Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.




...Trong Xuất Vân Các, vẫn cực kì náo nhiệt.


Hai nha hoàn xoay quanh bên cạnh giá y treo trên giá, ánh mắt phát sáng, vẻ mặt tràn đầy kinh diễm, líu ríu bàn luận . Đoan Mộc Điềm ngồi trên tháp, cũng không để ý tới tình huống bên kia.


Từ dưới lầu bỗng nhiên truyền đến giọng nha hoàn hô: “Bái kiến thế tử.”


“Miễn lễ. Quận chúa đang nghỉ ngơi sao?”



“Còn chưa ạ, Cẩm Tú tỷ tỷ và Nguyên Hương vẫn đang ở trong phòng cùng quận chúa.”


Ca ca?


Đoan Mộc Điềm nghe được giọng nói dưới lầu liền quay đầu nhìn về hướng kia, rất nhanh nghe thấy có người bước lên lầu, sau đó Đoan Mộc Cảnh xuất hiện ở cửa khuê phòng nàng.


Cẩm tú và Nguyên Hương vội vàng xoay người, quỳ gối hành lễ: “Bái kiến thế tử.”


“Ca ca, sao huynh lại tới đây?”


Tầm mắt hắn đảo qua giá y hoa mỹ, gật đầu nói với Cẩm Tú và Nguyên Hương: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với quận chúa.”


Hai nha hoàn quay đầu nhìn quận chúa một cái, sau đó mới khom người cáo lui.


Trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội, Đoan Mộc Điềm hơi ngồi thẳng người trên tháp, chừa ra một vị trí nhìn hắn nói: “Ca ca, có chuyện gì sao?”


Hắn đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, duỗi tay từ trong ống áo lôi ra một bình sứ thanh hoa đưa ra trước mặt nàng nói: “Huynh vội tới để đưa cái này cho muội.”


“Đây là cái gì?”


Nàng nhận lấy mở ra, thoáng chốc có một mùi thơm kỳ lạ tản ra từ trong bình, vừa ngửi liền cảm thấy sảng khoải thấu tâm, khiến người ta hận không thể hít mạnh thêm mấy ngụm, nhưng theo sau đó lại cảm thấy trước mắt choáng váng, giống như toàn bộ tầm mắt đều trở nên mơ hồ.


Nàng dùng sức lắc lắc đầu, đưa tay để cái bình ra xa.


Nếu không phải đây là đồ ca ca giao cho, thì nàng nhất định sẽ trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ.


Là thứ gì mà lại quỷ dị như thế?


Đoan Mộc Cảnh nhìn thấy phản ứng của nàng cũng hơi sửng sốt, vì sao hắn ngửi mùi hương này chỉ cảm thấy thật tươi mát, chứ không thấy có gì không khoẻ?


“Đây là dược cha bảo huynh mang tới, nói là để muội ăn.”


“Ăn?”


Nàng chỉ ngửi thôi đã cảm thấy không thoải mái rồi, nếu ăn vào thì sẽ ra sao đây? Nàng nghĩ không ra, nhưng cũng hiểu nhất định sẽ không hề dễ chịu.


Đoan Mộc Cảnh nhìn chăm chăm mặt nàng, chợt duỗi tay sờ lên một chút, nhìn kĩ cái bớt đỏ tươi trên má trái nàng nói: “Muội muội, gần đây ta có nghe được một chuyện. Kể là có một tộc người am hiểu thuật vu cổ, trong đó có một loại gọi là huyết cổ, chính là do cha mẹ hạ lên người con cái, sau đó sẽ hình thành nên một ấn ký độc đáo giống như cái bớt ở trên người.”


Đột nhiên hắn nói ra điều này khiến Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, nhìn ca ca rồi đưa tay sờ sờ mặt mình, thứ này từ khi sinh ra vẫn luôn làm bạn với nàng, ai cũng nói đó là cái bớt.


“Ca ca nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ huynh muốn nói cái trên mặt muội vốn không phải là bớt, mà là huyết cổ trong truyền thuyết sao?”


Hắn gật gật đầu, nói: “Về chuyện huyết cổ mãi gần đây ta mới nghe nói, lúc ấy liền có chút hoài nghi với cái bớt trên mặt muội, có thể nó vốn không phải bẩm sinh. Ban nãy huynh đi tìm phụ thân, người bảo huynh mang cái bình này giao cho muội, bảo muội ăn viên thuốc trong đó, nói đây là thuốc giải cuối cùng để tẩy đi ấn ký trên mặt muội.”


