Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh




Mùng bốn tháng tám, mặc dù đã nhập thu, nhưng mặt trời vẫn chẳng ảm đạm chút nào, đang lúc ban ngày, nhiệt độ còn nóng hơn cả giữa mùa hè.

Nắng gắt cuối thu, chính là nói đến cái nắng thế này.

Trong cung, đám quý nhân tề tụ ở một chỗ, người được chờ từ sớm đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, cũng bởi vì nghe nói dáng vẻ của Điềm quận chúa là tuyệt thế giai nhân nên ai nấy cũng đều không chịu nổi tò mò mà chạy tới đây xem xem.

Nhưng đã đợi lâu như vậy, đã sắp giờ ngọ rồi mà tam điện hạ và Nghiêu vương phi tân nhiệm vẫn chẳng thấy đâu, có người đã dần ra vẻ không kiên nhẫn.

Sao vẫn chưa đến? Định chờ tới trưa luôn sao? Để cho nhiều người như vậy chờ hai người bọn họ, thật đúng là cao giá quá đi mất!

Nhưng khi bọn họ nhìn trộm Hoàng Thượng, thấy ngài vẫn thản nhiên, không chút vội vàng xao động không kiên nhẫn nào thì lại quay đầu nhìn Thái Hậu nương nương, thấy vẻ mặt bà cũng bình thản ngồi tám chuyện với mấy người con dâu, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng ngồi bên cạnh cười đến là thản nhiên.

Vì thế đám người này không thể không áp chế lòng mất kiên nhẫn mà chờ tiếp.

Mấy vị BOSS lớn đều không vội vàng xao động bất mãn, sao tới lượt bọn họ tỏ vẻ bất mãn đây?

Rốt cuộc cũng có thái giám vội vàng bước đến, hành lễ với mấy người bên trên, nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, tam điện hạ và Vương phi đang ở ngoài cửa chờ gọi đến.”

Mọi người đều tỉnh táo lại hắn, Thái Hậu cũng dừng việc nói chuyện với đám con dâu, nhìn thái giám rồi cười nói: “Ồ? Đã đến rồi sao, còn không mau mau gọi bọn họ tiến vào?”

“Vâng!”

Thái giám trả lời rồi lại lui ra, không lâu sau liền nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, sau đó hai người có phong tư trác tuyệt tay trong tay bước vào trong đại điện.

Tam điện hạ phong tư trác tuyệt thì mọi người đã sớm biết đến, hôm nay có lẽ là vừa thành hôn xong nên sắc mặt lộ vẻ đắc chí, nhưng mọi người chỉ nhìn lướt qua hắn một chốc rồi vội vàng nhìn sang người bên cạnh hắn.

Vừa nhìn một cái, mọi người đã kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt mỗi người đều là vẻ kinh diễm.

Bọn họ cứ ngây ra mà nhìn, chỉ thấy nàng một thân quần áo nghê thường, phiêu miểu như tiên, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ tôn quý tao nhã, sóng mắt lưu chuyển hết sức phong hoa tuyệt đại, nào còn dung nhan như quỷ, vết bớt dữ tợn nào trên mặt nữa?

Trong đại điện tĩnh lại, sau đó vang lên tiếng hít khí đồng loạt.

“Ối cha, ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ Vương phi của tam điện hạ lại đổi người rồi?” Có giọng nói nũng nịu vang lên trong đại điện, liền hấp dẫn ánh mắt của hai người vừa vào đại điện đang muốn thỉnh an hoàng thượng, nhìn qua thì thấy Uyển phi nương nương đang ra vẻ vô tội tò mò, cười đến là sáng lạn, nhưng lại mang theo vẻ xấu xa.

Thấy hai người quay đầu nhìn lại đây, nàng ta càng cười dịu dàng sáng lạn, nhưng ngay sau đó, nụ cười của nàng ta đột nhiên cứng ngắc ở khóe miệng, bởi vì hai người Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm chỉ quay đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó liền lập tức mặt không chút thay đổi dời tầm mắt, như thể vốn chẳng để nàng ta vào mắt, chỉ hành lễ nói: “Thỉnh an phụ hoàng, Thỉnh an tổ mẫu, Thỉnh an mẫu hậu, Thỉnh an chư vị nương nương.”

