Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người




..Tuy nói Trân Bảo các chuẩn bị món ngon mỹ vị, nhưng không phải mọi người đều dùng bữa ở đây, mà ở trong khoảng cách này, tình huống bên ngoài cũng truyền vào trong Trân Bảo các.


Phủ Thái quốc công nâng quan tài của Tôn tiểu thư đi về phía phủ Hữu tướng.



Nhất thời, tất cả mọi ánh mắt đều rơi vào mấy người phủ Hữu tướng, hôm nay có một công tử và hai tiểu thư phủ Hữu tướng đến Trân Bảo các, đột nhiên nghe thấy tin tức như vậy, nhất thời mơ mơ màng màng, nhất là vẻ mặt của Thành Mộng Tuyền lại càng đặc sắc.


 “Chuyện này thật thú vị, sao đang yên đang lành Quốc công đại nhân lại khiêng quan tài cháu gái tới phủ Hữu tướng?”


“Đang khỏe mạnh, sao Tôn tiểu thư của phủ Thái quốc công lại chết?”


“Chẳng lẽ Tôn tiểu thư chết là do phủ Hữu tướng làm hại?”


 “Nhất định là vậy rồi! Thái quốc công luôn trung quân ái quốc, làm việc nghiêm cẩn công chính, sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện quá đáng như vậy. Chỉ là không biết vị nào của phủ Hữu tướng lại sát hại cháu gái của Quốc công đại nhân, đây chính là đại sự đấy!”


 “Nghe nói… là Thành đại tiểu thư.”


 “Cái gì? Chuyện này sao có thể? Thành đại tiểu thư luôn luôn ôn nhã hiền đức, sao có thể làm ra loại chuyện này?”


 “Chuyện này ta cũng không biết, nghe nói là Thái quốc công bảo người ta khiêng quan tài của cháu mình, tất cả các công tử, tiểu thư của phủ Quốc công đều mặc đồ trắng đưa tiễn, hạ nhân thì đốt giấy để tang, đi thẳng đến phủ Hữu tướng, kêu gào đòi Hữu tướng đại nhân giao Thành Mộng Tuyền ra, còn nói tiểu nữ tử như thế lại dám làm nhục bắt chẹt bọn họ, quả thật là quá không coi Thái quốc công ông ra gì, không thèm để Thái gia vào mắt!”


 “Không phải chứ? Chẳng lẽ đây lại là sự thật? Thành đại tiểu thư đang yên đang lành sao lại giết Tôn tiểu thư của phủ Thái quốc công làm gì?”


Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng bắt đầu quăng ánh mắt khác thường về phía mấy người phủ Hữu tướng, khiến cho một công tử hai tiểu thư của phủ Hữu Tướng cảm thấy đứng ngồi không yên.


Vị công tử kia sắc mặt âm trầm, đột nhiên đứng lên, Thành Mộng Tuyền và tỷ muội mình cũng đứng lên theo, hiển nhiên là không muốn tiếp tục ở đây chờ nữa.


 “Thành đại tiểu thư, cô định đi đâu sao?”


Ở bên cạnh chợt có giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Thành Mộng Tuyền lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Đoan Mộc Điềm ngồi ở bên cạnh Quân Tu Nhiễm, chống má cười như không cười nhìn mình, khiến cho ả không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét phiền chán, nhưng vẫn còn có thể bày ra bộ dáng vô tội, ôn nhu, dịu dàng cười với Đoan Mộc Điềm, nói: “Không biết Quận chúa có gì bảo ban?”


 “Không có gì bảo ban.” Đoan Mộc Điềm hờ hững lắc đầu, tiếp tục chiếu ánh mắt u lãnh lên người ả, nói: “Thái Thiến tiểu thư nhờ ta hỏi thăm cô.”


Toàn thân Thành Mộng Tuyền lập tức cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc, khẽ giật giật khóe môi, lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Điềm, nói: “Ta không hiểu Quận chúa đang nói gì.”


“Đêm qua, người hầu của phủ Thái quốc công gõ cổng Đoan Mộc Vương phủ, thỉnh cầu tổ mẫu ta tới phủ chữa bệnh cho Thái Thiến tiểu thư, lúc ta và tổ mẫu tới nơi thì thấy Quốc công đại nhân vẻ mặt bi phẫn, nói Thành đại tiểu thư cô hẹn gặp Thái Thiến tiểu thư ở cửa sau phủ Quốc công, ý định giết hại Thái Thiến tiểu thư nhưng bị cản trở, sau đó lại thần không biết quỷ không hay hạ độc Thái Thiến tiểu thư, thừa dịp Quốc công đại nhân chú ý tới Thái Thiến tiểu thư bị độc phát mà bỏ chạy.”


Đoan Mộc Điềm thản nhiên nói xong, không có nửa câu nói dối, chỉ bình thản kể lại câu chuyện, nhất thời khiến cho sắc mặt Thành Mộng Tuyên thay đổi vài lần, ánh mắt chung quanh nhìn về phía nàng lại thay đổi.


Mặc dù thanh danh của Thành Mộng Tuyền vô cùng tốt, nhưng càng là người có thanh danh tốt, một khi xảy ra chuyện biến chất, đồi bại như vậy thì tốc độ lan truyền lại càng mau.


Những người ở đây đều là những người giàu có quý phái nhất kinh thành, tuyệt đối không phải người bị thanh danh lừa gạt, cũng bất kể Thái quốc công có đưa ra được chứng cứ hay không, nhưng ông ta đã nâng quan tài tới phủ Hữu tướng thì chuyện này sợ là cũng tám, chín phần mười.


Sắc mặt Thành Mộng Tuyền hơi tái nhợt, tựa như không ngờ Đoan Mộc Điềm lại nói ra chuyện này ở đây, ả luôn được tâng bốc thành quen, giờ đây ánh mắt nhìn về phía ả, thái độ đối với ả đã thay đổi, đây là chuyện ả không thể tiếp nhận được.