“Cái gì gọi là thuốc giải cuối cùng? Làm sao muội lại không nhớ trước kia muội còn từng ăn qua thuốc giải gì khác?” Nghe ca ca nói vậy, nàng tin huynh ấy nhất định sẽ không mang việc này ra lừa mình, nhưng câu nói phía sau kia vẫn làm cho nàng cảm thấy khó hiểu.


Nói đến đây, vẻ mặt Cảnh thế tử không khỏi có chút mất tự nhiên, rời mắt sang chỗ khác nhẹ giọng nói: “Cha bảo, thuốc giải được chia làm hai phần, một phần ở trong cái bình này, phần còn lại, chính là cùng nam tử….”


Đoan Mộc Cảnh co quắp khóe miệng, câu tiếp theo quả thật nói không nên lời, dù sao trước mắt cũng là muội muội ruột thịt của hắn a, hắn thân làm ca ca, làm sao có thể nói thẳng với muội muội chuyện ‘gi.ao hoan’ chứ?


Nhưng Đoan Mộc Điềm lại hiển nhiên hiểu được điều hắn muốn nói, nàng hơi nhíu mày: “Giải dược chỉ là nam nhân cùng thứ trong bình này? Tại sao?”


Bàn tay đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt, khoé miệng Đoan Mộc Cảnh nhếch lên, sau đó chậm rãi kể ra chuyện nhiều năm trước.


Nhiều năm trước, phủ Đế Sư ở kinh đô Đại Viêm có đại tiểu thư Ninh Thanh, từ nhỏ hoạt bát nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh, đi theo đế sư học văn tập võ, học thi văn, học mưu lược, học quân trận, học binh pháp… Sau khi lớn lên lại tuyệt mỹ quần phương, hiển nhiên trở thành đệ nhất mỹ nhân của Đại Viêm.


Ninh đại tiểu thư thanh danh lan xa, cùng tiểu vương gia của Đoan Mộc vương phủ yêu mến, hiểu nhau rồi thân cận, sau đó lại thành thân, nhưng vẫn như trước kéo đến nhiều kẻ mơ ước, trong đó kẻ theo đuổi cuồng nhiệt cường thế nhất chính là thân vương Liên Khải Minh của Liên Nhạc quốc.


Năm đó, tiên đế Liên Nhạc quốc vẫn còn tại thế, Liên Khải Minh thân là đệ đệ nhỏ nhất của người, cũng là kẻ được tiên đế yêu quý và tín nhiệm nhất, ở Liên Nhạc quốc quyền cao chức trọng, từng nhiều lần thỉnh cầu hoàng huynh phái sứ giả đến Đại Viêm cầu thân, nhưng tất cả đều cầu mà không được.


Mười bảy năm trước, sau hai năm sinh hạ thế tử Đoan Mộc Cảnh cho Đoan Mộc vương phủ, Ninh Thanh lại mang bầu, gần như đúng với hi vọng của mọi người, tất cả đều chờ mong đứa bé trong bụng kia có thể là quận chúa.


Ngay tại lúc mang thai được sáu tháng, có một ngày, Ninh Thanh bỗng nhiên mất tích, cùng mất tích với nàng còn có Đoan Mộc Cảnh từ sau khi biết mẫu thân mang thai liền suốt ngày kè kè bên cạnh.


Đoan Mộc Tranh tìm kiếm khắp nơi, gần như lật tung toàn bộ Đại Viêm, cuối cùng phát hiện nàng và Đoan Mộc Cảnh đã bị Liên Khải Minh bắt đến Liên Nhạc quốc.


Đoan Mộc Tranh tức giận, đế sư đại nhân tức giận, Đại Viêm hoàng đế tức giận, toàn bộ dân chúng Đại Viêm đều tức giận, lập tức huy binh tấn công Liên Nhạc, một đường đi qua như tiến vào chỗ không người, bức bách tiên đế Liên Nhạc không thể không hạ chỉ cưỡng chế Liên Khải Minh giao trả mẫu tử Ninh Thanh về Đại Viêm.


Nhưng Liên Khải Minh lại ngang nhiên kháng chỉ không tuân, nói gì cũng không chịu thả Ninh Thanh về.