Chư vị nương nương này cũng chẳng phải là bao gồm toàn bộ đám nương nương ở đây.

Mà sau khi hai người thỉnh an, Quân Tu Nhiễm lại nói tiếp: “Để cho phụ hoàng và hoàng tổ mẫu đợi lâu, xin phụ hoàng thứ tội.”

Thái Hậu nương nương mặt mũi hiền lành ôn hòa, nghe vậy cũng chẳng có lấy nửa điểm buồn bực, ngược lại còn cười trấn an nói: “Hôm qua đêm động phòng hoa chúc, lễ tân hôn hôm nay đến muộn cũng là chuyện thường tình, chậm chút cũng không sao. Chuyện này nào có so sánh được với chuyện ai gia sớm có chắt ẵm được?”

“Tạ hoàng tổ mẫu tha tội.”

“Hai người các con đều đứng lên đi.” Bà lại dừng ánh mắt trên người Đoan Mộc Điềm, nói, “Hôm qua ai gia nghe nói vết bớt trên mặt Điềm Điềm đột nhiên biến mất không thấy đâu, ai gia vẫn tâm niệm muốn nhìn xem Điềm Điềm trở nên phong hoa tuyệt đại như thế nào. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên làm cho ai gia cũng kinh diễm, thật không hổ là con gái của A Tranh và Ninh Thanh, cũng thật đúng là di truyền hết điểm tốt của cha mẹ. Ai gia coi như là đã gặp nhiều mỹ nhân nhưng cũng chẳng có ai so nổi với Điềm Điềm lúc này.”

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm lóe lên nhiều ánh sáng khác nhau, cảm nhận được không khí trong đại điện nổi lên gợn sóng vì lời khen của Thái Hậu, khóe miệng nàng khẽ cong, hơi mỉm cười, nói: “Tạ Hoàng tổ mẫu tán thưởng, con không dám nhận ca ngợi này.”

“Lời của Ai gia đều là lời nói thật. Lúc trước vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, sao trên mặt lại có thể có vết bớt lớn tới vậy? Hôm qua mới biết được đây đúng là giả. Nhưng Điềm Điềm cung cũng thật là, có cô gái nào không hy vọng bản thân mình thật là đẹp chứ, con lại còn giả đến khó coi như vậy, không sợ khó gả ra sao?”

“Hoàng tổ mẫu nói đúng ạ, nhưng con vẫn nghĩ nếu có ai thật tình thích con thì sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ xấu xí của con. Dung nhan rồi cũng thay đổi, đẹp rồi cũng hóa già, phu quân nếu chỉ là vì con xinh đẹp mà thích con, đến lúc con không đẹp nữa thì nên làm thế nào cho phải?”

“Ồ? Nói như vậy, lúc trước tam hoàng tử cũng không biết vết bớt trên mặt con là giả?”

“Vâng!”

Ngay cả chính nàng cũng gần đây mới biết được, hắn làm sao có thể sớm biết rằng bớt của nàng là giả chứ? Cứ việc cẩn thận nghĩ xem thì dường như hắn quả thật là biết sớm hơn nàng, nhưng xem ra cũng chẳng sớm hơn bao lâu.

“Nói như vậy, tam điện hạ thật đúng là nhặt được bảo rồi.” Uyển phi nương nương không chịu cô đơn, vẻ cứng ngắc dịu đi lại liền chen vào nói.

Đoan Mộc Điềm lại quay đầu nhìn nàng ta, lúc này đây rốt cuộc cũng lãnh đạm đáp lại: “Vì sao lại là nhặt được bảo? Chẳng lẽ vẻ xinh đẹp của ta quan trọng với chàng ấy như vậy sao? Hay là Uyển phi nương nương cảm thấy vẻ xinh đẹp rất quan trọng sao?”

