Yêu Vật

Chương 44




Chuyện mới mẻ ở thế giới con người thật nhiều, hôm nay là nam hoàng đế, ngày mai lại nhảy ra một nữ hoàng đế.

Thế giới yêu quái thì lại chẳng có gì mới, cùng lắm là đám xà yêu phía đông bị tiêu diệt, phía tây lại sinh ra tiểu hoa yêu quyến rũ xinh đẹp.

Xi Ly Quân không còn, mèo yêu Dạ Đồng tôi hoành hành khắp Ngũ Sơn không còn địch thủ, khiến tất cả yêu quái nhìn thấy đều quay đầu bỏ chạy khiến tôi ngày nào cũng rảnh rỗi làm tổ trong nhà, muốn tìm chút việc để làm. Huynh đệ ở núi Bạch Sơn uống rượu tán gẫu với tôi nói rằng Nam Sơn có Thần Điểu Tất Phương tên là Hồng Vũ, thân thủ rất cao cường. Mọi người nghe vậy, liền truyền tai nhau rằng chim mạnh hơn mèo. Tôi gói cá khô lại, chạy tới Nam Sơn nghìn dặm xa xôi, một mình tìm Tất Phương Điểu quyết đấu.

Tất Phương Điểu còn có thể phun lửa, giống pháp sư trong game online, khi tức giận thì có thể đốt trụi vài đỉnh núi trong nháy mắt, còn rộng hơn giới hạn pháp thuật.

Nghề nghiệp của tôi là cận chiến gần giống như thích khách, nhưng độ nhanh nhạy cao, càng gần thì càng có thể phát huy sức mạnh, kìm chế đối phương hết mức.

Khổ nỗi gặp phải Thần Điểu nghề nghiệp ẩn nấp, môn phái cấp cao lại thêm trang bị thần thánh gia tăng thuộc tính.Thao tác của tôi lại bị thất tình quấy rầy, cộng thêm lửa giận của cô ta bùng nổ quá mức, tăng tăng giảm giảm cộng lại… Trận này, tôi thua rất thảm.

Đuôi bốc khói, hơn một nửa lông trên người bị đốt trụi, tai cháy khét, xương gãy bảy tám cái, gãy móng, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng chạy trốn khỏi biển lửa, biến về thành nguyên hình, gục ở ven đường rồi cuối cùng không nhúc nhích nổi nữa. Yêu lực tạm thời không thể phục hồi được như cũ, đừng nói trộm cướp, đến cả con chuột cũng chẳng bắt được.

“Đói bụng quá…” Tôi đói đến mức nhìn thấy cả ảo giác, trong đầu hiện lên toàn là gà quay, cá nướng, thịt dê cắt lát với thịt hun khói. Với yêu tộc mà nói, nỗi khổ đói khát còn cao hơn lễ nghĩa liêm sỉ nhiều. Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra xung quanh không có yêu quái nào tôi quen, không sợ bị mọi người nhìn thấy bộ dạng mất mặt lúc này, liền hạ quyết tâm bỏ tự ái, bắt chước con mèo bình thường, chịu đựng cơn đau do gãy xương, lảo đảo đứng dậy, đi lên trước hai bước, mở to đôi mắt to ngập nước, cố gắng kêu một tiếng đáng yêu với đám người cầm cá khô đi ngang qua: “Meo meo —— “

“Ở đâu ra con mèo xấu thế này?” Một công tử quần áo gọn gàng đi ngang qua, ghét bỏ lấy quạt che, lùi về sau hai bước.

Bác gái mang theo cá muối đi qua, nghiêng người sang bên cạnh, nói thầm: “Cái gì mà xấu vậy trời?”

Đám trẻ con không hiểu chuyện cầm hòn đá, hò hét vây quanh: “Nhìn này! Có trò chơi rồi!”

Mẹ chúng ở phía sau nhắc nhở: “Đừng có để tay bẩn, sắp ăn cơm rồi.”