Sau đó, Đoan Mộc Tranh tự mình lẻn vào đô thành Liên Nhạc, cứu được thê tử và con trai, nhưng trên đường trở về bị đuổi giết luân phiên, không chỉ có người do Liên Khải Minh phái ra mà còn có nhân mã do tiên đế sau khi nghe nói Đoan Mộc Tranh xuất hiện ở Liên Nhạc liền không chịu nổi phái binh đuổi giết, đòi nhất định phải giữ chiến thần vô song của Đại Viêm ở lại đất Liên Nhạc.


Đoan Mộc Tranh che chở thê tử mang thai cùng con trai ba tuổi, một đường tránh né đủ loại truy sát liên miên, Ninh Thanh mặc dù võ công không kém, nhưng bất đắc dĩ lúc ấy nàng thân mang lục giáp, mắt thấy sắp đến ngày lâm bồn, gánh nặng trầm trọng khiến nàng gần như không thể động đậy.


Cuối cùng, ngay tại biên giới giao giữa Liên Nhạc cùng Đại Viêm, trong thâm sơn cùng cốc, Ninh Thanh nhiều ngày bôn ba động thai khí, bỗng nhiên trở dạ.


Nhiều ngày bôn ba mệt nhọc kèm theo lo lắng hãi hùng, hơn nữa tình huống nguy cơ điều kiện ác liệt, Ninh Thanh tuy rằng cố sinh ra được đứa nhỏ, nhưng bản thân nàng lại như tuyết lở. (ý nói cơ thể suy kiệt nhanh chóng giống như tuyết lở từ núi cao)


Nàng nhìn con gái mặc dù mới sinh nhưng đã có vóc dáng khuynh thành, lại nghĩ tới bản thân mình chịu đủ đau khổ cũng vì do gương mặt mà ra, không khỏi bi thương, lấy máu mình làm dẫn, hạ xuống mặt nữ nhi một huyết cổ đỏ chót. Chỉ không ngờ rằng lúc đó nàng đã cực kì suy yếu, không thể khống chế tốt lực nên mới tạo thành vết bớt quá lớn trên nửa gương mặt Đoan Mộc Điềm.


Kỳ thật nàng vốn dĩ chỉ muốn che đi một ít dung nhan của con gái mà thooi, cũng không muốn làm cho mặt cô bé trở nên đáng sợ như vậy, dù sao nàng vẫn còn muốn con gái có thể lập gia đình mà.


Truy binh đuổi tới, nàng tự biết mình đã không còn khả năng sống sót nữa, sợ sẽ trở thành gánh nặng liên luỵ phu quân và hai con, nên liền uy hiếp ép Đoan Mộc Tranh mang hai đứa bé rời đi, cũng chính là một màn Đoan Mộc Điềm nhìn thấy khi vừa mở mắt từ trong hỗn loạn tỉnh lại. (TNN: cái cảnh này các nàng xem lại ở tiết tử nhé, đoạn bé Điềm vừa mở mắt thì thấy một màu đỏ, mặt đau đớn như bị ủi đó)


Chuyện xảy ra nhiều năm trước này là do Đoan Mộc Cảnh nghe phụ thân kể, bây giờ kể lại cho muội muội nghe, sắc mặt bình tĩnh như thường, bàn tay thả bên người đã dùng sức nắm chặt vạt áo, trong đôi mắt phủ lên một tầng sương mù đen kịt, khiến người ta khiếp sợ.


Năm đó hắn mới chỉ ba tuổi, mặc dù vẫn còn nhớ một chút, nhưng lại không rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm thấy dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc là chuyện gì làm sao hắn có thể nhớ rõ? Song vô luận thế nào, hắn chung quy vẫn nhớ được mẫu thân ấm áp, hiện tại cuối cùng biết rõ năm ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó thâm trầm âm u mãnh liệt.


Đoan Mộc Điềm cũng hoảng sợ, không biết là do nhất thời không tiếp thụ nổi tin tức to lớn này, hay là nghĩ đến một chuyện khác.


Sau đó, nàng bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, ánh mắt dừng lại trên bình sứ vừa mở ra liền tản mùi hương làm cho nàng cực kì không thoải mái, rồi ngửa đầu trực tiếp rót thứ bên trong vào trong miệng.


Đó hình như là một viên thuốc, nhưng không đợi nàng cảm thụ kĩ đã nhanh chóng hoà tan, hoá thành một chất lỏng mát lạnh tràn ngập khoang miệng, theo cổ họng nàng chảy xuống bụng.


Gần như không cảm nhận được hương vị gì, giống như chỉ uống một ngụm nước, nhưng nước này lại rất tươi mát, uống vào liền nhanh chóng lan ra tứ chi bát hải, khiến nàng cảm thấy cả người mát lạnh, không nhịn được run lên, da gà toàn thân phút chốc nổi ra.


