Một đêm này, từ khi trở lại Đoan Mộc vương phủ đến hừng đông, Đoan Mộc Điềm vẫn không ngủ được chút nào.
Mười năm trước từng gặp hồ ly mắt xanh, mặc dù giết được một tên nhưng lại để một tên chạy thoát, những năm gần đây vẫn không nghe thấy tin tức của y, còn tưởng rằng y đã mai danh ẩn tích.
Nhưng nghe những lời tổ mẫu nói, trong lòng nàng không hiểu sao bỗng cảm thấy bất an.
Phải chăng tên hồ ly mắt xanh đó vẫn quanh quẩn đâu đây, chỉ là không hiện thân mà thôi?
Nghĩ như vậy, trái tim nàng không hiểu sao bỗng nhiên co rút, sát khí ngập người không có chỗ nào p.hát tiết.
Chính người này đã trói buộc tra tấn Quân Tu Nhiễm, để lại cho hắn bóng ma đau khổ không thể xóa được, còn có chất độc trong người hắn khiến hắn có thể chết bất đắc kỳ tử bất kỳ lúc nào.
Nhất định phải tìm được y, sau đó lấy thủ đoạn giống như y, không đúng, nhất định phải lấy thủ đoạn tàn khốc gấp trăm lần tra tấn y.
Tất cả thể loại tra tấn kinh dị nhất tự cổ chí kim mà nàng biết đều phải áp dụng với y!
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía chân trời đã nhiễm chút ánh sáng, đáy mắt của nàng so với bóng đêm còn đen tối hơn, sương mù nặng nề bao phủ, ngay cả ánh sáng rực rỡ nhất của thế gian này cũng không thể xuyên thấu.
Có người vội vàng mà đến, đang muốn thông báo, ngẩng đầu nhìn thấy quận chúa đã đứng ở trên lầu bên cửa sổ thì không khỏi sửng sốt, vội hành lễ nói: “Quận chúa, xe ngựa của tam điện hạ đã đến ngoài cửa lớn, nói là tới đón quận chúa đang tới Trân Bảo các.”
Lời tuy bẩm báo như thế nhưng trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ thầm.
Sớm như thế này, mặt trời cũng chưa mọc hết đâu, cho dù Trân Bảo các có xa thật nhưng bây giờ đã qua, chỉ sợ người là con chưa mở cửa đâu?
Nói không chừng, Tam điện hạ phỏng chừng đang tìm cơ hội ở riêng thân mật với Điềm quận chúa nhà mình mới đúng. Đúng rồi, nhất định là vậy, tam điện hạ đối với quận cúa của chúng ta thật là tốt, chỉ là không biết quận chúa nghĩ thế nào, ôn hòa nhẹ nhàng như thế!
Đoan Mộc Điềm lấy lại tinh thần, gật đầu lên tiếng, sau đó xoay người vào phòng thu dọn một chút rồi rời khỏi Xuất Vân các, đi tới phía cửa lớn.
Hôm nay xuất môn, nàng còn dẫn theo Cẩm Tú.
Xe ngựa của Nghiêu vương phủ dừng trước cửa lớn của Đoan Mộc Vương Phủ, lúc Đoan Mộc Điềm xuất hiện, Quân Tu Nhiễm đang đứng ở xe ngựa chờ, nhìn qua tinh thần có vẻ không tập trung, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn thấy nàng đi ra, hắn mới lấy lại tinh thần, giúp nàng lên xe ngựa, sau đó cũng theo sau leo lên.
Cẩm Tú đương nhiên không thể ngồi chung, phía sau còn có xe ngựa cho hạ nhân ngồi.
Mọi người lên hết rồi xe ngựa mới bắt đầu chuyển bánh, trong xe ngựa, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên nói: “Đêm qua, Tôn tiểu thư thái quốc công phủ Thái Thiến trúng độc bỏ mạng, theo như lời thái quốc công nói, mấy ngày nay Thái Thiến vẫn bị ông cấm chừng ở trong phủ, chỉ là đêm qua nàng ta chuồn êm đi ra ngoài từ cửa sau để gặp mặt Thành Mộng Tuyền, sau đó Thành Mộng Tuyền muốn sát hại nàng nhưng bị thị vệ bên người thái quốc công phát hiện, bọn họ liền vây quanh Thành Mộng Tuyền. Không ngờ Thái Thiến không hiểu sao lại trúng độc, Thành Mộng Tuyền nhân cơ hội giãy ra khỏi tay thị vệ, phi thân rời đi.”
Nghe nàng thản nhiên nói mấy câu đã làm rõ mọi việc, Quân Tu Nhiễm không khỏi nâng mày ngạc nhiên.
Đoan Mộc Điềm lại nhìn hắn, nói: “Chàng biết Thành Mông Tuyền biết công phu không?”
Hắn lắc đầu, nói: “Lần đầu tiên nghe nói. Xem bộ dáng của nàng ta cũng không có dấu vết biết võ công.”
“Ta nghe nói sơ cũng rất kinh ngạc, nhưng chuyện này là thái quốc công tận mắt nhìn thấy, lúc ấy bên cạnh cũng còn có rất nhiều thị vệ của thái quốc công phủ ở đấy, tất cả đều chính mắt thấy cảnh tượng kia, Thành Mộng Tuyền quả thật là nhảy lên nóc nhà rồi phi thân rời đi, không thể giả được. Đám thị vệ lập tức đuổi theo, không bao lâu đã thấy có người dẫn Thành Mộng Tuyền đi.”
“Xem ra đêm qua thực náo nhiệt.”
