Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến




Có lẽ là âm kém dương sai, cũng có thể là theo lý thường, bọn họ vốn định tới để thu thập vật tư nhưng lại tiêu diệt một ổ cường đạo, bắt được kẻ cầm đầu, hơn nữa còn liên luỵ tới cả thái tử điện hạ phía sau.

Khi tin tức giặc cỏ ở ngoài thành Bắc Phục bị ba trăm binh sĩ Tòng Long quân do Tam điện hạ dẫn theo tiêu diệt truyền ra, toàn bộ thành Bắc Phục thoáng chốc sôi trào.

Kỳ thật khi tam điện hạ và binh lính Tòng Long quân toàn thân đẫm máu tiến vào thành, còn mang theo một lượng lớn hán tử mặc áo đen đeo khăn đen thì có một số người đã đoán được vài phần, chỉ là chưa được xác nhận nên vẫn còn lo lắng.

Bây giờ rốt cuộc đã có thể yên tâm, về sau cũng an tâm ra vào thành, không cần nơm nớp lo sợ nữa.

Dân chúng trong thành Bắc Phục mau chóng nghị luận, có người nói tam điện hạ oai dũng bất phàm, mới tới đã tiêu diệt được ổ cường đạo hoành hành khắp Bắc Phục lâu nay; có người lại nói quân sĩ Tòng Long quân không hổ là binh lính tinh nhuệ nhất Đại Viêm, chỉ bằng ba trăm người đã đánh tan hơn ba nghìn cường đạo, lấy một địch mười chỉ tổn thương không tới ba mươi sáu người mà thôi, có người nói từ sau khi Đoan Mộc vương gia trở về, Tòng Long quân như sống dậy một lần nữa, làm cho dân chúng ở nơi Bắc Cương như bọn họ cũng an tâm vạn phần….

Sau đó, không biết từ đâu tràn ra tiếng gió, mới đầu chỉ yên lặng lưu truyền trong bộ phận nhỏ, nhưng bộ phận nhỏ này mau chóng gia tăng, làm cho động tĩnh ở Bắc Phục thành càng thêm sôi trào nhốn nháo.

Ổ cường đạo kia cấu kết với quan phủ thành Bắc Phục? Còn cố ý mai phục tại biên cảnh ý đồ chặn đường vây công Tòng Long quân? Tam điện hạ anh minh thần võ, suất lĩnh ba trăm binh sĩ Tòng Long quân đối kháng, tiêu diệt bắt giữ, sau đó thẩm vấn đã có một bộ phận quan viên thừa nhận cùng cường đạo cấu kết? Ở đằng sau chống lưng lại là thái tử điện hạ của Đại Viêm ta?

Tốc độ lời đồn trước nay bay rất nhanh, hơn nữa vô khống bất nhập (không nơi nào không có), âm thanh truyền bá ngày càng vang, ngày càng nhiều người biết, sau đó toàn thể giận dữ ầm ầm kéo tới trước nha môn.

Ở nơi Bắc Cương này, dân phong luôn hung hãn hơn người ở nội địa rất nhiều, toàn thành bất kể già trẻ gái trai tất cả đều phẫn nộ vọt tới trước cửa quan phủ, nếu không có binh sĩ Tòng Long quân đứng canh giữ thì bọn họ đã xông thẳng vào rồi.

Nhìn dân chúng toàn thành hùng hổ kéo tới, Đoan Mộc Điềm đứng ở bên trong cửa nhìn mà líu lưỡi, tiếp đó nàng cất bước đi ra ngoài cửa lớn.

Xoẹt xoẹt, toàn bộ ánh mắt lập tức đổ về phía nàng, đám người ngoài cửa cũng bởi vậy mà im lặng một chút.

“Ta là Đoan Mộc Điềm!” Nàng thẳng thắn, cũng lấy phương thức này mở miệng, ngay khi dân chúng thoáng rối loạn vì nhớ tới thân thế của nàng thì nàng lại tiếp tục nói: “Về chuyện chư vị nghe nói, ta không biết làm sao lại bị truyền ra ngoài, mọi người có thể quan tâm như thế làm cho ta rất cảm động. Nhưng bất kể thế nào cũng xin mọi người không cần kích động, về nhà trước đã. Ta tin tưởng triều đình nhất định sẽ cho mọi người một lời công bằng, cho ngàn vạn tướng sĩ Tòng Long quân ta một lời công bằng, cũng cho nhân thân của 36 huynh đệ chết đi một công đạo.”

