Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới




Trên con đường bên cạnh rừng cây đang xao xác, có người thừa dịp Vinh Quận vương rời kinh mà trà trộn vào trong đội ngũ của bọn họ, nhằm mục đích có thể trốn ra khỏi kinh thành đang bị Phương Lâu phong tỏa nghiêm ngặt, sau đó lại thừa lúc không người chú ý mà rời khỏi đội ngũ.

Nhưng còn chưa chờ đến lúc y có thể thở phào vì đã hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi bắt của Phương Lâu, y đột nhiên sinh ra cảnh giác trong lòng, khiến y thấy dựng tóc gáy, dù vậy, vẻ mặt y vẫn mang ý cười không đổi, cho dù Phượng Lâu dẫn người tới bao vây thì cũng chỉ là cảm thấy bất ngờ. Ngay sau đó, y thản nhiên xoay người, dáng vẻ tười cười bất thình lình trở nên cứng ngắc.

“Xẹt” một tiếng, hộ vệ bên cạnh rút kiếm ra, bảo vệ công tử nhà hắn.

“Ai?”

Vừa dứt lời, một nam tử lạnh lùng mặc áo xanh lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, nói: “Chủ tử nhà ta kêu ta qua lấy lại chút đồ từ Phong Thái tử.”

Người đàn ông này có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, dáng đứng ngay thẳng như cọc tiêu, rất lạnh lùng cũng rất thẳng thắn, chính là thủ lĩnh của đám thuộc hạ dưới trướng Quân Tu Nhiễm – Bạch Phong.

Mà người bị hắn chặn lại tự nhiên là Phong Ngọc Diễn.

Hai bên giằng co, Phong Ngọc Diễn nhìn nam tử rắn rỏi lạnh lùng trước mặt, dường như đang tìm cách để có thể nhận ra hắn, hỏi: “Không biết chủ tử của ngươi muốn cái gì?”

“Hai mươi vạn lượng hoàng kim.”

Đáy mắt Phong Ngọc Diễn lập tức trở nên u ám, Quân Tu Nhiễm!

Sau lưng chợt có âm thanh, sau đó một nam tử tuấn lãng xuất hiện, chính là Tòng An.

Lúc này, dáng vẻ của hắn như mới vừa phải chịu oan ức rất lớn, thở dài nới rằng: “Từ khi bị Phong Thái tử cầm mất hai mươi vạn lượng hoàng kim, chủ tử nhà ta hoàn toàn lâm vào cảnh túng quẫn, trong phủ chắc cũng tình cảnh không có nổi lấy một cái nồi, chúng ta thì cũng phải bấm bụng mà sống, thật sự là khổ không thể tả. Ngay mấy hôm trước, người buộc phải chạy tới quý phủ của cha vợ “ăn nhờ ở đậu” trong thời gian tới, hơn nữa vẫn còn mấy khoản nợ lớn chưa trả.”

“Nghe nói Minh Nguyệt công tử phú giáp thiên hạ(*), chắc hẳn sẽ không để ý đến hai mươi vạn lượng hoàng kim bé nhỏ, vậy nên chủ tử nhà tôi liền bảo chúng tôi tìm công tử đây đòi lại. A, đương nhiên chủ tử nhà chúng tôi còn nói, khi lấy tiền về còn phải lấy thêm chút tiền lãi, liền tính lãi một nửa là được, cả tiền vốn cộng tiền lãi, tổng cộng là ba mươi vạn lượng hoàng kim.”

(*)Phú giáp thiên hạ: vô cùng giàu có

Lời này quả là khiến Phong Ngọc Diễn muốn ói máu, y ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy một người đang treo ngược người bám vào cành cây trên đỉnh đầu y, mặc cho cành cây nhẹ nhàng lắc lư, phảng phất như cả người hắn không có một chút sức nặng nào, quả thật xứng đáng là với danh xưng “thân nhẹ như yến”, đệ nhất kinh công so với những người đồng trang lứa.

Thấy Phong Ngọc Diễn nhìn mình, hắn khẽ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, còn nói thêm: “Đương nhiên, Phong thái tử nếu thấy đau lòng, luyến tiếc không muốn trả hoàng kim cho chủ tử của tôi cũng không sao. Chủ tử nhà tôi nói rằng nếu bắt Phong thái tử đưa cho Phù Phong Hoàng đế để đòi tiền, Hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện đưa tiền, hơn nữa đến lúc đấy có khả năng sẽ không chỉ là ba mươi vạn lượng thôi đâu.”

Phong Ngọc Diễn bỗng nhiện bật cười, nói: “Thật không hổ là thủ hạ của Quân Tu Nhiễm, phong thái cũng có vài phần khá giống hắn.”