“Quả thật rất náo nhiệt, thái quốc công phái người tới nhà ta giữa đêm, đến mời tổ mẫu tới xem bệnh cho Thái Thiến, nhưng lúc chúng ta tới nơi, hơi thở nàng ta đã thoi thóp, tổ mẫu đã xem qua, nói…”
Nói đến người này, nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nghiêm trọng, yên tĩnh nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Tổ mẫu nói, độc mà Thái Thiến trúng, dường như có phần tương tự với độc trong người chàng.”
Bên trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh, Quân Tu Nhiễm giật mình, nắm đấm nắm chặt lại.
Hắn hẳn là cũng đã nghĩ đến khả năng kia.
“Quân Tu Nhiễm?”
Nàng không khỏi có chút lo lắng, nhưng trầm lãnh trong mắt hắn đã tan biến rất nhanh, chỉ là sự chết chóc nơi đáy mắt thêm phần nồng đậm, khóe miệng nhẹ mỉm cười, rõ ràng tuấn mĩ như yêu nghiệt, thoạt nhìn lại quỷ mị bất thường.
“Ta không sao.” Hắn nắm tay nàng nhẹ nhàng vu.ốt ve, cúi đầu cười nói, “Ta tìm tên vô sỉ này vẫn không có tin tức, còn tưởng y thật sự mai danh ẩn tích, nếu không sẽ xuất hiện ở nơi khác hoặc đã chết ở đâu đó rồi cũng nên, không ngờ lại có thể phát hiện manh mối ngoài ý muốn như vậy.”
“Chàng muốn làm thế nào?”
“Ta định sẽ tìm được tên vô liêm sỉ kia, sau đó bắt hắn, để hắn ta nếm thử hương vị kia.”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn nhíu mi, nhưng cũng không nhiều lời nói cái gì khác, chỉ dựa vào lòng hắn, đưa tay ôm lấy hắn.
Thân mình hắn cứng đờ, sau đó cũng đưa tay dùng sức ôm lấy nàng.
“Điềm Điềm.”
“Hửm?”
“Có nàng bên cạnh thật tốt.”
“… Ừm!”
Trân Bảo các chính là nơi để phần đông tiểu thư công tử nhà giàu quác quác đấu nhau, bên trong có vô số bảo bối trân quý, có thể để khách quý tùy ý chọn lựa, mặt khác hàng tháng còn tổ chức một lần đấu giá, nhưng hầu hết đều là những hội đấu giá bình thường, vật bán đấu giá tuy là trân phẩm nhưng cũng không phải thập phần hiếm lạ, được phần đông các quý tộc kinh thành xưng tụng là hội đấu giá chân chính, khiến cho tất cả những gia tộc quyền thế nghe đến đều động tâm, nghe danh mà đến cũng chỉ có hội đấu giá hằng năm tổ chức một lần trong Trân Bảo các này.
Tới hội đấu giá hôm nay có hai loại người. Một là loại khách quý được Trân Bảo các phát thiếp mời, những vị khách quý này đều là những người quyền thế nhất trong kinh thành, như các vương phủ, như trong triều quan to hiển quý, những người này có thể tùy ý dẫn theo ai tùy thích, ngồi ở gian ghế lô đặc biệt ở lầu hai.
Một loại nữa chính là loại xuất tiền nóng mua vé, hoặc có thể xuất ra vạn lượng hoàng kim chứng minh tài sản, cũng phải trải qua sát hạch của Trân bảo các, cũng có thể đi vào. Nhưng bọn họ chỉ có thể chọn ghế ngồi ở lầu dưới mà thôi, hơn nữa cũng không thể tùy tiện dẫn người vào.
Canh ba giờ thìn, Trân Bảo các đúng giờ mở cửa.
Hôm nay Trân Bảo các không buôn bán như bình thường, chỉ nghênh đón nhóm khách quý tham gia hội đấu giá vào cửa.
Hội đấu giá bắt đầu vào giờ tỵ, có thể sẽ kéo dài đến chạng vạng tối, thậm chí nếu quá kịch liệt cũng sẽ có thể kéo dài đến tối khuya.
Theo cánh cửa Trân Bảo các mở ra, một vài khách nhân lục tục tới được đón vào, có người nhà phú hào, có vương công quyền quý, đương nhiên cũng một vài người chứng minh có thân phận thần bí hoặc không được mời nhưng có thể xuất ra vạn lượng hoàng kim tài sản.
Giờ Tỵ tới, hội đấu giá sắp bắt đầu, có người còn đứng trước đại môn Trân Bảo các lo lắng chờ đợi nhìn xung quanh.
Y chuyên môn phụ trách tiếp đãi tam điện hạ, nhưng là mắt thấy hội đấu giá đã sắp bắt đầu, tam điện hạ thì ngay cả cái bóng vẫn chưa thấy, khiến cho y dường như đã nghĩ Tam điện hạ năm nay không có hứng thú với hội đấu giá, khả năng sẽ không đến.
Đang lúc y lo lắng chờ đợi, phía trước rốt cục cũng có xe ngựa chậm rì rì tiến tới, y liếc mắt một cái liền nhận ra gia huy của Nghiêu vương phủ, nhất thời đáy mắt sáng lên khom người nghênh đón.
“Tiểu nhân cung nghênh tam điện hạ giá lâm!”
Y khom mình hành lễ vừa đúng lúc xe ngựa dừng lại, sau đó y nhìn thấy tam điện hạ khuynh đảo nhân gian bước xuống, sau đó lại xoay người đưa tay giúp một nữ tử từ trong xe bước xuống, khiến y nhất thời sửng sớt.
Điềm quận chúa?
Ấy ấy? Điềm quận chúa đúng là được tam điện hạ hộ tống đến, điều này chứng minh cái gì?