Giọng nàng không nặng nhưng lại truyền đi rất xa, lọt vào tai mỗi người cực kì rõ ràng.

Dân chúng hơi giật mình trước lời nói dường như có chút không thuận theo dân tâm này, chẳng lẽ giờ phút này không phải nàng nên bày ra vẻ mặt phẫn hận chỉ trích đám người ti tiện đó sao? Chẳng lẽ không phải nên chỉ tay lên trời thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua vụ này, tuyệt đối không dễ dàng chấm dứt như vậy hay sao? Chẳng lẽ không phải nên tỏ vẻ bi thương để đạt được dân chúng ủng hộ, bất kể là đồng tình thương hại hay là bi phẫn sao”?

Đây đều là những việc mà toàn bộ quan sai thực hiện khi gặp phải chuyện trọng đại, làm cho dân chúng oanh động.

Nhưng tất cả đều không xuất hiện trên người nàng, nàng chỉ vô cùng bình thản nói hai câu, sau đó bảo bọn họ về nhà.

Cho nên nhóm dân chúng đã quen phản ứng như vậy bây giờ lại không nhìn thấy ngôn từ biểu cảm hợp lý, cũng không khỏi có chút tâm tình khác lạ khó nói nên lời.

Thấy bọn họ không có ý định rời đi, còn vây quanh cửa nha môn, Đoan Mộc Điềm hơi hơi sợ hãi, không thể không nói thêm: “Chúng ta lần này tới đây là vì thu thập vật tư cấp bạch trong quân nhu, không thể trì hoãn thời gian quá dài, xin chư vị đừng tiếp tục vây trước cửa, hãy trở về nhà đi. Thành Bắc Phục cũng sẽ không vì chuyện này mà thay đổi gì, quan viên vô tội ta sẽ không để hắn oan khuất, vẫn sẽ tiếp tục ở lại thành Bắc Phục làm việc vì dân chúng, quan viên có tội cũng sẽ bị trừng phạt xứng đáng, về phần chuyện khác, ta chỉ có thể nói…”

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, đáy mắt lạnh lẽo đầy sát khí, nhưng giọng vẫn chậm rãi bình thản như cũ, nói: “Kể dám lập âm mưu quỷ kế, dám đụng đến người của Tòng Long quân ta, tuyệt đối không buông tha!”

Một câu ngắn ngủn, giọng nói bình tĩnh, song lại chất chứa sát khí, nện thẳng vào lòng dân chúng đang vây xem, sau một giây yên tĩnh chợt ồn ào nháo động hẳn lên.

Đoan Mộc Điềm thấy vậy sắc mặt đen lại, thật ra thứ nàng muốn không phải hiệu quả này, nàng chỉ muốn bọn họ mau chóng rời đi, nàng không có nhiều thời gian theo chân bọn họ lằng nhằng dai dẳng, nàng còn phải xử lý xong chuyện bên này rồi mau chóng thu thập vật tư chạy về quân doanh nữa!

Thoáng cái trời lại sắp tối rồi.

Nhưng nàng quả nhiên đã xem nhẹ một điều, Tòng Long quân ở nơi Bắc Cương này uy vọng cực cao, nàng có thể ở trước mặt nhiều dân chúng nói ra một câu hữu lực như vậy, kỳ thật so với tỏ vẻ bi thương chua xót còn xúc động lòng người hơn nhiều.

Rốt cuộc đuổi được dân chúng toàn thành rời đi, Đoan Mộc Điềm cũng cảm thấy cả người hư thoát, trước giờ nàng chưa từng làm loại chuyện như…trấn an lòng người thế này. Vừa làm mới phát hiện, thật mệt mỏi, so với bôn ba vài trăm dặm cả đêm còn mệt hơn.

