Sau khi thu dọn xong xuôi, Dung Nhược vừa đỡ Vân Trạm
nằm thẳng lại xong, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói mang chút xấu hổ.
“… Ai da! Mong là mình không quấy rầy hai bạn!”
Hai người trong phòng cùng nhìn về phía cửa, Cao Lỗi
vừa về nhà, ngay áo khoác còn chưa kịp cởi, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Tớ tới để nói với cậu, chuyện vé máy bay đã thu xếp
xong, sáng mai xuất phát lúc chín giờ.” Cao Lỗi nhìn Vân Trạm đang nằm trên
giường, lại nhìn sang Dung Nhược đang ngồi ngay bên cạnh, cánh tay vẫn đang đỡ
lên vai Vân Trạm, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng và ngạc nhiên. Anh thật
không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hai người đã thân mật trở lại.
“Ừ.” Vân Trạm trả lời, dựng người dậy, định xoay người
tiếp, song liếc sang lại thấy Dung Nhược đang lặng lẽ ngồi bên cạnh, có vẻ
không định giúp gì.
“Tớ về phòng trước đây, gọi điện cho Tiểu Hân cái đã.”
Nhún vai, Cao Lỗi định đi ngay, kết thúc hành động quấy rầy không thức thời của
mình.
“Tôi cũng về phòng đây.” Ngay lúc Cao Lỗi quay người,
Dung Nhược đột nhiên mở miệng nói, đồng thời nhanh chóng rút bàn tay vẫn đặt
trên người Vân Trạm lại, đứng bật dậy ra khỏi phòng, trước khi mọi người kịp
phản ứng cô đã lướt qua bên người Cao Lỗi, biến mất trong tầm mắt họ.
“… Có chuyện gì vậy?” Cao Lỗi nghiêng người nhìn bóng
lưng cô đi khỏi.
Lắc đầu, Vân Trạm lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại,
khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Dung Nhược đóng sập cửa, tựa lưng hít thở từng hơi
thật sâu.
Vừa rồi, nếu không thấy sắc mặt của Cao Lỗi, cô cũng
gần như không phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã lại tới gần Vân Trạm như
vậy, hơn nữa còn chăm sóc giúp đỡ anh ta, mà hành động đó cũng dần dần tự nhiên
và tình nguyện. Dường như cô đã bắt đầu quên đi mục đích tiếp cận anh lúc đầu,
luôn không tự kiềm chế được, cho rằng lúc này là khoảng thời gian kéo dài của
những ngày còn yêu nhau trong quá khứ, mọi chuyện đều diễn ra thật tự nhiên,
cho dù ý định của cô vốn không phải vậy.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạo lạnh lùng,
Dung Nhược nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay trắng trẻo cân xứng của mình, vẻ hững
hờ mà kiên quyết lại hiện lên trong mắt —— cô không còn là Dung Nhược vẫn luôn
hiền lành nhã nhặn trong quá khứ nữa, giữa cô và Vân Trạm cũng không thể nối
lại như xưa, mọi thứ cô làm giờ chỉ đều chỉ vì một mục đích.
Chiếc BMW màu đen dừng lại ngoài sân bay, lái xe đang
bận rộn chất hành lý vào cốp xe.
“Cái này không cần!” Ngăn lái xe lại, Dung Nhược nhìn
valy của mình, cười khẽ rồi nói.
“Sao vậy?” Vân Trạm đang ngồi trên xe lăn cạnh chiếc
BMW nghe thế bèn quay đầu lại.
“Tôi muốn về thẳng nhà tắm rửa chỉnh trang lại một
chút.” Nhìn anh, Dung Nhược đáp.
“Để anh bảo lái xe đưa em về trước.”
“Thế phiền phức quá. Nhà tôi với nhà anh ở hai hướng
khác nhau, để tôi thuê xe về cho tiện.”
Nói xong, không buồn để ý tới Vân Trạm đang nhíu mày,
Dung Nhược kéo theo valy, vẫy tay chào ba người đàn ông đang ở ngoài xe rồi
quay người chặn một chiếc taxi, nhanh chóng rời sân bay.
“Trái tim con gái như kim dưới đáy biển.” Sau khi lên
xe, Cao Lỗi hạ thấp ghế ngồi, nghiêng người về phía trước, mở miệng than vãn.
“Rõ ràng hai ngày trước còn tốt, chả hiểu sao sao hôm
nay lại đột nhiên xa lánh, chẳng khác gì lúc cô ấy mới gặp lại bọn mình.” Đan
ngón tay sau ót, Cao Lỗi nghiêng đầu sang nhìn Vân Trạm: “Trước đây cô ấy cũng
thế à?”
“Tùy ý cô ấy thôi.” Trả lời bằng một câu chẳng liên
quan gì tới câu hỏi, Vân Trạm nhìn những hàng cây lướt nhanh qua khung cửa sổ,
không nói thêm gì.
Hai chữ “xa lánh” mà Cao Lỗi nói, sao anh không cảm
giác được chứ? Từ sau hôm cô đột nhiên rời phòng anh, Vân Trạm đã thấy vẻ lạnh
lùng trước kia lại quay trở lại. Như cố ý né tránh anh, lúc trên máy bay, ngoại
trừ thời gian đọc sách ra, cô chỉ ngủ, suốt mười mấy tiếng đồng hồ gần như
không mở miệng nói một câu. Trong khoang hạng nhất không có hành khách nào
khác, trên đường bay, cô chuyển từ vị trí bên cạnh anh sang ghế trống phía sau,
ngủ ở đó.
Có lẽ thật sự như Cao Lỗi nói, mọi thứ lại như trở về
như lúc vừa tìm được cô.
Cô đã sớm khôi phục trí nhớ, nhưng lại giả bộ mất trí
nhớ trở lại bên anh.
Cô trở lại bên anh, nhưng khi gần khi xa, lúc quan tâm,
lúc tránh né.
Thái độ như vậy khiến anh chẳng nghĩ ra cách nào để
thăm dò. Câu trả lời mà anh muốn có chỉ có thể thu được bằng cách chờ đợi.
Trước ngực lại dấy lên cảm giác đau đớn quen thuộc,
Vân Trạm mặt không đổi sắc ấn tay xuống, bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ rất khó
nhận ra.
Nghĩ lại chuyện Dung Nhược lừa dối anh, giả bộ để gạt
anh; nhớ lại thái độ lạnh lùng của cô, trái tim Vân Trạm như càng lúc càng yếu
đuối, thường xuyên dấy lên từng cơn đau thắt vượt qua khả năng chịu đựng và
khống chế của anh.
Còn đáp án cho câu hỏi đó —— mục đích của cô khi tiếp
cận anh là gì, lúc này trái tim anh càng lúc càng đau đớn, đau tới mức khiến
anh không còn đủ tự tin để ung dung bình thản nghênh đón ngày nó được công bố.
“Tớ về rồi đây.” Dung Nhược đẩy cửa bước vào, vẫy tay với người ngồi phía trong
quầy, rồi tiến thẳng về phía chiếc bàn bên cửa sổ.