Sau đó nàng chợt cảm thấy tầm mắt mơ hồ, trước mắt có vô số tia sáng bùng nổ, từng chút bao phủ tầm mắt, trong đầu cũng u mê, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.


Đoan Mộc Cảnh ở bên cạnh thân thiết nhìn nàng, thấy nàng phản ứng như thế không khỏi nhăn mày lại, tập trung bảo vệ bên người không dám có chút phân tâm.


“Muội muội, cảm thấy thế nào?”


Đoan Mộc Điềm rùng mình một cái, dường như trong nháy mắt đã hút toàn bộ nhiệt độ cơ thể nàng,  sau đó “Oanh” một cái chạy tới trên mặt, bên tai ù ù.


“Nóng quá!”


Nàng ôm má trái, bằng lực nhẫn nại của nàng nhưng khuôn mặt bị nóng đột ngột cũng không khỏi mặt mày nhăn nhúm, khó chịu kêu ra tiếng.


Nàng cảm thấy mặt mình giống như đang bị thiêu cháy.


Đoan Mộc Cảnh đưa tay vịn nàng, chân mày nhíu chặt song cũng chỉ có thể im lặng nhìn mà không làm gì được.


Đoan Mộc Điềm cảm thấy trước mắt sáng rọi càng thêm sáng lạn, dần dần mắt mờ tai điếc, sau đó ngay cả ý thức cũng mất đi.


Ở một khắc cuối cùng trước khi ngất xỉu trong lòng ca ca, nàng không khỏi hồ nghi thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy, lại có phản ứng mãnh liệt như thế, ngay cả nàng cũng chỉ chống cự được trong chốc lát.


Nàng cảm thấy mình giống như luôn luôn nằm mơ, nhưng rốt cuộc mơ thấy gì thì lại hoàn toàn không biết, chỉ biết là khiở trong mộng, mặt nàng vẫn rất nóng rất nóng, giống như bị rót dầu sôi, bị hơ trên lửa, tựa như muốn bóc một tầng da của nàng xuống. Thân thể lại rất lạnh, giống như toàn bộ thân nhiệt đều chạy tới trên mặt.


Sau đó nàng vẫn mơ mơ màng màng không biết rốt cuộc mình đã làm gì, không biết qua bao lâu, cảm giác cháy bỏng trên mặt dần dần giảm bớt, nàng cũng mơ hồ ngủ thiếp đi.


Đợi đến khi nàng tỉnh lại, vừa mở to mắt liền trông thấy ca ca ngồi ở trong phòng còn chưa rời đi, bên ngoài sáng trưng, ánh mặt trời đầu thu chói chang cũng không mát mẻ như mùa hè, phòng trong đã có chút oi bức.


Nàng hơi hoảng hốt, trong đầu dần dần hiện ra chuyện đêm qua, giờ phút này vẫn như cũ cảm thấy má trái nóng rực, nhưng cảm giác khó chịu đã hết, cũng không cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ mặt, ngoại trừ nóng bỏng ra cũng không có cái gì dị thường, cũng không biết hiện tại cái “Bớt” kia đã biến thành dạng gì.


Nhận thấy được nàng tỉnh lại, Đoan Mộc Cảnh lập tức đi tới, thân thiết hỏi: “Cảm giác thế nào? Còn có gì không khoẻ không. Mặt còn nóng sao?”


Ngày hôm qua hắn là tận mắt nhìn thấy mặt muội muội giống như bị màu đỏ nhuộm dần, như hỏa diễm bốc lên nhiệt độ nóng rực, gần như làm bỏng tay hắn.


Hiện tại thật vất vả màu đỏ rực đó mới lui xuống, cũng không biết nàng có còn chỗ nào khó chịu hay không.


Đoan Mộc Điềm lắc đầu, nói: “Trừ bỏ bên mặt còn cảm thấy nóng ra thì không có gì khó chịu nữa.”


Hắn nhẹ nhàng thở ra, khẽ v.uốt ve mặt nàng, nói: “Vậy là tốt rồi, cha nói cảm giác nóng trên mặt phải chờ tới khi ấn ký hoàn toàn biến mất thì mới có thể khỏi hẳn.”


“Mặt muội thế nào ?”


“Vẫn như cũ không có gì thay đổi, ấn ký này phải mất vài ngày mới có thể biến mất.”