Sắc mặt Uyển phi vừa dịu đi lại cứng ngắc, vốn muốn trợn mắt trừng Đoan Mộc Điềm, lại nhận thấy được sắc mặt Hoàng Thượng lúc nhìn nàng ta rất không tốt thì vừa xấu hổ vừa tủi thân, nói: “Bản cung cũng không có ý này, quận chúa sao có thể lý giải như thế, nói chuyện vẻ ý châm biếm như vậy?”

Quân Tu Nhiễm quay đầu, nói: “Uyển phi nương nương, sao nương nương vẫn gọi Điềm Điềm nhà ta là quận chúa chứ?”

“… Tam điện hạ nhắc nhở đúng, là ta nhất thời còn chưa kịp sửa miệng.”

Hai lần chủ động khơi mào, lại hai lần rơi vào thế hạ phong, bị giã cho mình đầy thương tích, không còn chút sức phản kích nào.

Uyển phi nương nương không khỏi nắm tay ngầm bực, lại không thể phát tác.

Sau lúc đó, buổi thỉnh an hôm nay không xảy ra gợn sóng nữa gì, hoàng tổ mẫu hiền lành, phụ hoàng hiền lành, ngay cả Hoàng Hậu nương nương và nhóm nương nương còn lại cũng hiền lạnh, mặc kệ trong lòng nghĩ gì nhưng trên mặt cũng đều phải ôn hòa, chỉ là ánh mắt dừng lại lúc nhìn Đoan Mộc Điềm nhiều hơn một chút, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.

Dù sao chuyện nàng đột nhiên từ một người vô cùng xấu xí biến thành tuyệt sắc vô song, là người thì ai cũng sẽ tò mò, về phần trong ánh mắt đó là kinh diễm, kinh ngạc hay còn có phần không tốt nào đó, Đoan Mộc Điềm cũng chẳng để ý tới.

Ra khỏi cung Thái Hậu, Đoan Mộc Điềm không có gì bất ngờ khi nhận được một đống quá gặp mặt, đều là những thứ trân quý, Đoan Mộc Điềm lại chỉ nhìn qua người tặng lúc nhận lấy một chút rồi giao cho người hầu bên cạnh..

Lúc này ngoài tẩm cung của Thái Hậu, hai người dắt tay đi tới cửa cung, vòng vo một đường rồi lại đi về phía lãnh cung.

Mãi tới chạng vạng tối hôm đó bọn họ mới trở về Nghiêu vương phủ, một ngày bôn ba khiến cho Đoan Mộc Điềm cũng không thấm mệt, tùy tiện ăn vài thứ rồi liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Tam điện hạ lúc này vui vẻ đi theo sau, mấy ngày nay hắn đến là rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm, phụ hoàng cũng thả cho hắn 7 ngày, đây chính là thời gian nghỉ ngơi của lễ thành hôn trong truyền thuyết đó!

Hắn vốn muốn đi theo trộm chút đậu hũ, lại không hiểu sao người nọ vừa vào phòng đã đóng cửa “Ầm” một tiếng, suýt chút nữa là dập bẹp luôn cái mũi của hắn.

“Hôm nay không được về phòng ngủ, trong tầm nhìn của ta chàng cũng không được bước tới.”

Có giọng nói truyền tới từ phía bên kia cánh cửa, lại còn mang theo ý cười bỡn cợt! Hắn vuốt mũi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, bỗng nhiên cảm thấy nanh răng ngứa ran, thật muốn cắn người!

Nha đầu kia đúng là ăn gan hùm mật gấu, ngày thứ hai thành thân đã dám nhốt phu quân ngoài cửa, muốn lật trời đó hả! Hôm nay nếu dung túng, sau này sẽ còn thế nào nữa?

Tam điện hạ đứng ở cửa suy nghĩ đủ loại cách phá cửa mà vào dạy dỗ người kia, nghĩ kĩ rồi, hắn u oán bĩu môi gõ cửa, thấy bên trong vẫn im ỉm thì chỉ đành ủ rũ về thư phòng.

