Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.




...Động phòng hoa chúc… Đương nhiên, hiện giờ bên ngoài còn chưa tối, tân khách ngập cả sảnh đường, dường như không thích hợp làm chuyện thiếu nhi không nên nhìn.


Quân Tu Nhiễm ôm Điềm Điềm nhà mình vào tân phòng, sóng vai đứng ở cạnh giường, có hỉ nương đi lên chúc phúc, kết khăn voan, kết tóc, làm lễ hợp cẩn… Sau đó toàn bộ nha hoàn và đám người săn sóc dâu đều bị tam điện hạ đuổi xuống dưới.



Cửa phòng đóng kín, trong phòng chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau,  không khí đột nhiên có chút ái muội kiều diễm.


Quân Tu Nhiễm lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng mặc giá y đỏ tươi, mũ phượng lay động, trong mắt chậm rãi loé ra lưu quang tràn đầy màu sắc.


Hắn đưa tay nhẹ nhàng vén bức rèm châu trước mặt nàng, rốt cuộc hoàn toàn lộ rõ ra khuôn mặt diễm lệ.


Quân Tu Nhiêm chợt nín thở ngưng thần, ngay cả ánh mắt vừa lưu chuyển tia sáng kì dị cũng không nhịn được dại ra, si ngốc nhìn nàng.


Một gương mặt khiến cho người ta kinh diễm cỡ nào a? Hắn nhìn nhìn, liền cảm thấy chung quanh chợt có đoá hoa chớm nở, mùi thơm xông vào mũi, không khí chậm rãi chảy xuôi bên cạnh nàng, giống như bị dung nhan của nàng chiếu rọi, phản xạ ra nhiều điểm sáng.


Hương hoa, ánh sáng ngọc, không khí mềm nhẹ lưu chuyển, thoảng qua mí mắt hắn, xông vào mũi hắn, chảy vào trong tim hắn.


Hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn có tài trí hơn người, thiên tư nhanh nhẹn hơn nữa thì giờ phút này cũng tìm không ra một từ đủ để hình dung nàng, cho dù từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh vết bớt trên mặt nàng biến mất, song cũng không thể rung động lòng người như khi tận mắt trông thấy.


Thì ra Điềm Điềm của hắn, chính là bộ dạng này?


Hắn đưa tay, dè dặt chạm vào khuôn mặt nàng, trắng mịn mềm mại như ngọc làm cho hắn kìm lòng không được, tâm thần lơ đãng, sau đó lại có chút thấp thỏm lo âu.


Bộ dáng lúc trước của Điềm Điềm cũng đã thu hút sự chú ý của những người khác rồi, nếu lại để người ta trông thấy dáng vẻ tuyệt sắc thanh lệ này, thì ong bướm chẳng phải sẽ đuổi không hết hay sao?


Đây quả thực là một vấn đề vô cùng nghiêm túc!


Đoan Mộc Điềm nhìn hắn bỗng nhiên rút đi vẻ si mê ban đầu, ngược lại mi tâm nhíu chặt giống như đang buồn rầu gì đó, không khỏi kinh ngạc, đưa tay sờ sờ mặt mình hỏi: “Có cái gì không ổn sao?”


Hắn nhíu mi trầm ngưng nhìn nàng, lắc đầu nghiêm túc nói: “Không tốt!”


“Không tốt?”


Ánh mắt Đoan Mộc Điềm đột nhiên trầm xuống, hàn quang loé ra, đằng đằng sát khí. Nàng chờ mong có thể khiến hắn kinh diễm như vậy mà hắn lại dám nói không tốt?


Quân Tu Nhiễm dường như cũng nhận thấy được nguy hiểm, hai tay nựng mặt nàng để sát lại cẩn thận đánh giá, sâu kín thở dài: “Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu để người khác thấy được thì sẽ có bao nhiêu ong bướm liều mạng nhào lên?”


Sát khí đằng đằng chợt thu lại, quận chúa đại nhân khẽ cong khóe miệng, nói: “Vừa rồi cũng đã bị rất nhiều người nhìn thấy, bây giờ chàng mới lo lắng có phải là quá muộn rồi không?”


“Không muộn, vừa rồi cách một tầng rèm châu, nhìn cũng không rõ. Nhưng dù vậy, cũng vẫn kinh diễm vô số người, nếu nàng lại để nguyên khuôn mặt này đi ra ngoài, chẳng phải là muốn khuynh đảo thiên hạ sao?”


