Sau khi chia tay Nhị thúc ở cửa thành, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm liền trở về Nghiêu vương phủ dưới sự hộ vệ của đám Tòng An, Thuận Tử và các thuộc hạ khác theo sau.
Trên thánh chỉ mà Đoan Mộc Khiếu đưa tới nói, ngay khi bọn họ hồi kinh phải lập tức tiến cung gặp vua. Thế nhưng dù như vậy, bọn họ cũng không thể cứ mang một thân trang phục máu me như vậy mà tiến cung gặp thánh thượng được.
“Tình huống bây giờ như thế nào?”
Mới vừa bước vào cửa chính của Nghiêu vương phủ, Quân Tu Nhiễm đã liền hỏi đến tình huống của bên này, bên cạnh Tòng An nghe vậy liền nói: “Chúng ta vừa tiến nhập kinh thành không bao lâu, Bạch lão đại cũng đã tự mình dẫn người canh chừng những người đó, đợi khi chủ tử và Vương phi các ngươi trở về thì đi gặp hoàng thường lại xử trí bọn họ sau.”
“Trên đường có gặp phải điều bất ngờ nào không?”
“Không có gì bất ngờ xảy ra, cũng may có mấy vị quản sự của Nghê thường cùng nhau hỗ trợ, một đường tới trạm kiểm soát cũng không gặp trở ngại, an toàn mang người vào kinh thành.”
Dứt lời, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Vương phi, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện trải qua trên đoạn đường này.
Vốn cho rằng chỉ là thương nhân bình thường, thế nhưng suốt một chằng đường chung đụng lại phát hiện dù chỉ là gã sai vặt bình thường nhất cũng có chỗ không giống người khác, quản lí lại càng có năng lực không tầm thường, bằng cách nào mà Vương phi lại có thể tìm tới nhiều người tài như vậy?
Hơn nữa bọn họ kính ngưỡng Vương phi từ tận đáy lòng, rất xứng đôi với công tử, mỗi lần chỉ cần nhắc tới nàng, vẻ mặt họ đều kính trọng, đồng thời không hề có bất kỳ nghi vấn nào với mệnh lệnh của nàng, tuyệt đối nghe theo, giống như là…… Bọn họ đối với chủ tử vậy.
Đoan Mộc Điềm cảm giác được ánh mắt kỳ dị của hắn, không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Không, không có!” Hắn gần như là đồng thời dính chưởng ánh mắt sắc lẻm của chủ tử, nhất thời vội vàng nói: “Thuộc hạ chẳng qua là cảm thấy mấy vị quản sự của Vương phi đều hết sức ưu tú, khiến bọn thuộc hạ xấu hổ không thôi.”
“Cũng chỉ là đám thương nhân gian trá mà thôi, cả ngày chỉ biết nghĩ đến tiền, ngươi cũng không thể khen ngợi bọn họ như vậy, nếu là bị bọn họ biết, cũng không biết lại đắc ý thành cái vẻ gì nữa.”
Vương phi, ngài thật khiêm tốn, hay là ngài không biết càng gian xảo thì lại càng có khả năng sống càng tốt càng lâu trong cái cuộc sống này vậy?
Bọn hạ nhân sớm đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng để rửa mặt thay quần áo, Tòng An tóm tắt ngắn gọn hành trình một đường hồi kinh của bọn họ cho Quân Tu Nhiễm nghe, sau đó liền lui ra.
Mà lúc này, Đoan Mộc Điềm cũng đã gột rửa sạch sẽ, thay mới y phục đi ra từ trong nội thất, nhìn thấy Quân Tu Nhiễm đang trầm tư một mình thì nói: “Bây giờ chúng ta lập tức tiến cung gặp phụ hoàng sao?”
Hắn quay đầu, sau đó lười biếng dựa lưng vào phía sau, vươn hai tay về phía nàng, nói: “Ái phi, mau tới hầu hạ bổn vương thay y phục.”
Hắn vẫn luôn nóng lòng trong việc Điềm Điềm giúp hắn thay y phục, chỉ cần một khi có cơ hội nhất định phải cố một phen, cứ việc cho tới bây giờ vẫn chưa một lần thành công, có điều mỗi khi phải đối mặt với mấy chuyện liên quan đến hắn và Điềm Điềm nhà hắn, hắn luôn có dư thừa động lực, dù thắng hay bại cũng không thành vấn đề.