Ánh mắt ả có chút dữ tợn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Điềm, cắn răng nói: “Nói miệng không bằng chứng, Quận chúa bôi nhọ ta như thế, chẳng qua chỉ là muốn đả kích ta, gây chia rẽ trước mặt biểu ca.”


 “Ngươi xứng sao?”


 “Cô…”


 “Thành đại tiểu thư, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, không biết đêm qua lúc ngủ ngươi có gặp ác mộng không? Nghe nói ngươi và Thái Thiến tiểu thư lớn lên bên nhau, tình như tỷ muội, đối với một người tình như tỷ muội vậy mà ngươi vẫn có thể xuống tay được, quả thực rất biết đóng kịch đấy. Vị Thành tiểu thư này, cô cần phải coi chừng, tuyệt đối đừng để vị tỷ tỷ bên cạnh cô thuận tay hại nốt.”


Vị Thành tiểu thư kia lập tức xấu hổ, đứng ở đó không biết nên làm thế nào.


Thành Mộng Tuyền thì giống như tức giận, quát: “Đoan Mộc Điềm!”


“Thẹn quá hóa giận không có tác dụng gì cả. Ngươi vẫn nên nhanh về nhà đi, xem xem người cha Hữu tướng của ngươi có giao ngươi ra dưới sự bức bách của phủ Thái quốc công không.”


 “Ngươi…”


 “Quốc công đại nhân vẫn luôn trung quân ái quốc, là vị đại nhân chức cao vọng trọng nhất trong triều, vất vả cả đời vì nước vì dân, cũng không ngờ đến tuổi già chưa được đoàn viên, lại xảy ra loại chuyện bi thảm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này, Thành đại tiểu thư, cô bảo Quốc công đại nhân cùng dân chúng trong thiên hạ từng nhận ân huệ của Quốc công đại nhân làm sao chịu nổi!”


Đoan Mộc Điềm nói từng câu từng từ rất bình thản, không gợn sóng, nhưng lại khiến cho Thành Mộng Tuyền không nhịn được lui về phía sau hai bước, cảm thấy bối rối trước những ánh mắt khác nhau.


Đám công tử tiểu thư của phủ Hữu tướng vội vàng rời đi, những lời Đoan Mộc Điềm nói còn quanh quẩn ở trong tai, trong đầu mọi người ở đây rất lâu.


Có người vội vàng rời đi ngay sau đó, chính là mấy vị quan to trong triều, lúc mới nghe tin Thái quốc công khiêng quan tài cháu gái tới phủ Hữu tướng, bộ dạng họ sợ hãi giống như khi lão Vương phi đột ngột nghe được tin này, nào còn tâm tư để quan tâm tới buổi đấu giá gì nữa, vội vàng đứng dậy rời đi.


Có người chạy tới Hoàng cung, có người chạy tới phủ Hữu tướng, có người thì âm thầm triển khai mưu đồ gì đó.


Toàn thành ầm ĩ, hơn nữa nếu xử lý chuyện này không tốt, thì nó sẽ có xu thế lan tràn, tạo thành chuyện lớn khiến cả nước sôi trào.


Thoáng cái Trân Bảo các trống rỗng, ngay cả Thái tử cũng vội vàng hồi cung.


Quân Tu Nhiễm đưa mắt nhìn mọi người rời đi, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đoan Mộc Điềm nói: “Điềm Điềm, xem ra động tác của nàng cũng phải trì hoãn lại một chút rồi.”


Vào lúc này mà ra tay giết Thành Mộng Tuyền thì cũng không phải là chuyện tốt.


Đoan Mộc Điềm nghe vậy gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đối với loại người này, ta chỉ cần kết quả, có phải tự ta ra tay hay không không quan trọng.”


Đoan Mộc Cảnh buông chén rượu xuống, nói: “Ta phải hồi phủ rồi.”


Thần công tử hơi thu lại vẻ mặt, cười đến nỗi thấy mày không thấy mắt, nói: “Đi đi, đi đi, chuyện này thật đúng là náo nhiệt. Ta tự hỏi không biết Thành đại tiểu thư lấy sự tự tin ở đâu mà ngay cả phủ Quốc công cũng dám chọc vào, thật sự cho rằng có phủ Hữu tướng chống lưng nên tùy ý làm bậy chắc?”


Có một người hắn không nói ra, đó chính là Đức phi nương nương.


Đoan Mộc Cảnh đứng dậy rời đi, hắn là thế tử của Đoan Mộc vương phủ, xảy ra loại chuyện này, hắn cũng không tiện tiếp tục ở lại trong Trân Bảo các, huống chi hiện tại trong phủ chỉ còn mỗi mình tổ mẫu, hắn lo lắng.


 “Tam hoàng huynh không tới xem à? Đó là nhà cậu huynh đó.”


Có một giọng nói truyền tới từ gian bên cạnh, Quân Tu Nhiễm quay đầu nhìn, thấy một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần âm kiệt khôn lường, cười nói: “Ngũ đệ không đi xem náo nhiệt, đương nhiên bản vương cũng không cần phải đi.”


 “Hai người bệnh thần kinh!” Ở bên cạnh, Nhị hoàng tử đứng lên, mắng một tiếng rồi cũng rời khỏi Trân Bảo các.


Đây không phải là chuyện tranh đấu đơn thuần giữa hai phủ, mà ắt sẽ dính dáng đến các thế lực trong triều.


Thái quốc công luôn không tham dự vào chuyện tranh đấu giữa các bè cánh, bây giờ lại đối chọi với phủ Hữu tướng, nếu làm tốt, nói không chừng có thể lôi kéo được một thế lực cực lớn vào trận doanh của mình.


Đoan Mộc Điềm quay đầu đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, lại phát hiện ra trong Trân Bảo các chỉ còn lại rải rác vài người.


Chuyện này thật thú vị! Sợ là ông chủ của Trân Bảo các sắp khóc rồi.