Lời này nhất thời làm cho Thuận Tử hớn hở mặt mày, phảng phất như là được người ta khen thưởng vậy, đắc ý nói: “Đa tạ Phong thái tử khen ngợi, vậy, Phong thái tử, bây giờ ngài muốn làm như thế nào đây? Có bằng lòng trả hoàng kim lại cho chủ tử nhà chúng tôi không?”

“Các ngươi nghĩ rằng chỉ bằng ba người các ngươi mà có thể bắt được bản Thái tử sao?

Thuận Tử nghe vậy thì khẽ dừng lại, chớt mắt vô tội nhìn Phong Ngọc Diễn, như có chút thương hại nói: “Phong Thái tử không biết tính toán sao? Sao ngay cả tính đầu người mà cũng mơ hồ vậy?”

Trong lòng Phong Ngọc Diễn nhất thời run sợ, ngay lập tức quay đầu lại liền thấy đúng là chỉ có ba người bên cạnh mình, nhưng ở phía xa, bóng cây lại lay động, cũng không biết được rốt cuộc là có bao nhiêu người ẩn nấp, quan trọng hơn là qua tán cây y thấy được một góc cẩm bào màu tím nhạt đang nhẹ nhàng rũ xuống. Trên ngọn cây, có người đang lười biếng nằm, dịu dàng mà cười với y, nụ cười mới dịu dàng thân thiết làm sao.

Quân Tu Nhiễm! Hắn ở đây từ bao giờ?

“Bổn Vương vẫn nghĩ đường đường Thái tử điện hạ của một nước, chắc chắn là không chỉ đáng giá ba mươi vạn lượng.” Quân Tu Nhiễm nhàn nhã nằm trên ngọn cây, châm biếm. Giọng nói tuy không lớn nhưng lại lọt vào tai Phong Ngọc Diễn vô cùng rõ ràng.

Phong Ngọc Diễn khẽ cau mày, toàn bộ đám hộ vệ bên cạnh đều nâng cao đề phòng. Không ngờ rời Kinh thoát được sự vây bắt của Phương Lâu thì lại rơi vào bẫy của Quân Tu Nhiễm.

Nơi này không chỉ là địa bàn của Đại Viêm mà còn gần ngay Kinh thành Đại Viêm, cho dù y – Minh Nguyệt công tử – có bản lĩnh to lớn đến mấy, cũng tuyệt đối không địch lại được những người trước mắt này, huống hồ đến tận bây giờ viện binh của y vẫn chưa xuất hiện, khả năng lớn là đã bị Quân Tu Nhiễm khống chế.

Tính đi tính lại, dường như lựa chọn tốt nhất lúc này là trả lại cho Quân Tu Nhiễm hai…… Ba mươi vạn lượng hoàng kim.

Nghĩ đến đây, Phong Ngọc Diễn không nhịn được cảm thấy tim mình co thắt lại, nghi ngờ rằng hai mươi vạn lượng Quân Tu Nhiễm đưa tặng lúc trước hoàn toàn là chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Ánh mắt của Phong Ngọc Diễn chợt hiện lên vẻ mất bình tĩnh, nhưng vẫn mang bộ mặt vui vẻ, nói: “Vậy cũng phải chờ xem ngươi có khả năng bắt được bản Thái tử hay không đã.”

Quân Tu Nhiễm xoa xoa cằm, trầm ngâm nói: “Xem ra ngươi không tin Bản vương có thể bắt được ngươi. Được, đã như vậy, trước bắt người rồi nói chuyện sau!”

Câu nói của hắn vừa dứt, Bạch phong, Tòng An và Thuận Tử gần như nhào về phía Phong Ngọc Diễn cùng một lúc, kình phong sắc bén(*), đằng đằng sát khí.

(*)Kình phong sắc bén: thể tấn công bằng nội lực mạnh mẽ, sắc bén

Đồng thời, tiếng xào xạc trong rừng đột nhiên vang lên, nghe tiếng như đang nhanh chóng tiến tới theo hướng bên này.

Quân Tu Nhiễm vẫn nằm nghiêng trên ngọn cây, ngay cả tư thế cũng không dịch chuyển tẹo nào, thản nhiên nhìn trận đánh nhau bên dưới, vừa cười vừa nói: “Ngươi nên cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng, chỉ vì bắt được một mình ngươi, mà Bản Vương phái ra hơn trăm tên thuộc hạ tinh anh.”

Phong Ngọc Diễn cắn răng, vô cùng muốn phản bác lại một câu, nhưng ngay lúc Quân Tu Nhiễm vừa dứt lời, hơn trăm tên nam tử khỏe mạnh đã chạy từ trong rừng ra, nhưng cũng không có ý định xông bừa lên mà bắt hy mà là lấy y làm trung tâm bao vây xung quanh, ngăn chặn mọi lối thoát của y.

