Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 31




Chu Thanh Thanh mở to đôi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Lâm Diễn đang từ từ tiến tới gần. Hàng mi dày của anh cọ qua mặt cô, vẻ mặt anh dịu dàng mà chân thành, tựa như đang nhìn món bảo bối quý giá nhất…

Từng nụ hôn nhẹ nhàng, tinh tế dày đặc rơi xuống trán cô, chóp mũi, mặt, và đôi môi vẫn còn đang sưng mọng.

Lâm Diễn đưa tay lặng lẽ cởi cúc áo cô, bàn tay đi vào qua vạt áo sơ mi, lành lạnh khiến Chu Thanh Thanh run nhẹ.

Đẩy áo ngực của cô, một bàn tay anh phủ lên, vuốt ve nơi mịn màng, môi cũng kề sát, cách một lớp áo sơ mi mỏng, hôn lên trái tim cô đang đập… Nhắm mắt lại cảm thụ tất cả của cô, sự ấm áp, mềm mại, nhịp tim đập… khiến anh thỏa mãn muốn thở dài, nhưng lại không kìm nén được nảy sinh càng nhiều khát vọng, chưa đủ, vẫn chưa đủ… Há miệng ngậm lấy nơi đầy đặn mềm mại của cô, chậm rãi liếm mút, dùng đầu lưỡi dịu dàng đảo quanh khiêu khích… đồng thời nhanh nhẹn trút toàn bộ quần áo cô, lộ ra thân thể mịn màng trắng nõn.

Chu Thanh Thanh nắm chặt vạt áo, khuôn mặt trắng trẻo dần dần nhiễm màu đỏ như màu son, đôi mày nhíu lại, ngượng ngùng nhìn anh, dáng vẻ ngoan ngoãn mê lòng người.

Ga trải giường màu tím đậm, quả nhiên rất tôn lên làn da cô, đáy mắt Lâm Diễn tối tăm sâu thẳm, anh chầm chậm cúi người, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng của cô, khiến cô không nhịn được những tiếng rên rỉ và từng trận run rẩy. Anh thích nghe tiếng kêu của cô, êm ái nũng nịu, có thể làm tan chảy tận xương tủy. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi trơn láng, cô mẫn cảm khép chặt hai chân, núp trong lồng ngực anh run rẩy, nhỏ giọng rên rỉ: “Ưm…”

Lâm Diễn hôn cô một cái trấn an, tách hai chân cô, dùng tay chậm rãi vuốt ve, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ, mút, cuối cùng là dùng chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào thăm dò nơi mềm mại giữa hai chân cô…

Chu Thanh Thanh hoảng hốt kêu lên một tiếng, cơ thể theo phản xạ muốn rụt lại tránh né, những tiếng rên nhẹ nghe như tiếng khóc, ngón tay nắm chặt ga trải giường, miệng vô ý thức gọi, “Sư phụ… Diễn…”

Vì trước đó không lâu mới một lần ở trên xe, lần này tiến vào dễ dàng hơn. Cô tự động quấn quanh eo anh, hai tay vòng qua vai ôm cổ anh, cơ thể dịch chuyển, hai cái cổ cọ xát…

Lâm Diễn ôm cô, để cô ngồi trong lòng mình, một tay giữ chặt eo nhỏ của cô, một tay vuốt ve cơ thể mềm nhũn, trắng nõn bị anh làm cho lắc lư rung động, cô yếu ớt thì thầm: “Đừng, sư phụ, em mệt lắm…” Nhưng bộ dạng cô nhỏ nhắn đáng yêu khiến người ta thương xót, anh không thể khống chế được chính mình, chỉ có thể tiếp tục đặt từng nụ hôn lên môi, lên mặt, lên chóp mũi cô, “Thanh Thanh, bảo bối, một chút nữa, một chút nữa thôi, ngoan nào.”



Sau khi yêu đương cuồng nhiệt, hai người ôm nhau thở hổn hển, cảm nhận sự tồn tại của nhau.

