Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi

Chương 3: Thư tình




Người dịch: Fu

Beta: Bạch Nhật Mộng

Cuối cùng cũng bắt đầu giờ học rồi, trong đại học có rất nhiều bài lý luận giáo viên đều đọc từ trong sách, nên rất nhiều người đều đang ngồi làm việc riêng! Tiểu Vũ và Từ Bằng ngồi chung với nhau, hai người đang nhỏ tiếng thảo luận một cách rất vui vẻ, Duẫn Lạc một mình ngồi ở một góc bấm điện thoại, đôi lúc khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị! Đúng lúc này Tiểu Vũ nhận được một tờ giấy! Chán nản mở giấy ra, trên đó ghi:

Văn Vũ:

Chào bạn, mình là Vương Tuyết, phiền bạn viết dùm mình bức thư tình nhé! Loại rất cổ điển, hàm súc ấy! Cám ơn bạn ha!

Vương Tuyết.

Tiểu Vũ nhớ ra rồi, đó là bạn nữ sinh rất dễ thương trong lớp chuyên của bọn họ, quan hệ của cô ấy với Tiểu Vũ không tệ, Tiểu Vũ đang suy nghĩ thì bị Từ Bằng làm gián loạn: “Sao rồi? Viết dùm người ta đi! Cũng đâu có gì to tát lắm đâu!”

“Ờ, cũng đúng! Giá trị lợi dụng của tớ cũng chỉ có chút chữ nghĩa này thôi! Ngay cả một bức thư tình cũng không có! Thất bại! Đợi lúc gặp được người bình thường nào đó, thì gả quách tớ đi cho rồi …… ” Làm ra bộ dáng vô nại.

“Ừ thì cậu lợi hại! Ai mà không biết tư duy của các hạ chứ! Viết nhanh đi!” Từ Bằng vỗ vỗ lên đầu cậu, ra vẻ ám muội! Tiểu Vũ đối với việc này không lạ lẫm gì, còn cố ý dụi dụi đầu vào lòng Từ Bằng!

“Viết xong rồi! Cậu xem:

Nhất khúc Phượng Tê Ngô, lưỡng hành tương tư lệ.

Tam cú hàn huyên ngữ, tứ mục truyền tình ti.

Ngũ chỉ khẩn tương khấu, lục phủ hoài quân ý.

Nguyện quân ngâm thi Giang Châu thượng, hạnh ngộ thải liên hoành đường thu! [1]”

“Không tệ ha! Đưa cho cô ấy đi!”

Lúc quay đầu đưa cho cô ấy, cô ấy mỉm cười thật tươi, hướng về phía tôi gật đầu nhẹ, có cảm giác muốn nói nhưng lại không thể thốt lên thành lời, đúng ngay lúc quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Duẫn Lạc, ngẩn ra một cái, cúi đầu tiếp tục chơi với Từ Bằng!

Ăn cơm xong, nhìn thấy Vương Tuyết và Duẫn Lạc đang nói gì đó, đi lại gần họ, mới nghe Duẫn Lạc nói:

“Là cái cậu tên Văn Vũ đó viết dùm cô hả, cũng không tệ! Nhưng mà cô thiếu thành ý quá đó ……”

“Không phải đâu, Duẫn Lạc, em sợ em viết anh coi không lọt mắt, em biết anh thích những thứ cổ điển! Nên mới nhờ Tiểu Vũ giúp em ……”

“Bây giờ tôi không có hứng! Xin lỗi! Tạm biệt!” Duẫn Lạc nói xong liền đi một mạch, động tác tinh tế từ từ đem bức thư tình đó gấp lại, bỏ vào túi áo. Đi về phía cổng trường ……

“A Bằng! Tớ đền áo cho cậu ta nên hết tiền rồi, tớ quyết định đi làm thêm, lát cậu sẽ chở tớ đi có được không?”

“Uhm! Đi đâu?”

“Một quán bar, chỗ đó dễ kiếm tiền, tớ chỉ là làm phục vụ thôi, rất đơn giản!”

“Đừng xảy ra chuyện gì đó!? Có gì thì gọi điện thoại cho tớ!”

“Uhm!” Tiểu Vũ thầm nghĩ, “Đó là G bar nên đãi ngộ cao, nhưng mình chỉ làm vài ngày thôi, kiếm đủ sinh hoạt phí của tháng này thì nghỉ việc! Chắc A Bằng sẽ không giận đâu ha ……” [Tiểu Vũ, sao ngươi để ý đến A Bằng thê?? Các ngươi?? Ta đâu có an bài như thế …… Bằng nào đó: Nghĩ gì đó! Tư tưởng không lành mạnh! Đánh cho bay luôn!]

Đến rồi, Từ Bằng dặn dò một hồi rồi do dự đạp xe đi mất ……

Bước vào trong quán bar, tìm thấy người phụ trách, Tiểu Vũ đi thẳng vào đề

“Tôi muốn làm nhân viên phục vụ, chỉ nửa tháng thôi.”

“Cậu trai này, cậu biết đây là đâu không? Đây là chỗ của đàn ông! Cậu không lo lắng cho bản thân sao??” Người phụ trách này kinh ngạc: “Nhóc con, không sợ bị ăn à, tuy dáng vẻ cũng chẳng ra sao, nhưng ……” Chẳng đợi hắn hết kinh ngạc, Tiểu Vũ lại mở miệng nói:

“Chú yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức gì đâu! Với khuôn mặt này của tôi thì an toàn, nghĩ chắc cũng không thể tạo thêm nguồn thu nhập cho chú! Tôi chỉ làm nhân viên phục vụ thôi! Làm chút việc vặt thôi mà!” Tiểu Vũ một hơi nói xong, bây giờ kiếm tiền là điều cần thiết! Quả nhiên rủi ro nhiều thì thu lợi cũng nhiều!