“Hồng nhan họa thủy à?”


“Không được nói mình như vậy!” Hắn chợt nhíu mày, bàn tay đang cầm mặt nàng dùng sức nhéo hai cái, nói, “Cái gì hồng nhan họa thủy? Nàng là Vương phi của ta, nếu ai dám nói nàng như thế, ta liền tru diệt kẻ đó!”


Hai bên má bị hắn niết hơi hơi nóng lên, khiến gương mặt càng như hoa đào, Đoan Mộc Điềm trừng hắn, “bốp” một cái đánh vào tay.


“Chàng còn ở đây làm gì? Không cần đi chiêu đãi tân khách sao?” Không nói thì không nói, nàng cũng không có hứng thú đi làm họa thủy hồng nhan gì kia.


Nhưng hắn nghe nói vậy, đôi mắt tím lại tràn đầy lưu quang, cười khanh khách sáp lên, ôm eo nhỏ, vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu hai ngụm, trong mũi tràn đầy mùi hương thuộc về nàng.


Kìm lòng không đậu, hắn há mồm cắn một ngụm lên cổ nàng, khiến nàng nhịn không được thở nhẹ một tiếng, âm thanh kiều nhuyễn, nhẹ nhàng trêu chọc tiếng lòng của hắn.


Hắn cúi đầu, tiếp tục cắn, cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, nàng ngọt thật nha.”


Nàng bị hắn cắn cả người khó chịu, đưa tay dùng sức muốn đẩy hắn ra, sắc mặt ảo não, nói: “Còn không đi ra ngoài?”


“Không muốn!” Hắn tiếp tục ôm nàng cọ xát, giọng hàm hồ không rõ, gần như làm nũng nói, “Hôm nay cuối cùng cũng cưới được Điềm Điềm về phủ, ta có chút hoảng hốt, có loại cảm giác không chân thật, thực sợ quay người lại phát hiện thì ra chỉ là ảo giác mà thôi. Bây giờ ta chỉ muốn ở trong này ôm nàng, không muốn đi đâu hết.”


Lời này thực êm tai, quận chúa đại nhân nghe mà vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa, gác cằm trên vai hắn, cọ cọ, sau đó mở ra hai tay ôm thắt lưng hắn.


Nàng chưa nói, nàng cũng có chút hoảng hốt, cũng cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng.


Hai người lẳng lặng ôm nhau, trong lòng thoáng chốc yên tĩnh, không khí vô cùng tốt.


Một lúc lâu sau, Điềm Điềm bỗng nhiên nói: “Chàng giúp ta gỡ mũ phượng xuống đi, nặng quá.”


Hắn nghe vậy lập tức buông tay, nhìn kĩ mũ phượng hoa lệ trên đầu nàng, vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng, không nói hai lời lập tức đưa tay tháo ngọc trâm dùng để cố định mũ phượng xuống.


Cẩn thận tháo mũ phượng thủ, vừa vào tay đã cảm thấy nặng trĩu, hắn nhíu nhíu mày.


Thứ đồ nặng như vậy, rốt cuộc là tên nhàm chán nào chế ra? Nhỡ may đè hỏng Điềm Điềm nhà hắn thì làm sao bây giờ?


Gỡ mũ phượng xuống, Đoan Mộc Điềm nhất thời cảm thấy đỉnh đầu nhẹ tênh, cả người đều thoải mái.


Búi tóc trên đỉnh đầu cũng theo đó buông thõng, mềm mại xoã sau vai, một vài lọn xoã ở trước ngực, sáng bóng như tơ.


Đã không có mũ phượng cùng ngân trâm đầu đầy trói buộc, Đoan Mộc Điềm đầu tóc xoã tung, đơn giản mà tươi mát, rõ ràng mặc giá y đỏ tươi, trên mặt cũng trang điểm đậm, nhưng đặt trên người nàng lại chỉ cảm thấy thanh lệ thoát tục. Ánh mắt so với ngày thường nhu hoà đi rất nhiều, nhưng vẫn có chút trong trẻo thanh lãnh, đối lập mãnh liệt như thế song không hề có nửa điểm xung đột, ngược lại càng thêm hấp dẫn.