Uy tín tốt, quy định nghiêm khắc, khiến cho Trân Bảo Các không bởi vì chuyện này mà tạm ngừng đấu giá, đấu giá buổi chiều cũng vì vậy mà tiến hành nhanh hơn, tới giờ Thân, buổi đấu giá cũng đi tới hồi cuối, trân bảo đứng thứ ba từ dưới lên đã đấu giá xong.


Kế tiếp chính là vật phẩm át chủ bài của buổi bán đấu giá, ngọc linh chi.


Đoan Mộc Điềm đang mơ màng lập tức tỉnh táo lại, Quân Tu Nhiễm cũng không tự chủ được ngồi thẳng người dậy.


Thứ này, đối với hắn mà nói, thật sự rất quan trọng!


Theo tiếng nói của Huân Nhã cô nương, ngọc đài lại nâng lên, phía trên là một cái hộp hoàng kim hình vuông.


Trên đời này có lắm thứ kỳ quặc, có thứ cần hộp gỗ bảo quản, có thứ thì cần hộp ngọc, mà ngọc linh chi này lại cần vàng bạc bảo quản mới bảo đảm không hỏng.


 “Tiếp theo chính là trân bảo át chủ bài của chúng ta, buổi đấu giá năm nay bởi vì có một số nguyên nhân đặc biệt nên mới kết thúc nhanh như vậy.” Huân Nhã cô nương nho nhã nói, “Ngọc linh chi này chính là thánh phẩm trong các vị thuốc, có công hiệu ‘sinh nhục hoạt cốt’, nói vậy không khỏi quá cường điệu một chút, nhưng bất luận là ai, chỉ cần còn một hơi thở, ăn ngọc linh chi này là có thể khôi phục nguyên khí, chỉ cần sau đó không phát sinh thiên tai nhân họa, bình thường sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề, đương nhiên, hiệu quả của ngọc linh chi không chỉ như thế, bằng không cũng không trở thành vật chủ chốt của năm nay…”


“Bổn vương ra mười vạn lượng!”


Huân Nhã còn chưa nói xong, chợt có một giọng nói trong mềm mại có âm kiệt vang lên, giọng nói không lớn nhưng lại vang vọng khắp Trân Bảo các, Đoan Mộc Điềm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử – Quân Tu Kỳ ở gian  bên cạnh.


Sẽ không phải là vị Ngũ hoàng tử này cũng tới vì ngọc linh chi đấy chứ?


Quân Tu Nhiễm thấp giọng nói bên tai nàng: “Hồi năm tuổi, hắn đột nhiên bị bệnh nặng, từ đó đến nay thân thể vẫn luôn không tốt, trước đây vẫn luôn ở trong nhà là do sức khỏe của hắn không cho phép hắn bôn tẩu, ngọc linh chi lại là vật đại bổ, hơn nữa dược tính không mạnh, có thể bồi bổ cho hắn, dùng cái này để phục hồi sức khỏe cũng không phải là không có khả năng.”


Bởi vì Ngũ hoàng tử đột ngột mở miệng nên Huân Nhã cô nương hơi sửng sốt một chút, không tiếp lời hắn, trong một gian khác lại vang lên: “Bổn vương ra giá hai mươi vạn lượng.”


Mọi người ngất tại chỗ, hai mươi vạn lượng?


Cứ tưởng rằng biên độ tăng giá của Điềm quận chúa đã lớn lắm rồi, không ngờ Tam điện hạ ra tay còn hung mãnh hơn.


Biên độ tăng giá của Quân Tu Nhiễm quá lớn khiến cho sắc mặt Ngũ hoàng tử càng thêm âm lãnh, thâm trầm nhìn sang bên này, nói: “Tam hoàng huynh, đối với tiểu đệ mà nói, ngọc linh chi này vô cùng quan trọng, kính xin Tam hoàng huynh có thể rộng rãi nhường cho, tiểu đệ nhất định sẽ vô cùng cảm kích.”


Nhường?


Đây là chuyện liên quan đến tính mạng người ta, sao có thể nhường?


 “Thật là khéo, vi huynh cũng tìm kiếm ngọc linh chi này rất lâu rồi, đây chính là thứ vô cùng quan trọng, sợ là không thể tặng cho Ngũ đệ.”


 “Không biết Tam hoàng huynh tìm thứ này để làm gì vậy? Có thứ gì khác có thể thay thế không? Trong phủ tiểu đệ còn có một số vật quý hiếm, có lẽ có thể giúp được Tam hoàng huynh.”


Không tiếc dùng vật quý hiếm giấu trong phủ để đổi lấy chuyện Quân Tu Nhiễm không tranh giành với hắn, có thể thấy Quân Tu Kỳ nhất định phải có ngọc linh chi.


Nhưng thật đáng tiếc, thứ này đối với Quân Tu Nhiễm mà nói, không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được. Bằng không, hắn cũng rất muốn đổi, không tốn chút bạc nào của mình lại còn được thỏa mãn tâm nguyện.


 “Rất tiếc, bản vương đúng là không phải ngọc linh chi thì không được, ngoài ra, trong phủ của bản vương cũng có một số vật bổ khí, nếu Ngũ đệ không chê, đệ cũng có thể tới chọn.”


Quân Tu Kỳ lập tức hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra hơi thở thô bạo.


Theo hắn thấy, Quân Tu Nhiễm nói vậy chính là không muốn nhường ngọc linh chi cho hắn, cố ý muốn gây chuyện với hắn, cho nên hắn giận ra mặt, lạnh giọng nói: “Xem ra chỉ có thể dựa vào bản lãnh rồi.”


 “Nói rất hay, dựa vào bản lãnh, vậy phải xem Ngũ đệ có bản lãnh cướp ngọc linh chi từ tay bổn vương không đã.”


Quân Tu Kỳ cười lạnh, nói: “Ba mươi vạn!”


Hắn cũng hạ quyết tâm, tăng giá theo biên độ của Quân Tu Nhiễm, dứt khoát tăng thêm mười vạn lượng nữa.