Dù là hình mèo hay hình người của tôi đều rất đẹp, đâu từng gặp phải chuyện như lúc này. May mắn mặc dù thân thủ chậm chạp nhưng bản năng vẫn còn, tôi nhịn đau xoay người chạy vài bước, chui vào chuồng chó góc tường, đến khi trời tối mới dám ra ngoài. Dưới ánh trăng sáng ngời, tôi liếm lông một lúc, bình tĩnh đi ra hồ, lấy nước làm gương soi, nhìn mình trong nước tôi phát hoảng, kẻ quái dị mắt to mắt nhỏ tai lệch không lông trong nước là ai đây?!

Tình người ấm lạnh, mèo không có lông là không có người chăm.

Con chuột kêu chít chít, đi thành hàng qua trước mặt tôi.

Tôi có ý muốn bắt, nhưng không biết sao người đau đến mức không thể đuổi theo được.

Bọn chuột cũng không chịu ngoan ngoãn tắm sạch sẽ nhảy đến bên miệng tôi.

Đại khái tôi sắp chết đói rồi…

Trong lúc mơ màng, trên hồ bắt đầu gợn sóng, trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, một cây gậy chọc chọc trên đầu tôi, thấy tôi không nhúc nhích, lại dùng sức chọc chọc. Tôi không kiên nhẫn giật giật tai, ngẩng đầu nhìn lại. Đứng dưới ánh trăng là một kẻ ăn xin quần áo lam lũ, chân đi giày rách, đeo cái sọt, trên mặt quấn miếng vải xám to, toàn thân rách nát không ra hình người, chỉ có đôi mắt là xinh đẹp sáng lấp lánh trong đêm.

Anh ta thấy tôi còn sống, liền bỏ cây gậy ra, đi tới, nhặt tôi lên đặt vào sọt. Rồi lấy hồ lô hớt ít nước, khập khiễng đi vào ngôi miếu đổ nát trong núi sâu, nhóm lửa, treo cái hũ vỡ miệng lên đun nước.

Tôi nghe nói phía nam Trung Nguyên có người xấu ăn thịt mèo. Nhưng vị trí hiện tại của tôi là ở Lạc Dương, Trung Nguyên, nếu không xảy ra nạn đói thì không có loại vô lại này. Tên ăn xin này tám phần là đói đến điên rồi, thấy thịt là muốn ăn. Kết quả của thủ lĩnh Hắc Sơn tôi không chết trên tay Tất Phương Điểu, lại chết trong bụng ăn mày, thật đúng là truyện cười hoang đường! Sớm biết như thế, tôi đã không ngu ngốc, tùy tiện đi tìm Thần Điểu Tất Phương khiêu chiến!

Trên đời không có hối hận.

Mèo trước khi chết đều muốn rời khỏi quê cũ, không cho người quen thấy. Phong cảnh Lạc Dương tú lệ, coi như thuộc loại đẹp.

Nhưng chưa được ăn hết cá ngon trên đời khiến tôi chết có chút hối tiếc.

Tên ăn xin đun nước, lấy ít muối từ trong túi vải thô nhỏ bên người, bỏ gia vị vào, chờ sôi xong, đổ ra nửa bát, nếm thử vị, sau đó ấy miếng vải rách sạch vào luộc. Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì, mèo nấu với vải thô ăn rất ngon sao?



“Ngoan, đừng cử động.” Anh ta trói chặt tứ chi của tôi, lấy dao cạo nhỏ thuần thục cạo hết lông bị cháy của tôi đi, dùng nước muối ấm rửa miệng vết thương. Muối vào miệng vết thương, đau đến mức tôi kêu thảm thiết, nếu không phải không còn yêu lực, tứ chi bị trói, thế nào cũng phải cào ặt anh ta nở hoa. Khi tôi đau đến mức sắp khóc, cuối cùng anh ta cũng thả móng vuốt của tôi ra, lấy ít thảo dược trong cái sọt, giã ra rồi bôi lên vết thương của tôi. Cảm giác mát lạnh, xoa dịu cơn đau do bị bỏng khiến lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Anh ta lại lấy mảnh vải buộc lên miệng vết thương, sau đó vỗ vỗ đầu tôi nói: “Mèo con, kiên cường một chút.”

Thịt đến tay không ăn, lại trị thương cho thịt? Người này nhất định là đồ ngốc.

Trong nháy mắt thấp thỏm trong lòng tôi được buông xuống, tò mò đánh giá tên ăn mày ngốc nghếch này.

