Tuyết Nặc không nói chuyện, chỉ nhìn cô, cười cười.Diệp Tinh Bắc cảm thấy Tuyết Nặc nhà bọn họ còn có khí chất hơn siêu sao đang nổi nhất trong nước.Thân hình cao lớn, cơ bụng hoàn mỹ tám múi, trên người bắp thịt cứng rắn giống tảng đá, mà lại tràn ngập mỹ cảm, sẽ không giống đàn ông đô con trên tivi, lớn đến khoa trương.Mặt anh tươi mát tuấn lãng, mỗi lần nhìn thấy nụ cười tựa như ánh mặt trời đơn thuần, tâm tình Diệp Tinh Bắc sẽ đặc biệt tốt.lần này cô vội vàng về nước, Tuyết Nặc có chút thủ tục không làm tốt, đến chậm vài ngày.Cô còn tưởng rằng, lấy thân phận của Tuyết Nặc, không có cách tới cùng cô.Không nghĩ tới, anh cả giúp Tuyết Nặc xử lí thủ tục, đưa người tới cho cô.Anh cả tuy nghiêm khắc một chút, nhưng quả nhiên vẫn là yêu cô!Nhìn Tuyết Nặc trước mắt, nghĩ đến Diệp Tinh Lan ở nước ngoài, trong lòng Diệp Tinh Bắc vui rạo rực."Tuyết Nặc, anh đến bao giờ? Mệt không? Ngồi xuống, em rót nước cho anh uống!" Diệp Tinh Bắc đẩy Tuyết Nặc ngồi ở trên ghế sofa."Vừa đến, không cần phiền." Tuyết Nặc đáp.Chất giọng anh kỳ thật rất êm tai, từ tính trầm thấp, như là đàn vi-ô-lông-xen hoa lệ.Nói chuyện thong thả, khi số lượng từ ít, gần như không nghe ra cái gì bất thường.Nhưng nói chuyện nhiều hơn, liền có thể nghe ra, anh khác người bình thường.Vì vậy, Diệp Tinh Bắc nghĩ đến liền đau lòng, không biết đã thầm nguyền rủa chủ nhân cũ của Tuyết Nặc bao nhiêu lần.Nếu Tuyết Nặc sinh bệnh, xài bao nhiêu tiền, bọn họ nhất định chữa cho Tuyết Nặc.Nhưng Tuyết Nặc mất đi lại là một đoạn đầu lưỡi, cô có đau lòng ra sao, cũng không có cách.Cô rót cho Tuyết Nặc một chén nước trái cây, đưa cho Tuyết Nặc.Tuyết Nặc muốn đứng lên, bị cô đè bả vai lại.Tuyết Nặc cười cười với cô, bưng nước trái cây từ từ uống.Diệp Tinh Bắc ngồi xuống bên cạnh anh, cởi giày cao gót, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn chân.Phụ nữ đeo giày cao gót thật sự là quá tội rồi !Nhưng công việc này, chính là quần áo phối giày cao gót, không có lựa chọn khác.Tuyết Nặc thấy, lập tức để nước trái cây ở một bên, đứng lên, quỳ một gối xuống đối diện cô, cởi bít tất của cô, nắm giữ bàn chân cô trong tay, nhẹ nhàng mát xa cho cô.Cô có tật đeo giày cao gót đi đường nhiều liền đau chân, vì vậy, Tuyết Nặc cùng với Vũ Nặc, cố ý đi tìm thầy bấm huyệt học bấm huyệt.Có một đoạn thời gian không hưởng thụ sự hầu hạ tri kỉ của Tuyết Nặc như vậy, Diệp Tinh Bắc thoải mái thở phào nhẹ nhõm, lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, cười khanh khách nói: "Vất vả cho anh rồi, Tuyết Nặc, buổi tối em mời anh ăn ngon! Lát nữa chúng ta cùng đi đón Tiểu Thụ , Tiểu Thụ nhìn thấy anh đã đến rồi, nhất định đặc biệt vui vẻ!"Tại Diệp gia, người thân nhất của Tiểu Thụ , ngoại trừ cô, Diệp Tinh Lan với Diệp Tinh Ly, chính là hai anh em Tuyết Nặc và Vũ Nặc.Tuyết Nặc không nói chuyện, ngửa mặt nhìn cô , gật gật đầu, trên mặt là nụ cười rực rỡ, như là ánh mặt trời sau cơn mưa, trong suốt sáng chói, Diệp Tinh Bắc nhìn, trong lòng cũng sáng sủa lên.Diệp Tinh Bắc vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Tuyết Nặc, vừa cùng Tuyết Nặc nói chuyện phiếm.Phần lớn thời gian là cô nói, Tuyết Nặc ngẫu nhiên đáp lại vài câu.Mỗi lần trả lời, đều là lời ít mà ý nhiều, tận lực ít nói.Mặc dù như vậy, tiểu biệt gặp lại, Diệp Tinh Bắc vẫn hứng trí bừng bừng như cũ.Hai người đang trò chuyện, cửa phòng bị gõ vang, thư kí của Diệp Tinh Bắc mang theo vẻ mặt khó xử có ý cười, đẩy cửa tiến vào, giọng ngọt làm nũng: "Tổng giám đốc, Cố tổng tìm ngài."Cố Quân Trục đi vào gian phòng, trên mặt vốn mang ý cười như có như không, khi nhìn thấy một màn trước mắt, nhanh chóng đông lại thành băng.