Quân Tu Nhiễm nhìn ngẩn ngơ, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ám sắc, tùy tay đặt mũ phượng ở bên cạnh, lại duỗi tay bò lên eo nàng, một tay xoè ra luồn vào mái tóc nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.


Môi lưỡi chạm nhau, tình ý kéo dài, không khí an bình trong phòng bị đảo loạn một chút, bất tri bất giác hai người đã cởi nửa y phục quay cuồng trên giường.


Hắn hôn môi nàng, lại lưu luyến đi xuống, tay mơn trớn thắt lưng tự do đi lên.


Nàng cả người yếu đuối không xương, quấn chặt hắn, ngón tay mềm mại xuyên vào trong mái tóc hắn, môi hôn lên gáy hắn, sau đó chợt phát hiện nơi này hình như cũng là điểm mẫn cảm của hắn.


Ha? Lúc trước thế mà lại không phát hiện ra.


Nàng cố ý xấu xa hôn hít cái cổ hắn, dừng ở xương quai xanh không nhẹ không nặng cắn cắn, cắn làm cho hắn cả người run rẩy, hô hấp ồ ồ.


Ách ~ yêu tinh!


Đúng vào thời điểm kiều diễm nhất, chợt có tiếng đập cửa vang lên, có nha hoàn ở ngoài cung kính nói: “Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài đi qua đãi khách.”


Động tĩnh trong phòng nhất thời dừng lại, tam điện hạ dục hỏa đốt người, vẻ mặt đằng đằng sát khí, còn quận chúa đại nhân… hoặc nên gọi là Vương phi nương nương, lúc này cũng hô hấp không xong, hơi thở hỗn loạn,nhưng khi  tam điện hạ định bỏ mặc người bên ngoài, tiếp tục thân thiết với Điềm Điềm nhà hắn thì lại bị cự tuyệt vô tình.


“Điềm Điềm ~” Giọng hắn ám ách, vẻ mặt u oán đau khổ, đôi mắt tím gần như loé ra lục quang, thầm nghĩ trước tiên lột da huỷ xương cô nàng này, ăn vào trong bụng đã rồi tính.


Đoan Mộc Điềm sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt hàm xuân, đối mặt với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đầy người dục hỏa của hắn, tay chống không khỏi hơi nhũn ra nhưng vẫn kiên định như cũ, sóng mắt lưu chuyển làm cho người ta hoa mắt thần mê hoa quang liễm diễm, ôm cổ hắn tiến về phía trước, môi cách môi chỉ vài milimet, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lẫn nhau, lơ đãng mấp máy môi là có thể chạm vào, ái muội như vậy, câu dẫn người ta phạm tội như thế.


Ánh mắt Tam điện hạ càng thêm u ám, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng ngay  trước mặt, yết hầu khó nhịn khô nóng cao thấp lăn lộn hai cái, thật muốn cúi đầu, hung hăng hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn này!


“Điềm Điềm.” Hắn nhẹ giọng kêu, giống như nỉ non như thở dài.


Nàng không đáp, phấn môi đảo qua khóe môi hắn, xẹt qua hai má đi vào bên tai, thì thầm nói: “Buổi tối, ta chờ chàng trở về.”


“Ực!” Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong tân phòng yên tĩnh, cả người hắn đột nhiên căng thẳng, càng ôm chặt nàng, đáy mắt rừng rực dục hoả, kề sát người nàng dùng sức cọ xát vài cái.


“Điềm Điềm, nàng câu dẫn ta.”


“Ừ. Cho nên, buổi tối chờ chàng trở về a.”


Giọng nói mềm mại chưa từng có, khi nói chuyện phả ra hơi thở ấm áp ập vào lỗ tai hắn, làm cho hắn nhịn không được nổi da gà, trong lòng đói khát khó nhịn, thật muốn liều lĩnh tử hình nàng ngay tại chỗ rồi nói sau.


Ngoài cửa nha hoàn không thúc giục nữa, nhưng hiển nhiên còn chưa rời đi, đang trong tình trạng bối rối không biết làm gì.


Tam điện hạ không thể không hung hăng hít sâu mấy hơi, mạnh mẽ áp chế hỏa diễm bốc lên, cắn răng nói: “Được! Nàng chờ, xem ta buổi tối thu thập nàng thế nào!”