Còn phải vài ngày sau mới có thể  biến mất a?


Tuy nói nàng luôn luôn không bài xích cái bớt trên mặt, cũng không cảm thấy thế giới u ám khi mặt mình xấu xí, nhưng có thể xinh đẹp thì ai lại không muốn? Cho dù nàng thanh lãnh lạnh lùng đạm mạc, nhưng cũng là nữ hài tử bình thường a.


Cho nên giờ phút này, nàng cũng nhịn không được có điểm gấp gáp, bức thiết hy vọng mấy ngày nay có thể qua mau một ít, hơn nữa hôm nay đã là 30 tháng 7, qua ba ngày nữa sẽ chính là ngày nàng xuất giá.


Phụ thân có phải cũng có lo lắng như vậy hay không? Muốn để nàng xinh đẹp xuất giá!


Nàng bỗng nhiên khó hiểu ngoéo miệng một cái, nếu cái bớt trên mặt nàng bỗng nhiên biến mất thì Quân Tu Nhiễm có thể lập tức nhận ra nàng không?


Đoan Mộc Điềm chưa bao giờ mong đợi thời gian trôi qua nhanh chút như bây giờ, ba ngày này nàng vẫn ở Đoan Mộc vương phủ không đi ra ngoài, Quân Tu Nhiễm cũng bị lão Vương phi liệt vào hàng ngũ cự tuyệt lui tới, nói là trước khi thành thân, bọn họ không được gặp nhau.


Quân Tu Nhiễm mặc dù bụng đầy oán niệm, nhưng dưới dâm uy của lão Vương phi cũng quả thật không dám lỗ m.ãng, huống hồ mắt thấy ngày đại hôn sắp đến, hắn cũng có rất nhiều chuyện bận rộn, trong lúc nhất thời thật đúng là không phân thân được.


Mấy ngày nay, trong kinh thành lại náo nhiệt hẳn lên, có rất nhiều quý nhân nhập kinh đến chúc mừng đại hôn của tam điện hạ cùng quận chúa Đoan Mộc vương phủ, đương nhiên náo nhiệt nhất chính là dân chúng kinh thành, còn có mấy ngàn tướng sĩ Tòng Long quân hai tháng trước theo Đoan Mộc Tranh cùng khải hoàn hồi kinh, đến nay còn chưa trở về Bắc Cương.


Mấy ngày nay, Đoan Mộc Điềm luôn cách vài phút lại soi gương một lần, có thể nói số lần soi gương từ bé tới giờ của nàng cộng lại cũng không nhiều bằng ba ngày hôm nay. Từ khi cảm giác nóng bỏng trên mặt giảm bớt, nàng cũng nhìn thấy vết bớt màu đỏ trên má trái nhạt dần, từ màu đỏ sậm, đỏ cam rồi biến thành phấn hồng, cho đến cuối cùng sắc mặt như thường, không khác gì bên má phải.


Nàng đứng trước gương, nhìn cô gái tuyệt sắc trong gương đồng, ánh mắt hơi hơi lóe sáng, khóe miệng cong cong cười cực kì xinh đẹp.


Người trong gương da thịt thắng tuyết, trong suốt trong sáng, trên mặt như có ánh huỳnh quang hiện lên, như chi như ngọc, tìm không thấy nửa điểm tỳ vết nào. Lông mày như viễn nằm ngang, ở đuôi hơi hơi gợi lên một độ cong nhàn nhạt, cùng khóe mắt hợp lại càng tăng thêm sức sống, cùng chút thản nhiên và tôn quý, ánh mắt long lanh trong trẻo nhưng lạnh lùng tăng thêm vài phần phong tình quyến rũ, cánh mũi rất thẳng, môi như hoa xuân tháng ba, mím thẳng như đao, nhẹ cong hàm tiếu.


Đây quả thật là một đại mỹ nhân, tuyệt đại tao nhã, khuynh thế vô song, không ôn không nhu không kiêu không nóng nảy, không yếu ớt không làm dáng, có riêng một loại phong tình vạn chủng thuộc về nàng, bẩm sinh tôn quý, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, chỉ một ánh mắt một biểu lộ rất nhỏ cũng là phong thái mà người khác tuyệt đối không thể học được.


