Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 3 - Chương 19: Quái vật ba đầu và Cơ trưởng sân bay




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Hứa Diệc Hàm bị bệnh, còn kẻ đầu xỏ gây nên chuyện này là Kiều Tiểu Duy vẫn cứ tỉnh như rồi. Này còn chưa nói đến, mấu chốt là từ ngày hôm đó trở về sau, mỗi ngày hắn đều có người nhớ thương!

Cho dù là bệnh đến nằm liệt trong chăn, nằm trong giường mà hít hít nước mũi, Hứa Diệc Hàm cũng không quên chú ý đến sự tình của Kiều Tiểu Duy. Không nói đến việc Hàn Tố Cẩm luôn hỏi han ân cần trên WeChat, từ sáng đến tối nào là than vãn, nào là gửi ảnh chụp tự sướng. Điện thoại báo có tin nhắn đến rung lên không ngừng, tính ra là vượt qua cả số lần thăm hỏi của Hứa Diệc Hàm và Kiều Tiểu Duy cộng lại từ khi quen biết nhau tới nay.

Nhưng mà nhìn thấy Kiều Tiểu Duy vẫn cứ ù lỳ ở nhà, Hứa Diệc Hàm cảm thấy rất vừa lòng. Nhìn đến tên cầm thú đang lấy nước, chuẩn bị thuốc, cô chế nhạo nói: "Mỹ nữ mời, làm sao lại không đi a? Hà tất gì phải ở lại bên cạnh con ma bệnh như người ta nha?"

Lời nói này của cô có vài phần nũng nịu, Kiều Tiều Duy liếc nhìn cô một cái, hắn còn không biết cô đang suy diễn cái chuyện gì sao? Hắn đem chăn vén lên, khóe miệng cong cong, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Đáp xuống sân bay quen rồi, giờ đổi khẩu vị chịu không nổi. Em yên tâm đi, bây giờ mỗi ngày anh đều xem bài tập thể thao cho ngực, rất nhanh nữa thôi anh sẽ đem cái thẩm mỹ vặn vẹo của em cải tiến lại."

"Anh chê em?" Hứa Diệc Hàm trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà uống thuốc, cầm lấy ly nước trên tay hắn uống vào.

Chờ đến khi Hứa Diệc Hàm khỏe khỏe lại, cũng là lúc tiệc đầy năm diễn ra.

Kiều Tiểu Duy và Hứa Diệc Hàm cùng nhau đi dự tiệc, thoáng nhìn qua Hàn Tổ Cẩm đang nắm tay một nam nhân trẻ tuổi dung mạo bình thường mà đi, bọn họ có lẽ là bạn bè. Đang tính ngó lơ cô ta, bên kia Hàn Tố Cẩm vừa chào hỏi Tiết Lệ, liền thong thả ung dung mà đi về phía bên này, theo chân bọn họ chào hỏi.

Kiều Tiểu Duy thất thần, hắn vốn không thích những trường hợp xã giao thế này, Hứa Diệc Hàm cả người cũng không được tự nhiên, dây dưa mãi cũng không thể thoát khỏi Hàn Tố Cẩm. Trực giác nữ nhân nói cho cô biết không nên để cô ta và Kiều Tiểu Duy đơn độc mà nói chuyện, thật đúng là có chút không kiên nhẫn mà.

Kiều Tiểu Duy một bên nói chuyện với Hàn Tố Cẩm, một bên quan sát biểu tình của Hứa Diệc Hàm, rồi nói: "Hàn tiểu thư vẫn còn có bạn nhỉ? Vậy thôi chúng tôi đi trước."

"Đại thần..." Hàn Tố Cẩm vừa mới kêu một tiếng, dưới chân đột nhiên vấp ngã, cả người theo khuynh hướng bổ nhào vào trên người Kiều Tiểu Duy. Hắn theo bản năng duỗi tay ôm lấy cô ta, vừa cúi đầu liền nhìn thấy, hai bầu vú nở nang dính sát vào lòng ngực hắn. Đôi mắt cô ta rưng rưng, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn, thanh âm nũng nịu làm người khác run rẩy: "Em... Chân của em không thể di chuyển được, anh có thể hay không..."

Hứa Diệc Hàm rốt cuộc nhịn không được nữa mà trợn trắng mắt, đôi mắt Kiều Tiểu Duy thì thâm trầm, sâu không thấy đáy, hắn yên lặng nhìn cô ta một hồi, Hàn Tố Cẩm bỗng cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo. Chưa kịp làm gì thì lại nghe hắn hỏi một câu không liên quan: "Hàn tiểu thư, gần đây tôi vẫn luôn cảm thấy rất đau đầu, phân vân. Không biết có nên cho nhân vật chính đi vào thất giới không gian cứu Ly Vân hay không." 