Mọi người cười ngất, bởi vì không tiếp tục ôm niệm tưởng với vật này nên cảm thấy trò hay này rất phấn khích, nói không chừng còn phấn khích hơn cả trò đang diễn ra ở cổng lớn phủ Hữu tướng.


Đám đại thần trong triều đã rời đi, nhưng đám phu nhân, công tử, tiểu thư đi theo vẫn ở lại, không muốn bỏ lỡ buổi đấu giá mỗi năm một lần của Trân Bảo các chỉ vì náo nhiệt giữa phủ Hữu tướng và phủ Thái quốc công, dù sao thì náo nhiệt bên đó cũng không kết thúc trong thời gian ngắn được, còn cơ hội mở mang kiến thức ở đây là rất hiếm có.


Ở trong này, ngoại trừ các đại thần còn có phú thương, hơn nữa có không ít phú thương đủ năng lực cạnh tranh ngọc linh chi, nhưng rõ ràng sau khi hai vị hoàng tử bày tỏ thái độ nhất định phải có ngọc linh chi này, thì dù gan to như trời bọn họ cũng không dám ra tay.


Tuy ngọc linh chi vô cùng quý giá, nhưng đối với bọn họ mà nói, nó cũng không quá quan trọng, vì thích một thứ quý giá hiếm có không quá quan trọng mà lại đắc tội với hai vị hoàng tử điện hạ, thực sự không phải là hành động sáng suốt.


Lúc Quân Tu Kỳ báo giá, Huân Nhã cô nương bị bất ngờ đến choáng váng, chưa kịp phản ứng thì Quân Tu Nhiễm đã tiếp lời: “Năm mươi vạn!”


Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh chợt nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy sợ là không ổn.


Năm mươi vạn lượng hoàng kim, đó đã là lớn của lớn rồi, đối với Đoan Mộc vương phủ mà nói, nếu đột nhiên phải lấy ra một món tiền lớn như vậy sợ là sẽ phải thương cân động cốt một phen. Mà nàng dám khẳn định, mặc dù Quân Tu Nhiễm là con cháu hoàng gia, nhưng bên trong cũng không hơn Đoan Mộc vương phủ.


Nàng nghiêng đầu nhìn xuống dưới, ngón tay khẽ gõ ở trên mặt bàn như có điều suy nghĩ.


Sau khi Đoan Mộc Cảnh rời khỏi Trân Bảo các, Thần công tử cũng không quay về ghế lô của Đoan Mộc vương phủ nữa, mà đi tới bên này, nhìn bộ dáng như đang tính kế gì đó của cháu gái bảo bối, không hiểu sao hắn lại khẽ nhướng mày, hơi nhếch miệng cười trông rất xấu xa, còn có chút chờ mong.


Sao hắn cứ cảm thấy Điềm Điềm ngoan ngoãn nhà mình đang tính toán một âm mưu vô cùng tuyệt vời nhỉ?


Từ sau hôm thọ yến của Thái hậu nương nương, hắn càng ngày càng tự tin với dự cảm của mình, vì vậy sau khi có loại cảm giác này, hắn hơi xê dịch một chút, điều chỉnh một tư thế thoải mái, quyết định phải xem vở kịch hay này.


Cho dù hiện tại hắn không biết vở kịch sắp mở màn như thế nào.


Nhưng hắn vô cùng có lòng tin với Điềm Điềm nhà hắn.


Quân Tu Nhiễm cứ ra sức tăng giá như thế khiến cho sắc mặt Quân Tu Kỳ càng ngày càng âm trầm, lạnh lùng nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Quân Tu Nhiễm, phảng phất như 50 vạn lượng hoàng kim ở trong mắt y vốn không quan trọng gì, y hoàn toàn có thể lấy thêm nữa, thêm nữa…


Đôi mắt lập lòe của Ngũ hoàng tử khiến Huân Nhã cô nương hồi phục lại tinh thần sau cơn choáng váng, cũng không tiếp tục giới thiệu chỗ tốt của ngọc linh chi nữa, nói thẳng: “Tam điện hạ ra giá năm mươi vạn lượng hoàng kim, không biết còn vị khách quý nào ra giá cao hơn không?”


Tuy là hỏi “các vị khách quý”, nhưng ánh mắt của nàng lại dừng lại ở trên người Ngũ hoàng tử, bởi vì chuyện phát triển tới mức này, có thể tiếp tục cạnh tranh với Tam điện hạ, ra giá cao hơn cũng chỉ có Ngũ điện hạ.


50 vạn lượng đấy! Mặc dù nàng ở Trân Bảo các, từng thấy qua vô số trân bảo, nhưng giờ phút này trái tim vẫn không khỏi phát run, bởi vì con số thiên văn này thực sự có thể khiến cho vô số người phát điên, thậm chí là mụ mị căn bản không có khái niệm tiền tài (ý là số tiền quá lớn đến không tưởng tượng ra được).


Gốc ngọc linh chi này quả thật trân quý, là vật phẩm trân quý nhất so với toàn bộ các trân phẩm trong hôm nay, bằng không thì cũng gánh nổi vị trí át chủ bài của buổi đấu giá, nhưng cho dù trân quý hơn nữa, thì cũng không đáng giá 50 vạn lượng hoàng kim.


Thật sự không đáng giá!


Song đối với người cần nó mà nói, cho dù táng gia bại sản cũng phải có được nó trong tay.


Thí dụ như Quân Tu Nhiễm, lại thí dụ như Quân Tu Kỳ.


Đối với bọn họ mà nói, thứ này chính là đồ cứu sinh, nhưng trên đời này không có nhiều người biết chuyện Quân Tu Nhiễm trúng kỳ độc, cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng hắn cố ý đối đầu với Quân Tu Kỳ, gây khó dễ Quân Tu Kỳ, cố ý không muốn để Quân Tu Kỳ khôi phục lại thân thể.


Đối với sự hiểu lầm này, Quân Tu Nhiễm tuyệt đối sẽ không đi giải thích, thậm chí còn ước gì được như thế.


Hắn cũng không muốn để cho nhiều người biết chuyện sức khỏe hắn có vấn đề.