Trên đỉnh đầu y bất thình lình xuất hiện một tấm lưới lớn, chụp vào cả y và đám người Bạch Phong đang đánh nhau cùng y.

Y muốn tránh nhưng xung quanh tất cả đều là người, bên cạnh thì đang bị đám người Bạch Phong dây dưa, tuyệt đối không cho y bất cứ khả năng nào để tránh thoát, chặt chẽ đem chụp y vào trong lưới.

Một tấm lưới thong thả buông xuống từ trên không, chụp lấy bọn họ, mềm nhẹ như không có vật gì, sau đó buộc chặt, trói chặt cả năm người lại với nhau.

“Quân Tu Nhiễm, đồ vô sỉ.”

Phong Ngọc Diễn không nhịn được nghiến răng tức giận nói. Cái quái gì mà dịu dàngận nho nhã lúc này đều bị y ném lên chín tầng mây, năm người chen chúc cùng nhau ngã nhào, nhất thời khiến y ngay cả động một ngón tay cũng không được.

Đám người bao vây quanh y nhằm chặn mọi đường trốn của y cũng nhân tiện được xem trò vui, thấy vậy ngay lập tức xông tới, nhưng cả đám đều vui cười, không có một người nào “nghiêm túc”. Bọn họ đưa tay kéo tấm lưới lên, nhưng cũng không thả ba người Bạch Phong ra trước mà lại dứt khoát nhét năm người vào chung một chỗ, “reo hò” một tiếng mang đi.

Quân Tu Nhiễm đứng lên, đứng trên ngọn cây cao nhìn xuống, cười nói: “Động tác dịu dàng một chút, nằm trên tay mọi người là thái tử điện hạ đấy nhé.”

“Chủ tử yên tâm, bọn thuộc hạ sẽ rất…. Dịu dàng!”

Phong Ngọc Diễn chợt thấy lạnh cả sống lưng, nhưng mà bị lưới trói rất chặt, chặt đến mức y không thể nào động đậy, đến mức trước sau đều dính sát vào người khác.

“Chao ôi, không ngờ cũng có một ngày ta có thể cùng Thái tử điện hạ cao quý “tiếp xúc thân mật” như vậy, thật là rất vui vẻ, rất xúc động, rất hạnh phúc nha!” Bên tai vang lên giọng nói kích động của Thuận Tử, nhưng nội dung của lời nói lại làm cho cho Phong thái tử không kìm được nổi da gà khắp người.

Sau lưng, tên hộ vệ của y nghe thấy lời nói tùy tiện như vậy liền không nhịn được tức giận nói: “Vô liêm sỉ, dám bất kính với Điện hạ.”

“Vị đại ca này, huynh nói gì vậy? Ta nào dám bất kính với thái tử điện hạ, chẳng qua là may mắn có cơ hội gần gũi với Thái tử điện hạ như vậy nên không kìm được trong lòng cảm thấy xúc động mà thôi. Đại ca này, nóng nảy là không tốt, nóng nảy là không tốt…”

Lời này không phải là “đổ thêm dầu vào lửa sao”?

Tên thị vệ hắc y lại càng thêm căm tức, đám chết tiệt vô liêm sỉ, sao lại có người đê tiện vô liêm sỉ như vậy, chỉ hận gã không có bản lĩnh, không bảo vệ tốt Điện hạ!

Gã ra sức giãy dụa, muốn phá tấm lưới đang sít chặt trên người, nhưng không biết lưới này là làm bằng vật liệu gì mà mặc cho gã có giãy dụa như thế nào, giãy tới giãy lui cũng chỉ khiến nó lại càng thít chặt.

Phong Ngọc Diễn trong lúc bị trói trong lưới thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh, mặc cho bị dày vò thế nào thì cũng không đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt kia nhìn về phía Quân Tu Nhiễm như muốn trừng ra từng lỗ thủng trên người hắn.

Quân Tu Nhiễm, ngươi đã sớm đoán được ta sẽ trà trộn vào đội ngủ của Vinh Quận vương lúc rời kinh, cho nên mới liền một đường theo dõi, vừa thấy ta bỏ đi liền lập tức đuổi theo bố trí mai phục sẵn đúng không? Phong Ngọc Diễn bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt ý vị thâm trường(*). Y lại chẳng hề lo lắng vì tình cảnh của mình lúc này chút nào.

(*)Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị

Nói thật, so với việc rơi vào tay Phương Lâu thì việc bị Quân Tu Nhiễm bắt được khiến y thấy dễ chấp nhận hơn nhiều.

“Bịch” một tiếng, năm người bị ném vào trong cùng một cái xe ngựa, nhất thời khiến hai người kêu lên thảm thiết, phát ra từ miệng Thuận Tử và Tòng An.