Nghe thủ hạ canh cửa ngày đó nói, tối hôm đó, chủ tử một mình ở trong thư phòng trằn trọc khó ngủ, có khi còn thở dài, đến là mất mát tịch mịch cô đơn, quả khiến cho người nghe thấy đau lòng đến rơi cả lệ.

Vì thế mọi người trong Nghiêu vương phủ lại càng thêm kính ngưỡng Vương phi nhà bọn họ, đến một cảnh giới thì đều thầm hạ quyết tâm, sau này có đắc tội chủ tử cũng trăm ngàn không thể đắc tội Vương phi!

Ngày kế, tam triều lại mặt, Đoan Mộc Điềm nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi tối, tất cả mệt mỏi đều trở thành hư không, nàng theo lệ mở cửa lại thấy mỗ điện hạ nào đó đang ngồi ở trong sân, trầm tư đối diện ánh bình minh nơi chân trời.

Nghe được tiếng mở cửa phía sau, hắn xoay người nhìn nàng, ý cười ấm áp như thể hòa tan cả linh hồn nhỏ bé của nàng, quanh người hắn như có những đốm sáng bay lên, gió thổi phất phơ, nhẹ nhàng thổi bay góc áo.

Nàng nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, khóe miệng không tự giác khẽ cong lên, lần đầu tiên nàng phát hiện, thì ra chuyện mở mắt ra đã nhìn thấy hắn đầu tiên cũng là chuyện có thể khiến cho nàng cảm thấy vui mừng tới vậy.

“Sao chàng lại ở đây? Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Hắn vươn tay với nàng, nhìn nàng đi tới đặt tay mình vào tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt rồi mới nói: “Đang nhớ nàng.”

“Nhớ ta cái gì?”

“Nhớ nàng vì sao đêm qua lại nhẫn tâm nhốt ta ngoài cửa, nhẫn tâm để ta ngủ một mình một phòng, trằn trọc khó ngủ, cả đêm chẳng yên giấc nổi như thế.”

Mắt thấy người trước mắt đen cả mặt vì những lời này, hắn không khỏi khẽ cười ra tiếng, ghé sát lại cụng trán mình vào trán nàng: “Ta đang nghĩ chuyện rời kinh.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Là chuyện tới Bắc Cương khao thưởng quân lính sao?”

“Ừ, lúc trước bởi vì hôn kỳ của chúng ta tới gần cho nên việc này liền tạm thời gác lại, bây giờ chúng ta ký đã thành hôn, chuyện tới Bắc Cương cũng phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.”

“Khoảng bao giờ chàng đi?”

“Nhiều nhất thì năm sáu ngày nữa đi.”

Nàng nghe vậy thì sắc mặt hơi nhíu lại, nói: “Ta đi với chàng.”

“Chẳng lẽ nàng muốn ở lại kinh thành một mình?”

“…”

Hắn một tay nắm tay nàng, tay kia thì nhéo hai má của nàng, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta tốt xấu gì cũng là vừa mới thành hôn, cứ thế mà ngăn cách chúng ta thì cũng quá nhẫn tâm rồi.”

Đoan Mộc Điềm nhíu mày trầm tư, nghĩ có phải tối hôm nay cũng nên đuổi hắn sang thư phòng ngủ hay không?

Hôm nay tân nương tử lại mặt, tất cả quà tặng đã sớm có người dưới chuẩn bị tốt, hai người ăn chút đồ ăn sáng rồi liền lên xe ngựa tới Đoan Mộc vương phủ.

Đoan Mộc vương phủ sáng sớm hôm nay đã mở rộng cửa, có người đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh, chỉ cần vừa thấy xe ngựa của Nghiêu vương phủ xuất hiện thì liền lập tức chạy vào phủ bẩm báo. Cho nên lúc xe ngựa dừng lại, Đoan Mộc Điềm được đỡ xuống, vừa ngẩng đầu thì đã thấy một đám người nhộn nhịp đứng trước mặt.