Đoan Mộc Điềm đưa mắt lườm hắn, sau đó đi tới trước mặt hắn, vươn tay nắm vạt áo của hắn, ngay lúc ánh mắt hắn bất chợt lóe sáng, xách hắn từ ghế lên, rồi theo đó liền xoay người kéo vào bên trong phòng.
Tòng An vốn vẫn canh giữ ở ngoài cửa chợt nghe tiếng kinh hô của chủ tử truyền ra từ bên trong phòng, cả người đề cao cảnh giác xém chút nữa phải phá cửa mà vào, có điều ngay sau đó hắn liền nghe được “xoạt” một tiếng như tiếng y phục của ai bị xé rách vậy.
Hắn chớp chớp mắt mấy cái, ánh mắt sáng lên, sau đó lại lui về phía góc cửa, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Dưới sự nghe ngóng ‘kỹ lưỡng’, hắn nghe được thanh âm của chủ tử truyền ra từ trong phòng nghe như đang r/ên rỉ vậy: “Điềm Điềm, đừng thô lỗ quá như vậy, nàng xem, y phục đều hỏng cả rồi.”
“Sớm đã hỏng rồi, chàng còn muốn tiếp tục mặc sao?”
“May may vá vá, lại dùng thêm được năm nữa.”
Tòng An đang đứng ngoài cửa nghe vậy chỉ còn biết……đâm đầu vào tường.
Chờ đến khi đã lăn qua lăn lại xong thì trời cũng đã sắp tối, nhưng dù vậy, nên tiến cung thì vẫn phải tiến cung.
Xe ngựa từ Nghiêu vương phủ xuất phát, hướng phía hoàng cung mà đi, hai người Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm ngồi ở bên trong xe ngựa đều thấy buồn ngủ, đầu tựa vào thành xe nhắm hai mắt lại.
Tuy nói mới vừa rồi còn sanh long hoạt hổ(*), nhưng thật ra trải qua chặng đường này bọn họ cũng vô cùng mệt nhọc, lại mới vừa rồi còn tiến hành một trận chém giết ở ngoài thành, bây giờ ngồi trên xe ngựa đi đến hoàng cung, ở trong cái không gian gần như là ngăn cách với bên ngoài, dù cho là trên đường vẫn có âm thanh nhốn nháo truyền vào cũng phảng phất như cách rất xa, theo sự lay động của xe ngựa mà cũng trở nên có chút mơ hồ.
(*)mạnh mẽ như rồng như hổ, ý chỉ hai anh chị lúc trước vẫn còn đầy tinh lực dồi dào.
Đoạn đường từ Nghiêu vương phủ đến hoàng cung không gần cũng không xa, Tòng An và Thuận Tử đi theo bên ngoài xe ngựa, im lặng ai cũng không nói gì.
Chỉ cần rẽ theo lối đi đằng trước, lại đi tiếp thêm hai dặm nữa sẽ đến hoàng cung, chính vào lúc này, hai người vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe ngựa đột nhiên đồng thời mở mắt, cả người đề cao cảnh giác.
Gần như là cùng lúc đó, chợt có một tiếng “Vút” như long trời lở đất, một một mũi tên tựa như xuyên không từ trên trời phi đến, mạnh mẽ phi vút vào trong xe ngựa.
Trước xe ngựa, Tòng An và Thuận Tử cũng cực kỳ kinh hãi, Thuận Tử không nói hai lời rút kiếm ra, phi người lên chém về phía mũi tên đang bay vút đến.
“Mau tránh ra!”
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, kiếm và tên chạm vào nhau, phát ra âm thanh cũng không phải là tiếng leng keng của kim loại va chạm mà nghe tiếng ầm vang như tiếng vật nặng chạm vào nhau.
Sau đó cả người Thuận Tử đều bị lực va chạm mạnh mẽ bắn ngược về phía sau, đập vào xe ngựa, còn mũi tên bị hắn chém như vậy cũng nhân đó mà lệch hướng, “Phập” một tiếng cắm thẳng vào tường đá bên cạnh, sâu tận ba thước.