Cảnh thế tử Đoan Mộc vương phủ và Thần công tử vừa rồi đã vào Trân Bảo các, Điềm quận chúa lại tới cùng tam điện hạ, chuyện này… Chẳng lẽ có nghĩ là Điềm quận chúa này đến đây với thân phận Nghiêu vương phi tương lai?
Tâm tư hắn ngàn biến vạn chuyển, trên mặt lại không dám tỏ vẻ chút nào, ngược lại càng thêm kính cẩn đón hai người đi vào.
Bên trong Trân Bảo các sớm đã khách quý ngồi đầy rẫy, náo nhiệt phi phàm, có người nhân cơ hội kết giao bằng hữu, có người nhân cơ hội nịnh nọt quý nhân, có nhân thờ ơ lạnh nhạt ngồi yên tĩnh chờ hội đấu giá bắt đầu, đương nhiên cũng có người y hệt gà chọi, vừa ngồi xuống đã vội chứng minh thân thế, ám chỉ mờ ám, ý đồ chèn ép người ta từ lời nói, bên cạnh còn có người nhân cơ hội thổi gió châm ngòi ly gián.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng, một hồi hội đấu giá lại cũng diễn biến ra nhiều tư thái đến như vậy.
Nhưng cũng không có cách nào, ở chốn kinh thành này, người phú quý nhiều vô kể, đại thần trong triều lại nhiều hơn nữa, gần nhất không phải là thượng triều có náo nhiệt sao? Vì thế hạ triều rồi lại tiếp tục có náo nhiệt cũng không quá bất ngờ.
Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm sóng vai mà đi, tiến vào trong đại sảnh Trân Bảo các.
Vừa tiến vào, nàng liền cảm thấy một dàn ánh vàng lóng lánh, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được toàn bộ phòng đấu giá đều là ánh vàng rực rỡ gì đó.
Ánh vàng rực rỡ trên đài bán đấu giá, ánh vàng rực rỡ của bàn ghế, ánh vàng rực rỡ của chén đũa trên bàn, ngay cả mặt đất cũng lóng lánh ánh vàng.
Đoan Mộc Điềm chỉ cảm thấy trước mắt nhất thời choáng váng, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra hai chữ: t.hô tục!
Đây là vị đại tiên nào thiết kế vậy? Ác liệt cỡ vầy, chẳng lẽ y không biết thế này lại mang khí chất nhà giàu mới nổi sao?
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Quân Tu Nhiễm, tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi này của bảo bối nhà mình dường như vô cùng thú vị, kỳ thật lúc trước hắn khi hắn mới tiến vào cũng bị ánh vàng rực rỡ trước mắt này dọa ngu cả người, quá t.hô tục!
Bọn họ cũng không tiến vào đại sảnh mà đi thẳng lên lầu hai, tiến vào gian ghế lô của Nghiêu vương phủ.
Lập tức còn có người phát hiện ra bọn họ, trong đại sảnh có người đứng lên hành lễ với bên này, các ghế lô chung quanh cũng có người hành lễ chào hỏi bên này, sau đó bọn họ cũng tự nhiên thấy được Đoan Mộc Điềm bên cạnh Quân Tu Nhiễm, không khỏi có sắc mặt khác nhau, cũng có người theo bản năng quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc vương phủ bên kia.
Bên kia, Cảnh thế tử ngồi bên cửa sổ thản nhiên uống trà, Thần công tử thì ló hơn nửa người ra, gào lên với Quân Tu Nhiễm: “Ta nói tam điện hạ, sáng sớm ngày ra ngươi đã tới bản phủ đón cháu gái bảo bối của bổn công tử, làm cái gì mà bây giờ mới tới hả, bổn công tử còn tưởng ngươi không đến chứ.”
“Hội đấu giá một năm ới có một lần này, bổn vương làm sao có thể không đến chứ? Chỉ là có chút chuyện nên mới tới muộn chút, dù sao cũng vừa hay.”
Thần công tử cười đê tiện. lại phất phất tay với Đoan Mộc Điềm, nói: “Tiểu Điềm Điềm, sao cháu ra ngoài sớm vậy? Đến đây, mau nói với tiểu thúc xem, có người ức hiếp cháu đúng không?”
“Thần công tử nói những câu này không phải kỳ lạ lắm sao, có bổn bên cạnh Điềm Điềm thì sao có thể để ai ức hiếp nàng ấy được chứ?”
“Bản công tử chính là lo lắng ngươi đấy! Ta nói tam điện hạ này, bản công tử đang nói chuyện với cháu gái nhà ta, ngươi đừng xen mồm được không?” Nói xong hắn lại chuyển ánh mắt nhìn Đoan Mộc Điềm, nói, “Tiểu Điềm Điềm, nếu không thì cháu qua bên này đi.”
“Vâng!”
Đoan Mộc Điềm cũng không sao cả, gật đầu đồng ý, Quân Tu Nhiễm lại giữ nàng lại, nói: “Hội đấu giá sẽ bắt đầu bây giờ, Điềm Điềm tới tới lui lui vầy cũng không hay, nàng cứ ngồi đây cũng được.”
Thần công tử vì thế cười lạnh, Đoan Mộc Cảnh cũng ngẩng đầu lạnh lẽo liếc mỗ điện hạ một cái, nói: ” Quận chúa Đoan Mộc vương phủ của chúng ta thích thế nào thì làm như thế, làm gì đã tới phiên tam điện hạ làm chủ?”
Tam điện hạ sờ sờ cằm, ý cười trong suốt, vẻ mặt đương nhiên, nói: “Điềm Điềm dù sao cũng là vương phi chưa qua cửa của bổn vương, ở cùng bổn vương cũng không kỳ lạ gì, vừa hay còn có thể ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng cảm tình.”