Nàng lấy gương soi, khó nén vui mừng, nhịn không được tự kỷ sờ sờ khuôn mặt,  cười khẽ, nhìn mình trong giương ném ra một cái mị nhãn. (TNN: hô hô làm đoạn này thấy Điềm Điềm thật là trẻ con =]] cũng thích làm đẹp lắm ấy chứ)


Ngày mai chính là mùng ba tháng tám, ngày nàng xuất giá, nàng thật cao hứng khi ấn ký trên mặt có thể hoàn toàn biến mất vào đêm trước ngày xuất giá.


Mùng ba tháng tám, ngày hoàng đạo do Hoàng Thượng khâm điểm, sáng sớm, trong kinh thành đám dân chúng hứng trí bừng bừng tụ hội trên đầu đường cái, muốn vây xem hôn lễ trọng đại ngày hôm nay.


Không biết do ai phát động, mà đoạn đường từ Đoan Mộc vương phủ đến Nghiêu vương phủ đều giăng đèn kết hoa, giống như toàn bộ kinh thành đều đang ăn mừng vì hôn lễ này.


Trong Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Điềm đang hù ngã đám ma ma cung nữ do Hoàng Thượng phái đến trang điểm cho mình, trước mặt mọi người nàng lấy từ trong áo ra một vật thể màu đỏ sẫm, nhẹ nhàng dán lên mặt trái, nhất thời liền biến lại thành quỷ quận chúa dung mạo như dạ xoa.


Có ma ma phản ứng nhanh chóng vội vàng nói: “Quận chúa trăm ngàn lần đừng! Hôm nay chính là ngày đại hỉ của ngài, theo lý phải xinh đẹp toả sáng, làm sao có thể đeo thứ che giấu mĩ mạo này đâu?”


Sau đó có lời đồn truyền ra, nói Điềm quận chúa Đoan Mộc vương phủ kỳ thật dung mạo như thiên tiên, chỉ là ngại mình quá đẹp hấp dẫn nhiều người mơ ước, nên mới tự tay làm xấu bản thân, còn nói nếu là người thật tâm thích nàng, thì sẽ không so đo nàng rốt cuộc đẹp hay xấu, bởi vì thích không phải dung mạo, mà là thích bản thân nàng.


Từ đó, chuyện tình của tam điện hạ cùng Điềm quận chúa được truyền thành giai thoại, ca tụng thật lâu.


Đương nhiên đó là sau này, hiện tại trong Xuất Vân các, Đoan Mộc Điềm đối mặt với nhóm cung nữ ma ma khuyên giải thỉnh cầu, rốt cục “miễng cưỡng” bỏ cái ‘bớt’ trên mặt xuống, nhất thời cả sảnh đường kinh diễm, như sao sáng trên trời, như trung thu minh nguyệt, như minh châu chiếu sáng dưới biển sâu, chói mắt làm người ta hoa mắt thần mê, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.


Mọi người trong lòng tràn ngập kinh đào hải lãng, đáy lòng kinh hô, trời ạ, mệt cho thiên hạ bàn tán nói Điềm quận chúa xấu xí cỡ nào, nhưng lại đều không thể nhìn thấu bên dưới cái ‘bớt’ kia, đúng là bộ dáng khuynh thế tuyệt đại, toàn bộ thiên hạ đều bị mù rồi!


Lão Vương phi ở bên cạnh nhìn này một màn trò hay, cười đến mặt mày cong cong, đắc ý cực kỳ.


Hừ, đám người ngu xuẩn, dám nói Điềm Điềm nhà ta trông như quỷ mỵ xấu xí vô cùng! Đó là ta không cùng các ngươi chấp nhặt, tỉnh táo xem các ngươi ảm đạm ngượng ngùng, xấu hổ tự ti, thực không biết tốt xấu!


Lão Vương phi từ từ uống trà, nhìn mọi người bắt đầu bận rộn, không khỏi thở dài một tiếng, mang theo vài phần ảm đạm không nỡ cùng mất mát.


Thực luyến tiếc đem cháu gái bảo bối gả đi như vậy a!


Lại nói, việc này tất cả đều phải trách tên nhóc cuồng vọng Quân Tu Nhiễm kia, dám câu mất Điềm Điềm!


Tiền viện Đoan Mộc vương phủ sớm đã chật kín tân khách, mỗi người đều đàng hoàng tươi cười chúc mừng Đoan Mộc vương gia, cũng không ít kẻ đem ánh mắt dừng lại trên người Đoan Mộc Cảnh.


Đều nói Cảnh thế tử năm nay mới hai mươi, lại chưa từng cưới vợ, thậm chí ngay cả đối tượng đính thân cũng không có, cái này làm sao không khiến chúng đại nhân chúng khuê tú tâm tâm niệm niệm, nóng ruột nóng gan?


