Yêu Vật

Chương 13




Mao Bất Nhạc nổi lòng tham, ngồi máy bay đến thành phố này. Sau đó quan sát hành tung của William mấy ngày, đến triển lãm truyện tranh ngụy trang thành coser để chụp ảnh anh ta, gửi đến hòm thư tống tiền, lại không ngờ rằng đâm đầu phải một tấm ván sắt.

“Rất đáng giận! Người xấu!” tình cảm thuần khiết bị lừa gạt, William tức giận đá hắn mấy đá.

Tôi ngăn William lại, chuẩn bị giết cái tên biến chất này.

“Này này … Tội tống tiền đâu đến mức đáng chết?” Mao Bất Nhạc có thể là do quá khiếp sợ, ngược lại còn nở nụ cười.

Tôi lạnh lùng nói: “Ngươi tống tiền những yêu quái không có khả năng đi báo án, buộc bọn họ đi làm những việc trái pháp luật, thậm chí vì thiếu tiền mà phải đi buôn lậu thuốc phiện giết người. Có thể nói tất cả những tội nghiệt đó phải tính đầu trên ngươi.”

Mao Bất Nhạc vội vàng nói sạo: “Tôi tống tiền chứ đâu có bảo bọn họ pham pháp! Chính bọn họ làm thì phải tự mình gánh vác hậu quả chứ! Hơn nữa tôi không tống tiền William thành công, cùng lắm thì tôi đền tiền cho các người, bồi thường một trăm vạn được không? Một trăm ngàn cũng được!”

“Nói cũng hùng hồn lắm, nhưng ta vẫn muốn giết ngươi, có ba nguyên nhân.” Tôi trầm tư trong giây lát, quyết đoán nói, “Thứ nhất, ta không thiếu tiền; thứ hai, ngươi chọc giận ta; thứ ba, ta nhìn ngươi thấy ngứa mắt.”

William giật nhẹ góc áo tôi nói: “Lam Lăng đã nói cô không được giết người nữa.”

Tôi nhún vai nói: “Quản anh ta đi chết đi?”

Mao Bất Nhạc lấy ra một cái di động trong ngực, cười gian nói: “Mèo yêu, cô không hiểu khoa học kỹ thuật điện tử hiện đại đúng không? Máy tính và internet có thể làm được rất nhiều thứ pháp thuật không làm được. Ví dụ như tôi ở xa ngàn dặm nhưng có điều khiển sever ở Mỹ tự động gửi những tấm ảnh chụp của các người đến hòm thư của các hãng truyền thông và các trang web nổi tiếng, tiêu đề tôi đã nghĩ xong rồi ——《Tân truyền thuyết yêu quái trong thành phố》, thú vị không?”

Anh ra còn chưa nói xong thì di động trong tay đã nằm trong tay tôi, bị tôi đập nát. Tôi nhíu mày: “Không còn rồi.”

Mao Bất Nhạc lắc đầu: “Cô rất lạc hậu, tôi đã sớm dự đoán có khả năng sẽ bị các người tìm được, cho nên cài đặt sever tự động gửi. Nếu tôi không nhập mật mã đóng cửa, sau 24 giờ sẽ tự động gửi đi.”

Tôi vội vàng hỏi William: “Bây giờ máy tính có chức năng lợi hại như vậy sao?”

William luống cuống tay chân nói: “Không… Không biết, hình như là có.”

Mao Bất Nhạc tràn đầy tự tin nói: “Hai con gà máy tính này, có cần tôi giảng giải một chút về lý thuyết vận hành của sever không?”

Tôi nghe mà choáng váng đầu óc, vươn vuốt ra uy hiếp nói: “Câm miệng!”

Mao Bất Nhạc bình tĩnh nói: “Đừng hung hăng như vậy, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Thế giới này vốn là ngươi nhường ta một bước, ta cho ngươi một bước. Tôi không bắt chẹt các người, các người cũng đừng đụng đến tôi. Việc này cứ kết thúc như vậy đi, bằng không tôi sẽ kéo các người chết cùng!”