Bên này hai vị đối đáp qua lại, bên kia mọi người lại có sắc mặt khác nhau, có người ở trong ghế lô hừ lạnh một tiếng, có người dường như bóp nát cái chén trong tay, có người lại tươi cười đầy mặt, hân hoan vô cùng.
Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, Đoan Mộc vương phủ và Nghiêu vương phủ dường như hoàn toàn đứng cạnh nhau cùng tiến cùng lui, hôm nay bất đồng dương nhiên khiến người khác vui vẻ.
Vì thế có một vài người phát hiện ra Đức phi chẳng những không thèm nịnh bợ con dâu quyền thế này, ngược lại còn ngang ngược khó dễ nàng ấy, đang âm thầm cầu khấn có thể phá hỏng mối quan hệ này, thậm chí còn ước gì Đoan Mộc lão vương phi tức giận tới tìm Hoàng thượng xin thu hồi thánh chỉ.
Còn có Đoan Mộc vương gia cũng sắp phải về kinh, nghe nói y cực kỳ sủng ái nữ nhi duy nhất này, nếu là cho y biết Đức Phi nương nương khó dễ con gái bảo bối nhà mình sẽ có phản ứng thế nào đây?
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng kỳ thật đại bộ phận lòng người đều rõ ràng, ngày đó trận ám sát nơi Lăng Vân tự chỉ sợ cũng có vết tích của Đức phi nương nương, bằng thì sao Thành đại tiểu thư có liên can lại chẳng tổn thương tới một cọng tóc nào? Tại sao Đoan Mộc lão vương phi lại không tới Kim loan điện cáo trạng? Hữu tướng phủ cũng bị cuốn vào, còn không phải là dính dáng đến Đức phi nương nương sao?
Đương nhiên, có người nghĩ như vậy, cũng có người cho rằng là Đoan Mộc vương phủ ý đồ nhân cơ hội này chèn ép hữu tướng phủ và Đức phi, tóm lại chuyện này loạn thật sự.
Nhưng mặc kệ mọi chuyện có hỗn loạn tới đâu, hội đấu giá trước mắt cũng sắp bắt đầu.
Chuông vàng reo vang, tỏ vẻ hội đấu giá sẽ bắt đầu, Trân Bảo các rất nhanh liền im lặng hẳn, đang nói chuyện phiếm gì cũng ngừng hết, ngồi an ổn trên vị trí của mình, nhóm các vị quý nhân ở lầu hai cũng đều dừng mắt trên khán đài chói mắt.
Trong ghế lô, Quân Tu Nhiễm tùy tay lấy thiệp vàng bên cạnh lật ra xem, mặt trên ghi lại trình tự buổi đấu giá hôm nay, giới thiệu đủ loại trân bảo quý hiếm.
Có người đi ra khán đài, đó là một nữ tử dung nhan tuyệt đỉnh, dáng người thướt tha tuổi thanh xuân, một thân áo lam quần vàng tinh xảo đẹp mắt, vừa ra đã hấp dẫn hầu hết ánh mắt.
Nàng ta trong suốt hành lễ với quý nhân lầu hai, sau đó lại hành lễ với khách nhân ở lầu một, thần thái kính cẩn làm cho người ta nhìn ra được nửa điểm sai phạm, theo sau là một tràng chuông lảnh lót, nói: “Hoan nghênh các vị khách quý quang lâm Trân Bảo các, Huân Nhã có thể vinh hạnh chủ trì hội đấu giá mỗi năm một lần của Trân Bảo các lần này, quả thật là tam sinh hữu hạnh, hội đấu giá xin chính thức được bắt đầu. Lần này hội đấu giá sẽ hội tụ tất cả những bảo vật được gom lại trong năm quá, nhất định có thể làm cho chư vị khách quý nvừa lòng mà quay về.”
Giọng nói tạm dừng, nàng thi lễ với những khách nhân, còn nói thêm: “Chuyện vô nghĩa không nói nhiều thêm nữa, tiếp theo đây xin ra mắt vật phẩm đầu tiên trong hội đấu giá này.”
Ngay tại lúc nàng nói xong, trên khán đài lấp lánh ánh vàng bỗng nhiên mở ra một cái khẽ, có một ngọc đài theo đó chậm rãi dâng lên, trên ngọc đài có một cái bình lớn hơn bàn tay một chút, có thể ẩn ẩn nhìn ra chất lỏng trong suốt đẹp đẽ trong bình.
Đa số đều bị cái bình này hấp dẫn ánh mắt, Quân Tu Nhiễm nhíu mày, khẽ “hừm” một tiếng.
“Chàng biết đấy là gì không?” Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trong suốt, còn trong suốt hơn cả chất lỏng kia, càng thêm phách lệ.
Quân Tu Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhìn nàng nói: “Nếu không nhìn lầm, đây là rượu túy hồn đến từ tây vực. Truyền thuyết nói loại rượu này có chứa chín trăm chín mươi chín loại dược liệu, tỉ mỉ ủ chế. Sau đó lại cho vào bình lưu lý cho vào lòng đất 10 năm mới thành, ngay cả linh hồn cũng dễ dàng say trước loại rượu này, nếu có thể uống một ngụm, tựa như rửa thần hồn, say mê thoải mái, còn có thể điều trị thân thể, chữa trị bệnh tật từ trong ra ngoài, có thể nói là cực phẩm trong các loại rượu.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, nhưng nếu được đấu giá trong Trân Bảo các, hơn nữa lại là vật phẩm đầu tiên, có thể thấy được rượu này quả thật không thể là vật phàm. Lại nói, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy tốt như vậy.