Bạch Phong nhướng mày, lạnh lùng nói: “Câm miệng, đừng làm mất mặt chủ tử!”

Hai người nghe vậy thì vội vàng câm miệng, không dám la hét, chỉ có Tòng An cắn răng nói: “Là người nào mà ra tay nặng như vậy? Chờ xem, xem một lát nữa bổn đại gia có lột da ngươi không!”

Quân Tu Nhiễm đi cuối cùng của đội ngũ, tư thái ưu nhã, tao nhã khuynh thành, ngay cả cảnh sắc núi non xung quanh cũng vì hắn mà xuất hiện một tầng sắc thái hoa mỹ.

Hắn bước lên xe ngựa, ngồi xổm xuống gần chỗ năm người bị bó chặt lại với nhau, nhìn Phong Ngọc Diễn mà cười đến phong tình vạn chủng(*), lộ ra hai hàm răng trắng tinh lóe ra ánh sáng lấp lánh như trân châu.

(*)Phong tình vạn chủng: đủ loại phong thái

“Phong thái tử, ngài nói xem nếu Bản vương bắt ngài giao cho Phù Phong Hoàng để đòi tiền chuộc thì nên đòi bao nhiêu mới không hạ thấp thân phận tôn quý của ngài nhỉ?”

Phong Ngọc Diễn bị trói chặt bên trong lưới, dưới thân đè lên hộ vệ của y, trên người lại bị ba người đè nặng, lại đối mặt với câu hỏi như vậy của Quân Tu Nhiễm, sắc mặt cũng không chút thay đổi nói: “Bản thái tử vẫn luôn không quá coi trọng chuyện này, nếu nói giá trị con người, huynh nói bao nhiêu vậy liền là bấy nhiêu đi. ”

“Ừm ~ bản vương nếu như nói quá ít thì khó tránh khỏi quá không để Phong thái tử ngài vào mắt, hơn nữa để bắt được ngài, bản vương vất vả như vậy, tiêu hao vô số sức người, sức của, tâm sức. Không dễ dàng chút nào.”

“Cũng không có ai nhờ huynh làm vậy.”

“Sao lại không có ai nhờ? Điềm Điêmg nhà ta nói, nếu ta không thể lấy hai mươi vạn lượng hoàng kim về, vậy mặc kệ trong phủ tiếp túng quẫn, nàng sẽ đào hôn. Vì vậy Bản vương đành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác mà bắt buộc phải đến tìm Phong thái tử, nhưng không ngờ Phong thái tử thờ ơ không chịu trả lại hoàng kim. Bản vương cũng chỉ còn cách ra tay giải quyết.”

“Không thể ngờ được đường đường Nghiêu vương phủ lại chỉ có hai mươi vạn lượng hoàng kim.”

“Đúng vậy, Bản vương vẫn luôn rất nghèo, đâu như Phong thái tử nội tình thâm hậu(*)? Hai mươi vạn lượng đã là số tiền nhiều nhất Bản vương có thể lấy ra, ngay cả phần của cải cuối cùng còn dư lại cũng đều đã mang làm sính lễ cho Điềm Điềm nhà ta. Bản vương cho dù có chết đói cũng không thể động tới sinh lễ chuẩn bị để hỏi cưới Điềm Điềm được!”

(*)Nội tình thâm hậu: ở đây có nghĩa là có nền tảng kinh tế vững chắc, không lo lâm vào cảnh túng quẫn

“…”

Xe ngựa dừng lại ở trong rừng vẫn không di chuyển, hơn trăm người bao vậy xung quanh, không biết rốt cuộc định làm gì.

Bên trong xe ngựa nhất thời im lặng, Quân Tu Nhiễm ngồi xổm trước mặt Phong thái tử, vuốt cằm suy nghĩ nói: “Thật ra thì đối với tình hình Phù Phong quốc, Bản vương cũng không phải là hoàn toàn hiểu rõ. Cũng không có hứng thù tìm hiểu, không biết nếu Bản vương giao ngài cho tên Phượng Lâu kia, liệu hắn có nguyện ý trả cho Bản vương hai mươi vạn lượng không ta?”

“Quân Tu Nhiễm, ngươi….”

“Không lẽ Phong Thái tử đã nghĩ thông suốt rồi, nguyện ý trả lại Bản vương ba mươi vạn lượng hoàng kim?”

“Vì sao lại là ba mươi vạn lượng?”

“Tất nhiên là do Phượng Lâu là Vương gia Đại Viêm chúng ta, mà Phong thái tử huynh đây…. lại không có bất cứ quan hệ nào với bản vương. Huống hồ, sau khi Phượng Lâu có được ngài, nhất định cũng sẽ cống hiến càng nhiều công sức hơn cho Đại Viêm, ít hơn mười vạn lượng hoàng kim cũng là đáng giá.”