Tòng An thấy thế cũng hít một hơi thật sâu, ghìm cương ngựa lại, tập trung tinh thần đề phòng.
Mà Thuận Tử lúc va vào trong xe ngựa, từ phía sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua, khẽ đỡ lưng hắn rồi nhẹ nhàng nâng hắn dậy, khóe mắt hắn khẽ liếc sang bên cạnh chợt thấy có một bóng dáng màu đen lóe lên, từ lỗ thủng bị hắn phá vỡ bay ra ngoài.
Hắn kinh hãi vội vã muốn cùng đi ra ngoài, những hơi động lại cảm thấy hai tay tê liệt, gần như là không thể đứng dậy.
Lực đạo của mũi tên kia thật sự là rất lớn, hai tay hắn trực diện va chạm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại không còn cảm chút cảm giác.
Bàn tay đặt sau lưng hắn bị rút lại, sau đó lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, tay kia thì dao động ở trên tay hắn, hẳn cảm giác giống như là vặn vặn, kéo kéo, nắn nắn, mỗi một cái động tác đều đi kèm tiếng xương cốt va chạm “Ken két”, một lúc sau tay hắn cũng bớt dần sự tê dại, khôi phục cảm giác.
Tiếp đó cũng dùng cách như thế, tay kia cũng rất nhanh giảm bớt sự tê liệt, khôi phục cảm giác.
Đến lúc này hắn mới có thể xoay người, nhìn người phía sau.
“Tạ vương phi!”
Đoan Mộc Điềm thu tay lại, nghe vậy chỉ gật đầu, ánh mắt lại nhìn đường phố bên ngoài xe ngựa, lạnh nhạt nói rằng: “Lại phải đánh nhau.”
Bên ngoài trên đường phố bỗng nhiên xuất hiện thật nhiều người áo đen bịt mặt, bao vây lấy xe ngựa của bọn họ, trên tiểu lâu hai bên đường cũng đồng dạng xuất hiện số lớn hắc y nhân, tay giương cung tiễn, nhắm thẳng vào xe ngựa của bọn họ cùng người đang đứng trên nóc xe ngựa lúc này.
Giương cung, lắp tên, kéo dây.
Không chần hay trì hoàn một chút nào, vô số mũi tên hội tụ về phía trung tâm, rậm rạp chằng chịt gần như không có kẽ hở.
Tòng An cũng nhảy lên đầu xe ngựa, cùng chủ tử tựa lưng đón đỡ rậm rạp chằng chịt mũi tên, trong lúc nhất thời, chỉ nghe “Leng keng” không ngừng bên tai, chủ tớ hai người đứng ở mui xe đón đỡ số lớn mũi tên đang mãnh liệt phi đến, sau từ bên trong xe ngựa, Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng phi ra, xông về phía bọn hắc y nhân đứng phía trước.
Tên nhất thời chuyển hướng, bắn về phía sau lưng Đoan Mộc Điềm.
Trong hoảng hốt, liền thấy thân thể nàng đột nhiên trở nên hơ ảo tựa quỷ mỉ, sau đó tất cả tên đều lướt qua người nàng, rơi xuống đầy đất, vừa đúng chỗ cách chân bọn người áo đen không đến 1 thước, không hề thương tổn đến đồng bọn của bọn họ một chút nào.
Ở sau lưng nàng, bỗng nhiên “Ầm” một tiếng thật lớn, xe ngựa hoàn toàn chia năm xẻ bảy, Thuận Tử lao ra từ trong xe ngựa đã vỡ vụn, liều chết xông về phía đám người áo đên phía sau. Cùng lúc đó, Quân Tu Nhiễm và Tòng An phi thân lên lao thẳng đến chỗ bọn cung tiễn thủ trên nóc nhà kia.
Chém giết ngay tại phạm vi cách hoàng cung một nghìn thước, càng ngày càng nhiều hắc y nhân từ các ngõ ngách xuất ra, vây chặt bốn người bọn họ ở nơi chật hẹp này.