Trong phủ nha, Quân Tu Nhiễm đang chỉ huy binh lính cùng nhóm phủ binh mở khố môn (*), lại cho người đi tiệm thuốc trong dân thu thập.

(*)khố môn: kho ngân quỹ của nha phủ

Bây giờ phải thu thập trước một phần mang về quân doanh cẩn khấp đã, còn vật nhu sau này cũng chỉ có thể từ từ thu thập.

Chuyện thu thập vật tư này kỳ thật lúc nào cũng đáng lo ngại, trình tự phiền toái, việc vặt vãnh nhiều, làm không tốt còn có thể bị từ chối gây khó dễ. Nhưng tình hình bây giờ thật ra còn phải cám ơn nhóm ‘cường đạo’ kia, nhờ chúng mới có thể làm cho việc thu thập vật tư ở thành Bắc phục trở nên thuận buồm xuôi gió.

Chẳng qua nghe nói bên Tấn thành đã thu thập đủ phần lớn thuốc trị thương cần thiết rồi, quả nhiên vẫn là Điềm Điềm nhà hắn lợi hại.

Quân Tu Nhiễm ghé mắt, vừa vặn nhìn thấy Điềm Điềm nhà mình day trán đi tới, thần sắc mỏi mệt.

Thật đau lòng quá.

Từ tối qua rời quân doanh tới giờ, một đường bôn tẩu đến Tấn Thành rồi lại từ Tấn Thành không hề nghỉ ngơi, vừa nghe Bắc Phục thành có điều khác thường liền vội vàng chạy tới, sau đó bận rộn tới bây giờ vẫn chưa thể ngồi xuống nghỉ tạm chốc lát, nhất định là mệt cực kì.

Nghĩ đến đây hắn càng thêm đau lòng, nhìn nàng đi đến bên người, sau đó đưa tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói: “Không bằng nàng đi nghỉ ngơi trước đi, việc nơi này cũng không phải xong xuôi ngay được, nàng đứng đây cũng không có việc gì.”

Nàng liếc nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng bóp bên chân hắn một cái.

“Hít —— “

Quân Tu Nhiễm nhất thời cứng đờ, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái, ánh mắt ủy khuất.

Nàng thấy thế lạnh lùng thu tay, hỏi: “Bị thương thế nào?”

Tưởng không nói, lại cố nén làm bộ vô sự thì nàng nhìn không ra sao? Tư thế đi lại cũng sắp không tự nhiên rồi đấy!

Hắn tà tà liếc nàng, cười đến méo mó, nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Ta xem xem.”

“A?” Hắn nhất thời quay đầu nhìn xung quanh, lấm la lấm lét, nửa kinh ngạc nói, “Ở trong này? Điềm Điềm nàng thật gấp nha, đợi về phòng rồi nói sau đi mà.”

Đoan Mộc Điềm mặt tối sầm, ngón tay lại rục rịch.

Hắn lại vẫn không hề cảm thấy nguy cơ, còn ở đàng kia cười hí hí, nhẹ túm góc áo nàng nói: “Nếu không, bây giờ ta trở về phòng đi?”

Bên cạnh có binh lính đi qua, vừa vặn nghe được những lời này, nhất thời thần sắc cổ quái ánh mắt ái muội, khi đụng phải ánh mắt lành lạnh của quận chúa đại nhân mới nhanh chóng quay đầu cúi mắt, cười trộm bước nhanh qua bọn họ.

Quận chúa đại nhân khẽ trợn trắng mắt xem thường, cũng không quản các loại ánh mắt dâm ô bên cạnh, kéo hắn xoay người bước đi, tính tìm một chỗ để nhìn kĩ miệng vết thương của hắn, tự hắn băng bó lung tung như vậy, cũng không biết có việc gì hay sao.

Vào phòng, nàng không chút khách khí xốc áo ngoài của hắn lên, kéo quần hắn xuống, không thèm để ý hắn kiều diễm r.ên rỉ thở dài, đẩy hắn ngã xuống mặt ghế rồi đưa tay cởi bỏ tầng tầng băng gạc trên đùi.