Ngực nghẹn một búng máu, Phong Ngọc Diễn tức giận nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm, nhưng chỉ thấy hắn tươi cười không thay đổi, vẻ mặt bình thản mà dịu dàng nhìn y.

Y rốt cuộc phát hiện bất kể là y có trừng Quân Tu Nhiễm như thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi được gì, y lại chán nản nhắm hai mắt lại.

Tại nơi gần Kinh thành hơn, người của Đoan Mộc vương phủ nhìn đội ngũ Vinh Quận vương đã khuất bóng phía xa, người tới đưa tiễn cũng chuẩn bị lên đường hồi phủ.

Đoan Mộc Điềm đột nhiên cảm giác được có người kéo vạt áo của nàng, quay đầu liền thấy Tiểu thúc đang đứng đối diện nàng không ngừng nháy mắt ra hiệu, cười đến đáng khinh, ánh mắt ý bảo nàng nhìn sang một hướng khác.

Nàng nghi ngờ nhìn theo hai mắt hắn, liền thấy ca ca vẫn còn đứng ở đằng kia nhìn theo hướng mà đội ngũ của Vinh Quận vương vừa rời đi, có chút thất thần.

Nàng nhất thời sửng sốt, ca ca đây là…

“Tiểu Điềm Điềm có cảm tưởng gì?” Đoan Mộc Thần công tử liền bước lên xe ngựa trước, lẩm bẩm: “Ban nãy đi bản công tử phải phơi nắng, về ta phải ngồi xe ngựa!”

Đoan Mộc Điềm cũng không thèm liếc hắn một cái, cũng không muốn chen chúc trên xe ngựa cùng đoàn người của hắn mà lại xoay người cưỡi ngựa của Đoan Mộc Thần công tử vào Thành.

Lúc bọn họ vào Thành, đám đông trước cửa Thành cũng tản đi, cổng Thành lập tức trở về dáng vẻ bình thường. Đoan Mộc Điềm thấy vậy không nhịn được khẽ nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy một nam tử xinh đẹp mặc áo hồng đứng trên tường thành.

“Ca ca, mọi người đi về trước đi.” Nàng quay đầu nói với Đại ca.

Đoan Mộc Cảnh cũng ngẩng đầu nhìn Phương Lâu đang đứng trên tường thành thì không hỏi nhiều, dứt khoát gật đầu.

Bọn họ tiếp tục tiến vào Kinh thành, trong chiếc xe ngựa phía sau, Tam Phu nhân vén rèm nhìn thấy Đoan Mộc Điềm vẫn còn đứng ở cổng Thành, cũng nhìn thấy Phượng Lâu đang phi từ trên tường Thành xuống, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Cả ngày quấn lấy đàn ông, thật không biết thẹn là gì!”

Lời này mụ nói rất khẽ, mụ cũng không dám để ai nghe được, nhưng lại không nhìn thấy tên phu xa của Đoan Mộc Phủ đang đánh xe cho họ.

Trước cổng Thành, Phượng Lâu nhìn thấy đoàn người Đoan Mộc vương phủ đã đi thì lập tức phi xuống, cả người diêm dúa tiêu sái đi đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, phẩy quạt giúp nàng xua cái nóng, cười tủm tỉm nói rằng: “Quận chúa phải bôn ba cả ngày hôm nay, thật là vất vả.”

“Phượng tổng quản mới vất vả, bận rộn nhiều ngày như vậy, cũng không biết có được nghỉ ngơi tốt hay không.”

“Quận chúa lại quan tâm đến nô tài như vậy khiến cho nô tài thấy thật cảm động.” Đôi mắt hắn đột nhiên long lanh nước, đúng là một bộ cảm động đến tột đỉnh, không ngừng nháy mắt quyến rũ nàng, rất chọc người yêu thương.

Đoan Mộc Điềm nhìn cổng thành đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Không tiếp tục truy bắt sao?”

“Không phải là hắn đã rời Kinh thành sao? Còn đuổi như thế nào nữa chứ? Lãng phí thời gian và tinh lực của người ta một cánh vô ích, hơn nữa người ta tin tưởng, thủ đoạn Tam điện hạ dùng để đả kí.ch tình địch chắc chắn sẽ không làm ta đây thất vọng đâu.”

“…”

Nói đến đây, hắn có chút buồn bã mà thở dài, ai oán nói: “Hơn nữa Hoàng thượng cũng không cho người ta tiếp tục đuổi bắt nữa. Vùng biên cảnh giáp với Phù Phong quốc thật khó khăn mới được bình yên, bây giờ không nên khiến hai nước có xung đột. Ta cũng đâu muốn nhìn thấy cảnh vô số nam tử tốt bị bắt vào trong chiến trường đầy máu tanh kia.”