Những hắc y nhân này cũng không phải loại ô hợp, mỗi một người đều là quân tinh nhuệ được chọn lựa kĩ càng, liên kết lại với nhau nhất thời liền bạo phát ra lực lượng khổng lồ làm cho Nghiêu vương phủ bốn người trong lúc nhất thời đều rất khó có thể phá vỡ.
“Chủ tử, Vương phi, hai người mau đi trước!”
Tòng An hô to, lại một kiếm chém chết một gã cung tiến thủ.
Có hắn và Thuận Tử tạm thời ngăn cản, bằng bản lĩnh của chủ tử và Vương phi, muốn thoát khỏi vòng vây này cũng không phải việc quá khó khăn.
Nhưng hiển nhiên là đối với đề nghị này của Tòng An, Quân Tu Nhiễm cũng chỉ híp mắt một cái, trong đôi đồng tử tím chợt lóe lên ánh sáng lạnh, cười đến nghiến răng nghiến lợi, cười đến âm lãnh khiếp người, lạnh giọng nói rằng: “Câm miệng! Ngươi chỉ cần tập trung tinh thần giết người là được.”
Phía dưới, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía đám cung tiến thủ vẫn thường thường bắn tên trộm vào Quân Tu Nhiễm, khóe miệng khẽ nhếch, lại cười đến vô cùng dịu dàng.
Chỉ là phía trước sát thủ rậm rạp, dường như giết thế nào cũng giết không xong, nàng tập trung tinh thần giết người, đồng thời thò tay vào trong lòng, lấy ra một ống trúc.
“Vút —— Ầm!”
Có cái gì giương lên cái đuôi thật dài, rít lên một tiếng phi lên trên không trung, rồi nổ tung tạo thành một đám may màu vàng, ngưng tụ lại không tiêu tan.
“Không tốt! Đánh nhanh thắng nhanh!”
Có người kêu lên, nhất thời hắc y nhân từ bốn phương tám hướng tấn công, lại càng thêm mạnh mẽ.
Nơi này cách hoàng cung cũng không xa, bọn thủ vệ hoàng cung trước hết thấy được đám mây bay lên, mặc dù bọn họ cũng không rõ rốt cuộc nó đại biểu cho điều gì, nhưng là ở phụ cận hoàng cung đột nhiên xuất hiện một vật thể không rõ như vậy cũng lập tức khiến bọn họ phải chú ý.
Có một tiểu đội thị vệ từ hoàng cung đi ra, đi tới hướng bên kia muốn thăm dò tình huống.
Tình hình chém giết bên này càng ngày càng kịch liệt, trên người của Đoan Mộc Điềm đã xuất hiện không ít vết thương, y phục vừa mới được thay đổi sạch sẽ giờ lại tả tơi, dích đầy máu tươi, có của địch nhân, cũng có của chính nàng.
Ngay lúc nàng bắn tín hiệu, đối phương càng thêm tấn công mạnh mẽ, giống như là đang tiến hành sự công kích cuối cùng, không sợ chết!
“Điềm Điềm, cẩn thận!”
Trên đầu vang lên tiếng kinh hô của Quân Tu Nhiễm, đồng thời nàng cũng cảm thấy có sát khí phía sau lưng, chưa đến gần cũng đã khiến nàng sởn tóc gáy, nàng muốn xoay người qua né sang bên, nhưng toàn bộ đám hắc y nhân vây quanh nàng như điên rồi, chúng ra sức bổ nhào về phía nàng, ngăn trở tại chỗ khiến nàng không thể động đậy, dù giết thế nào cũng giết không ra.
Sau lưng sát khí càng ngày càng gần, có sức gió thổi qua khẽ thổi bay tóc nàng, phía sau lưng nàng mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Sau đó nàng nghe được “Phập” một tiếng, giống như có cái gì đâm vào trong cơ thể nàng, dù cho nàng đã cố hết sức để xoay người đi, nhưng vẫn là cảm thấy cả người chợt lạnh, lạnh đến tận tim.
Cả người nàng văng về phía trước, vô số đao kiếm chém tới lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng đều không nhìn, chỉ ngửa đầu, thấy được Quân Tu Nhiễm phi xuống từ nóc nhà, thấy được sắc mặt tái nhợt đầy hoảng hốt trước mắt, thấy hắn phi tới trước mặt ôm nàng vào trong lòng.