“Quận chúa tỷ tỷ đã trở lại!” Đoan Mộc Hồng cong môi cười đến là vui vẻ, nếu không có phụ thân cậu ở bên cạnh ấn lại thì chỉ sợ là cậu đã nhảy vọt tới đây rồi.

Một đám người của Đoan Mộc vương phủ, lấy lão Vương phi cầm đầu nhanh chóng đi tới, đón Đoan Mộc Điềm đi vào, chỉ đậy nhẹ chút mà đã đẩy Tam điện hạ ra khỏi đoàn người, cả một đám vây quanh nương tử hắn, để lại mình hắn cô độc đứng đó

Khóe miệng hắn co lại, đôi mắt nhìn qua Cảnh thế tử bên cạnh, cho dù huynh ta đứng đó chờ hắn cùng vào phủ nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào.

Cưới quận chúa nhà chúng ta rồi còn muốn được nhiệt tình nghênh đón à?

Tam điện hạ bỗng nhiên cười sung sướng, cũng không cần ai nghênh đón mà trực tiếp cất bước đuổi kịp Điềm Điềm nhà hắn ở phía trước.

Cảnh thế tử cũng đen mặt chầm rì rì bước vào trong.

Hôm nay lại mặt, bên trong Đoan Mộc vương phủ khắp nơi vui mừng, chuẩn bị rất nhiều món ngon tinh xảo chờ chiêu đãi bọn họ, trong lúc đó, lão Vương phi kéo tay Đoan Mộc Điềm, bỗng nhiên nhắc tới một vị tiểu thư nữa trong phủ với nàng.

“Điềm Điềm, ta nghĩ, Nhu Nhi lớn hơn con mấy tháng, bây giờ cũng là lúc chọn ngày lành cho nó xuất giá rồi.”

Nhu Nhi? Đoan Mộc Nhu?

Nàng suy nghĩ một lát mới nhớ tới trong Đoan Mộc vương phủ còn có một nhân vật như vậy, nghe nói ngày nàng xuất giá, nàng ta còn có xung đột với tỷ muội Đoan Mộc Nguyệt.

“Chuyện này tổ mẫu tự mình tùy ý làm là được, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”

Có thể không phải là nhân vật không quan trọng được sao? Chỉ là một đứa con gái do nha đầu ấm giường sinh, trong phủ chẳng cao hơn nha hoàn là bao, lúc xuất giá còn chẳng được đi từ cửa lớn mà cũng chỉ có thể đi ra từ cửa hông.

Lão Vương phi lắc đầu thở dài một tiếng, nói: “Đó cũng là một đứa nhỏ đáng thương, bởi vì phụ thân mắc nợ mà gán nó ra ngoài, đời này chỉ e là cứ vậy mà hỏng rồi. Vốn ta còn suy nghĩ tốt xấu gì cũng là tiểu thư Đoan Mộc gia nhà mình, xuất giá làm thiếp như vậy quả cũng tủi thân cho nó. Nhưng đáng tiếc nha đầu này tâm tư bất chính, ta cũng chẳng buồn quản nữa, hai ngày trước còn xung đột với tỷ muội Nguyệt Nhi, sau đó quý phủ lại xuất hiện mấy lời đồn, hôm qua Nguyệt Nhi lại phải qua ầm ỹ với nó một trận.”

Đoan Mộc Điềm nhất thời nhướng mày, phóng mắt nhìn toàn bộ người nhà Đoan Mộc, người cùng thế hệ mà nàng quý trong nhà này trừ ca ca ra cũng chỉ có Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng từ nhỏ lớn lên trong quân doanh Bắc Cương, đôi tỷ đệ này chẳng nhiễm chút tật xấu của thế gian nào, lúc  này nghe được có người lại gây sự bọn họ, nàng đương nhiên là không vui.

Cho dù người đó có là đường tỷ muội của nàng đi chăng nữa.