Thế tử Đoan Mộc vương phủ a, chính là Đoan Mộc Thạc thân vương tương lai đấy, còn thừa kế gia tộc, tay nắm đại quân quyền thế ngút trời, theo cách nói nào đó, thì quả thực so với nhóm hoàng tử điện hạ còn tôn quý hơn!


Đối với những người cố ý kết giao, hắn khách khí có lễ, đối với đại nhân nào đó trong nhà có cô nương đến tuổi gả chồng, hắn ôn hòa có lễ, đối với các cô nương ân cần nịnh nọt, hắn ôn hòa khách khí nhượng bộ lui binh.


Nay cả sảnh đường hoan hỉ, nhưng lại làm cho hắn nhớ tới vị đại tiểu thư ở Dịch thành xa xa kia.


Vài ngày trước đám thuộc hạ của hắn có do thám được tin tức, nói sau khi phu thê Vinh quận vương trở về Dịch thành, đã bắt đầu thu xếp chọn rể cho nữ nhi bọn họ.


Hắn chợt có chút phiền chán, có chút không yên lòng, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên dáng vẻ đại tiểu thư đó đàng hoàng ương ngạnh, còn có khi nàng không chút để ý tự nhiên tươi cười.


Ngoài cửa chiêng trống vang lên, đoàn rước dâu của Nghiêu vương phủ đã tới, hấp dẫn vô số người thăm dò, nhao nhao kéo nhau đi ra ngoài.


Hôm nay đại hỉ, nhưng không phải ai cũng tràn đầy vui sướng, tỷ như các thiên kim tiểu thư nào đó ái mộ tam điện hạ, lại tỷ như cô nương nào đó ghen ghét Đoan Mộc Điềm.


Hai chị em Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng rốt cuộc được cho phép tới Xuất Vân các tìm quận chúa tỷ tỷ, một đường kích động đi qua, bỗng nhiên “Ai u” một tiếng, Đoan Mộc Hồng mải chạy không nhìn phía trước, đầu đụng phải người đang đi tới, khiến người đó té ngã, còn bản thân cậu cũng bị lực va phản lại mà bắn ngược ra sau, cũng ngã xuống đất.


Đoan Mộc Nguyệt đi theo sửng sốt, vội vàng chạy đến rìu đệ đệ đứng lên, trên mặt còn có ý cười trêu tức, ai bảo đi không nhìn đường, để xem lát nữa trở về làm sao cười nhạo nó đây. Đồng thời nàng nhìn phía đối diện há miệng nói: “Thật xin…”


Chữ “lỗi” còn chưa ra, đối diện đã truyền đến giọng nói bén nhọn: “Chết tiệt, ngươi là khỉ hoang sao? Lại dám chạy nhảy lung tung như vậy, một chút quy củ cũng không biết!”


Sắc mặt Đoan Mộc Nguyệt trầm xuống, kéo đệ đệ đứng thẳng lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.


Đối diện, một cô nương yếu ớt được bọn nha hoàn cẩn thận nâng dậy, nhìn về bên này trừng mắt trợn ngược, vẻ mặt cực kỳ không khách khí.


Đoan Mộc Nguyệt nhất thời nhíu mày, cười lạnh nói: “Ta còn tưởng ai, hoá ra là Nhu tỷ tỷ, tỷ đi đường sao lại không dùng mắt như thế? Chúng ta đang yên đang lành đi qua đây, tỷ thế nhưng lại chạy tới đụng vào, chẳng nhẽ là cố ý tìm tra hay sao?”


Đoan Mộc Hồng đứng lên sau đó gạt tay tỷ tỷ ra, nhìn Đoan Mộc Nhu cả giận nói: “Ngươi mắng ai là khỉ hoang hả? Đồ tiện nhân này!”


Người đối diện chính là đại tiểu thư Đoan Mộc Nhu bên nhà chi thứ ba, nàng gần đây tâm tình không tốt, hơn nữa hôm nay nghĩ đến kẻ xấu xí Đoan Mộc Điềm kia lại được gả cho tam điện hạ nàng ái mộ nhất, liền ghen tị đến phát cuồng.


Nghĩ tới Đoan Mộc Nhu nàng, trừ bỏ thân phận ra có chỗ nào không tốt hơn Đoan Mộc Điềm chứ!