Nàng như nghe được tiếng đao kiếm gãy rơi xuống đất “Leng keng”, sau đó tất cả đều hóa ầm ĩ không cách nào phân biệt, ánh mắt trở nên mơ hồ, thấy miệng hắn mấp máy, biết hắn chắc chắn là nói cái gì đó, thế nhưng nghe vào tai nàng cũng chỉ là những tiếng “Vù vù”, không thể nghe rõ ra là gì.
Sau đó thế giới trở nên tối tăm.
Nhìn nàng cứ nhắm hai mắt lại như vậy, Quân Tu Nhiễm đột nhiên thấy trong đầu trống rỗng, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt đến dọa người của nàng, lại cũng không biết lúc này sắc mặt của hắn lại càng thêm tái nhợt hơn cả nàng.
Thế giới của hắn nháy mắt như sụp đổ, chỉ còn lại khoảng không hoang vắng, bóng tối vô tận vẫn ẩn sâu trong lòng hắn nhờ sự tồn tại của nàng, vào giờ khắc này cũng bùng nổ vang dội, như muốn cắn nuốt cả thế giới này.
“Điềm Điềm… ”
Trước mắt lại hiện lên sự việc vừa mới xảy ra, mũi tên đột nhiên xuất hiện, vừa nhanh vừa mạnh như vậy, hắn muốn ngăn cản lại chỉ có thể nhìn thấy nó cắm phập vào sau lưng nàng, trước mặt nàng vô số đao kiếm sắc nhọn chỉ chờ nàng nhào tới, sau đó nói không chừng sẽ có máu tươi vẩy ra, nói không chừng chính là màu thịt không rõ.
Hắn ôm nàng thật chặt, giơ kiếm, giết người!
Ai dám phá hủy thế giới của hắn, hắn liền phá hủy cả thế giới này!
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên hóa thân thành sát thần, một đường hắn đi qua một đường máu nhuộm.
Tòng An cùng Thuận Tử ở bên cạnh, xem mà tâm thần chấn động, không quản bản thân bị trọng thương, liều chết xông về phía chủ tử, muốn ngăn cản hành vi giết chóc đến điên cuồng như tự sát kia của chủ tử.
Đám thị vệ hoàng cung được cử qua thăm dò cuối cùng cũng xuất hiện, lại thấy được cảnh tượng như vậy xảy ra trước mắt nhất thời kinh hãi, lập tức không chút do dự bắn đạn tín hiệu, lại liều chết xông đến chỗ đám hắc y nhân.
“Rút lui!”
Có người quả quyết hạ lệnh, bọn áo đen cũng không dám lưu lại, nhanh chóng rút lui theo hướng ngước đường tới hoàng cung, Quân Tu Nhiễm bất thình lình quay người, nhìn về phía kẻ vừa hạ lệnh kia, sau đó cả người đột ngột đứng thẳng, hướng bên kia đuổi giết.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, vụn gỗ bay tán loạn, có người ở bên trong phòng đánh nhau kịch liệt, sau đó “Phụt” một tiếng, có máu tươi phun ra, tung tóe trên lớp giấy trắng cửa sổ.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn chỉ ôm ‘thiên hạ’ trong ngực thật chặt, lại từ trong phòng nhảy ra, đuổi giết theo hướng đám hắc y nhân rút lui.
Tòng An và Thuận Tử đột nhiên phi về phía hắn, bám chặt vào người hắn, muốn ngăn hắn không tiếp tục điên cuồng nữa, thế nhưng lại bị hắn một cước đá bay ra ngoài.
“Chủ tử, chủ tử!” Hai người bị đá bay lại thật nhanh nhảy về, tốc độ của Thuận Tử là nhanh nhất, thoáng cái lại nhào tới trước mặt của Quân Tu Nhiễm, nói rằng: “Chủ tử, đừng! Vương phi còn sống, nhanh tìm ngự y tới cứu trị đi!”