Hứa Diệc Hàm hơi ngạc nhiên, còn Kiều Tiểu Duy vẫn duy trì sự lạnh nhạt.

Hàn Tố Cẩm ngẩn ra một chút, cô ta vẫn còn duy trì tư thế nhào vào người Kiều Tiểu Duy, nhìn qua có chút buồn cười.

"Anh..." Hàn Tố Cẩm lại làm nũng, "Anh đỡ em lên trước đã được không?"

Kiều Tiểu Duy vẫn không nhúc nhích, biểu tình nhìn qua không biết vui hay buồn, vẫn là kiên trì hỏi tiếp: "Hàn tiểu thư có ý kiến gì không? Tôi muốn trưng cầu ý kiến của người hâm mộ."

Hàn Tố Cẩm có chút xấu hổ mà cười cười, mang theo một tia không nắm chắc: "Đương nhiên là... Phải cứu."

Hứa Diệc Hàm vẻ mặt tội nghiệp nhìn cô ta, xoay đầu nhìn đi chỗ khác.

Kiều Tiểu Duy vẫn chưa nói câu nào, đỡ cô ta đứng lên. Sau đó, không quan tâm đến bộ dáng nhu nhược, chật vật như sắp ngã của cô ta, buông tay ra, kéo Hứa Diệc Hàm rời đi.

Ngu ngốc, căn bản là Ly Vân bắt vai chính đi vào thất giới không gian.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Tố Cẩm lại điên cuồng gửi tin nhắn đến cho Kiểu Tiểu Duy, nhưng hắn lại không trả lời. Chờ đến khi cô ta hiểu ra mọi chuyện, thì đã là vài ngày sau.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tố Cẩm vẫn quyết định gọi điện thoại cho Kiều Tiểu Duy. Một lúc lâu sau điện thoại mới được nhận, giọng điệu lười biếng vang lên: "Alo?"

"Đại thần à, việc lần trước, em xin lỗi..."

"Vậy cô như thế nào không biết tốt xấu mà còn gọi điện đến?"

"Em... Em rất xin lỗi. Thật ra trước đó em chưa từng xem qua tác phẩm của anh, nhưng mấy ngày nay em lại rất chuyên tâm nghiên cứu."

"Tôi không thích những loại người lên thuyền trước rồi mới mua vé*."

*Ý nói những người ba hoa, nói khoác. Đến khi sự thật bị vỡ lẽ ra rồi thì mới lật đật nhận sai.

"Thật ra em rất thích anh, thế nên em mới làm thế để được gần gũi với anh một chút..."

"Thật ra tôi cũng chẳng ưa cô, cho nên trừ bỏ việc là fan tôi, cô không có khả năng thân cận với tôi."

"Kiều Tiểu Duy, anh..."

"Tôi biết tôi rất đẹp trai cũng rất thu hút. Nhưng cô tỉnh táo lại chút đi, lấy người hâm mộ của tôi ra mà đùa giỡn, cho dù cô có là quái vật ba đầu* thì cũng vô dụng."

*Quái vật ba đầu: ngực lớn.

"Làm sao anh lại là loại người như thế?"

"Vai ác mà muốn tạo hình tượng đơn thuần, ngây thơ? Hừ, biến đi."

Hàn Tố Cẩm tức giận mà cúp luôn điện thoại.

Nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, Hứa Diệc Hàm liên tục tán thưởng: "Anh chính là một nhân tài đó nha Kiều Tiểu Duy. Em cảm thấy anh đối với em vẫn còn khá nhân từ nha."

Kiều Tiểu Duy cúi người xuống, tặng cho Hứa Diệc Hàm một nụ hôn mãnh liệt đến choáng váng đầu óc, cách lớp quần áo mà xoa nắn một bên ngực của cô, lắc đầu thở dài: "Nhưng anh lại cảm thấy em đối với anh lại quá vô tình."

"Cút đi!" Hứa Diệc Hàm tức giận mà xua tay.

Tên cầm thú nào đó lại không biết xấu hổ mà nhanh chóng cởi áo thun trên người ra, đè mỹ nhân đang nằm trên ghế xuống: "Cơ trưởng, anh lại tới mượn tiền!"

"Cơ trưởng?"

"Không phải em có một cái sân bay sao?"

"Cút đi!"

Lúc này tay cô chưa kịp đẩy hắn ra, đã bị hắn nắm chặt lấy.