hoan nghênh tam điện hạ đại giá quang lâm.”
Đoan Mộc Hoành lắc tay, cậu muốn nhìn ngân phiếu mà lại không được, bèn tức giận hô to: “Tiểu thúc, con mách tổ mẫu thúc dám tư nuốt tiền cơm tam điện hạ trả vương phủ ta!”
“Tiểu tử thối, ngươi muốn chết.”
“Cho con xem cho con xem!”
“…”
Đoan Mộc Điềm nằm lỳ ở trên giường nghiêng đầu xem náo nhiệt, sau đó không chút khách khí sai sử Thần công tử, nói: “Tiểu thúc, qua đỡ cháu một chút.”
Thần công tử lại nhướn mày, trái lại bạn nhỏ Đoan Mộc Hoành lại “Vèo” một cái, lẻn đến bên giường, chìa tay sẽ phải đỡ quận chúa tỷ tỷ.
Mới vừa ăn hai miếng cơm Quân Tu Nhiễm đã buông chén đũa, đi tới đỡ nàng ngồi dậy, nói: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, vừa mới ăn no.”
Nàng lắc đầu, nói: “Không có việc gì. Vừa hay ta có tinh thần, đợi lát nữa sợ sẽ lại muốn ngủ tiếp.”
Thần công tử lúc này cũng đã đi tới, ngồi xuống trước mặt nàng, đưa hay tay đỡ nàng, vẻ mặt đau khổ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ôi chao, đáng thương bản công tử, lúc nào cũng bị sai sử như cu li.”
Không ai để ý đến hắn, Đoan Mộc Điềm ngồi ổn định liền nhắm hai mắt lại, chậm rãi vận chuyển nội lực.
Nội lực trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển, tụ những thứ vốn không nên xuất hiện trong thân thể, sẽ phá hư thân thể nàng từng chút từng chút ở bàn tay.
Trước mặt, Thần công tử lại vận chuyển nội lực theo hướng ngược lại, sau đó có vật gì đó xuyên thấu qua lòng bàn tay, tiến vào trong thân thể của hắn.
Cả người hắn run lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Quân Tu Nhiễm đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn hai người, rất sợ gặp chút xíu sai lầm nào, Đoan Mộc Hoành đứng ở một bên nhìn bàn tay hai người chạm vào nhau, lại quay đầu nhìn hai người, trong mắt lại có vẻ ước ao ngưỡng mộ.
Cậu cũng muốn giúp quận chúa tỷ tỷ mà, đáng tiếc công lực của cậu nông cạn, vốn không có tư cách đó.
Qua khoảng tầm hai khắc (30′), Đoan Mộc Điềm mới lại mở mắt, sắc mặt tốt hơn không ít, Thần công tử lại không mở mắt, chỉ thu tay về, tiếp tục ngồi xếp bằng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, giữa hai lông mày còn có một còn có một luồng khí đen ngưng tụ.
Quân Tu Nhiễm đổ một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng Đoan Mộc Thần.
Đây là cách lão Vương phi nghĩ ra được, Điềm Điềm đang có mang, không thể tùy tiện uống thuốc, vậy thì chuyển độc trong người đến người khác, sau đó lại giải độc, vài lần như thế, độc cũng sẽ được thanh trừ.
Nàng luyện nội công tâm pháp bí truyền của Đoan Mộc gia, cách tốt nhất là tìm một người đồng căn đồng nguyên, mà lúc này Đoan Mộc Cảnh đang ở Bắc Cương hợp tác với phụ thân đánh Liên Nhạc, Vì vậy nhiệm vụ quang vinh này liền rơi xuống trên người thúc thúc Thần công tử.
Khoảng sau một khắc đồng hồ nữa, hắc khí giữa chân mày hắn mới tiêu tán, cuối cùng hắn thở phào một cái từ từ mở mắt, sau đó thân thể nghiêng một cái ngã xuống giường, đưa tay kéo góc áo của Quân Tu Nhiễm, buồn rầu nói: “Tam điện hạ, cậu nói xem, bản công tử tận tâm tận lực giúp nương tử cậu giải độc, cậu nên cảm tạ ta như thế nào đây?”
Quân Tu Nhiễm khó được lúc không hất bàn tay nắm gọc áo của hắn ra, nghe vậy cũng chân thành nói: “Đa tạ tiểu thúc nguyện chịu tội giúp Điềm Điềm giải độc, nếu có cái gì ta có thể làm được, xin thúc cứ mở miệng.”
“Được, chờ bản công tử ngẫm lại cho thật tốt, rốt cuộc là nên đề ra yêu cầu gì cho phải đây ta?”
“Tiểu thúc, thúc nên trở về nghỉ ngơi đi.” Đoan Mộc Điềm nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lãnh đạm như cũ.
Thần công tử quay đầu liếc nàng, cắn tay áo thút thít nghẹn ngào nói: “Từ lúc xuất giá, tiểu Điềm Điềm đối xử với bản công tử lại càng thêm lạnh lùng, mệt thay bản công tử vì cháu mà chịu tội như thế, vậy mà cháu cũng không giữ ta lại nghỉ ngơi một lúc đã đuổi ta đi, hay là muốn tiểu thúc phải đề xuất yêu cầu với phu quân của cháu đây?”
Đoan Mộc Điềm không bận tâm chút nào, dưới sự trợ giúp của Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Hoành lại nằm úp sấp trên giường, thuận miệng nói: “Nếu thúc thích ở lại thì bên kia có tháp.”