Bàn chân đang bước về phía trước bỗng nhiên dừng lại, hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, lại thấy mặc dù sắc mặt nàng tái nhợt yên tĩnh không tiếng động, nhưng nhìn kỹ, đúng là vẫn còn hơi thở yếu ớt, hắn nhất thời lòng thấy vui mừng, nhẹ buông tay, kiếm trong tay liền rơi xuống.
“Tam điện hạ, ngài…”
Bọn thị vệ hoàng cung vừa chay qua bỗng nhiên tắt tiếng, ngơ ngác nhìn nữ tử trong lòng tam điện hạ, mắt đẹp nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, cả người nhuốm máu, trên lưng còn cắm một mũi tên màu đen trông rất dữ tợn, từ miệng vết thương, còn có máu tươi không ngừng thấm ra.
Trời ạ! Vương phi!
Quân Tu Nhiễm không thèm để ý đến bọn họ, ôm ngang eo Điềm Điềm, cũng không đi hoàng cung nữa mà xoay người chạy về Đoan Mộc vương phủ.
Nửa đường, hắn gặp đám người Đoan Mộc Khiếu từ Đoan Mộc vương phủ chạy tới, bọn họ vừa thấy người trong ngực hắn liền không kìm được đồng thời hít một ngụm khí lạnh, theo sau mà đến là ngập trời phẫn nộ.
Chỉ là trước mắt, việc quan trọng nhất cũng không phải là đi tìm người tính sổ, mà là phải mau chóng mang quận chúa về Đoan Mộc vương phủ, nhờ lão Vương cứu chữa!
Đoan Mộc vương phủ chỉ trong chốc lát đã loạn cào cào, lão Vương phi vội bỏ tất cả mọi việc trong tay xuống, chạy vội tới Xuất Vân các.
Sự xuất hiện của bà khiến Quân Tu Nhiễm vốn vẫn canh giữ ở bên giường gần như là nhảy dựng lên, chỉ có điều, lão Vương phi vốn chẳng buồn liếc hắn một cái, chỉ vội xem cháu gái không tiếng động nằm lì trên giường, khi thấy được mũi tên màu đen dữ tợn cắm trên lưng nàng thì suýt ngất xỉu.
Nhưng bà cũng rất nhanh bình tĩnh lại, bước thật nhanh tới trước giường, đặt tay lên cổ tay của Điềm Điềm, ánh mắt lại để ý lưng nàng, tỉ mỉ kiểm tra.
“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Quân Tu Nhiễm đứng ở bên cạnh vẫn chăm chú nhìn, nghe nàng nói như thế gần như là trả lời trong vô thức: “Trên đường vào cung gặp phục kích.”
Lão Vương phi đột nhiên ngẩng đầu, theo sau đó nghiến răng cười lạnh nói: “Được lắm, dám ra tay ở trong kinh thành!”
Sau đó bà lại không nói gì nữa, chuyên tâm khám và chữa trị cho Điềm Điềm.
Nửa ngày sau, bà mới chậm rãi thở ra một hơi, Quân Tu Nhiễm lập tức khẩn trương hỏi: “Tình huống của Điềm Điềm ra sao?”
Bà đứng lên, tiến tới cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng Điềm Điềm rồi nói: “Rất may, cuối cùng Điềm Điềm vẫn tránh được, vì vậy cũng không bị thương đến chỗ hiểm, nếu không chỉ sợ cũng đã đi đời nhà ma từ lâu. Chỉ là vết thương này vẫn là không thể xem thường như cũ, bởi vì….. mũi tên này, sợ là không dễ lấy ra.”
Mũi tên này cực kỳ dữ tợn, vết thương dạng đinh ốc chưa nói, trên đầu tên cũng là gai nhọn dầy đặc, nếu là cứ tùy tiện rút ra như vậy thì chắc chắn sẽ kéo theo cả máu thịt, điều này tuyệt đối trí mạng với Điềm Điềm.
Nàng vốn cũng xoay người tránh được bị đâm vào chỗ hiểm ở lúc cuối cùng mới thoát chết, nhưng trên thực tế vết thương cách tim cũng vô cùng gần, nếu lúc nhổ tên làm tổn thường đến tim hoặc là nội tạng quan trọng, vậy thì khác nào phá hủy chút sức lực cuối cùng của Điềm Điềm?