Khuôn mặt Quân Tu Kỳ vốn không chỉ có một đôi lông mày thanh tú, nhưng tất cả sự thanh tú đó lại bị sự âm kiệt phá vỡ, khiến cho mọi người không dám tới gần, hơn nữa, vào giờ phút này càng thêm âm trầm không có nhân khí, nhìn chằm chằm vào Quân Tu Nhiễm.


Năm mươi vạn? Nói đùa sao!


Nhưng dù vậy hắn cũng không thể buông tha!


Từ sau khi 5 tuổi, thân thể hắn vẫn luôn bị bệnh tật giày vò, dần dần trở nên yếu ớt không chịu nổi, tìm rất nhiều dược vật trân quý, nhưng tất cả chỉ giảm bớt được thôi, tới bây giờ, mặc dù trông vẻ ngoài thì vẫn như vậy, nhưng thực ra sắp sụp đổ rồi.


Ngọc linh chi này tập trung tất cả tinh khí của thiên địa, là thứ ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng kinh mạch thân thể nhất, những năm gần đây hắn vẫn luôn ở trong nhà, hôm nay là vì ngọc linh chi này nên mới ra khỏi Minh Vương phủ.


Hắn không che giấu sát khí toàn thân, lạnh lùng nói: “Sáu mươi vạn!”


Huân Nhã cô nương ở trên đài đấu giá hơi lảo đảo, biên độ tăng giá lớn như thế, xưa nay nàng ít thấy, chuyện này bị nàng cho là trong mộng, không phải là chuyện xảy ra trong thực tế.


Không chỉ riêng nàng, giờ phút này, tất cả mọi người tham dự buổi đấu giá đều đang tập trung tinh thần vào hai vị điện hạ, người thì mặt đỏ bừng, người thì hô hấp dồn dập, người thì ánh mắt ngây ngốc, ngơ ngẩn.


Còn Đoan Mộc Điềm thì ngồi ở bên cạnh, im lặng không nói gì, chỉ khẽ gõ tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc” rất nhỏ.


Có người lấy lại tinh thần trong cơn chấn động, lắc lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt, tựa như không chịu được cảnh tượng k.ích thích như thế, đứng đậy đi ra cửa, bước chân liêu xiêu.


Lại có người đứng lên, vẻ mặt hoảng hốt rời khỏi chỗ ngồi, vào lúc định quay người thì đột nhiên bị trượt chân, lập tức lảo đảo ngã về phía trước.


Mọi người ngây ra, ngay cả đám hộ vệ bảo vệ chung quanh đài đấu giá cũng nhất thời không có phản ứng, thậm chí có hai người còn vô ý thức đi lên đỡ vị khách quý kia để tránh cho hắn ta ngã xuống.


Mắt thấy người nọ sắp ngã đến nơi rồi chợt tung người bay lên, đạp lên một người hộ vệ, nhằm vào cái hộp hoàng kim kia, định tóm lấy.


Trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn ta đã tóm được cái hộp hoàng kim, nhưng không nhấc lên được, lập tức biến sắc, sau đó nhanh chóng lấy một lá vàng ở trong ngực ra, bọc ngọc linh chi lại.


Có người ở trong ghế lô đột nhiên đứng dậy, hất tay một cái, nhất thời có ánh hàn quang sắc bén bắn thẳng vào giữa lưng tên trộm dám quang minh chính đại cướp ngọc linh chi.


Sau đó chợt nghe “keeng” một tiếng, là tiếng kim loại va vào nhau, Đoan Mộc Điềm đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Khốn kiếp!”


Gần như là đồng thời, ở trong ghế lô bên cạnh, Ngũ điện hạ cũng âm lãnh cả giận nói: “Điềm quận chúa, cô có ý gì?”


“Ngươi có ý gì? Sao lại dám chặn kích sát của bản quận chúa!”


 “Rõ ràng là cô thay hắn ngăn bổn vương ra tay!”


Hai người mỗi bên một ý, bên nào cũng chỉ trích đối phương làm hỏng chuyện của mình, khóe mắt nhìn thấy người nọ ngay cả đầu cũng không quay lại, xông thẳng đến cửa lớn bên trái.


Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Kỳ đều tạm bỏ qua tranh chấp, quay người nhìn về phía kẻ đang chạy vội ra cửa, giờ phút này đám hộ vệ của Trân Bảo các đã kịp phản ứng, đang đuổi theo người nọ.


Có thân ảnh chợt lóe lên, Quân Tu Nhiễm lao thẳng tới, Quân Tu Kỳ thấy vậy cũng đuổi theo sát nút.


Ở cửa lớn cũng đã có người chặn đường, người nọ đang lâm vào tình cảnh trước có sói, sau có hổ, lại có Quân Tu Nhiễm và Quân Tu Kỳ lao thẳng tới bên đó.


Hắn dừng chân, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào mọi người xung quanh, lúc này mọi người mới có thể cẩn thận nhìn rõ dung mạo hắn.


Chỉ thấy hắn ta dáng người trung bình, khiêm tốn mặc bộ trang phục màu xám, trên mặt có nếp nhăn, trông rất phúc hậu, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại không phúc hậu chút nào, nghiêm nghị sinh uy, đối diện với sự bao vây của nhiều người như thế mà mặt vẫn không đổi sắc.


Hắn đi khập khiễng, lúc mọi người kinh ngạc vì động tác của hắn thì thứ trong tay hắn chợt bay ra, phóng cực nhanh tới một cánh cửa khác.


Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn gói vàng bay qua đỉnh đầu mình, sau đó  bay đến chỗ hai vị hoàng tử điện hạ, cả hai người đều đưa tay ra túm, nhưng hai người đều cản trở nhau, ngón tay của Quân Tu Nhiễm vừa mới chạm nhẹ vào gói vàng kia thì lại bị Quân Tu Kỳ hất ra, sau đó gói vàng “vù” một cái bay qua trước mặt bọn họ.


Hình như tốc độ còn nhanh hơn ban nãy một chút.