Mà nói như lão Vương phi, mặc dù Đoan Mộc Khiếu không phải là con trai ruột của bà, nhưng dù sao năm đó mẫu thân của ông ấy cũng vì cứu lão Vương phi mà chết, dù sao cũng là một người phụ nữ bạc mệnh hòa hảo với lão vương phi, sau đó bà cũng tự mình nuôi dưỡng hai huynh đệ nhà này, nhìn bọn họ lớn lên, mặc dù không thể so với con ruột nhưng cũng chẳng kém là bao.

Tình cảm như vậy, bà đương nhiên là nghiêng về nhà Đoan Mộc Khiếu, huống chi tỷ đệ này tuy không hiểu quy củ sống trong nhà cao cửa rộng nhưng tính tình lại ngay thẳng đơn thuần, quả thực là khiến người ta yêu thích.

“Thành hôn với nàng ta là người thế nào ạ?”

“Cũng coi như là phú thương giàu có một vùng, ta cảm thấy vậy cũng được rồi, dù có hơi tuổi lớn chút, thê thiếp trong nhà cũng thành đàn, nghe nói bên ngoài còn có mấy nhân tình.”

“Vậy không phải rất tốt sao? Rất xứng đôi mà.” Đoan Mộc Điềm hờ hững nói, “Rảnh rỗi đấu với nhiều nữ nhân như thế, nói không chừng còn có thể hạ bệ phu nhân chính phòng mà thượng vị ấy chứ.”

Lão Vương phi lúc này đập một hạt dẻ vào đầu nàng, cảnh cáo không có nàng nói những lời như vậy.

Nàng cúi đầu, cười khẽ, cũng không tiếp tục vấn đề này nữa.

Cũng chỉ là một người không liên quan mà thôi.

Nhưng nàng lại nhanh chóng phá tan kết luận này về Đoan Mộc Nhu, trong cơn tức giận cũng dạy cho nàng ta một bài học.

Vì tiện nhân còn dám quyến rũ Quân Tu Nhiễm!

Đoan Mộc Điềm và tổ mẫu hàn huyên một hồi lại bị bạn nhỏ Đoan Mộc Hồng vội vã kéo đến hoa viên, theo hướng ngón tay cậu chỉ, nàng thấy trong lương đình bên kia, tam điện hạ thân như trường ngọc, bên cạnh còn có Đoan Mộc Nhu đang ân cần trà nước.

Nàng nhất thời cau mày, híp đôi mắt đang lóe ánh sáng lạnh lại.

Đoan Mộc Nguyệt tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Quận chúa tỷ tỷ, ả Đoan Mộc Nhu này thật không biết xấu hổ, vừa rồi tam điện hạ một mình ngồi trong đình, ả trông thấy liền tự mình đi qua, đại hiến ân cần. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, muội đứng đây canh chừng, tam điện hạ không bị ả chiếm chút tiện nghi nào hết.”

Lúc muội ấy nói chuyện, Đoan Mộc Nhu đang bê chén trà đưa đến trước mặt Quân Tu Nhiễm, xấu hổ ẩn tình đưa tình, giọng nói vừa êm vừa nhẹ nói: “Tam điện hạ, hôm nay trời nóng, mời uống chén trà.”

Quân Tu Nhiễm yên tĩnh nhìn ả như thể có điều suy nghĩ.

Đoan Mộc Nhu còn đang đi tới trước mặt hắn, bỗng nhiên giầy đạp phải làn váy, “ôi a” một tiếng rồi liền ngã về phía trước.

Chiếu theo góc độ ngã sấp như vậy nhất định có thể ngã vào lòng Tam điện hạ.

Mắt thấy nữ nhân này sẽ ngã vào trong lòng mình, tam điện hạ khẽ nhướn mày, bỗng nhiên quay người hoảng sợ gào lên với bên ngoài đình: “Điềm Điềm, cứu mạng với!”

Lời vừa nói ra, bên cạnh lương đình đã có người giật mình đụng đầu vào đá.