“Điềm Điềm, nàng thật thô lỗ.” Hắn nói cười ái muội nhìn nàng, mang vài phần yêu say đắm vài phần e lệ vài phần xinh đẹp nói, “Đối với người ta ôn nhu một chút.”

Quận chúa đại nhân tiếp tục không nhìn hắn, chỉ cúi đầu chuyên tâm cởi băng gạc trên đùi, băng gạc màu trắng đã nhuộm hồng, chân mày của nàng cũng không khỏi nhíu lại, động tác nhanh hơn, lại càng mềm nhẹ.

Một bàn tay đưa tới nhẹ nhàng xoa mi tâm nhíu lại của nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn, nói: “Thật sự chỉ là ngoại thương da thịt thôi, không đáng ngại.”

Nàng cúi đầu không đáp, chỉ cẩn thận mở tầng băng cuối cùng ra.

Huyết nhục mơ hồ, sâu đến có thể thấy được xương.

Nhưng quả thật là ngoại thương da thịt, sau khi đắp thuốc đã cầm máu, hẳn là không sao.

Nàng lại xử lý cho hắn một lần nữa, sau đó đứng lên nói: “Chàng nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên ngoài để ta xử lý là được.”

Chưa xoay người, tay đã bị hắn giữ chặt, lắc đầu nói: “Nàng cũng mệt đến giờ rồi, ta…”

“Ta chẳng qua chỉ là chạy đi chạy lại thôi, không có trải qua chém giết gì.” Nàng trực tiếp chặn lời hắn, gãy tay mình ra sau đó xoay người bế hắn lên.

Ai? Ai ai ai?

Quân mỹ nhân tay áo rộng thắt lưng nhỏ linh hoạt như tiên, tóc đen bay lên tuấn mỹ vô song, giờ phút này lại bị bế trong ngực nàng, còn có vài phần hương vị phù phong nhược liễu. (TNN: Hắc, hết anh Cô Hồng bên kia bị nữ chính bế, nay đến Quân mỹ nhân bị bế =]] giá trị quan đảo lộn hết rồi!!)

Mãi đến khi bị ném xuống giường, hắn mới hết đứng hình tỉnh lại, sóng mắt vừa chuyển kiềm diễm mềm mại dựa vào nàng, nhẹ giọng nói: “Người tốt à, người ta có chút không thoải mái, nàng xoa xoa cho ta đi.”

Hắn còn chơi đến nghiện?

Người tốt họ Đoan Mộc nhíu mày, một tay đẩy hắn nằm xuống giường, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.

Quân mỹ nhân chống má nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn nàng rời đi nhanh như gió, cười khẽ, nghĩ đến vừa rồi bị Điềm Điềm bế lên, khóe miệng cứng đờ, sau đó lại mềm mại giãn ra, cảm thấy thi thoảng đổi vai như vậy, còn được Điềm Điềm trân trọng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Đoan Mộc Điềm ra cửa liền tiếp nhận công việc lúc trước của Quân Tu Nhiễm, binh lính vừa nãy lại đi qua trước mặt nàng, còn hồ nghi nhìn xung quanh một chút, hơi hơi nghi hoặc khó hiểu.

Ơ? Tam điện hạ đâu? Nếu Tam điện hạ đi rồi thì sao quận chúa còn ở đây??

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của quận chúa đại nhân, hắn đưa tay gãi đầu, sau đó lại cúi đầu đi qua.

Trời vừa tối, Đoan Mộc Điềm bảo nhóm binh lính đang bị thương còn bận rộn tới giờ ăn cơm rồi đi nghỉ, thay bằng đám người lúc chiều đã nghỉ ngơi mấy canh giờ, còn phủ binh nha môn và bọn hạ nhân thì tiếp tục bận rộn.

“Quận chúa, ngài cũng đi nghỉ tạm đi, chuyện còn lại giao cho chúng thần là được.”

Đội trưởng Tòng Long quân nói với Đoan Mộc Điềm, nhìn đôi mắt thâm quầng của quận chúa trước mặt hắn cũng cảm thấy đau lòng. Đám đại nam nhân da dày thịt béo như bọn họ đều đã nghỉ ngơi, có một nửa đã nghỉ ngơi phục hồi sức lực, thế mà quận chúa kim chi ngọc diệp, nữ nhi nũng nịu lại một khắc cũng không ngừng chống chọi đến giờ, ngay cả cơm chiều cũng là đứng ăn.