Kẻ đứng lên rồi lảo đà lảo đảo rời đi đầu tiên lúc nãy hiện đang đi đến cạnh cửa, thậm chí chỉ còn bước một chân là ra khỏi cửa, sau lưng có gói vàng bọc linh chi bay nhanh tới.


Hắn như không nhận ra, không cảm thấy gì hết, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn, nhưng cơ bắp toàn thân chợt căng cứng, sau đó khi gói vàng kia bay tới sau gáy thì hắn đưa tay tùy tiện bắt lấy, ngay sau đó đột nhiên tăng tốc, tựa như làn khói xanh, lại như tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt đã lao ra ngoài cửa, biến mất không thấy đâu.


Mọi người ngẩn ra, sau đó cả sảnh đường xôn xao, nhóm hộ vệ cùng với người của Nghiêu vương phủ và Minh vương phủ thì sắc mặt đại biến, ầm ầm chuyển hướng xông về phía cửa bên phải để đuổi theo.


Áp lực người bên này thấp, có kẻ xoay người xông về phía cửa bên trái, nhưng vẫn có người có ý muốn chặn đường, chợt có ám khí không biết xuất phát từ đâu xông tới, một kích chính xác đập vào khoeo chân khiến hắn khuỵu gối xuống, dọn sạch đường cho “tên trộm”, để “tên trộm” chạy thẳng ra ngoài.


Cũng có rất nhiều người đuổi theo, người bị tập kích bò dậy, cúi đầu tìm kiếm ám khí đánh lén bọn họ, lại chỉ nhìn thấy mấy củ lạc ở trên chân bọn họ “quay tròn”.


Kinh thành hôm nay, nhất định là vô cùng náo nhiệt, bên kia, phủ Hữu tướng và phủ Thái quốc công còn chưa biết sẽ đi tới đâu, trình diễn náo nhiệt đến trình độ nào, bên này, đột nhiên có người từ trong Trân Bảo các phá cửa xông ra ngoài, sau lưng còn có một nhóm người “rầm rập” đuổi theo, nhưng rõ rang là người nọ không hoảng hốt chút nào, sau khi phá cửa xông ra ngoài xong còn phi thân bay lên nóc nhà, lên xuống vài cái đã rời xa Trân Bảo các.


Dáng người gã nhẹ nhàng, tựa như một trận khói xanh, nhẹ như không, nhưng tư thế lại có chút kì dị, lúc ở trên không trung, toàn thân mềm yếu giống như con sâu không xương, uốn éo uốn éo, nhưng điều này lại khiến cho gã lúc xẹt qua không trung thì không phát ra chút tiếng gió nào.


Tốc độ của gã cũng nhanh, thoáng một cái, chỉ thấy bóng người lóe lên, gã đã bay ra ngoài mười trượng, lại chợt lóe lần nữa, bóng người đã không thấy đâu.


Nhưng dù vậy, trong khoảng thời gian ngắn, sau lưng gã vẫn có cái đuôi không rời, cắn chặt sau mông, còn hình thành trận thế để ngăn chặn khả năng gã chạy trốn sang bên cạnh.


Rốt cuộc gã cũng nghiêng đầu nhìn ra phía sau một cái, trong đôi mắt chẳng sáng mấy lóe ra vẻ khinh thường, đột nhiên tăng tốc, rốt cuộc cũng mang theo một chút tiếng gió, “vù” một cái kéo giãn khoảng cách với người phía sau hơn mười trượng, gã lại hơi đổi hướng, dẫn người theo đuôi chạy qua hơn nửa kinh thành, sau đó lại “vù” một tiếng, lẫn vào trong đám dân chúng ở gần Tướng phủ.


Mấy người đuổi theo đến đây cũng xông vào trong đám người, nhưng sao có thể tìm thấy bóng dáng người kia? Tìm cả buổi rốt cuộc cũng tìm được… cái áo của người nọ mặc, bên trong áo còn bọc một xấp kim phiếu có tổng giá trị đến hai mươi vạn lượng, ngoài ra còn kèm theo một trang giấy, chỉ có mấy chữ như gà bới đập vào mắt: mượn linh chi dùng một lát, phí sử dụng xin dâng bằng hai tay, kính xin vui lòng nhận cho.


Đám hộ vệ của Trân Bảo các cầm cái áo choàng tinh xảo quý giá và một xấp kim phiếu cùng tờ giấy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.


Thế này… bọn họ phải về khai báo với ông chủ thế nào bây giờ?


Bên tai là tiếng nhốn nháo của dân chúng vây quanh xem náo nhiệt.


Ngẩng đầu lên, xuyên qua vô số đầu người, có thể nhìn thấy phía trước là phủ Hữu tướng, tấm biển cao cao tại thượng thật lớn, dưới tấm biển, có cờ trắng đón gió bay phấp phới, có nhạc buồn vang lên, có tiếng khóc rung trời, còn có người mặc áo xô trắng và quan tài đen kịt.


Quan tài của Tôn tiểu thư Thái Thiến – phủ Thái Quốc Công đang được đặt ở bên ngoài cổng lớn phủ Hữu tướng, Thái Quốc Công tự mình áp trận, toàn bộ con cháu Thái gia đều hộ tống, chấn động một mảnh trời đất, đến nỗi Hữu tướng đại nhân phải đích thân xuất môn, nhưng vẫn không chống lại được từng trận áp lực ập tới.


 “Thành Phú Ngạn, ngươi quả thực là khinh người quá đáng!” Thái Quốc Công trợn to mắt, nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt Hữu Tướng cả giận nói: “Hôm nay ta đã khiêng quan tài của cháu gái đến cổng lớn của phủ Hữu Tướng ngươi, cũng không sợ chuyện này sẽ ầm ĩ hơn nữa! Con gái ngoan của ngươi lại dám đưa tay tát lên mặt Thái gia ta, giết cháu gái ta, cắn ngược một cái làm thị vệ của ta bị thương rồi bỏ trốn, ngươi còn muốn coi như chuyện này chưa phát sinh để bảo vệ con gái ngoan của ngươi, thật sự tưởng Thái gia ta là quả hồng mềm để các ngươi nắ.n bóp sao? Bây giờ lão phu sẽ nói rõ luôn, giao tiểu tiện nhân Thành Mộng Tuyền ra đây, bằng không lão phu sẽ không để yên cho Thành gia các ngươi!”