Anh ta thấy tinh thần tôi tốt hơn, lấy nước với bánh ngô ra, chia cho tôi hơn một nửa. Mùi vị bánh ngô kém xa thịt, khô cứng khó nuốt, nhưng vì mạng sống, tôi cố gắng cắn, sống chết nhét vào bụng. Đáng tiếc là làm yêu quái nên sức ăn của tôi lớn hơn mèo bình thường, ăn xong non nửa cái bánh ngô, tôi liền nuốt nước miếng nhìn chằm chằm cái bánh ngô anh ta mới nhai được có hai miếng, dùng mắt phải không mở ra được liếc mắt đưa tình với anh ta để ám chỉ.

Tên ăn mày ngốc hiểu ám chỉ của tôi, ngoan ngoãn đưa phần bánh ngô còn lại đến cho tôi, bụng anh ta thì lại kêu hai tiếng.

Tôi thấy hứng thú và vừa lòng với sự hiểu biết của anh ta, quyết định ở cạnh anh ta dưỡng thương.

Về phần báo ân? Có yêu quái xinh đẹp như hoa, mạnh mẽ dũng mãnh là tôi ở cạnh anh ta, tương lai không ăn thịt anh ta chính là báo ân rồi! Còn muốn điều kiện gì nữa?

******

Con người rất sợ yêu quái, nếu phát hiện ra yêu quái, kẻ yếu thì quay đầu bỏ chạy, lợi hại thì tiến lên chém giết.

Tôi không xác định được khả năng chịu đựng của tên ăn mày ngốc này, thế nên trong lúc dưỡng thương, không dám để lộ thân phận của mình. Chỉ ngồi trong giỏ trúc của anh ta, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của anh ta.

Đồ ngốc này tên là Tô Trọng Cảnh, gầy yếu điềm đạm ít nói. Buổi sáng mỗi ngày anh ta đều dậy vào giờ Thìn (từ 7h-9h sáng), lấy nhánh cây viết chữ vẽ tranh trên cát. Khi đó tôi còn chưa biết đọc chữ, xem không hiểu lắm, chỉ cảm thấy như anh ta lẩm nhẩm kinh văn, có chút lợi hại. Viết khoảng hơn nửa canh giờ, chợ mở cửa, ăn mày ngốc sẽ chống gậy, đội nón, mang theo tôi, khập khiễng đi đến góc chợ phía Bắc, mở cái sạp nhỏ, lấy bút giấy, đọc thư viết thư cho người ta.

Giọng Tô Trọng Cảnh rất êm tai, nhè nhẹ dịu dàng, thật giống khúc hát ru. Tôi thích chìm vào giấc ngủ trong tiếng đọc sách của anh ta, nhưng cơ hội như vậy rất ít. Bởi vì ở chợ Bắc có không ít người bày quầy đọc thư viết thư, cạnh tranh rất khốc liệt, tuy rằng chữ anh ta viết rất đều, thái độ cũng rất ôn hòa, nhưng người tìm anh ta viết thư rất ít, trẻ con ném đá vào anh ta cũng rất nhiều, khuê nữ nàng dâu nhỏ thấy anh ta thì quay đầu đi. Ngồi cả ngày cũng chỉ có những kẻ thực sự không có tiền, keo kiệt đưa vài đồng tiền để anh ta đọc giúp thư nhà hoặc viết mấy chữ, anh ta cũng không thèm để ý. Chỉ có bác gái bán bánh ngô bên cạnh quán viết chữ tốt bụng, nếu thấy ngày nào anh ta không làm ăn được, sẽ nhét cái bánh ngô cho anh ta về nhà lấp bụng. Anh ta lại giúp miễn phí bà ấy viết thư cho con trai ba năm trước được phái đi giữ biên ải.

Con người là loài ham món lợi nhỏ. Rõ ràng giá rẻ, thái độ phục vụ tốt, sao lại làm ăn không tốt?

Tôi cân nhắc rất lâu, cảm thấy vấn đề nằm ngay trên gương mặt của anh ta.