Nàng kia quả nhiên lại giới thiệu không khác Quân Tu Nhiễm là mấy, nhưng bình rượu này không phải được ủ mười năm mà là khoảng chừng trăm năm.
Rượu này, sợ là có thể say được chết người!
“Trân Bảo chúng ta cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đoạt được bình túy hồn trăm năm này, ta dám nói phóng mắt khắp thiên hạ cũng khó có thể tìm ra một bình tốt như vậy. Bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định tám trăm lượng hoàng kim.”
Vừa dứt lời, chợt có tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ lầu hai truyền ra: “Một ngàn lượng!”
Tất cả mọi ánh mắt đồng loạt chuyển hướng, nhìn thấy Đoan Mộc Điềm đang thản nhiên ngồi đằng kia.
Người vừa lên tiếng quả thật là Đoan Mộc Điềm.
Nàng ấy lại vừa mở miệng đã bỏ ra thêm hai trăm hoàng kim, hoàng kim đấy!
Huân Nhã cô nương cũng sửng sốt, đối mắt với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đoan Mộc Điềm liền giật mình phản ứng, vội vàng nói: “Điềm quận chúa ra giá một ngàn lượng hoàng kim, còn có vị khách quý nào ra giá cao hơn không ạ?”
Dứt lời, có giọng nói ôn nhu như nước vang lên: “Một ngàn năm mươi lượng.”
Đoan Mộc Điềm nhất thời nhíu mày, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía bên kia, giọng nói vừa rồi có phần quen thuộc.
“Thành đại tiểu thư ra giá một ngàn năm mươi lượng hoàng kim, còn có…”
“Một ngàn năm trăm lượng!”
“Hít!”
Trong Trân Bảo các nhất thời vang lên tiếng hít không khí, vừa rồi còn có vài người rục rịch muốn tranh giành, bây giờ nghe vậy không khỏi bị dọa đến rụt cổ.
Không có ai hoài nghi Đoan Mộc Điềm không thể lấy ra nhiều hoàng kim như vậy, chỉ mấy nghìn lượng hoàng kim quả thật không đáng là mấy cọng lông đối với Đoan Mộc vương phủ, phải biết rằng mấy trăm năm trước Đoan Mộc vương phủ đã theo Hoàng đế khai quốc Đại Viêm tranh giành quyền lực, chính là dùng võ lập gia, trấn thú bắc cương mấy trăm năm, phần thưởng từ triều đình nhiều vô số, mấy trăm năm tích lũy tới nay, trải mắt khắp triều sợ cũng không tìm được ai có thể so được với Đoan Mộc vương phủ.
À, còn có Phượng vương phủ.
Huân Nhã lại sửng sốt vội vàng nói: “Điềm quận chúa ra giá một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, còn có vị kia khách quý nào ra giá cao hơn không ạ?”
Trong ghế lô Hữu tướng phủ, Thành Mộng Tuyền uất hận nhìn Đoan Mộc Điềm, nhưng đối mặt với ánh mắt trong trẻo lạnh lão của Đoan Mộc Điềm lại khiến cho ả ta cứng người, càng thêm ghen ghét
Phía dưới, Huân Nhã đã bắt đầu đếm ngược, Thành Mộng Tuyền cắn chặt răng, lại nói: “Một ngàn sáu trăm lượng!”
Một tiếng cười nhạo rõ ràng truyền khắp toàn bộ Trân Bảo các, giọng nói mỉa mai lạnh lùng châm chích của Điềm quận chúa vang lên: “Khôn phải ngươi chỉ có chút tiền vậy thôi chứ? Đã không có tiền thì đừng có ló đầu ra để xấu mặt! Hai nghìn lượng!”
Mọi người ồ lên, Điềm quận chúa nhằm vào rõ ràng như thế, quang minh chính đại rõ ràng lưu loát như thế, thực làm cho người ta… Kích động mà!
Đây là chuyện gì đây? Tình địch đối kháng? Diệt sát chà đạp không lưu tình chút nào, hung hăng dẫm nát tình địch dưới chân?
Ấy ấy, quả thật là màn kịch đẹp mắt hiếm có!
Ngay sau khi Đoan Mộc Điềm ra giá, giọng nói của Quân Tu Nhiễm từ từ vang lên, “Điềm Điềm, bình túy hồn này cũng không đáng giá hai nghìn lượng, đừng vì thứ không đâu mà bực mình.”
“Ừ, ta biết.”
Mấy câu đối thoại này lại khiến Thành Mộng Tuyền đang há mồm phải nuốt lời lại
Bây giờ ả ta còn ra giá cũng không phải thật sự muốn đoạt bình túy hồn này với Đoan Mộc Điềm mà là muốn gây khó dễ với nàng ta. Nếu nàng ta ra giá thêm, Đoan Mộc Điềm lại không ra giá nữa, vậy chẳng phải là ả chịu thiệt rồi sao?
Ả tuy là đại tiểu thư con vợ cả hữu tướng phủ nhưng địa vị của hữu tướng phủ nếu so với Đoan Mộc vương phủ thì quả thật tuyệt đối không thể so sánh nổi, cũng không có nhiều vàng bạc như vậy để ả tiêu xài, huống hồ, hữu tướng phủ cũng không có nhiều tiền như Đoan Mộc vương phủ.
Làm sao phải chuốc giận không đâu, ngược lại lại gây khó dễ cho mình như vậy?
Vì thế vật phẩm đấu giá đầu tiên thuận lợi rơi vào rồi trong tay Đoan Mộc Điềm, mà dưới yêu cầu của nàng, bình túy hồn cũng tới tay nàng ngay lúc vật phẩm thứ hai được bày ra.