Vốn đáy lòng tràn đầy oán giận, nay còn bị Đoan Mộc Hồng đụng ngã, nàng nhất thời bi phẫn giống như tìm được chỗ phát tiết, lại nghe hai tỷ đệ không coi nàng ra gì như thế, càng thêm cáu giận.


“Thì ra là Nguyệt tiểu thư cùng Hồng thiếu gia, sao nào, mở miệng nhục mạ tỷ tỷ, chính là quy củ Nhị thúc nhị thẩm dạy các ngươi sao.”


Đoan Mộc Hồng cả giận nói: “Phi! Tiện nhân chính là tiện nhân, rõ ràng là ngươi  mắng chửi người trước, lại còn muốn trả đũa, ngươi là cái thá gì?”


“Vậy ngươi lại là cái thá gì? Thật sự nghĩ rằng ôm được đùi quận chúa là có thể không kiêng nể gì, có thể có được thân phận cao quý sao?”


“Đương nhiên cao quý hơn ngươi.” Chợt có giọng nói từ bên cạnh vang lên, ba người cùng bọn nha hoàn quay đầu nhìn lại, liền gặp Thần công tử không biết từ khi nào đứng ở đó, giờ phút này còn nói thêm, “Nhị ca và tứ ca từ nhỏ được nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân ta, nói sao thì cũng là một nửa con trưởng, mẫu thân tiểu Hồng và Tiểu Nguyệt lại là vợ cả của nhị ca, cho dù tính thế nào thì cũng cao quý hơn ngươi a.”


Sắc mặt Đoan Mộc Nhu nhất thời trắng bệch, vẻ mặt căm giận.


Thần công tử ngoắc hai tỷ đệ lại, tiếp tục nói với Đoan Mộc Nhu: “Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, lại sớm đã có hôn ước, xem ra cũng nên chọn ngày cho ngươi xuất giá.”


Sắc mặt Đoan Mộc Nhu càng trắng, đột ngột ngẩng đầu cả kinh nhìn Đoan Mộc Thần, lắc đầu muốn phản kháng lại chỉ thấy Thần công tử tươi cười đầy mặt, ánh mắt lạnh lẽo.


Thần công tử dẫn hai chị em Đoan Mộc Nguyệt đi về phía Xuất Vân các, Đoan Mộc Nhu bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, ôm mặt oà khóc.


Nàng không muốn gả cho người kia, không muốn gả cho cái kẻ bởi vì phụ thân đánh bạc nợ tiền hắn, mà tùy ý gả nàng cho lão nam nhân còn lớn tuổi hơn cả phụ thân nàng, hơn nữa còn là làm tiểu thiếp.


Nàng là người Đoan Mộc gia, là tiểu thư Đoan Mộc vương phủ, làm sao có thể… Làm sao có thể?


Đều bởi vì thân phận, thân phận chết tiệt này! Phụ thân nàng là con tiểu thiếp, mẫu thân nàng lại ngay cả tiểu thiếp cũng không tính, chỉ là nha hoàn ấm giường thôi.


Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng hoan hô nhảy nhót chạy vào Xuất Vân các, Thần công tử đi đến ngồi bên cạnh lão Vương phi, cúi người nói ở bên tai bà mấy câu.


Lão Vương phi nhướng mày, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, sau đó gật gật đầu.


Thần công tử mặt mày loan loan cười rất xinh đẹp, xoay người tiến đến trước mặt Đoan Mộc Điềm đang trang điểm, trong mắt thần quang lóe ra, cùng hai chị em Đoan Mộc Hồng ngạc nhiên hô: “Oa! Tiểu Điềm Điềm sao cháu lại đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ là thay người, mau để bản công tử xác nhận một chút, xác nhận một chút!”


Hai chị em kia còn khoa trương hơn, Đoan Mộc Nguyệt ánh mắt sáng quắc vẻ mặt kinh diễm dại ra, Đoan Mộc Hồng chạy vòng quanh nàng mấy vòng, thẳng đến khi làm cho nhóm người săn sóc dâu đang trang điểm cho Đoan Mộc Điềm choáng váng, không biết làm sao.


“Quận chúa tỷ tỷ, bớt trên mặt tỷ làm sao đột nhiên không thấy tăm hơi?”


Đoan Mộc Điềm nhìn phản ứng đáng yêu của bọn họ, không khỏi mềm nhẹ cười, nói: “Không tốt sao?”


“Tốt tốt tốt! Rất tốt! Tỷ tuyệt đối là tân nương xinh đẹp nhất trên đời này!”