Quanh năm ăn cơm không đủ no nên Tô Trọng Cảnh rất gầy, buổi tối khi tôi dựa lên người anh ta sưởi ấm ngủ đều có thể cảm thấy rõ xương sườn; chân anh ta có hơi cà nhắc, tư thế đi nhìn không đẹp lắm; quan trọng là khắp người anh ta từ trên xuống dưới đều có vết bỏng, kể cả trên mặt, chỗ nào cũng gồ ghề; cái mũi lệch, khóe miệng cũng nghiêng, chỉ còn đôi mắt đẹp kia là giữ được phong thái tướng mạo vốn có, tổng thể còn xấu hơn tôi lúc bị cháy khét. Phải biết rằng con người thích ăn hiếp kẻ yếu, đến cả mèo bị đốt trụi cũng ghét bỏ, huống chi là đồng loại quái dị? Diện mạo Tô Trọng Cảnh trong mắt bọn họ, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, cho dù anh ta luôn đội nón, trên mặt che vải rách, thì vẫn sẽ bị người ta bắt nạt cười nhạo như trước.

Ngược lại tôi không vì thế mà ghét bỏ anh ta, dù sao yêu tộc ai ai cũng đẹp, con người nhỏ bé trên người ngay cả sợi lông mèo cũng không có, dù là quý công tử tiêu sái hay kẻ quái dị bên đường đối với tôi mà nói thì chẳng có gì khác nhau. Ngược lại hai người đều trải qua nỗi khổ lửa thiêu, khiến tôi có cảm giác đồng bệnh tương liên với anh ta, đáng thương cho cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm của anh ta, quyết ý chờ vết thương tốt lên rồi giúp đỡ một phen, để anh ta ăn cho no bụng.

Tốc độ lành bệnh của yêu tộc rất nhanh, tôi chấp nhận ăn bánh ngô nửa tháng, tuy yêu lực vẫn chưa khôi phục, nhưng đa số ngoại thương đã lành. Tôi nhân lúc Tô Trọng Cảnh còn đang chăm chú bày quầy, lén rời khỏi giỏ trúc, chạy tới cửa hàng gà quay gần đấy, sai sử mấy con chuột nhỏ chạy vào trong quán, thừa dịp bà chủ đang hét lên, rời khỏi quầy hàng, tìm đồ đi đánh con chuột, ngậm con gà quay ngon béo, quay đầu bỏ chạy. Thừa dịp không có ai phát hiện, nhét vào trong giỏ trúc của Tô Trọng Cảnh, vùi vào trong giỏ trúc anh ta làm cho tôi, chỉ chờ trở về cho anh ta một sự bất ngờ.

Cảnh tượng náo nhiệt tiếp theo thật phấn khích.

Ông chủ keo kiệt của quầy gà quay phát hiện không thấy gà đâu nữa, hùng hùng hổ hổ tát bà chủ một cái, nói là đồ đàn bà tham ăn ăn vụng.

Bà chủ dậm chân, chỉ lên trời thề mình trong sạch, sau đó lại mắng đối phương keo kiệt thành tính rồi, bà gả vào hàng gà quay mà chưa ăn gà được mấy lần. Hai người cãi cọ, càng cãi càng hăng, cuối cùng đánh nhau bên đường, đánh cho vạt áo lộn xộn, trâm cài tán loạn. Ông chủ hùng hổ muốn bỏ vợ, bà chủ khóc sướt mướt đòi treo cổ, cả con đường đều ồn ào ầm ỹ, vô số người chen vào xem cãi nhau. Tôi nằm trong giỏ trúc, nhìn mà buồn chán, chỉ hận không thể biến thành người đi đánh hai chưởng.

Dường như Tô Trọng Cảnh không có hứng thú với vụ cãi nhau, anh ta thấy không thể bán được, thở dài, lấy hai đồng tiền mua hai bánh ngô chỗ bác gái cách vách, sau đó dọn đồ, muốn về sớm một chút.

Có thêm một con gà, giỏ trúc nặng hơn vài cân, không thể giấu được.

Tôi lấy móng vuốt bới một góc giỏ trúc, để anh ta nhìn thấy cái chân gà béo mập.

Tô Trọng Cảnh thấy đồ ăn ngon, sửng sốt.

Tôi tự nhận kỹ thuật ăn trộm thiên hạ vô song, kêu một tiếng đắc ý với anh ta, khoe khoang.