Lúc vào tay, nàng nhìn bình rượu kia một chút, sau đó liền vung tay ném qua cửa sổ, bình rượu túy hồn trong vô số tiếng ồ à xì xào liền bay qua không trung, tạo thành một đường cong hoa lệ, vững vàng đáp lên một mặt bàn
“Biểu ca, nhờ ca lúc về phủ thuận tiện mang bình rượu này giao cho ông ngoại, nói là muội và ca ca hiếu kính lão nhân gia.”
Đối diện, có thanh niên nho nhã đứng lên, chắp tay nói với nàng: “Được, ta chắc chắn sẽ biểu đạt tâm ý của biểu đệ và biểu muội.”
Có tiểu La lị rướn người ra, phất phất tay với nàng, phấn khởi kêu gào: “Quận chúa cô cô quá lợi hại!”
Đoan Mộc Điềm nhẹ nhíu mày, thanh thiển nở nụ cười.
Tình huống như vậy khiến không ít người bên dưới run cả người
Hai ngàn lượng hoàng kim, là hai ngàn lượng hoàng kim đó!
Nàng lại tùy tay ném qua bên này, hiếu kính cho ông ngoại!
Không hổ là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, khí phách!
Thành Mộng Tuyền nhìn hành vi của Đoan Mộc Điềm, ả ta cảm thấy như bị người ta tát cho một cái giữa ban ngày ban mặt, ả cắn chặt môi.
Đoan Mộc Điềm, ngươi thật quá đáng!
Nhưng uất hận thì có ích gì?
Vật phầm đấu giá thứ hai đã được bày ra, sau đó cũng được thuận lợi bán ra, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai xuất ra giá hai ngàn lượng hoàng kim.
Đoan Mộc Điềm trong suốt buổi đấu giá vẫn duy trì im lặng, không ra tay nữa, ngược lại lại khiến cho những người bị sự mạnh mẽ kinh khiếp của nàng dọa sợ mất mật bây giờ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
A? Điềm quận chúa sao lại không ra tay nữa rồi?
Đã đến vật phẩm thứ chín, Huân Nhã cô nương cố ý tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Vật phẩm tiếp theo đây các vị tiểu thư tôn quý ngàn vạn lần đừng nên bỏ qua. Đây là bộ trang sức quý hiếm do chính ông chủ của chúng ta tốn hết thời gian nửa năm mới chế tạo ra được.”
Lời nói ra quả nhiên khiến cho tất cả nữ nhân đều chú ý, các nàng ngay từ đầu đã biết có bộ trang sức như thế nên vẫn một mực chờ đến bây giờ.
Trân Bảo các xuất phẩm, còn có thể đem ra đấu giá trong hội đấu giá thường niên, đương nhiên không thể là vật phàm được.
Mà theo sau lời Huân Nhã cô nương, ngọc đài từ từ nâng lên, bên trên bày một bộ trang sức, vừa xuất hiện liền làm cho tất cả mọi người không khỏi nhắm mắt, bị ánh hào quang k.ích thích.
Đó là một cái móc ánh bạc, có gắn châu báu sáng chói, câu hồn người thành một đường cong, khiến cho người ta nhìn thấy cũng không tài nào tự kiềm chế được, chưa nói đến nhóm nữ nhân, ngay cả các thiếu gia lão gia cũng không khỏi ngây người.
Huân Nhã cô nương nhìn bộ trang sức trước mắt, trong mắt lộ vẻ si mê, thật vất vả mới mạnh mẽ dời đi ánh mắt được, nói: “Huân Nhã thật sự là thất lễ, thật sự là bộ trang sức này quá mức tinh mỹ loá mắt, khiến cho tiểu nữ tử cũng không khỏi mê mẩn, không biết có vị phu nhân tiểu thư nào may mắn xứng đôi với nó. Ông chủ của chúng ta nói bộ trang sức này sẽ do chủ nhân của nó đặt tên, bây giờ mời chư vị ra giá, ai ra giá cao hơn sẽ có được.”
Chuông vàng khẽ ngân một tiếng, chung quanh vẫn yên tĩnh thật lâu, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn bộ trang sức sáng chói kia, mãi cho đến khi có người mở miệng: “Một vạn lương!”
Mọi người đang dại ra đột nhiên hít khí lạnh, trừng to mắt ngẩng đầu nhìn hướng về phía một người đang đứng trên ghế lô lầu hai, vị nữ tử bên người hắn, nhíu mày trong trẻo lạnh lùng mắng: “Chàng điên rồi?”
Hắn yêu chiều cười với nàng, nói: “Ta cho rằng không có ai thích hợp với bộ trang sức này hơn Điềm Điềm.”
“Ta không cần! Ta luôn không thích mang những bộ trang sức lóng lánh như vậy.”
“Nhưng ta thích, tiện thể tặng Điềm Điềm sính lễ, thế nào?”
“…”
Có người ở bên cạnh cười khẽ, nói: “Bổn vương lại nghĩ rằng Ái Cơ diễm lệ vô song của bổn vương khuynh thành chi sắc mới thích hợp hơn. Bổn vương ra giá một vạn một nghìn lượng.”
“Nhị đệ nói không đúng không, Ái Cơ của đệ tuy đẹp nhưng sao có thể so với Điềm Quận chúa? Nhưng sinh nhật Thái tử phi đã tới gần, Bổn cung đang lo không biết dùng hạ lễ gì tặng nàng mới phù hợp. Bổn cũng ra giá một vạn hai nghìn lượng.”
Nhị hoàng tử Quân Tu nguyên và thái tử Quân Tu Thiện, hai người này quả thật không muốn để Quân Tu Nhiễm yên chút nào, một người so sánh Đoan Mộc Điềm với cơ thiếp của hắn, một lại ám chỉ dung mạo Đoan Mộc Điềm xấu xí, không xứng với bộ trang sức rực rỡ xinh đẹp chói mắt như vậy chút nào.