Đoan Mộc Nhu cũng ngẩn ra, nhưng đang đà nên không dừng nổi, ả chỉ sửng sốt một chút đã trước mắt có bóng người nhoáng lên một cái, sau đó bên tai vang lên tiếng “Bốp”, hai mắt ả hoa lên, tai ù ù, gương mặt đau đớn, cơ thể vốn đang ngã vào lòng Quân Tu Nhiễm bị tát bay sang hướng khác, ngã ầm xuống đất.

Tim nàng ta nhất thời lạnh lẽo, ngẩng đầu lên đã thấy Đoan Mộc Điềm đứng trước mặt ả, khuôn mặt khiến cho bất cứ cô gái nào trên thế giới cũng phải ghen tị đầy vẻ lạnh lẽo, ánh mắt như đao lăng trì hồn phách ả.

Ả há miệng muốn giải thích cái gì đó, đã thấy Đoan Mộc Điềm quay đầu trừng mắt tam điện hạ đang ra vẻ vô tội phía sau, lạnh lùng nói: “Buổi tối tiếp tục ngủ thư phòng!”

Sắc mặt Tam điện hạ cứng ngắc, oán niệm nói: “Điềm Điềm, ta cũng là người bị hại mà!”

“Chàng không ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt thì nào có ai tới chứ?”

Tam điện hạ nước mắt lưng tròng, yên lặng vào trong góc vẽ vòng tròn. Hắn đúng là chỉ đứng đây tránh lạnh thôi mà, sao lại thành trêu hoa ghẹo nguyệt rồi? Điềm Điềm thật nhẫn tâm, chẳng những nhốt hắn ngoài cửa mà còn bắt hắn ngủ một mình ở thư phòng.

Lúc trước Đoan Mộc Hồng kéo nàng lại đây đã khiến lão Vương phi kinh nghi, động tĩnh trong hoa viên lúc này nhanh chóng hấp dẫn mọi người tới, nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Điềm quần chúa, Đoan Mộc Nhu té trên mặt đất ôm gò má sưng đỏ, còn có tam điện hạ ngồi trong góc vẻ u oán thì không khỏi kinh ngạc.

Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng nhanh chóng chạy vội qua, hoa chân múa tay vui sướng thêm mắm thêm muối, nước miếng tung bay kể lại chuyện lạ bọn họ vừa chứng kiến lần nữa, lúc này mới khiến cho vẻ mặt mấy người mới tới càng thêm kinh nghi.

“Ối cha, không ngờ Nhu tiểu thư Đoan Mộc vương phủ ta lại có bản lĩnh tới vậy, không biết liêm sỉ quyến rũ tam điện hạ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Đoan Mộc vương phủ ta cũng mất hết cả mặt mũi mất thôi!” Thần công tử cười tủm tỉm nhìn tam điện hạ đang ngồi trong góc một cái, lúc nhìn lại Đoan Mộc Nhi thì ánh mắt lại sắc lạnh.

Lão Vương phi hừ lạnh một tiếng, Đoan Mộc Tranh mắt lạnh đứng nhìn, hờ hững nói: “Cho người thông báo tới Khâu phủ, để bên đó sớm chọn ngày lành tới đón người đi. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên xuất giá rồi.”

Sắc mặt Đoan Mộc Nhu đột nhiên trắng bệch, quay đầu nhìn Đoan Mộc Tranh liều mạng lắc đầu muốn được bá phụ đồng tình, ả không cần, không cần gả cho một người như vậy làm tiểu thiếp!

Chỉ tiếc, không có ai đồng tình với ả, ngay cả phụ thân của ả cũng chỉ cúi đầu xuống, chẳng liếc ả lấy một cái.

Cứ như vậy, trong mắt ả ta đột nhiên phóng ra vẻ oán độc tận xương.

Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên híp mắt, sau đó lại không để ý tới ả nữa, xoay người kéo tam điện hạ đang ai oán vì phúc lợi đêm nay lại bị hủy bỏ đi ra ngoài.

“Điềm Điềm, có phải nàng nên suy nghĩ chút không?”