Chiến tranh thì sẽ có người phải chết, tuy rằng Phượng gia bảo vệ Đại Viêm nhưng cũng chính vì vậy mới gặp được qua nhiều tình cảnh như vậy, nên cảm xúc lại càng sâu sắc. Có thể không chiến tranh thì chung quy vẫn thích được cùng chung sống hòa bình.

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa, hai người đang nói chuyện nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Quân Tu Nhiễm cưỡi ngựa từ ngoài thành chạy tới, đi sát bên cạnh là Tòng An và Thuận Tử, những người khác thì không thấy đâu.

Hắn thấy Đoan Mộc Điềm đang đứng ở cổng thành, nụ cười trên mặt lại càng thêm rực rỡ, như ráng màu phía chân trời lộng lẫy sắc màu.

Tiếng vó ngựa vang, mang theo đầy bụi đất bay lên. Hắn xông thẳng đến cửa thành, ghìm yên dừng lại trước mặt Đoan Mộc Điềm: “Điềm Điềm, nàng ở đây chờ ta sao?”

“Ấy ấy, Tam điện hạ cũng chỉ nhìn thấy mỗi Quận chúa thôi sao? Quận chúa cũng không phải là đặc biệt chờ người ở chỗ này, chỉ là vì thấy ta đây nên mới liền dừng lại đi theo Gia nói chuyện một chút thôi.” Phượng Lâu đong đưa quạt, lông mi khẽ chớp, thiên kiều bá mị(*).

(*)Thiên kiều bá mị: vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.

Quân Tu Nhiễm quay đầu nhìn hắn: “Thì ra là Phượng Tổng quản, mấy ngày nay vất vả cho ngài.”

“Muốn nói vất vả thì đâu thể so sánh được với Tam điện hạ ngài đâu? Đuổi bắt người đuổi tới tận ngoài thành nhỉ. Thế nào, Tam điện hạ có bắt được người không vậy?”

“Đúng là đã bắt được.” Hắn vuốt cằm lầm bầm nói, “Chỉ có điều lại để y trốn thoát.”

Sắc mặt Phượng mỹ nhân nhất thời hiện lên nét khinh bỉ, mà Quân Tu Nhiễm vừa nói xong thì đã cúi người tự tay kéo Đoan Mộc Điềm lên lưng ngựa, hôn khẽ lên mặt nàng, lại cúi đầu nói với Phượng Lâu: “Bản vương còn có chút việc, cáo từ trước, Phượng tổng quản tùy ý.”

Động tác này, lời nói này khiến Phượng Lâu không nhịn được bĩu môi. Xoay người lại cười híp mắt, không để ý ánh mắt rực lửa của Tam điện hạ, hắn đi tới cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Điềm nói: “Khi nào Quận chúa có thời gian rảnh rỗi thì nhớ nhất định phải đến thăm nô tài nhiều một chút nha!”

Ở bên canh, ánh mắt của người nào đó lúc này đang ngập đầy lửa giận, Đoan Mộc Điềm làm như không thấy, khóe mắt xuất hiện ý cười, gật đầu nói: “Được!”

Phượng Lâu lập tức không biết lấy một tấm khăn tay từ đâu ra để nhẹ vẫy với nàng, đúng chuẩn dáng vẻ lưu luyến không rời.

Đợi lúc hắn vừa buông tay, Tam điện hạ liền lập tức phi ngựa chạy đi, mang theo Điềm Điềm nhà hắn tránh thật xa kẻ luôn thích lợi dụng sở hở để chiếm tiện nghi của Điềm Điềm kia.

“Tình hình thế nào?” Ngồi trên lưng ngựa, nàng ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.

Tay hắn khẽ ôm chặt lấy eo nàng, cười cong cả thắt lưng, nói: “Phong thái tử kí giấy nợ ba mươi vạn lượng hoàng kim, chắc hẳn vài hôm nữa sẽ sai người đem vàng tới, đổi lấy giấy nợ.”

“Ngộ nhỡ hắn trở mặt không giữ lời hứa.”

“Nếu đúng như vậy thì nên làm thế nào đây ta?!”

Quân Tu Nhiễm bật cười, hắn thật sự không lo lắng rằng Phong Ngọc Diễn sẽ quỵt nợ chút nào, đường đường Thái tử Phù Phong quốc lại nợ tiền Tam hoàng tử của Đại Viêm, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tuyệt đối không hay với Phong Ngọc Diễm, vì vậy chắc chắn y sẽ sai người mang vàng đến với tốc độ nhanh nhất, lấy giấy nợ về phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

Quả nhiên, chuyện y như Quân Tu Nhiễm nói, mới chỉ chưa đầy ba ngày sau liền đã có người đến thăm hỏi Nghiêu vương phủ, đưa lên ba mươi vạn lượng hoàng kim, cũng thận trọng lấy lại giấy nợ.