“Được thôi! Bây giờ bắt đầu được không?” Người phụ trách hỏi.

“Được! Tôi phải về nhà trước 10:00.”

“Được! Đi thay đồng phục đi!”

Tiểu Vũ thay xong áo bước ra, vẫn là dáng vẻ bình thường đó, không có vẻ gì là xinh đẹp như người ta cả! Xem ra Tiểu Vũ cảm thấy bản thân an toàn cũng đúng thôi! Đúng lúc Tiểu Vũ đang suy nghĩ, một bóng người quen thuộc bước vào. Tiểu Vũ vừa ngước đầu, kinh ngạc “A!” lên một tiếng, Duẫn Lạc đến đây rồi! Chẳng lẽ ……

Duẫn Lạc uống rượu, hướng mắt nhìn về phía này, nhìn thấy Tiểu Vũ cuối đầu không nhìn hắn, trong lòng nghĩ: “Mẹ nó, hóa ra cũng là đứa *** đảng! Man show! [2]”

Thời gian dần trôi, cũng sắp đến lúc tan ca, Tiểu Vũ đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị đi về thì nhìn thấy Duẫn Lạc nằm rạp trên bồn nước.

Sặc, cổ áo mở toang, bị người ta trồng lên vô số “quả dâu tây”, dây kéo quần còn đang mở một nửa … Tiểu Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, vốn dĩ muốn nép sát vào tường để đi, nhưng không cẩn thận đụng vào hắn, ai ngờ Duẫn Lạc quay người một cái ép chặt cậu vào tường, tựa vào cổ cậu thở dốc, miệng còn nói: “Chúng ta về nhà, anh sẽ thương em tiếp ……”. Mặt của Tiểu Vũ đỏ cả lên, cơ thể đột nhiên nóng lên một cách khó hiểu, từ từ cuối đầu xuống, tim như muốn nhảy ra ngoài rồi, tuy Tiểu Vũ biết bản thân mình là bé thụ, nhưng chưa từng tiếp xúc một cách thân mật như vậy qua ……

Duẫn Lạc nhìn thấy người ở đối diện thì muốn cười, quả là rất chân thật, haha, tuy mặt mày chẳng ra làm sao, nhưng rất ấm áp, có mùi hương của hoa nhài, rất thơm mát … một cách chậm rãi, Duẫn Lạc hôn cậu, bàn tay ở eo không ngừng di chuyển, càng lúc càng gần rồi, đến thắt lưng rồi … Tiểu Vũ run nhẹ một cái, không muốn, đẩy hắn ra, “Anh muốn làm gì thế? Anh say rồi! Tôi tìm người đưa anh về!” Tiểu Vũ cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, Duẫn Lạc nhìn thấy tên nhóc này không chịu nổi rồi, haha, vui đó!

“Quản lý, anh ta uống say rồi! Mượn tôi chút tiền, tôi đưa anh ta về!”

Quản lí nhìn một cái, đây không phải Duẫn thiếu gia sao? Nhìn thấy ánh mắt của Duẫn Lạc, ông ta lập tức hiểu ra, đàn ông bên cạnh Duẫn thiếu gia đều phải qua đêm cùng với cậu ta, ông ta nào dám đưa về nhà! Lần trước làm sai, xém tí dẹp luôn tiệm của ông ta, ông ta không muốn chuốc lấy phiền phức! Nói với Tiểu Vũ:

“Cậu đưa anh ta về chỗ cậu trước đi, không rõ nhà anh ta ở đâu.”

“Nhà anh ở đâu vậy? Duẫn Lạc! Tỉnh dậy đi.” Tiểu Vũ nghĩ trong lòng, anh mau tỉnh đi chứ! Nhà tôi còn có một lão tổ tông đó!

Duẫn Lạc giả bộ ậm ậm ừ ừ, nói: “Chúng ta … về … nhà em … về”

“Về nhà tôi? Tôi tìm giúp anh một khách sạn! Anh đợi chút!”

Tiểu Vũ chỉ cảm thấy vai nhói đau, quay đầu nhìn về phía Duẫn Lạc “Về nhà em, nếu không thì anh ở đây nồng nhiệt với em luôn đó!” Nhìn lấy ánh mắt không thể nghi ngờ của hắn, Tiểu Vũ nghĩ về lời nói lúc nãy, đột nhiên run nhẹ một cái, yên lặng gật đầu, mặt đỏ đỏ, từ từ cuối đầu xuống …… Vẫy tay gọi xe, chui vào xe, xe từ từ hướng về phía nhà mình mà biến mất ……

[Tiểu Vũ cậu sắp bị ăn rồi đó! Còn là bị cưỡng nữa đó! Tiểu Vũ, đừng đưa hắn đi! Lạc nào đó đem con cá nhỏ đánh bay đi! Cá nào đó: Ta điên lên rồi nha! Lạc, ngươi là đồ không có lương tâm!!!]

Chú giải:

[1] Tạm dịch:

Một khúc Phượng Tê Ngô, hai hàng tư tương lệ.

Ba câu hàn huyên ngữ, bốn mắt truyền tơ tình.

Năm ngón tay đan chặt, lòng đắn lo ý chàng.

Mong chàng đọc thơ trên Giang Châu, hái sen ngang qua ao nước thu hạnh ngộ.

[2] Nguyên văn là ‘muộn tao’, tiếng anh là ‘man show’, dùng để chỉ những người ngoài mặt lạnh lùng, trầm lặng nhưng trong lòng lại suy nghĩ, mưu tính sâu xa.