Ai nói được cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khi Vân Trạm nhờ lái xe giúp đỡ, ngồi lên chiếc xe lăn
chướng mắt kia, khi đôi chân vẫn mảnh mai như trước song lại mang theo vẻ yếu ớt
khó tả được giấu dưới tấm chăn, khi sắc mặt anh tái nhợt, hai hàng lông mi cau
lại; được đẩy ra khỏi quán cà phê ngay trước mặt cô, Dung Nhược cảm thấy trái
tim mình như bị thứ gì đó không ngừng xé nát từng chút từng chút một, đầy đau
đớn và rối loạn.
Sau khi Vân Trạm đi khỏi một lúc lâu, cô vẫn ngơ ngác
ngồi đó, nhìn chiếc ghế đối diện, nơi anh vừa mới ngồi.
Mãi tới khi một bàn tay ấm áp tới xoa xoa bờ vai cô.
“Kể cho tớ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ngẩng đầu,
Dung Nhược nắm lấy tay Hà Dĩ Thuần, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và đau xót.
“Tớ cũng mới được biết hôm nay thôi.” Lắc đầu, Hà Dĩ
Thuần nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đơn bạc của cô. “Sau chuyện đó, tớ chỉ nghe nói
Vân Trạm bị thương phải nhập viện, cũng chưa từng thấy anh ấy. Hơn nữa bình
thường tớ với anh ấy cũng không liên hệ gì, thế nên sáng nay, lúc gặp tớ mới
biết anh ấy…”
“Vì chuyện lần đó à?” Dung Nhược nhỏ giọng thì thầm.
Hôm đó, trước khi cô rơi xuống vách núi, quả có thấy Vân Trạm trúng đạn ngã lăn
ra đất, nhưng thật không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy!
“… Dung Dung.” Hà Dĩ Thuần cúi xuống, nhìn thẳng vào
Dung Nhược, sắc mặt nghiêm túc: “Giờ, cậu còn định tiến hành kế hoạch của mình
không?” Sau khi thấy Vân Trạm, cô thực sự không muốn Dung Nhược thực hiện kế
hoạch báo thù Vân Trạm.
Ánh mắt ảm đạm, Dung Nhược không trả lời, chỉ có vẻ
mịt mờ và bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt cô.
“Anh nói gì?”
“Dung Nhược mất trí nhớ?”
Trong phòng khách nhà họ Vân, Cao Lỗi và Vân Hân đều
bị tin tức này làm cho kinh ngạc.
“Sao lại như vậy?” Vân Hân cau mày, nhìn về phía Vân
Trạm trên xe đẩy. Trái tim vốn đang vui vẻ vì Dung Nhược đã xuất hiện trở lại,
giờ lại từ từ trầm xuống.
“Cô ấy… không nhớ tất cả mọi chuyện à?”
“Cô ấy quên chuyện bị bắt cóc rồi.” Vân Trạm vẻ mặt
mệt mỏi, tựa lưng vào ghế. Gần như suốt cả buổi chiều, chỉ cần nhớ tới đôi mắt
đầy xa lạ và nghi hoặc kia, trái tim anh lại bắt đầu đau thắt từng cơn.
”Vậy, cậu…” Cao Lỗi quan sát thấy vẻ mặt Vân Trạm, cho
rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
“… Tớ cũng nằm trong những ký ức không muốn nhớ lại của
cô ấy.” Khóe miệng khẽ mở, giọng nói Vân Trạm mang theo vẻ khàn khàn buồn bã.
Không muốn nhớ lại, nên mới quên đi… Dung Nhược đã
quên anh, vì không muốn nhớ về anh.
Trong mắt Dung Nhược, anh đã trở thành một người hoàn
toàn xa lạ…
“Anh nói là… Dung Nhược… không nhớ gì về anh?” Hai
hàng mi thanh tú cau lại, Vân Hân không dám tưởng tượng tâm tình Vân Trạm hiện
giờ ra sao.
“Trạm, về phòng nghỉ đi.” Cao Lỗi cầm tay vợ, ý bảo cô
đừng hỏi. Sau đó đứng dậy, đi vòng ra sau lưng Vân Trạm. Từ chập tối, lúc về
nhà đã phát hiện sắc mặt của anh không được tốt, giờ lại càng ảo não hơn.
Vân Trạm khép hờ đôi mắt, để mặc cho Cao Lỗi đẩy mình
về phòng ngủ. Mặc dù từ hồi trưa, cảm giác đau đớn đang không ngừng lan từ chỗ
bị thương ở vùng eo sang phần lưng, nhưng thi thoảng trước mắt lại hiện ra
khuôn mặt của Dung Nhược, bên tai lại văng vẳng những lời cô nói ban sáng,
khiến anh không còn lòng dạ nào để ý tới cơn đau đó nữa. Thậm chí cho tới tận
bây giờ anh vẫn không muốn nghỉ ngơi,chẳng qua chỉ muốn được ở một mình, được yên
tĩnh để từ từ suy nghĩ.
Vân Hân cắn môi, lặng lẽ nhìn gò má tuấn tú song lại
tái nhợt của Vân Trạm, lòng đượm buồn. Ngay lúc bọn họ sắp vào phòng ngủ, cô
lại đột nhiên hỏi anh: “Trạm! Anh yêu cô ấy, đúng không?”
Nói xong, cô lại nhìn thẳng vào chiếc xe lăn đang
ngừng lại, nhìn thẳng vào bàn tay đặt trên thanh vịn, nghe câu nói đó, những
ngón tay đã xiết chặt lại.
Vân Trạm không trả lời, chiếc xe lăn được đưa vào
trong phòng ngủ, cánh cửa nặng nề khép lại.
Mà thực ra, Vân Hân cũng không muốn nghe câu trả lời
của anh trai. Cô đột nhiên hỏi câu đã cất trong lòng suốt hai năm, nó đã sớm
không phải là câu hỏi nữa rồi, chỉ muốn nhắc nhở Vân Trạm đã quen kiềm nén và
hờ hững, cho dù giờ Dung Nhược ra sao, chỉ cần anh còn yêu cô, mọi thứ đều có
thể bắt đầu lại từ đầu. Cô không muốn thấy Vân Trạm buông tay với người mình
yêu một lần nữa chỉ vì Dung Nhược mất trí nhớ.
Có lẽ, quên đi chuyện trước kia lại là chuyện tốt với
hai người bọn họ.
Ngồi một mình trước cửa sổ, vẻ buồn bã chưa từng lộ ra
trước mặt người khác lúc ban ngày thoáng hiện trong đôi mắt đen nhánh như hồ
nước sâu thẳm.
Ý Vân Hân, anh hiểu. Dẫu đau lòng nhưng anh chưa từng
nghĩ tới chuyện buông tay.
Vân Hân hỏi mà như khẳng định. Vì thế, anh không trả
lời.
Anh yêu cô, vẫn luôn yêu cô.
Chỉ có điều, cô đã tẩy sạch anh khỏi trí nhớ của mình.