Thần công tử ở một gian ghế lô khác lập tức đứng lên, đã có giọng nói còn nhanh hơn hắn, nói: “Một vạn năm ngàn lượng.”
Những người dưới đại sảnh dường như đã buông tha lần tranh đoạt này, không còn chút tưởng niệm nào nữa. chỉ thấy tình cảnh trước mắt thoạt nhìn vô cùng thú vị, cả một đám người dựng lỗ tai lên như ngửi được mùi ngon.
Tam điện hạ chống lại nhị điện hạ và thái tử điện hạ, Đoan Mộc vương phủ Cảnh thế tử rốt cục nhịn không được cũng nhúng tay vào, ai da, chuyện này không phải là vô cùng đặc sắc rồi sao?
Điềm quận chúa đả k.ích tình địch xong lại có trò hay như vậy.
“Cảnh thế tử, ngài cũng muốn tặng người thương sao? Nhưng hình như cho tới nay ta vẫn chưa nghe nói Cảnh thế tử có ý trung nhân mà.” Thái tử nhìn Đoan Mộc Cảnh, ngưng giọng nói.
Đoan Mộc Cảnh hành lễ với y, mỉm cười nói: “Thái tử hiểu lầm, bản thế tử chỉ nhớ ra sinh nhật muội muội cũng đang tới gần, mặt hàng bình thường không xứng với muội ấy, vừa hay gặp bộ trang sức này nên muốn mua cho tiểu muội.”
Sinh nhật gần đến?
Khóe miệng của Đoan Mộc Điềm giật như điên, thầm nghĩ của nàng sinh nhật còn gần nửa năm nữa đấy, phạm vi gần của người này hình như cũng lâu quá rồi?
Huống hồ, ca ca tốt của muội ơi, có phải huynh quên cho tới giờ muội cũng chưa từng trải qua chuyện sinh nhật này không?
Sinh nhật lại là vào ngày giỗ của mẫu thân, tổ chức thế nào đây?
Quân Tu nguyên nghe vậy cười nhạo nói: “Cảnh thế tử thật sự là yêu thương muội muội. Nhưng ngài không ngại cẩn thận nhìn xem này bộ trang sức đi, người bình thường chỉ sợ đeo chúng lên lại hóa ra sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta khó coi sinh phản cảm.”
“Quả thật là vậy, trân phẩm nư vậy không phải ai cũng có tư cách đeo được.”
“Ta ra hai vạn hai!”
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên khiến cho mọi người đang đấu mồm đấu mép ngẩn ngơ, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Đoan Mộc Điềm.
Chỉ thấy vẻ mặt Đoan Mộc Điềm lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Cho dù ta xấu vô cùng, nhưng lấy thân phận và tư cách của nhị điện hạ và thái tử điện hạ cũng không thể hạ nhục ta như vậy. Bộ trang sức này ta muốn, xứn hay không xứng, đeo được nó hay không là chuyện của ta, cho dù ta có mua về chỉ để ngắm hay vứt xó cũng không liên quan tới ai hết!”
Trong lòng đám người đang xem náo nhiệt càng thêm sôi trào, trực tiếp nâng lên hai vạn hai, Điềm quận chúa quả nhiên không mở miệng thì thôi, mở miệng lại khiến người ta chấn động tới vậy
Đó là hoàng kim, hoàng kim đấy!
Tăng giá biên độ lớn tới vầy… Lạy chúa tôi, ta đau tim mất!
Thái tử Quân Tu Thiện không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, bỗng nhiên cười nói: “Là bản cung đường đột, nếu Điềm quận chúa đã nói như thế, bản cung tự nhiên cũng sẽ không sẽ tranh đoạt với cô nữa, nhường cho cho quận chúa đi.”
Lúc y nói vậy, nhị điện hạ bên cạnh lóe mắt hai cái, sau đó vẫn duy trì thái độ kiêu ngạo ngang ngược ương ngạnh, khinh bỉ nói: “Điềm quận chúa thật hào phóng, hai vạ lượng hoàn kim mà cũng có thể nói không nháy mắt như vậy, quả nhiên là đại tài đại phú, bổn vương cũng không nỡ tốn nhiều hoàng kim như vậy, nhường cho cô đấy!”
Đến lúc này, ngay cả thái tử và nhị hoàng tử cũng đều đã nhượng bộ, người khác đương nhiên không có ai không thức thời đi ra tranh đoạt, huống chi, hai vạn lượng hoàng kim cũng thật sự là hơi cao.
Vì thế thứ đồ thứ hai đã rơi vào tay Đoan mộc Điềm, Thành Mộng Tuyền trong ghế lô của ả ghen tức đến mức phát hảo, khổ sở cam chịu
Đều là nữ tử, dựa vào cái gì Đoan Mộc Điềm lại có thể hào phóng tiêu xài nhu thế, thậm chí còn khiến cho thái tử điện hạ và nhị hoàng tử lùi bước, ả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn thứ trang sức quý giá đẹp đẽ như vậy rơi vào tay một người xấu như quỷ?
Rôt cục ả kém nàng ta ở chỗ nào? Luận đầu óc, luận bề ngoài, luận tâm tính, ả ta có chỗ nào không tốt hơn Đoan Mộc Điềm gấp trăm lần? Cũng chỉ có danh hiệu quận chúa Đoan Mộc vương phủ, cũng chỉ là một quận chúa mà thôi!