Đoan Mộc Điềm thấy quả thật không còn chuyện gì quá quan trọng, cũng đành gật đầu nói: “Được, mấy chuyện tiếp theo giao cho các ngươi, cố gắng chuẩn bị xong trước hừng đông, ngày mai còn gấp rút đưa về quân doanh.”

“Vâng!”

Giao phó xong đâu đấy, nàng cầm cơm chiều của Quân Tu Nhiễm xoay người đi về hậu viện, đẩy cửa vào liền thấy hắn đang nằm nghiêng trên giường, chiếu đèn nhìn tờ khai do đám quan viên dâng tới ban ngày.

“Có vấn đề gì sao?” Nàng bỏ khay xuống trước mặt hắn, thuận miệng hỏi.

Không nghỉ ngơi cho tốt, lại ngồi xem cái này?

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó cúi đầu nhìn cơm chiều, chỉ là bánh mì cháo thịt đơn giản, đây là do Đoan Mộc Điềm phân phó, bằng không cũng không biết đám quan viên kia sẽ chuẩn bị yến tiệc kinh khủng cỡ nào, thật phí thời gian.

Nhìn xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn nàng, há mồm “A” một tiếng, dáng vẻ chờ đút rất thích ý.

Đối với chuyện này, Đoan Mộc Điềm ngày cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, buông cơm chiều xuống xong liền lập tức lên giường, trèo qua người hắn nằm bên trong, ngay cả quần áo cũng không cởi, nhắm hai mắt nói: “Ăn xong thì đi nghỉ đi, sáng sớm mai phải khởi hành về quân doanh đấy, Tấn thành bên kia ta cũng đã cho Tiểu Lục đi về trước chuẩn bị rồi, chúng ta trở về lại cho người qua vận chuyển.”

Nàng nói xong cũng đã mơ mơ màng màng ngủ.

Hắn ngậm miệng lại, nhìn nàng vừa dính lên giường đã ngủ, không khỏi đau lòng, sau đó cẩn thận xê dịch thân mình, đưa tay cởi áo cho nàng.

“Như vậy làm sao ngủ thoải mái được? Trước thoát quần áo ra đã?”

Nàng mơ hồ than thở hai tiếng, chuyển người để hắn cởi áo cho mình rồi tiếp tục ngủ.

Bên ngoài còn đang bận rộn, tuy nói bởi vì gần biên quan, khố phòng quan nha ở Bắc Phục thành có lượng lớn dược thảo dự trữ, chỉ cần sửa sang lại đóng gói chất lên xe là xong, nhưng cũng vẫn tiêu hao khá nhiều thời gian, huống chi còn có mấy chục tên cướp và Lô thành chủ, tam điện hạ đã hạ lệnh phải áp giải bọn họ đi quân doanh, đương nhiên cũng phải đóng gói cho tốt rồi.

Vì sao không ném vào đại lao của Bắc Phục thành

Lo lắng chứ sao nữa!

Cứ bận rộn tới tận sáng hôm sau thì mọi thứ mới sẵn sàng hết.

Nghỉ ngơi một đêm, trừ bỏ những người bị thương cực kì nghiêm trọng, còn lại đều đã khôi phục chút tinh thần.

Trời chưa sáng hẳn đám người Đoan Mộc Điềm đã áp tải phần lớn dược thảo và cường đạo chạy tới quân doanh ở biên quan, nhân thủ không đủ, còn phải triệu tập một lượng quan binh cùng nhau áp giải.

Một đường này trái lại thông thuận, không gặp phải cướp bóc mai phục gì nữa.

Vốn dĩ ở đất Bắc Cương mà Tòng Long quân lại đụng phải cường đạo chặn đường, đây là chuyện vô cùng kỳ quái.