Đoan Mộc Điềm cười cười, ánh mắt liễm diễm, nhìn hắn ném ra một cái mị nhãn, cắn môi mềm nhũn nói: “Ừ, hôm nay là ngày vui của chúng ta, đêm nay đêm động phòng hoa chúc, chàng muốn thế nào thì làm thế ấy.”


“Hít —— “


Quân Tu Nhiễm không khỏi hít vào một hơi thật dài, áp chế dục vọng lại có xu hướng trỗi dậy một lần nữa.


Yêu tinh! Trước kia vì sao hắn chưa từng thấy Điềm Điềm nhà hắn lại có dáng vẻ xinh đẹp như vậy nhỉ? Thật là câu dẫn chết người!


Hắn hít sâu, thật vất vả bình tĩnh xuống, lưu luyến không rời buông nàng ra, lại nhịn không được ôm mặt nàng hung hăng hôn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Buổi tối lại hung hăng thu thập nàng!”


Nói xong buông tay, đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo hỗn độn, ngón tay vẫn còn nhẹ nhàng run run.


Sửa sang lại thỏa đáng, hắn liền đi về phía cửa, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói mềm oặt: “Phu quân.”


Hắn hơi dừng lại, có chút cứng đờ quay đầu, liền thấy có một yêu tinh ngọc diện khuynh thần nghiêng người nằm trên giường, quần áo nửa lộ, hé ra da thịt phấn nộn mê người, một tay chống má, tư thế liêu nhân như thế, mắt đẹp liễm diễm khoé môi khẽ cong, thần thái yêu mị, ngón tay đặt ở trước miệng khẽ cắn, còn thêm giọng nói vừa nhẹ vừa nhuyễn như lông chim cọ qua người, nói: “Chàng phải….trở về sớm một chút nha.”


Tam điện hạ nhất thời mãnh liệt hít một hơi, nhanh chóng xoay người đi nhanh về phía cửa, bóng lưng có vài phần chạy trối chết.


Bước khỏi phòng, hắn liền nghe được phía sau truyền đến tiếng cười mềm nhẹ, mang theo vài phần bỡn cợt vài phần giảo hoạt vài phần nghịch ngợm bướng bỉnh xấu xa, không khỏi thả chậm cước bộ, chăm chú lắng nghe tiếng cười nhẹ phía sau, bỗng nhiên trái tim bị hành hạ cũng từ từ bình tĩnh xuống.


Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, vẻ mặt bình tĩnh ánh mắt nhu hòa, khóe miệng chậm rãi tràn ra một chút ý cười ôn nhu.


Sau đó, hắn chợt nghiến răng nghiến lợi, quay đầu oán hận nhìn tân phòng phía sau một cái, giống như muốn xuyên qua vách tường nhìn về phía tiểu nữ nhân bên trong kia, dám làm hắn bốc lửa rồi không thèm phụ trách đẩy hắn ra, đã không dập lửa thì thôi, lại còn tiếp tục châm ngòi thổi gió.


Nàng chờ cho bổn vương, xem tối nay ta xử lý nàng thế nào!


Vương phi nương nương chờ bị xử lý còn đang ở trong tân phòng, nhưng lúc này đã thu lại dáng vẻ dụ dỗ và tươi cười ban nãy, nàng ngồi xếp bằng trên giường, lẳng lặng đánh giá tân phòng của mình và Quân Tu Nhiễm, khuôn mặt ôn hoa, còn có chút phớt đỏ lưu lại, quả là diện nhược phù dung, nhân diện hoa đào.


Nàng chỉnh lại y phục hỗn độn, bình phục xuân tình bị người nào đó gợi lên, lúc này mới xuống giường đi đến bên cạnh bồn nước, đưa tay dùng nước rửa sạch lớp trang điểm dày đặc trên mặt.


Son bột nước bị rửa sạch sẽ, lộ ra dung mạo chân thật của nàng, so với khi trang điểm còn xinh đẹp tinh ranh hơn.


Động tác chà lau nước trên mặt của nàng chợt dừng lại, sau đó thân thể hơi nghiêng, ngã xuống thảm dày, gần như không hề phát ra động tĩnh dư thừa gì, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc rồi hoảng hốt, sau đó nặng nề hôn mê.


Cửa phòng vào lúc này bị mở ra, một đôi giày trắng thêu hoa văn vàng từ ngoài cửa bước vào, rơi xuống đất không tiếng động, im ắng đi tới bên cạnh Đoan Mộc Điềm.


Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Đoan Mộc Điềm, một tiếng thở dài từ trong miệng phát ra, thì thào nói: “Dưới dung nhan như quỷ kia, hoá ra vẫn ẩn tàng dáng vẻ tuyệt sắc khuynh thế như vậy, khó trách Quân Tu Nhiễm đối với ngươi si mê không thôi, không phải ngươi thì không cưới. Ngay cả thái tử lão huynh của ta, cũng đối với ngươi nhớ mãi không quên a.”


“Bổn vương si mê Điềm Điềm, không phải nàng không cưới cũng không bởi vì nàng bộ dạng xinh đẹp.”


Giọng Quân Tu Nhiễm bất chợt không hề có dấu hiệu vang lên ở phía sau, hắn cả kinh vội vàng xoay người, chỉ thấy Quân Tu Nhiễm vừa ly khai không bao lâu lại vòng vèo trở về, giờ phút này đang đứng ở cửa, tươi cười thân thiết thần thái ôn nhu, trong mắt đã có không ít mũi tên ‘vụt vụt’ bắn tới.


Hắn nhíu mày, xuyên qua Quân Tu Nhiễm nhìn về phía sau, thấy bóng người lắc lư ngoài tân phòng, xem ra đã bao vây nơi này rồi.


Phía sau hắn cũng có tiếng xột xoạt vang lên, vừa quay lại liền thấy Đoan Mộc Điềm vốn hôn mê nay đã mở mắt như không có chuyện gì từ từ đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Loại thuốc mê thấp kém gì đây? Hun người ta đến muốn hắt xì.”


Ê ê ê, đó thứ bổn vương thiên tân vạn khổ mới xin được, vô sắc vô vị dược lực mạnh mẽ, cô dựa vào cái gì dám nói ra lời khinh miệt như thế? Muốn sỉ nhục người ta phải không?


Nhưng người ở đây không có ai rảnh chú ý tâm tình của hắn, Quân Tu Nhiễm đối với vị khách không mời mà tới, cố ý xông vào tân phòng của hắn còn dám sử dụng thủ đoạn thấp kém như vậy với Điềm Điềm nhà hắn này quả là cực kì bất mãn.


Hắn bước vào phòng, mắt lạnh nhìn vị khách thần bí, nói: “Không biết Phù Phong tứ hoàng tử chạy đến tân phòng của bổn vương, là muốn làm gì?”


Phù Phong tứ hoàng tử?


Đoan Mộc Điềm nhíu mày, vẫn như cũ lạnh lạnh nhìn hắn.


Phong Ngọc Ngân vui mừng không sợ, phe phẩy quạt giấy: “Bổn vương chỉ là tò mò không biết Điềm quận chúa đại danh đỉnh đỉnh rốt cuộc mang bộ dáng gì, cho nên nhịn không được chạy tới muốn mở mang tầm mắt một chút, lại lo lắng  tùy tiện xâm nhập sẽ làm tân nương tử kinh sợ, nên trước hết thả chút dược liệu. Cũng không có ý gì khác, càng không nghĩ tới sẽ gây bất lợt cho Điềm quận chúa.”


“Ngươi cảm thấy sau khi ngươi làm ra loại hành vi này, lại đứng ở đây, thì ngươi còn có tư cách dõng dạc như vậy sao?” Quân Tu ý cười lạnh, nói, “Có điều hôm nay là ngày vui của bổn vương, không sát sinh. Hơn nữa tứ hoàng tử dù sao cũng là đại diện Phù Phong đến chúc mừng, bổn vương cũng không thể đối với ngươi quá không khách khí.”


“Đúng vậy đúng vậy, chính là vậy đấy.” Hắn cười tủm tỉm liên tục gật đầu, “Lại nói bổn vương cũng không có làm chuyện gì quá đáng, tân nương tử vẫn không hề tổn thương đứng ở đây, cam đoan ngay cả một cọng tóc cũng không thiếu.”


Nói xong, hắn còn đưa tay chỉ Đoan Mộc Điềm, cười tủm tỉm trông mong nhìn Quân Tu Nhiễm, dáng vẻ chờ được ca ngợi.


Nụ cười của Quân Tu Nhiễm không khỏi càng thêm ôn nhu .


