Vân Hân. Vân Hân.
Câu trả lời mới kiên quyết làm sao! Vân Trạm chẳng
chút do dự mà mở miệng nói ra đáp án.
Dung Nhược im lặng nhìn gương mặt điển trai đầy quyết
đoán phía trước. Trái tim như bị người dùng dao nhọn tàn nhẫn đâm thẳng vào,
đau nhức đến tột độ, nhưng hai mắt lại khô khốc đến lạ kì. Khuôn mặt kia, cô đã
nhìn ngắm suốt ba năm, từng đường nét đang hiển hiện rất rõ ràng trước mắt kia,
chẳng thể là giả được; Người đàn ông kia, là người cô toàn tâm toàn ý yêu
thương suốt ba năm trời, giờ đây, vẫn cái dáng vẻ ngạo nghễ đó, kiên định đứng
ở đằng kia, bận rộn vì một cô gái khác cởi bỏ dây trói; Trong đôi mắt ấy, tràn
ngập sự thương tiếc cùng dỗ dành, nhưng tất cả những điều đó, lại chẳng phải
dành cho cô….
Cô vẫn đang ngồi đây, cùng một gã điên đã hoàn toàn
đánh mất lý trí, tay lăm lăm khẩu súng, cô đơn một mình – cô bị vứt bỏ, bị
người mình yêu nhất vứt bỏ.
Trong lòng chết lặng, ánh mắt Dung Nhược hờ hững nhìn
Vân Trạm lúc này đã quay lại đối mặt bọn họ.
“Chọn thật dứt khoát! Con nhỏ này không phải bạn gái
của mày sao? Mày lại có thể không chút bận tâm vứt bỏ nó như vậy!” Gã đàn ông
cười nhạo, cúi người kéo Dung Nhược lên.
“Mong anh nói giữ lời.” Vân Trạm đưa mắt nhìn về phía
Dung Nhược, đôi mắt lạnh như băng kia khiến lòng anh quặn thắt lại.
“Thực ra tao cũng mong mày chọn Vân Hân. Cô nàng này
trông hấp dẫn hơn, tao còn muốn nó ở lại chơi với tao thêm lúc nữa.” Gã trung
niên giơ súng lên, giọng lạnh lùng: “Quay người sang chỗ khác!” Gã sẽ không để
Vân Trạm có cơ hội ngăn cản việc gã sắp làm, cho dù chỉ là một cơ hội mong manh
nhất cũng không được.
Lén ra hiệu cho phía sau, Vân Trạm chậm rãi xoay người
lại, ánh mắt lướt qua Dung Nhược, bao trùm cả khuôn mặt kia vẫn chỉ là một vẻ
hững hờ, lạnh nhạt.
“Chúng ta sẽ thanh toán xong ngay thôi! Rồi mày sẽ
biết thế nào là đau đến tận xương tuỷ!” Tên đàn ông vừa nói vừa lôi Dung Nhược
lui về phía mép đá.
Lời nói đầy ẩn ý của kẻ mất trí làm cảm giác bất an
trong Vân Trạm trào lên mãnh liệt, còn chưa kịp xoay người lại, tiếng súng nổ
vang lên bên tai, đến cùng với nó là cơn đau thấu tâm can, cả người anh bị một
luồng lực vô hình đẩy sấp về trước.
Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng thét chói
tai, tiếng bước chân… Khi anh cố dùng nốt chút sức lực cuối cùng để xoay mình
lại, bóng dáng thanh mảnh quen thuộc kia đã không thấy tăm hơi, chỉ còn khoảng
chục người cảnh sát mặc thường phục đứng ở bên mép đá.
Trước
khi mọi thứ chìm vào trong bóng tối, dường như anh nghe thấy tiếng Vân Hân…
thật xa vọng lại… tiếng hét nghẹn ngào… là đang gọi tên Dung Nhược sao…