Tuy lão gia tử đã lớn tuổi nhưng sức lực vẫn dồi dào, giọng nói truyền đi rất rộng và rất xa, quanh quẩn trên không trung Tướng phủ rất lâu, khiến cho mọi người lại xôn xao một trận.


Thành Mộng Tuyền vội vàng chạy từ Trân Bảo các về, bây giờ đang đứng ở bên cạnh Hữu tướng đại nhân, nghe thấy Thái Quốc Công nói như thế, không khỏi khóc đến lê hoa đái vũ, rất đáng thương, khóc thút thít nói: “Quốc Công đại nhân, cả ngày hôm qua cháu đều ở trong phủ, chưa từng xuất môn, càng không gặp Thiến Nhi muội muội, lúc trước nghe nói Thiến Nhi muội muội đột nhiên mất còn cảm thấy không dám tin, chỉ muốn đến phủ Quốc Công hỏi thăm một tiếng, lời chỉ trích của Quốc Công đại nhân đối với cháu, quả thực cháu không nhận nổi.”


Bộ dáng đáng thương này khiến cho rất nhiều người sùng bái Thành đại tiểu thư sinh lòng thương tiếc, đều nghị luận chỉ trích Thái Quốc Công, Thành đại tiểu thư nhân từ lương thiện như thế, lại là nữ tử yếu ớt, sao có thể làm ra loại chuyện hung ác này chứ?


Thái Quốc Công cười lạnh hai tiếng, nói: “Lão phu chưa đến nỗi tuổi già mờ mắt, bản lãnh đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa của Thành đại tiểu thư, đêm qua lão phu đã được lĩnh giáo rồi, ngươi đừng diễn ở trước mặt lão phu, lão phu sống nhiều năm như vậy, tự thấy bản thân không phụ lòng thiên địa, cũng chưa bao giờ vu oan cho người vô tội nào!”


Vì thế mọi người lại gật đầu, uy tín của Thái Quốc Công ở trong dân gian là vô cùng lớn, ở đây có rất nhiều dân chúng từng nhận được ân huệ của Thái Quốc Công, đương nhiên sẽ càng không tin Quốc Công đại nhân vô duyên vô cớ vu oan cho Thành Mộng Tuyền, đích thị là ả thật sự làm chuyện này, Quốc Công đại nhân mới có thể bi phẫn tới phủ Hữu Tướng đòi lại công bằng.


Trong đám người, chợt có người cao giọng hô: “Quốc Công đại nhân vẫn luôn trung quân ái quốc, chính là vị đại nhân đức cao vọng trọng nhất trong triều, vì nước vì dân mà vất vả cả đời, nhưng không ngờ già rồi lại không được đoàn viên, xảy ra loại chuyện bi thảm người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nếu như đến tận lúc này mà chúng ta vẫn không nhìn ra Thành đại tiểu thư giả từ bi, không lấy lại công bằng cho Quốc Công đại nhân, thì làm sao Quốc Công đại nhân có thể chịu nổi đây?”


Mọi người lập tức xôn xao, Thành Mộng Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh trong đám người, nhưng nhiều người như vậy, sao có thể tìm được mục tiêu?


Lời này sao nghe quen tai vậy? Ngoại trừ câu cuối cùng, chẳng phải là giống như đúc câu Đoan Mộc Điềm nói ở trong Trân Bảo các sao?


Đoan Mộc Điềm!


Tiện nhân này, vậy mà lại dám chạy đến đây ngáng chân mình!


Vừa rồi ở trong Trân Bảo các những lời này không gây ra rối loạn quá lớn, nhưng rơi vào trong tai dân chúng bình thường lại có phản ứng mãnh liệt.


Bên ngoài phủ Hữu tướng, tinh thần quần chúng dậy sóng, không biết là ai mở đầu, chợt có cây cải thảo bay tới, “bịch” một tiếng đập lên cổng lớn của Hữu Tướng phủ, rơi xuống nát bét.


Đám người đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó giống như mưa, vô số cải trắng, trứng thối bay vèo vèo tới, đập vào cánh cổng phủ Hữu tướng, thậm chí còn có người định xông lên kéo Thành Mộng Tuyền xuống.


Tất cả mọi người của tướng phủ ngây người, Thành Mộng Tuyền thì tái mặt, vẻ mặt kinh hoàng thất thố, nhìn tình cảnh có vẻ sắp không khống chế được, rốt cuộc ả cũng không giữ được sự bình tĩnh, bóng ma cực lớn xuất hiện trong lòng, khiến cho ả sợ đến nỗi hận không thể quay người chạy khỏi đây.


Bên này, ngoài phủ Hữu Tướng náo loạn rối ren, trong Hoàng cung cũng rối như tơ vò, quan to trong triều liên tục tiến cung diện kiến Hoàng thượng, trong Ngự thư phòng gần như đã kín chỗ, chúng thần tranh chấp, sôi nổi tranh luận.


Quân hoàng đế ngồi ngay ngắn ở phía trên, nghe chúng thần nghị luận, trầm mặc không nói gì, bất luận là ai cũng không nhìn ra giờ phút này ông đang nghĩ gì.


 “Hoàng thượng, lão thần nghĩ, hành vi của Thái Quốc Công như vậy tuy thiếu thỏa đáng, nhưng nghĩ đến nỗi đau mất cháu gái của ông ấy cũng là có thể tha thứ, không ngờ Thành đại tiểu thư nhìn ôn nhã nhàn thục lại lòng dạ ác độc như vậy.”