Hôm đó, Tam điện hạ nhìn ba mươi vạn lượng hoàng kim mà cười đến mặt mày ngập vẻ hạnh phúc.

“Cuối cùng Bản vương lại có tiền rồi!”

Chỉ có điều, ngay sau đó hắn lập tức bị đả kích đến thương tích đầy mình, bởi vì Điềm Điềm nhà hắn nói: “Nếu đã có tiền, hơn nữa còn lãi một khoản lớn như vậy, sau này chàng sẽ không còn cần đến nhà ta “ăn nhờ ở đậu” nữa, dọn đồ về Nghiêu vương phủ đi. À, còn nữa, chàng vay ta tám vạn lượng bạc, nhớ trả.”

Nụ cười của Tam điện hạ cứng ngắc mắc nơi khóe miệng, mọi người đứng hai bên “Phụt” một tiếng, không nén được bật cười, nhưng ngay tức khắc lại cúi đầu cầu che miệng, cầu mong có thể ngăn trở ánh mắt đầy sát khí của chủ tử, nhưng vẫn không thể kìm được run run hai vai như cũ.

Quân Tu Nhiễm lạnh lẽo lườm sang bên cạnh, ném kim phiếu vào tay Tòng An, tay day trán, r.ên rỉ yêu ớt ngã vào trong lòng Quận chúa đại nhân, nói: “Bản vương đột nhiên thấy đau đầu quá, Điềm Điềm, nàng xoa xoa giúp ta với.”

Tòng An run rẩy một cái, kim phiếu trong tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, hắn liền ngay lập tức nắm chặt lại, cẩn thận ôm vào ngực.

Chủ tử nhà hắn trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ vậy? Ôi, thật đau lòng, ai sẽ giúp hắn “xoa xoa” đây?

Những ngày sau đó trở nên bình thản hiếm thấy, không còn nhiều sóng gió xuất hiện bất ngờ nữa. Long quân chiến thắng từ Bắc Cương trở về, tất cả cũng đã đều được Hoàng thượng hết lời khen ngợi, sau đó cũng nghĩ đến việc phái quan viên có năng lực trong triều đi Bắc Cương trước, thay bệ hạ thăm hỏi, ban thưởng các chúng tướng sĩ trấn thủ ở Bắc Cương.

Quân Tu Nhiễm chủ động xin đi, Hoàng thượng cho rằng thân phận của Quân Tu Nhiễm cũng đủ tôn quý, còn sắp lấy Quận chúa của Đoan Mộc vương phủ làm Phi, cũng rất thích hợp, vì thế liền chuẩn cho hắn đi trước. Nhưng nghĩ đến chỉ còn có hai tháng nữa là hắn thành thân liền đặc phép cho hắn sau khi thành hôn mới cần khởi hành.

Đối với chuyện này, Thái tử mặc dù cảm thấy bất mãn, nhưng bất đắc dĩ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, huống hồ Tòng Long quân cũng đã từng là thuộc hạ của Đoan Mộc vương phủ bọn họ, cho dù Thái tử như gã có tốt thì chỉ sợ so ra cũng kém thân phận con rể của Đoan Mộc vương phủ.

Vì vậy, cuộc chiến giữa Thái tử và Tu Nhiễm lại càng trầm trọng hơn.

Ngoài ra còn một việc khiến Đoan Mộc Điềm để ý, đó là từ khi Vinh tiểu thư rời Kinh, ca ca cả ngày đều không còn chút sức sống nào, nhưng cũng vẫn chưa chịu thừa nhận là không nỡ để Vinh tiểu thư rời đi, cảm thấy nhớ nàng ấy. Điều này khiến cho Đoan Mộc Điềm không chịu được càng thêm rối rắm.

Trong nháy mắt, một mùa hè nóng bức như vậy đã sắp qua, phủ Hữu Thừa tướng cũng mở cửa, không còn bất kì oán giận gì với việc Đức Phi bị tống vào lãnh cung. Trái lại còn mang ơn việc hoàng thượng khai ân, không liên lụy cả gia tộc, tự nhiên cũng sẽ không còn người tìm Hoàng thương khẩn cầu thả Đức Phi ra khỏi Lãnh cung.

Đức Phi nương nương ở trong Lãnh cung gần như nhận hết dày vò, có điều thời gian gần đây lại đột nhiên thoải mái rất nhiều. Nguyên nhân là do gần đây Hiền Phi nương nương bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi tìm mụ ta “tranh thủ cảm tình”.