Phong Ngọc Ngân thấy vậy, khóe miệng tươi cười bỗng cứng đờ, mau chóng lui về phía sau muốn cách xa Quân Tu Nhiễm. Quả nhiên, ngay tại khi hắn lui về, Quân Tu Nhiễm đột ngột mãnh liệt nhào lên, sát khí tất hiện!


“Tứ hoàng tử, ngươi cũng thật vất vả mới có cơ hội đến Đại Viêm ta một chuyến, không bằng ở lại quý phủ thêm vài ngày, cũng cho bổn vương tận tình làm tốt trách nhiệm gia chủ.”


Phong Ngọc Ngân ngăn cản Quân Tu Nhiễm công kích, liên tục nói: “Nghiêu vương điện hạ ngài quá khách khí, bổn vương kỳ thật đã tham quan quý phủ một lần, cũng đã nhìn rõ phong cảnh đại khái, không cần ở lại thêm. Lại nói thời gian quý giá, ít ngày sau bổn vương phải về nước, ta còn muốn đi nơi khác ngắm phong cảnh đó.”


“Roẹt” một kiếm, như cầu vồng thất luyện, quét thẳng hướng đối diện, Quân Tu Nhiễm cười nói: “Cái ngươi xem đến chẳng qua chỉ là phong cảnh bề ngoài, có đẹp cũng không quá đáng xem đâu, chi bằng để bổn vương mang ngươi đi mở mang tầm mắt, tìm hiểu thêm nhiều phong cảnh tinh tế khác, cam đoan sẽ làm cho tứ hoàng tử lưu luyến quên đường về.”


“Đó nhất định là chỗ bí ẩn, bổn vương thân là hoàng tử nước láng giềng, sao có thể đường đột đặt chân tới?”


“Ngươi ngay cả tân phòng của bổn vương cũng dám xông vào, thì còn có cái gì đường đột hơn so với cái này?”


Hai người ngươi tới ta đi đánh túi bụi, đồng thời ngôn ngữ giao phong, khó phân cao thấp.


Bên ngoài bóng người lắc lư bao vây nơi này, tuyệt đối không để cho tên háo sắc vô sỉ kia cơ hội phá tan vòng vây chạy trốn.


Đoan Mộc Điềm đứng ở bên cạnh nhìn hai người đánh nhau, có chút hậm hực, có chút sâm lãnh.


Nàng quả thật có nghĩ tới hôn lễ hôm nay nhất định không có khả năng thông thuận như dân chúng tầm thường, hơn nữa khi vừa hạ kiệu hoa đã bị làm khó dễ quấy rối, lúc ấy càng cảm thấy hôm nay có xuất hiện khúc chiết gì cũng có thể hiểu được. Nhưng làm sao nàng cũng không ngờ, người xông vào tân phòng lại không phải huynh đệ Quân Tu Nhiễm hay đám thuộc hạ, mà lại là tứ hoàng tử Phù Phong quốc!


Nàng nhíu mi trầm tư, từ trong đầu đào móc ra chút tin tức liên quan vị tứ hoàng tử này.


Phong Ngọc Ngân, năm nay vừa mới mười chín, là con hoàng hậu chính thất của Phù Phong quốc, đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ với Phong Ngọc Diễn, trời sinh tính tình phóng đãng không kềm chế được, vô tâm triều chính, từ nhiều năm trước đã rời xa triều đình, mang theo thân phận tôn quý chơi bời lêu lổng, ăn uống phiêu đổ, hại người lừa gạt, không có việc gì hắn không làm, hoặc không dám làm, nhưng tình cảm với thái tử Phong Ngọc Diễn trái lại rất tốt.


Đoan Mộc Điềm hờ hững nhìn hắn cùng Quân Tu Nhiễm đánh thành một đoàn, mặc dù chiếm thế hạ phong, nhưng chống đỡ có thừa, còn không quên bảo trì phong độ trong lúc ngăn cản chiêu thức.


Trong lúc đánh nhau, hai người dần dần tiến gần về phía Đoan Mộc Điềm, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên khoát tay, hắn nhất thời cả người cứng đờ, đồng thời trường kiếm của Quân Tu Nhiễm cũng đã đặt ngang trên cổ.


“Này này này, các ngươi không phải bỉ ổi như vậy chứ? Lấy nhiều địch ít a!”


Động tác hắn cứng ngắc bị kẹp giữa hai vợ chồng, phía trước còn có thanh kiếm đặt ngang họng, sau lưng còn cái gì mát mát chống ngay ngực, hắn cứng người, không dám nhúc nhích.