 “Thần cho rằng Lưu đại nhân nói không đúng, Thành đại tiểu thư tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện này. Lại nói, cùng lắm thì nàng ta chỉ là nữ lưu yếu đuối, sao đủ khả năng chạy tới phủ Quốc Công giết người, rồi bị người vây hãm mà vẫn có thể rời đi, không mất cọng lông tóc nào?”


 “Nếu không có loại chuyện này, thì vì sao Thái Quốc Công lại phải khiêng quan tài của cháu gái mình tới phủ Hữu Tướng?”


 “Có lẽ là sắc trời mờ mịt, Quốc Công đại nhân nhận lầm người cũng không chừng.”


“Nói bậy!”


“Mọi chuyện đều phải lấy chứng cớ làm tọng, hành vi ngang ngược như thế của Thái Quốc Công, thật sự là hơi vũ nhục! Lại nói, đang yên đang lành sao Thành đại tiểu thư phải giết Thái tiểu thư?”


 “Mấy hôm trước không phải là còn mời Thái tiểu thư lên điện hỏi chuyện Điềm quận chúa gặp chuyện không may ở Lăng Vân Tự đó sao? Ta thấy phản ứng khi đó của Thái tiểu thư có chút không bình thường.”


 “Mã hậu pháo! Sao lúc đó ngươi không nói?”


[*Mã hậu pháo: thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.]


Hai phe mỗi bên một ý, lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Đoan Mộc lão vương phi đứng ở bên cạnh trầm ngâm, nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế bệ hạ ở phía trên.


Lại thấy Quân hoàng đế đang nghịch ngón tay của mình, say sưa nhìn hai phe cãi nhau.


Nhất thời vẻ mặt của lão Vương phi cứng đờ, thầm nghĩ mình già thật rồi, đụng tới chút chuyện đã cuống cả lên, xem Hoàng thượng kìa, thật bình tĩnh!


Bên ngoài cung, trong Trân Bảo các, đột nhiên xảy ra loại chuyện cướp bóc trắng trợn như thế khiến cho mọi người trở tay không kịp, rốt cuộc khi đám hộ vệ đuổi theo trở về lại chỉ mang về bộ hoa phục tinh xảo, ngay cả kim phiếu và tờ giấy cũng bởi vì không muốn rối loạn thêm nữa mà lựa chọn thu lại, không đưa ra trước mặt mọi người.


Mọi người xôn xao, cướp bóc trước mặt mọi người trong buổi đấu giá của Trân Bảo các, hơn nữa còn thành công mang theo trân bảo đào thoát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này, trước kia cũng không phải là không có ai từng làm, nhưng có lần nào không rơi vào tình trạng chết không tử tế?


Ngũ hoàng tử rất tức giận, nổi trận lôi đình, nhưng có thể mở được một cửa tiệm như vậy ở kinh thành, há có thể là một thương nhân bình thường sao? Cho dù Ngũ hoàng tử có cáu giận thế nào đi chăng nữa thì vẫn có chỗ cố kỵ.


Tam điện hạ tỏ ra rất thất vọng, sau đó cũng không tiếp tục ở lại trong Trân Bảo các nữa, nắm tay Điềm Điềm rồi cùng nhau rời đi.


Phía sau, Thần công tử nhướng mày, cười rất có thâm ý.


Việc này giống như không liên quan gì đến Quân Tu Nhiễm, nhưng sau khi bọn họ rời khỏi Trân Bảo các lại không trở về Nghiêu vương phủ, cũng không tới Hữu tướng phủ tham gia náo nhiệt, mà tay trong tay đi dạo trên đường cái lớn, hôm nay nó có vẻ trống trải, quạnh quẽ lạ thường, đến chạng vạng tối mới vào trong một căn phòng riêng của tửu lâu để ăn uống.


Có người từ trong góc khuất hiện thân, vui vẻ hai tay dâng lên một cái hộp gỗ, mở lớp lót bằng vàng ở bên trong ra, còn có một cuộn vàng bọc linh chi ở bên trong, vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu nằm trong hộp.


“Chủ tử, an toàn tới tay rồi!”


Tam điện hạ đưa tay nhận lấy, người nọ nháy mắt rồi lui xuống, không lâu sau đã không thấy bóng dáng đâu, còn Quân Tu Nhiễm thì tỉ mỉ nhìn ngọc linh chi trong chốc lát, rồi đóng hộp lại, đẩy cái hộp tới trước mặt Đoan Mộc Điềm, nói: “Điềm Điềm, tạm thời nàng giúp ta bảo quản.”


Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó rũ mắt xuống, đưa tay nhận cái hộp.


“Ừ!”


Khuôn mặt Tam điện hạ lập tức được giãn ra, cười vui vẻ vô cùng, chợt sâu kín thở dài nói một tiếng, nói: “Cướp thì cũng đã cướp rồi, vậy mà còn phải trả hai mươi vạn lượng hoàng kim, haiz, thiếu chút nữa thì ngay cả tiền mua sính lễ cho Điềm Điềm cũng bị tiêu mất.”


 “… Chàng có thể không cưới.”


 “Vậy sao được? Cho dù phải đập nồi bán sắt, táng gia bại sản cũng không thể không cưới Điềm Điềm!”


Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn hắn một cái, khóe miệng lại hơi cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.


 “Ông chủ của Trân Bảo các chính là Minh Nguyệt công tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, người ta đồn rằng người này như trăng sáng, anh tuấn làm cho nhân thần cộng phẫn, được vô số nữ nhi trên giang hồ tranh nhau theo đuổi điên cuồng.”


Quân Tu Nhiễm sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ, nói: “Điềm Điềm cảm thấy người này… có dễ nhìn hơn bổn vương không?”


Đoan Mộc Điềm không khỏi hơi giật giật khóe miệng, mặt phủ hắc tuyến, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng dễ nhìn nhất.”


Rốt cuộc Tam điện hạ cũng cảm thấy mỹ mãn, nghiêng người dính sát vào nói: “Điềm Điềm, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”


“Ăn.”


 “Sau đó thì sao?”


“Ai về nhà nấy.”


 Hả hả? Ai… về nhà nấy?