Cố Quân Trục không làm được gì chỉ có thể thoái nhượng: “Vậy về sau lúc cậu ta mát xa cho em, em cần phải mang vớ! Không được cởi vớ để cậu ta mát xa.”Diệp Tinh Bắc suy nghĩ.Tuy rằng mang vớ hiệu quả mát xa khẳng định không tốt bằng cởi vớ ra mát xa, nhưng mà ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.Nếu Cố Quân Trục để ý như vậy, cô cũng không thể quả quyết giữ ý mình, một chút cũng không nhượng bộ.Cô gật gật đầu: “Được rồi, tôi đây nghe anh, về sau mang vớ để Tuyết Nặc mát xa, anh cũng phải tuân thủ hứa hẹn, về sau không được khi dễ Tuyết Nặc!”“Được, không thành vấn đề.” Cố Quân Trục đồng ý.Ấn tượng của anh đối với Tuyết Nặc cũng không tệ lắm, chỉ cần Tuyết Nặc không nhớ thương bà xã anh, anh không có hứng thú ức hiếp một người bảo vệ.Ở Diệp Tinh Bắc xem ra, một việc đặc biệt bé nhỏ không đáng kể, hai người đàm phán vài phút, mới tìm được biện pháp xử lý hai bên đều vừa lòng, Diệp Tinh Bắc cảm thấy tâm cô thật sự mệt mỏi quá.Trong hiện thực Cố Quân Trục cùng Cố Ngũ gia trong truyền thuyết kia cao quý lãnh ngạo, ưu nhã thần bí, tiền nhiều ít nói một chút cũng không giống nhau!Sao ấu trĩ…... như vậy!Còn ấu trĩ hơn Tiểu Thụ của cô!Nghĩ đến Tiểu Thụ, cô vội vàng nhìn thời gian.Còn may.Thời gian còn sớm, không đón con trai trễ.Cô đẩy đẩy Cố Quân Trục ôm cô: “Buông tôi ra, tôi muốn đi đón Tiểu Thụ.”Cố Quân Trục nhìn thời gian, “Còn sớm, lại chờ năm phút đồng hồ.”Vì thế, Cố Ngũ gia đại danh đỉnh đỉnh , ngồi ở trên sô pha, bóp chân cô năm phút đồng hồ.Diệp Tinh Bắc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, biểu tình đờ đẫn nhìn anh.Chân cô xác thật rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, tiểu xảo lả lướt, ngón chân mượt mà, móng chân trong trắng lộ hồng.Làn da cô rất tốt, lại mềm lại trắng, nắm trong tay, có loại cảm xúc trơn trượt như trân châu.Nhưng dù xinh đẹp như thế nào, đó cũng là chân.Trước kia lúc xem lịch sử, cô biết trong lịch sử có mấy người đàn ông “Luyến phích” vô cùng nổi danh, chỉ thích thưởng thức chân phụ nữ.Mỗi lần cô nhìn thấy chuyện xưa cùng loại, liền không khỏi âm thầm chế giễu ở trong lòng, dù xinh đẹp chân cũng là chân, mỗi ngày nhét ở trong giày, đặt ở trong tay thưởng thức, có bao nhiêu bất nhã?Trước kia lúc xem chuyện xưa, cô không có thể nghĩ đến, hiện tại cô cũng gặp được một người đàn ông thích thưởng thức chân.Ai.Ấn tượng lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này là đúng.Người đàn ông này xác thật có bệnh.Chẳng những có bệnh tâm thần, còn có bệnh tâm thần phân liệt.Trước mặt người khác thì cao quý ưu nhã cao lãnh thiếu ngôn, tới trước mặt cô, cao quý ưu nhã cao lãnh thiếu ngôn là cái gì?Cô chưa thấy mấy cái đó trên người đàn ông này?Khó khăn lắm năm phút đồng hồ đã đến, Diệp Tinh Ly lập tức đẩy anh ra, vội mang giày vớ vào: “Mau, đi rửa tay! Đi đón Tiểu Thụ!”Diệp Tinh Bắc kéo Cố Quân Trục vào toilet, nhìn chằm chằm anh rửa tay, lại bôi cho anh kem dưỡng da tay của cô vào tay anh một lớp thật dày, lúc này mới chấp thuận anh và cô cùng nhau rời khỏi văn phòng.Cần phải rửa sạch sẽ!Con trai cô dính Cố Quân Trục như vậy, đợi chút đón con trai cô, con trai cô khẳng định muốn Cố Quân Trục ôm.Cô tuyệt đối không thể chịu đựng được Cố Quân Trục dùng đôi tay đã chạm chân cô đi ôm con trai cô.Trừ phi rửa sạch sẽ.Diệp Tinh Bắc cùng Cố Quân Trục với đôi tay thiếu chút nữa bị Diệp Tinh Bắc chà rớt một lớp da, rời khỏi văn phòng.Đẩy cửa đi ra ngoài, bí thư của Diệp Tinh Bắc lập tức e lệ thẹn thùng cười lại đây, một đôi mắt hạnh ướt dầm dề, như là chứa một uông thủy, liếc mắt đưa tình đảo quanh trên mặt Cố Quân Trục.