Quân Tu Nhiễm nhíu mày, không hề cảm thấy nhục, ngược lại vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cái này gọi là phu thê liền tâm, đồng khí liên chi.”


“Nói xằng, cũng đã phải nhờ nữ nhân hỗ trợ rồi, ngươi còn không biết thẹn sao?”


“Bổn vương vui, ngươi quản được chắc?”


Lúc đối mặt với Điềm Điềm nhà hắn, tam điện hạ luôn vô tiết tháo vô giới hạn như vậy.


Hắn đè thanh trường kiếm ngang cổ Phong Ngọc Ngân xuống, nhếch miệng lộ ra răng nanh trắng hếu, cười nói: “Xin mời tứ hoàng tử ở lại quý phủ làm khách mấy ngày đi, vừa khéo đoạn thời gian trước, bổn vương còn bắt được thái tử của quý quốc, hỏi xin hắn một chút tiền tài, trải qua một khoảng thời gian chi tiêu, tiền tài cũng sắp hao hết rồi, chỉ không biết là tứ hoàng tử ngươi đây có đáng giá hay không?”


Phong Ngọc Ngân sắc mặt cứng ngắc, hung hăng co rút khóe miệng, nói: “Bổn vương hảo tâm tiến đến chúc mừng ngày vui của tam hoàng tử Đại Viêm, thế mà lại bị đối xử vô lễ như thế, ngươi định khai báo thế nào với Phù Phong ta?”


“Tứ hoàng tử của quý quốc không biết tốt xấu lại dám tự tiện xông vào tân phòng của bổn vương, còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi ý đồ làm tân nương tử hôn mê, nếu không có bổn vương đuổi tới đúng lúc, còn không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì với ái phi của bổn vương, bổn vương thật muốn hỏi hoàng đế quý quốc, hắn định giải thích với bổn vương thế nào?”


“Ngươi có chứng cớ gì?”


“Chứng cớ? Ngươi không phải là chứng cớ sao?”


“Quân Tu Nhiễm, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đối với ta khách khí một chút, bằng không thái tử lão huynh của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nhất định nhất định!” Hắn há miệng kêu gào, nhưng vẻ mặt lại đang nói cho người khác biết, lời này ngay cả chính hắn cũng không tin a!


Chuyện này nếu để thái tử lão huynh biết, huynh ấy có thể lấy tiền chuộc hắn hay không vẫn còn là ẩn số đây, cho dù có chuộc trở về, thì khẳng định về sau hắn sẽ không còn ngày lành nữa.


Nghĩ đến đây, tứ hoàng tử không khỏi bi thương, bỗng nhất nhắm mắt, vẻ mặt bi phẫn nói: “Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi! Bổn vương không muốn sống nữa!”


Phía sau hắn, Đoan Mộc Điềm không khỏi co quắp khóe miệng, Quân Tu Nhiễm thì nhấc tay kéo hắn qua, không thèm nhìn hắn khóc lóc om sòm lăn lộn, một đường tha ra ngoài cửa, giao cho nhóm thuộc hạ đang sẵn sàng đón địch ở bên ngoài.


“Hầu hạ tứ hoàng tử cho tốt, không được chậm trễ.”


“Vâng!”


Hắn xoay người, liền nhìn thấy Điềm Điềm nhà hắn đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm Phong Ngọc Ngân bị tha đi, như có điều suy nghĩ, thì thào nói: “Cũng không biết tứ hoàng tử Phù Phong quốc này có đáng tiền hay không!”


“Điềm Điềm cảm thấy kêu giá bao nhiêu thì có vẻ thích hợp?” Hắn mắt mạo lục quang sáp tới, vừa rồi không phát hiện, Điềm Điềm nhà hắn hình như còn đẹp hơn lúc nãy.


Quận chúa đại nhân lành lạnh liếc hắn một cái, sau đó đưa tay “rầm” một tiếng đóng sập cửa phòng, gần như đập vào mũi tam điện hạ.


 “Chưa tới giờ, không được vào cửa!”


Tam điện hạ vuốt cái mũi nghiến răng nghiến lợi, xoay người vội vàng rời đi.


Nghe nói tối hôm đó, tam điện hạ đại sát tứ phương, thẳng đến khi chúng tân khách đồng loạt nằm úp sấp mới kêu người đuổi bọn họ về phủ.