Một đường gấp rút, đến chạng vạng bọn họ rốt cục tới quân doanh, binh lính canh gác ngoài cửa vừa trông thấy đội ngũ và cờ Tòng Long quân tung bay liền có người quay đầu chạy vào doanh bẩm báo, cũng có người xếp thành hàng nghênh đón, sau đó bọn họ thấy được trong đội ngũ xuất hiện một ít người vốn không nên xuất hiện, nhân số ba trăm huynh đệ hình như cũng thiếu đi vài người, còn cả một số người tuy đã băng bó đầy đủ nhưng vẫn không khó nhìn ra chút chật vật cùng bị thương, nhất thời biến sắc.

Đây là đã xảy ra chuyện gì?

Bọn họ mau chóng tiến vào quân doanh, khi các tướng quân nhìn thấy đội ngũ cũng không khỏi khẽ biến sắc mặt, sau đó nhanh chóng tụ tập lại đây.

“Tam điện hạ, các ngươi đây là phát sinh chuyện gì?”

Hắn nhìn tam điện hạ khi xuống ngựa động tác có chút cứng ngắc, rơi xuống đất còn hơi lảo đảo, trong lòng tựa hồ hiểu được cái gì, vì thế lại càng khiếp sợ.

Đợi các tướng quân hội tụ thành một đường, Quân Tu Nhiễm nhanh chóng đem mọi chuyện kể lại một lần, toàn thể tướng quân tất cả đều tức giận không thôi, vỗ án đứng bật dậy nói nếu Quân Tu Thiện ở ngay trước mặt nhất định sẽ dĩ hạ phạm thượng gi.ết chết hắn.

“Quả thực là khinh người quá đáng! Chúng ta ở bên ngoài cùng địch chém giết, hắn thân là thái tử lại ở sau lưng chờ đâm dao nhỏ!”

“Bắc Cương từ xưa đã do Tòng Long quân canh giữ, cho dù là thái tử cũng không có quyền can thiệp, tay hắn không khỏi quá dài rồi.”

“Bây giờ mới là thái tử thôi đã dám động thủ với Tòng Long quân ta, vậy chờ khi hắn…. chúng ta còn có thể sống yên sao?”

“Ta cảm thấy thái tử không giống loại người lỗ m.ãng như thế, hắn hẳn phải hiểu được nếu Bắc Cương không có Tòng Long quân thủ hộ, Đại Viêm sẽ bị Liên Nhạc tấn công trực diện, khắp cả hoàng triều sẽ bị tai hoạ ngập đầu. Làm sao hắn lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế được chứ?”

Lời này vừa nói ra, trong doanh trướng không khỏi yên tĩnh lại.

Đúng vậy, thái tử luôn luôn là người thông minh, bằng không đã không thể ngồi ổn vị trí thái tử nhiều năm như thế giữa đàn hoàng tử, việc này cũng không thể không kể tới công lao của Hoàng Hậu nương nương và Ngự sử phủ phía sau.

Một người thông minh như vậy, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế này?

Ngay tại khi toàn doanh yên tĩnh, chợt có âm thanh từ bên ngoài doanh trướng truyền vào: “Nếu thái tử đã cùng Liên Nhạc cấu kết, âm thầm ký hạ hiệp ước không xâm phạm thì sao?”

Lời này vừa vang lên, có người từ bên ngoài xốc rèm cửa đi vào, mang theo nắng chiều chiếu rọi, sáng khắp toàn doanh.

Đoan Mộc Cảnh một đường phi nước đại, rốt cục cũng chạy tới Bắc Cương!

Trong doanh trướng càng yên lặng, không biết là vì hắn đột nhiên xuất hiện, hay vì câu nói vừa rồi của hắn.

Có lẽ, đều có.

Sau một khắc yên tĩnh chính là trận bùng nổ hung bạo, ngay cả Đoan Mộc Tranh nãy giờ duy trì vẻ bình tĩnh không nói lời nào cũng chợt nhíu mày.

Có tướng quân khiếp sợ không khỏi kinh hô, “Hắn điên rồi sao?”

Đoan Mộc Cảnh nghiêng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm một cái, nói: “Có lẽ, hắn cảm giác được nguy cơ, không ngồi yên nổi nữa muốn làm chút gì đó.”