“Thanh Thanh, có phải em là phù thủy, đã thi triển phép thuật với anh không? Nếu không thì tại sao anh lại mê muội em như vậy? Thậm chí, ngày trước khi đang yêu Lam Lan, anh cũng chưa từng có cảm giác như thế này…”

Chu Thanh Thanh không nghe rõ, mơ mơ màng màng ngước mắt, “Hở, anh nói gì?”

Nhìn dáng vẻ cô thật kiều diễm sau khi bị anh yêu thương quyết liệt, dục niệm của Lâm Diễn vừa lắng xuống giờ lại có xu hướng ngẩng cao đầu, nhưng nghĩ cô đã rất mệt, anh đành hôn hôn lên trán cô, sau đó ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô trong lòng mình, “Thanh Thanh bảo bối, ngủ đi.”

Chu Thanh Thanh từ từ nhắm hai mắt, ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm.”

Nhìn Chu Thanh Thanh ngủ lặng yên, Lâm Diễn chợt nghĩ đến một câu, trên thế giới này, chuyện hạnh phúc nhất, không gì sánh bằng được ôm người mình yêu chìm vào giấc ngủ… Ngày trước anh không có cảm giác gì đối với những câu chữ lãng mạn kiểu thế này, lúc này bất chợt cảm thấy thật là đúng… Lâm Diễn cũng nhắm nghiền hai mắt, khóe môi bất giác nhẹ nhàng cong lên.

*

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Lúc Chu Thanh Thanh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nước cực lớn rất thoải mái, cô kinh ngạc, sửng sốt bật dậy, cho đến khi nhìn rõ màu sắc đen trắng chủ đạo trang trí trong phòng, gọn gàng tinh khôi mà không mất đi sự thanh nhã, lạ lẫm, còn có chút quen thuộc…

Ở chiếc bàn sách trong góc phòng, một bóng dáng đẹp đẽ thân thuộc đang chuyên chú gõ máy tính trước mặt. Chu Thanh Thanh đột nhiên nhớ lại tất cả chuyện tối qua – khụ khụ, hóa ra không phải là mơ!

Ha ha.

Ha ha ha ha ha.

Không ngăn được nụ cười ngây ngô.

Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Lâm Diễn xoay người lại, khẽ cười nói: “Heo nhỏ lười biếng, tỉnh rồi à! Mau đi rửa mặt, chúng ta cùng đi ăn sáng.”

Chu Thanh Thanh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ ba mươi! Anh còn chưa ăn sáng, là đang đặc biệt đợi cô sao?, “Sao anh không ăn trước? Hay là đánh thức em dậy cũng được.”

Lâm Diễn đứng dậy, đi tới, ngồi bên giường đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của cô, khóe môi hơi cong lên: “Cuối tuần có thể cho phép ngủ nướng.”

Chu Thanh Thanh bỗng có một loại cảm giác hạnh phúc khi được yêu thương, nuông chiều. =v=

Thế là, từ hôm nay trở đi – nói đúng ra là từ tối hôm qua, sư phụ đại nhân đã là bạn trai chính thức của cô!

“Đúng rồi, ăn sáng xong em chuyển hết đồ đạc của em lên đây đi.”

“Hả?” Chu Thanh Thanh cảm giác nhiệt độ trên mặt lại bắt đầu tăng lên vùn vụt, Lâm mỹ nam, anh có thể đừng dùng giọng điệu thản nhiên nói ra điều khiến người khác xấu hổ như vậy được không! >_

Vì vậy, em nhỏ Chu Thanh Thanh sẽ phải rời xa căn phòng trước kia của mình, nhưng không phải chuyển đi, chỉ là lên một tầng lầu…

Cũng tuyên bố, hai người bắt đầu chính thức “ở chung”. (^o^)/~

*

Bữa sáng trôi qua trong ngọt ngào, hạnh phúc.