Quân Tu Nhiễm nhìn lão Vương phi bắt đầu nhẹ nhàng cắt y phục trên lưng của nàng ra, lộ ra chỗ cắm mũi tên, cả vết thương máu thịt lẫn lộn. Hắn nhìn vậy thì lông mày cau lại, hai tay nắm chặt, trên trán vô thanh vô tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Nếu Điềm Điềm không còn trên thế giới này, hắn không cách nào tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng, hắn nên làm sao mới có thể chịu đựng được sự cô đơn trống rỗng khi không có nàng? Không có nàng bên cạnh, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa, thế giới của hắn không còn vầng thái dương để xua tan những tối tăm.
Hắn ngồi xổm xuống bên giường, đưa tay nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, nếu nàng có việc, ta liền….”
“Bốp!”
Một cái tát ngang trời giáng qua, trực tiếp cắt đứt lới nói tiếp theo của hắn, Đoan Mộc lão Vương phi đứng ở bên cạnh vẻ mặt vặn vẹo nhìn, nổi giận mắng: “Nói bậy bạ gì đó? Có bà già này ở, sao có thể khiến Điềm Điềm xảy ra chuyển?”
Mây đen dày đặc trong lòng hắn cũng vì vậy mà tiên tan một phần, Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, khóe miệng co rút, vẻ mặt u oán.
Tổ mẫu đại nhân, ngài có thể nói rõ rang một lần luôn hay không vậy?
Nhưng mà bất luận Đoan Mộc Điềm có việc gì hay không thì chuyện này ắt sẽ khiến kinh thành nhấc lên sóng gió ngập trời, sẽ nhấn chìm bao nhiêu người, chỉ có trời biết.
Ngay khi trong Đoan Mộc trong vương phủ đang loạn cả lên thì trong hoàng cung, hoàng đế cũng đã biết được tin Quân Tu Nhiễm bọn họ hồi kinh, đang ngồi ở trong ngự thư phòng chờ triệu kiến bọn họ, nhưng không ngờ không đợi được bọn họ cầu kiến mà lại nghe được thị vệ hồi báo, nói tam điện hạ cùng Vương phi bị phục kích trên đường tiến cung, Vương phi bị thương nặng.
Hoàng thượng sửng sốt một chút, sau đó đứng bật dậy từ long ỷ.
“Khốn nạn!” Ngài vỗ ngự án trước mặt, giận tím mặt.
Dám phục kích hoàng tử Vương phi ở trong kinh thành, ngay bên ngoài hoàng cung, quả thực là nực cười, quả thực là khốn nạn hết sức, quả thực là không để uy nghiêm của hoàng đế vào mắt chút nào!
Đế vương nổi giận, sau đó đột nhiên cười nhạt, nặng nề ngồi ngồi về trên long ỷ rồi nói: “Tam hoàng tử hiện ở nơi nào?”
“Tam điện hạ ôm Vương phi trở về Đoan Mộc vương phủ.”
“Truyền ý chỉ của trẫm, bảo tam hoàng tử ngay lập tức tiến cung, không thể lại trì hoãn nữa.”
“Vâng!”
Bên ngoài hoàng cung, trong biệt cung của thái tử, Quân Tu Thiện nhận được hồi bẩm của thủ hạ thì không khỏi giận dữ.
“Khốn nạn! Các ngươi nhiều người như vậy, lại mai phục sẵn từ trước, vậy mà cũng không đối phó được hai người Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm, Bổn cung nuôi các ngươi để làm gì hả? Phế vật, tất cả đều là phế vật!”
Nhưng mà sự việc đã xảy ra, hắn phát hỏa cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Đoan Mộc Điềm bất luận là sống hay chết, hắn đều đã chọc tới Quân Tu Nhiễm, còn có Đoan Mộc gia quái vật lớn kia, đó là điều mà cho dù thân là thái tử như hắn cũng phải sợ hãi không thôi!
Nhưng hắn làm sao có thể cam tâm?
Quân Tu Thiện đứng đó, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lập lòe, đột nhiên lóe lên vẻ ngoan quyết, bước nhanh rời đi nơi này, ra khỏi biệt cung.