“Suy nghĩ cái gì?”

“Về chuyện đêm nay ta ngủ ở thư phòng đó.”

“Ồ, chuyện này hả? Chàng không nói thì ta cũng quên mất… Ừ, còn có chuyện gì phải nghĩ nữa sao?”

“…”

Tam điện hạ lòng giận đến ngứa cả răng.

Có ý gì có ý gì? Cố ý chọc giận hắn có phải không?

Chạng vạng hôm đó, bọn họ đã về tới Nghiêu vương phủ, mà hai ngày sau, Đoan Mộc Nhu cũng xuất giá từ cửa sau của Đoan Mộc vương phủ.

Chuyện này ở bên trong Đoan Mộc vương phủ dường như cũng chẳng gây ra chút gợn sóng nào, ngay cả phụ thân ruột thịt của ả cũng chỉ xem ả như hàng hóa gán nợ, hơn nữa còn thu sính lễ lớn Khâu phủ mang tới, cũng chẳng cho đồ cưới gì tương ứng, bởi vì y cũng chỉ muốn có tiền để thỏa mãi thói quen ăn uống xa xỉ, tới thanh lâu uống rượu.

Lại hai ngày sau, ngày mùng 9 tháng 8, thành thân được sáu ngày, thời gian nghỉ thành hôn của Tam điện hạ cũng hết, việc tới Biên cương khao thưởng tướng sĩ cũng đã chuẩn bị xong, những tướng sĩ hôm đó theo Đoan Mộc Vương gia chiến thắng hồi kinh rốt cuộc cũng phải quay về nhà.

Sáng sớm, Nghiêu vương phủ đã mở rộng cửa, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm cùng nhau đi ra ngoài, đỡ nànglên ngựa xong, hắn liền nhảy lên con ngựa bên cạnh.

“Điềm Điềm, xuất phát thôi.”

“Vâng!”

“Muốn đưa theo gì nữa không? Có quên cái gì không?”

“Không có ạ.”

Lúc đang nói chuyện, xe ngựa đã chuyển bánh đi ra ngoại thành.

Nơi đó có quan viên triều đình phái tới cùng với mấy ngàn tướng sĩ đang chờ, còn có… Đoan Mộc Tranh.

Vốn y có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian nữa, nhưng hiển nhiên y cũng chẳng muốn ở lại chốn phồn hoa này, vì thế hôm nay mới cùng trở về Bắc Cương, tiếp tục phòng thủ biên quan, trông coi biên giới.

Cửa thành bắc, bóng người lắc lư, còn có không ít dân chúng vây xem chúc phúc chúng tướng sĩ, Đoan Mộc Điềm ngồi trong xe ngựa, đưa tay sờ cái túi mang theo bên mình.

Hôm nay phải rời khỏi kinh thành, nàng đi theo tới Bắc Cương cũng không hoàn toàn là vì không muốn xa hắn mà là muốn thừa dịp tới dạo chơi hoàng cung láng giềng xem sao.

Hơn nữa hôm nay hình như còn là sinh nhật người nào đó.

Nàng vuốt cái túi bên cạnh, nghĩ đến hắn sáng sớm hôm nay đôi mắt đã sáng lấp lánh, ẩn ý mong chờ, muốn nói lại thôi, lại còn xấu hổ e sợ thì không khỏi nghiêng người xốc màn lên, nhìn bóng người cao ngất phía trước thì liền cảm thấy vui vẻ, còn có chút xấu xa vì ranh mãnh trêu tức được hắn.

Đoan Mộc Cảnh đứng trên tường thành nhìn đội ngũ chậm rãi đi về phương bắc, hắn vốn muốn đi cùng phụ thân, nhưng trong lòng lại không làm sao mà yên tĩnh được, cứ luôn xao động nhốn nháo như thể thúc giục hắn tới nơi nào đó, tìm ai đó, làm việc gì đó với người nọ.

Hắn nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ phía xa xa. Quay người xuống khỏi tường thành.