Nhưng chỉ bởi vì nàng là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, được phụ thân tổ mẫu ca ca, thậm chí là thúc thúc yêu thương, cho nên nàng ta có thể ỷ vào thân phận tùy ý tiêu xài, cho nên nàng ta có thể đúng lý hợp tình chỉ trích thái tử và nhị hoàng tử như thế, cho nên nàng ta có thể vì nhất thời tức giận mà tùy ý dùng hai vạn hoàng kim mua về rồi vứt xó cũng không sao hết.
Nàng ta thậm chí có thể ỷ vào tình yêu của Tam điện hạ dành cho nàng ta mà lạnh nhạt với tam điện hạ
Dựa vào cái gì? Nàng ta dựa vào cái gì mà có thể khiến biểu ca coi trọng nàng ta như thế mà ả thì không thể?
Trong lòng Thành Mộng Tuyền tràn đầy ghen ghét không chỗ ph.át tiết, khăn thêu trong tay sớm đã bị ả nhàu cho thay đổi hình dạng, bông hoa tinh mỹ thêu bên trên cũng vì thế mà méo mó dữ tợn
Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc qua bên kia một cái, ánh mắt ác liệt như thế khiến nàng thật khó chịu
Nhìn thấy Thành Mộng Tuyền dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt oán độc như thế, trong lòng Đoan Mộc Điềm không đè nén được sát khí nổi lên
Một bàn tay đưa quay, chặn tầm mắt của nàng, sau đó kéo nàng trở về, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Chỉ là thứ lòng lang dạ sói bị nhốt trong lồng mà thôi, không cần quá chú ý.”
Mãnh thú bị nhốt trong lồng, bao giờ cũng có ý muốn lao ra nhưng lại không thể, nhìn thấy người khác hạnh phúc mà cảm thấy ghen ghét bất công
“Ả thực giảo hoạt, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cũng độc ác.”
“Điềm Điềm muốn giết ả?”
“Đúng! Ả đã sớm động sát khí với ta, hơn nữa còn thiếu chút nữa đã thành công, việc này khiến oán độc trong lòng nàng ta càng sâu thêm, ta không thích có một con súc sinh ở bên cạnh tùy thời đều mơ ước lao ra cắn chết ta. So với việc chờ ả ta với giết ta, ta lại thích dùng phương pháp trực tiếp đơn giản nhất mà tiêu diệt uy hiếp như thế.|
Cách gọi là đơn giản nhất, đó chính là giết ả!
Quân Tu Nhiễm nghe vậy liền cười yếu ớt, gật đầu, nói: “Có thể, nhưng không phải ở trong này.”
“Đương nhiên!” Nàng không phải là đứa ngốc ngu ngốc, làm sao có thể động thủ với ả ta ở đây?
“Nếu không động thủ ở đây, vậy tạm thời cũng kệ ả đi, nếu không thích bị ả nhìn chằm chằm như vậy, cùng lắm thì móc mắt ả là được.”
Nói ra lời nói máu me tàn nhẫn như vậy, trên mặt tam điện hạ lại còn mang theo nụ cười mỉm mê người, dường như đang nói chuyện vô cùng bình thường, mà tính mạng của Thành Mộng Tuyền đối với hắn còn chẳng bằng một cái biểu lộ của Điềm Điềm
Đoan Mộc Điềm nghe vậy cũng không thèm để ý ả ta nữa, kỳ thật loại người thế này, càng để ý tới chúng, ngược lại chúng lại càng vui, không để ý nàng ta, nàng ta lại oán độc ghen ghét không thể phát tiết
Cho nên Đoan Mộc Điềm nhanh chóng phóng tầm mắt lên đài đấu giá, nói: “Gốc Ngọc Linh Chi kia bao giờ mới xuất hiện?”
“Thứ hai đếm từ cuối cùng.”
“Dồn hàng sao?”
“Ừ!”
Đúng giữa trưa, cửa lớn thái quốc công phủ bỗng nhiên mở ra, có một vị phu nhân khoác áo vải bố màu trắng khiến cho cả người trắng thuần, khóc đến mức giọng đã khàn, ngay cả có người đỡ đi ra ngoài cũng suýt ngất mấy lần, sau lưng có quan tài đen kịt được khiêng theo sau, các công tử tiểu thư phủ quốc công đều mặc đồ màu trắng tụm lại bên quan tài, nhóm nha hoàn phủ quốc công theo sau đốt tiền tang.
Thái quốc công đi ra từ bên trong phủ, một thân áo bào xanh đen, chỉ có chút vải trắng nơi cổ tay, mặt âm trầm sắc đi đến đầu đội ngũ, vẫy tay nói: “Đi! Đi hữu tướng phủ!”
Nhóm người này liền cất bước di chuyển, vây đen kịt quanh quan tài, theo quy mô lớn tới Hữu tướng phủ!
Toàn bộ kinh thành trong phút chốc sôi trào, càng ngày càng nhiều người đi theo phía sau đội ngũ sống chế muốn biết đã xảy ra chuyện gì, còn có nhiều người nghe nói mà đến, những nơi đi qua đều khiến tất cả các cửa phủ cửa nhà ầm ỹ mở ra, điều tra xem có chuyện gì.
Trong Đoan Mộc vương phủ, lão Vương phi nghe nói việc này liền hoảng sợ kinh hãi, vội vàng bảo nha hoàn hầu hạ thay đổi triều phục, vội vàng xuất môn.
“Tiến cung!”
Lúc này, hội đấu giá đã tiến hành được gần một nửa, Huân Nhã cô nương sau khi hoàn thành bán đấu giá một vật phẩm nữa xong liền dịu dàng hành lễ, nói: “Đảo mắt đã đến giữa trưa, Trân Bảo các đã chuẩn bị đồ ăn trưa cho quý vị khách quý, đợi sau khi dùng xong, chúng ta sẽ tiếp tục đấu giá.”