“Nháy mắt đã chỉ còn mấy ngày nữa là đến đầu tháng Tám, đại hôn của Nhiễm nhi ta cũng không thể tham dự, liền muốn làm chút việc gì đó khác.” Hiền phi đưa tay v.uốt ve trên một túi đồ đã được gói kỹ càng, nói: “Cặp gối uyên ương này là ta thêu lúc rảnh rỗi, cậu giao thứ này cho chủ tử nhà cậu đi.”

“Vâng, nương nương yên tâm, thuộc hạ nhất định đưa cặp gối uyên ương này đến tận tay chủ tử.”

Thời gian thoáng một cái đã qua, chỉ vài ngày nữa là sẽ đến đầu tháng Tám, Hiền Phi nương nương gần đây đang vội vàng thêu một cặp gối uyên ương, vì vậy cũng để Đức phi thoải mái nhiều ngày.

Có điều hôm nay Hiền phi đã thêu xong, tuy rằng vẫn cảm thấy thêu chưa được tốt cho lắm, có chút không vừa ý, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa.

Người kia cẩn thận mang gối đi xuống, Hiền Phi đứng trước cửa sổ nhìn lên trên bầu trời bên ngoài, lẳng lặng suy nghĩ điều gì đó, chợt khóe miệng khẽ nhếch lên, mang vẻ xảo quyệt, cười mà như không cười. Ngay sau đó, Hiền phi xoay người đi ra khỏi phòng, đi về phía gian phòng của Đức Phi.

Lại rảnh rỗi, không đi tìm con tiện nhân Thành Bội Lan kia “bồi dưỡng cảm tình” thì thật lãng phí đúng không?

Phía trước cổng chính của Đoan Mộc Vương phủ, kẻ đã “mặt dày” ở lì trong phủ hết ăn lại nằm suốt hai tháng – Tam điện hạ của chúng ta – đã bị lão Vuong Phi đuổi ra vì không thể chịu nổi nữa, khiến cho cảnh tượng ngoài Vương phủ lúc này vô cùng náo nhiệt.

“Tam điện hạ, cậu ở lì trong nhà của ta, rốt cuộc là muốn cưới Điềm Điềm nhà chúng ta qua cửa hay không?”

Tam điện hạ vừa mời định mở miệng nói chuyện, nghe thấy vậy liền ngậm chặt môi. Rốt cuộc vẫn không tránh được bắt buộc phải thu dọn trở về Nghiêu vương phủ, quay đầu vẫn thấy Điềm Điềm của hắn đang ngẩng đầu nhìn trời.

“Điềm Điềm, hay là nàng đi theo ta về Nghiêu vương phủ đi.”

Đoan Mộc Điềm vẫn chưa trả lời, Lão Vương Phi đã giơ gậy lên trực tiếp lia tới, Tam điện hạ bị dọa lập tức nhảy về phía sau, sau đó “vụt” một tiếng chui vào trong xe ngựa.

Quận chúa đại nhân nhìn một màn như vậy không nhịn được cong môi, nhẹ nhàng mà dịu dàng nở nụ cười.

Gần đây, nàng càng ngày càng hay nở nụ cười.

Rèm cửa sổ được vén lên, Tam điện hạ ngồi trong xe ngựa ngó ra nhìn bảo bối của hắn, thấy hình thù quỷ dị bên mặt trái của nàng vẫn là vết bớt đỏ tươi như cũ, không có biến hóa gì lớn.

Hắn không nhịn được sờ sờ cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi, lần đó thấy vết bớt trên mặt Điềm Điềm biến đổi chỉ là gặp may, không có chút quan hệ nào với thứ kia? Hay bởi vì hai tháng này hắn tuy mặt dày mày dạn ở lì trong Xuất Vân các nhưng số lần “ăn” được Điềm Điềm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay chăng?

Ôi, thật buồn quá đi mà!

“Chàng còn không đi?” Cuối cùng nàng cũng phải mở miệng, đuổi cái kẻ càng ngày càng mặt dày này.

Tam Điện hạ bất lực thở dài, bị Lão Vương Phi nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng không dám làm ra chuyện bất thường gì, chỉ đành lắc lư rời khỏi Đoan Mộc vương phủ.

Cùng ngày này, ban đêm, Đoan Mộc Tranh ở một mình trong thư phòng, lẳng lặng nhìn bình sứ thanh hoa trên tay lắc lư theo tay y phát ra tiếng “cục cục”, dường như đang có cái gì chuyển động bên trong bình.

Đột nhiên có người gõ cửa, sau đó Đoan Mộc Cảnh từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Phụ thân, con vẫn thấy tò mò, cái bớt kia trên mặt muội muội rốt cuộc là do đâu mà có?”

Không đợi hắn hỏi thêm, Đoan Mộc Tranh đã dứt khoát để bình sứ y đang cầm trong tay trước mặt hắn, nói: “Đem cái này đi, bảo muội muội con ăn!”

“…”