Nghe nói tối hôm đó, có người muốn đến nháo động phòng, cũng không ngờ tam điện hạ đã sớm ra lệnh nhóm thuộc hạ tử thủ ở các giao lộ đầu tường, không cho bất kì sinh vật rảnh rỗi nào tới gần.


Sau đó còn nghe nói, tối hôm đó, ở trong tân phòng, nến đỏ chập chờn, chăn màn lay động, hồng trướng tung bay, quần áo nát vụn, tân nhậm Vương phi Nghiêu vương phủ mặt trời lên cao cũng không thể đứng lên trang điểm, tiến cung thỉnh an.


Đương nhiên, những điều này đều chỉ là nghe nói mà thôi, trên thực tế, chuyện xảy ra ngày đó, so với truyền thuyết không có quá nhiều chênh lệch, đúng là có chuyện như vậy nhỉ! ^^


Mà hậu quả nghiêm trọng nhất của chuyện này, chính là liên tục ba buổi tối sau đó, tam điện hạ đều bị nương tử thân yêu nhốt ở ngoài cửa, tiến đến thư phòng cô chẩm nan miên (cô độc khó ngủ).


Bất quá những chuyện này vẫn là nói sau, hiện tại, mặt trời lên cao, nha hoàn đã sớm chờ ở ngoài cửa rất lâu, nhưng trong tân phòng vẫn không có nửa điểm động tĩnh.


Trong tân phòng, Vương phi đại nhân từ từ tỉnh lại, vừa khôi phục vài phần ý thức đã cảm giác được có bàn tay heo không an phận tự do chạy trên người mình, ngoài ra còn có ánh mắt nóng rực, môi hôn lửa nóng.


Sắc mặt nàng tối sầm, ánh mắt còn chưa mở ra đã vung tay tát mạnh một cái, cả giận nói: “Còn không để yên?”


Rõ ràng người dùng lực nhiều nhất là hắn, vì sao mỗi lần đều là nàng mệt nhất? Hơn nữa tên khốn này, mới sáng sớm đã không cho người ta sống yên ổn.


Người bị đánh lập tức sáp đầu tới, nhưng không phải tiếp tục ăn đậu hũ, mà là cười khanh khách nhìn nàng nói: “Nàng tỉnh rồi? Nếu còn mệt thì ngủ thêm một lúc cũng không sao.”


Nàng trợn mắt liền nhìn ánh mắt có hồn, thần thái sáng láng của hắn, không khỏi chui đầu vào trong ngực hắn, hỏi: “Chàng không mệt sao?”


“Ta không mệt, ta vẫn có thể đại chiến tiếp…” Dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt người của nàng, hắn rất tự giác im lặng, sóng mắt lưu chuyển còn nói thêm, “Ta đã bảo người chuẩn bị nước ấm, Điềm Điềm có muốn  tắm rửa không? Sẽ thoải mái chút .”


Vì thế nàng lại cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ, chàng bế ta đi qua.”


Tam điện hạ đương nhiên vui vẻ lĩnh mệnh, tự mình hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, lại rửa mặt trang điểm rồi mới kêu người đưa lên đồ ăn.


Trong toàn bộ quá trình, tránh không được các loại sỗ sàng ăn đậu hũ đùa giỡn, gặp vô số ánh mắt dao găm lạnh lẽo từ Vương phi đại nhân.


Sau khi xử lý xong toàn bộ thì đã qua giờ thìn, Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn mặt trời dâng cao bên ngoài, khoé miệng hơi co quắp.


Hôm nay, bọn họ còn phải tiến cung thỉnh an đó, nhưng bây giờ… Có thể hay không đã quá muộn? Vào cung, đại khái có lẽ đã có thể ăn cơm trưa rồi.


Sau đó nàng lại duỗi tay sờ sờ mặt mình, cái bớt trên mặt đã biến mất không thấy, nàng nhìn vào gương, thật giống như đang nhìn một người khác, không khỏi có chút hoảng hốt. Hôm nay tiến cung, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Một bàn tay ấm áp tiến tới, nhẹ nhàng xoa lên mi tâm không tự chủ được nhíu lại của nàng, hắn đứng trước mặt nàng nhẹ giọng nói: “Nếu không thích thì không cần nghĩ nhiều, có ta ở đây.”