“Kế hoạch hay lắm” ngoài cửa truyền đến vỗ tay, là Lam Lăng mang theo người chạy đến. Anh ta lấy ra một cái còng số tám bình thường, đeo lên tay Mao Bất Nhạc, âm hiểm cười nói: “Xét thấy của tội của anh có liên quan đến yêu quái, cho nên đưa vào danh sách phạm tội đặc biệt, báo cáo xong thì đến đảo Tự Tội thăm quan du lịch nhé? Hy vọng cái thân thể nhỏ bé của anh có thể chịu được.” Sau đó anh ta sờ sờ đầu tôi, hòa ái dễ gần nói, “William em cũng phải làm báo cáo, nhớ phải trông coi Dạ Đồng đừng để con bé giết người!”

Mao Bất Nhạc hoảng hốt, rít gào nói: “Tôi thật sự sẽ kéo bọn họ chết cùng đấy!”

Tôi cũng hoảng, ngăn Lam Lăng lại nói: “Nếu vì việc này mà William bị ném vào đảo Tự Tội, bằng cái đầu ngốc nghếch, thân thủ chậm chạp của anh ta, chưa đến 24 giờ chắc chắn sẽ bị đám yêu quái trên đảo bắt làm lẩu chó! Cho dù anh ta có ngốc có đáng ghét, nhưng anh cũng không thể hại anh ta!”

William nhào lên ôm tôi, 2 mắt lấp lánh nước mắt: “Dạ Đồng đang lo lắng cho tôi! Tôi cảm động quá!”

“Cút!” Tôi đá văng anh ta ra, “Tôi sợ sư phụ và Hồng Vũ quở trách thôi!”

Lam Lăng nhìn chúng tôi trong chốc lát, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, ẩn sĩ tất có diệu kế.”

Mao Bất Nhạc quát: “Các ngươi tuyệt đối không thể phá giải mật mã của tôi!”

Lam Lăng đập một phát lên đầu hắn: “Ai muốn phá mật mã của anh? Cái đồ nhà quê như anh đã sớm lạc hậu rồi!”

Tôi nhìn vẻ mặt gà chúc tết chồn của anh ta, mơ hồ cảm thấy không tốt.

Ngày hôm sau, diễn đàn Anime nổi tiếng cả nước xuất hiện rất nhiều ảnh chụp, tiêu đề là 《Tân truyền thuyết yêu quái thành phố》. Trong đó có một cô gái đeo tai mèo mặc đồ y tá, thủy thủ, maid, Lolita, hán phục, váy ngắn chụp ảnh đủ tư thế. Người kia là một thiếu niên tóc vàng mắt đỏ đeo tai chó đứng bên cô gái mặc đồ quản gia, quần áo thời đường, áo bành tô, áo sơmi trắng, hoặc chụp theo kiểu vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời hoặc tà ác. Lời đề cử nói “Cosplay siêu dễ thương, cô bé mèo moe và thiếu niên chó shouta! Coser: Dạ Đồng, William”.

Bài viết nhanh chóng lên top, phía dưới là hàng dài ment, đều la hét

“Dễ thương quá!”

“Rất đẹp!”

“Tai mèo làm thế nào vậy? Nhìn rất thật!”

“Đạo cụ siêu tốt! Trang điểm siêu đẹp!”

“Cái đuôi chó rất đáng yêu!”

“Xin kết bạn!”

“Mèo vẻ mặt thật kiêu ngạo, chó trung thành!”

“Tôi cũng muốn nuôi!”

Về phần mấy hình ảnh Mao Bất Nhạc phát tán cũng được đăng lên, viết rằng đó là hình trong phòng chụp của cặp đôi mèo-chó siêu đáng yêu này. Còn được mọi người khen biểu tình sinh động rất tự nhiên, kỹ thuật của nhiếp ảnh gia cũng rất tốt.

Mấy kẻ điên cuồng này đang làm cái gì vậy?

Tôi trợn mắt há hốc mồm, William rất hưng phấn, anh ta còn mang ảnh chụp Lolita của tôi phóng tođóng khung treo trên đầu giường.

Lam Lăng lầm bầm lầu bầu: “Hiệu quả còn tốt hơn so với dự kiến…”

Tôi yên lặng lấy từ trong ngăn kéo của William ra bộ 《3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch》, cho vào đầu đĩa, tua đi tua lại xem không ngừng, cố gắng nghiên cứu chỗ ảo diệu của hoạt hình.