Chu Thanh Thanh rầu rĩ nhìn đầu giường vốn để một đống sách báo, máy tính xách tay, bây giờ tất cả đều đã được dọn hết, chỉ còn lại “báu vật” yêu dấu nhất của cô hiện nay.

Lâm Diễn nói gian phòng này vốn là phòng dành cho khách, cô để những sách này ở đây thì không hay lắm, để vào thư phòng cũng không thích hợp, mà nếu như đưa bọn chúng lên lầu nơi cô và Lâm Diễn ở chung… Hình như, càng không thích hợp a a a…

Đột nhiên, chồng sách chất trước mặt cô bị người từ phía sau thò tay, cầm lên một quyển.

Chu Thanh Thanh quay đầu lại, “Ơ, sư phụ sao lại ở đây? Khéo thật ha ha ha…”

“Đây là cái gì?” Lâm Diễn dùng hai ngón tay kẹp một cuốn manga mà ngoài bìa là hình hai thiếu niên đẹp trai đang ôm nhau, cứng ngắc hỏi.

Chu Thanh Thanh vươn tay định cướp lại, Lâm Diễn chỉ cần giơ tay lên, Chu Thanh Thanh đã không thể nào với tới.

Lâm Diễn tiện tay mở cuốn sách, chỉ chốc lát, sắc mặt anh u ám, tuyên bố: “Chu Thanh Thanh, nhưng cái sách báo không trong sáng này… Tịch thu toàn bộ.”

Chu Thanh Thanh nước mắt ròng ròng, kéo góc áo Lâm Diễn: “A a a, đừng mà sư phụ!”

Lâm Diễn lừ mắt lườm cô: “Nói, chọn anh hay là chúng?” Nếu anh không quản chặt cô, để kệ cô phát triển cái “sở thích” này thì… không dám đảm bảo một ngày nào đó có người đàn ông vừa mắt anh, cô sẽ không hai tay đem anh dâng cho hắn! -_-

Chu Thanh Thanh rất muốn hỏi, “Chọn cả hai, được không?” Nhưng vấn đề này không cần hỏi cô cũng biết đáp án… Vì vậy, trong lòng cô đau xót… Sắc mặt Lâm Diễn lập tức ngày càng đen, toàn thân ngày càng tỏa ra hơi lạnh, Chu Thanh Thanh niệm thầm “không khuất phục quyền lực” ba lần, run run mở miệng: “Đây là sở thích cá nhân của em, sư phụ anh không có quyền can thiệp!”

Lâm Diễn giơ cuốn sách trên tay, lạnh lùng nói: “Hai chọn một.” Không thể tưởng tượng được tình địch lớn nhất của anh lại là cái đám hư cấu này, anh nhất định phải bắt bọn chúng… Hủy diệt hoàn toàn! = =

Vì vậy, Chu Thanh Thanh rưng rưng nước mắt, khó khăn tủi thân đáp: “Muốn… Anh.” Trong lòng than khóc cho báu vật của mình, nghĩ, “báu vật” có thể mua lại, nhưng, sư phụ chỉ có một… Nhưng mà, cô đã lựa chọn ở bên sư phụ, “sở thích” này chỉ có thể “hoạt động” lặng lẽ… /(ㄒoㄒ)/~~

Lâm Diễn hài lòng mỉm cười, kéo Chu Thanh Thanh lại hôn một cái lên môi cô: “Ngoan.” Cũng muốn thưởng cho cô, “Đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài. Bữa trưa có người mời.”

Ồ, có người mời cơm? Chắc là bạn của Lâm Diễn? Anh anh anh, anh muốn dẫn cô đi gặp bạn anh? Chu Thanh Thanh không hiểu sao thấy hơi căng thẳng. Nhưng trong căng thẳng lại có một chút ngọt ngào – Lâm Diễn sẵn lòng đưa cô đi gặp bạn anh, có nghĩa là, anh đối với cô thật sự nghiêm túc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tất cả những đoạn bị cắt, là phụng mệnh Tu Văn, không phải tôi cố tình giả vờ. >.