“Là ngươi trộm?” Có lẽ Tô Trọng Cảnh vui đến hồ đồ rồi, anh ta không cười, chỉ sững sờ hỏi tôi.

Tôi đắc ý dựng thẳng cái đuôi, lại kêu một tiếng, ám chỉ anh ta tối nay có thể sùng bái bản mèo tiếp, mau chạy lấy người, mang giỏ trúc về chuẩn bị ăn mới là đúng đắn.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể ngờ được việc lạ đã xảy ra.

Một tay Tô Trọng Cảnh ôm lấy tôi, một tay lấy gà quay ra khỏi giỏ trúc, đám người ghét bỏ lùi ra nhường đường cho anh ta đi vào hàng gà quay đứng trước mặt hai người đang cãi nhau khóc lóc ầm ỹ, đưa gà quay lên trước, dùng giọng bình tĩnh nhẹ nhàng giải thích: “Xin lỗi, làm vợ chồng hai người bất hoà. Gà là mèo nhà tôi trộm, bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền hai người.”

“Meo meo! Đồ ngốc! Tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!” Tôi hổn hển, hung hăng cắn anh ta một miếng phát tiết.

Con gà nướng khoảng bốn năm cân, mèo tôi nặng cùng lắm là bảy tám cân, theo thể lực mèo bình thường mà tính, sao có thể tha được một con gà nặng như vậy?

*1 cân = 0.5kg

Ai tin là tôi trộm, kẻ đó chính là đồ ngốc.

Quả nhiên, ông chủ tát vào mặt Tô Trọng Cảnh một phát, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi lừa trẻ con sao! Ngươi thấy con mèo yếu thế này sao có thể ngậm mang con gà đi được? Rõ ràng là ngươi trộm, còn muốn đổ oan cho con mèo!”

Bà chủ nhổ một bãi nước bọt, chỉ vào mũi anh ta mắng: “Đồ vô liêm sỉ xấu hơn cả quỷ, nhìn ngươi đã biết ngay không phải loại tốt đẹp gì! Quả nhiên tay chân không sạch sẽ! Suýt chút nữa hại bà đây bị bỏ!”

Tô Trọng Cảnh bị đánh cho sắc mặt trắng bệch, vửa lùi vừa xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi sẽ đền, nhất định sẽ đền.”

“Ngươi thì có tiền quái gì!” Ông chủ càng mắng càng hung, cuốn tay áo lên, lấy gậy cán mì tiến lên, hung hăng đánh, “Ăn mày như mày cũng không biết xấu hổ, lấy tiền đâu ra?”

Bà chủ ở bên cạnh ra oai: “Chém con mèo xấu xí kia đi! Bắt người lên quan phủ!”

Quần chúng nhao nhao lên theo, đều ủng hộ đưa anh ta lên quan, để thanh thiên đại lão gia trừng trị tên ăn trộm này.

Tô Trọng Cảnh không thể cãi lại được, thể kém lực yếu, trên người đã trúng mấy phát đánh. Anh ta không đánh trả, chỉ muốn giải thích, khổ nỗi việc này lại rất kỳ lạ, muốn xin lỗi cũng không biết nói thế nào, lời giải thích cũng rất yếu ớt, vì thế rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất, cả người bầm tím, vết máu loang lổ, lại cắn răng ôm tên đầu sỏ là tôi vào trong ngực, bảo vệ không để gậy gộc đánh trúng người tôi.

“Mèo con không hiểu biết, tôi không trông chừng nó, rất xin lỗi…” Anh ta ôm rất chặt khiến tôi hơi đau.

Nhiều năm trộm cắp, chưa bao giờ tôi trải qua thất bại lớn như vậy, máu cả người đều dâng lên đầu, mặt nóng bừng, trong lòng hận Tô Trọng Cảnh không tranh giành, đến cả con gà quay cũng không giữ được, cũng hận người vây xem cười nhạo, một đám có mắt không tròng, càng hận hai vợ chồng kia không rõ phải trái đánh nhầm người tốt. Nếu không phải yêu lực không đủ, không biến thành yêu quái được thì tôi đã cho tên vô dụng này một cái tát, rồi cào mạnh những kẻ khốn kiếp không biết xấu hổ vu oan người khác kia.